Phác Thái Hi và tôi không học chung trường, nhưng tôi không ngờ chúng tôi
lại gặp nhau nhanh đến vậy, hơn nữa lại trong bối cảnh mà không ai có
thể ngờ được.
Hôm nay là ngày đầu tiên khai mạc ngày hội âm nhạc học
sinh trung học Nhân Xuyên, nên có rất nhiều bạn học sinh muốn tham gia.
Trường trung học Thừa Nguyên cho học sinh nghĩ 3 ngày và được xem là
hoạt động dã ngoại mỗi học kỳ một lần.
Vì thế, tất cả các bạn học
sinh đều đi tham dự. Một dòng người đông đúc kèm theo lều trại, thậm chí còn mang cả nồi niêu xoong chảo, nệm lông để đắp vào buổi tối vì chúng
tôi phải đi dã ngoại 2 ngày. Ban ngày, chúng tôi xem thi biểu diễn ca
nhạc của học sinh trung học, tối đến nướng thịt, ca hát, kể chuyện ma
bên bãi biển.
Phong cảnh bên bờ biển thật tuyệt đẹp. Bầu trời và nước biển đều trong xanh, bọt sóng trắng tinh, cơn gió nhỏ thoảng qua thật
êm dịu.
Sau khi dựng lều xong, các bạn học sinh đua nhau đi xuống
biển. Khó khăn lắm mới có thể tạm thời vứt bỏ sách vở, thi cử sang một
bên nên mọi người ai cùng vui vẻ như trẻ em vậy, không ngừng reo hò chạy theo những con sóng biển lúc thấp lúc cao, cười đùa đuổi bắt thật vui.
Bảo Nhi, người tự xưng là “Thục nữ”, thậm chí còn kéo tay Tại Vũ của nhóm
Xi Ha ra ngoài biển rồi tạt nước biển vào cậu ấy. Tại Vũ giơ tay nắm lấy chân cô ấy, cuối cùng cả hai cùng té xuống nước, vừa mở miệng đã uống
liền mấy ngụm nước biển. Các anh em nhóm Xi Ha đứng bên cạnh trông thấy
cảnh tả tơi của hai người đều bật cười “Ha! Ha! Ha!”
Tôi đứng trên bờ biển xem họ vui đùa, trong lòng vẫn nghĩ đến Kỷ Trung. Nếu cậu ấy không rời khỏi tôi, nếu cậu ấy không đi Mỹ, nếu lúc này đây tôi và cậu ấy
cùng vui chơi trên bãi biển thì tiếng cười của chúng tôi nhất định sẽ
cuốn tung cả bờ biển này rồi.
Bảo Nhi chạy đến bên cạnh tôi, toàn
thân ướt sũng, nước đang nhỏ giọt trên tóc và lai áo, nắm lấy vai tôi
nói: “Y Nghiên, chúng ta đi xem anh em nhóm Xi Ha biểu diễn nhé? Nữa
tiếng nữa là bắt đầu rồi.”
Tôi lắc đầu: “Bạn đi đi, một lát nữa mình phải giúp bọn họ đốt lửa để nướng thịt rồi.”
“ Này, các chị em, nhanh lên, sắp đến giờ rồi!” Tại Vũ đứng gần đó gọi.
Bảo Nhi nói: “Vậy mình đi trước nhé!”, rồi thoăn thoắt đi, được vài bước,
cô ấy quay đầu lại, nét mặt làm ra vẻ bí hiểm nói: “Vậy một lát nữa bạn
đừng đi đâu nhé! Mình sẽ cho bạn một niềm vui bất ngờ.”
Niềm vui bất
ngờ? Tôi không có hào hứng gì, trừ khi Kỷ Trung trở về. Nếu không, bất
cứ việc gì đối với tôi giờ này đều không có gì là bất ngờ.
Lúc này,
mặt trời đã lặn sâu xuống dưới biển. Mặt nước gợn sóng lấp lánh, bãi cát trải dài vô tận, gió biển mang theo hơi mát nhẹ nhàng. Các bạn học đã
nhóm lửa, trên đó là thanh sắt bắc qua, thịt được xâu vào thanh sắt. Mùi thơm của thịt toả khắp bãi biển, làm cho tôi có cảm giác đói bụng muốn
ăn, vì thế tôi đi tham gia nướng thịt với mọi người.
Bỗng nhiên,các
bạn nữ trong lớp hớn hở chạy đến tìm tôi, trong tay một bạn còn cầm một
cái gì đó, xem ra giống như một tờ giấy. Họ vây lấy tôi, lanh miệng lanh mồm nói: “Y Nghiên, bạn mau xem đi! Bọn mình mới nhặt được ở vách đá
bên bờ biển, có giống bạn không?”
Tôi lấy tờ giấy trong tay họ xem, rồi ngạc nhiên sửng sốt.
Đó là bức vẽ, là hình khuôn mặt một cô gái, chỉ có vài nét phác thảo nhưng lại rất có hồn. Cô ấy có đầu tóc ngắn, mắt mở to, mũi hơi thẳng, môi
hơi nhếch lên tinh nghịch, lông mày nhíu lên giống như đang tức giận ai
đó.
“Y Nghiên, cô gái trong tranh rất giống bạn?!”
Tôi tự nghĩ,
đâu chỉ giống, cái khuôn mặt vẽ trên tờ giấy đó chính là khuôn mặt bặm
môi, nghiến răng của mình lúc tức giận. Giật mình, tôi vội hỏi bọn họ:
“Các bạn nhặt được ở đâu vậy?”
Hựu Kỳ đứng sau lưg tôi, chỉ ra bãi
biển bên phải nói: “Bọn mình nhặt được lúc vui chơi ở đó. Cũng không
biết của ai đánh rơi, bọn mình thấy rất giống bạn nên lấy cho bạn xem.”
Cô ấy vừa nói xong, tôi như reo lên trong lòng. Tôi đã biết ai vẽ rồi,
biết ai vẽ rồi! Đi theo hướng Hựu Kỳ chỉ, tim tôi đập thình thịch, loạn
xạ, mỗi lần đập đều là:Kỷ Trung! Kỷ Trung! Kỷ Trung!... Rồi chợt nhớ ra, lúc này Bảo Nhi nói đi xem biểu diễn về sẽ cho tôi niềm vui bất ngờ, lẽ nào lại là… Vừa nghĩ đến đây, tim tôi bắt đầu đập loạn lên, tôi cũng
không biết vì sao lại đập dữ vậy, thở mạnh một cái, niềm vui đột ngột
dâng trào trong đầu tôi.
Tôi chân cao chân thấp chạy trên bãi biển.
Đột nhiên, tôi dừng lại!
Bên tảng đá trên bãi biển, một người đang đứng dựa vào đó, dáng hình cao
cao, lưng hướng về phía tôi, mắt nhìn vào rán mặt trời lúc chiều tà. Làn mây nơi chân trời xa từ trắng chuyển dần sang vàng kim, từ màu vàng kim chuyển sang màu đỏ đậm, từ màu đỏ đậm chuyển sang màu tím… màu mặt nước biển cũng thay đổi theo màu của mây.
Chiếc áo sơ mi trắng của người
ấy bay lất phất trong gió, giống như một cánh buồm đang lướt trên biển.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có mấy con chim hải âu bay lướt qua, một màn
sương trắng mông lung bao phủ. Một bức tranh tuyệt đẹp khiến tôi kinh
ngạc.
Sao lại nhanh như vậy chứ?
Tôi ôm lấy lòng ngực mình, hình
bóng người ấy sao mà thân thương đến thế. Tôi lắp bắp: “Kỷ Trung! Bùi Kỷ Trung! Bạn quay về rồi sao?” Không kìm được mình, tôi chạy thẳng đến
phía cậu ta với tâm trạng đầy vui sướng để bịt hai mắt của cậu ấy lại…
Đây là cử chỉ bí mật mà chỉ có hai chúng tôi mới biết. Cậu ấy nhất định
vẫn còn nhớ!
Bỗng một con sóng lớn ập vào. Tôi đứng không vững nữa,
bất giác la lên một tiếng rồi cả người ngã nhào xuống nước. Sóng đập
mạnh vào ngực tôi, tôi hốt hoảng, vừa mở miệng định kêu cứu thì nước
biển đã ào vào. Tôi bạnống liên tiếp mấy ngụm nước biển, sợ đến thất
kinh hồn vía.
Đúng lúc tôi cố vùng vẫy một cách tuyệt vọng thì bên
tai nghe thấy tiếng gọi: “Đứng lên nào!” Tiếp đó, người ấy nắm lấy tay
kéo tôi lên khỏi mặt nước.
Tôi đứng dậy, nhổ cát trong miệng ra. Nước biển trên đầu liên tục chảy xuống đọng trên lông mi làm tôi nhìn không
rõ lắm. Tôi lấy tay vuốt những hạt nước không ngừng chảy trên mặt xuống, rồi mở mắt ra nhìn.
“Là bạn!”
“Là bạn!”
Cả hai chúng tôi cùng
thốt lên, điều không giống nhau là giọng cậu ấy đầy vẻ vui mừng, bất
ngờ. Còn tôi lại là sự thất vọng tràn trề.
Trong lòng tôi buồn rầu
thật sự, người con trai khiến tim tôi đập mạnh, phấn khích đến quên cả
thân mình lao về phía trước, không phải là Bùi Kỷ Trung mà là Phác Thái
Hi. Chúng tôi cách nhau chưa tới nửa thước, hơi thở cậu ấy nóng hỏi phả
vào mặt tôi, một vệt sáng cuối cùng nơi chân trời chiếu rọi vào thân
hình thẳng đứng của cậu ấy.
Thái Hi nhìn tôi, đôi mày nhíu chặt, sau đó nói: “Mỗi lần bạn xuất hiện đều kinh thiên động địa như thế này đây.”
Tôi bực bội hỏi: “Bạn không có việc gì sao lại đứng ở mỏm đá đó vậy?”
Mắt cậu ta sáng bừng lên, đầu đôi mày vẫn nhíu lên trên, hỏi: “Vậy bạn không có việc gì sao lại va vào mỏm đá đó chứ?”
Tôi không nói gì, quay người trở về trại của mình. Lúc này trời đã tối,
vầng trăng khuyết treo lên bầu trời, bốn bề lấp lánh vô vàng vì sao
sáng, xa xa những con thuyền đánh cá trôi chập chờn trên biển.
Thái
Hi đi theo sau tôi. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy trên vai có một cái gì đó,
thì ra là cái áo của Thái Hi, cậu ấy cởi áo ra rồi khoác lên vai tôi.
Tôi muốn bỏ nó ra nhưng còn lưỡng lự, rồi bỗng cảm thấy mình dường như
đang ấm dần lên dưới ánh trăng đang chiếu rọi trên bãi biển.
Hai
chúng tôi trở về trại của lớp tôi. Trước lều chỉ còn mấy người đang
nướng thịt, những bạn khác có lẽ đã đi xem nhóm Xi Ha biểu diễn hết rồi. Tôi bước qua, ngồi xuống bên lò nướng, muốn hong khô người. Mấy bạn
đang bận rộn xâu thịt để nướng và làm đồ màu. Ban ngày, bãi biển náo
nhiệt như thế mà lúc này lại vô cùng yên lặng, tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng
vang lên. Thái Hi ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy nhìn thấy một cây đàn ghi ta bên túp lều bèn đưa tay cầm lấy rồi gảy.
Tôi không nhịn được cười,
nói: “Này, bạn có biết đàn không vậy? Không biết thì đừng có làm ồn lên
nhé.” Cậu ta cũng không nói gì, chỉ khẽ hát một bài hát, đó là bài dân
ca ở Hàn Quốc chúng tôi thường nghe. Không ngờ cậu ấy háấthy như vậy,
phong cách hoàn toàn khác với Kỷ Trung, Kỷ Trung hát thường mang một tâm trạng xúc động, cháy bỏng, không thể đè nén được, khiến mọi người bất
giác cũng như hoà mình vào trong đó.
Còn Thái Hi lại trầm lắng, như
một ngọn gió hiu hiu bên bờ biển ấm áp thoảng qua. Lắng nghe mãi, bất
giác tôi có cảm giác như bị mê hoặc, muốn tựa đầu vào bờ vai của cậu ấy.
Dừng lại! Sao có thể như vậy được chứ? Người tôi thích là Kỷ Trung! Tôi vẫn
một lòng một dạ đợi cậu ấy trở về, làm sao lại có thể nảy sinh suy nghĩ
này với người con trai khác chứ? Tôi lắc mạnh đầu, như muốn đẩy lùi điều suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu, nhìn Thái Hi, tôi cố ý nói: “Phác Thái
Hi, xin bạn đừng có đàn nữa, khó nghe chết đi được.”
Mắt cậu ta bỗng sáng rực lên: “Kỹ thuật hôn của mình còn hay hơn đàn nhiều, bạn có muốn thử không?”
Tôi hoảng hốt nhìn cậu ta, không dám tin vào tai của mình. Trong số những
người mà tôi gặp trước đây, chỉ có một mình Kỷ Trung mới không hề xấu hổ nói với tôi như vậy, không ngờ một Phác Thái Hi tao nhã lịch sự như thế mà cũng biết nói ra những lời “mất mặt” này.
Lòng tôi liền có một âm thanh cảnh cáo rằng: “Y Nghiên, hãy cẩn thận, anh chàng này là người
rất lợi hại. Cậu ta biết nói vòng vo, tâng bốc người khác mà không hề
thay đổi nét mặt. Gương mặt đẹp trai trẻ trung của cậu ta lại cố làm ra
vẻ do dự, hiền hoà. Cậu ta giống như một hố sâu, dẫn người ta từng bước
từng bước đi vào… Mình không thể mắc lừa được!”
Tôi nhảy lên, quăng cây nướng thịt sang một bên, rồi hét lớn: “Thì ra bức tranh đó là bạn vẽ!”
Thái Hi như không hiểu gì, nhìn tôi hỏi: “Bức tranh nào?”
Tôi giẫm chân: “Thì bức tranh vẽ hình một cô gái đó!”
Phác Thái Hi vẫn ngạc nhiên: “Mình cũng biết vẽ tranh sao? Sao mình không
biết chứ?”. Mắt của cậu ta hình như rất thành thật nhưng tôi đoán chắc
trong lòng: “Nhất định là bạn vẽ, đừng giả vờ nữa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT