Tiếng thác nước vọng
lại từ xa, còn tiếng chim rừng gần như im hẳn. Sau một hồi bước quanh
như người mất trí, Sun Joon đột nhiên dừng lại và hỏi:
“Cậu… là nữ thật sao?”
Chàng vẫn chưa thể tin được chuyện đang xảy ra nên muốn xác minh thêm lần nữa. Yoon Hee vùi mặt vào đầu gối, lí nhí trả lời:
“Vâng.”
Sun Joon lại lắc đầu. Kể từ khi rơi trên đỉnh thác xuống, cả thế gian xung
quanh chàng dường như đảo lộn. Nếu không cũng là thần kinh chàng bị chấn thương chỗ nào đó rồi. Chàng ngờ rằng đây có lẽ là ảo giác do những nỗi đau dồn nén bấy lâu trong lòng chàng tạo ra. Sun Joon ôm đầu, rồi không rõ rên rỉ hay nghẹn ngào, chàng lên tiếng:
“A a, không được.
Không thể có chuyện này được. Giấc mơ này tàn nhẫn quá. Nếu tỉnh giấc
rồi thì tôi không biết phải sống với suy nghĩ gì nữa...”
Yoon Hee không thể trả lời chàng đây không phải là mơ. Chính bản thân cô cũng
chưa tin đây là hiện thực. Sun Joon hỏi lại một lần nữa:
“Nếu vậy, Kim Yoon Sik là ai?
“Là đệ đệ của tôi.”
“Vậy còn người đang ngồi trước mặt tôi là ai?”
“Là tỉ tỉ của Kim Yoon Sik.”
“Vậy tiểu thư tôi gặp lần trước là ai?”
“Chính là tôi.”
Sun Joon ngồi phịch xuống cạnh Yoon Hee, không còn chút sức lực. Rồi chàng nhìn xuống đất, cười chua chát nói:
“Đây đúng là một giấc mơ. Không thể có chuyện bao nhiêu hy vọng, tưởng tượng của tôi đều trở thành hiện thực được.”
Yoon Hee không thể tin vào những điều tai mình vừa nghe.
“Huynh đã từng tưởng tượng đến cảnh này sao? Huynh đã từng hy vọng có chuyện
này à? Vậy thì đây đúng là mơ rồi? Tôi đang ở trong một giấc mơ. Có lẽ
là sau khi ngã từ trên đỉnh thác xuống...”
Bàn tay Sun Joon chạm
vào tóc Yoon Hee. Chàng luồn mấy ngón tay vào mái tóc đó, vuốt nhẹ. Cả
những sợi tóc buông trên vai Yoon Hee cũng rất đẹp.
“Nàng là nữ nhi thật à?”
“Vâng.”
Lần này thì bàn tay chàng chạm vào má Yoon Hee. Rồi Sun Joon vuốt ve má cô.
“Vậy nghĩa là từ bây giờ, ta có thể yêu nàng hết lòng được rồi phải không?”
Nước mắt rơi xuống từng hạt từ đôi mắt của Yoon Hee. Ngón tay Sun Joon chạm
vào môi cô. Yoon Hee rùng mình như thể những giọt nước mưa lạnh băng kia vừa thấm vào người. Bàn tay Sun Joon từ từ tiến xuống phía dưới như để
xác minh lần nữa. Qua khỏi cổ Yoon Hee, bàn tay ấy gỡ lớp áo ra rồi chạm vào ngực cô. Những giọt nước mưa cũng theo tay Sun Joon lăn xuống dưới. Bầu ngực nữ nhi ấy vẫn chưa biến mất. Môi của hai người lại vồ lấy
nhau. Rồi đôi môi Sun Joon trượt dài xuống dưới theo đúng đường đi của
bàn tay khi nãy. Đột nhiên đôi môi ấy như tỉnh giấc, dừng lại ở ngay gờ
ngực Yoon Hee.
“Tôi không phản kháng gì cả, sao huynh lại ngập ngừng?”
Câu hỏi được Yoon Hee thốt lên với suy nghĩ về Phù Dung Hoa.
“Chưa tổ chức hôn lễ chính thức mà đã giao hợp thì khác gì cầm thú. Ta thì
không sao, nhưng ta không thể để nàng mang tiếng xấu được.”
Câu nói lịch sự ấy của Sun Joo làm bầu ngực Yoon Hee càng nóng hơn nữa. Cô ôm lấy đầu chàng, nói như nài nỉ:
“Nếu ôm Giai Lang huynh như thế này rồi bị mang tiếng xấu, thì tôi cũng xin
chọn trở thành cầm thú. Nếu không, có khi tôi sẽ ghen tị với đám cầm thú kia cả đời.”
Vậy là từ giờ cô đã có thể mơ về hôn lễ của mình và người đàn ông này sao? Có phải trở thành cầm thú cô cũng chẳng màng.
Nhưng ngay lúc này Sun Joon đang cố đè nén những ham muốn của mình lại.
Yoon Hee cúi sát, cố tình thổi hơi nồng vào tai chàng.
“Chuyện
tình dục giữa nam và nữ là lẽ tự nhiên do trời định, còn đạo nam nữ thụ
thụ bất thân là do các thánh nhân đặt ra. Nhưng huynh nghĩ xem, trời là
bậc cao hơn cả, chi bằng ta cứ phá vỡ các luân thường đạo lý, chứ sao có thể đi ngược lại ý trời. Huynh định giữ lễ nghĩa cho mình mà không nghĩ cho tôi sao?”
Lời thì thầm của Yoon Hee xua tan mọi lý trí của
Sun Joon. Khi đôi môi chàng lại bắt đầu chuyển động, chạm vào đầu nhũ
Yoon Hee, cô ngả người ra phía sau, nằm hẳn lên tảng đá. Yoon Hee mở mắt nhìn trời. Gần một nửa bầu trời trên đầu cô bị đám lá cây xum xuê kia
che khuất. Nước mưa rơi xuống mặt cô và lưng Sun Joon qua những kẽ hở
của đám lá. Yoon Hee không cảm thấy lạnh, không phải vì tảng đá sau lưng cô vẫn còn hơi ấm, mà vì đôi môi nóng bỏng của Sun Joon. Dù bị nước mưa rơi vào, nhưng đôi mắt Yoon Hee vẫn mở to. Cô sợ nếu nhắm mắt, mình sẽ
choàng tỉnh khỏi giấc mơ này.
Sau khi mảnh vải nơi thắt lưng Yoon Hee được Sun Joon đẩy sang một bên, phần eo trắng ngần không tì vết của cô hiện ra. Vòng eo thon đến nỗi tưởng như chỉ cần hai bàn tay thôi
cũng có thể ôm hết được. Sun Joon định lần tới phần đai quần thì khựng
lại. Bỗng dưng chàng thấy sợ, lỡ như phía dưới lớp quần của Yoon Hee
cũng là một thứ đang ngóc đầu lên giống hệt thứ chàng đang có, thì Sun
Joon sẽ giật mình, và tỉnh giấc khỏi giấc mơ này.
Sun Joon chậm
rãi ngước lên nhìn Yoon Hee. Khuôn mặt chàng đã ngắm nhìn hằng ngày
trong suốt thời gian qua, hôm nay, dưới làn nước mưa, bỗng mang đầy vẻ
khêu gợi khó cưỡng. Việc từ trước đến giờ chàng luôn nghĩ con người này
là đàn ông thật buồn cười. Sun Joon kéo lưng quần Yoon Hee xuống một
cách vội vàng. Con người này là nam hay nữ, chuyện đó chẳng còn quan
trọng nữa rồi. Sun Joon chỉ cần biết, người mà chàng yêu say đắm đang
nằm ngay trước mặt chàng.
Vừa cởi hết lớp quần ngoài quần trong
của Yoon Hee ra, Sun Joon đã không tài nào kìn nén nổi những cảm xúc
đang trào dâng, chàng vùi mặt mình vào giữa hai chân Yoon Hee. Mái tóc
của chàng xõa tung trên bụng và eo cô, hòa vào nước mưa. Sun Joon bỗng
như vỡ òa. Nước mắt chàng làm Yoon Hee ướt đẫm.
Chẳng có gì cả.
Không có thứ đại vật danh tiếng ấy, tiểu vật cũng không. Như muốn cám ơn vì điều đó, Sun Joon đặt môi mình lên chỗ đúng ra phải có thứ chắn giữa giống chàng. Rồi như thể đang uống từng ngụm nước mưa, chàng uống lấy
cơ thể Yoon Hee.
Được một lúc sau thì Yoon Hee oằn người thật
mạnh. Một cơn đau như xé trời lao thẳng vào người cô. Cơn đau làm Yoon
Hee nhắm mắt lại. Giấc mơ không biến mất. Vậy đây là hiện thực, chứ
không phải là mơ. Cơn đau khi Sun Joon tiến vào bên trong cô dần biến
thành cảm giác ngọt ngào và êm ái đến vô cùng. Đến khi mưa tạnh, Yoon
Hee và Sun Joon vẫn tiếp tục chia sẻ cơ thể của nhau. Tính tình Sun Joon vốn lịch sự nhẫn nại, nhưng trong chuyện này, chàng chẳng còn chút điềm tĩnh nào nữa. Những động tác hông của Sun Joon không hề biết đến cơn
đau của Yoon Hee, cứ tiếp tục mãi mà không chịu ngừng.
Cái nón sa của Sun Joon được đặt dưới cái của Yoon Hee, rồi lại chuyển lên trên,
rồi lại đổi xuống dưới, cứ thế thay đổi vị trí không ngừng. Là Do Jae
Shin. Gã cứ nhìn mãi dòng thác và hành động trong vô thức. Jae Shin cảm
thấy bất an đến nỗi đứng ngồi không yên. Rồi gã ném hai cái nón xuống
sàn lầu, nổi giận:
“Mấy thằng nhãi này sao giờ còn chưa thấy đâu nữa!”
Tâm trạng Jae Shin rõ ràng đang rất tệ. Yong Ha khẽ liếc nhìn Jae Shin rồi lên tiếng nói đỡ cho Yoon Hee và Sun Joon:
“Chắc... chắc cũng sắp về tới rồi. Có khi đang trên đường về thì tìm chỗ nào trú mưa rồi cũng nên...”
“Mưa tạnh từ nãy rồi, sao giờ còn chưa đến!”
Nghe Jae Shin quát, Yong Ha giả vờ giật mình một cách lộ liễu, nói:
“Ôi trời ạ, hết cả hồn! Làm sao tôi biết được. Chẳng lẽ huynh nghĩ cả hai
bị lạc ở cái chỗ bé xíu ấy? Đến ngay bây giờ ấy mà. Huynh cứ nổi cơn như vậy có khi hai đứa nó lại chẳng dám về luôn.”
Nói đến đây, nhìn
thấy đôi mắt đang trợn trừng của Jae Shin, Yong Ha liền ngậm miệng lại,
nhặt hai cái nón bị ném xuống đất lên phủi phủi. Tình hình này thì nên
bớt lời để giữ cho toàn mạng. Những nho sinh khác đang ngồi nghỉ trong
lầu cũng đồng loạt tránh ánh mắt của Jae Shin. Họ chỉ mong có quyển sách nào gần đó để giả vờ đọc mà thôi. Ai nấy đều muốn tránh đám lửa, nhưng
thái độ đó lại làm Jae Shin nổi điên hơn.
“Này! Các người không thấy lo sao?”
Cả đám đồng thanh la lên:
“Có... có lo chứ! Sao mà không lo cho được.”
“Chết tiệt! Đúng ra ta không nên để hai đứa nó lại...”
Jae Shin không chịu được nữa, vừa định xỏ chân vào giày thì Yong Ha bình thản nói:
“Huynh định đi tìm à? Thôi khỏi đi, có khi hai đứa chúng nó tự về gần đến nơi rồi cũng nên.”
Jae Shin cũng nghĩ vậy. Gã lại hất đôi giày sang một bên rồi leo lên lầu.
Jae Shin cảm thấy bất an. Không phải gã lo hai người họ lạc đường, mà
chính sự thật hai người họ ở cùng nhau khiến gã nóng gan nóng ruột. Jae
Shin đứng đá mấy cái vào cây cột của tòa lầu rồi nằm xuống sàn, xoải hết chân tay ra thành hình chữ đại. Trần nhà cứ xoay vòng vòng rồi vẽ thành khuôn mặt Yoon Hee. Cả khuôn mặt đáng ghét của Sun Joon. Miệng Jae Shin bắt đầu lẩm bẩm chửi rủa.
Đám nho sinh thấy Jae Shin nằm yên thì cảm thấy yên tâm hơn, bước ra ngoài ngắm ao sen vừa được tắm mưa. Trận
mưa rào khi nãy vẫn không đủ để xua đi cái nóng. Hơi nồng từ mặt đất phả ra sau mưa lại càng mạnh hơn. Bỗng có người la lên:
“A! Giai Lang và Đại Vật kìa!”
Jae Shin đứng bật dậy. Yoon Hee và Sun Joon đang tiến lại. Yoon Hee đầu tóc quần áo chỉnh tề trong khi Sun Joon thì để tóc buông xõa. Yong Ha tròn
mắt lẩm bẩm:
“Xem ra bên thác có bão quét qua rồi.”
Hắn nói về phía họ:
“Này! Đã bảo về đây trú mưa rồi, vậy mà hứng mưa đã đời rồi mới về là sao?”
“Xin lỗi vì về trễ.”
Sun Joon cúi chào Yong Ha rồi quay sang xin lỗi các nho sinh khác.
“Đại Vật bị rơi xuống thác nên bọn tôi mới về hơi trễ một chút.”
Yong Ha giật mình la lớn:
“Cái gì? Có bị thương không?”
“Cậu ấy chỉ hơi hoảng một chút thôi, ngoài ra không bị thương gì cả.”
“Còn đầu tóc cậu bị cái gì vậy?”
“Tôi làm rơi mất mũ chụp đầu. Tìm mãi không ra, sợ mọi người chờ nên cứ thế quay về.”
Khi nãy Jae Shin là người nóng ruột nhất, nhưng hai người kia vừa quay về,
nhìn thấy khuôn mặt lành lặn của Yoon Hee, gã lại nằm xuống tỏ vẻ không
quan tâm, dù cơn giận trong người vẫn chưa dứt hẳn. Sau khi chào những
người khác xong. Yoon Hee thận trọng ngồi tựa lưng vào cây cột của tòa
lầu. Cơn đau ở phần thân dưới lan khắp cơ thể khiến cô cuộn người lại.
Đi bộ được đến tận đây đã là khó khăn lắm rồi, Yoon Hee không biết liệu
mình có thể về Sung Kyun Kwan được không nữa. Việc giấu cơn đau còn làm
cô mệt mỏi hơn. Mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên tai Yoon Hee. Yong Ha nhìn
cô rồi lên tiếng hỏi:
“Đại Vật! Bị đau ở đâu à? Sắc mặt cậu sao thế hả?”
Jae Shin bất giác cũng ngồi bật dậy.
“Không... không có gì đâu. Tại tôi vẫn còn hơi sợ. Vả lại nước thác có lẽ quá lạnh đối với tôi.”
Jae Shin đưa chân thúc vào hông Yoon Hee.
“Này! Ngươi không sao thật chứ?”
Bị Jae Shin đá, cơn đau âm ỉ nãy giờ lại một lần nữa chạy khắp cơ thể Yoon Hee. Nước mắt ứa ra. Yoon Hee gật đầu một cách khó khăn thay cho câu
trả lời. Sun Joon biết chuyện này là do mình gây ra, đứng ngập ngừng một lát rồi khẽ ngồi xuống cạnh Yoon Hee. Chàng sợ người khác chú ý, không
dám mở miệng hỏi xem cô có sao không, cũng không thể ôm lấy đôi vai nhỏ
của cô, chỉ biết lo lắng trong lòng. Yong Ha lặng lẽ quan sát hai người
họ, đoạn quay sang nhìn hồ sen, tay phe phẩy quạt lên tiếng như tức cảnh sinh tình:
“Loài hoa ẩn dật trong muôn hoa[1], cuối cùng cũng
chịu hé nở rồi đây. Nhưng biết làm sao bây giờ. Chưa biết chừng Hoa
vương đã tàn rồi cũng nên, trong khi ấy Hoa quân tử vẫn còn tươi nguyên, trước sau luôn được bảo vệ trong hồ sen lớn...”
[1] Thường được hiểu là quốc hoa.
Nho sinh đứng bên cạnh hắn không nghĩ gì sâu xa, lại nói về chuyện thời gian:
“Cũng phải, mới đây mà đã cuối mùa rồi. Qua Mạt phục là đến thu ngay, đến lúc đó thì dù có đẹp đến mấy đám hoa quân tử này cũng phải nhường chỗ cho
hoa ẩn dật mà thôi. Chuyện thuận theo tự nhiên mà.”
Khẽ liếc nhìn Yoon Hee đang ngắm hồ sen một cách mệt mỏi. Yong Ha cảm thấy khó chịu
trong người. Để xua đi cảm giác khó chịu ấy, Yong Ha thở dài:
“Phải chi chuyện thế gian cũng giống như tự nhiên...”
“Không sao chứ?”
Lời thì thầm lí nhí của Sun Joon khó khăn lắm mới thoát ra khỏi miệng
chàng. Chàng đã phải chú ý xung quanh cả chục lần rồi mới dám lên tiếng. Trên đường về Sung Kyun Kwan cùng các nho sinh khác cũng vậy, khi cả
hai đã bước vào phòng cũng vậy. Ngày thường dễ nói chuyện với nhau là
thế, vậy mà lúc này Sun Joon chỉ biết nhìn Yoon Hee nằm trong chăn mệt
mỏi, không sao mở miệng được. Câu đơn giản nhất đã chẳng thể nói, những
câu hỏi thăm ân cần càng không phải bàn. Tóm lại, từ khi còn ở tòa lầu
trú mưa cho tới tận giờ, Sun Joon không hé môi nói với Yoon Hee lấy một
lời. Chưa kể đến không khí gượng gạo giữa hai người, chỉ riêng việc Jae
Shin lúc nào cũng kè kè bên cạnh với đôi mắt trợn trừng như đang giám
sát cả hai đã đủ khiến chàng khó mở lời rồi. Tận khi Yong Ha kéo Jae
Shin đi chỗ khác với lý do có chuyện muốn nói, Sun Joon mới hỏi được câu hỏi tưởng như dễ nhất trên đời này.
Yoon Hee trả lời chàng bằng
một nụ cười. Sun Joon chỉ cần bấy nhiêu, chàng nằm sấp xuống, nghiêng
đầu về phía Yoon Hee. Rồi chàng kê miệng mình lên vành tai Yoon Hee thì
thầm:
“Ta quên mất sức khỏe của nàng không được tốt.”
Cảm
giác những sợi tóc của chàng chạm lên mặt thật thích. Khi nãy Sun Joon
có nhờ một trai bộc đi mua mũ chụp đầu mà mãi chưa thấy về, nhưng cứ thà thế này lại hay hơn. Yoon Hee cũng thì thầm:
“Người có sức khỏe không tốt không phải tôi mà là tiểu đệ của tôi.”
Sun Joon đưa cả hai tay lên che miệng và lại thì thầm tiếp:
“Vậy nếu không phải do sức khỏe yếu, sao lại sốt hầm hập thế này?”
Yoon Hee cũng bắt chước chàng đưa tay lên che miệng rồi nói:
“Tôi chỉ nói là không sao, chứ chưa hề nói là không đau.”
Mãi một lúc sau Sun Joon mới hiểu ý nghĩa của câu nói đó, mặt chàng đỏ bừng từ sống mũi đến tận vành tai. Mặt Yoon Hee cũng đỏ không kém. Nghĩ lại, cô đã làm chuyện cực kỳ không phải. Sun Joon đã cố gắng kìm ham muốn
lại, vậy mà Yoon Hee lại chủ động kích thích chàng. Dù có biện minh là
khi đó cô không còn tỉnh táo, thì rõ ràng đó không phải là hành động một người con gái đứng đắn được phép làm. Nỗi xấu hổ khó nói thành lời đột
nhiên ùa tới. Yoon Hee kéo chăn trùm kín đầu để giấu đi khuôn mặt đang
càng lúc càng đỏ hơn của mình. Sun Joon đưa tay giữ chăn lại, hai người
trông như đang chơi kéo co với nhau vậy.
“Sao tự dưng lại che mặt đi?”
“Tôi xấu hổ lắm.”
“Sao tự dưng lại xấu hổ?”
Yoon Hee hạ thấp chăn xuống, để lộ ra đôi mắt đen lay láy và hỏi:
“Giai Lang huynh có nghĩ tôi là đứa con gái không đứng đắn không?”
Sun Joon vẫn giữ tay che miệng thì thầm trả lời:
“Nếu có một người con gái dám đường đường chính chính nói rằng quan hệ tình
dục giữa nam nữ phải được đặt trước quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân,
nàng có thể nghĩ cô ấy là người đứng đắn hay không?”
Đôi mắt Yoon Hee chứa đầy sự thất vọng. Sun Joon cố nhịn cười, lại thì thầm:
“Nhưng càng không thể nghĩ rằng cô ấy không phải là người đứng đắn.”
Sự thất vọng vẫn hiện rõ trong đôi mắt Yoon Hee.
“Thứ ta quan tâm không phải là chuyện nàng có đứng đắn hay không, thứ ta
quan tâm chính là hình ảnh của nàng mà ta đã dõi theo suốt từ trước đến
giờ.”
“Có chuyện này… Tôi có nói dối huynh một chuyện.”
“Chẳng lẽ trong những lời nàng từng nói có lời nào không phải là nói dối sao?”
“Gì cơ?”
Sun Joon mỉm cười thật tươi. Yoon Hee nói với giọng hờn dỗi:
“Tôi không giỏi thêu thùa. Thật ra là khả năng thêu thùa của tôi rất tệ.”
“Thay vào đó nàng giỏi tất cả những gì ta thích. Vậy tốt hơn mà.”
Yoon Hee kéo chăn xuống, để lộ ra khuôn mặt lấm lấm mồ hôi. Cô nhoẻn miệng
cười. Khóe miệng Sun Joon cũng khẽ nhếch lên. Chàng lấy khăn tay lau mồ
hôi cho Yoon Hee rồi lấy phần nước đá được phát cho nho sinh vào mỗi kỳ
Mạt phục bỏ vào miệng cô. Từng cử chỉ của chàng đều rất tình cảm. Yoon
Hee quên tất cả những lần lạnh lùng trước đó của Sun Joon, cô cảm thấy
như mình đang quay lại thời điểm lần đầu tiên gặp chàng.
Trong
phòng lúc này chỉ có hai người. Và đang là buổi tối mùa hè nóng nực.
Nhưng Sun Joon và Yoon Hee vẫn nằm sát nhau, liên tục thì thầm phả hơi
nóng vào tay nhau.
“Khi chỉ có chúng ta với nhau đừng gọi ta là huynh này huynh kia nữa.”
“Vậy phải gọi là gì?”
“Chúng ta gọi nhau là công tử, tiểu thư cũng được mà.”
“Nhưng khi ở cùng những người khác lại lỡ miệng gọi theo kiểu đó thì...”
Sun Joon ngập ngừng một lát rồi ngượng ngùng nói:
“Có một từ có thể dùng được, nếu người khác có nghe thấy chúng ta cũng có
thể nói là họ nghe lầm. Từ mà phát âm khá giống với biệt hiệu của ta
ấy...”
“A!... A Lang[2].”
[2] A Lang: cách các cô gái gọi người yêu hoặc chồng mình.
Yoon Hee vừa đỏ bừng mặt vừa nở một nụ cười hạnh phúc. Nhưng càng hạnh phúc, bóng đen trong lòng cô càng nặng nề hơn. Vì đóa phù dung kia đã nở
trước cô từ rất lâu rồi.
“Vậy còn Phù Dung Hoa...”
Như thể đọc được nỗi lòng của cô, Sun Joon đặt môi lên mắt, rồi lên tai Yoon Hee. Sau đó chàng thì thầm vào tai cô:
“... Hôm đó ta đã cùng Sun Dol đi từ chối nàng ấy. Sau lần đó, ta chưa gặp
lại nàng ấy lần nào, cũng không nhận hay gửi thư từ gì nữa. Chuyện yêu
nàng nhưng lại giả vờ không phải để đến với Phù Dung Hoa quá khó đối với ta. Để đưa ra được quyết định đó cũng chẳng dễ dàng gì.”
Dù vậy, Yoon Hee vẫn không thể cảm thấy yên tâm. Bức tường giữa Nam nhân và Lão luận quá lớn. Yoon Hee đưa tay luồn vào tóc Sun Joon. Cô muốn cảm nhận
hết con người, cơ thể chàng khi còn có thể. Những lo lắng về ngày mai,
hãy để ngày mai tính. Khoan, lo lắng chuyện ngày mai? Á! Yoon Hee vừa
vươn người định ngồi dậy thì bị Sun Joon giữ lại.
“Tôi phải dậy ngay bây giờ.”
“Vẫn chưa được đâu. Cần gì nàng cứ nói, ta sẽ làm cho.”
“Tôi phải chẩn bị bài cho ngày mai. Không thể cứ nằm thế này mãi được...”
“Mai nàng hãy nghỉ ngơi đi. Cứ nói là bị ốm, tiến sĩ Park sẽ hiểu cho mà.”
“Nghỉ thì dễ, nhưng để theo kịp bài đó lại chẳng dễ dàng gì. Tôi không được phép lơ là ngày nào cả.”
Sun Joon ngồi dậy trước cô và cầm lấy quyển sách. Rồi chàng lại nằm sấp xuống, kê gối dưới ngực và nói:
“Nàng cứ nằm đó nghe thôi. Ta sẽ đọc cho nàng.”
Thấy Sun Joon cương quyết vậy, Yoon Hee đành chịu, cô nằm ngửa nhìn trần nhà, nghiêm túc nói:
“Nhất âm nhất dương chi vị đạo, huynh đọc từ phần đó nhé. Việc âm dương tuần
hoàn được gọi là đạo. Phân tích thì dễ, nhưng để hiểu được nghĩa chính
xác thì lúc nào cũng khó. Các câu văn trong Chu dịch rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ khó hiểu.”
“Trong từ đạo vốn có nhiều nghĩa. Ở đây chúng ta có thể hiểu là “quy tắc” cũng được.”
“Quy tắc? Quy tắc của vũ trụ... Huynh nói nghe đơn giản thật đấy.”
Lời giải thích của chàng cũng êm ái như những lời thì thầm vậy. Có vẻ như chàng muốn Yoon Hee ngủ thật.
“Tất cả mọi thứ trong vũ trụ đều tuân theo quy tắc nhất âm nhất dương. Ví
dụ, có mặt trước thì sẽ có mặt sau, có nam thì phải có nữ. Không có bất
kỳ thứ gì chỉ có một bên. Có một vị tên là Lý Ngư từng nói ‘Thế gian vốn là một vở diễn. Dù có nghìn năm sau, trong vở diễn này cũng chỉ có hai
người. Một là nam nhi, hai là nữ nhi.’ Chính vì vậy, âm dương lúc nào
cũng phải hòa hợp với nhau, không có thứ gì có thể tồn tại riêng lẻ
được. Nếu không có nàng, sẽ không có ta, và nếu không có ta, sẽ không có nàng.”
Câu giải thích cuối cùng của Sun Joon khiến Yoon Hee bật cười thành tiếng.
“Đó chỉ là ý của ta thôi, còn trong Chu dịch không nói về nam nữ, mà về vũ
trụ. Nếu đặt một thứ gì đó là âm, thì sẽ xuất hiện dương, và nếu đặt một thứ gì đó là dương, ắt hẳn sẽ xuất hiện âm. Đây chính là nhất âm nhất
dương chi vị đạo. Trong cuộc đời con người cũng vậy, có bình yên, thì sẽ có nỗi đau. Đối lập với bình yên là đau khổ, đã đau khổ thì sẽ có ngày
bình yên lại đến. Nhưng mặc dù nguyên tắc là vậy, nhưng cũng có một số
thứ bất biến. Đây chính là bổn thể của đạo. Có câu ‘Kế chi giả thiện
dã’, thể hiện được đầy đủ ý nghĩa của điều này.”
Vậy nghĩa là đau khổ sẽ sớm đến với hạnh phúc của Yoon Hee và chàng sao? Vậy sau nỗi đau đó, liệu hạnh phúc có đến lần nữa không? Dẫu không thể biết trước được
nỗi đau và niềm hạnh hạnh phúc sau cùng ấy sẽ lớn đến chừng nào, nhưng
ngay giây phút này, niềm hạnh phúc mà Yoon Hee đang chia sẻ cùng người
đàn ông này cũng đã lớn đến mức không gì có thể đong đếm được. Giọng nói khi giải thích của Sun Joon không khô cứng mà rất vui vẻ, giọng nói ấy
đã dỗ dành những suy nghĩ trong Yoon Hee, giúp cô bình yên trở lại.
“Thầy cũng nói phải thuộc cả Phục Hy lục thập tứ quái phương viên đỗ nữa...”
“Nàng đừng học thuộc lòng suông, vẽ hình ra sẽ dễ nhớ hơn đấy.”
Sun Joon cầm lấy tay Yoon Hee. Nóng hổi. Bị sốt như thế này còn cương quyết đòi học, lòng chàng nhói đau vì thương cô. Chàng đặt ngón tay mình vào
lòng bàn tay Yoon Hee.
“Á! Nhột quá.”
Yoon Hee định rụt tay lại thì chàng càng nắm chặt hơn.
“Nàng để yên nào! Ta sẽ vẽ quẻ tượng, nàng cùng học từng chữ với ta nhé. Đầu tiên là quẻ Càn.”
Quẻ Càn thì có gì để vẽ? Chỉ cần sáu gạch là đủ. Đây là chữ mà ai cũng có
thể biết mà không cần học. Sun Joon vẫn giữ chặt tay Yoon hee dù cô đã
nói rằng mình nhột, chỉ vì chàng muốn được chạm vào cô mà thôi. Chàng
bắt đầu tham lam.
“Nàng thử đọc tám quẻ tiếp theo tính từ bên trái của quẻ Càn xem.”
“Càn, Quái, Đại Hữu, Đại Tráng, Tiểu Súc, Nhu, Đại Sắc, Thái.”
Bàn tay Sun Joon đột nhiên luồn vào trong chăn. Yoon Hee giật mình nhìn về phía cửa, rụt người lại nói:
“Huynh làm gì vậy? Chưa biết chừng Kiệt Ngao sư huynh sẽ về ngay bây giờ đấy?”
“Bàn tay nàng nhỏ quá, làm sao vẽ hết được cả tám quẻ.”
Vậy thì vẽ từng quẻ là được mà? Sun Joon vừa đưa ra một cái cớ kỳ quặc vừa
thọc sâu tay vào trong chăn. Tay chàng chạm vào bụng Yoon Hee. Khác hẳn
với bàn tay đang hành sự trong chăn, khuôn mặt Sun Joon vẫn bình tĩnh
như không có chuyện gì xảy ra.
“Ta sẽ bắt đầu từ quẻ Quái.”
Nói rồi chàng bắt đầu gạch từng gạch thật chậm rãi. Người đàn ông này, có
vẻ như vẫn chưa hiểu rõ lý do tại sao Yoon Hee lại lên cơn sốt nằm bẹp
thế này. Hoặc chàng nghĩ rằng ngoài chuyện tiến vào trong người cô thì
làm gì cũng được. Thật không may, khác với những gì Sun Joon nghĩ, đầu
ngón tay chàng không chỉ tác động lên bụng Yoon Hee, mà còn làm ảnh
hưởng đến cả cơ thể cô, đặc biệt là vùng bụng dưới. Yoon Hee đã sốt nay
còn sốt cao hơn.
Ngay lúc đó cửa phòng mở toang, Jae Shin vừa quát tháo vừa đi vào.
“Không có chuyện gì tại sao lại bán dính lấy nhau vậy? Ma quỷ làm gì không biết, sao không bắt quách tên Nữ Lâm kia đi cho rồi.”
Yoon Hee giật mình, khuôn mặt cô càng lúc càng đỏ hơn. Nhưng ngược lại. Sun
Joon đã kịp rút tay ra, cầm quyển Chu dịch lên và diễn như không có
chuyện gì xảy ra. Jae Shin ngồi xuống bên cạnh Yoon Hee, nóng nảy hỏi:
“Hai người đang làm gì vậy?”
“Cậu ấy cứ nhất định đòi chuẩn bị bài cho ngày mai, không còn cách nào khác tôi đành phải đọc bài cho cậu ấy nghe.”
Sun Joon trả lời với vẻ mặt không chút thay đổi.
“Mà sao mặt thằng nhóc này lại nóng đỏ như thế nữa rồi?”
“Tôi cũng không rõ nữa, có thể là do cậu ấy sốt. Chắc phải thêm một viên nước đá nữa thì mới đỡ hơn.”
Sun Joon vừa đứng dậy định với lấy bát nước đá thì Jae Shin đã đặt tay lên trán Yoon Hee và nói:
“Sao lại sốt cao thế này? Hay là để y viên chẩn mạch cho đi? Dù gì thuốc cũng miễn phí mà.”
“Không cần đâu. Chỉ là do nóng quá thôi.”
Sun Joon khẽ đẩy tay Jae Shin ra rồi đặt bát nước đá lên trán Yoon Hee.
“Nước đá tan hết rồi, nhưng để thế này cũng có thể giảm sốt được đấy.”
Jae Shin cảm thấy lạ. Thái độ của Sun Joon khi gạt tay gã ra rõ ràng không
có ý gì, nhưng cảm giác lại rất khác. Không thể nói chính xác điểm lạ
lùng ấy là gì, tâm trạng Jae Shin càng khó chịu hơn. Bên ngoài trông Sun Joon vẫn bình tĩnh, nhưng thật ra chàng đang muốn nổ tung. Đã gần đến
giờ ngủ, chỉ nghĩ đến chuyện Jae Shin sẽ nằm cạnh Yoon Hee thôi cũng đủ
khiến chàng máu nóng dồn lên não. Từ khi mới vào trường đã sắp xếp chỗ
nằm như thế, giờ đột nhiên nói đổi cũng không được. Chàng muốn nhai cho
nát cái lưỡi của mình vì đã ngăn Yoon Hee khi cô đòi nằm sát cửa vào đêm đầu tiên.
Cửa phòng lại mở ra lần nữa, lần này đến lượt Yong Ha chạy vào.
“Này, trả mấy thứ hôm trước ta cho mượn đây.”
“Định vào đây làm trò gì nữa hả?”
Yong Ha lờ đi câu hỏi của Jae Shin, cùng Sun Joon lôi đống giấy bài viết của Hồng Bích Thư ra. Thấy Yong Ha hớt hơ hớt hải, Yoon Hee cũng nhỏm người dậy nhìn theo.
“Hết rồi à?”
“Vâng, đây là tất cả.”
“Trong phòng này còn sách hay đồ vật gì bị cấm mang vào Thanh trai nữa không?”
Câu hỏi ấy hướng về Jae Shin. Nhưng cả ba người đều lắc đầu. Yong Ha vội
vàng mở cửa sổ đưa sấp giấy ra ngoài. Có ai đó đang chờ sẵn, nhận lấy
sấp giấy rồi biến mất.
“Có chuyện gì vậy?”
“Giờ thì không có, nhưng chắc một lát nữa sẽ có đấy.”
Yong Ha vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng trống ồn ào.
“Tất cả ra khỏi phòng! Tất cả ra khỏi phòng!”
Yoon Hee mặc vội chiếc áo khoác rồi tựa người vào Sun Joon bước ra ngoài.
Những nho sinh khác cũng ngơ ngác bước ra, đứng dồn trên hiên Đông trai. Đại Tư Thành và một vài trai bộc xuất hiện, đi theo còn có mấy viên
quan lạ mặt. Đại Tư Thành nói thật to cho tất cả những nho sinh đang
đứng ở Đông trai nghe.
“Chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra tư trang một lát. Người nào tàng trữ vật phẩm vi phạm luật của Sung Kyun Kwan sẽ bị phạt nặng.”
Bài diễn thuyết của Đại Tư Thành ngắn một cách bất ngờ. Thật kỳ lạ. Họ bắt
đầu từ phòng thuốc, kiểm tra từng chút một rồi cứ thế lần lượt chuyển
sang các phòng khác. Vì trước đây đã có vài lần quan quản lý đi kiểm tra đồ dùng cá nhân, nên các nho sinh chẳng nghĩ gì đặc biệt. Nhưng cũng có một số người thấy lạ vì vào giờ này mà Đại Tư Thành không nghỉ ngơi,
lại đến tham gia việc kiểm tra. Mấy viên quan rời khỏi Trung nhất rồi
bước vào Trung nhị phòng. Vì cửa phòng mở rộng nên có thể nhìn thấy họ
đang làm gì. Họ kiểm tra tất cả đồ vật, nhưng có vẻ chú ý đến sách vở và mấy giấy tờ văn tự. Có ai đó thì thầm:
“Hay họ đang kiểm tra xem có ai giữ tài liệu liên quan đến Tây học không nhỉ?”
“Nghe nói mấy thứ đó được tuồn vào đây từ Phán thôn, đang làm các quan đau đầu lắm mà.”
“Chuyện đó đâu phải mới có hôm qua đâu, sao tự dưng hôm nay lại phải kiểm tra đột xuất?”
“Cũng phải. Nếu muốn kiểm tra sách Tây học thì chỉ cần tập trung vào mấy nho sinh Nam nhân là được rồi.”
Sau khi không tìm thấy thứ gì lạ ở Trung nhị phòng, quan quản lý lại chuyển sang phòng khác. Yoon Hee vẫn còn thấy mệt trong người, cô không tự
đứng được, phải bám vào tay Sun Joon. Cũng may là bên ngoài mát hơn
trong phòng nên cô vẫn còn có thể ráng chịu đựng.
Lần kiểm tra
này mất nhiều thời gian hơn bình thường. Sau khi kiểm tra hết tất cả các phòng, Đại Tư Thành và các quan lại chuyển sang Tây Trai. Nho sinh Đông trai không vào phòng ngay mà tụm năm tụm bảy ngồi trên hiên bắt đầu bàn tán. Yoon Hee vì trong người không khỏe nên vào phòng trước, Jae Shin
cũng đi theo cô. Sun Joon vừa liếc nhìn theo Jae Shin vừa nói nhỏ vào
tai Yong Ha:
“Có phải họ đang tìm thứ liên quan đến Hồng Bích Thư không?”
“Cậu cũng nghĩ vậy à?”
“Mấy viên quan lạ mặt đó tôi đã từng nhìn thấy ở Binh tào.”
“Binh tào là nơi chịu trách nhiệm an ninh trong kinh thành, nếu không phải vì chuyện Hồng Bích Thư thì chắc gì họ đã dám bước chân vào Sung Kyun
Kwan. Vậy là không phải chỉ có chúng ta nghĩ rằng Hồng Bích Thư có liên
quan đến nho sinh Sung Kyun Kwan rồi. Xem ra Binh tào không phải chỉ
toàn một lũ ngốc...”
“Nhưng họ vẫn chưa tìm được chứng cứ, vậy họ sẽ tiếp tục lùng sục ở đây sao?”
“Cứ cho là chứng cứ có ở đây đi chăng nữa, người của Binh tào cũng đâu thể
luẩn quẩn quanh Sung Kyun Kwan mãi được. Nếu thân phận của họ bị lộ thì
chắc chắn đám nho sinh sẽ không để yên chuyện này đâu. Hầy, mấy người đó sao chẳng có tí linh động nào thế nhỉ, nhìn là biết không làm được đại
sự. Chúng ta cũng nên giữ im lặng, suỵt! Nếu Sung Kyun Kwan và Binh tào
mà gây nhau thì hoàng thượng lại phải đau đầu nữa đây. Nhưng chuyện làm
ta khó chịu nhất là Binh phán lại là người Lão luận kia chứ.”
“Tôi cũng vậy mà.”
“Ôi trời ạ! Giờ thì đến cả ta cũng thấy đau đầu.”
Yong Ha vừa vò đầu vừa bước vào Trung nhị phòng. Tiếng quát của Jae Shin vang lên ngay lập tức:
“Đi về phòng của huynh đi! Cái phòng bé tẹo này đã đủ nóng rồi, sao cứ thích chui vào thêm cho khổ vậy!”
“Huynh đừng có tưởng bở. Tôi không vào đây để gặp huynh mà để thăm Đại Vật, ngoài ra tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu ấy.”
Vừa vào phòng, Yong Ha đã chọn ngay một chỗ và ngồi xuống. Vậy là lại có
thêm một kẻ bám lấy Yoon Hee làm Sun Joon phải bận tâm nữa rồi.
“Đại Vật, cậu vẫn chưa nghe tin gì về Điêu Thuyền đúng không?”
“Tin gì vậy?”
“Cách đây không lâu nàng ấy được tiến cử vào cung rồi.”
Yoon Hee vui mừng như việc của chính mình, cô nói:
“Thật vậy sao? Vậy thì phải chúc mừng cho nàng ấy rồi.”
Nhưng Yong Ha lại tỏ vẻ đáng tiếc.
“Vào cung thì cũng có khác gì đi tu đâu, dù Điêu Thuyền được phong chức cao
nhất. Đối với các kỹ nữ khác thì đây là chuyện đáng mừng, nhưng còn đối
với Điêu Thuyền thì chuyện này chẳng khác gì cạo đầu vào chùa vậy. Lần
ấy cậu đã làm nàng ấy đau khổ quá rồi.”
Yoon Hee rụt cổ lại. Dù
có bao biện rằng mình có lý do riêng, nhưng rõ ràng cô đã gây ra tội quá lớn đối với Điêu Thuyền. Giờ Điêu Thuyền vào cung rồi, có muốn gửi thư
xin lỗi cũng không được. Jae Shin lên tiếng như muốn an ủi cô:
“Ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thân nam nhi có bỏ rơi một người
con gái cũng không cần phải mang mặc cảm tội lỗi nhiều đến vậy. Hơn nữa
người con gái ấy lại là kỹ nữ. Nhìn ngươi rụt cổ như vậy thật chẳng ra
làm sao cả.
Dĩ nhiên, lời an ủi của gã chẳng có chút tác dụng
nào. Sun Joon thì rối mù với một đống suy nghĩ và cảm xúc. Điêu Thuyền
cũng từng là một tình địch của chàng.
Một lát sau, viên thư lại
mang đống giấy tờ của Yong Ha đi khi nãy quay lại, ném trả qua cửa sổ
cho hắn rồi biến mất. Nhìn cảnh đó, Yoon Hee không khỏi thắc mắc, liệu
trong Sung Kyun Kwan này còn có chỗ nào mà tầm ảnh hưởng của Yong Ha
không với tới hay không. Trong số giấy tờ viên thư lại kia ném trả,
ngoài mấy bài viết của Hồng Bích Thư còn có vài quyển sách lạ. Yong Ha
muốn thay đổi không khí trong phòng, vừa cười thật tươi vừa đưa một
quyển sách cho Sun Joon.
“Giai Lang, có muốn đọc thử không? Ta rất quý quyển này nên bình thường không cho ai mượn cả, đặc biệt phá lệ, cho cậu đấy.”
Sun Joon không nghĩ gì, vừa mở sách ra liền vội vàng gấp lại. Đây là một
tập tranh mô tả cảnh quan hệ giữa nam và nữ, trong trạng thái hoàn toàn
trần truồng. Jae Shin cũng không nghi ngờ gì, cầm lấy một quyển mở ra,
rồi ném cho Yong Ha cái lườm cháy mắt. Nhưng chỉ ngay sau đó, Sun Joon
và Jae Shin gần như ngay lập tức bắt đầu công cuộc nghiên cứu hai quyển
sách trên tay mình. Nhìn ánh mắt và bàn tay Sun Joon chậm rãi giở trang
sách, có cảm tưởng như chàng đang được truyền đạt học thức cao siêu từ
một vị thánh hiền vĩ đại nào đó. Yong Ha đưa ta giữ lại trang sách Sun
Joon vừa giở ra.
“Khoa đã! Để ở trang này.”
Đó là một bức tranh vẽ cảnh người nữ nằm sấp, còn người nam đang tiến vào bên trong từ phía sau.
“Tư thế này được gọi là bước chân của hổ, đàn bà con gái ai cũng ngượng
ngùng khi nói về tư thế này. Nhưng nếu là người từng thử qua, thì chẳng
có ai là không thích làm kiểu này hết. Còn rên như sắp chết nữa kìa. Cứ
giả vờ không phải, nhưng phụ nữ còn khoái tư thế ày hơn cả đàn ông chúng ta nữa là.”
Yoon Hee đang thắc mắc không biết cả ba đang xem gì
mà chăm chú vậy, định cầm lên một quyển xem thử thì khựng lại ngay khi
vừa nghe hết câu nói của Yong Ha. Rõ ràng không phải là sách thường.
Giọng nói lịch sự tiếp theo của Sun Joon còn làm cô thấy bất ngờ hơn.
“À, thật vậy sao?”
“Với tư thế này, dù người nam có chân giữa ngắn đi chăng nữa vẫn có thể vào
sâu bên trong được. Hơn nữa, điểm tác động đến còn là nơi khó chạm vào
nếu chỉ làm theo các tư thế thông thường.”
“Ừm, ra vậy.”
Sun Joon nói như thể bản thân mình vừa đắc đạo.
“Nhưng khi thử với phu nhân thì phải cẩn thận. Trước kia ta có cố thử với
nương tử một lần, thất bại thê thảm. Bị nàng ấy nổi điên mắng cho một
trận, bảo cứ làm theo tư thế lịch sự bình thường đi. Vốn mỗi lần đứng
trước mặt phu nhân ta luôn thấy mình cực kỳ nhỏ bé, từ sau chuyện ấy lại càng thấy mất mặt hơn.”
“Thì ra chuyện đó cũng có thể xảy ra.”
Sun Joon nhìn một bức tranh khác và hỏi:
“Tôi chưa bao giờ nghĩ lại có nhiều tư thế như vậy. Tất cả đều là những tư thế có thể thực hiện được sao?”
Thấy Sun Joon hỏi một cách nghiêm túc, Yong Ha mừng như vừa tìm được đồng
minh. Hắn quay sang khoác tay Jae Shin, lúc này đang chăm chú xem một
quyển sách khác.
“Kiệt Ngao! Tôi và huynh cùng làm theo mấy tư thế trong sách để kiểm chứng xem có thực hiện được hay không nhé?”
Bốp! Yong Ha nhận ngay một cú đánh vào sau gáy.
“Tại sao ta lại phải làm chuyện đó với một tên điên như huynh chứ?”
“Tại Giai Lang muốn biết mà. Chẳng lẽ ta lại đi thử với Đại Vật đang đau ốm nằm kia?”
Dù Yoon Hee có đang khỏe, chuyện đó cũng sẽ không bao giờ xảy ra. Vì quá
lúng túng, Yoon Hee đã thả cho tâm trí mình chạy ra khỏi phòng để trốn
đám người này rồi. Nếu xử sự không khéo trong tình huống này, có khi khó nhìn mặt Sun Joon lần nữa cũng nên. Yong Ha chép miệng nói:
“Chẹp! Vậy xem ra không còn cách nào khác, sau này để Giai Lang trực tiếp trải nghiệm thôi. Mỗi tư thế đều đem lại cảm giác rất khác nhau, sau này có
quan hệ nhớ thử nhiều tư thế nhé. Mà nói gì thì nói, chủ yếu là cậu có
đủ sức hay không thôi. Chuyện quan hệ nam nữ không phải chỉ để sinh con
đẻ cái, cậu nên biết qua mấy kiến thức này, càng nhiều càng tốt. Với
người có nhân cách như cậu, có khi lại càng cần thiết hơn đấy nhỉ? Trong tập sách này còn nhiều thứ hay nữa, sẵn đây cậu xem hết luôn đi.”
“Vâng, huynh cho tôi mượn nhé.”
Giọng nói vừa lịch sự vừa mặt dày. Quả nhiên, Sun Joon cũng là đàn ông. Jae
Shin cầm một quyển sách ném đến trước mặt Yoon Hee, nói đùa:
“Này, ngươi cũng xem thử đi! Không phải cứ có dương vật to là được đâu.”
“Tôi... không cần đâu. Hôm nay tôi thấy không khỏe cho lắm...”
Dù không phải Yoon Hee đang nói dối về sức khỏe của mình, nhưng tình huống này làm cô lúng túng, hành động cũng trở nên thái quá hơn. Yoon Hee vẽ
ra một bộ mặt như sắp ngất đến nơi, đang định chui vào chăn thì một bức
tranh xuất hiện ngay trước mắt cô. Là trò đùa của Yong Ha. Yoon Hee lập
tức rời mắt khỏi bức tranh, nhưng thật ra tất cả đều đã lọt vào mắt cô
rồi.
“Tôi... thật sự thấy không khỏe lắm... Mắt cũng mỏi nữa...”
“Ta tò mò nên mới hỏi điều này. Cậu được gọi là Đại Vật, vậy dương vật của cậu to cỡ nào? Bằng cái trong bức tranh này không?”
Đột nhiên Yoon Hee nhớ lại thứ của Sun Joon mà cô đã nhìn thoáng qua lúc
trưa. Dù chỉ nhìn thấy trong một thoáng, nhưng Yoon Hee lại nhớ rõ mồn
một. Điều này khiến chính bản thân cô cũng bất ngờ. Có lẽ nhờ bức tranh
nên việc hồi tưởng trở nên dễ dàng hơn.
“Có lẽ... có lẽ to hơn cái đó một chút... Á! Không, không phải, làm sao so sánh với tranh được...”
Con đường trở thành một cô gái đứng đắn trong mắt Sun Joon đã xa nay lại
càng xa hơn. Yoon Hee cảm thấy chóng mặt. Cơn đau ở bụng dưới càng lúc
càng nhức nhối, thân nhiệt cũng tăng cao. Nếu không sớm đuổi mấy gã đàn
ông này đi, Yoon Hee đến phải bước qua Quỷ Môn quan cũng nên. Jae Shin
liếc nhìn Yoon Hee mặt mũi lấm tấm mồ hôi thì lấy sách che mặt cố nhịn
để không phá ra cười. Yong Ha khoác vai Sun Joon nở một nụ cười tinh
quái.
“Ta thì lúc nào cũng cho rằng, người sở hữu đại vật thật sự chính là cậu, Giai Lang.”
Yoon Hee kéo chăn trùm kín đầu vừa nghĩ như thét:
“Không dám đại vật đâu, là cự vật luôn thì có!”
“Tôi không rõ lắm, nhưng chắc chắn là không thể so sánh được với Đại Vật công tử nổi tiếng khắp kinh thành rồi.”
Sun Joon lại còn hùa theo câu nói đùa của Yong Ha. Yoon Hee đã trùm kín
chăn không nhìn thấy gì, nhưng vẫn không thể không nghe những lời thảo
luận về từng bức tranh của ba người đàn ông còn lại trong phòng. Dù lòng có không muốn nghe, nhưng tai thì vẫn mở. Trong số những câu lọt vào
tai Yoon Hee, câu nói này của Yong Ha làm cô cảm thấy khó chịu nhất:
“Xem tranh thế này, đột nhiên ta nghĩ đến một bài thơ... Hai người đồng
lòng, hai hông sát lại, chân nâng tình cảm, đẩy lắc ta lo, nông sâu nàng gánh.”
Bài thơ này làm Yoon Hee liên tục nhớ lại chuyện lúc trưa. Không thể chịu được nữa rồi!
“Nữ Lâm sư huynh, huynh dừng lại đi! Nói chuyện tửu sắc chẳng phải cũng vi phạm quy định cấm sao?”
“Ôi trời Đại Vật, xem ra suy nghĩ của cậu phóng đãng hơn ta tưởng nhiều
đấy. Đây chỉ là một bài thơ vịnh vật, tên là Cây kéo thôi mà. Bài thơ
này đơn thuần chỉ nói về việc dùng kéo, sao cậu lại tưởng tượng đến
chuyện gì bậy bạ vậy, ha ha ha.”
Dĩ nhiên Yong Ha chỉ có ý trêu
đùa, nhưng Yoon Hee cứ cảm giác hắn đã biết chuyện lúc trưa và đang cố
tình chọc ghẹo cô vậy. Cô không thể mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Yong Ha lại tiếp tục đùa:
“Trong quan hệ tình dục giữa nam và nữ, không chỉ có tư thế là quan trọng thôi đâu. Các cậu có nghe nói đến phương pháp giã chày bao giờ chưa? Chày
giã vào cối, không phải cứ đều đặn là được. Khi thì phải thật sâu thật
mạnh, khi thì nông nhưng phải thật nhanh, khi khác lại chậm rãi, chà
xát...”
Tinh thần học hỏi cứ thế cháy hừng hực trong Trung nhị
phòng, Yoon Hee lẩm nhẩm Chu dịch trong đầu để khỏi phải nghe thấy cuộc
đối thoại của ba người còn lại. Chỉ bấy nhiêu thôi chưa đủ, cô còn cố
đọc cả những phần chưa học qua nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT