Sau khi trở về
Đông trai, Yoon Hee cứ đứng chôn chân trước cửa Trung nhị phòng. Kết
thúc lễ Tân bảng chưa phải là tất cả. Vượt qua được ngọn núi này, còn
một ngọn núi khác cao hơn đang chờ cô. Ngọn núi ấy chính là hiện thực,
là chuyện cô phải sống chung với tên côn đồ Kiệt Ngao. Yoon Hee đứng
ngẩn người như thế hồi lâu, rồi ánh mắt tò mò của mấy nho sinh đi ngang
qua dần đẩy của bước vào phòng lúc nào không biết.
Kiệt Ngao vẫn
mặc nguyên bộ đồ khi nãy, ngồi xoãi chân trên sàn, cánh tay gác lên bàn
sách, chống cằm như đang suy nghĩ điều gì đó. Có vẻ như vì quá tập
trung, nên Yoon Hee bước vào phòng gã vẫn không hề hay biết. Yoon Hee
chỉ biết đứng một chỗ, hắng giọng:
“E hèm!”
Nhưng Kiệt
Ngao chỉ khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn vô định nhìn ra ngoài cửa sổ. Yoon
Hee đứng mãi không xong, mà ngồi xuống cũng không ổn. Dù gì không thể cứ nhấp nha nhấp nhổm trước cửa phòng thế này mãi, cô thu hết can đảm lên
tiếng:
“Xin lỗi… Kiệt Ngao huynh!”
Nói xong cô cũng tự
giật mình. Tuy trai bộc lúc này cũng gọi gã như vậy, nhưng chưa cho phép mà đã gọi tên hiệu của người khác thì rõ là không phải phép. Đúng lúc
Yoon Hee còn đang bối rối không biết làm sao, Kiệt Ngao đã quay đầu lại
phía cô.
“Cái gì?”
Yoon Hee bất ngờ bị giọng nói thô kệch của gã làm cho giật nảy. Nhận ra người vừa bước vào phòng, Kiệt Ngao nheo mắt cuời nói:
“Ngươi đến phòng này có chuyện gì? À phải rồi, chắc định trả ơn ta chuyện hôm
đó phải không? Lại đây. Để ta ôm thử món hàng xa xỉ phẩm nhà ngươi một
lần xem nào.”
Yoon Hee vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cô gằn giọng nói lớn:
“Tôi rất biết ơn huynh chuyện hôm đó, nhưng tôi cũng là đàn ông. Mong huynh cẩn thận lời nói cho.”
Kiệt Ngao cười sằng sặc như điên dại, nhưng ngay lập tức lại nhíu chặt đôi
mày. Có lẽ trận cười vừa rồi đã đánh động đến vết thương của gã. Chờ cho cơn đau nguôi đi, gã mới nói:
“Có thể ngươi là đàn ông, nhưng ta vốn không phân biệt đàn ông đàn bà. Nếu khó chịu thì đừng có mà đứng
đó. Không muốn bị ta quấy rối thì mau xéo đi.”
Yoon Hee rất giận, nhưng cô không nghĩ ra được lời nào để đáp trả cả. Loại nho sinh như gã ta làm sao có thể vào được Sung Kyun Kwan cơ chứ? Chắc chắc là nhờ đi
cửa sau. Yoon Hee không chịu thua, cô nói:
“Nhưng đây cũng là phòng của tôi.”
“Cái gì?”
Đến lúc này, Kiệt Ngao mới nhận ra trong phòng còn nhiều đồ đạc không phải là của mình.
“Mẹ kiếp. Lại phiền phức nữa rồi.”
Kiệt Ngao ngán ngẩm hất cằm ra hiệu cho Yoon Hee ngồi xuống. Yoon Hee tuy
rất không hài lòng trước thái độ của gã, nhưng cũng không nói gì thêm mà ngồi xuống.
“Là Moon Jae Shin.”
Đột nhiên Kiệt Ngao lên tiếng làm Yoon Hee ngỡ ngàng không hiểu đầu cua tai nheo gì, cô hỏi lại:
“Gì cơ? Moon Jae Shin?”
“Phải, là tên ta. Chẳng lẽ ta phải gắn thêm cái đuôi quê quán tự hiệu này kia dài dòng thì ngươi mới hiểu sao?”
“À, không phải vậy.”
“Còn tên của tiểu tử ngươi?”
“Vâng! Tôi là Kim Yoon Sik, quê ở…”
Yoon Hee đang định thêm đoạn thông tin dài ngoằng Jae Shin vừa lược bớt thì đã bị gã cắt lời:
“Tới đó thôi. Ngươi có bắn đoạn sau ta cũng không nhớ nổi đâu. Ta sẽ chỉ gọi từ cuối trong tên ngươi thôi. Chắc ngươi sẽ không dùng khuôn mặt búng
ra sữa đó mà nói dối rằng ngươi nhiều tuổi hơn ta chứ?”
“Tôi mười chín tuổi…”
“Ta hai mươi ba, ngươi nhỏ hơn ta nhiều. Được rồi. Tên tiểu tử nhỏ bé như
ngươi có chiếm một góc phòng cũng không ảnh hưởng gì. Còn chuyện trả ơn
ta sẽ nhận từ từ.”
Yoon Hee đang định nói với Jae Shin rằng ngoài mình ra còn một tân nho sinh nữa cũng ở chung phòng này, thì bên ngoài
đã có tiếng người sột soạt. Tiếp đó, Sun Joon sải bước vào gian phòng.
Ánh mắt Jae Shin lập tức chuyển sang lạnh như băng, phát ra những tia
nhìn tóe lửa. Tiếng quát của gã làm Đông trai rúng động:
“Đây là đâu mà loại khốn Lão luận như ngươi dám bước vào hả?”
Bỏ qua chuyện Jae Shin đằng đằng sát khí, Yoon Hee thắc mắc tại sao gã lại biết Sun Joon là người của Lão luận. Lần gặp trước, Jae Shin cũng tỏ
thái độ với Sun Joon như thể gã biết rất rõ về chàng. Những suy đoán của Yoon Hee chỉ có thể thoi thóp nơi góc phòng, không gian tựa hồ đã bị
lấp đầy bởi ánh mắt hai người đàn ông.
“Thì ra huynh là người đã giúp đỡ chúng tôi lúc đó. Gặp lại huynh thế này thật hay. Tôi là Lee Sun Joon…”
Vẻ điềm tĩnh của Sun Joon lại càng khiến Jae Shin nổi điên hơn. Không đợi Sun Joon kịp nói hết câu, gã đứng bật dậy hét lớn:
“Cút ngay! Mau cút đi cho ta!”
Tiếng hét của Jae Shin vọng qua cả những phòng khác ở Đông trai. Các nho sinh nghe thấy tiếng hét ấy ai cũng đều nghĩ: “Cuối cùng chuyện gì đến cũng
đã đến.” Rồi không biết là may hay rủi, Yong Ha từ phòng bên cạnh vội
chạy sang cứu nguy.
“Chậc chậc, xem cậu ta bỏ đi mấy ngày trời giờ về đây làm cái trò gì này.”
Jae Shin vừa nhìn thấy Yong Ha thì nét mặt liền thay đổi. Gã không tỏ ra
vui mừng mà ngược lại, có vẻ chán ghét tên bạn phiền phức này. Yong Ha
ngồi xuống sàn, nhìn Sun Joon và Yoon Hee rồi đưa tay ra hiệu cho hai
người ngồi xuống, nói:
“Khi nãy ta có nói rồi, tên Kiệt Ngao này
không phải là người xấu đâu. Chẳng qua là do gã hay lớn tiếng thôi, các
cậu cứ bỏ qua đi.”
Không rõ vì không muốn cãi nhau với tên Yong
Ha lắm điều hay vì vốn không thể nói lại được Yong Ha, mà Jae Shin quả
thật thôi không lớn tiếng nữa. Tuy vậy gã vẫn nhìn Sun Joon với ánh mắt
đầy hằn học.
“Cả một đám đàn ông ngồi trong cái phòng chật ních
này, ta ngột ngạt đến phát điên mất. Ta cũng không muốn la lối phiền
phức nữa, trừ ngươi, Sik, tất cả ra ngoài hết đi.”
“Sik á?”
Yong Ha ngạc nhiên quay sang nhìn Yoon Hee. Cái tên Jae Shin ấy, tự nhiên
lại tỏ ra thân thiết với tên nhóc nho sinh yếu ớt này, thật chẳng giống
gã chút nào. Hay bằng bản năng của mình, gã đã đánh hơi được chuyện gì
rồi? Nếu nói vậy, Jae Shin cũng có cảm giác như Yong Ha sao? Nhưng dù
vậy đi chăng nữa, chiếc váy lót của Điêu Thuyền đã là bằng chứng sắt đá
chứng minh Kim Yoon Sik là đàn ông rồi đấy thôi.
Sun Joon không
biết tại sao Jae Shin lại có thái độ khó chịu với mình như vậy, cũng
không biết tại sao Yong Ha lại ngồi cười với ánh mắt tinh quái như vậy,
nhưng chàng vẫn tiếp tục việc mình nên làm. Chàng chỉnh đốn lại quần áo
rồi cúi đầu chào:
“Tôi là Lee Sun Joon, kể từ hôm nay sẽ ở chung phòng với huynh. Rất mong được huynh giúp đỡ.”
Rồi chàng thêm một tràng quê quán lê thê, những thứ mà có cố nghe Jae Shin
cùng không bao giờ nhớ nổi. Gã nhăn mặt tỏ vẻ không thể nào chịu nổi
cách nói chuyện cũng như hành động của Sun Joon. Có lẽ Jae Shin đã nhận
ra, dù có la hét thể nào cũng không thể phá vỡ được cái vẻ điềm tĩnh
lạnh lẽo của Sun Joon. Khi đánh nhau, một bên gây hấn trước, nếu bên kia phản đòn, hai bên cùng đánh qua đánh lại thì mới thú vị. Nhược bằng
ngược lại, bên gây hấn sẽ trở thành kẻ ngốc, Jae Shin là chuyên gia đánh nhau, nên hiểu rất rõ chuyện này. Để bản thân mình không trở thành kẻ
ngốc, Jae Shin biết mình nên ngậm miệng lại thì hơn.
Jae Shin hậm hực cởi bỏ quần áo, Yoon Hee giật mình, cô len lén tiến đến gần Sun
Joon rồi ngồi sát bên cạnh chàng. Chàng vừa cởi nón vừa đưa mắt hỏi cô
“có gì muốn nói sao”, Yoon Hee cũng dùng mắt để trả lời “không”. Nhìn
thấy hai người họ thân thiết như vậy, Jae Shin đang để ngực trần mỉa
mai:
“Ê hê, xem ra giữa hai ngươi có mối quan hệ đó đó, nhưng mà
đừng có bám dính lấy nhau trong phòng của ta. Vách tường bằng ván mỏng
lắm, một tiếng rên nhỏ thôi phòng bên cạnh cũng có thể nghe thấy rồi.
Nếu như không nhịn nổi thì để ta chỉ cho một chỗ tốt mà vui vẻ.”
Môi Sun Joon mím chặt lại, chàng đang cố giấu đi cảm xúc của mình. Chàng
nổi nóng không hẳn vì bản thân, mà phần nhiều vì Yoon Hee bị xúc phạm.
Nhưng Yoon Hee chẳng mảy may chú ý gì đến câu nói của Jae Shin. Ngay
trước mặt trước là tấm thân trần đàn ông, cô còn nghe thấy gì được nữa.
Tuy chỉ là phần thân trên thôi, nhưng cũng đủ để khiến mặt cô đỏ ửng cả
lên. Vì vậy nên Yoon Hee cứ liên tục núp sau lưng Sun Joon, Jae Shin
duỗi người nằm sấp xuống sàn rồi lên tiếng gọi làm Yoon Hee dựng cả tóc
gáy:
“Sik à, xem hộ ta cái mông.”
“Gì… gì cơ? Huynh… vừa nói gì? Tại sao huynh cứ liên tục xúc phạm tôi vậy!”
Yoon Hee nhảy dựng lên vì tức giận. Jae Shin lại tỏ vẻ rất thích thú nói tiếp:
“Không phải ngươi tưởng ta nhờ ngươi đo hộ vòng mông đấy chứ?”
Yong Ha phát hiện ra vết thương của Jae Shin, lên tiếng:
“Cái lưỡi huynh vốn ngắn đến nỗi có đau cũng không kêu, nhưng bị thương thế này mà còn nói đùa được sao? Cái tên ngu xuẩn này…”
Phía mông bên trái của Jae Shin đẫm máu. Dù chỉ là xem vết thương, nhưng
Yoon Hee cũng không thể chộp lấy mông đàn ông mà săm soi được. Cô đang
loay hoay không biết làm sao thì Sun Joon đẩy cô sang một bên, tiến lại
gần Jae Shin.
“Để tôi xem thử.”
“Để Lão luận sờ vào thì vết thương sẽ thối ra đấy!”
Không để ý câu xỉa xói ấy, Sun Joon vẫn lo lắng quan sát vết thương của Jae Shin.
“Nếu huynh cứ để như thế này thì sẽ mưng mủ đấy.”
Jae Shin tỏ vẻ ghê tởm khi Sun Joon tiến lại gần, cố nhỏm người dậy, nhưng
hình như lại chạm đến vết thương, mặt gã liền nhăn nhó đau đớn. Yong Ha
không thể chịu được nữa, ra dấu bảo Sun Joon ngồi yên đó, lật Jae Shin
nằm úp lại rồi vỗ thật mạnh vào lưng gã.
“Nằm yên xem nào! Mông huynh để tôi xem là được rồi.”
Rồi hắn mở cửa nói vọng ra ngoài:
“Có ai ở đó không?”
Nghe tiếng Yong Ha gọi, một trai bộc từ xa chạy lại.
“Công tử có việc gì cần sai bảo ạ?”
“Nhờ ngươi lấy cho ta ít nước rửa vết thương.”
“Kiệt Ngao công tử lại bị thương nữa rồi ư?”
Lại! Hắn ta nói lại nữa kìa! Câu nói ấy ghim sâu vào trong đầu Yoon Hee.
“Mau lên đi!”
Trai bộc vội vàng chạy đi hứng đầy một chậu nước rồi quay lại.
“Còn thuốc bôi thì sao?”
Hình như Jae Shin cũng nghe thấy câu hỏi của trai bộc, gã lên tiếng:
“Lọ thuốc ta dùng lần trước vẫn còn.”
Yoon Hee nhận lấy chậu nước, cô đặt nó xuống bên cạnh Jae Shin rồi cố ngồi
thật xa gã ta. Dù vẫn liên tục tự thôi miên bản thân phải hành động cho
giống đàn ông, nhưng Yoon Hee vẫn chưa đủ bản lĩnh để bình thản nhìn
thẳng vào tấm thân trần của người khác giới. Cô không nhận ra Yong Ha
đang vừa giả vờ nhìn Jae Shin, vừa quan sát mọi động thái của cô một
cách hứng thú. Yong Ha nói với Jae Shin, nhưng cố để cô nghe thấy:
“Sao huynh cứ như đàn bà có kinh, ngày nào cũng để quần áo dính máu vậy hả?”
Mặt Yoon Hee một lần nữa đỏ ửng lên. Phụ nữ với nhau còn thấy ngại mỗi khi
nhắc đến chuyện kinh nguyệt, vậy mà Yong Ha lại nói chuyến ấy thoải mái
như không. Cô bắt đầu cảm thấy áp lực vì tên quý tộc này rồi đây. Cảm
giác như hắn ta cố tình nói ra câu đó để cô nghe vậy.
Để trị
thương thì dĩ nhiên phải cởi cả quần áo ra nữa. Vốn chỉ cần kéo một chút ở chỗ bị thương xuống thôi, nhưng Jae Shin nghĩ trước sau gì cũng phải
thay bộ đồ này ra, nên bèn lột sạch tất cả từ ngoài vào trong, rồi lại
nằm xấp xuống. Yoon Hee bị bất ngờ, vội nhắm tịt cả hai mắt, quay mặt
vào tường. Yong Ha thấy vậy thì lăn ra cười hỏi:
“Cùng là đàn ông với nhau, nhìn cảnh này có gì đâu mà cậu lại xấu hổ như thế hả?”
“Không… không phải do xấu hổ. bụng dạ tôi hơi yếu, nên hễ nhìn thấy máu là không tài nào chịu nổi.”
Câu nói dối ấy của Yoon Hee cũng không phải không có lý. Trong cả đám đàn
ông, thể nào cũng sẽ có một người như thế. Yong Ha lại lần nữa nghi ngờ
con mắt nhìn người của mình. Bỗng dưng Jae Shin quát lớn:
“Huynh còn chưa chịu ngậm miệng lại sao, có trị gì thì trị mau đi!”
Dường như Jae Shin cũng thấy xấu hổ khi bản thân là quý tộc mà lại cởi sạch
quần áo nằm một chỗ như thế này. Yong Ha nhúng ướt một mảnh vải sạch,
vừa lau vết thương cho Jae Shin vừa nói đùa:
“Thế nào? Huynh có
cảm nhận được bàn tay tôi đang nhẹ nhàng vuốt ve trên mông huynh không?
Từ trước đến giờ tôi chỉ dùng tài năng này cho phụ nữ. Hôm nay tôi dành
riêng nó cho huynh, để huynh có thể cảm nhận được sự sung sướng ấy.”
Jae Shin nổi gai ốc khắp người. Trong nháy mắt, gã nhỏm người dậy, vươn tay ra, dùng mấy ngón tay kẹp chặt môi trên môi dưới của Yong Ha.
“Trước khi cảm nhận được sự sung sướng nhảm nhí đó, thì tôi đã giết chết huynh rồi! Sao cứ hễ mở miệng là lại phun ra mấy cái chuyện tục tĩu ấy vậy
hả?”
“Ưm… Ưm ưm…”
Không biết mấy ngón tay Jae Shin mạnh
đến mức nào, mà nước mắt Yong Ha bắt đầu chảy ra. Sun Joon chỉ ngồi im
lặng nhìn hai người họ, thầm cảm thấy buồn cười, hai người này đúng là
kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng kém cạnh gì nhau.
“Nữ Lâm huynh có vẻ rất thân thiết với Kiệt Ngao huynh.”
Jae Shin cười khẩy một cái, buông tay ra, nằm sấp trở lại. Rồi có vẻ như không một nói chuyện với Sun Joon, gã lẩm bẩm một mình:
“Một mình bậy bạ thôi chưa đủ, còn dạy cả mấy tay thư sinh nho nhã nói bậy…
Chẳng biết có hiểu Nữ Lâm nghĩa là gì không mà cứ gọi luôn mồm thế?”
Yoon Hee vẫn ngồi quay mặt vào tường, buột miệng hỏi:
“Sao? Huynh nói vậy là có ý gì?”
Vẫn tiếp tục lau vết thương cho Jae Shin, Yong Ha trả lời:
“Nữ trong “nữ nhân”, Lâm trong “tùng lâm”. Tùng lâm của nữ nhân, hay nói
cách khác là rừng rậm của đàn bà. Ý chỉ mong ước tốt đẹp của ta, cả đời
được vùi mặt vào nơi đó mà sống… phải không nhỉ?”
“Cái hiệu Kiệt Ngao của ta cũng là do tên điên này đặt đấy thôi.”
Yoon Hee há hốc miệng ngỡ ngàng. Hắn ta đúng là không bình thường. Dù gì
cũng mang danh quý tộc, làm sao có thể đặt cho mình cái biệt hiệu như
thế được? Jae Shin đã kỳ quái rồi, nhưng Yong Ha còn quái dị hơn. Sun
Joon cũng có vẻ ngỡ ngàng hệt như Yoon Hee, nhưng chàng vẫn im lặng tự
ngẫm nghĩ xem từ nay về sau có nên tiếp tục gọi cái tên Nữ Lâm ấy nữa
không. Rồi Yong Ha lên tiếng:
“Quý tộc cái kiểu gì mà người đầy
vết thương. Tấm thân này là thân của quân võ biền chứ nho sinh cái nỗi
gì? Chẳng hiểu huynh ra ngoài làm cái trò khỉ gì nữa…”
“Im đi!”
Tiếng quát của Jae Shin lúc này nhỏ hơn hẳn những lần trước, nhưng lại rất đáng sợ. Để thay đổi không khi, Yong Ha cười nói:
“Mà cũng hay thật. Sao phòng này toàn mấy gã chưa vợ không vậy nhỉ? Trong
Thanh trai hiếm có ai chưa két hôn lắm. Cái tên Kiệt Ngao này nổi tiếng
côn đồ nên chẳng nhà nào muốn nhận làm rể, nhưng còn các cậu…”
Sun Joon không trả lời mà chỉ cười rồi lái câu chuyện sang hướng khác.
“Vậy Nữ Lâm huynh đã kết hôn chưa?”
“Tuy không nhớ rõ lắm, nhưng hình như ta đã được kết hôn từ khi còn rất nhỏ. Lớn lên một chút thì đã thấy có người mình phải gọi là vợ ở bên cạnh
rồi, ha ha ha.”
“Chắc quan hệ của phu thê huynh hạnh phúc lắm.”
“Ta lớn lên bên cạnh nàng ấy, lúc nhỏ cứ tưởng là tỉ tỉ của mình, nên cũng
khá thân thiết. Mà chúng ta không gặp nhau chắc cũng gần ba năm rồi.”
“Nữ Lâm huynh có vẻ không hợp với nơi này lắm.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng biết sao giờ? Nếu thôi học ở đây thì sẽ không được người nhà gửi tiền chu cấp nữa. Không có tiền thì không thể đi kỹ viện, không thể đi kỹ viện thì xem như mục đích sống cũng không còn, chẳng
thà chết còn hơn. Chỉ cần không bị ép học hành căng thẳng quá mức thì
nơi này cũng không đến nỗi nào…”
“Đỗ được vào đây thì hẳn huynh cũng rất tài giỏi…”
“Ta vốn không quan tâm gì đến khoa cử, nhưng ở cái nước này nếu không đỗ
này đỗ kia thì không được có thêm thê thiếp. Cũng không được đeo phù
điêu trang trí cho quạt. Ta đâu còn cách nào khác nữa. Giờ thì đã có cái quyền treo phù điêu rồi.”
Nói tóm lại, hắn ta học là vì đàn bà và những thứ xa xỉ. Một câu chuyện không bao giờ có trong thế giới của Yoon Hee.
“Nhiệm vụ trong lễ Tân bảng lần này có phải do huynh sắp đặt không?”
Câu hỏi bất ngờ của Sun Joon làm tay Yong Ha khựng lại. Một phần là vì hắn
không hề lường trước câu hỏi này, lại thêm vẻ mặt tươi cười của Sun Joon xem ra còn đáng sợ hơn cả bộ dạng gầm gừ của Kiệt Ngao. Vừa hay lúc đó
vết thương của Jae Shin đã được bôi thuốc xong. Gã với tay lấy cái quần
cộc sạch mắc trên tường mặc vào rồi nói với Yoon Hee:
“Ê, giờ ngươi quay lại được rồi đấy. Mà không định cởi nón ra à? Ngồi trong cái phòng bé tí hin này mà còn đội nón làm gì hả?”
