Ngày mai là ngày nghỉ của Sung Kyun Kwan, nên ngay sau khi ăn tối xong Yoon Hee và Sun Joon đều vội vàng sửa soạn đồ đạc để về nhà. Jae Shin và Yong Ha không ăn tối mà đã tách riêng đi đâu từ lúc nào. Yoon Hee định ghé qua nhà Sun Joon để lấy số sách gửi nhờ Sun Dol lần trước. Cô cũng muốn gửi lời cảm ơn mẹ chàng và đã cho cô mượn chăn và gối. Nói là mượn, nhưng không biết đến bao giờ Yoon Hee mới có thể tham gia khoa cử, rời khỏi đây để trả lại chăn gối cho bà. Sun Joon chuẩn bị mỗi thứ xong trước, chàng bước ra hiên rồi quay vào hỏi cô:

“Còn lâu không?”

“Xong cả rồi.”

Yoon Hee vui vẻ bước ra khỏi phòng. Trên tay cô là chiếc giỏ mà ngày đầu tiên vào đây cô đã mang đến.

“Tất cả đấy à?”

“Cũng không có gì nhiều đâu.”

Sun Joon dùng một tay nhấc sợi dây buộc chiếc giỏ lên ước chừng trọng lượng rồi lo lắng hỏi Yoon Hee:

“Cậu có mang nổi số sách đang ở nhà tôi với cả đống này nữa không vậy?”

“Ha ha ha, tôi cũng là đàn ông. Khi mới đến đây tôi cũng tự mang đến mà. Bây giờ không nặng bằng lúc đó đâu.”

Yoon Hee nhấc chiếc giỏ lên bằng một tay, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng như không, bước theo Sun Joon ra khỏi Đông trai. Trên tay Sun Joon là một túi đồ cần được giặt.

“Tâm trạng cậu có vẻ tốt nhỉ. Về nhà vui vậy sao?”

Thật ra Yoon Hee đang hào hứng vì được đến nhà chàng, nhưng cô vẫn giả vờ nói:

“Mấy ngày qua tôi rất lo lắng cho mẹ và tỉ tỉ. Trong nhà chỉ có mình tôi là đàn ông…”

“Hẳn cậu phải lo lắm. Nhưng làm sao đây, hôm nay cậu ghé nhà tôi lấy sách, tôi còn muốn giữ cậu ở lại chơi một chút…”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Nhìn Yoon Hee cười, bất giác Sun Joon cũng cười theo. Rõ ràng người đang đứng cười với chàng đây là đàn ông, nhưng trái tim chàng lại cảm thấy xao xuyến. Chàng còn có cảm giác mình và Yoon Hee giống như đôi tân lang tân nương đang trên đường về nhà chào cha mẹ lần đầu tiên kể từ khi ra ở riêng vậy.

“Huynh ở phòng riêng đúng không? Tò mò quá, không biết phòng huynh như thế nào nhỉ?”

“Phòng tôi không có gì vui đâu. Nhưng thay vào đó tôi có thứ muốn cho cậu xem.”

“Là gì vậy?”

“Khi nào đến cậu sẽ biết. À, đừng mong đợi thứ gì to lớn quá. Chỉ là một chút sở thích của tôi thôi.”

“Ồ, vậy càng khiến tôi thấy tò mò hơn. Thì ra huynh cũng có sở thích à?”

Yoon Hee rất vui vì được biết thêm nhiều điều nữa về chàng, khuôn mặt cô đỏ ửng lên. Cô không còn cảm thấy sức nặng từ chiếc giỏ của mình nữa, cũng không hề biết những ngón tay bị dây buộc giỏ đè lên đã tên rần mất hết cảm giác.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện này chuyện kia, ra khỏi Phán thôn, hướng về phía Bắc thôn. Đến một con đường vắng người qua lại, họ thấy bên góc đường có đặt một chiếc kiệu, nhưng không thấy người khiêng kiệu mà chỉ có một người đàn ông trung niên đang đi tới đi lui. Ông ta chăm chú nhìn Sun Joon và Yoon Hee đi ngang qua, rồi hồ hởi chạy theo hỏi:

“Xin thất lễ, cho tiểu nhân hỏi một chút.”

Sun Joon và Yoon Hee cũng dừng bước, quay lại nhìn người đàn ông.

“Hai vị công tử đây đi từ Sung Kyun Kwan ra phải không?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Hai vị có biết thiếu gia Lee Sun Joon, mới nhập trai gần đây không?”

Sun Joon và Yoon Hee không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay sang nhìn nhau thắc mắc. Rồi Sun Joon nhìn người đàn ông, còn Yoon Hee thì nhìn chiếc kiệu, có vẻ như người đang ngồi trên kiệu là một cô gái.

“Tôi chính là Lee Sun Joon. Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu nhân là quản gia nhà Binh phán đại nhân. Tiểu thư Binh phán đại nhân đang ngồi trong kiệu, lệnh cho tiểu nhân hỏi xem công tử có nhớ chuyện đóa phù dung không?”

Mắt Yoon Hee đang nhìn chiếc kiệu liền mở to. Cô không thể tin vào điều tai mình vừa nghe thấy. Yoon Hee muốn tự nhủ rằng mình đã nghe lầm, nhưng câu trả lời của Sun Joon đã cản trở mỗi cố gắng của cô,

“Xin nói lại với tiểu thư rằng tôi vẫn chưa quên món nợ ngày hôm đó.”

Người quản gia chạy về phía kiệu thì thầm gì đó với cô gái ngồi bên trong rồi quay lại nói tiếp:

“Hôm đó tiểu thư đã để công tử đi mà chưa hiểu chuyện gì. Cách đây không lâu tiểu thư mới biết là do trò đùa trong lễ Tân bảng của Sung Kyun Kwan. Lần đó được công tử giúp đỡ, tiểu thư muốn hỏi liệu tiểu thư có thể gặp công tử một chút đã nói lời cảm ơn hay không?”

“Tôi mới là người mắc nợ tiểu thư, ông cứ nhắn lại rằng chuyện đó không cần phải cảm ơn đâu. Hơn nữa tôi cũng phải xin lỗi tiểu thư vì trò đùa của nho sinh Sung Kyun Kwan chúng tôi.”

Trong khi Sun Joon và người quản gia nói chuyện, Yoon Hee không hề rời mắt khỏi chiếc kiệu. Phía bên thành kiệu có một khung cửa nhỏ, Yoon Hee cảm thấy đóa phù dung kia đang nhìn Sun Joon qua khung cửa nhỏ này. Tâm trạng Yoon Hee trở nên kỳ lạ. Nửa khó chịu nửa buồn bã. Khi người quản gia quay về chiếc kiệu, Yoon Hee kéo tay Sun Joon, cố giấu vẻ gấp gáp nói:

“Nếu huynh nói chuyện xong rồi thì mau đi thôi, trời sắp tối rồi.”

Nhưng trái ngược hoàn toàn với tâm trạng nôn nóng của Yoon Hee, Sun Joon có vẻ chần chừ. Rồi không đợi hai người kịp quay lưng đi, cô gái ngồi trong kiệu đã cúi người uyển chuyển bước ra ngoài. Nàng không cao cũng không thấp, bờ vai nhỏ và làn da trắng mịn, rõ ràng là tiểu thư của một gia đình danh giá. Có lẽ sự xúc động khi nhìn thấy ngọc nữ là thế này đây. Nếu đặt một đóa hoa sen bên cạnh nàng, hẳn hoa sẽ bị sắc đẹp của nàng làm lu mờ nhanh chóng. Đến cả Yoon Hee cùng là phụ nữ mà còn bị vẻ đẹp ấy thu hút. Nếu là đàn ông chắc chắc sẽ đem lòng cảm mến ngày từ cái nhìn đầu tiên.

Hyo Eun lấy chiếc áo trùm đầu che mặt, xoay người lại. Dải dây tết hồ điệp bên hông nàng cũng theo đà đung đưa như múa. Chiếc váy đỏ và áo trùm đầu màu lục thẫm được may từ loại vải đắt tiền càng tôn thêm khí chất cáo quý của nàng. Người quản gia nghe nàng dặn dò gì đó rồi chạy lại chuyển lời với Sun Joon:

“Tiểu thư muốn trò chuyện nhiều hơn với công tử, không biết liệu công tử có thời gian không ạ? Tiểu thư muốn biết chi tiết về trò đùa hôm đó…”

Một nàng tiểu thư đài các suốt ngày ở chốn biệt đường lại bằng cách nào nghe được thông tin về lễ Tân bảng của Sung Kyun Kwan chứ, chuyện này chẳng phải rất kỳ lạ sao? Cho dù có nghe người khác kể lại, thì chỉ cầm im lặng xem như chưa có gì xảy ra là được rồi. Sao còn đòi nói chuyện hỏi thêm cho rõ, rõ ràng là nói dối trắng trợn hòng tìm cách tiếp cận Sun Joon đây mà.

“Vâng, được thôi.”

Yoon Hee tròn mắt ngạc nhiên nhìn Sun Joon. Trong khi người quản gia đi chuyển lời cho đóa phù dung, Yoon Hee cố hết sức giữ nguyên bộ mặt tươi cười, nói với Sun Joon:

“Chuyện ngày hôm đó có gì cần phải giải thích đâu? Huynh cứ trả lời thật đơn giản rồi đi thôi.”

“Nhưng cũng không thể từ chối được. Cô ấy muốn biết rõ đầu đuôi, tôi phải giải thích thôi.”

“Thật vô lý.”

Đối với Phù Dung Hoa, đầu đuôi câu chuyện không quan trọng. Thứ nàng ta thật sự quan tâm chẳng phải đã rõ rành rành rồi sao. Chàng còn muốn giải thích cái gì nữa không biết? Yoon Hee không muốn phải gợi ý cho chàng nữa, cô chuyển sang hướng khác.

“Vậy còn tôi thì sao? Phải chờ huynh đến bao giờ? Nếu ghé nhà huynh trễ quá thì cũng không phải phép…”

“Đại Vật, xin lỗi cậu, nhưng xem ra hôm nay không được rồi.”

“Huynh nói không được là sao? Chỉ cần giải thích cho tiểu thư nhà đó một lát thôi mà.”

“Đã bắt đầu nói chuyện thì sẽ không biết đến thời gian nữa đâu. Cho nên…”

“Giai Lang huynh, sao lại có thể như thế được? Huynh hẹn với tôi trước mà! Huynh nói có thứ muốn cho tôi xem mà, còn làm tôi tò mò về sở thích thường ngày của huynh nữa…”

“Đại Vật, cứ để thong thả lần sau cũng được mà. Chẳng phải lúc nào chúng ta cũng ở cạnh nhau sao?”

“Huynh nghĩ sẽ có lần sau sao? Huynh thật sự nghĩ chúng ta lúc nào cũng ở cạnh nhau sao?”

Yoon Hee cũng từng nghĩ như vậy. Rằng cô và chàng lúc nào cũng ở cạnh nhau. Nhưng người ở cạnh Sun Joon là đàn ông, là Kim Yoon Sik. Còn cô gái Kim Yoon Hee chỉ là tỉ tỉ của Yoon Sik, người chàng từng gặp lướt qua một lần, không hơn không kém. Cái gọi là “ở cạnh nhau” của Sun Joon và “ở cạnh nhau” của Yoon Hee có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Vì thế nên cho dù có ở cạnh nhau cũng không phải là ở cạnh nhau.

Sun Joon có vẻ khó xử. Yoon Hee biết mình có nói gì cũng không thể thay đổi quyết định của chàng. Thật sự lúc này cô chẳng khác gì một đứa trẻ vòi vĩnh những điều không thể. Nhưng cô cũng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa. Nếu không mau chóng rời khỏi đây, Yoon Hee không thể đoán trước miệng mình sẽ nói ra những lời hàm hồ gì nữa. Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống đất, nói lí nhí:

“Thôi, không còn cách nào khác. Tôi cũng thấy lo cho người nhà, nên về đây. Huynh đừng bận tâm nữa, cứ trò chuyện với tiểu thư ấy đi.”

“Đại Vật, vậy lần sau…”

“Tôi đi trước đây, chào huynh.”

Yoon Hee không buồn đáp lại lời hẹn lần sau của chàng, quay lưng bước đi thật nhanh, mặt vẫn cúi gằm. Yoon Hee cố tình làm vậy vì biết nếu cô hẹn chàng lần khác, Sun Joon sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng đi chưa được mấy bước, cô đã bắt đầu cảm thấy có lỗi. Nghĩ mình phải làm Sun Joon thấy thoải mái hơn, Yoon Hee vẽ ra khuôn mặt tươi cười rồi quay lại định nói chàng lần sau nhớ giữ lời hẹn của mình.

Đúng ra cô không nên quay lại. Nếu biết mình sẽ nhìn thấy cảnh đôi tiên đồng ngọc nữ ấy đứng cạnh nhau, cô đã không quay lại làm gì. Chẳng cần cô giúp thấy thoải mái hơn, đứng trước vẻ đẹp của đóa phù dung ấy hẳn Sun Joon cũng đã quên sạch Yoon Sik lẫn những lời hứa hẹn rồi. Chuyện cô nghĩ rằng chàng cảm thấy có lỗi chàng qua chỉ là ảo tưởng tự mãn của chính cô mà thôi. Sun Joon cũng là đàn ông. Được một cô gái như Phù Dung Hoa bắt chuyện, không lý nào chàng lại không hứng thú. Đã vậy bên cạnh lại có một gã đàn ông cứ lằng nhằng mãi về chuyện hứa hẹn, không biết chàng thấy phiền phức đến mức nào. Nếu Sun Joon không khó chịu, thì có lẽ phải xét lại giới tính của chàng.

Sun Joon và Phù Dung Hoa tìm một nơi tiện nói chuyện hơn. Còn lại một mình Yoon Hee, vẫn với khuôn mặt mang nụ cười tự giễu, lững thững trên con đường về làng Nam-san. Cô cố kìm nén để không thét lên thành tiếng. Nhưng sự giận dữ cứ chực trào khỏi miệng. Yoon Hee cố tình nói thật lớn để tự trấn tĩnh mình:

“Ha, thất vọng thật. Chàng cũng chẳng hơn gì những người đàn ông khác, bị phụ nữ mê hoặc là vội vẫy đuôi đi theo ngay.”

Dù nói vậy, Yoon Hee vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn. Rồi cô nhìn thấy một tảng đá ngay trước mặt đủ lớn để có thể ngồi nghỉ. Ngay lập tức, Yoon Hee cảm nhận được sức nặng còn chiếc giỏ đang cầm trên tay mà cô đã quên bẵng từ lúc nãy. Yoon Hee quyết định nghỉ một lát, cô đặt chiếc giỏ xuống đất rồi ngồi lên tảng đá. Mấy ngón tay bị dây buộc hằn lên đau buốt.

Yoon Hee nắm chặt cổ tay, cố xua đi hình ảnh đôi tiên đồng ngọc nữ đang tràn ngập tâm trí mình. Nhưng ngay cả việc này cũng không chịu theo ý cô, Yoon Hee bật cười giả vờ vui vẻ.

“Ha! Giai Lang huynh cũng chỉ thế mà thôi! Nhìn điệu bộ huynh ấy bám theo phụ nữ kìa. Thật chẳng ra làm sao! Ha ha ha! Cả cái cô Phù Dung Hoa kia nữa. Con nhà quyền quý gì mà lại đi dụ dỗ đàn ông ngay trên đường thế kia chứ? Vẻ bề ngoài thì yểu điệu thục nữ, nhưng chưa biết chừng bên trong lại có nguyên một con cáo còn to hơn Điêu Thuyền ấy chứ. Hầy, thật là…”

Nói đến đây, Yoon Hee bỗng cắn môi im bặt. Cô biết những lời thấp hèn vừa rồi xuất phát từ chính sự tự ti của mình. Đôi môi vừa nói xấu Sun Joon và Phù Dung Hoa càng khiến cô trở nên đáng thương hơn bao giờ hết.

“Mình thật tệ. Còn tệ hơn cả Jang Hee Bin. Bên ngoài đã giả làm đàn ông, thì trái tim cũng phải biến thành đàn ông mới đúng. Làm gì cũng không xong, mình mới đúng là kẻ không ra gì!”

Yoon Hee cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm vào đôi giày cói và đôi tất vải vừa cũ vừa bẩn của mình. Cô chợt nghĩ nếu mang giày vải lụa thì tất đã không bẩn như thế này. Nếu ngay từ đầu cô gặp Sun Joon với thân phận nữ nhân, chưa biết chừng mối quan hệ giữa hai người đã khác. Trái tim tuyệt vọng của Yoon Hee còn nghĩ, có khi cô nên nói cho chàng biết thân phận thật sự của mình. Như tìm thấy tia hy vọng, Yoon Hee nắm chặt hai tay, đứng thẳng dậy. Một nụ cười xuất hiện trên khóe môi cô:

“Mình sẽ nói hết sự thật! Giai Lang huynh là người rất tốt, sẽ hiểu cho mình. Huynh ấy sẽ quan tâm đến những nỗi khổ của mình, sẽ an ủi mình.”

Trong khoảnh khắc, không hiểu sao những chuyện xảy ra trong Nhân Chính điện ở Xương Đức cung hiện ra trước mắt Yoon Hee. Cô nhìn thấy Sun Joon đứng trước mặt hoàng thượng, đang cố giúp cô vào Sung Kyun Kwan. Chàng đã khen ngợi cô, đã bảo bọc cô. Yoon Hee lại thả người ngồi xuống tảng đá.

Chuyện này không thể để Sun Joon biết được. Cho dù cô có phạm sai lầm, bị Yong Ha phát hiện, bị Jae Shin phát hiện, thậm chí cả hoàng thượng cũng nhận ra, thì vẫn không thể để chàng biết sự thật này. Mà giả sử chàng có biết, cũng phải là người biết sau cùng. Yoon Hee không thể biến chàng thành đồng phạm được. Nếu tự biến mình thành tảng đá ngáng đường tương lai sự nghiệp của chàng, thì chẳng thà Yoon Hee nhìn chàng yêu người con gái khác, rồi đứng bên cạnh chúc phúc cho hôn sự của hai người còn hơn.

Ngày ấy sẽ sớm đến thôi. Cái ngày mà Sun Joon kết hôn, có lẽ đến trước cả ngày Yoon Hee ra ứng thí và trút bỏ bộ quần áo cải trang này. Chỉ mới nhìn chàng đi cùng người con gái khác, Yoon Hee đã cảm thấy như mình sắp chết, đến khi chàng kết hôn thật liệu cô có chịu nổi không? Tiếp tục ở bên cạnh chàng, Yoon Hee sẽ phải nghe những chuyện mình không muốn nghe, thấy những thứ mình không muốn thấy, liệu cô có thể tiếp tục giả vờ cười vui vẻ với chàng?

Yoon Hee bật cười chán nản. Trong hoàn cảnh này rồi mà cô còn ngồi đây tự hỏi mình có làm được hay không, đúng là chẳng ra làm sao cả.

Rồi Yoon Hee cố nghĩ đến mẹ và Yoon Sik. Cô muốn được về nơi có gia đình. Ở đó cô sẽ được trở về là chính mình, dù chỉ trong chốc lát. Cô cũng sẽ được ngủ một giấc tròn đầy không lo lắng. Vừa nghĩ đến đây thì cơn buồn ngủ liền ùa tới. Đôi mắt cô thẫn thờ như người mất hồn, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa tắt, Yoon Hee đứng dậy khỏi phiến đá. Cứ ngồi mãi như thế này trời sẽ tối hẳn, có muốn đi đâu cũng không được nữa. Nhưng chiếc giỏ lại không chịu chiều ý Yoon Hee. Dù cô cố hết sức nhấc nó lên, chiếc giỏ vẫn không chịu nhúc nhích. Trong lúc Yoon Hee ngồi mất hồn khi nãy, hình như lũ ma quỷ đã giở trò gì rồi.

“Làm ơn nhúc nhích đi. Một chút thôi cũng được, làm ơn đi.”

Yoon Hee cố nài nỉ chiếc giỏ, nhưng chiếc giỏ lại càng lúc càng nặng hơn. Mà hình như đôi chân cô cũng bị quỷ ám luôn rồi.

Sun Joon và Hyo Eun đến một nơi yên ắng không người qua lại, nhưng trong đầu Sun Joon lúc này chỉ có hình ảnh Yoon Sik thẫn thờ quay lưng bước đi mà thôi. Chàng cảm thấy tim mình hơi nhói. Đúng ra không nên để cậu ấy đi về như vậy.

“… Công tử? Công tử?”

“Gì cơ? À… vâng.”

“Công tử đang nghĩ gì chăm chú vậy? Tiểu nữ gọi mãi mà công tử vẫn không nghe…”

Sun Joon nhìn Hyo Eun. Thật kỳ lạ. Đứng trước một người con gái xinh đẹp như thế này, tại sao chàng lại không thể ngừng nghĩ đến người đàn ông khác? Trái tim chàng vừa nhói vừa nóng ran lên. Và chàng biết rõ, trái tim mình như thế không phải vì người con gái trước mặt, mà chính vì Kim công tử.

“Có phải tiểu nữ đã làm phiền cuộc hẹn quan trọng nào của công tử không?”

“Không, không phải vậy…”

Hyo Eun mỉm cười e thẹn. Nhưng nụ cười ấy lại càng khiến Sun Joon nghĩ đến Kim công tử. Thậm chí nó còn làm chàng cảm thấy nhớ cậu ta.

“Là ai đã biết biệt hiệu của tiểu nữ là Phù Dung Hoa mà đem ra thách đố công tử vậy?

“Khoan hẵng nói chuyện đó, bằng cách nào mà tiểu thư biết được đó là trò đùa của lễ Tân bảng?”

“Tiểu nữ đã nhờ biểu ca tìm hiểu, hỏi qua một người quen ở Sung Kyun Kwan.”

Sun Joon nghĩ đến sự thông mình của Kim công tử, không cần đến Bắc thôn cậu ấy vẫn biết đóa phù dung là ám chỉ người con gái, bất giác chàng nở nụ cười.

“Xin lỗi tiểu thư lần nữa. Mấy vị tiền bối đã đùa quá trớn rồi.”

“Dù không biết vị ấy là ai, nhưng tiểu nữ cũng cảm thấy rất biết ơn. Vì đã đưa công tử đến…”

Sun Joon bối rối nhìn nàng. Chàng vẫn không hiểu nổi, tại sao trong tình huống này mà khuôn mặt Kim công tử vẫn hiện ra trước mắt mình.

“Đây chẳng phải là duyên phận sao? Chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau…”

“A, khoan đã, chuyện này hơi khó xử một chút.”

Sun Joon buột miệng nói ra câu đó rồi lại nghĩ đến Kim công tử. Chàng cảm thấy rất khó hiểu, không rõ có phải vì cậu ấy nên mình mới trả lời như thế hay không? Không ổn chút nào. Cảm xúc Sun Joon dành cho cậu trai ấy chẳng khác gì cảm xúc dành cho một cô gái cả.

“Là do tiểu nữ quá hấp tấp sao?”

“Không phải vậy. Chỉ là tôi chưa có tâm trí nào để nghĩ đến chuyện ấy. Nếu đây là chuyện tiểu thư muốn nói thì tôi xin phép đi trước.”

“Khoan… khoan đã công tử…”

Sun Joon vừa quay lưng đi thì Hyo Eun vội chụp lấy tay chàng giữ lại. Rồi như chợt nhận ra mình vừa làm gì, nàng vội vàng thả tay ra,

“Nếu công tử cảm thấy không tiện gặp mặt, vậy chúng ta trao đổi thư qua lại được chứ? Với thân phận của tiểu nữ, ra ngoài như thế này đã khó rồi, nói ra những lời vừa rồi còn khó hơn. Xin công tử đừng từ chối nữa. Nếu công tử cứ thế này mà bỏ đi thì tiểu nữ sẽ xấu hổ chết mất.”

Sun Joon chỉ đứng đó, im lặng. Nhưng chàng làm thế không phải vì những lời nói của Hyo Eun, mà vì Kim công tử. Chàng có cảm giác mình đang từ chối người con gái này chính vì cậu ấy, nên không tài nào nhấc chân đi nổi.

“Công tử chỉ cần nhận thư thôi cũng được. Công tử đừng cảm thấy khó xử vì phụ mẫu hai bên, tiểu nữ sẽ không thưa chuyện này cho họ biết đâu, xin công tử…”

“Nếu chỉ là thư thôi thì được…”

Sun Joon không hiểu sao mình lại đồng ý với lời đề nghị đó. Chàng khó nhọc quay người bỏ đi, sải bước vội vàng như chạy trốn.

“Có ai không! Mau ra đây!”

Nghe tiếng gọi của Yong Ha, tên nô bộc trẻ của Mẫu Đơn các vội vàng chạy ra cúi đầu chào hắn.

“Nữ Lâm công tử, lâu rồi mới thấy công tử đến đây.”

“Phải đón trước chứ, cứ chờ đến khi khách gọi mới chạy ra thì còn làm ăn gì nữa?”

Chưa cần tên nô bộc thông báo, mấy nàng kỹ nữ đã lũ lượt kéo đến khoác tay Yong Ha.

“Công tử ác quá, sao bấy lâu không ghé đây chơi?”

“Làm như ta không muốn đến vậy. Ha! Nhìn thấy mặt các nàng, ta có thể an tâm hít thở bình thường rồi đây. Mấy ngày qua sống giữa một bầy đàn ông, phải nhịn thở, tưởng chết luôn rồi chứ.”

“Hi hi hi, Nữ Lâm công tử chẳng thay đổi gì cả.”

“Ơ hay, dĩ nhiên là ta vẫn như xưa rồi. Chưa đến hai mươi ngày mà con người ta đã thay đổi, thì chỉ có sắp chết mới như thế thôi.”

“Vậy sao? Hi hi.”

Yong Ha chìm giữa tiếng cười khúc khích của mấy nàng kỹ nữ, từ từ tiến vào trong phòng. Sau khi ngồi xuống, hắn nói thẳng mục đích chính của mình:

“Lát nữa ta sẽ chơi với các nàng, còn bây giờ ta cần gặp Điêu Thuyền một lúc đã.”

“Ô? Công tử gặp Điêu Thuyền tỉ tỉ làm gì? Chẳng phải công tử nói con người mà thay đổi là đã đến lúc sắp chết sao, từ trước đến nay có bao giờ công tử tìm tỉ ấy đâu?”

“Chẳng lẽ phải thay đổi mới được gặp Điêu Thuyền sao? Cứ chuyển lời cho Điêu Thuyền, nàng ấy sẽ hiểu. Hỏi xem nàng ấy có nhớ Kim công tử của Sung Kyun Kwan không…”

Thật ra không cần phải chuyển lời, nghe có Nữ Lâm công tử từ Sung Kyun Kwan đến. Điêu Thuyền đã chủ động tìm sang, đứng ngay trước cửa. Nàng hy vọng mình sẽ nghe được chút tin tức gì đó về Kim công tử.

“Nữ Lâm công tử, Điêu Thuyền đã nghe cả rồi. Xin thất lễ, Điêu Thuyền có vài điều muốn hỏi công tử…”

Điêu Thuyền mở cửa bước vào trước khi nói hết câu.

“Ta cũng đang định gọi nàng đến đây. Vào đi.”

Yong Ha nhìn một lượt các kỹ nữ đang vây cạnh mình, dùng ánh mắt âu yếm vỗ về từng người một rồi nói:

“Đừng bỏ đi chỗ khác, chờ một lát ta sẽ gọi các nàng vào ngay thôi. Khi vào nhớ chuẩn bị cả bàn rượu nữa nhé.”

Yong Ha vẫn nhìn theo họ cho đến khi người cuối cùng ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Điêu Thuyền vừa nghĩ đến cùng là nho sinh nhưng thật may Kim công tử không hề giống với người này, vừa nhẹ nhàng cúi chào Yong Ha rồi ngồi xuống. Ban đầu kế hoạch của Yong Ha là thông qua Điêu Thuyền để kiểm chứng xem Kim Yoon Sik là nam hay nữ, nhưng vừa nhìn thấy nàng ngồi xuống trước mặt mình, bao nhiêu hứng thú trong lòng hắn đều biến đâu mất.

“Cái cậu Kim Yoon Sik đúng là hay thật! Nhờ có cậu ấy mà thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Điêu Thuyền chịu gặp ta.”

“Có bao giờ Nữ Lâm công tử cho gọi Điêu Thuyền đâu, làm sao tiểu nữ gặp người được. Chẳng phải công tử chỉ thích những kỹ nữ trẻ tuổi thôi sao?”

“Vậy sao? Mà nàng cũng đẹp lên nhiều đấy, không giống ngày xưa nữa. Nàng thích Kim công tử đến thế à?”

Điêu Thuyền nở một nụ cười rất tươi. Đây là lần đầu tiên Yong Ha nhìn thấy nàng như thế này.

“Tiểu nữ cũng biết không phải cứ là nho sinh học cùng một trường thì sẽ biết nhau, nhưng chẳng hay Nữ Lâm công tử có quen Kim công tử không?”

“Không chỉ quen, mà còn có thể nói là rất thân nữa kìa. Nàng tò mò về Kim công tử lắm đúng không?”

“Vâng, Kim công tử có nói gì về tiểu nữ không?”

Yong Ha lấy từ trong ống tay áo ra một túi nhỏ bằng vải.

“Kim công tử nhờ ta chuyển cái này cho nàng.”

Điêu Thuyền nhận lấy chiếc túi, hồi hộp tháo dây buộc rồi lấy vật trong túi ra. Là chiếc nhẫn vàng. Hiểu được dụng ý của Yong Ha, Điêu Thuyền tỏ ra rất thất vọng. Đây không phải chiếc nhẫn Kim công tử gửi cho nàng, mà là phần thưởng của trò cá cược lần trước. Nhận ra sự thất vọng của Điêu Thuyền, Yong Ha vừa mê mẩn chiếc quạt vừa nói:

“Ai chiếm được Kim công tử sẽ là chủ nhân của chiếc nhẫn vàng này, vậy chẳng phải nó thuộc về nàng sao?”

“Như vậy đâu đúng với điều kiện của trò cá cược lần đó?”

“Có gì khác nhau đâu, nàng nói thử xem?”

Chỉ cần Điêu Thuyền mở miệng kể về chuyện ngày hôm đó thôi là Yong Ha có thể biết được tất cả sự thật. Nhưng sau một thoáng suy nghĩ, Điêu Thuyền liền đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái, rồi lấy bàn tay phải ôm lấy bàn tay trái.

“Vâng, chiếc nhẫn này là của tiểu nữ. Những lời Nữ Lâm công tử nói đều đúng cả, tiểu nữ sẽ xem như chiếc nhẫn này là do Kim công tử tặng mình.”

Quả nhiên Điêu Thuyền không phải là một nhân vật tầm thường. Yong Ha nhoẻn cười, thành thật nói:

“Kim công tử hình như buồn lắm đấy. Tuy chiếc váy lót ấy đã được nàng dùng tài năng của mình biến thành tranh vẽ, nhưng khi phải trình ra cho các nho sinh khác, cậu ấy khó chịu y như chính cậu ấy đang phải phơi bày bản thân vậy. Nàng không vui thì cũng đã có Kim công tử không vui thay cho nàng rồi, đừng để bụng nữa.”

Điêu Thuyền lấy tay ôm lấy ngực đang đập thình thịch vì cảm động của mình. Chuyện lần trước là nàng làm vì Kim công tử, nên vốn không hề có chút khó chịu nào. Giờ nghe Yong Ha nói vậy, mọi nhân tố có thể khiến nàng không vui đều đã bị quét sạch.

“Vậy Kim công tử có nói là sẽ đến đây không? Dù không phải hôm nay cũng được…”

“À, có lẽ trong thời gian này nàng không nên trông đợi cậu ấy thì tốt hơn. Đến cả người thích lui tới kỹ viện như ta của không đến được nữa là. Ta chỉ có giờ học buổi chiều thôi mà đã thế, Kim công tử cả sáng cả chiều đều phải học mấy môn khó nhằn, có nhớ nàng cũng không thể đến đâu.”

“Ra là vậy, tiểu nữ không hiểu chuyện, lại còn…”

Trước khi Yong Ha đến đây, Điêu Thuyền đã rất oán hận. Nàng giận Kim công tử vì cách trả ơn của chàng. Nàng cũng buồn vì nghĩ rằng chàng đã quên luôn lời hẹn ước sẽ thường xuyên đến gặp nàng.

“Vậy hôm nay Kim công tử ở lại Sung Kyun Kwan để học sao?”

“À không, không phải.”

Bỗng dưng Yong Ha ngừng nói. Câu chuyện đang dần đi sai hướng. Hắn muốn biết Kim Yoon Sik là nam hay nữ nên mới gọi Điêu Thuyền đến, không ngờ giờ lại ngồi nói tốt cho cậu ta. Có thể là do ý nghĩ không nhất thiết phải điều tra cho ra giới tính thật của Kim Yoon Sik trước khi đến đây của hắn, mà cũng có thể là do khuôn mặt đang chìm đắm trong tình yêu của Điêu Thuyền. Yong Ha tặc lưỡi vì bản thân luôn trở nên yếu lòng trước mặt mỹ nhân. Hắn nghĩ “thôi mặc kệ” rồi tiếp tục nói:

“Kim công tử điểm nào cũng ổn, chỉ có điều là cậu ấy quá nghèo. Bây giờ chắc đang kéo lê thân thể rã rời về nhà rồi. Không phải vì cậu ấy không có tình cảm gì đối với nàng, mà vì cậu ấy phải chịu sức ép quá lớn từ cái nghèo thôi.”

“Kim công tử khó khăn đến mức nào mà lại…”

“Nghèo hơn những gì nàng tưởng tượng nhiều lắm. Giờ cậu ấy phải mang những thứ kiếm được trong Sung Kyun Kwan về cho người nhà. Thế nào, có thấy tình cảm giảm bớt không?”

“Không đâu. Nếu bình thường thì có lẽ tiểu nữ sẽ như thế, nhưng lần này lại cảm thấy đau lòng và bối rối nữa kìa.”

Yong Ha cũng đau lòng như chính Điêu Thuyền vậy. Ngồi nói chuyện với Điêu Thuyền khiến hắn cảm nhận được nhiều điều về Kim Yoon Sik mà từ trước đến giờ hắn chưa từng cảm nhận. Giới tính của cậu có là gì cũng không còn quan trọng nữa. Suốt thời gian qua hắn thích thú trêu ghẹo cậu ta, vậy mà giờ đã trở nên thân thiết từ lúc nào không biết. Nếu Kim Yoon Sik là nữ nhi thì càng đánh thương hơn, Yong Ha còn ước sao cậu ta là đàn ông thật nữa.

“Nàng đừng thích Kim công tử quá.”

“Con người ta vốn không bao giờ làm chủ được tình cảm của bản thân. Nữ Lâm công tử thì sao, công tử có điều khiển được trái tim mình không?”

Yong Ha bật cười nói:

“Việc đó đúng là khó thật. Ta cũng không thể yêu người mình nên yêu, mà chỉ biết đâm đầu vào người mình không nên yêu đấy thôi. Cứ muốn quên thì lại thấy nhớ, ta cũng không thể làm gì được. Thôi, ta đã nói hết những gì cần nói, nàng có thể đi được rồi.”

“Vâng, cảm ơn công tử đã cho tiểu nữ biết thêm nhiều chuyện. Công tử nghỉ ngơi thoải mái rồi hãy đi nhé.”

Điêu Thuyền vừa đi thì một bàn rượu được dọn vào. Nhưng không thấy nàng kỹ nữ nào. Yong Ha ngạc nhiên hỏi người hầu bưng bàn rượu đến:

“Đi đâu hết rồi, sao chỉ có mỗi bàn rượu thế này?”

Người hầu không trả lời, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông bước vào, hắn liền hiểu ra lý do.

“Lâu rồi không gặp, thiếu gia.”

Người đàn ông đội một chiếc nón cói, cúi chào Yong Ha rồi ngồi xuống phía bên kia bàn rượu.

“Ngươi đã cho ta xả bớt chút mệt mỏi rồi vào không được sao? Nhà buôn mà không tinh ý gì cả.”

“Vì là thương gia nên tiểu nhân mới không có nhiều thời gian, phải thất lễ thế này đây.”

Yong Ha chép môi. Cha Deok Gu là thân cận của hắn, nhưng cũng rất được cha hắn yêu mến, nên không thể tùy tiện phản bác lại ông ta được.

“Nếu không có thời gian thì nói nhanh lên rồi đi đi.”

Cha Deok Gu rút từ trong tay áo ra quyển sổ ghi chép việc buôn bán rồi đẩy sang cho Yong Ha. Hắn thậm chí còn không thèm cầm quyển sổ lên xem, dùng quạt gõ nhẹ lên tay ông ta rồi nói:

“Ơ hay! Chẳng phải ngươi có gì cần đưa tay trước khi đưa ra thứ này sao?”

Cha Deok Gu rút từ ngực áo ra một tờ giấy đưa cho Yong Ha, nói:

“Sao cậu cứ quan tâm đến mấy thứ này vậy?”

“Vui mà.”

Trong tờ giấy Yong Ha vừa nhận được là nội dung bức bích thư được dán trước cửa nhà Binh phán vào ngày lễ Tân bảng diễn ra. Khác với những gì hắn nghĩ, bức bích thư không viết về Binh phán, mà về những hành động xấu xa thối nát của đám quan lại dưới quyền ông ta.

“Hoàng thượng đang bắt đầu xây dựng thể chế cấm vệ, hắn lại dán bích thư lên nhà Binh phán, xem ra tên này đứng về phía hoàng thượng đây, ha ha ha. Hắn không làm vậy thì đám nho sinh chúng ta cũng đã bán tán chuyện này rồi. Ngươi có nghe gì về Hồng Bích Thư nữa không?”

“Thưa không, đến một sợi tóc của hắn còn chẳng ai nhìn thấy nữa là. A!”

Như sực nhớ ra điều gì, ông ta rướn người về phía Yong Ha, nói nhỏ:

“Cái lần hắn lán bích thư ở Tả Bộ Đạo phủ ấy, nghe nói có một tay lính gác nhìn thấy bóng người lạ chạy ra khỏi phủ. Tay này không nghi ngờ gì cả, nhưng sang đến ngày hôm sau thì đã thấy bích thư dán sẵn rồi.”

“Người lạ ấy trông thế nào?”

“Lính gác nói vì trời tối quá nên không nhìn thấy gì cả. Chỉ có chắc chắc một điều là kẻ lạ ấy khá cao.”

“Khi đó là khi nào?”

“Nghe nói là sau giờ giới nghiêm cũng khá lâu.”

“Đi vậy mà vẫn tránh được đám lính tuần, đúng là xuất quỷ nhập thần. Thực tế làm gì có người biết bay cơ chứ…”

“Nhưng tay lính gác đó không chắc chắc lắm nên lúc ấy không dám kể với ai. Cậu cũng chẳng cần bận tâm làm gì đâu.”

“Sao hắn lại không dám chắc? Nếu có người đi lại vào giờ đó thì rõ ràng là kẻ đáng ngờ rồi. Có khi nào vì kẻ lạ kia trông khác với Hồng Bích Thư mà hắn từng tưởng tượng không? Ví dụ như kẻ lạ ấy ăn mặc giống như quý tộc chẳng hạn…”

Tiểu nhân không nghĩ ra chuyện đó để hỏi. Còn cái ngày mà nhà Binh phán bị dán bích thư ấy, nghe nói có một tên trộm kỳ lạ đã đột nhập vào đó. Đồ đạc không mất gì cả, còn hắn thì biến mất không chút dấu vết ở gần khu biệt đường.”

“Cái gì? Gần khu biệt đường? Ngươi nói cụ thể hơn nữa xem nào.”

“Tiểu nhân không biết gì cụ thể hơn nữa đâu. Chỉ có thế thôi. Tên trộm hôm đó nghe nói cũng rất cao. Ngay sau khi hắn biến mất thì đã thấy bích thư dán trên cửa rồi, có khi nào tên trộm ấy chính là Hồng Bích Thư không nhỉ?”

Yong Ha gõ nhẹ cây quạt trên trán mình. Trong đầu hắn cứ lẩn quẩn hình ảnh của Hồng Bích Thư, tên trộm kỳ lạ, và Lee Sun Joon.

“Nhưng sao cậu bị Hồng Bích Thư ám ảnh quá vậy?”

“Tại ta thấy thú vị. Hơn nữa khả năng viết văn của hắn rất tốt. Nói thế nào nhỉ, hắn cho chúng ta thưởng thức sự tự do của văn chương? Tâm trạng giống như hắn đã giúp ta xổ ra hết những điều khó chịu mà ta muốn xổ ra vậy. Hơi khó tả một chút.”

Yong Ha cất tờ giấy vào tay áo rồi mở quyển sổ ghi chép đặt bên cạnh ra. Hắn dùng ngón tay di theo từng dòng chữ một, đọc rất chăm chú.

“Lão gia lo cho cậu lắm. Ông nói sao cậu đường đường là chủ Lục Hỷ Triền[2] mà lại đi hỗ trợ cho mấy tiệm ven đường…”

[2] Lục Hỷ Triền: khu chợ lớn có quyền hạn đặc biệt thời Jo Seon.

“Cái Lục Hỷ Triền ở Unjong-ga là của cha ta. Ừ thì ông có nói phải giữ thể diện quý tộc gì gì đó, giả vờ như ta làm chủ. Nhưng dù ta có hỗ trợ cho mấy chỗ đó thì cũng có liên quan gì đâu, chẳng phải hiệu buôn chỉ chơi với những gia đình giàu có thôi sao, cha còn lo cái gì nữa?”

“Vì mấy chỗ đó là cửa tiệm ven đường, phi pháp…”

Yong Ha gấp quyển sổ lại rồi nhìn Cha Deok Gu chằm chằm. Sau đó hắn rót rượu ra chén, uống liền một hơi.

“Ngươi nói mình là thương gia phải không? Vậy ngươi nghĩ lệnh cấm các cửa hàng nhỏ ven đường sẽ tồn tại đến bao giờ?”

“Không lẽ lệnh cấm sẽ bị bãi bỏ sao?”

“Ta dám cược trong vòng mười năm sẽ không còn luật đó nữa. Quyền hạn của Lục Hỷ Triền thì có lẽ sẽ tồn tại lâu hơn được một chút. Đến lúc đó, số cửa hàng ở Chil-pae và Darakwon sẽ tăng lên, từ đó hình thành các khu chợ lớn…”

“Tiểu nhân sẽ làm theo những gì cậu sai bảo. Nhưng sao cậu không mau ra ứng thí khoa cử gì đó đi?”

Yong Ha bối rối, mở quạt ra phẩy phẩy dù trời không hề nóng chút nào.

“Không phải chuyện dễ dàng đâu. Khi còn nhỏ ta cũng được xem là thiên tài, nhưng vào Sung Kyun Kwan rồi mới biết, cỡ như ta chỉ là hạng xoàng mà thôi.”

“Đạo Khổng hay Tứ thư Ngũ kinh gì đó thì tiểu nhân không biết, nhưng mấy thứ tính toán ma mãnh thì thiếu gia đúng là thiên tài.

“Ngươi biết mấy lời đó không phải là lời dùng để khen quý tộc chứ?”

“Tiểu nhân biết cậu là kiểu quý tộc không hề thấy khó chịu khi nghe mấy lời đó.”

Yong Ha cười lớn, đẩy quyển sổ sang phía Cha Deok Gu, nói:

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi lui ra đi. Gọi mấy nàng Mẫu đơn vào luôn cho ta.”

“Sổ sách không có gì lạ chứ ạ?”

“Những chuyện khác thì ta không nói, nhưng chuyện này ta có thể tin ngươi. À phải rồi! Mấy món ăn vặt ngươi mang vào cho ta ấy, nhớ lựa những món có thể ăn no được, mang thêm nhiều nhiều một chút.”

“Vâng, tiểu nhân hiểu rồi. Tiểu nhân xin phép cáo lui.”

Cha Deok Gu vừa đi khỏi thì đám kỹ nữ lại lũ lượt kéo vào như thể đã đợi sẵn từ bao giờ. Yong Ha mở rộng hai tay ôm họ vào lòng.

“Các nàng mau vào đi. Ta buồn lắm rồi đây.”

“Ôi công tử, công tử chùi mép đi kìa. Nếu muốn gặp bọn tiểu nữ như vậy, thì cứ gọi bọn tiểu nữ vào từ lúc nãy cho rồi. Không biết bàn chuyện bí mật gì mà lần nào cũng cho bọn tiểu nữ ra rìa hết.”

“Làm sao ta có thể để các nàng thấy cảnh ta thảm hại nghe người ta chuyển lời phàn nàn mắng chửi của cha ta đến được chứ? Ta cũng có lòng tự trọng mà. Với lại gã vừa rồi cũng không thích các nàng vào đâu. Cứ có hơn hai mỹ nhân ở gần là hắn bắt đầu trở nên đần độn, lắp ba lắp bắp nói không nên lời.”

Đám kỹ nữ bật cười khúc khích. Hai bàn tay Yong Ha bận rộn, hết chuyển từ kỹ nữ này sang kỹ nữ khác. Có vẻ như tai hắn chắc chắc chẳng nghe được tiếng đàn đang được gảy ngay trước mặt mình nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play