Yoon Hee không cần quay lại cũng nhận ra đám nho sinh Hạ trai hôm qua muốn
gây sự với cô. Sẵn đang khó chịu trong người, Yoon Hee quay lại trút
giận lên bọn chúng.
“Ta chỉ tha cho các người đúng một lần hôm qua thôi. Nếu dám vô lễ nữa thì ta sẽ không bỏ qua đâu!”
“Không bỏ qua, vậy người định làm gì nào?”
“Trước hết ta phải biết lý do các ngươi cứ muốn gây chuyện với ta đã.”
“Vì cái thứ ăn mày như ngươi mà Sung Kyun Kwan mất giá hẳn đi. Tự dưng ở
đâu chui ra một tên khốn Nam nhân nghèo kiết, đã không biết thân biết
phận mà còn…”
“Lý do chỉ có thế thôi sao? Đúng là nực cười.”
Nghe giọng điệu mỉa mai của Yoon Hee, đám nho sinh Hạ trai lập tức run
người. Yoon Hee nhận ra điều đó, cô thậm chí không thay đổi thái độ mà
còn lớn tiếng hơn:
“Những kẻ cậy thế cha mà vào đây như các
ngươi, hẳn cảm thấy Sung Kyun Kwan có giá lắm, vĩ đại lắm. Nhưng ta, vì
bị hoàng thượng ép nên mới phải vào đây. Ngươi tưởng ta muốn sao? Nếu
không vừa ý chuyện ta có mặt ở đây, thì tự đi mà bẩm tấu với hoàng
thượng ấy. Sẵn tiện xin đổi hết luật đi, đến các ngươi có thể dựa vào
thế lực của cha mà làm quan, khỏi phải so đo thực lực nữa!”
Vừa nói dứt lời, tên nho sinh Hạ trai trạc tuổi cô vung tay đánh thật mạnh
vào má Yoon Hee. Cú đánh ấy phát ra âm thanh như rách da thịt. Ánh mắt
căm thù của Yoon Hee ghim thẳng vào khuôn mặt tên nho sinh đó. Đám còn
lại sợ hãi bước lùi mấy bước. Hắn ngạc nhiên gằn giọng hỏi:
“Sao cả đám lại thụt lùi hết vậy hả?”
Một tên trong bọn thì thầm:
“Cậu chưa nghe gì sao? Đại Vật là người duy nhất dám đấm vào cằm của Kiệt
Ngao mà vẫn còn sống. Chưa biết chừng giỏi đánh nhau lắm đấy.”
Tên nho sinh Hạ trai ấy sợ hãi bước giật lùi để tránh Yoon Hee đang nghiến
răng đến gần. Hắn định bỏ chạy thì bị trán Yoon Hee húc thẳng vào cằm.
Trúng đòn, nắm đấm của hắn tự động vung lên, Yoon Hee cũng bắt đầu đấm
đá loạn xạ. Chỉ trong chốc lát hai người đã túm lấy cổ nhau, vừa đánh
vừa lăn lộn trên nền đất.
Hôm qua trời vừa mưa xong, Yoon Hee và
tên nho sinh kia người dính đầy bùn đất, mấy tên còn lại có can hai
người cũng trượt chân ngã lăn cả đám. Đến lúc này đã không còn phân biệt nổi ai là người đánh, ai là người can ngăn nữa rồi.
Yong Ha đứng giữa sân Đông trai nói với Sun Joon vừa bước ra từ trong Trung nhị phòng:
“Ăn tối no bụng rồi, lát nữa họp nhóm Số học đi.”
“Kiệt Ngao huynh vẫn chưa đến mà?”
“Thì mặc kệ hắn đi. Dù gì cũng chẳng biết khi nào hắn mới quay lại ngoan
ngoãn ở cạnh chúng ta được một thời gian rồi lặn mất tăm. Mà sao ta
không thấy Đại Vật đâu cả?”
“Hình như cậu ấy đi dạo rồi…”
“Một mình? Sao không rủ cậu đi cùng?”
“… Tôi cũng không rõ .”
Sun Joon cười buồn trả lời. Yong Ha quan sát chàng bằng ánh mắt sắc lém rồi nói tiếp:
“Xem ra hôm nay hai cậu đang tránh mặt nhau thì phải, sao vậy, cãi nhau à?”
“Đánh nhau rồi! Đánh nhau trong Minh Luận đường rồi!”
Nghe thấy tiếng la thất thanh từ bên ngoài vọng vào Đông trai, khuôn mặt Yong Ha liền lộ rõ vẻ hứng thú.
“Gì? Đánh nhau á?”
Nói rồi Yong Ha vén hai vạt áo lên bước thật nhanh về phía có tiếng ồn ào.
“Còn gì thú vị hơn xem đánh nhau nữa? Mau đến xem thôi, trước khi vãn trận.”
Sun Joon lộ rõ vẻ mặt lo lắng, chàng mang giày vào rồi bước xuống sân. Ngay lúc đó lại có một tiếng la nữa:
“Đại Vật đánh nhau với nho sinh Hạ Tây trai! Đánh hội đồng!”
Yong Ha giật mình, quay sang nhìn Sun Joon đang đứng sững. Chàng cũng ngẩn
người chưa kịp hiểu gì. Nhưng chỉ là trong chốc lát. Không ai bảo ai, cả hai người cũng dốc sức chạy về phía có đánh nhau.
Phía sau Minh
Luận đường tụ tập rất đông người. Ở giữa đám đông ấy là một “khối đất”
đang lăn qua lăn lại. Yong Ha và Sun Joon đang cố căng mắt ra tìm xem
đâu là Yoon Hee. Đột nhiên có tiếng thét:
“Á!”
Nhìn kỹ, họ nhận ra Yoon Hee đang cắn vào vai của một tên nho sinh Hạ trai.
“Trời đất, cái tên tiểu Kiệt Ngao này!”
Trong lúc Yong Ha đang hoảng hốt tìm cách lôi Yoon Hee ra, tiếng quát của Tây Chưởng nghị làm mọi người đều khựng lại:
“Tất cả ngừng tay!”
Nhưng chỉ có những người đứng xem là bất động. Còn đám đánh nhau vẫn không
biết chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục vật lộn trên nền đất nhầy nhụa.
Cuối cùng, Yong Ha phải xắn tay áo lên lôi cổ Yoon Hee ra, còn mấy nho
sinh Tây trai phải túm cổ giữ đám nho sinh Hạ trai lại thì trận chiến
mới kết thúc. Nhưng Yoon Hee và tên nho sinh Hạ trai gây sự vẫn chưa hạ
hỏa, bị lôi đi rồi mà vẫn vung chân đá về phía đôi phương. Tây Chưởng
nghị quát thêm lần nữa:
“Sao các ngươi dám làm loạn ở nơi này hả? Ta còn tưởng đám vô lại nào đang đùa giỡn nữa chứ?”
Nghe tiếng quát ấy Yoon Hee như tỉnh lại. Tây Chưởng nghị đã ra mặt thì
chuyện này sẽ không thể nào cho qua dễ dàng nữa. Tây Chưởng nghị lên
tiếng mắng đám nho sinh Hạ trai phía mình trước:
“Vì lý do gì mà năm người cùng đánh một người như vậy hả? Còn chuyện gì đáng xẩu hổ hơn chuyện này nữa không?”
“Bọn tôi... đang cản họ, không phải đánh nhau… chung đâu.”
“Vậy hai người đánh nhau vì lý do gì?”
Yoon Hee vẫn đang bị Yong Ha giữ chặt hai vai, hét lớn:
“Tôi không có đánh nhau. Là cậu ta ăn nói hỗn xược, sỉ nhục gia đình tôi, nên tôi chỉ dạy cho cậu ta một bài học mà thôi!”
“Dạy cho ta một bài học? Cái tên tiểu tử này!”
Tên nho sinh Hạ trai vừa dứt lời, đã có ngay một người quát lớn:
“Ngươi dám nói ai là tiểu tử này nọ hả? Nho sinh Hạ trai sao lại dám ăn nói
như vậy với nho sinh Thanh trai chứ? Làm vậy là xúc phạm đến người Nam
nhân!”
Người vừa xuất hiện không phải ai khác, mà chính là người
đứng đầu Nam nhân trong Sung Kyun Kwan, nho sinh Shin Won Deok. Đến cả
huynh ta cũng lên tiếng, thì có nghĩa chuyện này đã trở nên cực kỳ
nghiêm trọng rồi. Tây Chưởng nghị bắt đầu khó xử. Tình huống lúc này,
không cần hỏi cũng biết rõ ràng là đám nho sinh Tây trai đã sai, hắn
không thể làm gì được. Trong khi tất cả đang nhốn nháo không biết xử lý
thế nào thì Sun Joon nhẹ nhàng lên tiếng:
“Họ còn trẻ, có khi vì nóng tính nên gây gổ chút thôi. Những chuyện như thế này sao huynh lại đem đảng phái vào?”
Shin Won Deok lạnh lùng đáp:
“Giai Lang cũng là Lão luận, nên đang bênh vực hắn phải không?”
“Vậy giờ tôi là người Lão luận chứ không còn là bạn Đại Vật nữa sao?”
Bị Sun Joon hỏi ngược lại, Shin Won Deok không còn biết nói gì nữa, nhưng
cũng không muốn đứng về phía Sun Joon. Sun Joon tiến lại gần Yoon Hee.
Toàn thân và cả khuôn mặt cô lấm lem đầy bùn đất, chỉ có đôi mắt là sáng rõ, vừa buồn cười lại vừa đáng yêu, khiến Sun Joon suýt chút nữa thì
quên mất tình hình lúc ấy mà bật cười. Yoon Hee xấu hổ đến nỗi mặt cô đỏ bừng lên, nhưng may mắn là đã có lớp bùn đất che đi mất.
“Đại Vật, cậu có yêu cầu gì không?”
“Tôi chỉ muốn họ xin lỗi tôi thôi. Dĩ nhiên, phải ăn nói cho phải phép.”
Tây Chưởng nghị vội vàng lôi tên nho sinh Hạ trai kia đến, bắt cúi đầu ngay trước mặt Yoon Hee.
“Mau xin lỗi đi!”
“Xin… xin lỗi huynh.”
Tây Chưởng nghị đẩy hắn sang một lên, mỉm cười với Yoon Hee, nói:
“Từ nay về sau ta sẽ chú ý để mấy tên nhóc này không gây chuyện nữa.”
Khuôn mặt tên nho sinh Hạ trai rõ ràng không có chút hối lỗi nào. Yoon Hee nhìn hắn hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Hắn rất muốn vặc lại, nhưng nghĩ đến Tây Chưởng nghị, đành cắn răng trả lời:
“Im Byung Choon… ạ.”
“Im Byung Choon! Phải chi ngươi không chỉ xin lỗi bằng miệng mà tự tâm
ngươi cũng cảm thấy có lỗi thì tốt hơn, nhưng ta sẽ bỏ qua. Nếu còn lần
sau thì đừng hòng.”
Byung Choon vùng vằng bỏ về Tây trai, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Giai Lang sư huynh gọi tên tiểu tử Nam nhân ấy là bạn ư? Khiến ta thê thảm thế này, tưởng ta sẽ để yên sao?”
Đám đông khi nãy dần tản đi thưa bớt. Cuối cùng chỉ còn lại Sun Joon, Yong
Ha, và Yoon Hee. Sun Joon không nhìn Yoon Hee lấy một lần mà quay lưng
đi thẳng về Đông trai. Chàng phải làm vậy để nén cười, khuôn mặt dính
đầy bùn đất ấy sao đáng yêu quá đỗi. Yong Ha đi phía sau chàng, còn Yoon Hee thì thập thò như đang trốn sau lưng Yong Ha, thỉnh thoảng lại lén
nhìn Sun Joon. Chàng im lặng như vậy, có lẽ là giận cô rồi. Yong Ha vừa
quan sát Sun Joon, vừa cười với Yoon Hee nói:
“Hầy, y hệt đám du côn. Một mình đánh nhau với năm người. Chắc Kiệt Ngao cũng phải gọi cậu là sư huynh mất.”
Yoon Hee nói như đang cố thanh minh với Sun Joon:
“Tôi không ngờ chuyện lại thành ra thế này… Xin lỗi vì làm các huynh phải lo.”
Thấy Sun Joon không trả lời, Yoon Hee lại ỉu xìu. Yong Ha cố nói với giọng vui vẻ để làm dịu tình hình:
“Ha ha ha, khí thế hùng dũng khi nãy đi đâu hết rồi, sao tự dưng ngoan ngoãn thế?”
Sun Joon vẫn không nói tiếng nào mà im lặng bước vào Đông trai. Theo sau là Yong Ha sắp cười phá lên vì thích thú. Yoon Hee cúi đầu ủ rũ lầm lũi
bước vào sau cùng.
Sun Joon ngồi xuống phần hiên trước Trung nhị
phòng. Yong Ha nói mình sẽ ngồi ngoài cùng, tựa lưng vào cây cột ngay
sau đó nhưng Yoon Hee đẩy hắn ra, ngồi vào khoảng giữa cây cột và Yong
Ha. Yong Ha xui xẻo bị ép ngồi giữa hai người đang tránh mặt nhau. Hắn
hết nhìn người này đến người kia rồi cười thật lớn, rồi lại tiếp tục
nhìn, rồi lại cười, cứ thế lặp đi lặp lại cả chục lần.
Một đám
tiểu đồng mang khăn chạy đến. Yong Ha vui vẻ nhận lấy rồi chuyển cho
Yoon Hee. Hắn cũng lấy thêm một cái khăn nữa, bắt đầu lau búi tóc cho
cô, để Yoon Hee tự lau mặt mình. Yong Ha vừa cười vừa nói:
“Phải cẩn thận chứ. Ta vốn thích mấy chuyện kiểu này, nhưng nhỡ cậu mà có mệnh hệ gì thì làm sao ta chịu nổi?”
Yoon Hee lại càng xấu hổ hơn. Cô cúi đầu thật thấp.
“Giai Lang huynh, xin lỗi vì đẩy huynh vào thế khó xử.”
Sun Joon vẫn không trả lời. Thay vào đó, Yong Ha lại liên tiếng:
“Cũng biết vậy sao? Giả sử Giai Lang xen vào, rồi làm cho tới bến, có khi tên nhóc nho sinh Hạ trai đó phải chịu xuất trai luôn rồi ấy chứ.”
Vậy người mà Sun Joon cố bảo vệ là hắn sao? Yoon Hee còn chưa kịp thất vọng thì Yong Ha đã nói thêm:
“Nếu chuyện đó xảy ra thì sau này cơn phẫn nộ của hắn sẽ đeo bám cậu mãi đấy…”
“Sao cơ?”
“Tuy bây giờ hắn chỉ là nho sinh Hạ trai tầm thường, nhưng cũng là con nhà
có thế lực. Sau này có thể hắn sẽ dựa vào đó để xuất sĩ làm quan, thăng
tiến nhanh đến mức những nho sinh nghèo như cậu có mơ cũng không thể nào mơ thấy. Cậu có đấu lại hắn không?”
“Nhưng chính Nữ Lâm sư huynh là người đã dạy tôi không được khuất phục trước đám người đó kia mà?”
“Ta bảo cậu lờ chúng đi, chứ bảo cậu đối đầu, đánh nhau với chúng khi nào đâu hả?”
“Dù gì tôi cũng không thể để yên cho họ gọi tôi là ăn mày được! Sau này cũng thế thôi.”
“Kệ đi, cũng chỉ là mấy thằng nhóc thích gây chuyện vặt thôi mà.”
Yong Ha nhìn đầu tóc Yoon Hee rồi chặc lưỡi:
“Tóc cậu dính đầy bùn đất rồi kìa. Chỉ lau thôi thì khó sạch lắm. Cả quần áo cũng vậy. Ôi trời! Nhìn cái mặt cậu kìa!”
Sau khi lau sạch lớp bùn đất đi, khuôn mặt đầy vết bầm của Yoon Hee hiện
ra. Thấy Yong Ha giật mình, Sun Joon cũng quay lại nhìn cô. Nhưng khuôn
mặt của cô đã bị tay áo của Yong Ha che khuất, nên chàng chẳng thể thấy
gì.
“Trời ạ, cả khuôn mặt đánh thương bị đánh đến thế này đây. Cả người nữa, chắc cũng bị thương đầy rồi phải không? Mau cởi đồ ra cho ta xem?”
Thấy Yong Ha có vẻ muốn cởi đồ mình ra thật. Yoon Hee vội vàng giữ lấy cổ áo rồi rụt cổ lại.
“Không cần đâu! Tôi không…!”
Đột nhiên gáy Yoon Hee thấy đau ê ẩm, cơn đau nhanh chóng lan ra khắp cơ
thể Yoon Hee. Có vẻ như tất của những vết thương đang im lặng trên người cô đã bắt đầu đua nhau lên tiếng.
“Xem ra cậu bị thương khá nặng chỗ nào rồi đấy, đừng cứng đầu nữa, vào trong cởi đồ ra ta xem cho.”
“Tôi… không sao mà.”
Sun Joon lo lắng muốn biết cô thế nào, nhưng cứ mỗi khi chàng xoay sang
nhìn thì lại bị Yong Ha cô tình cản trở, đến cả một sợi tóc của cô cũng
không trông thấy. Yong Ha dường như cũng cảm nhận được chuyện gì đang
diễn ra sau lưng mình, hắn đứng dậy nói:
“Nhìn xem này, nhờ phước cậu mà ta cũng phải bỏ luôn bộ đồ này đi thôi. Ta về phòng thay đồ đã.”
Nói xong Yong Ha bỏ vào phòng mình, không quên lẩm bẩm để Yoon Hee nghe thấy:
“Không muốn phải tắm chung với mấy tên nhóc vừa đánh nhau khi nãy thì đợi đến
khi trời tối hẳn, đến Tỳ Bộc sảnh tắm là tiện nhất. Có giếng nước, mà
ban đêm cũng không có ai ở đó…”
Yong Ha đi rồi, trên hiên chỉ còn hai người ngồi tựa sát vào hai cây cột, im lặng không nói lời nào. Yoon Hee ngồi xoay hẳn lưng về phía Sun Joon, cố lau mặt thật sạch.
“Có bị thương nhiều không?”
“Không…”
“Cậu quay mặt sang đây thử xem.”
Yoon Hee đã không còn xao xuyến vì giọng nói ngọt ngào của chàng nữa. Thay
vào đó, cô cảm thấy đau như có lửa đang thiêu đốt trái tim mình.
“Tôi thật sự không sao…”
Bỗng dưng mặt Yoon Hee bị xoay hẳn lại. Sun Joon đã tiến đến gần cô từ lúc
nào, hai tay chàng giữ lấy mặt Yoon Hee rồi xoay về phía mình. Khi mắt
cô vừa gặp mắt chàng, mặt Yoon Hee lại càng đỏ hơn.
“Cậu mà cứ lau như thế thì sẽ rách hết da mặt ra đấy. Đưa đây cho tôi.”
Giọng nói của chàng nghe như đang rất giận:
“Không sao đâu, tôi tự lau được mà.”
Sun Joon lấy một chiếc khăn sạch giậm nhẹ lên đôi mắt và hai gò má đỏ bầm
của Yoon Hee. Cho đến khi cảm nhận được sự nhẹ nhàng ấy, Yoon Hee mới
nhận ra chàng nổi giận là vì những vết thương này.
“Cậu có biết
từ nãy đến giờ mình đã nói không sao mấy lần rồi không? Chỉ nhìn thôi
cũng đã thấy rõ ràng là có sao, cứ luôn miệng nói vậy để làm gì chứ!”
Yoon Hee khẽ liếc nhìn chàng, buồn rầu nói như đang than thở:
“Vâng, thì tôi có sao. Vừa đau vừa nhức…”
“Xin lỗi.”
“Huynh có lỗi gì đâu cơ chứ…”
“Chỉ là tôi cảm thấy có lỗi, về tất cả. Tôi cũng không biết tại sao mình lại muốn nói lời xin lỗi với cậu như vậy nữa.”
Vậy hóa ra không phải chàng giận cô sao? Trái tim Yoon Hee đang đau nhức nhối, nhưng cô vẫn bật cười.
“Sau này dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, tôi cũng sẽ bám chặt lấy huynh.
Đã lỡ gây chuyện với mấy cậu công tử có thế ấy rồi, tôi chỉ còn cách
chăm chỉ nịnh bợ huynh để sống thôi.”
Sun Joon có vẻ yên tâm hơn khi thấy cô cười, chàng cũng cười theo.
“Chẳng phải tôi đã nói chúng ta lúc nào cũng ở cạnh nhau sao?”
“Vâng, lúc nào cũng ở cạnh nhau. Trong Sung Kyun Kwan…”
“Gì cơ?”
“Sau này xuất sĩ rồi, chúng ta có ở cạnh nhau nữa được không?”
“Dĩ nhiên! Chúng ta sẽ cùng làm quan trong triều…”
Yoon Hee lắc đầu thật mạnh. Rồi cô giấu nỗi buồn sau chiếc khăn, mỉm cười với nói:
“Giấc mơ của tôi không phải là ở trong triều. Tôi chỉ muốn nhận một chức quan nhỏ tại một vùng quê yên tĩnh rồi sống ở đó thôi. Ở nơi không có ai
biết đến tôi cả. Đợi thời gian trôi qua, khi đã nhiều tuổi, khuôn mặt
tôi cũng thay đổi, thì tôi mới trở lại kinh thành. Nhưng có lẽ khi ấy,
những ký ức về nơi này, về huynh, tôi đã quên hết rồi. Huynh cũng sẽ
quên tôi thôi. Mà nói đúng hơn thì đây không phải là giấc mơ. Vốn sinh
ra trong một gia đình không có thế lực, tôi chỉ có thể sống như thế mà
thôi, ha ha ha.”
Yoon Hee vội vàng lấy chiếc khăn trùm lên đôi
mắt. Cô khóc, nhưng may mắn thay, nước mắt đã thấm hết vào chiếc khăn.
Tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể nghe rõ giọng Sun Joon.
“Chuyện đó hoàng thượng sẽ quyết định, chúng ta không có quyền lựa chọn.”
“Tôi sẽ xin hoàng thượng ban đặc ân đó cho mình.”
Sun Joon muốn nói với Yoon Hee rằng, nếu hoàng thượng chịu để cô về một
vùng quê nào đó làm quan, thì ngay từ đầu Người đã không lệnh cho cô vào Sung Kyun Kwan này rồi. Nhưng trước khi kỳ Đại khoa diễn ra, không thể
nói chắc điều gì, nên chàng chỉ im lặng ngồi xếp khăn lại. Hai bên mắt
và má Yoon Hee đã được lau sạch, chỉ còn lại môi. May mắn là môi Yoon
Hee không bị thương, và đôi môi đỏ mọng ấy lại thu hút Sun Joon. Ánh mắt chàng thơ thẩn trên môi Yoon Hee một lát, rồi chuyển ra sân, sau đó thì hướng lên trời.
Với bộ dạng nhếch nhác, Jae Shin bước vào Đông
trai từ hướng cửa ngách. Trước khi về đến trường, sợi dây buộc nón của
gã đã bị tháo sẵn tự lúc nào. Sun Joon nhìn thấy Jae Shin liền đứng
chào:
“Kiệt Ngao sư huynh, huynh đã về rồi à?”
Jae Shin cởi nón ra ném thẳng lên hiên, bước lên bục đá trước phòng. Yong Ha thay đồ xong vội vàng chạy từ Trung nhất phòng ra.
“Cuối cùng thì huynh cũng điên hẳn rồi đấy. Sao dạo này chăm về Thanh trai thế”
Miệng thì nói vậy, nhưng thật ra Yong Ha đang rất lo lắng.
“Thích thì về.”
Jae Shin trả lời cộc lốc rồi quay sang nhìn Yoon Hee. Cô thả chiếc khăn
đang che mặt xuống để chào gã. Jae Shin khẽ nhíu mày. Trong nháy mắt, gã chống hai tay xuống sát sườn Yoon Hee, rồi cúi người thật thấp. Suýt
chút nữa môi Jae Shin chạm môi Yoon Hee, nhưng ngay lúc đó, bàn tay Sun
Joon đã chen vào giữa, che môi Yoon Hee đi. Bị khuôn mặt bất thình lình
tiến sát lại của Jae Shin làm giật mình. Yoon Hee vội vàng ngả người ra
sau. Nhưng thứ làm cô giật mình hơn cả là bàn tay mà cô đã chạm môi vào, bàn tay của Sun Joon. Có vẻ như Jae Shin không hề có ý “cướp môi”, gã
vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thâm tím của cô. Yong Ha cười
ma mãnh đùa:
“Ê, đừng có đưa sát mặt lại thế. Không khéo máu Giai Lang chảy ngược hết bây giờ.”
Đã quá muộn. Máu Sun Joon đã đổi dòng chảy ngược mất rồi. Nhìn khuôn mặt
Jae Shin kề sát mặt Yoon Hee như thế chàng cực kỳ khó chịu. Cảm giác ấy
cứ sôi sục trong trái tim Sun Joon.
“Là ai?”
Nghe Jae Shin nghiến răng hỏi, Yoon Hee lại càng cố ngả người ra phía sau thêm chút nữa, bối rối trả lời:
“Là tôi, Kim Yoon Sik đây mà.”
“Ta đang hỏi kẻ nào đã khiến ngươi bầm giập như thế này hả?”
Đột nhiên Yong Ha chạy đến ôm chầm lấy Jae Shin.
“Nhớ huynh quá đi. Tại nhớ vòng tay của huynh mà tôi phải tìm vui nơi mấy nàng kỹ nữ vô tội đấy.”
“Đồ điên, tránh ra đi.”
“Không chịu đâu! Huynh bỏ mặc tôi, tò mò về người khác, ghét huynh lắm!”
Jae Shin gầm gừ cố thoát khỏi vòng tay Yong Ha đang ôm gã chặt cứng. Giờ
thì Sun Joon có thể yên tâm thả tay xuống. Sau một hồi giằng co, Jae
Shin đã gỡ được Yong Ha ra. Sau đó tay gã vung lên, đấm thật mạnh vào
mặt Yong Ha không chút thương tiếc. Yong Ha ngã lăn đùng xuống sân. Mọi
chuyện xảy ra trong tích tắc nên Sun Joon và Yoon Hee không kịp cản lại. Sun Joon vội vàng chụp hai tay Jae Shin kéo ra phía sau khóa lại. Còn
Yoon Hee thì chạy về phía Yong Ha.
“Nữ Lâm sư huynh!”
Yong Ha mất một lúc mới hoàn hồn. Nhờ Yoon Hee đến giúp nâng đầu lên, hắn
khó khăn dựng người ngồi dậy, rồi vừa xoa bên má bị đánh trúng vừa cười
nói với Jae Shin:
“Đánh tôi vậy là xong chuyện nhé. Huynh cứ xem như kẻ khiến Đại Vật ra nông nỗi này là tôi đi.”
“Thì ra là mấy tên tiểu tử Lão luận láo lếu. Phải giết hết. Thả ra!”
Jae Shin càng cố giằng ra, Sun Joon lại càng giữ chặt hai tay gã.
“Tôi không thể thả huynh ra được.”
“Giai Lang, ngươi cũng muốn chết phải không? Ngươi cũng là Lão luận mà?”
“Huynh muốn làm lớn chuyện nữa sao? Gây chuyện xong huynh sẽ không sao, nhưng
Đại Vật thì khác! Huynh có biết tôi nổi giận mà chỉ có thể đứng nhìn,
không làm gì được không? Tôi cũng có nắm đấm như huynh đấy thôi!”
Sự việc càng lúc càng trở nên ồn ào hơn, đám nho sinh quanh đó bắt đầu xúm lại dòm ngó. Trong tình cảnh này, Yong Ha vẫn cười nói:
“Chuyện
này vốn chẳng liên quan gì đến huynh, sao cứ phải nổi đóa lên như thế.
Người bị đánh không phải là huynh, mà là Đại Vật. Nếu lại gây chuyện nữa thì đừng nói Đại Vật, cả huynh cũng sẽ không được yên đâu. Đừng có kiếm cớ đánh nhau nữa, cẩn thận chút đi!”
Jae Shin đứng gầm gừ một
lát rồi hất tay Sun Joon ra, bỏ vào trong phòng. Yong Ha thấy vậy có vẻ
yên tâm hơn, nụ cười trên khuôn mặt biến mất, hắn loạng choạng đứng dậy
nói:
“Hết chuyện rồi! Mọi người về đi!”
Đám người tụ tập dần dần bỏ đi hết, chỉ còn lại mấy tiểu đồng. Yong Ha vừa phủi quần áo vừa nói:
“Tại tên Kiệt Ngao ấy mà lại hư bộ đồ nữa rồi. Hôm nay phải thay đồ mấy lần đây không biết.”
“Nữ Lâm sư huynh, huynh không sao chứ?”
Thấy Yoon Hee lo lắng hỏi, Yong Ha lại cười toe toét, đưa ngón tay lên chỉ vào má mình.
“Đại Vật bé bỏng hôn vào chỗ này một cái thì ta sẽ khỏe ngay thôi.”
“Muốn chết thật hả?”
Bị tiếng quát của Jae Shin từ trong phòng vọng ra làm giật mình, Yong Ha liền tránh xa Yoon Hee, miệng lầm bầm:
“Cái đầu nóng nảy ấy mà chịu thay đổi thì ta sẽ đổi luôn biệt hiệu của mình.”
Sau đó hắn chuyển sang quan sát Sun Joon đang đứng trên bục đá nhìn Yoon
Hee với ánh mắt xót xa, gãi cằm thích thú. Mắt Yoon Hee vẫn còn mở to vì có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, rồi cô bước lên hiên, quỳ gối nói
với Jae Shin đang ngồi trong phòng.
“Cám ơn huynh đã lo cho tôi.”
“Ta chưa từng lo cho ngươi!”
“Không phải huynh nổi giận vì tôi sao?”
Nghĩ lại mới thấy, chuyện này thật sự kỳ lạ. Đến chính Jae Shin còn không
hiểu bản thân mình. Tên nhóc Yoon Sik rõ ràng chẳng liên quan gì đến gã, tại sao gã lại nổi giận? Chỉ mới nhìn thấy cảnh tên nhóc đó toàn thân
lấm lem, khuôn mặt bầm tím là nắm đấm của gã đã căng lên. Jae Shin vừa
liếc nhìn nắm đấm vừa miễn cưỡng lầm bẩm như đang thanh minh với chính
mình:
“Dạo gần đây ta hơi ngứa ngáy tay chân nên muốn kiếm chuyện đánh nhau. Đáng tiếc thật! Nếu về sớm một chút thì đã có thể đánh thỏa
thích rồi.”
Jae Shin đấm mạnh tay xuống sàn phòng. Vì cái lý do
bịa đặt ấy khiến gã thấy khó chịu. Có lẽ giống như lời Yong Ha nói, gã
phát điên thật rồi. Thường xuyên về Sung Kyun Kwan chỉ đơn giản vì tên
nhóc con ấy…, nếu gã không điên thì đâu ra những chuyện này. Khó chịu vì những hành động chẳng giống mình, Jae Shin ngồi xoay lưng về phía Yoon
Hee.
Sun Joon tiến lại chỗ mấy tiểu đồng đang tụ tập xì xầm với
nhau. Chàng cúi người thật thấp, thì thầm gì đó với bọn chúng. Ngay lập
tức cả đám cúi đầu chào chàng rồi chạy mất.
Một lát sau, mấy tiểu đồng ấy quay lại, mang theo hai quả trứng. Sun Joon nhận lấy hai quả
trứng rồi vừa cười vừa xoa đầu chúng. Chàng đưa một quả cho Yong Ha, lúc này đang ngồi thừ người trên hiên, quả còn lại chàng giữ trên tay rồi
ngồi xuống bên cạnh Yoon Hee:
“Này Giai Lang, cho ta thứ này để làm gì?”
“Giờ thì chưa sưng, nhưng một lát nữa thôi mặt Nữ Lâm huynh chắc cũng chẳng kém gì Đại Vật đâu.”
Sun Joon nắm tay Yoon Hee kéo lại gần phía mình. Rồi chàng lăn quả trứng lên những chỗ bị thương trên khuôn mặt cô.
“Tô… tôi… tôi tự làm được mà.”
“Cậu không nhìn thấy được vết thương đâu, cứ để tôi làm cho.”
Bình thường ăn trứng Yoon Hee cũng không dám ăn, giờ lấy trứng ra để lăn vết bầm, cô thấy tiếc vô cùng. Nhưng được chính Sun Joon chăm sóc thế này,
Yoon Hee như cảm nhận được bàn tay chàng qua quả trứng, nên cô chỉ ngồi
im. Yong Ha hết nhìn hai người rồi nhìn quả trứng trong tay mình, lẩm
bẩm:
“Ta cũng không nhìn thấy vết thương mà…”
Rồi hắn tiến đến ngồi ngay trước cửa Trung nhị phòng, gọi với vào trong:
“Kiệt Ngao, huynh lăn cho tôi đi. Tôi muốn được cảm nhận bàn tay của… Á!”
Một quyển sách bay từ trong phòng ra, đập ngay vào giữa trán Yong Ha rồi
văng đi thật xa. Vì cái miệng nói lung tung mà hắn có thêm một vết
thương nữa. Yong Ha quay sang nhìn Sun Joon. Sun Joon đang bận vuốt ve
khuôn mặt Yoon Hee, chẳng thèm đếm xỉa gì đến hắn cả. Yong Ha đành thui
thủi quay lại ngồi cạnh hai người rồi vừa xoa mặt vừa lăn trứng cho
mình.
Jae Shin từ trong phòng quan sát ba người họ. Sự khó chịu
khi nãy đã biến mất. Tự dưng xuất hiện một tên nhóc khiến mình quan tâm, cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Vậy nên, không lý do gì phải bận lòng vì mấy chuyện vớ vẩn đó cả!
Ngày hôm sau, nho sinh tập trung ở
Minh Luận đường theo từng nhóm nhỏ. Cũng như mọi lần, sau khi kết thúc
buổi họp sáng, mọi người chia nhau vào các gian để bắt đầu giờ học của
mình. Yoon Hee và Sun Joon đang định về chỗ ngồi thì Jae Shin đi vướt
qua, mở tung cánh cửa gian phòng bên cạnh. Đám nho sinh trong gian giữa
hết thảy đều giật mình, tái mặt nhìn Jae Shin.
Jae Shin băng hết
căn phòng, tiếp tục mở tung cánh cửa dẫn vào gian phòng nhỏ ngoài cùng.
Ánh mắt của tất cả nho sinh ở đó đều dõi theo từng bước chân gã. Cánh
cửa gian phòng nhỏ vừa mở ra, đám nho sinh Hạ trai đang ngồi bên trong
rúm ró ngước nhìn Jae Shin. Jae Shin bước một chân lên bàn, cúi người
nhìn đám nho sinh Hạ trai chằm chằm. Đám người ấy không giấu nổi sợ hãi, nhìn như sắp khóc đến nơi, Byung Choon còn dùng tay giữ chặt hai bàn
chân đang run lên cầm cập.
Yong Ha theo dõi tất cả mọi chuyện từ một gian phòng khác, vừa cố nín cười vừa nói:
“Đúng là con thú hoang. Sao gã ta biết được là mấy tên nhóc đó gây chuyện nhỉ?”
Yoon Hee lúng túng không biết phải làm thế nào, cô nắm lấy cánh tay Sun Joon hỏi một cách bất an:
“Làm sao đây Giai Lang huynh? Chúng ta có nên cản Kiệt Ngao sư huynh lại không?”
Nhưng Sun Joon lại rất điềm tĩnh.
“Ha ha ha, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Yoon Hee lo lắng quay sang nhìn Jae Shin. Tất cả nho sinh Tây trai đều đứng dậy, đề phòng có chuyện xảy ra.
Jae Shin không nói tiếng nào, chỉ im lặng quan sát từng khuôn mặt của đám
nho sinh Hạ trai. Byung Choon sợ đến nín thở, nuốt nước bọt hỏi:
“Hức! Có… có chuyện gì vậy?”
Jae Shin vẫn không mở miệng, chỉ hơi nghiêng người về phía hắn một chút.
Nhưng bấy nhiêu cũng làm Byung Choon phát hoảng, hắn vội vàng kéo áo
xuống, chìa vai ra cho Jae Shin thấy.
“Tô… tôi cũng bị thương mà! Ở cằm cũng vậy, huynh nhìn đi!”
Như thể học theo Byung Choon, tất cả đám nho sinh Hạ trai còn lại đều trình vết thương của mình ra trước mặt Jae Shin rồi thanh minh:
“Tôi bị thương ở đầu gối!”
“Đầu tôi…”
“Mắt tôi sưng húp đây này. Tuy không bị bầm, nhưng cũng là bị đánh… à không, hình… hình như là bị đánh thôi.”
“Tôi… tôi thì… A, ngón tay tôi bị gãy này…”
Jae Shin đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng. Cả đám nho sinh Hạ trai vội
vàng ngậm miệng, không dám ho he gì nữa. Có kẻ vì cuống quá, còn cắn
phải lưỡi mình. Cuối cùng, Jae Shin cũng lên tiếng, giọng nói lạnh như
băng:
“Ta, cực kỳ ghét kiểu người như bọn ngươi.”
Jae Shin chỉ nói đúng một câu đó rồi đứng thẳng người dậy, xoay lưng bỏ đi. Tận
đến lúc gã đi rất xa rồi, đám nho sinh Hạ trai vẫn còn còn sợ cứng
người. Thấy Jae Shin quay về ngồi xuống chỗ cũ, nhóm nho sinh Tây trai
đứng sẵn khi nãy cũng thở phào nhẹ nhõm quay về chỗ của mình. Rồi một
nho sinh Hạ trai nào đó cố duỗi dài chân ra, đẩy cánh cửa nối hai gian
phòng đóng lại. Đến khi Jae Shin khuất khỏi tầm nhìn, cả đám liền nằm
bẹp xuống sàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT