Những người tham gia ứng thí kỳ thi văn khoa – võ khoa lần này tụ tập đông đủ ngay trước Đôn Hoa môn. Trong số đó, có cả Thùy diện tứ nhân bang. Yong Ha và Jae Shin mặc hai bộ lễ phục màu xanh lục rất đẹp, vẫn cãi nhau chí chóe như mọi khi. Chỉ riêng Sun Joon là đứng sững trong tiết trời lạnh giá như người bị nữ chúa tuyết bắt mất hồn. Yoon Hee đứng nhìn Sun Joon chăm chú như thể sắp sửa đâm thủng cả khuôn mặt chàng. Giờ thì cô sắp không còn được gặp con người này nữa rồi. Vì vậy, Yoon Hee không thể nào rời mắt đi chỗ khác, dù chỉ là một giây.

Rồi Yoon Hee nhận ra, Sun Joon đang run, dù chỉ run rất khẽ. Sao lại có chuyện đó chứ? Yoon Hee cảm thấy nghi ngờ đôi mắt của mình. Sun Joon là người chưa hề chớp mắt sợ hãi mỗi khi Jae Shin gây sự, ngay cả khi hoàng thượng đùa quá trớn cũng vậy. Hơn nữa, dù mới chỉ là đầu xuân, nhưng mặt trời cũng đã lên cao, không lý nào chàng lại lạnh đến nổi run lên như vậy. Yoon Hee không tài nào biết được Sun Joon đang run vì lý do gì.

Kể từ khi đến đây, Sun Joon chưa nhìn Yoon Hee lần nào cả. Chàng giữ khuôn mặt lạnh tanh, chỉ ngước nhìn trời. Cứ như chàng đang cầu nguyện một điều gì đó vậy. Lâu lắm rồi họ mới gặp lại nhau, và thời gian được ở cạnh nhau chẳng còn bao nhiêu nữa. Vậy mà Sun Joon vẫn nhất quyết không nhìn Yoon Hee.

Jae Shin đang bực mình vì Yong Ha, vừa càu nhàu vừa nhìn Yoon Hee. Khuôn mặt gã bắt đầu hiện lên vẻ ghen tuông. Đột nhiên Jae Shin bước đến sau lưng Yoon Hee, đưa tay che đôi mắt đang nhìn Sun Joon của cô lại. Tư thế của gã lúc này trông chẳng khác gì đang ôm chầm lấy Yoon Hee. Rồi Jae Shin thì thầm vào tai Yoon Hee:

“Này! Ngươi điên rồi à? Tự công khai “Tôi là nam sắc” như thế? Giai Lang cũng có thứ treo giữa hai chân như người, ngươi cứ nhìn Giai Lang như vậy, chắc chắn mọi người sẽ xì xầm về ngươi.”

Vừa nói dứt lời, Jae Shin liền hạ hai bàn tay đang che mắt Yoon Hee xuống. Trong khoảnh khắc đó, Yoon Hee chạm mắt Sun Joon, chàng đang nhìn Jae Shin với ánh mắt khó chịu. Jae Shin khẽ giơ tay lên nói gàn:

“A, được rồi, ta tránh xa tên nhóc này là được chứ gì? Đúng là đồ khó ưa. Chỉ cần ngươi chịu nhìn Đại Vật một chút trước khi ta ra tay là được rồi mà.”

Yong Ha vừa cười khùng khục vừa nói:

“Cũng phải. Ta còn tưởng mặt Giai Lang thủng một lỗ to tướng rồi ấy chứ.”

Khó khăn lắm mới chạm mắt được với Sun Joon, nhưng lần này lại đến phiên Yoon Hee lúng túng, cuối gằm mặt xuống đất. Jae Shin vừa đá đá chân, vừa cộc cằn nói:

“Giai Lang! Chịu khó nhìn mặt nhau chút đi. Từ trước đến giờ chúng ta lúc nào cũng ở cạnh nhau, nhưng chỉ một thời gian nữa thôi, tất cả sẽ nhận được lệnh riêng, đi đến những vùng đất khác nhau. Chưa biết chừng sẽ có người bị điều xuống vùng quê hẻo lánh, đến khi đó muốn họp mặt nhau cũng khó.”

Yoon Hee cố nén để không òa khóc. Yong Ha hỏi chen vào:

“Giai Lang cứ nhìn trời mãi như thế, hay là cậu vẫn còn bị con ma ấy ám? Đúng là khó hiểu! Ta sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên gặp người khó hiểu như cậu đấy!”

Đột nhiên tất cả mọi người xung quanh đều đồng loạt cúi chào một người đi đến. Nhóm bốn người cũng vội vàng quay sang cúi chào. Người họ đang chào không phải ai khác, mà chính là cha của Sun Joon, Tả tướng đại nhân. Sau khi chào hỏi vài người, Tả tướng quay sang phía họ. Ông nhìn Jae Shin với ánh mắt căm ghét, nhìn Yong Ha thân thiện, đến lượt Yoon Hee thì ông tỏ rõ vẻ ngạc nhiên. Không biết có phải vì lý do đó hay không, Tả tướng lại bắt chuyện với Yoon Hee trước:

“Hẳn cậu là nhân tài khiến cả triều đình ngỡ ngàng khi đỗ đạt khoa cử lúc tuổi còn trẻ như vậy. Tất cả chúng ta đang rất kỳ vọng và sẽ theo dõi cậu kỹ lắm đấy, sau này cũng hãy cố gắng hết mình.”

Nếu chỉ kỳ vọng thì không sao, nhưng còn theo dõi kỹ thì, Yoon Hee thực sự muốn từ chối...

“Đại nhân quá khen rồi, tiểu nhân không biết phải tạ ơn như thế nào cả.”

Tả tướng cảm thấy tiếc vì người nhân tài trẻ tuổi xinh đẹp còn hơn con gái này không phải là người Lão luận. Rồi ông nói với con trai mình:

“Có đủ tự tin không?”

“Cha nhất định phải thực hiện đúng lời cam kết ấy.”

“Thằng nhóc này cũng thật là. Ta đã nói là không bao giờ rút lời. Nhưng con cũng phải thực hiện theo đúng những gì đã hứa.”

“... Vâng.”

“Đỗ vào Giáp khoa đâu phải dễ. Cho dù con có tài đi chăng nữa, cũng còn quá trẻ để có thể làm chuyện đó. Con phải hiểu người đời khen con tài giỏi, chỉ là khi so với tuổi của con thôi.”

“Con biết ngay từ đầu cha đã nghĩ con không làm được nên mới chấp nhận cam kết với con.”

“Biết vậy thì tốt. Chứng tỏ con trai ta không phải là đồ ngốc. Nhưng dù sao đi nữa, đỗ được đến đây đã là giỏi lắm rồi. Ta không còn mong gì hơn nữa. Lát nữa gặp lại con sau.”

Tả tường vừa quay lưng đi vừa lẩm bẩm một mình, nhưng có vẻ như ông cố tình nói lớn một chút để Sun Joon có thể nghe thấy:

“Ta cũng đang rất tò mò không biết hoàng thượng sẽ chọn quyển thi nào xếp vào Giáp khoa đây, ha ha ha.”

Cuộc đối thoại giữa hai cha con họ khó hiểu như một câu đố vậy. Jae Shin khoác tay lên vai Sun Joon rồi nói:

“Ta cứ tưởng Tả tướng đại nhân rất khác cha ta, hôm nay được gặp tận mắt, không ngờ hai người tính tình lại giống nhau đến vậy. Thật không hiểu nổi sao họ lại có thể là kẻ thù của nhau cơ chứ? Nếu hai người là bằng hữu, chắc chẳn có ai thân thiết hơn được đâu. Quá hợp nhau!”

“Vì giống nhau quá nên mới đối đầu với nhau chứ còn gì nữa. Mà Giai Lang này, kỳ thi Đại khoa lần này, cậu có cá cược với Tả tướng đại nhân chuyện gì à? Ta thấy có vẻ nghiêm trọng đấy, và hình như Tả tướng đại nhân cũng tin rằng mình nắm chắc phần thắng...”

“Không có gì đâu. Chỉ là lời giao kèo nhỏ giữa hai cha con mà thôi.”

“Nếu cậu đỗ vào Giáp khoa ông ấy sẽ thực hiện giao kèo sao? Ô hô! Người ta thường nói Tả tướng đại nhân cho dù có thể sai khiến được cả thế gian đi chăng nữa, cũng không thể quản nổi cậu con trai. Xem ra không phải là tin đồn nhảm nhỉ!”

Yong Ha đang nói chuyện với Sun Joon thì chuyển sang Yoon Hee:

“Này, Đại Vật. Chắc cậu hay nghe người ta bảo mình may mắn lắm đúng không?

“Sao cơ? Mà nghĩ lại hình như thế thật... Đỗ được cả kỳ thi này chắc chắn là do tôi cực kỳ may mắn rồi.”

Điều may mắn nhất của Yoon Hee chính là có thể học xong và rời Sung kyun Kwan mà không bị lộ thân phận nữ nhi. Đặc biệt khi phải sống chung với Nữ Lâm quỷ quyệt và Kiệt Ngao ngang tàng mà vẫn không bị lộ, chắc chắn là thiên vận bậc nhất trong tất cả các thiên vận.

“Chuyện cậu đỗ kỳ thi lần này không phải là do may mắn đâu, đó là nhờ chính thực lực của cậu đấy. Người khác phải học suốt ba năm, còn cậu bỏ ăn bỏ ngủ để lo cho kỳ thi lần này mà. Không thể nói là do may mắn được. Nhưng nếu cậu vẫn nghĩ đó là do may mắn, thì sao cũng được. Lần thi này chúng ta cũng may là có Hồng Bích Thư đấy. Chính vì vậy nên ta rất rất là yêu Hồng Bích Thư!”

“Là yêu đơn phương thôi đấy!”

Yong Ha thúc khuỷu tay vào ngực Jae Shin rồi tiếp tục trêu gã:

“Yêu đơn phương hay gì cũng được, nhưng huynh nhất định không được quên món nợ môi đấy nhé. Ha ha ha.”

“Đồ điên!”

Họ đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên một nhóm thị vệ xuất hiện, tiếng nhạc cũng nổi lên. Sau đó, họ lần lượt tiến vào trong Đôn Hoa môn.

Bá quan văn võ trong triều xếp thành hai hàng trước Nhân Chính điện, những người đỗ kỳ thi vừa rồi bước vào từ chính giữa. Cảnh binh lính vây quanh đã đáng sợ, lại còn các vị quan lớn đứng hai bên nữa. Vốn họ đã rất run rồi, hai chân đứng không vững, lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm vì lo lắng, đã vậy tiếng nhạc vang khắp trời lại quá trang nghiêm, không ai còn giữ được bình tĩnh nữa. Hoàng thượng ngồi bên trong Nhân Chính điện, nhìn không rõ mặt. Nhưng tất cả đều hướng về phía hoàng thượng và hành lễ đủ bốn lạy.

Hoàng thượng trao Hồng bài cho Lý phán và Binh phán, sau đó họ lại giao chúng cho chính lang của Lý tào và Binh tào. Chính lang của Binh tào mang tráp bên trái đi về phía những người đỗ võ khoa, chính lang của Lý tào thì mang tráp bên phải đi về phía những người đỗ văn khoa, sau đó họ phát Hồng bài cho từng người một. Rồi chính lang của Lý tào lại nhận tiếp chiếu từ hoàng thượng, ông đứng trước mặt những người đỗ văn khoa, mở chiếu ra và đọc lớn:

“Bính khoa!”

Ông đọc tên hai mươi ba người được xếp vào Bính khoa. May mắn thay, không ai trong nhóm bốn người Yoon Hee lọt vào danh sách này. Trái tim Yoon Hee bắt đầu đập loạn xạ. Những người được gọi tên xếp thành một hàng riêng dưới sự hướng dẫn của vài viên quan khác. Chính lang Lý tào lại tiếp tục hô lớn:

“Ất khoa!”

Trong danh sách lần này có tên Gu Yong Ha và Kim Yoon Sik. Yong Ha xếp thứ hai, Yoon Hee xếp thứ năm. Điều này có nghĩa là họ đã đạt được mức điểm khá cao. Yoon Hee tạm gác cảm giác vui mừng sang một bên, cô thắc mắc không hiểu tại sao hoàng thượng lại chọn quyển thi của mình xếp vào danh sách Ất khoa. Sau khi các quan Độc Quyền kiểm tra xong quyển thi của thí sinh, họ sẽ chuyển cho hoàng thượng, Yoon Hee cũng chắc chắn rằng chính họ cũng không hiểu tại sao. Đúng như lời Yong Ha nói, họ đã gặp may, nhờ phước của Hồng Bích Thư. Có lẽ ý của gã khi nói câu đó chính là thế này.

Thật ra, Yoon Hee hiểu rõ những phương pháp cô đưa ra để khắc phục những điểm chưa tốt của chính sách Jo Seon hiện tại lấy từ chính suy nghĩ và ý kiến của cô. Chuyện cô buộc mình nghĩ rằng tất cả đều nhờ may mắn là có lý do. Cô muốn cảnh giác, không để bản thân mình nảy sinh tham vọng trèo cao hơn nữa. Yoon Hee tự nhủ rằng mình không phải là Kim Yoon Sik, những gì mình có thể làm chỉ đến đây mà thôi.

Khoan đã! Vẫn chưa nghe thấy tên Lee Sun Joon và Moon Jae Shin. Vậy nghĩa là hai người họ đã lọt vào Giáp khoa. Dù không biết Sun Joon đã cam kết gì với cha mình, nhưng nguyện vọng của chàng đã trở thành sự thật.

Yoon Hee khẽ ngẩng đầu lên nhìn Sun Joon, chàng đang đứng trước mặt cô. Yoon Hee chỉ nhìn thấy lưng chàng. Cô cảm nhận được chàng đang phải kìm nén sự vui mừng chỉ chực ào ra một cách khó khăn. Cho dù lý do là gì đi chăng nữa, chỉ cần thấy chàng hạnh phúc thì Yoon Hee cũng cảm thấy vui, Chính lang Lý tào lại tiếp tục hô lớn:

“Giáp khoa, Thám hoa! Moon Jae Shin!”

Trong một thoáng khuôn mặt Jae Shin nhăn lại, Yong Ha thì cố nén để không cười phá lên. Nếu không phải đang đứng trước mặt hoàng thượng, có khi Yong Ha đã ngã ra đất mà cười lăn lộn rồi. Yoon Hee cũng cố cắn môi nén cười. Tuy Thám hoa chỉ là vị trí thứ ba trong Giáp khoa, nhưng lại là người phải hành lễ gài hoa đặc biệt với hoàng thượng. Chỉ nghĩ đến chuyện Jae Shin phải làm cái việc chẳng hợp với mình chút nào thôi cũng đủ khiến người khác buồn cười.

Chính vì Thám hoa có nhiệm vụ đó, nên đôi khi còn được đánh giá là danh dự hơn cả bậc Bảng nhãn. Nhưng đối với Jae Shin thì việc hành lễ màu mè ấy lại cực kỳ xấu hổ, gã chẳng cảm thấy thoải mái chút nào. Nếu còn ở Sung Kyun Kwan, gã đã có thể quát tháo và từ chối, nhưng ở đây thì dĩ nhiên không thể làm thế được, điều này càng khiến gã muốn phát điên hơn. Yoon Hee và Yong Ha tưởng như có thể nghe rõ được tiếng gã gào thét đang văng vẳng đâu đây.

Nhưng không phải chỉ mình Jae Shin không vui vẻ gì với chuyện này. Cả hoàng thượng cũng vậy. Xui xẻo làm sao Thám hoa lại là tên ngựa điên ấy. Nhưng biết làm thế nào? Vẫn phải tỏ ra vui vẻ chào mừng, Jae Shin cúi chào rồi cứ giữ nguyên tư thế ấy bước vào trong Nhân Chính điện. Gã cố hết sức giả bộ hiền lành đứng dưới ngai vàng của hoàng thượng. Nhưng dù có nỗ lực đi chăng nữa, Jae Shin vẫn không thể giấu được hoàn toàn tư thế xấc láo vốn có của mình. Chuyện con trai đỗ Thám hoa làm Đại Tư Hiền vui mừng ra mặt, nhưng nhìn Jae Shin phải làm những chuyện không hợp với mình, ông cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Đến lúc này thì chỉ cần gọi tên Trạng nguyên thì người còn lại sẽ là Bảng nhãn, buổi công bố sẽ kết thúc. Chính lang Lý tào hô lớn:

“Trạng nguyên! Lee Sun Joon!”

Tả tướng siết chặt hai nắm tay. Suýt nữa thì ông quên mất mình đang đứng trước mặt hoàng thượng mà thét to vì vui sướng. Yoon Hee cũng vui mừng như chính mình đỗ Trạng nguyên, mắt cô ngân ngấn nước. Sun Joon bình tĩnh đi theo chính lang Lý tào bước vào Nhân Chính điện. Khi Sun Joon đến trước mặt hoàng thượng, Người phải cố kiềm chế để không toét miệng ra cười thỏa mãn.

“Chào mừng khanh, Lee Sun Joon.”

Hoàng thượng rất muốn tự tay mình làm, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, trao Ngự tứ hoa xuống cho Jae Shin. Jae Shin nhận lấy và tiến đến chỗ Sun Joon, gài nó vào vành mũ của Sun Joon. Nhưng từ khi sinh ra đến nay, giữa Jae Shin và những công việc nhẹ nhàng tỉ mẫn luôn có một bức tường lớn. Đúng ra phải từ tốn, thì bàn tay gã lại di chuyển khá cộc cằn, tưởng như sắp sửa bẻ gãy Ngự tứ hoa ra làm đôi, khiến những người đang đứng xung quanh, kể cả hoàng thượng đều cảm thấy bất an.

Ngay cả trong tình huống này, tâm trí Sun Joon vẫn đang bay bổng ở tận đẩu tận đâu. Màn gài hoa vụng về của Jae Shin lại tiếp tục với đối tượng tiếp theo là Bảng nhãn, và sau đó là tất cả những người đã đỗ trong kỳ thi này. Yong Ha đã rất vất vả để không châm chọc Jae Shin trong giờ phút trang trọng ấy, còn Yoon Hee thì sợ rằng mình sẽ phá ra cười nếu vô tình nhìn thẳng vào mặt Jae Shin, nên cô chỉ nhìn xuống đất và cắn chặt môi. Những người khác không biết thì không sao, nhưng những ai biết Jae Shin thì đang lâm vào cảnh “khó xử” như Yoon Hee. Jae Shin cũng biết quá rõ họ đang cảm thấy gì và nghĩ gì, khuôn mặt gã càng lúc càng đỏ hơn.

Sau khi lễ Phong bảng kết thúc, Yong Ha liền ngồi thụp xuống và cười sặc sụa.

“Khặc khặc! Thám hoa cơ đấy. Kiệt Ngao là hoa đồng. Con ngựa điên cầm bó hoa... Ư hư hư, chắc ta cười đứt ruột mất...”

Vừa nói dứt câu Yong Ha đã bị Jae Shin cho một cú đá thật mạnh, khuôn mặt Jae Shin vẫn còn đang đỏ bừng. Nhưng gã không thể ngăn được những tiếng cười vang lên ở khắp nơi. Sun Joon nhanh chóng nhìn xa xăm, dường như cũng đang cố nhịn cười trước khi bị Jae Shin cho một trận. Tả tướng bước đến chỗ họ. Từ xa ông đã dang rộng hai tay rồi ôm chầm lấy con trai mình.

“Giỏi lắm con trai ta. Đỗ cả Trạng nguyên!”

“Thưa cha, giờ cha hãy thực hiện cam kết ấy đi.”

“Được rồi! Con đã đỗ cả Trạng nguyên, chẳng lẽ ta lại nuốt lời?”

“Vậy thì cha hãy cho người sang bên ấy ngay đi ạ.”

Tả tướng buông cậu con trai còn cao lớn hơn cả mình ra và nói:

“Ngay bây giờ sao? Việc gì mà phải vội như thế. Chúng ta còn phải chuẩn bị thứ này thứ kia nữa...”

“Chỉ cần cho người về nhà báo tin là được, mẹ sẽ lo phần còn lại. Mẹ đã chuẩn bị sẵn tất cả rồi.”

“Thực là, thì ra hai mẹ con giấu ta tính toán hết ngay từ đầu rồi. Con biết ta không thể làm gì trái ý mẹ con nên mới nhờ bà ấy trước phải không?”

“Con xin lỗi cha.”

“Dù sao đi nữa ta cũng phải giữ lời hứa. Người làm cha sao có thể làm chuyện mất mặt với con mình được?”

Tả tướng vừa cười lớn vừa đi về phía Quang Phạm môn. Sun Joon xúc động đưa mắt nhìn theo cha, thế nhưng tiếng cười châm chọc Jae Shin của Yong Ha vẫn văng vẳng bên tai chàng chưa chịu đứt, thật không hợp tình hợp cảnh chút nào. Sau đó Đại Tư Hiền tiến đến chỗ Jae Shin, ông không nói gì mà chỉ nhẹ gõ lên đầu gã. Rồi ông không nhìn thẳng Sun Joon mà lẩm bẩm như thể đang nói một mình:

“Ta bị cướp mất một đứa con trai nhưng xem ra giờ được tặng lại một đứa con trai khác rồi.”

Nói xong, ông cũng đi theo hướng Tả tướng đã đi. Jae Shin nhìn theo cha mình, lắc đầu nói:

“Ha! Nói kiểu đó thì có ai hiểu là cha đang muốn nói cảm ơn cơ chứ?”

Yong Ha cố dừng tràng cười điên loạn của mình rồi nói:

“Giờ thì tôi đã hiểu câu “cha nào con nấy” rồi, khặc khặc!”

Mặc kệ những gì đang diễn ra xung quanh, Yoon Hee vẫn chỉ dõi theo Sun Joon.

Nghị Chính phủ đã chuẩn bị sẵn yến n vinh cho những người đỗ khoa cử lần này. Có rượu và thịt do hoàng thượng ban xuống, còn có cả các kỹ nữ xinh đẹp nhảy múa cùng những chú hề làm đủ trò phô diễn tài năng. Bữa yến tiệc chưa bắt đầu được bao lâu thì Yong Ha đã chạy sang nhóm những người đỗ võ khoa kết thân và uống rượu cùng họ. Yoon Hee ngồi tham gia bữa tiệc, tuy ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng cô chẳng thể nào cảm thấy vui cho được. Cô cảm thấy hoàn toàn lạc lõng, tựa như váng dầu không thể hòa mình vào nước vậy.

Yoon Hee đứng dậy ra ngoài, cô muốn tránh xa nơi ồn ào này để thoải mái một chút. Có rất nhiều người mặc quan phục đi lại ở Lục tào. Giờ thì Yoon Hee còn bao nhiêu thời gian nữa? Còn lễ Yết thánh, sau đó là yến Hội Văn, cuối cùng là Du nhai. Rồi sau đó... là chia ly. Dường như không chỉ Yoon Hee cảm thấy khó chịu, Sun Joon cũng ra ngoài theo cô.

“Huynh ra đây làm gì?”

Không biết có phải vì con ma khoa cử đã hoàn toàn rời khỏi chàng hay không, khuôn mặt Sun Joon rất tươi tỉnh. Nụ cười của chàng đáng ghét đến nỗi Yoon Hee không thể nào chịu nổi. Sun Joon quan sát xung quanh rồi nắm lấy cổ tay Yoon Hee, kéo cô chạy vòng ra sau lưng khu nhà. Yoon Hee bất ngờ bị chàng kéo đi nhưng cô không thể cười như chàng được. Phía sau nghị Chính phủ có rất nhiều cây nên cực kỳ yên tĩnh. Sau khi kiểm tra xem có ai ở gần đó không, Sun Joon nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi Yoon Hee. Hai đóa Ngự tứ hoa của họ quấn lấy nhau như râu của một loại côn trùng nào đó. Đã rất lâu rồi Yoon Hee mới được chạm vào đôi môi đáng ghét này. Không biết cô còn có thể căm hận đôi môi này bao lâu nữa? Nhưng mới chỉ hôn được một lát, Sun Joon đã rời cô ra.

“Ta đúng là gã đàn ông không biết giữ bí mật.”

Một câu nói chẳng đầu chẳng cuối gì cả. Thấy Yoon Hee phì cười, Sun Joon nói tiếp:

“Ngứa miệng đến nỗi không thể nào giấu lâu hơn được nữa rồi. A a, hay là cứ nói hết ra nhỉ?”

“Huynh nói gì vậy?”

“Ta đã định giữ bí mật đến cùng, để nàng ngạc nhiên khi về nhà, nhưng sao ta lại không còn chút kiên nhẫn nào nữa thế này…”

Yoon Hee chẳng hiểu gì hết. Người bảo không còn chút kiên nhẫn sao có thể khiến người khác khó chịu và sốt ruột đến mức này được chứ? Yoon Hee giận dỗi nói:

“Tôi còn thiếu kiên nhẫn hơn huynh nữa. Huynh mau nói ra đi, tôi tò mò lắm.”

“Bây giờ có khi Sun Dol và quản gia nhà ta đang trên đường đến nhà nàng đấy.”

“Gì cơ? Sao lại đến đó?”

“Để gửi thư cầu hôn.”

Ban đầu Yoon Hee không kịp hiểu Sun Joon đang nói về chuyện gì, chỉ biết trơ mắt ra nhìn chàng. Sau đó mắt cô dần dần mở to hơn, Yoon Hee lắp bắp nói:

“Cái… cái gì? Cầu… cầu hôn? Cầu… cầu hôn là sao… ?”

“Nàng đã từng viết rất nhiều thư cầu hôn cho các gia đình khác, chắc nàng cũng biết nó dùng để làm gì?”

Sun Joon mỉm cười thật tươi. Nhưng Yoon Hee vẫn còn đang choáng váng vì bất ngờ.

“Á! Vậy đó là lời hứa mà Tả tướng đại nhân đã hứa với huynh sao?”

“Phải. Ta đã rất cố gắng để có thể thành hôn với nàng.”

“Vậy Tả tướng đại nhân đã biết mọi chuyện về tôi sao? Sao khi nãy không có vẻ gì là nhận ra tôi cả...”

“Cha ta không biết chuyện đó đâu, chỉ biết người ta muốn thành hôn là con gái của một gia đình Nam nhân mà thôi. Ta cũng đã nói sơ qua về hoàn cảnh gia đình nàng rồi.”

“Vậy mà Tả tướng đại nhân vẫn chấp nhận sao?”

Sun Joon lại mỉm cười một lần nữa, nhưng Yoon Hee thì không. Hai vai Yoon Hee rũ xuống, cô cúi đầu và nói:

“... Tôi không thể kết hôn với huynh được.”

Yoon Hee nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Sun Joon nghe thấy được. Nụ cười trên môi chàng tắt ngấm. Sun Joon hỏi:

“Nàng nói vậy là sao?”

“Tôi không thể kết hôn với huynh được. Để trả lại cái tên Yoon Sik cho tiểu đệ mình, tôi phải ở bên cạnh đệ ấy. Hơn nữa, phải như thế thì tôi mới có thể quay lại làm Kim Yoon Hee...”

“Thì chúng ta cứ cử hành hôn lễ rồi chờ cũng được mà.”

Yoon Hee lắc đầu. Vì chàng, cô không thể làm thế được. Sun Joon quả quyết nói với giọng giận dữ:

“Vậy coi như không có hôn lễ gì nữa!”

Nói rồi chàng nắm lấy bàn tay Yoon Hee.

“Nhưng thay vào đó ta phải nhận được giấy cam kết của nàng. Ngay bây giờ, cùng vào trong mượn giấy và bút nghiên, viết ngay tại đây luôn!”

“Gì... gì cơ? Khoan... khoan đã! Huynh chờ chút đã!”

Yoon Hee khó khăn lắm mới ghì lại được bàn tay đang bị Sun Joon kéo mạnh. Chàng vẫn cương quyết như thể khẳng định không phải mình đang nói đùa.

“Nàng đã là nương tử của ta, ta đã là lang quân của nàng. Ta phải nhận được thứ gì minh chứng cho điều đó, thì mới có thể dời chuyện thành hôn lại được. Nếu không, ta biết lấy gì làm tin mà để nàng ra đi? Ta không muốn trước khi cử hành hôn lễ đã trở thành kẻ mất vợ!”

“Ý tôi không phải vậy...”

Sun Joon kéo mạnh hơn nữa rồi ôm chầm lấy Yoon Hee vào lòng. Vòng tay chàng vẫn ấm áp như xưa. Chàng thì thầm đầy tình cảm:

“Nàng đừng nói lời nào tàn nhẫn như câu xin ta chờ đợi nữa. Ta là kẻ yếu đuối, có khi còn không chờ nổi nữa kìa.”

“Vậy nếu viết giấy cam kết, huynh sẽ chờ tôi thật sao?”

“Dĩ nhiên rồi. Ta sẽ đến giữa phố chợ, giơ tờ cam kết ấy ra và đứng chờ nàng bất kể trời mưa hay tuyết rơi đi chăng nữa.”

“Cái gì? Huynh nói chờ, là chờ theo kiểu đó sao?”

Yoon Hee giật mình, cô giãy dụa cố thoát khỏi vòng tay của Sun Joon, nhưng vòng tay ấy vẫn không nhúc nhích.

“Nàng tưởng ta sẽ giấu nó vào một nơi không ai nhìn thấy rồi cứ thế chờ đợi sao? Ta nghĩ cứ cử hành hôn lễ trước rồi chờ, có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai đấy.”

Đến lúc này thì Yoon Hee mới nhận ra đây là một lời “đe dọa”, vòng tay Sun Joon càng lúc càng siết chặt hơn.

“Huynh thả tôi ra đi. Lỡ có người đến thì sẽ lớn chuyện đấy.”

“Nàng có hai lựa chọn, một là viết cam kết, hai là đồng ý tổ chức hôn lễ ngay. Nếu không thì cho dù cả hoàng thượng đến đây đi chăng nữa ta cũng không thả nàng ra đâu. Nàng đã thấy ta quyết tâm đến mức nào cho kỳ thi vừa rồi, thì bây giờ chắc nàng cũng biết những gì ta đang nói không phải là lời nói đùa.”

Yoon Hee thả lỏng người, thôi không vùng vẫy nữa. Thấy vậy Sun Joon cũng nới lỏng tay ra.

“Sao chàng lại đưa ra một lời đe dọa hạnh phúc như thế chứ? Cứ thế này chỉ càng làm thiếp muốn gật đầu đồng ý ngay mà chẳng suy nghĩ gì đến chuyện sau này nữa.”

“Chuyện sau này cứ để ta tính, nàng chỉ cần gật đầu mà thôi.”

Yoon Hee không gật đầu mà ngẩng lên nhìn chàng. Không cần phải trả lời hay gật đầu gì nữa. Trong đôi mắt ấy của cô đã có đầy đủ giấy cam kết và giấy chấp nhận thành hôn rồi.

“Nàng nhận lời ngay từ đầu thì có phải hơn không, làm ta lo quá...”

Nghe Sun Joon trách móc, Yoon Hee cũng vòng tay ôm lấy chàng và trách chàng ngược trở lại:

“Nếu so với những hành động tàn nhẫn trong thời gian qua chàng đã làm với thiếp, thì chuyện này chẳng là gì cả.”

Vừa nói xong thì những đau khổ dồn nén bấy lâu nay bắt đầu vỡ òa. Đầu tiên là một hai giọt nước mắt, sau đó biến thành cả một trận lũ lớn, đổ xuống như thác. Vừa khóc Yoon Hee vừa nức nở như một bài ca oán thán.

“Ơ, sao... sao nàng lại khóc? Nín đi mà.”

Mặc kệ Sun Joon lúng túng không biết làm gì vì bất ngờ, Yoon Hee buông tay chàng ra rồi ngồi thụp xuống đất bưng mặt mà khóc.

“Hu hu! Chuyện như vậy... Hu hu! Ít ra cũng phải... nói cho người ta biết trước chứ... Hu hu!”

“Chuyện... chuyện đó, do ta cũng không biết chắc kết quả sẽ như thế nào nên không thể nói cho nàng biết trước được...”

“Hu hu! Cũng không thèm nhìn người ta lấy một lần. Hu hu!”

“Chuyện đó, không phải ta cố ý làm vậy đâu... Chỉ cần nhìn thấy nàng thôi là ta đã muốn ôm nàng vào lòng rồi, nên ta phải cố nén lại... Đừng khóc nữa mà. Là do ta sai rồi. Ta chấp hai tay tạ lỗi với nàng đây, nhé?”

Sun Joon không chấp tay như lời mình nói, chàng vòng tay ôm Yoon Hee đang co người lại thật chặt.

“Ta cũng rất nhớ nàng. Rất nhiều lần ta muốn được ôm nàng. Những khi cảm thấy không tự tin về thực lực của mình, ta lại muốn cùng nàng bỏ trốn đến một nơi thật xa. Nhưng nếu ta làm vậy, thì không chỉ ta mà cả nàng cũng phải từ bỏ gia đình mình.”

Yoon Hee lau nước mắt rồi ngước nhìn chàng. Dù đã cố kìm lại, nhưng nước mắt vẫn liên tục ứa ra. Sun Joon đúng là rất kỳ quặc, khiến cho cô không thể nào ghét chàng được.

“Vậy là chàng quyết định đánh liều với lời cá cược kỳ quặc đó sao?”

Sun Joon ôm Yoon Hee thêm một lần nữa, nhưng sợ có người đi qua nên không thể kéo dài được. Sau khi Yoon Hee nín khóc hẳn, hai người quay vào trong Nghị Chính phủ. Nhưng vừa đi được vài bước thì đột nhiên Yoon Hee đứng sững lại.

“A! mẹ!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Thiếp đã dặn mẹ từ chối tất cả những lá thư cầu hôn được gửi đến, thế này thì không ổn rồi!”

“Sun Dol cũng biết khá nhiều về hoàn cảnh của nàng rồi, sẽ không sao đâu. Giả như có bị từ chối thì ta cũng vẫn sẽ tiếp tục chờ nàng.”

“Nhưng quân gia nhà chàng lại không hề biết chuyện của thiếp. Nếu chuyện mẹ thiếp từ chối mà lọt đến tai Tả tướng đại nhân thì...”

Nghe đến đây Sun Joon cũng cảm thấy sốt ruột. Khó khăn lắm chàng mới được cha đồng ý, phải cẩn thận từng chút một. Nghĩ vậy hai người vội vàng chạy vào trong.

Bên trong Nghị Chính phủ đang diễn tấu hài. Sun Joon và Yoon Hee không thể xem được chút nào, chỉ lo chào những người khác. Yong Ha thấy họ vội vàng ra về, lấy làm lạ liền hỏi Yoon Hee:

“Sao vậy? Định về trước à?”

“Vâng, ở nhà có chuyện gấp nên tôi phải về ngay.”

“Cả hai cậu cùng đi à?”

Sun Joon vừa chào hắn vừa vội vàng nói:

“Vâng, tôi phải đi cùng với cậu ấy...”

“Vậy à? Xem ra có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra nhỉ, thôi để ta cho mượn ngựa. Vừa hay sáng nay ta dậy muộn nên mới cưỡi ngựa đến đây. Ngựa đang ở gần đây thôi, phía trước Lục tào, chúng ta cùng ra đó đi.”

Đột nhiên hôm nay Yong Ha cư xử không giống ngày thường chút nào, hắn không hỏi gì thêm nữa, lại còn đi trước dẫn đường. Jae Shin có vẻ cũng chẳng hứng thú với tiết mục của mấy tên hề, gã cũng bước ra ngoài theo ba người kia. Yong Ha, Sun Joon và Yoon Hee vừa chạy vừa gỡ Ngự tứ hoa trên đầu xuống rồi nắm chặt trong tay. Sun Joon đỡ Yoon Hee lên ngựa trước rồi trèo lên sau. Yong Ha giục họ:

“Mau đi đi!”

“Huynh sẽ tiếp tục ở đây chơi chứ? Tôi sẽ trả lại ngựa sau.”

“Dù gì sáng mai cũng phải tập trung ở nhà Giai Lang để vào cung mà? Để đến lúc đó trả cũng được. Ta định kiếm chỗ nào gần đây uống rượu suốt đêm đây.”

“Vậy hẹn huynh sáng mai, tôi xin phép đi trước.”

Sun Joon liền thúc ngựa phi nước đại. Yoon Hee vừa ôm lấy hông chàng vừa nói đùa:

“Cùng đi với chàng thế này, khi về đến nhà chắc chắn mẹ thiếp sẽ bất ngờ lắm.”

Chỉ nghĩ đến việc mẹ mình sẽ bất ngờ và hạnh phúc đến nỗi rơi nước mắt, Yoon Hee bỗng cảm thấy sống mũi mình cay cay.

“Dù có bất ngờ thế nà đi chăng nữa, chắc cũng không bằng cha ta đâu. Ta đang rất tò mò không biết ông sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy nàng vào ngày tiến hành hôn lễ.”

“Có khi cha chàng sẽ giật mình đứng không vững cũng nên. Còn phu nhân nữa, không biết phu nhân sẽ nghĩ thế nào nhỉ...”

“Sao lại là phu nhân? Từ giờ trở đi phải gọi là mẹ chứ.”

Sun Joon vừa cười vừa nói như thể chàng tin chắc rằng mọi chuyện rồi sẽ diễn ra tốt đẹp.

“Sao chàng có thể bình tĩnh như thế kia chứ? Thiếp lại đang cảm thấy cực kỳ lo lắng.”

Bị Yoon Hee mắng yêu, Sun Joon vẫn cười không dứt.

Tiếng vó ngựa gõ xuống nền đất phía dưới họ vang lên rồi dần tan biến.

Trên đường quay lại Nghị Chính phủ thì Yong Ha gặp Jae Shin đang lũng thững bước đến, tay bóp chặt Ngự tứ hoa.

“Này! Thám hoa!”

“Này! Huynh đừng có nhắc đến cái chữ Thám hoa ấy được không hả?”

“Huynh ra đây làm gì?”

“Hai tên nhóc ấy đi đâu vậy?”

Yong Ha không trả lời, hắn vừa cười vừa khoác tay lên đôi vai đang rũ xuống của Jae Shin. Jae Shin như muốn giấu đi vẻ buồn bã của mình, gã gằn giọng nói:

“Đi uống rượu thôi.”

“Được thôi. Uống suốt đêm cho đến khi sặc lên mũi luôn cũng được.”

“Mai còn lễ Tạ ân nữa, huynh nghĩ gì mà lại rủ ta uống suốt đêm hả?”

“Hoàng thượng có thấy chúng ta nồng nặc mùi rượu cũng sẽ hiểu cho mà. Để tôi giới thiệu cho huynh quán rượu nổi tiếng nhất khu này. Để kỷ niệm chuyện trở thành Thám hoa, tiền sẽ do huynh trả.”

“Này! Đã nói là đừng có gọi ta bằng cái từ đó rồi mà!”

“Thám hoa thì phải gọi là Thám hoa chứ, biết gọi là gì bây giờ?”

“Chết tiệt! Từ giờ trở đi huynh phải cư xử với ta cho đàng hoàng! Kẻ bát phẩm như huynh không được phép ăn nói kiểu này với thân phận thất phẩm là ta.”

“Vậy thì huynh cũng phải khúm núm cung kính cậu Giai Lang lục phẩm rồi, ha ha ha.”

Yong Ha dù bị đấm mạnh nhưng vẫn không chịu thôi, vừa đi vừa tiếp tục trêu chọc Jae Shin.

Trong Tuyên Chính điện, hoàng thượng bắt đầu kiểm tra những văn thư trình lên về việc sắp xếp các nho sinh mới đỗ khoa cử về các phủ, các bộ. Đang xem kỹ từng chút một, đột nhiên hoàng thượng ngạc nhiên quay xuống hỏi các quan thừa chỉ:

“Ai là người đưa ra ý kiến để Kim Yoon Sik về vùng xa vậy?”

“Bẩm hoàng thượng, đây là nguyện vọng của chính Kim Yoon Sik ạ...”

“Cái gì? Đừng có biện minh bằng lý do vô lý đó. Những người có thành tích thấp hơn Kim Yoon Sik được giữ lại kinh thành, còn cậu ta thì bị điều đi xa. Đây chẳng khác gì bằng chứng nói rằng chúng ta đang phân biệt gia cảnh đảng phái cả!”

Tiếng quát giận dữ tựa như sấm rền của hoàng thượng hướng về các quan thừa chỉ. Bị mắng oan, họ cố lớn tiếng nói đỡ:

“Không phải vậy đâu, hoàng thượng. Chính Kim Yoon Sik đã tỏ ý nguyện như vậy ạ. Bọn tiểu thần khi nghe cậu ấy thỉnh cầu cũng đã không đồng ý, nhưng Kim Yoon Sik nói rằng vì lý do gia đình, cậu ấy nất định phải làm vậy...”

“Trẫm biết chúng ta có chế độ nghe theo thỉnh cầu của quan chức, nhưng Kim Yoon Sik có được xếp vào những người có quyền đưa thỉnh cầu không?”

Mấy vị quan thừa chỉ đổ mồ hôi lạnh dọc sống lưng, không biết phải làm sao, chỉ dám đưa tay lên chấm mồ hôi trên mặt. Họ đã đoán trước mình sẽ bị tra hỏi, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. Hoàng thượng vẫn không hiểu được tại sao Kim Yoon Sik lại có nguyện vọng như vậy. Làm gì có ai trên thế gian này cố gắng học rồi tham gia khoa cử đến mức ấy, chỉ vì muốn nhận một chức quan nhỏ ở tỉnh xa.

“Cho dù chính Kim Yoon Sik bày tỏ nguyện vọng như thế đi chăng nữa, nhiệm vụ của các khanh là phải xem xét lại cho kỹ rồi mới quyết định. Kim Yoon Sik còn nhỏ tuổi, khuôn mặt lại rất trẻ con, nếu về vùng xa nhất định sẽ bị những quan lại ở đó chèn ép. Kim Yoon Sik đỗ đạt khoa cử quá sớm, trẫm nghĩ rằng cậu ấy vẫn chưa đủ trưởng thành để nhậm chức. Chi bằng ta giữ cậu ấy lại Khuê Chương các để rèn luyện thêm có khi sẽ tốt hơn.”

Để tránh việc bị dội một chậu lửa lớn hơn, mấy viên quan thừa chỉ vội vàng cúi đầu nói với giọng vui mừng:

“Bẩm chúng thần cũng đã nghĩ y như vậy ạ.”

Hoàng thượng vừa suy nghĩ vừa tiếp tục kiểm tra văn thư. Moon Jae Shin và Gu Yong Ha đều đã được xếp vào Khuê Chương các, hoàng thượng cảm thấy rất hài lòng. Những nho sinh lớn tuổi đỗ kỳ này đều được phong các chức quan “thực chiến”, còn ở Khuê Chương các tập trung rất nhiều những nhân tài trẻ tuổi. Nhưng hoàng thượng lại có chút cân nhắc khi đọc đến tên Lee Sun Joon. Phần sắp xếp cho chàng vẫn còn để trống.

“Còn Lee Sun Joon thì sao? Chẳng phải Trạng nguyện thì phải về Thừa Chính viện sao?”

“Đúng là như vậy, nhưng lần này cúng thần có ý muốn để Lee Sun Joon làm sứ giả sang nhà Thanh rồi ở lại đó một thời gian để học hỏi thêm, hoàng thượng thấy thế nào ạ?”

Hoàng thượng cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, và rõ ràng đây không phải là một ý kiến tồi. Hoàng thượng đưa tay lên chống cằm, ra chiều suy nghĩ.

“Sang nhà Thanh du học à...”

Hoàng thượng dò lại danh sách những người đỗ khoa cử đang mở trước mặt mình. Nhưng những cái tên quen thuộc cứ liên tục lọt vào mắt Người.

“Thay vì chỉ để cậu ấy đi một mình, để cả nhóm cùng đi có khi sẽ giúp đỡ được nhau, và đem lại nhiều lợi ích hơn cho đất nước nữa...”

Sau khi xem xét và suy nghĩ một lúc lâu, hoàng thượng nói với vẻ quyết tâm:

“Không thể để Lee Sun Joon đi sứ nhà Thanh ngay được. Việc đào tạo cậu ấy, cho cậu ấy học hỏi nhiều thứ mới để trở thành người có ích cho đất nước rất quan trọng. Nhưng trước hết, cần phải để Lee Sun Joon học hết mọi thứ về chính Jo Seon đã. Như vậy, chúng ta càng có thể kỳ vọng vào sự phát triển của cậu ấy nhiều hơn. Chuyển Lee Sun Joon về Khuê Chương các. Chuyện sang nhà Thanh du học, để sau này, khi cậu ấy trưởng thành hơn rồi đi cùng những người khác vẫn chưa muộn.”

Hoàng thượng giao lại danh sách cho các quan thừa chỉ để họ có thể sửa lại đôi chút. Sau đó Người ra lệnh:

“Gọi hai tiến sĩ Jang Sang Gyu và Yu Chang Ik về Khuê Chương các cho ta, hai vị tiến sĩ đó đang trên đường trở về Sung Kyun Kwan đấy. Và tìm một viên quan phiên dịch giỏi cho vào Khuê Chương các luôn.”

“Tuân lệnh! Chúng thần sẽ cố gắng làm thật nhanh.”

Các quan thừa chỉ nhìn danh sách những người được xếp vào Khuê Chương các và cố tỏ vẻ đồng tình. Vừa mới ra khỏi Sung Kyun Kwan, chưa kịp nghỉ ngơi thì nhóm nho sinh ấy đã lại bị đẩy vào Khuê Chương các luôn. Thế lực của Khuê Chương các đang càng lúc càng lớn mạnh, ảnh hưởng đến cả Thừa Chính viện, vậy mà những nhân tài được kỳ vọng lần này đều được xếp vào nơi đó. Trái ngược với những suy nghĩ phản đối và lo lắng của họ, hoàng thượng vui mừng nhẩm đi nhẩm lại những cái tên mà mình yêu mến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play