Mối nhân duyên lướt qua vô nghĩa ấy đã xuất hiện trước mắt Yoon Hee lần nữa - ở lễ Phong bảng, diễn ra sau hôm công bố danh sách đỗ sáu ngày, tụ họp toàn bộ các thí sinh đã vượt qua kỳ Tiểu khoa. Sun Joon được cả đám đông vây quanh nên Yoon Hee không dám tiến lại gần chàng. Cô chỉ có thể đứng từ xa nhìn. Mấy tháng không gặp, trông chàng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Thời gian qua, Yoon Hee luôn viện cớ sức khoẻ yếu, thiếu y phục để tránh xuất hiện trong những buổi tụ họp thế này vì sợ gặp phải họ hàng. Mặc dù không mấy người phân biệt được cô và Yoon Sik, nhưng chỉ cần họ nhận ra tên em trai cô cũng đủ phiền phức rồi. Để tránh rắc rối, Yoon Hee có thể lánh mặt lần nào thì quyết không ra mặt lần đó. Ở lễ Tạ ân hay một vài sự kiện khác, cô có thể vắng mặt, nhưng còn lễ Phong bảng lần này, viên quan chủ quản đã nói dù vì bất kỳ lý do nào không tham dự cũng sẽ bị huỷ kết quả đỗ. Không thể viện lý do sức khoẻ yếu, nếu không có lễ phục, Ye Jo sẽ cho mượn. Yoon Hee không còn cách nào khác đành phải có mặt.

Yoon Hee thầm nhủ đây sẽ là lần cuối cùng cô cải trang thành nam nhi. Mục tiêu lúc đầu của cô chỉ đến Tiểu khoa, kỳ Đại khoa là phần việc của Yoon Sik. Cô đã không còn được giao việc chép sách hay Tả thủ nữa, từ giờ trở đi sẽ không việc gì phải cải trang, cũng không cần phải cắt tóc. Yoon Hee nhìn Sun Joon. Sau này nếu có gặp lại, cô muốn được bước đến trước mặt chàng với thân phận cô gái Yoon Hee, chứ không phải chàng trai Yoon Sik. Nghĩ tới chuyện sau này có thể không còn được gặp lại Sun Joon nữa, ánh mắt cô cứ lưu luyến mãi không sao rời khỏi gương mặt chàng.

"Xin mời đứng vào hàng!"

Nghe tiếng viên thư lại, đám người vây quanh Sun Joon mới tản ra. Trong thoáng chốc, ánh mắt Sun Joon lướt qua Yoon Hee vẫn đang loay hoay một mình suốt nãy giờ, nhưng có lẽ do cô ăn mặc khác trước nên chàng không nhận ra.

"Lee Sun Joon, mời đứng đầu hàng Tiến sĩ."

Sun Joon tiếng về phía trước, đứng vào chỗ viên thư lại vừa chỉ.

"Park Seong Tae, mời đứng đầu hàng Cử nhân."

Một người tầm bốn mươi tuổi bước lên đứng đối diện với Sun Joon. Yoon Hee được gọi tên tiếp theo, cô đến sau lưng Sun Joon, tim đập thình thịch. Nhưng Sun Joon chỉ đứng lặng yên, không cất tiếng chào. Yoon Hee cực kỳ lúng túng, không biết phải làm gì, cúi gằm nhìn gót chân người trước mặt. Được một lúc, cô mới thu hết can đảm lên tiếng:

"Huynh..."

Trong khoảnh khắc mắt cô và Sun Joon gặp nhau, trước cửa Ye Jo bỗng nhốn nháo cả lên. Một viên quan đưa tin mang ngự lệnh của hoàng thượng hộc tốc chạy vào. Ai nấy đều đổ dồn mắt nhìn về phía người ấy. Tiếp theo đó, ngay cả các phán thư trước giờ chỉ ở trong Ye Jo cũng sấp ngửa chạy ra, thì thầm trao đổi với viên quan đưa tin hồi lâu. Sau đó, viên quan đưa tin lại vội vã rời Ye Jo.

Một thư lại lập tức đứng lên bục cao đếm số người đang có mặt, báo lại với phán thư rồi nói to:

"Địa điểm cử hành lễ Phong bảng có thay đổi, tất cả xin mời đi theo chúng tôi!"

Các quan viên dẫn đám đông nhốn nháo ra khỏi Ye Jo, một đoàn xe kéo chở dù che và Ngự tứ hoa hoàng thượng ban đi theo sau. Lo lắng về chuyện bất ngờ đổi địa điểm, các nho sinh vừa đi vừa bàn tán:

"Huynh nhận lại quyển thi chưa?"

"Vẫn chưa. Họ nói hôm nay sẽ trả quyển thi lúc trao Bạch bài chứng nhận mà."

"Theo như tôi biết thì họ thường trả lại quyển thi ngay hôm công bố danh sách đỗ kìa."

"Vậy sao? Vậy tại sao lần này họ vẫn chưa trả?"

"Bọn ta đang đi đâu thế này nhỉ? Cứ đi hướng này thì sẽ vào cung mà..."

"Không lý nào. Không phải chỉ có lễ Phong bảng kỳ Đại khoa mới được tổ chức trong cung thôi sao? Người đỗ kỳ Tiểu khoa như chúng ta chỉ được tổ chức lễ tại Ye Jo thôi."

"Nhưng ta đã ra khỏi Ye Jo rồi mà?"

"Thật là, chưa biết chừng sẽ quay lại..."

Yoon Hee cũng cảm thấy bất an như những người khác. Chỉ có Sun Joon đang đi bênh cạnh cô là có vẻ không lo lắng gì.

"Tôi cứ sợ sức khoẻ cậu xấu đi, sợ cậu gặp chuyện không hay."

Thoạt nghe, Yoon Hee hoàn toàn bối rối, không rõ câu nói chàng vừa bất ngờ thốt ra đó dành cho ai. Khi đôi mắt mở to ngỡ ngàng của cô quay sang phía chàng, Sun Joon ngượng ngùng nói khẽ:

"Tôi đã rất lo trong suốt thời gian qua."

"Tôi cũng rất tò mò. Không biết huynh đã kết hôn hay..."

Yoon Hee giật mình vì những lời mình vừa thốt ra, cô vội vàng ngậm chặt miệng. Đây là chuyện thăm hỏi giữa cánh mày râu, thế mà cô lại để lộ nỗi lòng thiếu nữ của mình.

Sun Joon mỉm cười thật tươi, đáp:

"Sự nghiệp chưa có, tôi nghĩ giờ chưa phải lúc để kết hôn. Còn công tử...?"

Sun Joon nhìn Yoon Hee cúi đầu đi bên cạnh. Thời gian qua, lúc nào chàng cũng nghĩ về công tử Kim Yoon Sik. Kỳ lạ là, cảm giác ấy cồn cào như thể tương tư. Sun Joon không sao lý giải được tâm trạng của mình, chỉ cảm thấy nó thật kỳ diệu cũng thật khó xử. Hôm nay trong đám đông, chàng vừa nhìn đã nhận ra Kim công tử, nhưng vẫn cố ý không đến bắt chuyện dù thực lòng chỉ muốn ào tới hàn huyên cùng cậu. Nghĩ đi nghĩ lại, chàng tìm được một lý do lý giải cho cảm giác lạ lùng của mình, đó là chàng cảm thấy có lỗi vì lần trước đã liên luỵ để cậu phải chịu đòn đánh của bọn giành chỗ.

"Thấy công tử vẫn khoẻ mạnh thế này, tôi yên tâm rồi."

Nụ cười ấm áp của chàng làm tim Yoon Hee loạn nhịp. Ý nghĩ muốn tiết lộ với chàng mình là nữ nhi cháy bỏng trong lòng cô. Cô muốn ý nghĩ ấy truyền đến miệng, hoá thành lời nói. Cô muốn nói người đang đứng trước mặt chàng không phải là Yoon Sik, mà là cô gái tên Yoon Hee. Dù chàng có lạnh lùng nói không thể chấp nhận kẻ thi hộ rồi quay lưng bỏ đi, cô vẫn muốn nói với chàng. Sau hôm nay, cô sẽ không bao giờ có thể gặp lại chàng nữa, không bao giờ có cơ hội đứng trước mặt chàng với tư cách là một người con gái... Yoon Hee thu hết cảm đảm, dừng bước nhìn chàng bằng ánh mắt mạnh mẽ.

"À... Huynh..."

Chàng cũng dừng lại nhìn cô.

"Công tử nói đi."

"Sau khi lễ Phong bảng kết thúc, huynh có bận việc gì không?"

Sun Joon có vài cuộc hẹn, nhưng chàng nhanh chóng xoá sạch chúng khỏi đầu, đáp luôn:

"Không."

"Tôi... tôi có chuyện nhất định phải nói với huynh. Vậy nên..."

"Được, vậy tôi sẽ đợi công tử sau khi kết thúc lễ Phong bảng. Tôi cũng có điều muốn bàn với công tử."

Hai người đang nhìn nhau cười, thì nghe tiếng một viên quan la lớn:

"Xin mời đi nhanh lên cho!"

Cả hai tiếp tục hoà vào dòng người, không nói thêm câu nào. Nhưng trái tim Yoon Hee thì khác, nó không chịu ngậm miệng mà vẫn líu lo liên hồi.

Dòng người rời Ye Jo, máy móc đi theo các viên quan dẫn đường, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì. Rồi họ bắt đầu cảm thấy hoang mang, không ai bảo ai đều dừng bước. Nơi họ đang đến gần không phải đâu khác, mà chính là hoàng cung.

"Mọi người đừng dừng lại, xin mời đi tiếp!"

Nghe tiếng hối thúc của viên quan chủ quản, đoàn người vẫn đứng yên không di chuyển. Một người run run cất tiếng hỏi:

"Xin lỗi, nhưng đây chẳng phải là hoàng cung sao? Tại sao chúng ta lại đến đây? Xin ngài giải thích có được không?"

"Phải biết gì thì mới giải thích được chứ. Chính tôi cũng không biết mà."

Đám nho sinh bị thúc giục tiếp tục nặng nhọc lê bước, nhìn không khác gì lũ bò bị kéo vào lò mổ.

"Không... không lẽ hoàng thượng đích thân gặp chúng ta?"

"Không phải gặp, mà là đích thân kiểm tra xem có ai đỗ nhờ gian lận không. Từ hôm thi Sơ thí đã nghe phong thanh, cuối cùng thì..."

"Vậy nên họ mới không trả lại quyển thi cho ta sao?"

Mấy lời vừa rồi như mồi lửa, làm ai nấy đều bồn chồn căng thẳng. Chỉ một mình Sun Joon vẫn điềm tĩnh đường hoàng như không có chuyện gì xảy ra.

Sống ở kinh thành, nhưng chưa bao giờ Joon Hee được nhìn thấy Xương Đức cung. Cung điện sừng sững trông xuống cô đầy hăm doạ, cheo leo giữa chân núi Ưng Phong, bên dưới và đỉnh Phổ Hiền vòi vọi trên cao. Leo tới Nguyệt đài, qua Đôn Hoá môn, Yoon Hee không kìm được, lén ngước nhìn lên mà tưởng như sắp gãy luôn cả cổ. Cánh cổng này thực sự vô cùng cao lớn. Bước vào Đôn Hoá môn, các nho sinh bị lính canh dùng gậy soát khắp người xem có giấu vũ khí gì không rồi mới cho qua. Qua khỏi cánh cổng, mọi người lập tức nhận ra mình đang đứng giữa cung điện nơi hoàng thượng ở. Cảm giác bị uy hiếp khiến ho gần như nghẹt thở.

Trong mắt Yoon Hee, mọi thứ trong cung điện đều lộng lẫy, tráng lệ đến choáng ngợp, từ lớp đá cô đang giẫm dưới chân, cho đến cây bồ kết bên đường cũng vậy. Yoon Hee bước như người mất hồn, đột nhiên bị Sun Joon kéo giật tay lại. Trong khoảnh khắc bất ngờ, Yoon Hee gần như rơi gọn vào vòng tay chàng.

"Ở giữa là ngự đao, công tử không được dẫm chân lên đó."

Yoon Hee cuống cuồng nhìn xuống chân. Chính giữa con đường rộng rải đá họ đang đi có một phần nhô cao hẳn, lát bằng những phiến đá lớn. Yoon Hee suýt chút nữa đã giẫm lên nơi chỉ hoàng thượng mới được phép đặt chân. Những người khác thấy thế đều giật mình, dạt hết sang bên lề đường.

Yoon Hee nghe tiếng dòng suối nhỏ Cẩm Xuyên chảy róc rách êm tai, thận trọng bước lên cây cầu Cẩm Xuyên vắt ngang dòng suối. Mấy con thú bằng đá trên bốn góc thành cầu nhìn chằm chằm từng người đi qua như giám sát. Yoon Hee cảm giác chúng đang tra khảo cô, tại sao lại có một đứa con gái dám chen vào giữa đám nam nhân thế này, hai gối cô run lên lập cập. Qua cầu Cẩm Xuyên một lúc lâu rồi, Yoon Hee vẫn cảm thấy những con mắt đáng sợ kia đang chòng chọc nhìn mình.

Ở bên ngoài, dân chúng vẫn đồn rằng trong cung thứ gì cũng dát vàng, kể cả cây cối, nhưng Yoon Hee đi mãi mà không thấy mẩu vàng kim lấp lánh nào, nên cảm thấy rất lạ lùng. Cô vốn cứ nghĩ cầu Cẩm Xuyên và cả dòng suối chảy bên dưới cũng là vàng. Hiện thực hoàn toàn không như tưởng tượng, khiến Yoon Hee có chút bất ngờ. Đến Tiến Thiện môn, nơi treo trống Thân Vấn, các nho sinh lại bị soát người. Sau đó họ còn phải qua kiểm tra vài lần nữa mới được vào Nhân Chính điện.

Yoon Hee không có thời gian quan sát xung quanh. Trong Nhân Chính điện, các quan viên hối hả chạy tới chạy lui vì có lệnh truyền hoàng thượng sắp giá lâm. Yoon Hee chỉ kịp nhận ra rằng, cũng điện không được tạc bằng vàng. Lần này hoàng thượng bất ngờ gọi tất cả thí sinh đỗ Tiểu khoa vào cung, nên các quan viên coi sóc đều bối rối không biết phải làm gì trước làm gì sau. Bọn họ chia các nho sinh làm bốn hàng, hai hàng tiến sĩ và hai hàng Cử nhân.

Yoon Hee được xếp đứng cạnh Sun Joon ngay hàng đầu, nhưng cô lẳng lặng đứng lùi lại nép sau lưng Sun Joon, khiến trong hàng hơi có chút xô đẩy, xáo trộn. Viên quan chủ quản thấy vậy tỏ ý bực dọc hết kiên nhẫn. Yoon Hee đành phải quay lại hàng đầu.

Trong khi tất cả còn đang chỉnh đốn hàng ngũ, hồn vía Yoon Hee đã bay biến đâu mất. Giữa cô và ngai vàng của hoàng thượng lúc này hoàn toàn không có gì che chắn, cũng có nghĩa là chỉ cần nhìn lướt qua, cô sẽ đập ngay vào mắt hoàng thượng. Giá đứng giữa hàng, cô đã không bị phơi mặt lồ lộ thế này, giờ chỉ có thể cố giấu mặt sau lớp cổ áo mà thôi. Nhờ vách ngăn tạm thời này, Yoon Hee thấy mình vẫn còn may mắn.

Các nho sinh tập cách hành lễ với hoàng thượng bốn lần, chưa kịp nghe xong các lưu ý khi đối đáp với hoàng thượng, bên ngoài đã có tiếng hô như từ địa ngục vọng vào:

"Hoàng thượng giá lâm!"

Nhân Chính điện đang nhốn nháo lập tức im phăng phắc. Thấy Yoon Hee cứ giật mình thon thót. Sun Joon gửi cho cô ánh mắt ấm áp như muốn vỗ về. Sun Joon không phạm tội nên dĩ nhiên có thể bình tĩnh tự tin trước mặt hoàng thượng. Yoon Hee thì không như vậy. Cô đã phạm tội, đã giấu giếm thân phận nữ nhi, mượn hiệu bài của Yoon Sik, làm bài hộ người khác. Cô còn từng là Tả thủ. Hoàng thượng nhìn thấu thế gian, nếu phát hiện cô là nữ, thì không chỉ bản thân cô, mà cả tiểu đệ và mẹ đều sẽ phải chịu cực hình. Bằng mọi cách, cô phải cố che giấu những chuyện khuất tất đó.

Yoon Hee còn chưa nghĩ nổi cách làm sao để trốn ra thì đã nghe tiếng bước chân của cả đoàn người đi đến. Hoàng thương giá lâm rồi! Dù chỉ cắm mặt xuống đất, Yoon Hee cũng cảm nhận được điều đó. Yoon Hee cúi gập người, cố giấu đi khuôn mặt mình. Trong suốt bốn lần hành lễ, tay chân cô liên tục run lập cập, khiến người khác cũng phải chú ý. Ngay cả lúc nhận Bạch bài từ tay quan chánh lang[6] Ye Jo, tay cô vẫn run cầm cập.

[6]: quan phó quản

Các nho sinh nhận xong Bạch bài, trong Nhân Chính điện vang lên giọng nói sang sảng:

"Theo lệ, lễ Phong bảng Tiểu khoa phải được tổ chức ở Ye Jo, nhưng hôm nay, sau khi bãi triều, trẫm cho gọi các ngươi đến đây là có vài lý do."

Hoàng thượng vừa dứt lời, lập tức một thái giám tay bưng mấy quyển thi bước ra đứng bên cạnh. Người chọn lấy hai trong số đó, lần lượt mở ra.

"Lee Sun Joon, bước ra phía trước."

Vừa nghe gọi tên, Sun Joon dứt khoát bước lên ngay đứng vào vị trí quan chánh lang Ye Jo chỉ.

"Trẫm chờ đợi ngươi đã lâu. Rốt cuộc ngươi đã đến với trẫm bằng một quyển thi xuất sắc. Không gì có thể khiến trẫm cảm kích hơn như vậy."

Giọng hoàng thượng rất khoan thai.

"Tạ ơn hoàng thượng."

"Trẫm đã biết rõ năng lực của người rồi, ngươi nghĩ sao về việc làm quan?"

Hoàng thượng đã tỏ ý nói Sun Joon không cần tham gia kỳ Đại khoa nữa, sẽ được ban chức quan ngay. Là người khác có khi đã mừng không khóc nổi thành tiếng, lập tức nhận lời luôn, nhưng Sun Joon vẫn điềm tĩnh trả lời gãy gọn, giọng nói không hề thay đổi:

"Xin hoàng thượng thứ lỗi. Thần vẫn còn nhiều thiếu sót, thần muốn được tiếp tục nghiên cứu học vấn."

"Trầm không hiểu nổi lý do ngươi cứ trì hoãn mãi. Là ngươi không muốn làm quan, hay không muốn ở cạnh trẫm?"

"Không phải vậy thưa hoàng thượng! Lý do thần muốn tiếp tục học thêm nhiều thứ nữa là vì thần nghĩ mình vẫn chưa đủ hiểu biết để xuất sĩ làm quan phụng sự hoàng thượng."

"Trẫm muốn hỏi về những điều ngươi viết trong quyển thi. Trong sách Luận ngữ, Dương Hoá hỏi Khổng Tử: 'Giấu tài đức không cứu nước mê loạn, có thể gọi là Nhân được không?' Không Tử trả lời: 'Khổng thể'. Dương Hoá lại hỏi: 'Mưu dựng nghiệp lớn mà bỏ lỡ thời cơ, có thể gọi là Trí được không?' Không Tử trả lời: 'Không thể.' Cuối cùng Dương Hoá nói: 'Ngày tháng trôi qua, tuổi chẳng đợi ta.' Khổng Tử đáp: 'Hiểu rồi. Tôi sẽ ra làm quan.' Ngươi đã đưa đúng đoạn này vào quyển thi. Thử nói trẫm nghe xem người bình đoạn này ra sao."

Mặc dù gần như hoá đá, nhưng Yoon Hee vẫn nhận ra Sun Joon đang rơi vào tình huống gay go. Chỉ nhìn thoáng, ai cũng sẽ nghĩ đơn giản là hoàng thượng kiểm tra xem liệu có phải Sun Joon tự viết quyển thi của mình hay không. Nhưng nội tình không đơn giản như vậy. Dương Hoá là gia thần của Quý Hoàn Tử, nhưng đã bắt giam Quý Hoàn Tử, đoạt quyền trị quốc. Chính vì thế, nên dù Dương Hoá mời, Khổng Tử vẫn không ra làm quan. Chuyện này có chút tương đồng với việc hoàng thượng đề nghị Sun Joon ra nhậm chức làm quan vậy. Nếu đối đáp không khéo léo, rất dễ mắc tội bất kính vì dám ví hoàng thượng với Dương Hoá, nhưng Sun Joon vẫn hết sức ung dung, đáp lời hoàng thượng:

" 'Giấu tài đức, không cứu nước mê loạn', ý nói Khổng Tử giấm giếm tài năng bỏ mặc đất nước trong cơn mê loạn; 'mưu dựng nghiệp lớn mà bỏ lỡ thời cơ' ý nói Khổng Tử tuy muốn ra tham dự chính sự nhưng nhiều lần vuột mất cơ hội..."

"Thôi đi, hãy cho trẫm biết ý nghĩ của ngươi. Lý do ngươi không đem tài đức ra giúp nước, từ chối các cơ hội, có giống lý do của Khổng Tử không?"

"Người như Dương Hoá sao có thể đem so với hoàng thượng, còn thần cũng tuyệt đối không thể sánh với Khổng Tử. Vì vậy, thần nào dám mượn lý do của Khổng Tử để từ chối."

Một khoảng lặng sâu hút trôi qua, giữa hai người tựa như có một cuộc đối thoại vô thanh. Hoàng thượng lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng, khe khẽ như thì thầm một mình:

"Tả tướng quả nhiên đã sinh ra một quý tử. Phan Nhạc hồi sinh có lẽ cũng chỉ được như ngươi mà thôi."

Hoàng thượng đặt quyển thi của Sun Joon xuống, cầm hai quyển thi khác lên.

"Kim Joon Sik, bước ra phía trước."

Yoon Hee hồn bay phách lạc đông cứng tại chỗ, cứ như người mang tên Yoon Sik kia có bước ra hay không cũng không liên quan gì đến cô.

"Kim Joon Sik là ai? Còn không mau bước ra!"

Trong khi đầu óc vẫn mù mịt những sấm chớp nhằng nhịt, chẳng biết bằng cách nào Yoon Hee đã bước đến đứng cạnh Sun Joon. Đúng lúc ấy, lời truyền của hoàng thượng càng làm Yoon Hee hồn vía lên mây:

"Kim Yoon Sik, hãy ngẩng đầu lên cho trẫm xem mặt."

Nếu cứ lần khần sẽ dễ lộ thân phận nữ nhi, Yoon Hee thoáng nghĩ rồi vội ngẩng đầu lên. Do ngẩng đầu quá đột ngột, Yoon Hee vô tình nhìn thẳng kim nhan hoàng thượng đang ngự trên ngai vàng, ánh mắt cô chạm ánh mắt Người.

Mắt Yoon Hee mở to kinh ngạc. Hoàng thượng còn rất trẻ. Trong tưởng tượng của Yoon Hee, hoàng thượng phải là một cụ già mặt toàn nếp nhăn, có bộ râu trắng muốt buông xuống ngực, như một vị thần. Dù đã nghe nói hoàng thượng mới chừng ba mươi tuổi, hình dung của cô vẫn như vậy. Hoàng thượng thật khác hẳn với hoàng thượng mà trí tưởng tượng của cô vẽ ra. Hoàng thượng cũng là "con người", với hàng lông mày đen nháy, bộ râu thưa, và gò má cao xương xương.

Yoon Hee bất ngờ một, hoàng thượng bất ngờ mười. Thí sinh đỗ Tiểu khoa vừa ngẩng đầu lên kia dung mạo quá trẻ. Yoon Hee thấy ánh mắt ngạc nhiên của hoàng thượng, lập tức nghĩ thân phận nữ nhi của mình lộ mất rồi, vội cúi đầu, giấu mặt sau tay áo. Tấm Bạch bài trong tay cô run run.

"Khoan đã! Ngươi là Kim Yoon Sik? Ngẩng đầu lên lần nữa cho trẫm xem."

Yoon Hee không những không ngửng đầu lên, mà còn không hạ cánh tay áo đang che mặt xuống.

"Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Thưa... mười... mười... mười chín tuổi ạ."

"Mười chính sao? Tuổi đời còn trẻ vậy mà đỗ cả Tiến sĩ lẫn Cử nhân? Có cả Lee Sun Joon ở đây, trẫm không thể không vui mừng được. Trẫm đã nghĩ rằng kỳ thi ba năm một lần này chỉ cần có Sun Joon là đủ, vậy mà..."

Lần lượt xem lại hai quyển thi của Yoon Hee, nét mặt hoàng thượng càng tỏ ra vui mừng hơn, người hỏi tiếp:

"Ngươi mười chín tuổi thật sao?"

"Vâng... vâng... vâng ạ."

Thấy Yoon Hee run rẩy thưa lắp bắp, hoàng thượng chỉ nghĩ đó là vì cô còn quá trẻ. Người muốn nhìn rõ khuôn mặt thú vị ấy hơn nên truyền lệnh:

"Ngươi bước lại gần đây rồi ngẩng đầu lên trẫm xem. Là ngự lệnh đấy!"

Ngự lệnh! Đầu có Yoon Hee trống rỗng, cô lê từng bước nặng nề như đang trên đường ra pháp trường, tới đứng trước bệ rồng. Hoàng thượng nghiêng người ra phía trước để nhìn rõ Yoon Hee hơn, khiến cô càng căng thẳng.

"Mười chín? Ngươi nói ngươi mười chín tuổi sao? Ha ha ha. Quyển thi như thế này là bài làm của thí sinh mười chín tuổi sao?"

Hoàng thượng nhắc đi nhắc lại tuổi của Yoon Hee, tỏ ra quá đôi vui mừng vì phát hiện được một nhân tài xuất chúng. Mới chỉ nói đến tuổi tác thôi mà hoàng thượng đã vui mừng như vậy, nếu biết Yoon Hee là nữ, người sẽ còn kinh ngạc đến đâu.

"Lúc trước, nhìn nét chữ của ngươi, trẫm đã nghĩ rất giống nữ nhi, không ngờ nay nhìn diện mạo thấy còn giống hơn."

"Tạ... tạ ơn hoàng thượng."

"Bình thường ngươi vẫn lắp ba lắp bắp, hay vì đứng trước trẫm mà thành ra như thế?"

"Là... là vì... đứng trước hoàng thượng... nên như vậy ạ."

"Vậy hãy coi như không có trẫm ở đây, thử đọc lại quyển thi Tiến sĩ ngươi đã viết xem. Cũng không nhất thiết phải chính xác từng li từng tí."

Yoon Hee hiểu, hoàng thượng muốn kiểm tra xem chủ nhân của quyển thi ấy có phải là thư sinh trẻ tuổi xanh xao đang đứng trước mặt mình hay không. Tuy vấp váp mấy chỗ, nhưng cô vẫn đọc lại bài thi của mình một cách dễ dàng, đoạn ngắt lời cô:

"Ngươi có thể dừng được rồi. Hãy lui xuống đứng bên cạnh Lee Sun Joon đi."

"Vâng."

Yoon Hee run run lê chân lùi về sau đứng cạnh Sun Joon.

"Park Seon Tae, bước ra phía trước."

Hoàng thượng hỏi người mới được gọi tên một câu đơn giản, sau đó Người gọi thêm bốn người nữa, lần lượt hỏi vài câu. Số nho sinh đỗ Tiểu khoa, tính cả cử nhân và tiến sĩ, chưa đến hai trăm người. Bảy người trong số đó đứng hai bên trái phải của Sun Joon. Bọn họ cũng giống như Yoon Hee và Sun Joon, hoặc đỗ cả hai kỳ Cử nhân và Tiến sĩ, hoặc đỗ một kỳ với điểm số xuất sắc. Hoàng thượng hỏi xong, quay sang nói các đại thần xếp hàng đứng bên cạnh:

"Lệnh cho Đại Tư Thành[7] Sung Kyun Kwan hiện đang hụt nhân số vì các nho sinh đỗ Đại khoa đã rời đi, hãy ưu tiên chọn đưa những người ở đây vào Sung Kyun Kwan."

[7]: chức quan tam phẩm, quản lý Sung Kyun Kwan.

Một viên đại thần râu trắng, mặc quan phục đỏ cúi gập mình đáp:

"Hoàng thượng tha tội, nhưng thần xin thưa rằng Sung Kyun Kwan cũng không hẳn là thiếu hụt nhân số, mà trái lại còn đang có rất đông người chờ sẵn từ lâu rồi đấy ạ."

"Trẫm lệnh cho khanh phải ưu tiên các nho sinh này trước kia mà!"

"Vâng! Thần xin y lệnh."

Không đợi Yoon Hee kịp hiểu ra vấn đề, hoàng thượng đã nói luôn với viên đại thần vừa đứng ra:

"Đặc biệt, nhớ sắp xếp cho Lee Sun Joon và Kim Yoon Sik nội trú trong Sung Kyun Kwan."

Yoon Hee như bừng tỉnh. Nội trú! Chẳng phải hoàng thượng vừa nói cô phải ở trong Sung Kyun Kwan, sinh hoạt và học tập với những người đàn ông khác sao? Quá bối rối, Yoon Hee quên phắt cô đang đứng trước mặt ai, buột miệng la lớn:

"Không được!"

Không chỉ hoàng thượng, tất cả quan đại thần trong Nhân Chính điện đều hết sức bất ngờ vì Yoon Hee. Một vài người lên tiếng chỉ trích cô bất kính, vô lễ. Nhưng hoàng thượng trái lại không hề tức giận, Người quay sang hỏi cô với khuôn mặt hiền từ:

"Hình như ngươi có chuyện quan trọng cần nói với trẫm. Là chuyện gì vậy?"

"Xin hoàng thượng tha tội, thần vốn sinh ra trong gia đình nghèo khó, lại mắc bệnh nan y. Thần chưa từng đến thư đường, cũng chưa từng có thầy dạy, trước giờ đều chỉ tự học ở nhà. Thánh ân hoàng thượng ban cho không gì có thể so sánh nổi, nhưng dù rất muốn, thần cũng không thể nhận được."

"Xem ra ngươi quá nóng ruột, nói không bị lắp bắp nữa rồi. Có điều một nho sinh trẻ tuổi, xuất thân nghèo khó còn mắc bệnh nan y, lại có thể viết quyển thi như thế này, càng làm trẫm muốn chiêu mộ. Trẫm phải làm sao thì ngươi mới đồng ý?"

Sun Joon đang đứng im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng:

"Tâu hoàng thượng, xin hoàng thượng cho phép thần được trình bày chút ý kiến nhỏ của mình."

Yoon Hee nhìn sang Sun Joon bằng ánh mắt cầu cứu đáng thương, hi vọng chàng có thể giúp cô thoát khỏi tình cảnh éo le này.

"Ngươi cứ nói."

"Trong kỳ Tiểu khoa lần này, tuy thần không được gặp Kim Yoon Sik tại kỳ Phúc thí, nhưng cả hai buổi thi Sơ thí thần đều ngồi cạnh cậu ấy. Thần đã rất bất ngờ. Tài năng viết chữ không chỉ đẹp mà còn nhanh của Kim Yoon Sik quả là xuất chúng, sánh ngang quỷ thần vậy."

"Ha, vậy là trình độ của cậu ta khiến cả khanh cũng phải ngỡ ngàng?"

Hoàng thượng lấy quyển thi của Yoon Hee ra xem lần nữa, nét mặt càng tỏ vẻ hài lòng hơn. Sun Joon nói tiếp:

"Khi đó sức khoẻ của Kim Joon Sik cũng không tốt. Nếu hoàng thượng không thể chiêu dụ được một nhân tài như cậu ấy thì sẽ là tổn thất lớn cho đất nước. Thần nghe nói trong Sung Kyun Kwan cũng có bệnh xá. Vì gia cảnh, Kim Yoon Sik trước nay không thể dùng những loại thuốc đắt tiền, do vậy thần to gan cầu xin hoàng thượng khai ân, cho phép cậu ấy sinh hoạt tại Thanh trai[8], được dùng thuốc tại bệnh xá để trị bệnh."

[8] Thanh trai: ký túc xá của nho sinh Sung Kyun Kwan, gồm Đông trai và Tây trai.

Bị "đâm sau lưng",Yoon Hee như nghe sấm nổ giữa trời quang. Cô không hiểu rốt cuộc chàng là ân nhân hay kẻ thù của cô nữa. Lời chàng như sợi dây trói chặt không để cho Yoon Hee đường thoát, nhưng với hoàng thượng, đó lại là một ý hay.

"Đại Tư Thành, ông xem phòng thuốc của Sung Kyun Kwan dạo này thế nào?"

"Thưa hoàng thượng, phòng thuốc của Sung Kyun Kwan trước kia vốn chỉ là phóng khám bình dân, không có các vị thảo dược quý, mấy loại vẫn có hiện nay số lượng đôi khi cũng không đủ dùng."

Theo lời Đại Tư Thành, phòng thuốc của Sung Kyun Kwan có vẻ cũng không hữu ích mấy, Yoon Hee nghĩ mình có thể vin vào cớ này để khỏi phải tới đó ở. Nhưng tấm lòng bao dung trời bể của hoàng thượng lập tức khiến cô vỡ mộng.

"Người đừng lo, Kim Yoon Sik. Trẫm sẽ sớm sai tu bổ phòng khám. Nho sinh trong Sung Kyun Kwan được thăm khám miễn phí, ta nghĩ như thế là tốt cho hoành cảnh của ngươi rồi. Ngươi chỉ cần chuyên tâm học hành, rồi ứng thí Đại khoa, ra giúp trẫm càng sớm càng tốt. Trẫm đã ghi nhớ dung mạo xinh đẹp của ngươi, nên ngươi chớ làm trẫm thất vọng đấy."

Yoon Hee chỉ cảm giác như trời sắp sập đến nơi. Thế là hết, cô không còn con đường nào thoát nữa rồi. Tuyệt vọng.

Chàng ngố Sun Joon sau khi vô ý nói giúp hoàng thượng, quay sang mỉm cười như chúc mừng cô thuận buồm xuôi gió. Yoon Hee cũng cười đáp lại chàng, nhưng hồn vía đã lên mây.

Sung Kyun Kwan không phải là nơi bất cứ ai đỗ Tiểu khoa cũng được vào học. Muốn ở tại Thanh trai lại càng là chuyện khó như hái sao trên trời, ngang ngửa với đỗ kỳ Đại khoa. Nếu Yoon Hee đúng là Yoon Sik, thì đây chính là vinh quang của cả dòng họ, nhưng vì Yoon Hee là Yoon Hee, việc này đâm lại thành ra tai họa. Lúc này, nếu không vào Sung Kyun Kwan, cô không chỉ kháng ngự lệnh, mà còn mắc tội chối bỏ ân điển của hoàng thượng.

Thỉnh thoảng cải trang thành nam nhân đi qua đi lại có thể không sao, nhưng ngày ngày giả trang nam sinh, chung đụng với một đám đàn ông, chuyện cô là nữ nhi e sớm muộn gì cũng sẽ bị phát giác. Mà giả sử có không bị phát giác, thì tham gia kỳ Đại khoa cũng là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Hoàng thượng nói Người sẽ ghi nhớ khuôn mặt cô, có nghĩa là Yoon Sik đến lúc đó có muốn cũng không thể ứng thí được nữa, sự tồn tại của cô gái tên Yoon Hee sẽ chấm dứt, cô sẽ vĩnh viễn phải sống với thân phận Yoon Sik.

Những nho sinh đỗ kỳ Tiểu khoa dĩ nhiên không hiểu hoàn cảnh của Yoon Hee, đều ghen tị, thậm chí đố kỵ với cô. Chỉ có Sun Joon vui mừng như thể đó là chuyện của chính chàng. Nếu Sun Joon không tâu lên hoàng thượng ý kiến của mình, chưa biết chừng ngay sau hôm nay, cô gái Yoon Hee đã có thể xuất hiện trước mặt chàng. Mà không, kể từ giây phút bước vào Xương Đức cung, có lẽ giấc mơ ấy của cô đã tan thành mây khói rồi.

Xong việc của Yoon Hee, hoàng thượng gọi tiếp đến các nho sinh khác, khảo nội dung quyển thi của họ. Có không ít người gian lận bị phát hiện, lôi ra khỏi cung. Xung quanh náo loạn, nhưng Yoon Hee chỉ thấy mơ hồ như đang ở giữa một mớ âm thanh lào xào hỗn độn. Tuy Sun Joon đang đứng bên cạnh cô rõ mồn một, nhưng trong mắt Yoon Hee, khoảng cách giữa cô và chàng đã trở nên thật xa xôi.

Những lời than vãn lặp đi lặp lại suốt mấy ngày nay của mẹ như xoáy sâu vào ngực Yoon Hee. Mẹ cô hết ngồi khóc, rồi lại nằm đau đớn rên rỉ. Khi cô đỗ cao, bà đã vui mừng không xiết, vậy mà giờ bà đâm ra oán hận. Nếu cô đỗ không cao lắm thì đã không có tai họa như vậy, càng suy nghĩ bà càng thấy trĩu nặng tâm tư. Không thể oán trách năng lực của Yoon Hee, đã lâu lắm rồi bà chưa được nhìn thấy khuôn mặt khỏe khoắn đầy sinh khí của con gái. Yoon Sik cũng ốm nằm một chỗ như mẹ. Nhưng khác mẹ, cậu cắn răng không để bật ra tiếng khóc. Cậu nghĩ tất cả là lỗi của mình, nên cố nuốt nước mắt giấu vào trong.

Yoon Hee nhìn gạo và vải vóc được họ hàng biếu tặng chất đống cạnh chỗ mẹ ngồi. Xem ra tin cô đỗ kỳ Tiểu khoa và được hoàng thượng để mắt đến đã lan truyền khắp nơi. Nhờ sự sủng ái của hoàng thượng dành cho Yoon Hee, những kẻ vẫn coi thường thân phận Nam nhân của cha, miệt thị thân phận Lão luận của mẹ cô giờ có vẻ như đã không còn để tâm đến mớ định kiến đảng phái này kia nữa rồi. Bây giờ Yoon Hee mới hiểu, gia đình cô bị khinh rẻ không phải vì chuyện phân biệt đảng phái, mà vì cái nghèo. Họ hàng sợ gia đình cô xin xỏ, nên mới lấy chuyện đảng phái ra làm cớ tuyệt giao. Mẹ lại than thở:

“Phải làm sao đây... Yoon Hee, Yoon Sik... Mẹ chết thì không sao, nhưng...”

“Mẹ đừng nói vậy nữa. Vẫn chưa phải tận thế đâu.”

“Vậy chứ con định thế nào? Ngoài cách chờ ban đêm trốn đi, thì còn cách nào nữa đâu.”

“Vẫn còn một cách... là con vào Sung Kyun Kwan.”

Mẹ cô đã không còn sức đâu để thở dài nữa, bà khó nhọc ôm lấy trán bằng cả hai tay.

“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện đó không được đâu. Nam nữ thụ thụ bất thân, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn. Chẳng thà ta trốn vào núi sống còn hơn.”

Yoon Hee nắm chặt tay mẹ, khẩn thiết nói:

“Nếu nửa đêm ta trốn vào núi, là từ bỏ thân phận Jo Seon của mình đấy, năm mất mùa không được nhận cứu tế, cũng sẽ không có ai bảo vệ nếu gặp thổ phỉ. Hơn nữa, sống ở nơi không có thuốc để mua, Yoon Sik sẽ thế nào? Thay vì trốn trong núi sâu, để con vào Sung Kyun Kwan còn tốt gấp trăm lần mẹ ạ.”

Mẹ Yoon Hee hất tay cô ra, quát:

“Con nói chuyện có lý một chút đi.”

“Từ trước đến giờ con vẫn chưa bị lộ lần nào cả mà.”

“Thỉnh thoảng cải trang vài lần không bị người qua đường nhận ra, giờ con nghĩ con sẽ không bị lộ nếu vào Sung Kyun Kwan sao? Không đâu, chuyện đó chỉ là sớm hay muộn thôi. Chuyện râu ria con định thế nào, rồi giấu kinh nguyệt mỗi tháng ra sao? Còn nữa, hoàng thượng đã ngự lệnh, tất cả dân chúng, đủ hai mươi lăm tuổi đều phải kết hôn. Lần nào mẹ đến phủ Hán thành cũng bị hỏi tại sao con hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa gả con đi. Vào Sung Kyun Kwan rồi con định tính chuyện kết hôn thế nào đây? Nếu bị phát hiện, thì không chỉ mẹ con mình mất mạng thôi đâu, cả cha con chết rồi cũng sẽ phải chịu thêm tội lần nữa đấy.”

Yoon Hee đã quyết định vào Sung Kyun Kwan. Bỏ trốn vào núi sống chỉ là ý nghĩ hoang đường của mẹ mà thôi. Tuy vậy, cô cũng không thể cứ thế bất chấp lời mẹ mà đi được. Cô muốn mẹ hiểu và yên tâm, nên phải tìm cách thuyết phục mẹ dần dà từng chút một.

Trước hết, cô kể chuyện mình từng qua mặt một kỹ nữ. Nàng ta ngày ngày tiếp xúc với cánh đàn ông mà còn không nhận ra Yoon Hee là nữ nhi, nên việc vào sống ở Sung Kyun Kwan cũng không quá đáng lo. Còn chuyện râu ria, thời buổi này không ít cậu trai trẻ vì muốn sau này có bộ râu rậm đẹp mà ngày ngày đều chăm chỉ cạo râu. Nếu là hai mươi ba, hai mươi tư tuổi thì người ta còn có thể nghi ngờ, nhưng giờ Yoon Sil mới mười chín tuổi, chắc chắn sẽ không ai để ý.

Cô dõng dạc hạ quyết tâm, muộn nhất hai mươi ba tuổi sẽ đồ kỳ Đại khoa. Cô còn khẳng định, ngay đến mẹ và Yoon Sik sống chung nhà mà xưa nay còn không biết được chuyện con gái phiền toái hằng tháng của cô, thì mấy tay nho sinh trong Sung Kyun Kwan cũng không có gì đáng ngại. Hơn nữa, Yoon Hee đi học rồi, Yoon Sik sức khỏe không tốt cũng được miễn quân dịch. Nghe vậy, mẹ xem chừng cũng xuôi dần.

Nhưng câu nói sau cùng của mẹ khiến Yoon Hee nhận ra vẫn còn một rắc rối lớn khó giải quyết. Yoon Hee vào Sung Kyun Kwan, mẹ cô và Yoon Sik làm sao tránh được nghi ngờ của quan lại và những người họ hàng mới bắt đầu qua lại. Yoon Hee không phải không có cách, nhưng cô không sao mở miệng ra nói nổi. Yoon Sik nhìn tỉ tỉ cúi đầu im lặng, nặng nhọc nhỏm dậy, tựa vào đống chăn đệm. Đoạn cậu mỉm cười như thể đọc được mọi ý nghĩ trong đầu Yoon Hee, chậm rãi nói:

“Tỉ, đệ sẽ cải trang thành nữ nhi.”

Ánh mắt ngạc nhiên của mẹ và ánh mắt hối lỗi của Yoon Hee cùng hướng về phía Yoon Sik.

“Yoon Sik à, dù con có đau ốm nằm một chỗ, nhưng vẫn là đàn ông, làm sao có thể mặc quần áo nữ nhi... Trời ơi, kiếp trước tôi mắc tội tình gì để bây giờ con gái phải biến thành con trai, con trai biến thành con gái thế này!”

Yoon Sik nhẹ nhàng dỗ mẹ:

“Mẹ, so với chuyện tỉ tỉ phải cải trang thành nam nhi thì việc này đơn giản hơn nhiều. Tỉ tỉ con có thể làm được, chẳng lẽ thân đàn ông như con lại không? Chỉ cần con cáo bệnh nằm một chỗ là được thôi mà. Sẽ không ai đòi gặp người ốm đâu, mẹ cứ đến phủ Hán thành nói sức khỏe con không tốt, chưa thể kết hôn, người ta còn nói gì được nữa chứ? Kể từ lúc này, người ốm trong nhà ta không phải là Yoon Sik nữa, mà là Yoon Hee.”

Yoon Sik nghĩ tỉ tỉ cậu muốn vào Sung Kyun Kwan không chỉ vì ngự lệnh của hoàng thượng, mà có thể còn lý do khác. Từ nhỏ, tỉ đã luôn chăm chỉ hơn, giỏi giang hơn mấy lần cậu. Gần đây tỉ còn điên cuồng ra sức học hành. Nhiệt tình và lòng khao khát tri thức của Yoon Hee chứng tỏ trái tim tỉ đã hướng trọn về Sung Kyun Kwan rồi. Sung Kyun Kwan là cơ hội để tỉ tỉ có thể học hành bài bản hơn. Ở đó tỉ có thể hỏi han và bàn luận khi có điều thắc mắc. Ngoài ra, cậu mang máng cảm thấy còn có một thứ gì khác khiến tỉ muốn vào Sung Kyun Kwan, nhưng không sao đoán nổi. Cậu rất muốn để tỉ vào Sung Kyun Kwan theo nguyện vọng của mình.

Yoon Hee tiến lại nắm tay tiểu đệ. Yoon Sik siết chặt tay cô:

“Tỉ xin lỗi vì đã lôi đệ vào chuyện này.”

“Đệ mới là người có lỗi với tỉ. Chuyện đến nước này, đầu tiên là cũng tại đệ.”

“Tỉ sẽ chăm chỉ học, cố đậu kỳ Đại khoa thật sớm. Rồi xin hoàng thượng một chức quan nhỏ ở xa Hán thành, nơi không ai biết đến chúng ta. Dù sao nhà ta vốn không có thế lực, muốn ở lại trong triều cũng khó, chỉ cần nhậm chức ở nơi nào hẻo lánh là được rồi. Đến lúc đó, đệ sẽ có thể trở lại thành Yoon Sik.”

“Nếu phải chọn tỉ hay Khổng Tử đi thi hộ, đệ sẽ chọn tỉ. Đệ tin tỉ sẽ sớm đỗ kỳ Đại khoa.”

Yoon Sik gật đầu cười. Mẹ cũng gật đầu tỏ vẻ yên tâm. Chuyện trò xong, Yoon Hee đi sang phòng bên cạnh, cải trang rồi ra ngoài.

Ngày nhập trai không còn xa nữa. Trong thời gian đó. Cô muốn luyện tập để giống đàn ông hơn nữa, nên đã quyết định phải chịu khó ra đường quan sát kỹ lưỡng, cố bắt chước phong cách trò chuyện, điệu bộ cử chỉ của các thư sinh cô có thể bắt gặp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play