Yoon Hee một mình thức trắng hai đêm ở Trung nhị phòng. Đây là lần đầu tiên căn phòng vắng đến mức này. Cũng may là còn có Sun Dol ngồi ngoài cửa, chứ nếu phải ở một mình có khi Yoon Hee đã không chịu nổi sự im lặng đáng sợ ấy rồi. Jae Shin trước khi đi cũng hứa sẽ quay lại, vậy mà mất tăm không chút tin tức. Thỉnh thoảng có vài tin về Sun Joon được báo về, nhưng càng làm cô cảm thấy tuyệt vọng hơn. Chứng cứ được làm giả, còn những yếu tố có thể chứng minh chàng không phải là Hồng Bích Thư thì lại bị lờ đi. Khi ở trong Sung Kyun Kwan, lúc nào Sun Joon cũng bên cạnh Yoon Hee nên cô có thể đứng ra làm chứng. Nhưng chính Sun Joon đã từ chối cách này. Nếu lôi cả Yoon Hee vào, chàng sợ thân phận nữ nhi của cô sẽ bị bại lộ, hết chuyện lớn này lại dẫn đến chuyện lớn khác. Cứ thế, Sun Joon thì vẫn bị bắt giam, còn hoàng thượng thì vẫn chưa làm gì được.

Yoon Hee mân mê bộ lễ phục mà Sun Joon để lại. Nước mắt cô vẫn không hề chảy ra. Chẳng thà cứ vỡ òa ra khóc thì có khi nước mắt đã không ứ lại trong tim cô nhiều thế này. Nhưng cơ thể Yoon Hee lại không chịu làm theo lời cô. Tất cả những đồ vật thuộc về Sun Joon có trong phòng này đều đang dằn vặt Yoon Hee. Cô ngồi tựa lưng vào tường và nhắm mắt lại. “Chàng đã hứa là sẽ sớm quay về. Chàng đã hứa là sẽ sớm quay về.” Yoon Hee liên tục tự nhủ với mình như vậy. Rồi đột nhiên Yoon Hee cắn môi và đứng bật dậy. Sun Joon đã nói là sẽ về, vậy thì cô phải giúp chàng có thể trở về càng sớm càng tốt. Không thể để lời nói của chàng trở thành vô nghĩa được.

Thấy Yoon Hee đột nhiên mở cửa, Sun Dol giật mình đứng phắt dậy. Vừa ra khỏi phòng, Yoon Hee liền chạy thẳng sang Trung nhất phòng. Yong Ha đang trầm tư suy nghĩ, nhìn thấy Yoon Hee thì tròn mắt ngạc nhiên.

“Có chuyện gì vậy?”

“Huynh cho tôi mượn mấy thứ đó đi.”

“Cậu mượn cái gì cơ?”

Thấy Yoon Hee khẽ liếc nhìn các nho sinh cùng phòng mình, Yong Ha liền hiểu ra cô đang muốn mượn mấy bức bích thư. Hắn lấy tất cả những mảnh giấy mình gom được đưa cho cô. Cái cách Yoon Hee vội vàng ôm xấp giấy chạy về phòng khiến Yong Ha cảm thấy lạ. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Yong Ha đứng bật dậy, chạy vội khỏi phòng như vừa nghĩ ra điều gì đó. Hắn định vào Trung nhị phòng, nhưng dĩ nhiên, Sun Dol luôn làm tốt trách nhiệm của mình, đã giữ vai hắn lại và hỏi:

“Công tử định làm gì vậy?”

“Tên nhóc Đại Vật kia đang định làm chuyện rồ dại kìa.”

“Gì cơ? Chuyện rồ dại là sao?”

Trí tưởng tượng của Sun Dol thậm chí còn “rồ dại” hơn, hắn nghĩ đến cảnh Yoon Hee thắt cổ tự vẫn kết thúc cuộc đời mình.

“Công tử, đừng làm vậy!”

Sun Dol cuống cuồng mở toang cửa ra và chạy vào phòng. Yoon Hee đang ngồi bên bàn, chăm chú đọc mấy bức bích thư. Yong Ha đến ngồi cạnh cô như chưa từng có gì xảy ra rồi quay sang nói với Sun Dol, lúc này còn đang ngơ ngác:

“Ngươi cũng vào đây luôn đi. Ta có chuyện muốn nói.”

Yoon Hee nhìn hai người rồi lại tiếp tục đọc, giả vờ bình thản hỏi:

“Hai người có chuyện gì vậy?”

“Ta quá hiểu cậu mà. Có lẽ ta còn biết cậu đang mưu tính gì nữa kìa.”

“Tôi chẳng mưu tính gì cả.”

“Nếu vậy thì tốt. Vì giả sử cậu có đang tính toán chuyện gì đi chăng nữa, chuyện đó chắc chắn sẽ thất bại thôi.”

Yoon Hee cắn chặt môi, mắt dán vào tờ bích thư. Yong Ha nói tiếp:

“Trước nhất, cậu quá lùn để có thể giả làm Hồng Bích Thư.”

Sun Dol giật mình vì quá bất ngờ, hắn hết nhìn Yoon Hee lại quay sang nhìn Yong Ha.

“Hơn nữa, cậu không thể bắt chước cách viết văn của Hồng Bích Thư được đâu. Hàng giả thì luôn bị lộ tẩy rất nhanh, đến lúc đó mọi chuyện lại càng rối hơn.”

Hai nắm tay Yoon Hee đang đặt trên bàn càng lúc càng siết chặt. Cô cảm thấy ấm ức vì đôi mắt tinh tường của Yong Ha.

“Vậy huynh bảo tôi phải làm sao? Những gì tôi có thể làm ngay lúc này là không gì cả! Giai Lang huynh không muốn tôi ra làm nhân chứng, vậy tôi phải làm gì? Tôi đã nghĩ mình có thể giả làm Hồng Bích Thư để thế tội cho huynh ấy, giờ cả chuyện đó cũng không được, huynh bảo tôi phải làm sao?”

“Cậu mà cứng đầu, rồi đến khi bị bắt, liệu Giai Lang và Kiệt Ngao có vui mừng nổi không?”

Yoon Hee lại tiếp tục cắn chặt môi. Yong Ha cảm thấy cô thật đáng thương, liền xoa dịu:

“Nhưng đó cũng là một ý kiến hay.”

“Sao cơ?”

“Kẻ bị cho là Hồng Bích Thư đã bị bắt, vậy mà bích thư vẫn tiếp tục được dán khắp kinh thành, vậy có nghĩa rằng người đang ngồi trong ngục kia không phải là Hồng Bích Thư thật. Không có bằng chứng nào có thể rõ ràng hơn điều này.”

“Nhưng huynh nói tôi không thể bắt chước cách viết của Hồng Bích Thư mà? A! Vậy Nữ Lâm huynh viết là được đúng không?”

“Này, nói không phải khoe, chứ ta còn tệ hơn cậu nữa đấy.”

“Làm gì có ai hiểu suy nghĩ của Kiệt Ngao sư huynh hơn huynh được? Huynh cứ nói ra những suy nghĩ của huynh ấy, rồi tôi sẽ từ những ý đó viết thành bích thư.”

“Làm vậy cũng không ổn. Những lúc như thế này, nếu không phải người thật việc thật thì không được.”

Yoon Hee bực mình, hét lớn:

“Vậy rốt cuộc huynh bảo phải làm sao?”

“Thì ta nói rồi đấy, phải là người thật việc thật. Dẫn người thật về là được rồi còn gì.”

Ruột gan đang nóng như lửa đốt, vậy mà Yong Ha còn nói chuyện như đùa, khiến Yoon Hee phát cáu. Ngày thường Yong Ha vốn đã không nghiêm túc rồi, nhưng đến cả tình huống này mà hắn vẫn còn đùa được, Yoon Hee muốn lộn gan lộn ruột vì bực mình.

“Người còn không biết đang ở đâu, huynh nói dẫn về là dẫn về bằng cách nào?”

“Không phải Kiệt Ngao không quay trở lại, mà là không thể quay trở lại. Tại sao? Hẳn là phải có người nào đó đang giữ chân cậu ta rồi…”

“Gì cơ? Vậy ý huynh là đến cả Kiệt Ngao sư huynh cũng bị bắt rồi sao?”

“Chuyện Kiệt Ngao bảo sẽ về gặp cha khiến ta bận tâm mãi. Ta cứ có cảm giác cậu ấy đang tự chui đầu vào một cái bẫy được giăng sẵn. Vậy nên ta đã thử suy nghĩ. Chỉ cần Hồng Bích Thư thật xuất hiện thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ, vậy tại sao họ vẫn tiếp tục đổ tội cho Giai Lang? Điều đó có nghĩa là họ tự tin rằng mình có thể giữ chân Hồng Bích Thư cho đến khi mọi chuyện kết thúc.”

“Đúng rồi! Vậy có nghĩa là Kiệt Ngao sư huynh đang bị cha mình, Đại Tư Hiến của Tư Hiến phủ giữ lại rồi.”

“Không phải chỉ là giữ lại thôi đâu, có khi còn nhốt vào xó nào nữa rồi ấy chứ. Nhưng may mắn một điều là, Đại Tư Hiến không thể ngờ rằng ngoài mình ra còn có người khác biết về thân phận thật sự của Hồng Bích Thư.”

Yoon Hee đứng bật dậy. Cô tháo mũ chụp đầu ra rồi nói với hai người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm:

“Hai người làm gì vậy? Chúng ta mau đi cứu Kiệt Ngao sư huynh thôi.”

“Đi ngay bây giờ á? Phải chờ đến giờ giới nghiêm đã chứ.”

“Nếu bây giờ chúng ta xuất phát, đến giờ giới nghiêm sẽ đến được Đông thôn.”

“Cũng phải. Vậy ta cũng đi thay quần áo đây.”

“Nếu công tử đi thì tôi cũng sẽ đi theo. Tôi ra ngoài đợi trước đây.”

Sau khi hai người đàn ông đi khỏi, Yoon Hee tống hết xấp bích thư xuống dưới nệm, thay áo khoác và bước ra ngoài. Yong Ha cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Vừa lúc đó, một nho sinh cùng nhóm số học đứng lấp ló ở cửa Đông trai gọi họ lại. Vì là người Lão luận nên cậu ta không thể tùy tiện bước vào Đông trai. Yong Ha và Yoon Hee đang rất vội, nhưng cũng đành đi đến chỗ cậu ta:

“Có chuyện gì vậy?”

“Tôi có chuyện muốn hỏi hai người…”

Sau khi ngập ngừng nhìn Yong Ha và Yoon Hee một lát, cậu ta nói:

“Thật ra hai người, có nghĩ ra cách nào khác để cứu Giai Lang chưa… Chúng ta sẽ lập Trai hội và dâng sớ một lần nữa, ngoài ra còn tiến hành quyển đường, nhưng tôi chờ không nổi.”

“Chúng tôi cũng chưa tìm được cách nào cả…”

“Vậy à? Thật khó chịu quá! Tôi cứ nghĩ Nữ Lâm huynh chuyện gì cũng có thể giải quyết được…”

Nho sinh nọ ỉu xìu, quay bước về Tây trai. Nhưng đột nhiên Yong Ha gọi cậu ta lại:

“Khoan đã! Nếu sau này nghĩ ra cách, tôi có thể nhờ huynh cùng tham gia được không?”

“Dĩ nhiên rồi! Cho dù có nguy hiểm đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần cứu được Giai Lang thì tôi không màng!”

Hai người cùng cười với nhau rồi quay lưng đi tiếp. Khi ra khỏi Sung Kyun Kwan, Yong Ha nói với Yoon Hee:

“Có lẽ chúng ta có thể kêu gọi thêm vài người nữa. Sao từ trước đến giờ ta không nghĩ ra nhỉ? Chuyện của Giai Lang, ngoài chúng ta ra còn rất nhiều người sẵn sàng giúp đỡ. Nhưng còn chuyện của tên Kiệt Ngao thì chỉ có mỗi chúng ta thôi.”

Đột nhiên đang đi, Yoon Hee đứng phắt lại.

“Gì vậy? Cậu để quên gì sao?”

“Không, không phải chuyện đó… Thật sự là chỉ có chúng ta thôi sao?”

“Cái gì cơ?”

“Đi giải cứu Kiệt Ngao sư huynh, chỉ có ba người chúng ta thôi sao?”

Yong Ha chỉ tay vào Yoon Hee, Sun Dol và chính mình mà đếm. Rồi hắn nhìn Yoon Hee với ánh mắt vậy-thì-có-vấn-đề-gì. Yoon Hee ôm đầu nhăn nhó. Đây rõ ràng là một tập thể toàn những người “vô tích sự” mà.

Yong Ha, không phù hợp với những việc cần di chuyển nhanh nhẹn và khéo léo, thậm chí còn từng chơi bóng bằng chân giữa. Sun Dol, nếu đối đầu trực diện với quan quân thì có thể thắng, nhưng nếu gặp tình huống cần phải trốn thì bao giờ cũng có thể bị lộ bởi thân hình quá to lớn. Yoon Hee, sức yếu, đến cả việc lo cho mình còn không xong.

Bộ trang phục trên người Yong Ha sặc sỡ y như hắn đang chuẩn bị đi chơi kỹ viện vậy, so với thân hình to lớn của Sun Dol, hắn còn dễ bị để ý hơn. Phải mạo hiểm với đội hình này, Yoon Hee cảm thấy cực kỳ lo lắng. Nhưng tình huống này cũng không thể nhờ đến Sun Joon, người đang bị nhốt trong ngục, lại càng không thể bảo Jae Shin tự tìm cách trốn ra. Yoon Hee thở dài rồi lại tiếp tục bước đi. Đột nhiên đến lượt Yong Ha đứng lại:

“Sao vậy? Nữ Lâm huynh cũng để quên thứ gì à?”

“Chúng ta đang đi đến Đông thôn đúng không?”

“Vâng. Nhưng sao đột nhiên…”

Thấy Yoon Hee lo lắng nhìn mình, Yong Ha mân mê chiếc quạt và nói:

“Cậu có biết nhà Đại Tư Hiến ở đâu không?”

“Cái gì? Không phải huynh biết rồi sao?”

“Ta chỉ biết là nó nằm ở Đông thôn thôi, chứ không biết cụ thể ở đâu. Mà Đông thôn đâu phải chỉ toàn là nhà của Đại Tư Hiến, cái tên Kiệt Ngao ấy cũng chưa lần nào dẫn ta về nhà, nên…”

Cả Yoon Hee và Sun Dol đều há hốc miệng. Đến nhà của người ta ở đâu cũng không biết, vậy sao Yong Ha có thể tự tin dẫn đường như vậy chứ? Rốt cuộc họ có cứu được Jae Shin ra hay không đây? Có khi đến cả ba người cũng bị tóm gọn luôn ấy chứ.

“Hay… hay là để ta hỏi đường?”

“Huynh được người ta mời đến nhà chơi à? Không phải chúng ta đang lén lút đi cứu người hay sao?”

“Cũng phải.”

Yong Ha đang ỉu xìu thì nhìn thấy Cha Deok Gu ở đằng xa, liền vui mừng trở lại.

“Á! Ông trời giúp chúng ra rồi. Này! Ta ở đây này!”

“Thiếu gia, sao cậu lại đến đây?”

Để ông ta cúi chào xong, Yong Ha liền hỏi:

“Ngươi có biết nhà Đại Tư Hiến ở đâu không?”

“Vâng, cũng đại khái. Nhưng có chuyện gì vậy?”

“Phải nhờ ngươi chỉ đường rồi. Đi trước đi.”

“Có ai mời cậu đến đó à?”

“Không, bọn ta định đến đó, lén trèo tường vào rồi cứu Kiệt Ngao ra.”

Cha Deok Gu nhìn quanh rồi hỏi:

“Những ai sẽ đi ạ?”

“Bọn ta.”

“Sao cơ?”

Yoon Hee nghĩ ông bất ngờ cũng phải. Cô quá hiểu những gì ông đang cảm thấy. Cha Deok Gu lần lượt nhìn ba người rồi nói:

“Cậu vừa nói ‘lén’ à? Lén trèo tường lẻn vào trong? Ba người?”

“Ừ, ta đã nói rồi đấy thôi. Đừng nhiều lời nữa, dẫn đường đi.”

Cha Deok Gu không thể làm gì khác, đành đi trước dẫn đường. Được một đoạn thì ông không chịu nổi nữa, dừng lại và hỏi:

“Thiếu gia. Tiểu nhân thấy có rất nhiều chuyện không ổn. Ít ra cũng xin cậu thay bộ trang phục khác đi.”

Yoon Hee cảm thấy biết ơn Cha Deok Gu vô bờ bến vì ông đã thay cô nói ra điều mình muốn nói. Dù Yoon Hee chưa biết rõ ông, nhưng cô nghĩ mình đã quý mến ông rồi. Dù vậy Yong Ha vẫn cứng đầu.

“Bộ này có vấn đề gì đâu? Đây là bộ ta thích nhất đấy.”

“Cậu có biết tại sao thích khách lại mặc đồ đen không? Phải tránh bị người ta phát hiện, thì khi đó mới gọi là ‘lén’, và phải như thế thì mới cứu được người. Mặc bộ đồ bất tiện như vậy làm sao cậu hành động được? Vốn cậu cũng chẳng phải kiểu người nhanh nhẹn gì cho lắm rồi…”

“Tôi cũng muốn bỏ Nữ Lâm huynh lại mà đi lắm…”

Yoon Hee thật sự muốn chia sẻ những suy nghĩ của mình với Cha Deok Gu. Nhưng Yong Ha vẫn khăng khăng:

“Ta vốn là người dù chỉ trong một phút thôi cũng không thể khoác lên mình những bộ trang phục tầm thường được!”

“À, vâng. Cậu thì đúng là người như thế rồi. Nhưng tiểu nhân chỉ dẫn đường cho mọi người đến đó thôi rồi xin phép cáo lui. Đến lúc đó thiếu gia nhớ đừng bắt tiểu nhân ở lại.”

Ông lắc đầu tỏ ý chịu thua. Yong Ha nói thêm như để chống chế:

“Đến giờ giới nghiêm, rủi mà có đụng độ lính tuần thì phải khai rằng mình là nho sinh Sung Kyun Kwan. Ăn mặc kỳ quặc thì ai mà tin cho.”

“Trong tình huống này mà cậu còn muốn đụng độ lính tuần sao? Giả sử như tiểu nhân chẳng giúp được gì cho các vị đi chăng nữa, tiểu nhân cũng xin nói một điều. Sau khi cứu được Kiệt Ngao công tử ra, mọi người đừng lấy cái mác nho sinh ra làm rào chắn mà đi lại nghênh ngang. Nhất định phải chạy thật nhanh về Phán thôn. Có anh bạn to lớn này chuyện lẩn trốn có lẽ sẽ hơi khó, nhưng nhớ cố gắng tránh mặt lính tuần. Như vậy thì mới có thể trở thành một buổi ‘lén’ đi cứu người được.”

Sun Dol vừa lấy tay vỗ ngực vừa nói lớn:

“Đã có Sun Dol ở đây rồi, công tử đừng lo!”

“Chính cái thân thể quá khổ của ngươi mới là điều đáng lo đấy!”

Cả Yoon Hee và Cha Deok Gu cùng gào lên câu ấy trong đầu.

Sau khi đi qua vài con đường và ngã rẽ ngoằn ngoèo, cuối cùng họ cũng đến được nhà Đại Tư Hiến. Ngôi nhà có một cánh cổng rất lớn, cùng bức tường vây dài và cao. Cha Deok Gu định trốn đi ngay khi vừa đến nơi, nhưng bị những lời đe dọa của Yong Ha giữ chân lại. Ông đành ngậm ngùi tham gia kế hoạch này cùng họ. Nhóm Yoon Hee lại tăng thêm một người “vô dụng”, có lẽ sẽ sẵn sàng chạy biến khi có chuyện xảy ra. Họ quyết định trốn trong một con hẻm gần đó, chờ đến giờ giới nghiêm. Khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ căng thẳng. Đột nhiên Cha Deok Gu sực nhớ ra điều gì đó, lên tiếng hỏi:

“Thiếu gia, cậu có biết Kiệt Ngao công tử đang bị nhốt ở đâu không?”

“Thì chắc là đâu đó trong nhà thôi.”

“Khoan… khoan đã. Chắc không phải cậu nghĩ cậu ấy đang ở trong phòng riêng của mình đấy chứ?”

“Nếu không có ở đó thì lại đi tìm chỗ khác.”

Cha Deok Gu há hốc miệng. Xem ra tốt nhất ông nên biến khỏi chỗ này. Ông hỏi lại một lần nữa:

“Vậy cậu có biết phòng của cậu ấy ở đâu không?”

“Cấu trúc nhà thì nhà nào chả như nhà nào. Tên Kiệt Ngao ấy cũng hơi có tuổi rồi, chắc là ở đâu đó gần gian nhà chính thôi.”

“Vậy cậu có nghĩ Đại Tư Hiến đại nhân cũng đang ở đâu đó gần gian nhà chính không?”

Lưng Yoon Hee đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, Yong Ha dần ngặm tăm. Cứ tiếp tục chắc cô phát điên mất. Nhưng Yoon Hee cũng không thể oán trách gì Yong Ha. Chính cô là người đã lớn tiếng rằng sẽ đi cứu Jae Shin trước, trong khi chưa có bất kỳ một kế hoạch cụ thể nào. Yoon Hee cứ tưởng rằng Yong Ha đã biết rành tất cả nên mới vội vàng giục hắn đi cứu Jae Shin. Trái với những lo lắng của cô, Yong Ha vẫn cười khì khì như để khẳng định “kế hoạch” lần này sẽ giải quyết được tất cả. Tuy mạo hiểm, nhưng ngay lúc này Yoon Hee không còn cách nào khác ngoài tin tưởng vào Yong Ha. Dù đó chỉ là một kiểu tự kỷ ám thị, nhưng đã đến nước này rồi, Yoon Hee còn biết làm gì nữa.

Đã đến giờ giới nghiêm. Kể từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên Yoon Hee lén trèo tường vào nhà ai đó, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bốn người cùng tháo giày, giắt vào thắt lưng, đẩy nón ra sau cổ. Rồi họ đi sát vào bìa tường nhà Jae Shin quan sát động tĩnh bên trong. Thận trọng hơn, họ còn men theo bức tường đi đủ một vòng quanh đó. Đột nhiên, trong đêm tối có tiếng va đập. Vừa nghe thấy âm thanh này, Yong Ha liền cười toe toét.

“Ở kia kìa! Đúng là tiếng của Kiệt Ngao rồi.”

“Gì cơ? Sao huynh biết?”

“Đâu phải bị bắt nhốt thì tên Kiệt Ngao ấy sẽ chịu nằm yên đâu? Chắc chắn là đang giãy giụa trong đó rồi.”

Vậy hóa ra cơ sở để hắn khẳng định kế hoạch lần này chắc chắn thành công chỉ là dựa vào cảm tính thôi sao? Yoon Hee và Cha Deok Gu cùng thở dài. Dù sao đi nữa, khả năng âm thanh ấy là của Jae Shin cũng rất cao nên họ quyết định tiếp cận nơi đó trước. Cha Deok Gu vượt tường một cách dễ dàng. Nhưng Yong Ha trèo sau ông thì không qua được, treo vắt vẻo trên bờ tường. Quả nhiên, có khi để Jae Shin tự cứu mình còn nhanh hơn. Cuối cùng Sun Dol đành bước ra, chụp lấy hông Yong Ha và ném qua. Yong Ha bay lên trời rồi rơi bịch xuống bên kia tường. Khi đứng dậy, việc đầu tiên hắn làm không phải quan sát xung quanh xem có bị phát giác hay không, mà là chỉnh đốn lại bộ trang phục trên người. Cha Deok Gu lại thở dài thêm lần nữa. Đến lượt Yoon Hee, cô leo lên lưng Sun Dol và trèo vào trong. Nhưng ba người Yoon Hee, Yong Ha, Cha Deok Gu chờ mãi vẫn không thấy Sun Dol sang, mà chỉ nghe tiếng sột soạt liên tục. Yoon Hee tiến lại sát tường nói nhỏ:

“Sun Dol à, mau trèo sang đây đi!”

“Chuyện này… Bờ tường cao quá…”

Chết tiệt! Họ quên mất cân nặng của Sun Dol cũng thuộc dạng siêu cấp, không kém gì sức mạnh của hắn ta. Ánh mắt Yong Ha bất giác nhìn sang Cha Deok Gu. Ông giật mình hỏi:

“Sao cậu lại nhìn tôi như thế?”

“Thì giờ chỉ còn mỗi ông thôi mà. Trèo lại sang bên đó chồng lưng cho Sun Dol đi.”

“Cậu bảo tôi để cái thây to tướng ấy trèo lên người sao? Nhỡ mà gãy lưng chắc bà nhà tôi giết tôi luôn chứ chẳng đùa.”

“Vậy ông bảo ta sang đó sao?”

“Có khi như vậy lại hay hơn. Dù gì cậu có quay lại đây hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

Miệng nói vậy, nhưng Cha Deok Gu cũng không còn cách nào khác, đành trèo tường quay lại chỗ cũ. Giữa đêm tối mà hàng tá chuyện kỳ quặc xảy ra, Cha Deok Gu chỉ còn biết rủa thầm số phận của mình.

Sau khi Cha Deok Gu trèo tường quay lại chỗ cũ, Yoon Hee như nghe thấy tiếng lưng ông kêu răng rắc. Tiếp sau đó là Sun Dol nặng nề leo qua. Rồi Cha Deok Gu cũng tái xuất một cách khó khăn, khác hẳn lúc ban đầu. Yong Ha tràn đầy tự tin đi trước dẫn đường. Yoon Hee và Sun Dol đi ngay phía sau gã. Cuối cùng là Cha Deok Gu, vẫn chưa thể đứng thẳng lên được, vừa đi vừa lấy tay chống hông.

Lăn theo tiếng va đập khi nãy, họ đến trước một nhà kho. Người bị nhốt trong kho đang cố dùng thân mình đẩy cửa, tạo nên âm thanh đó. Có một ổ khóa lớn được dùng để khóa cửa kho lại. Vậy đây chắc chắn là nơi họ nhốt Jae Shin rồi. Yoon Hee tiến lại gần cánh cửa, thì thào:

“Kiệt Ngao sư huynh?”

Âm thanh đột nhiên ngưng bặt. Thay vao đó là tiếng ú ớ không rõ nghĩa.

“Kiệt Ngao sư huynh, huynh mau trả lời tôi đi.”

“Cậu ta không trả lời được rồi. Chắc chắn là đã bị bịt mồm. Cha con đấu đá nhau. Chán quá đi mất.”

Yoon Hee nheo mắt nhìn qua khe cửa. Jae Shin đang ngồi trong đó, toàn thân và cả miệng gã đều bị trói bằng thừng. Cô sốt ruột lấy tay lắc thử ổ khóa. Không hề suy suyển. Yoon Hee quay sang nhìn ba người còn lại, nhưng có vẻ như cả ba cũng không nghĩ ra cách gì. Họ quan sát xung quanh, ngoài một lỗ thông hơi nhỏ xíu đang bị chặn bởi mấy nhánh cây thì không còn lỗ hổng nào nữa. Vậy chỉ còn cách mở cửa trực tiếp. Yong Ha chọn ra một nhánh cây nhỏ, thử nhét vào lỗ khóa xoay xoay đủ kiểu, nhưng không biết có phải vì quá chắc chắn hay không, ổ khóa vẫn im lìm không chịu mở ra theo đúng ý Yong Ha. Trong khi đó, Cha Deok Gu cố mở to mắt quan sát xung quanh đề phòng có ai đến gần. Sun Dol đành vác một cái rìu để ở gần đó lại.

“Á! Không được. Chỉ cần nghe thấy một chút tiếng ồn thôi là người ta sẽ chạy đến đây ngay.”

“Vậy phải làm thế nào? Có cách nào khác không?”

“Hở? Không. Không có cách nào khác cả, nhưng cách này thì không được. Chẳng thà gỡ cả cánh cửa ra có khi còn đỡ ồn hơn.”

Sun Dol ném cái rìu sang một bên và bắt đầu nghiên cứu cánh cửa. Rồi hắn ta giữ lấy một bên cánh, dùng hết sức mình và kéo. Mồ hôi Yoon Hee tuôn như mưa, cô nín thở nhìn Sun Dol. Yoon Hee nghĩ dù có khỏe đến đâu đi chăng nữa, chuyện gỡ cả cánh cửa ra như thế là điều không thể. Vì quá ngây thơ nên Sun Dol mới đi nghe lời nói vô nghĩa của Yong Ha.

“Sun Dol à, thôi đi. Không được đâu.”

“Ư hư hư hư…”

Tiếng gồng mình của Sun Dol bắt đầu dài ra. Rồi đột nhiên họ nghe thấy những âm thanh răng rắc nhỏ. Đúng là chuyện không thể tin được! Cứ tiếp tục thế này, có khi cánh cửa sẽ rơi ra thật cũng nên! Yong Ha và Yoon Hee sau khi nhìn chằm chằm với ánh mắt ngạc nhiên cũng nhảy vào giúp Sun Dol kéo cánh cửa. Đây đúng là biện pháp hơi ngu ngốc và mạo hiểm, nhưng cuối cùng, cánh cửa cũng đã rơi ra.

“Rơi… rơi ra thật rồi.”

Khi cánh cửa lìa khỏi tường nhà kho, tất cả bọn họ đều quên mất mình đến đây vì mục đích gì, chỉ đứng ngây người nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Rồi họ nhìn thấy đôi mắt đang mở to của Jae Shin. Gã cũng đang trợn mắt ngạc nhiên. Không biết Jae Shin đã vùng vẫy trong kho bao lâu nữa, hai thái dương gã rỉ máu, bộ quần áo bị trói nhàu nhĩ hết cả. Đột nhiên họ nghe thấy tiếng người từ xa.

“Suỵt!”

Cả năm người cùng cúi thấp xuống. Cha Deok Gu thì thào:

“Trước hết, cứ vác Kiệt Ngao công tử rồi chạy thôi.”

Chưa nghe hết câu, Sun Dol đã vác Jae Shin lên vai bắt đầu chạy. Ba người còn lại cũng chạy theo. Khi đến bờ tường, Sun Dol đặt Jae Shin xuống, ném Yong Ha và Yoon Hee sang phía bên kia, sau đó là Jae Shin. Rồi một lần nữa, Sun Dol lại trèo lên lưng Cha Deok Gu mà vượt qua bức tường. Cuối cùng, Cha Deok Gu cũng trèo qua tường một cách suôn sẻ.

Trong khi Sun Dol chạy, Jae Shin nằm trên vai hắn liên tục ư ử. Sẽ nhanh hơn nếu cởi trói cho gã và để gã tự chạy, không thì cũng nên tháo băng vải đang bịt miệng gã ra, đầu gã bị dốc ngược nên máu đang dồn hết xuống mặt. Nhưng vì cả bốn người còn lại đều cắm đầu chạy đến nỗi hồn xiêu phách lạc, chẳng ai nghe thấy tiếng Jae Shin cả.

Khả năng dẫn đường của Cha Deok Gu thật sự xuất sắc. Họ tránh được tất cả những toán lính tuần rải rác khắp nơi trên con đường từ Đông thôn đến Phán thôn.

Chạy về đến giữa Phán thôn, bốn người nằm bẹp xuống đất. Tim họ đập mạnh như sắp vỡ ra đến nơi. Jae Shin tiếp tục ư ử, cố bảo họ cởi trói cho gã, nhưng chẳng ai trong số bốn người đó nhúc nhích nổi một ngón tay. Jae Shin càng vùng vẫy tợn hơn. Yoon Hee cảm thấy khó thở và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Thời tiết thì nóng nực, mà mấy ngày qua vì lo lắng cho Sun Joon nên chưa hôm nào cô ăn uống cho tử tế cả. Phải mất khá nhiêu thời gian cô mới tỉnh táo lại được. Trong khi đó, Cha Deok Gu đã đi tìm phòng để họ tá túc qua đêm.

Tận một lúc lâu sau, Yong Ha mới nhận ra Jae Shin chưa được cởi trói. Dù tay không còn sức, nhưng sau một hồi mày mò, hắn cũng tháo được băng vải bịt miệng Jae Shin. Băng vải vừa được tháo ra, tiếng gầm thét đầy giận dữ của Jae Shin ngay lập tức tuôn ào ào:

“Này! Các ngươi là một lũ ngốc à? Định giết ta hay sao?”

Yong Ha vừa bịt tai vừa hỏi Yoon Hee:

“Này Đại Vật, hay là bịt miệng tên điên này lại nhé?”

“Huynh đừng đùa nữa, mau cởi trói cho huynh ấy đi. Với cái tính huynh ấy chắc hẳn đang khó chịu lắm đấy.”

“Tháo băng bịt miệng cho hắn ta, tưởng sẽ được nghe một câu ‘Cám ơn’, ai ngờ lại là ‘Định giết ta hay sao?’. Đúng là cái đồ vô ơn, chậc chậc.”

“Chứ ta còn phải nói gì nữa? Cái đống tiền của huynh để làm gì vậy? Chẳng thà dùng tiền thuê người đi cứu ta còn hơn. Đại Vật thì không nói làm gì, đến cả Nữ Lâm vô dụng cũng tham gia. Đã vậy còn ăn mặc cái kiểu đó nữa.”

Jong Ha đang định cởi trói cho Jae Shin thì đột nhiên ngừng lại.

“A! Giờ để ý mới thấy, Kiệt Ngao yêu quý của chúng ta đang bị trói rất chặt đấy.”

Nói rồi Yong Ha cười đầy nham hiểm. Jae Shin giật mình hỏi:

“Này! Huynh muốn gì đây? Nói vậy là có ý gì?”

“E he he he, cơ hội nghìn năm có một. Này Đại Vật, từ trước tới giờ chắc cậu đã phải chịu đựng nhiều rồi. Nếu muốn báo thù thì tranh thủ lúc này đi.”

Yoon Hee ngao ngán lắc đầu nói:

“Thôi khỏi. Nữ Lâm sư huynh cứ thoải mái báo thù đi.”

“Hừm… Để ta xem thường ngày có những trò gì ta không thể làm được với tên này nhỉ?”

“Này, Nữ Lâm! Cứ thử làm gì bậy bạ đi, sau này ta sẽ trả đủ! Ưm!”

Đột nhiên Yoon Hee và Sun Dol cứng người vì kinh ngạc. Yong Ha đang dùng hai tay giữ lấy đầu Jae Shin, rồi ịn chặt môi mình vào môi Jae Shin! Hai người bất ngờ đến nỗi không nghĩ đến việc phải quay mặt đi nữa. Mãi một lúc sau Yong Ha mới chịu thả Jae Shin ra. Nhìn Jae Shin đơ người như tượng đá, Yong Ha vừa cười toe toét vừa nói:

“Huynh đừng quên những gì mình đã nói đấy. Nhận bao nhiêu thì phải trả đủ bấy nhiêu. Huynh mà nuốt lời là tôi hận huynh đấy.”

“Cái tên… Cái tên chó điên này!”

Yong Ha tránh ra xa rồi mở quạt, vừa phe phẩy vừa nói:

“Cũng phải, chịu nổi cái mùi hôi miệng vì mấy ngày liền chưa đánh răng của huynh, chắc tôi cũng điên rồi. Nhưng nhờ tình cảm sâu nặng mà tôi dành cho huynh, tôi chẳng thấy khó chịu tí nào cả, huynh đừng lo.”

“Mau cởi trói cho ta! Ngươi chết với ta!”

“Được chết trong tay huynh thì còn gì hứng thú bằng. Nhưng huynh phải thực hiện lời hứa trả đủ cho tôi đã. Mà nếu được thì đừng trả ngay bây giờ, huynh hãy đánh răng cái đã, rồi ta tìm chỗ nào đó có không khí một chút…”

“A a a! Chắc ta phát điên mất!”

Nhìn cảnh Jae Shin giãy giụa như một tên điên, còn Yong Ha thì vừa phẩy quạt vừa trêu gã, Yoon Hee chỉ biết ôm đầu ngồi co ro một góc. Sau này cô còn phải làm bao nhiêu việc mạo hiểm với mấy tên đàn ông không biết tính toán này nữa, Yoon Hee cảm thấy thật bế tắc. Cô nói với Sun Dol:

“Sun Dol này, dùng hết sức đánh hai người kia mỗi người một cái giúp ta đi.”

Sun Dol vừa đưa nắm tay ra vừa hỏi:

“Dùng hết sức luôn ạ? Vậy lỡ như họ chết luôn cũng không vấn đề gì chứ?”

Jae Shin và Yong Ha cùng im bặt. Nắm tay của Sun Dol còn lớn hơn cả cái đầu của Yoon Hee. Hơn nữa, với sức mạnh có thể gỡ cả một cánh cửa ra ấy, dù chỉ bị đánh trúng một cái thôi cũng đủ để tử nạn như chơi. Cuối cùng, cả Jae Shin lẫn Yong Ha đều không dám hó hé gì nữa, nhất nhất nghe theo lời của Yoon Hee.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play