Yoon Hee an tâm xoay người lại. Nhưng đúng ra cô không nên an tâm dễ dàng
như vậy. Jae Shin vẫn đang trong tình trạng bán khỏa thân, phần thân
trên vẫn để trần, còn phần thân dưới thì chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc đến
ngang đầu gối. Thứ được che chắn chỉ có mỗi phần giữa của đàn ông mà
thôi.
“Huynh… huynh mặc quần áo vào đi.”
“Khuya rồi mà ngươi bắt ta phải mặc cả áo dài nữa sao? Ta không thể ngủ được nếu mặc nhiều hơn thế này?”
Yoon Hee bối rối không biết phải làm sao, hai tay run run từ từ cởi bỏ chiếc nón trên đầu. Rồi cô lên tiếng cố thuyết phục Jae Shin:
“Ban đêm lạnh lắm. Chỉ sợ huynh bị cảm thì…”
Nhưng Jae Shin không trả lời, gã chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sau khi đã cởi nón của Yoon Hee. Tuy vẻ mặt thì rất bình tĩnh, nhưng ánh
mắt lại lộ rỏ vẻ bất ngờ. Sau khi cởi nón, khuôn mặt của tên tiểu tử
ngồi trước mặt gã rõ ràng rất giống con gái. Yong Ha đọc được nét mặt
của Jae Shin liền phì cười, bị gã quát:
“Đừng có ngồi cười như tên dở nữa, về phòng đi!”
“Làm gì mà nóng tính vậy… Công tình tôi chăm sóc cho cái mông của huynh từ
nãy đến giờ, đã không trả tiền thì thôi lại còn đuổi tôi đi nữa. Nói cám ơn một câu thì huynh chết sao? Chỉ cần uốn ba khúc lưỡi một chút là
được chứ khó gì đâu.”
“Mau biến đi!”
Yong Ha mặc kệ Jae Shin muốn nói gì thì nói, xoay người hẳn sang phía Sun Joon và Yoon Hee. Rồi hắn hạ thấp giọng thì thầm:
“Để ta kể cho các cậu nghe một câu chuyện cực kỳ thú vị. Trong Sung Kyun Kwan này có rất nhiều ma…”
Sun Joon và Yoon Hee không hề tỏ ra chút hứng thú nào, nhưng Yong Ha mặc kệ, vẫn ra vẻ nghiêm trọng kể tiếp:
“Bây giờ phòng nào cũng có sàn sưởi, nhưng thời khai quốc thì làm gì có thứ
đó. Thử tưởng tượng xem, mỗi khi đông về sẽ lạnh biết nhường nào? Để
tránh cái lạnh, người ta chỉ có một cách suy nhất là trải đệm ra nằm sát với nhau, cùng ủ ấm cho nhau. Vào thời đó cũng có một chàng nho sinh
giống như Kim công tử đây vậy. Tuổi còn rất trẻ, dung mạo tươi sáng, cực kỳ xinh đẹp. Chàng ta vốn sống ở Tây trai, nơi ở của các tiến sĩ, rất
thích đọc Ly tao của Khuất Nguyên[1]. Hai vị tiến sĩ ở cùng phòng với
chàng ta, không rõ vì lạnh hay còn vì lý do gì khác, mà tối nào cũng
giành ôm chàng ta ngủ. Hai người không ai chịu nhường ai, mỗi người nắm
một bên chân chàng nho sinh trẻ tuổi ra sức kéo. Cứ liên tục như vậy
trong suốt một thời gian sài, thân thể mỏng manh của chàng nho sinh
không chịu nổi nữa, rách toác ra làm đôi. Kể từ đó, cứ đêm nào mưa rơi
người ta lại nghe thấy tiếng lầm rầm đọc Ly tao.”
[1]. Khuất Nguyên: một chính trị gia, nhà thơ yêu nước nổi tiếng của Trung Quốc.
Yoon Hee chỉ cảm thấy hơi khó chịu chứ không hề thấy sợ, cô nói:
“Chuyện này là huynh bịa ra phải không?”
Yong Ha im lặng, trong khi Jae Shin lại nhướng một bên mày lên trả lời:
“Chuyện này là có thật. Đó là một trong những con ma nổi tiếng ở Sung Kyun
Kwan. Dạo gần đây nghe nói vẫn có người nghe thấy tiếng đọc Ly tao.
Nhưng các ngươi không cần phải lo. Con ma ấy chỉ xuất hiện ở Tây trai mà thôi.”
Yoon Hee vốn luôn quan niệm con người còn đáng sợ hơn ma
quỷ, và cảnh nghèo đói còn đáng sợ hơn con người. Nên lẽ dĩ nhiên, cô
không cảm thấy câu chuyện ấy đáng sợ tí nào. Nhưng Sun Joon thì khác,
trên mặt chàng lộ rõ vẻ kinh hãi. Yong Ha hết nhìn Jae Shin rồi lại nhìn Sun Joon, dùng giọng thê lương nói tiếp:
“Ư hư hư, mùa đông lạnh giá, dù đã có sàn sưởi rồi, nhưng dạo này người ta vẫn phải dùng cách
ôm nhau ủ ấm như ngày xưa mới chịu nổi. Hôm nay ba người mà muốn ngủ
ngon thì phải để Kim công tử đây nằm giữa, rồi ôm cậu ta cho chặt vào.”
Khoan, khoan đã! Cái gì mà ôm nhau ngủ? Trước khi Yoon Hee kịp la lên phản đối thì Jae Shin đã đứng phắt dậy, túm cổ Yong Ha ném ra khỏi phòng như
người ta ném một con chuột, rồi đóng sập cửa lại không chút thương tiếc.
Bị ném ra khỏi phòng, Yong Ha có chút bất ngờ, nhưng chỉ lát sau hắn lại
phá ra cười. Vẫn chưa rõ tên nhóc ấy có phải con gái hay không, nhưng
hắn cảm thấy chuyện này rất thú vị. Nếu cậu ta là con gái thật thì đúng
là một mỹ nhân, mà cho dù không phải thì chỉ riêng thái độ của Sun Joon
và Jae Shin thôi cũng đã khiến mọi chuyện trở nên hấp dẫn rồi. Yong Ha
vừa quay về phòng mình vừa lẩm bẩm:
“Có bị mất vài đồng lẻ ta cũng không tiếc, chỉ cần các người làm ta vui lâu lâu chút là được rồi.”
Đuổi Yong Ha đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người. Yoon Hee cứ liên tục gọi tên một người.
“Sun… Sun Dol. Sun Dol, cậy ấy…”
Không phải tự nhiên mà Yoon Hee cứ sốt ruột gọi tên Sun Dol như vậy. Ban sáng Sun Dol đã hứa sẽ mang chăn đệm đến mà tận giờ vẫn chưa thấy đâu. Nếu
không có chăn đệm, thì rất có thể sẽ xảy ra những tình huống cực kỳ khó
xử. Sun Joon đương nhiên không hiểu được sự tuyệt vọng của Yoon Hee,
chàng điềm tĩnh nói:
“Có lẽ hôm nay không thể mang đến rồi. Chắc
vì gấp quá nên không chuẩn bị kịp. Nhưng nội trong mấy ngày nữa thế nào
cũng sẽ có thôi. Từ giờ đến lúc đó cậu cứ dùng chung với tôi cũng được.”
“Huynh… huynh nói dùng chung cái gì cơ?”
“Chăn và đệm. Hai người dùng chung có hơi chật một chút, nhưng chỉ cần nằm sát lại với nhau là ổn thôi. Song lại thiếu gối…”
Vấn đề thật sự không phải là gối, mà là chuyện phải nằm sát vào nhau ngủ
kìa. Đâu phải đã kết hôn với nhau, sống chung một phòng chưa đủ hay sao
mà còn định ngủ cùng nhau như thế. Nếu chuyện này mà bị người ta phát
hiện, hẳn Yoon Hee sẽ có tên trong Tư Nữ án[2], phải mang danh là đứa
con gái lăng loàn, có khi còn phải chịu nhục hình nữa.
[2] Tư Nữ
án: bản án dành cho các cô gái nhà quý tộc phạm vào những tội liên quan
đến tiết hạnh, ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng gia đình, cả việc tham
gia khoa cử và làm quan.
Đây chẳng phải đều do chính cô gây ra
sao? Yoon Hee tuyệt vọng, cô đã suy nghĩ quá nông cạn, tưởng rằng vào
Sung Kyun Kwan rồi thì chỉ cần học, chờ đến khi đỗ đạt khoa cử là xong.
Nhưng bây giờ hối hận thì cũng đâu có ý nghĩ gì nữa. Yoon Hee nhắm mắt
lại, liên tục nhẩm thầm trong đầu:
“Mình là đàn ông. Mình là đàn ông. Mình là đàn ông. Mình là đàn ông…”
Cô cố trấn tĩnh lại rồi từ từ mở mắt ra.
“Hức!”
Đó không phải là tiếng nấc. Mà là âm thanh được tạo ra khi hơi thở và sự
kinh ngạc vô tình gặp nhau trong cuống họng. Ngay khoảnh khắc Yoon Hee
mở mắt, hình ảnh lọt vào đồng tử cô chính là cảnh Sun Joon đang cởi
chiếc áo ngắn. Cô vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Không biết có phải
vì mắt Yoon Hee tuy nhắm nhưng trái tim vẫn mở trừng trừng hay không, mà hình ảnh Sun Joon cởi áo vừa thoáng thấy khi nãy cứ hiện đi hiện lại
trong đầu cô. Dù cô có lắc đầu đến thế nào, hình ảnh ấy cũng không chịu
biến mất. Yoon Hee len lén hé một mắt nhìn. Sun Joon mặc bộ đồ lót
trong, đang sửa soạn để đi ngủ. Trái tim Yoon Hee nhảy tưng tưng. So với tấm thân trần của Jae Shin, làn da ẩn hiện dưới lớp áo mỏng của Sun
Joon còn thu hút Yoon Hee hơn, khiến mặt cô nóng bừng lên. Jae Shin ngồi bên cạnh vừa trải chăn đệm vừa càu nhàu:
“Chết tiệt, cái phòng chật ém ba người thì làm sao mà ở đây. Lão luận thì phải về chỗ ở của Lão luận đi chứ?”
“Bây giờ phòng nào cũng có trên hai người rồi, huynh hày chịu khó đi.”
Bị Jae Shin công kích, nhưng Sun Joon không mảy may tỏ ra khó chịu, trái
lại chàng của trả lời rất điềm tĩnh. Jae Shin bực mình, quay sang trút
giận lên Yoon Hee.
“Này! Ngươi định mặc nguyên áo khoác mà đi ngủ hả? Còn không mau cởi quần áo đi!”
Yoon Hee lại bắt đầu bối rối. Phải rồi. Không chỉ hai người đàn ông họ phải
cởi đồ, mà cả cô cũng vậy. Yoon Hee nhìn Sun Joon, dù đã mặc áo ngủ
nhưng da thịt chàng vẫn thấp thoáng bên dưới lớp vải mỏng, nếu cô mặc
như vậy chắc cũng không khác gì. Chuyện bị phát hiện thân phận nữ nhi
chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng cũng không thể vì thế mà mặc
nguyên áo khoác đi ngủ. Yoon Hee xoay lưng lại, từ từ tháo đai buộc áo
ra. May mắn là cô đã mặc cả áo lót trong áo ngủ, nên cũng không lo dải
băng quấn ngực sẽ bị lộ ra. Jae Shin quan sát cô nãy giờ, nhếch mép nói:
“Đúng là chịu không nổi mà! Cái tên tiểu tử này, ngươi cởi áo xong chắc trời
sáng luôn mất. Cả khuôn mặt cả hành động, sao chẳng khác gì đám đàn bà
con gái vậy hả?”
Nghe gã ta nói mình giống con gái, Yoon Hee giật mình, vội vàng cởi áo ra thật nhanh. Cứ lần chần mãi càng dễ bị nghi
ngờ. Cởi áo xong, Yoon Hee liền treo bừa trên mắc rồi chạy lại nằm giữa
Sun Joon và cửa phòng. Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại đó. Jae Shin thấy
vậy nghiến răng nói:
“Ngươi, ai cho nằm đó? Mau sang bên đây nằm cạnh ta.”
Bị bất ngờ, Yoon Hee càng nằm sát vào cửa hơn, cô trả lời:
“Không được đâu. Ở đây tôi nhỏ tuổi nhất, nên nhất định phải nằm ở phía ngoài cùng rồi.”
Jae Shin dùng tay đấm mạnh xuống sàn nhà giữa gã và Sun Joon, quát lớn:
“Có sang đây không thì bảo? Ngươi muốn ta phải nằm cạnh thằng nhãi Lão luận này mà ngủ sao?”
“Hơ, vậy nếu tôi nằm giữa hai người đàn ông mà ngủ thì huynh thấy được chắc?”
Lời nói dâng đến cuống họng Yoon Hee rồi lại lặn xuống. Thật sự cô chỉ muốn khóc òa lên. Yoon Hee quay sang nhìn Sun Joon cầu cứu. Nhưng chàng
chỉnh lại tư thế ngồi rồi nói thật nhẹ nhàng:
“Cứ làm như thế đi. Sức khỏe cậu vốn không tốt, không nên nằm gần cửa, gió đêm lạnh lắm.
Nằm giữa sẽ ấm hơn, hai người khỏe mạnh chúng tôi còn có thể chia sẻ
thận nhiệt cho cậu nữa.”
Mong chờ chàng giúp mình… Yoon Hee đúng
là đồ ngốc. Chắc cô sẽ phát bệnh mất thôi. Từ bệnh căng thẳng thần kinh
cho đến bệnh tương tư.
“Tôi không thấy lạnh chút nào cả. Ấm, ấm lắm…”
“Ngươi mau sang đây đi, trước khi ta dùng đến vũ lực.”
Bị Jae Shin hăm dọa, Yoon Hee đành phải chuyển sang nằm giữa. Xui xẻo làm
sao, cái người này lại có thói quen cởi trần đi ngủ nữa chứ. Yoon Hee
thoáng nghĩ, có khi ở chung phòng với Yong Ha còn tốt hơn. Nhưng rồi cô
lập tức rùng mình, không hiểu sao, cô cảm thấy Yong Ha mới là kẻ nguy
hiểm hơn tất thảy.
Căn phòng hẹp đến nỗi chỉ mới trải hai tấm đệm ra thôi đã chẳng còn chỗ trống nào nữa. Dù có mang thêm đệm đến thì
cũng không biết trải ở đâu. Vì vậy ba người đành phải nẳm sát rạt trên
hai tấm đệm mà ngủ.
Nhưng trong cái rủi cũng có cái may. Vì vướng vết thương ở mông nên Jae Shin phải nằm nghiêng. Và vì gã ta không muốn nhìn thấy Sun Joon, nên đã nằm xoay mặt về phía bức tường. Sun Joon nằm với tư thế gọn gàng, cũng giống như tính cách thường ngày của chàng.
Yoon Hee cố nuốt nước mắt, nằm giữa hai người họ. Sun Joon trải chăn ra
đắp cho cô, rồi kéo về phía mình. Hai người phải nằm dưới tấm chăn với
hai cánh tay sát kề nhau. Từ đầu đến chân Yoon Hee, không có chỗ nào
nhúc nhích.
Ngay sau khi Jae Shin thổi tắt ngọn đèn dầu, cả căn
phòng trở nên tối đen như hắc ín. Trong căn phòng tối có thể nghe thấy
cả tiếng thở và tiếng chăn sột soạt. Cánh tay đang chạm vào tay Sun Joon của Yoon Hee như bị tê cứng.
Yoon Hee khẽ di chuyển bàn tay, đưa lên giữ chặt vạt áo. Dù thế nào, chuyện ngủ quả là chuyện khó khăn. Mà
đâu phải chỉ mỗi đêm hôm nay thôi. Nếu muốn ở lại Sung Kyun Kwan, chưa
biết chừng cô sẽ phải tử bỏ giấc ngủ mãi mãi. Dần dần Yoon Hee cảm thấy
mọi tự tin đều biến mất.
Jae Shin vẫn nằm quay lưng, nói vọng sang phía Sun Joon:
“Là con trai người đứng đầu Lão luận, ngươi có chủ ý gì mà lại chui vào phòng này?”
Sun Joon vẫn nhắm mắt, trả lời như đang nói thầm:
“Đông trai và Tây trai của Sung Kyun Kwan vốn được chia ra làm nơi ở cho cử
nhân và tiến sĩ. Tôi là tân tiến sĩ, cũng chỉ chọn phòng theo quy định
mà thôi.”
“Nếu vậy ta lại càng khó hiểu. Nói như ngươi thì Tây trai mới là nơi ở của tiến sĩ, ngươi phải sang đó chứ, sao lại ở đây?”
Yoon Hee tuy nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng trong lòng cũng gật đầu tán thành.
Sun Joon không đáp. Jae Shin bị sự im lặng của chàng làm khó chịu, lên
tiếng càu nhau:
“Thì ra ngươi cũng không thích mấy tên Lão luận. Thời của Lão luận cũng sắp hết rồi.”
“Xem ra Kiệt Ngao sư huynh đây xét đảng phái trước khi nhìn người thì phải.”
Câu nói của Sun Joon là Jae Shin bốc hỏa, gã quay phắt sang phía Yoon Hee,
rồi tung chăn, vung tay túm lấy cổ áo Sun Joon. Chỉ trong chớp mắt, Yoon Hee đã bị kẹp cứng giữa hai người.
“Ngươi dựa vào đâu mà gọi ta
là sư huynh? Ta là Thiếu luận, nên không phải sư huynh của ngươi. Còn
nữa, đừng có dùng cái miệng Lão luận ghê tởm ấy mà nói đến chuyện đảng
phái. Chẳng lẽ ngươi không biết chính Lão luận gây ra bất hòa đảng phái
sao?”
Jae Shin càng lúc càng lớn tiếng. Dù một bên tai Yoon Hee
muốn thủng cả màng nhĩ, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, sống chết không
chịu mở, cô không hề có ý định can ngăn hai người này.
Nhưng Yoon Hee không thể làm lơ được lâu. Hết đấu mắt và gầm gừ với Sun Joon, Jae
Shin lại kéo mạnh cổ áo Sun Joon về phía mình, Yoon Hee bị kẹp chặt hơn, phần da thịt đang để trần của Jae Shin sát rạt mặt cô. Để thoát khỏi
tình cảnh này, Yoon Hee vờ như khẽ xoay người, nghiêng sang phía Sun
Joon.
Đây rõ ràng là một sai lầm. Bởi trong khoảnh khắc cô xoay
người, Jae Shin cũng nhân cơ hội kéo cổ Sun Joon lại gần hơn, làm mặt
Yoon Hee vùi hẳn vào ngực chàng.
Yoon Hee giật mình mở to mắt. Cô có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc và hơi ấm của chàng phía sau lớp
áo ngủ mỏng tang ấy. Không biết có phải tất cả máu từ ngực chàng đã
truyền sang cho cô hay không, mà mặt Yoon Hee đỏ hơn bao giờ hết, đến cả trong đầu cô cũng đỏ ửng cả lên. Nên những lời lớn tiếng rủa sả Lão
luận của Jae Shin không hề lọt vào tai cô. Đôi lúc Sun Joon có đáp trả
mấy câu, cô cũng không nghe thấy.
Jae Shin đổi tư thế, túm cổ Sun Joon chặt hơn nữa. Hành động này dẫn đến kết quả là, lưng Yoon Hee bị
thứ nằm giữa người Jae Shin thúc vào một cách thô lỗ, còn khuôn mặt cô
thì dính chặt lấy ngực Sun Joon.
Rồi Yoon Hee cảm thấy có thứ gì
đó chạm vào môi mình. Thứ gì đó nhỏ, nhưng săn chắc, như một vết phồng.
vết phồng nổi lên trên ngực đàn ông… Yoon Hee rùng mình. Đầu óc trống
rỗng của cô nhận ra đó là thứ gì. Thứ đang chạm vào môi cô, rõ ràng là
đầu nhũ của Sun Joon.
“Á! Á Á!”
Bốp!
Yoon Hee giãy
giụa la lớn, nhưng rồi cô dừng lại khi nghe thấy âm thanh vừa phát ra,
tiếng nắm tay đang vùng vẫy của cô đụng phải thứ gì đó. Tay cô nóng
bừng. Jae Shin khi nãy dính chặt vào lưng cô biến mất, thay vào đó là
cảm giác lạnh gáy, nổi hết da gà. Yoon Hee bắt đầu thấy sợ. Thứ cô vừa
đấm phải chính là cằm của Jae Shin.
“Cái… cái tên tiểu tử bé xíu này, sao ngươi dám đấm vào cằm ta như thế hả?”
Nghe Jae Shin quát, Yoon Hee liền lăn ra giả vở ngất. Dù vẫn còn tỉnh táo,
nhưng nếu mở mắt ra chắc chắc cô sẽ bị ăn đòn. Ngoài cách này ra, Yoon
Hee chẳng nghĩ ra cách nào khác nữa.
Sun Joon cố nhịn cười, chàng kéo chăn lên đắp cho cô như để che chắn. Jae Shin túm cổ Sun Joon rất
dễ dàng, nhưng hình như lại không thể ra tay với Yoon Hee, gã lúng túng
không biết làm sao, một hồi lâu rồi chỉ ngồi ngay tại chỗ mà la lối.
Tiếng la của Jae Shin vọng sang cả những phòng bên cạnh. Cuộc cãi vã với Sun
Joon cũng vậy. Đặc biệt là câu cuối cùng “Cái tên tiểu tử bé xíu này,
sao ngươi dám đấm vào cằm ta như thể hả?”, là không nho sinh nào trong
Đông trai không nghe thấy. Cũng không nho sinh nào là không giật mình.
Yong Ha đang định đi ngủ thi nghe những âm thanh này lọt vào tai. Lúc đầu
còn bối rối, nhưng sau đó hắn liền ôm bụng cười ngặt ngẽo. Dù không
chứng kiến cũng biết “tên tiểu tử bé xíu” ấy chính là tên nhóc nho sinh
trông như con gái Yoon Sik. Mà “tên tiểu tử bé xíu” lại dám đấm vào cằm
của chính Kiệt Ngao chứ không phải ai khác, chắc sẽ chẳng có chuyện gì
thú vị hơn chuyện này nữa.
“A ha ha, Kim Yoon Sik! Một nhân vật lớn đã xuất hiện rồi đây. Đại Vật, cậu ta đúng là Đại Vật mà. Ha ha ha.”
Nho sinh nằm bên cạnh đang cười cũng quay sang hỏi:
“Đại Vật ư?”
“Phải, Đại Vật. Thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Điêu Thuyền chẳng phải cũng ca ngợi dương vật của cậu ta đấy hay sao?”
“Chính xác! Quá chuẩn, quá chuẩn.”
Kể từ lúc đó, tên hiệu của Yoon Hee đã được quyết định mà cô còn chưa kịp
có ý kiến. Đại Vật, một cái tên kỳ cục đáng xấu hổ. Vậy là xem như tên
hiệu mà cô phải cất công đến Tôn Kinh các để nghiên cứu tìm kiếm đã trở
nên vô nghĩa.
Và chuyện xảy ra ở Trung nhị phòng đêm hôm ấy, tuy
không ai chứng kiến, nhưng chỉ cần câu quát cuối cùng của Jae Shin thôi
cũng đã làm rộ lên rất nhiều những suy đoán giả thuyết trong giới nho
sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT