Sau khi Sesshomaru trở về, hắn được quản gia sốt ruột báo cho biết một tin
như thế. Hắn theo mùi của nàng tìm đến hội trường, nhưng cái gì cũng
không phát hiện được. Mà mùi của Aoko, cũng chỉ đến đây là chấm dứt.
Quản gia ngập ngừng nói : “Shimizu tiểu thư…”
Ánh mắt lạnh lùng của Sesshomaru đảo qua.
Shimizu Masaki cắn cắn môi : “Kỳ thật, chuyện lần này tôi coi như cũng có một
phần tham dự. Kougen Terunosuke nói, anh ta muốn gặp mặt Aoko một lần,
tôi thấy anh ta rất chân thành, cho nên đã đồng ý, vì muốn Aoko lộ diện
mà tôi và anh trai cùng gia tộc nhà Kougen đã tổ chức ra buổi tiệc lần
này. Nhưng tôi không ngờ được, anh ta lại không tuân thủ lời hứa, bắt
Aoko đi. Là tôi có lỗi với Aoko, không thể ngăn cản anh ta, mặc cho anh
xử trí.”
Đầu mày Sesshomaru nhíu lại, lạnh lẽo nhìn nàng : “Ngươi đi đi. Nếu đã là bạn của Aoko, cũng đừng đứng đây làm chướng mắt ta
nữa, thấy chỉ thêm phiền.”
Tay Sesshomaru siết chặt, Aoko, ta nhất định sẽ tìm được nàng !
Sau khi Kagome nghe quản gia nói Aoko mất tích, nàng rất hoảng sợ, lập tức
mang theo Inuyasha về lại hiện đại. Sesshomaru không có ở đây, quản gia
lại bận việc tìm kiếm Aoko, vì thế ông đành nhờ nàng chăm sóc giùm
Shiina Keishou. Inuyasha nghe thấy thế cũng vội vàng đi hỗ trợ tìm
người.
Kagome suy nghĩ một lúc, nàng quyết định đợi ở chỗ này, dù sao ngày hôm qua ông nội cũng trúng thưởng một chuyến du lịch suối nước nóng, sáng sớm đã mang theo mẹ và em trai đi, còn không thèm báo cho
nàng và Inuyasha, chỉ để lại một tờ giấy nhắn. Thật sự là…
Chẳng qua Shiina Keishou đúng là một đứa bé nghe lời, nàng cũng bớt lo.
Không bao lâu sau, Inuyasha chạy tới tìm nàng, sốt ruột nói : “Tiền bối của nàng bị người ta bắt tới thời đại Chiến quốc rồi !”
“Cái gì?!”
Inuyasha dắt theo nàng, lập tức nhảy từ cửa sổ ra ngoài, vừa chạy vừa trả lời :
“Trong trường học của nàng có một gã, gọi là cái gì Kougen ấy, chính hắn đã bắt tiền bối của nàng đi, không những thế còn che dấu hơi thở. Vừa
rồi thừa dịp nhà nàng không có ai, hắn đã mang tiền bối của nàng đến đền thần, là vị quản gia kia tra được, nói trên người Aoko có thứ định vị
gì đó. Hắn ôm nàng ta nhảy vào trong giếng ăn xương, ta và Sesshomaru
đều không kịp ngăn hắn lại. Hơn nữa tiền bối của nàng hình như bị người
ta bỏ thuốc, ta thấy nàng vẫn ngủ say.”
“Kougen đội trưởng?!” Kagome kinh ngạc, “Anh ta cũng có thể xuyên qua giếng ăn xương ?”
“Ai biết được.”
“Vì sao Kougen đội trưởng lại bắt cóc Aoko tiền bối ?”
“Làm sao mà ta biết ! Chẳng qua…” Inuyasha nghĩ ngợi : “Người kia…Hình như
là thích tiền bối của nàng. Sesshomaru đã đuổi theo, cũng chẳng biết là
có thể ngăn lại không nữa.”
“A a a a ?!!! Đang xảy ra chuyện gì vậy chứ ?!”
…
Lúc Aoko tỉnh lại, nàng cũng không biết bây giờ là lúc nào.
“Aoko, nàng luôn cự tuyệt ta, từ ba trăm năm trước cho tới bây giờ, một cơ hội cũng không muốn cho ta. Mặc dù chết, cũng muốn ở bên yêu quái kia.”
Nàng mở trừng mắt, ngồi bật dậy, lại vì cảm giác choáng váng mà ngã gục xuống.
Cái gối chết tiệt này, cứng quá !
Nàng hít mạnh một hơi, sờ sờ cái ót đau nhói. Không đúng, nàng nhíu mày nhìn bộ kimono trên người, ai thay quần áo cho nàng ?
Bên cạnh có người nghe được tiếng động, lập tức chạy qua : “A, Aoko cô tỉnh rồi, làm sao vậy ? Yên tâm đi, quần áo là nữ tỷ đổi cho cô, chẳng qua
đã bị ta giết rồi, ha ha ha ~ “
Aoko không tin nổi quay đầu lại, kinh ngạc kêu lên tên của hắn : “Xà Cốt…”
“Hắc hắc ~” Xà Cốt đỡ nàng ngồi dậy, cười đến nheo mắt lại : “Aoko luôn thế
này, mỗi nhìn thấy ta sống lại đều thế, thật là…làm bạn tốt không phải
nên vui vẻ cho ta sao ? Đúng rồi đúng rồi, không chỉ có ta đâu, Ác Cốt
đại ca, Thụy Cốt, Luyện Cốt đều sống lại, đội bốn người tái sinh !”
“Các người…”
“A —— Aoko lại để lộ vẻ mặt đáng yêu này rồi , cô tò mò chúng tôi sống lại thế nào ?” Xà Cốt bĩu môi : “Aoko thật là, được rồi được, nói cho cô
vậy. Chúng tôi không có ngốc như vậy đâu, bán mạng cho Naraku làm gì.
Chết thay chúng tôi đều là hình nhân có gắn mảnh ngọc tứ hồn, chúng tôi
không cần sức mạnh của ngọc tứ hồn để sống nữa, bây giờ chống đỡ cho
chúng tôi là tất cả linh khí trong trời đất, chỉ cần thế giới này tồn
tại, từ nay về sau chúng tôi không thể chết.”
Aoko không biết nên nói gì : “Bây giờ ta đang ở đâu, các người sao lại ở chỗ này, là các
người bắt ta tới ? Các người muốn làm gì ? Còn có Kougen…”
Xà Cốt vừa định nói chuyện, cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra, một người theo ánh nắng tiến vào.
Aoko ngẩng đầu lên nhìn qua, đúng là Kougen Terunosuke. Chẳng qua hắn đã
thay một bộ y phục cổ đại, so với “Teruosuke điện hạ” ngày đó còn phong
thần tuấn lãng hơn vài phần, giống như từ trong tranh bước ra.
Xà Cốt cười hắc hắc, đứng lên đi ra ngoài: “Ta không quấy rầy điện hạ và Aoko tiểu thư nữa ~”
Người nọ bất đắc dĩ cười cười, đi đến trước mặt nàng ngồi xuống, nhìn thấy
Aoko trầm mặc : “Vì sao không nói gì, không phải nàng có rất nhiều
chuyện muốn hỏi sao ? Không muốn hỏi ta sao ?”
Aoko bình tĩnh nhìn hắn : “Ta nên gọi ngươi là gì. Kougen đội trưởng, hay là…Kaguya điện hạ.”
Khóe môi Kaguya khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười như có như không, đưa tay muốn
vuốt ve hai má của nàng, lại bị nàng không tiếng động tránh đi : “Aoko,
nhiều năm như vậy, nàng không nhớ ta sao ?”
Sắc mặt Aoko phức tạp : “Ngươi giải thích đi, ta muốn nghe.”
Ánh mắt Kaguya tối sầm lại, yên lặng rút tay về : “Năm đó đúng là ta đã
chết, lúc nàng thanh tẩy yêu quái nhện, tuy rằng linh hồn ta được giải
thoát, nhưng vẫn mang theo oán niệm trầm trọng, ta không thể thành Phật. Sau đó, ta đành ở lại vùng đất vĩnh hằng, muốn hấp thu từng chút một
linh lực ở đây, chỉ là…quá trình này phải mất rất nhiều năm. Sau đó, ta
tận mắt thấy nàng chết đi trong lòng yêu quái kia, đột nhiên ta mất đi
tất cả động lực. Aoko, sau khi nàng chết, ta đã mất hết can đảm…”
Aoko ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Kaguya cười khổ một tiếng : “Sau đó ta rời khỏi vùng đất vĩnh hằng, cứ đi lang thang như vậy, không biết đã trải qua bao nhiêu năm. Con người xung
quanh mỗi ngày một khác, cảnh vật xung quanh cũng dần thay đổi, vì thế
ta cũng muốn thử trở thành một con người, nhưng ta đột nhiên phát hiện,
ta vốn dĩ không thể chuyển thế. Sau đó ta gặp được một thuật sĩ phương
Đông, lấy một ít tu vi ra trao đổi, chiếm được một phù chú có thể khiến
người dùng chuyển sang kiếp khác. Người kia cũng tự làm tự chịu, con
người sao có thể thừa nhận nhiều năm tu vi của ta như vậy, hắn đã lập
tức phát điên.”
Aoko im lặng, thì ra thảm án lúc trước của Vương gia là do hắn tạo thành.
“Lúc sau, ta biến thành Kougen Terunosuke mang theo trí nhớ kiếp
trước.” Kaguya nhìn nàng : “Cho đến khi gặp lại nàng ở trường, Aoko, ta
mới biết, thì ra chúng ta vẫn gần nhau như vậy, chỉ là…trong lòng nàng
luôn có tên yêu quái kia. Nàng còn mang thai con của hắn, sao ta có thể
dễ dàng từ bỏ nàng, ta mang nàng xuyên qua giếng ăn xương, trở lại thời
đại Chiến quốc nơi chúng ta gặp nhau, không bao giờ…tách ra nữa.”
Aoko trầm mặc rất lâu, nàng không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng có một việc nàng rất rõ ràng, nàng phải trở về.
“Thả ta đi.”
Kaguya thong thả mà kiên định lắc đầu: “Ta đã nói rồi, sẽ không để nàng đi.”
Aoko cắn môi : “Sesshomaru sẽ tìm tới.”
“Aoko, có lẽ nàng rất tin tưởng tên yêu quái kia.” Kaguya lạnh lùng cười, chỉ
chỉ đầu : “Mấy trăm năm này ta cũng không phải chỉ ngồi không, thứ ta
biết được, không phải người bình thường có thể so sánh. Ta đã thiết hạ
kết giới phong tỏa tòa thành, khí tức của nàng một tia cũng không thể
lọt ra ngoài, hắn sẽ không tìm được nàng đâu.”
Aoko cũng không thay đổi sắc mặt chút nào, cố chấp lặp lại : “Ta tin tưởng Sesshomaru.”
Hừ, Kaguya không giận mà cười, nắm cằm của nàng quay về phía mình, ánh mắt
trong trẻo nhưng không giấu nổi sự lạnh lẽo : “Aoko, nàng sẽ biết, rốt
cuộc nàng đã sai ở đâu. Ba ngày sau, chúng ta sẽ cử hành nghi thức, nàng chuẩn bị tốt đi.”
Aoko ngạc nhiên: “Nghi thức gì ?”
Khóe môi Kaguya khẽ nhếch : “Hôn lễ.”
Aoko trừng lớn mắt : “Ngươi điên rồi ? Kaguya, ta đã kết hôn với Sesshomaru, ngay cả con chúng ta cũng đã có, rốt cuộc ngươi muốn làm, ngươi không
thể như vậy !”
“Con ?” Kaguya cười lạnh lùng, tay kia chậm rãi
áp lên bụng nàng : “Đứa bé này ta đương nhiên sẽ không để lại, nàng chỉ
có thể mang thai đứa con của chúng ta, Aoko.”
Aoko đẩy hắn ra, lui
lại phía sau vài bước, ánh mắt lập tức sắc lạnh : “Ta nói cho ngươi
biết, ta mặc kệ ngươi là ai, là Kougen Terunosuke hay là Kaguya cũng
được, ngươi đều không thể làm tổn thương đến con của ta ! Cùng lắm thì
cá chết lưới rách, đến lúc đó cái gì ngươi cũng không chiếm được !”
Sau đó, Kaguya không nói gì nữa, đứng dậy rời khỏi phòng.
Chỉ có Aoko, chỉ có một mình nàng ngồi thu mình ở góc phòng, gắt gao che
chở cái bụng. Đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng uất ức, trong lồng ngực
như có một luồng khí nóng tích tụ, làm thế nào cũng không thể xua đi.