Lúc tôi đến cửa phòng bệnh Thái Hi, thấy Kỷ Trung hành động giống như mất đi lí trí vậy. Không lẽ anh ta không biết rằng như vậy chỉ khiến tôi lún sâu vào đau khổ thôi? Mẹ anh ta đã nói rõ ràng như thế, tôi không thể kéo chân Kỷ Trung được.

Kỷ Trung đứng ngay cửa phòng bệnh của Thái Hi, không hề nhúc nhích, tay nắm lấy chốt cửa, dường như đang do dự, lưỡng lự. Tôi thở dài trong bụng, Kỷ Trung, cuối cùng anh vẫn không vào đúng không? Rốt cuộc anh vẫn nghĩ cho mẹ, cho dòng họ nhà mình đúng không? Tình yêu đầy bão tố này đã giày vò hai chúng ta quá nhiều rồi, chúng ta đã trưởng thành lên rồi, đúng không?

Tôi im lặng đến sau lưng, hai tay vòng ôm lấy eo Kỷ Trung, sau đó úp mặt vào sau lưng anh ấy, thở nhẹ một hơi.

Đúng lúc đó trong phòng bệnh của Thái Hi vọng ra tiếng thở dài, tiếp đó là tiếng nói chuyện của anh ấy và Thái Chân. Không hiểu sao, tinh thần tôi trở nên căng thẳng, sự việc dường như không ổn. Kỷ Trung sao lại run lẩy bẩy như vậy?

Tiếp đó nghe thấy giọng Thái Chân hơi nghẹn lại, tôi hiểu rồi. Lúc nãy chắc chắn là Kỷ Trung nghe thấy điều gì đó từ phòng bệnh của Thái Hi. Lẽ nào anh ấy đã phát hiện sự thật rồi sao? Tại sao người anh ấy cứ run thế này? Tôi mở miệng, muốn ngăn chặn việc Kỷ Trung tiếp tục đứng ngoài cửa để nghe, không ngờ Kỷ Trung nhanh chóng quay người lại bịt miệng tôi lại. Tôi la lên một tiếng “a” nhỏ xíu rồi không thể nói gì cả.

Tiếng Thái Chân vọng ra: “Anh, sao anh không thể cố thêm chút nữa, tiến thêm một bước nữa có lẽ anh sẽ có được Y Nghiên! Em thật không dám tin anh lại dễ dàng để Y Nghiên ra đi như thế! Anh à, không giống phong cách trước đây của anh tý nào! Anh và Kỷ Trung đều ngang nhau, những gì anh ấy có thì anh cũng có, tại sao anh không tiếp tục theo đuổi chứ?”

Cùng với sự kích động của Thái Chân, giọng Thái Hi lại bình tĩnh ngoài dự đoán: “Anh cũng từng nghĩ như vậy, những thứ Kỷ Trung có, anh cũng có. Anh không hề thua kém Kỷ Trung, anh tin mình có thể theo đuổi được Y Nghiên. Nhưng đêm hôm đó, sau khi nói chuyện với Y Nghiên trước cổng khách sạn, anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình. Có một câu Y Nghiên nói rất đúng, tình yêu là điều rất tế nhị, tại sao cô ấy chọn Kỷ Trung mà không chọn anh? Vì nguyên nhân nào bản thân cô ấy vốn dĩ không thể nào giải thích rõ được, mà anh cũng không thể nào hiểu hết được! Chỉ có một điều anh có thể hiểu rõ, đó là tình cảm sâu đậm giữa Y Nghiên và Kỷ Trung. Không ai có thể ngăn cản được, không chỉ mình anh, mà cả em nữa. Thái Chân, sự việc đến thế này lẽ nào em vẫn chưa tỉnh ngộ sao?”

Có tiếng khóc của Thái Chân và giọng nói hơi ngắt quãng của cô: “Em không hiểu. Anh nói anh không theo đuổi Y Nghiên nữa, nhưng em hỏi anh, sáng hôm đó lúc nhìn thấy Y Nghiên nhảy xuống biển, tại sao anh cũng không hề do dự mà nhảy xuống theo?”

Thái Hi bình tĩnh nói: “Thái Chân, em vẫn còn nhớ Hựu Hi chứ? Lúc đó cô ấy ở bên cạnh anh nhưng anh lại không thể bảo vệ được cô ấy, chỉ có thể đưa mắt nhìn Hựu Hi chết trong tay anh. Có trời biết, trong thời gian dài anh đã đau khổ, tự căm ghét chính mình. Căm ghét mình đã không thể bảo vệ được người yêu. Vì thế, sáng hôm đó, lúc nhìn thấy Y Nghiên vì quá đau buồn mà nhảy xuống biển, trong lòng anh không suy nghĩ gì nhiều, lúc đó anh xem cô ấy là Hựu Hi. Anh phải cứu cô ấy, cho dù cô ấy có rơi xuống biển sâu đến cỡ nào, anh cũng phải cứu cô ấy!”

Thái Chân khóc càng to hơn: “Nhưng tại sao anh không cứu em? Rời xa Kỷ Trung, em cũng sẽ không sống nổi!”

“Ừ, anh biết tình cảm của em đối với Kỷ Trung. Rời khỏi Kỷ Trung em sẽ không sống nổi. Nhưng em có biết nếu Y Nghiên rời xa Kỷ Trung, cậu ấy cũng sẽ không sống nổi!”

“Tại sao anh biết chứ?”

Thái Hi nói: “Thái Chân, đừng tự lừa dối mình nữa. Thật ra trong lòng em cũng biết rõ, nếu Y Nghiên rời xa Kỷ Trung, tất nhiên Kỷ Trung sẽ không sống nổi. Lẽ nào yêu một người là phải nắm người đó trong tay mình sao? Như thế chỉ làm mọi người đều đau khổ mà thôi.”

Tiếp đó, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Thái Chân, dường như cô ấy đang ôm mặt khóc. Rồi Thái Chân nói: “Em không muốn nhìn thấy cảnh đó, nhưng càng không muốn mất đi Kỷ Trung! Chúng em đã ở bên nhau lâu như thế, những lúc anh ấy nhập viện, chúng em đều ở bên nhau.”

Thái Hi thở dài: “Công bằng mà nói, em không hề mất Kỷ Trung! Vì em vốn dĩ không có Kỷ Trung, trong lòng Kỷ Trung luôn có Y Nghiên. Lúc Kỷ Trung nguy hiểm nhập viện, nếu em không lừa cậu ấy thì cả hai bọn em không thể nào ở bên nhau được!”

Lúc này, bàn tay run đang bịt miệng tôi chợt thả xuống, toàn thân Kỷ Trung run lên không ngừng. Những đường gân trên trán anh ta nổi lên, mắt bắt đầu đỏ. Tôi im lặng nắm lấy tay anh, cũng không muốn lẩn tránh chuyện này nữa, bí mật gì thì nhất định có một ngày sẽ bị phát hiện thôi!

Giọng Thái Chân từ từ nhỏ lại: “Việc em trích máu cứu anh ấy là sự thật mà!”

“Nhưng mà bệnh tim bẩm sinh của em lại là giả!” Giọng của Thái Hi.

Nghe đến câu này, toàn thân Kỷ Trung run lên bần bật, dường như sắp ngã, lảo đảo về phía sau.

Giọng của Thái Chân nhỏ đến nỗi gần như nghe không thấy: “Đó là vì em yêu Kỷ Trung!”

“Nhưng em nên suy nghĩ có lí trí một chút, Kỷ Trung từng yêu em chưa? Không sai, cậu ấy luôn chăm sóc em, cho em uống thuốc, dẫn em đi khám bệnh, bảo vệ em mọi nơi. Nhưng đó là vì cậu ấy tưởng rằng em bị bệnh tim. Tình cảm cậu ấy đối với em giống như tình cảm của cậu ấy với anh em nhóm Xi Ha vậy, giống như đối với cô em gái của mình thôi, đó không phải là tình yêu! Tình yêu đích thực phải như cậu ấy và Y Nghiên, vừa tranh cãi đấu khẩu, rồi thì làm lành, làm lành rồi lại cãi nhau, luôn luôn giày vò nhau, nhưng lại có niềm vui trong đó! Thái Chân, lẽ nào em không thấy từ sau khi Kỷ Trung từ Mỹ trở về, tính tình cậu ấy luôn nóng lạnh thất thường đó sao? Đến cả người ngoài như anh cũng nhìn thấy, cậu ấy đang cố đè nén tình cảm của mình với Y Nghiên! Nếu cậu ấy biết em đang lừa dối cậu ấy, em nghĩ xem cậu ấy sẽ phản ứng ra sao?”

Kỷ Trung đứng ngoài cửa không nhịn được nữa, một chân đá vào cánh cửa, rồi xong thẳng vào, đứng ngay giữa lạnh lùng nói với Thái Chân: “Không cần nghĩ nữa, bây giờ biết tôi phản ứng thế nào rồi!”

Thái Chân dường như vẫn đang khóc, vì vai cô ấy đang run lên. Lúc cô ấy nhìn thấy Kỷ Trung đột nhiên xông vào phòng, liền chạy vụt thẳng ra ngoài cửa. Nhưng Kỷ Trung đã giận dữ chặn cô ta lại, kéo lại vào trong phòng. Thái Chân bị đẩy vào, đứng dựa vào ghế nệm, tay đan vào nhau, mặt mày trắng bệch, rồi lại muốn xông ra. Kỷ Trung tức giận chặn lại, càng mạnh tay hơn lúc nãy, khiến cô ấy đứng không vững, ngã vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, làm đồ đạc trên bàn đổ cả xuống đất!

Cảnh tượng lộn xộn đó làm cho tôi hốt hoảng, tròn mắt im lặng, không biết nên nói thế nào mới phải. Sau đó, ánh mắt tôi chạm vào mắt Kỷ Trung.

Trời ạ! Tôi chưa bao giờ thấy mắt Kỷ Trung như thế, nó chứa đựng đầy thù hận và phẫn nộ. Mặt anh ấy trắng bệch, môi mím chặt, mắt nhìn chằm chằm Thái Chân, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, cũng không biết anh ấy đang nghĩ gì nữa.

Dường như Kỷ Trung đã mất lí trí. Anh ấy nhìn thấy đồ đạc trên bàn đã vỡ hết, vì thế bèn nổi điên lên, bắt đầu dùng cánh tay phải không bị thương của mình đập phá đồ đạc, nhìn thấy thứ gì đập thứ đó. Các cô y tá chạy đến, xông vào kéo anh ấy đi, nhưng chỉ mấy cô y tá yếu đuối thì làm sao có thể kéo được một chàng trai đang cơn thịnh nộ chứ?

Đúng lúc đó, bên ngoài bỗng đổ một cơn mưa to, nước mưa đập vào cửa kính giống như hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại. Tiếng sấm vang trời, những tia chớp nhoáng lên như rồng đang phun lửa vậy. Còn Kỷ Trung vẫn giận dữ điên cuồng, thét vang!

Thái Chân nép mình trong ghế nệm, xem ra vô cùng đau khổ bất hạnh.

Rồi Kỷ Trung thở dốc đứng bên cửa, Thái Chân ngẩng đầu nhìn anh ấy, ánh mắt bạn uất, tiếp đó cô lại cúi đầu xuống, dường như có suy tư gì đó.

Tôi nắm lấy tay Kỷ Trung, anh ấy lại đẩy ra, lấy hai tay đập mạnh lên cánh cửa. Tôi hét lên: “Kỷ Trung, đủ rồi! Những thứ có thể đập cậu đã đập vỡ hết rồi, cậu còn muốn gì nữa.”

Kỷ Trung hét lên với tôi: “Mặc kệ mình! Cậu tránh ra!”

Tôi cũng hét lại: “Tại sao mình phải tránh ra chứ?”

Mặt Kỷ Trung đưa sát đến trước mắt tôi, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, như có một luồng điện xẹt qua vậy, làm toàn thân tôi tê cứng. Dáng vẻ Kỷ Trung giống như con ths bị thương, anh dữ tợn nói: “Vậy cậu cũng có sự thật gì muốn nói với mình sao? Muốn nói gì thì nói luôn đi, nói nhanh đi, nhân lúc mình còn chịu đựng nổi, các người nếu có sự thật gì nữa thì hãy nói đi! Nhanh lên, nói nhanh đi chứ?!” Toàn thân Kỷ Trung run lên như phát điên vậy.

Mắt tôi rơm rớm, nước mắt đọng lại trong khoé mắt, sau đó rơi xuống gò má.

Thái Hi từ nãy giờ im lặng chợt lên tiếng, giọng điềm tĩnh nói: “Kỷ Trung, đủ rồi, cậu có thể dừng tay được rồi!”

Cơn thịnh nộ của Kỷ Trung vẫn không dừng lại, anh ấy hét lên: “Vậy tại sao các người không sớm dừng tay lại? Đến bây giờ mới cho tôi biết chuyện này?! Tại sao các người không sớm dừng tay chứ?!”

Thái Hi nói: “Kỷ Trung, dù trước đây giữa hai chúng ta vì Y Nghiên mà ra tay đánh nhau, mặc dù tôi đã từng rất ghét cậu. Nhưng bây giờ có thể thật lòng nói với cậu rằng, cậu nên cám ơn cơn sóng gió này. Nếu không có chuyện này, cậu sẽ phát hiện ra cậu yêu Y Nghiên như thế hay không? Còn Y Nghiên làm sao có thể phát hiện ra được cả đời cô ấy không thể rời xa cậu chứ? Nếu hai người tiếp tục như trước kia, không chừng chẳng lâu sau cả hai người đã ghét nhau rồi, hai người làm sao biết được thì ra mình lại quan tâm đến nhau như thế?”

Kỷ Trung không gào thét điên cuồng nữa, những lời nói của Thái Hi kì thực khiến anh ấy bình tâm trở lại. Nhưng việc hôm nay xảy ra qua bất ngờ, nhất thời Kỷ Trung không thể hồi phục hoàn toàn sau cơn chấn động đó được. Chỉ thấy cậu ấy không ngừng lắc đầu, vò lấy tóc mình, dường như muốn nhổ hết tóc trên đầu. Anh ấy tự nói một mình: “Tôi thật là đồ ngốc nhất trên đời! Tôi đúng là đồ đại ngốc mà!”

Thái Chân thu mình trong góc kinh hoàng sợ hãi nhìn mọi việc xảy ra trong phòng, cuối cùng cũng bình tâm trở lại. Lúc cô ấy thấy Kỷ Trung cứ tự trách mình ngu ngốc, Thái Chân bỗng mở miệng nói với Kỷ Trung, giọng cô ấy bình tĩnh lạ thường: “Phải, Kỷ Trung, anh là đồ ngốc nhất thiên hạ, còn em là con bạc số một thiên hạ! Thực ra sau khi đến Mỹ, em đã biết anh rồi, mà còn sớm hơn anh biết em. Hơn nữa, ngay từ đầu em đã thích anh rồi. Em cũng không biết tại sao nam sinh trong trường trung học ở Mỹ nhiều như thế, lại chỉ thích mình anh? Cũng giống như lúc nãy anh Thái Hi nói, tình yêu là điều rất tế nhị, chúng ta vốn dĩ không thể nào giải thích rõ được. Lúc đó, em đã bỏ hết tâm huyết để tiếp cận anh, nhưng em không biết tại sao, cho dù em đối tốt với anh thế nào, anh vẫn cứ dửng dưng như thế. Anh đã tự bao lấy thế giới của mình lại, em làm thế nào cũng không thể bước vào cuộc sống của anh. Cho đến lúc anh đụng xe gặp nguy hiểm đến tính mạng, em tự nói với mình, cơ hội đến rồi, được rồi, vậy mình sẽ đánh một ván bài! Nếu đánh trúng, em sẽ có anh, còn nếu thua, từ nay về sau em sẽ rút lui khỏi thế giới của anh. Bây giờ đã có kết quả rồi, em đã thua, chấp nhận mình đã thua cuộc rồi!”

Tiếp đó, cô ấy quay qua nói với tôi: “Y Nghiên, bây giờ tôi trân trọng giao Kỷ Trung lại cho chị, tôi đã từng hy vọng mãi mãi ở bên cạnh vòng tay bảo vệ của anh ấy. Nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, vị trí bên cạnh anh ấy không phải dành cho tôi, đó là vị trí của chị!”

Thái Hi cũng nói với Kỷ Trung đang đau khổ gục trên ghế: “Được rồi Kỷ Trung. Hôm nay mọi việc đã kết thúc, chẳng phải sao? Mặc dù đã trải qua nhiều phong ba bão táp, nhưng hai người vẫn có nhau. Được chưa?”

Lời của Thái Hi, nét mặt đau khổ tự trách mình của Kỷ Trung khiến tim tôi đập mạnh, suýt chút nữa bật khóc. Vì thế, tôi vội chạy ra khỏi phòng bệnh của Thái Hi.

Tôi trở về phòng bệnh của mình, ngồi thẫn thờ trước cửa sổ. Ngoài trời mưa vẫn rơi xối xả, tiếng gió lớn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cành cây gãy. Tâm trạng của tôi đột nhiên như được thả lỏng. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tôi không kịp tiếp nhận. Trong đó, điều khiến tôi kinh hãi nhất vẫn là chân tướng của Thái Chân. Dù từ lâu tôi đã biết rồi nhưng lúc nãy ở phòng bệnh của Thái Hi, nhìn thấy nét mặt điên cuồng của Kỷ Trung như thế, tôi cảm thấy lòng mình đau nhói. Tôi không thể ngờ bệnh tim của Thái Chân chỉ là giả, nhưng ai có thể nghĩ

đến chứ? Xem ra cô ấy là một cô gái yếu đuối như thế? Trời ạ!

Tôi cố sức làm tinh thần mình ổn định, nhưng trong đầu làm thế nào cũng không thể xoá bỏ cái tên “Bùi Kỷ Trung” được. Bùi Kỷ Trung, cái tên này đã khắc quá nhiều niềm đau trong tim tôi rồi. Bây giờ nỗi đau đó đã được giải thoát ra, dường như tôi rơi vào trong đám mây bềnh bồng. Tôi nghĩ thầm trong lòng, chướng ngại cuối cùng giữa tôi và Kỷ Trung cũng đã bị phá vỡ rồi, tôi và anh ấy… có lẽ sẽ không còn vấn đề gì nữa chứ?

Tôi không thể phân tích tâm trạng của mình bây giờ là niềm vui mừng khi lấy lại những gì đã mất, hay là cảm giác gì khác. Nhưng chỉ cần tôi nhớ đến ánh mắt đau khổ của Kỷ Trung lúc nãy là tôi cảm thấy mình run lên, hình bóng anh ấy chuyển động mơ hồ trong làn nước mắt của tôi.

Chợt tôi thấy mệt mỏi, áo quần không thèm thay ra, cứ thế nhảy lên giường. Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, tôi thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa phong ba bão tố, dạt vào nơi tránh gió. Dù bây giờ toàn thân đều có cảm giác đau nhói vì mệt mỏi khó tả, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thư thái, trong lòng dâng lên một niềm vui: Kỷ Trung rốt cuộc lại trở về bên cạnh tôi rồi. Sự thật như vậy sao? Mỗi lần chúng tôi ở cạnh nhau thì lại luôn có một sự cố nào đó ngăn trở. Lần này có lẽ những nỗi dằn vặt trong tình yêu của chúng tôi chắc là kết thúc rồi?

Tôi nằm trên giường, nghe tiếng mưa bên ngoài, chỉ một lúc đã ngủ thiếp đi. Trong mơ màng dường như tôi nghe thấy có người đang gõ cửa, nhưng không tài nào dậy được, mặc kệ tiếng gõ cửa, tôi cứ ngủ tiếp, miệng lẩm bẩm: “Biết rồi…”

Tiếng gõ cửa khá lâu, sau đó thì dừng lại. Tôi hài lòng trở người ngủ tiếp.

Bỗng có một tiếng động lớn vang lên, lớn đến nỗi làm tôi hốt hoảng nhảy bật khỏi giường. Tôi dụi cặp mắt ngái ngủ, định thần nhìn lại: Kỷ Trung đang đứng trước mặt tôi, anh ấy dám phá cửa xông vào!

Tôi hơi bực: “Kỷ Trung, tối nay cậu phải đập phá hết đồ đạc trong bệnh viện thì mới cam lòng sao?”

Kỷ Trung nhìn trừng: “Mình ở ngoài gõ cửa lâu như thế, cậu lại không chịu mở!”

Tôi ngáp một cái nói: “Mình ngủ rồi mà!”. Cầm đồng hồ xem, bây giờ là 1 giờ đêm, mình đã ngủ lâu như thế rồi. Còn Kỷ Trung nửa đêm xông vào bệnh viện, thật phục anh ấy.

Tôi ngẩng đầu: “Giờ này sao cậu vẫn chưa đi ngủ? Có chuyện gì mà phải nói giữa đêm vậy? Mai không được sao?”

Kỷ Trung ôm đầu nói: “Y Nghiên, mình rất sợ nếu tối nay không nói ra, ngày mai sẽ vì một lí do bất ngờ nào đó mà không nói được. Y Nghiên, mình có nhiều điều quan trọng muốn nói với cậu!”

Mặt tôi chợt bừng đỏ, ngượng ngùng quay người qua nói: “Cậu có điều gì quan trọng nhanh nói đi! Mình mệt mỏi lắm rồi!” Vừa nói xong, tim tôi lại đập thình thịch.

Kỷ Trung đi thẳng đến trước giường tôi, từ từ cuối xuống, ôm chặt lấy tôi, gục đầu xuống. Không ngờ một chàng trai ngang tàng, tuỳ tiện như thế đang quỳ trước mặt tôi!

Tôi sờ lên mái tóc ngắn dày của anh ấy, toàn thân Kỷ Trung vẫn run lên. Dường như trải qua hàng mấy thế kỉ, mới nghe thấy giọng nói nhỏ của Kỷ Trung: “Mình ngốc lắm phải không?”

Nước mắt tôi rơi xuống, tuy nhiên miệng lại bất giác muốn cười, trong khoảng thời gian gần đây, Kỷ Trung đã nói không biết bao nhiêu lần câu “Mình thật ngốc”. Điều này ngược với phong cách hàng ngày của anh ấy.

Kỷ Trung nói tiếp: “Mình thật ngốc! Mình biết mình ngốc lắm mà, tại sao việc này đến bây giờ mình mới phát hiện? Tại sao chúng ta hàng ngày lại vô duyên vô cớ dày vò nhau lâu đến thế? Tại sao cô ấy không sớm nói với mình? Tại sao Thái Hi không sớm hỏi cô ấy chứ? Tại sao?”

Kỷ Trung hỏi liên tiếp, trong giọng nói như tự trách mình.

Tôi đỡ đầu anh ấy lên, nhỏ nhẹ nói: “Có lẽ, có lẽ ông trời muốn thử thách tình cảm của hai chúng ta. Nếu Thái Chân không xuất hiện, có thể hai chúng ta đều sẽ không phát hiện được, thì ra hai chúng ta đều sẽ không phát hiện được, thì ra hai chúng ta đều quan tâm đến nhau như thế, trân trọng nhau như thế. Mình sẽ không phát hiện được, thì ra cậu là một chàng trai tốt đến vậy. Trước đây, mình thường cảm thấy cậu ngang tàng không nói lí lẽ, khiến người ta vừa tức vừa ghét. Tính cách của cậu không đáng yêu tí nào!”

Kỷ Trung vùi đầu không nói, một lát sau, tôi thấy lòng bàn tay mình ươn ướt, tôi cuối cùng nhìn cậu ấy, lòng tôi giống như bị dây cột chặt vậy, Kỷ Trung lại khóc nữa.

Tình yêu của chúng tôi lại quay trở lại một cách lặng lẽ như thế. Thái Chân, Thái Hi… tất cả mọi người đang rời khỏi ký ức của tôi. Bây giờ trong thế giới của tôi chỉ có một mình Kỷ Trung thôi! Cả linh hồn tôi đang chứa đầy hình ảnh người con trai này!

Từ lúc đó cho đến sáng, chúng tôi không ngủ, dù nửa đêm trời rất lạnh, hơn nữa ngoài trời đang mưa to gió lớn, nhưng chúng tôi lại không hề cảm thấy lạnh tý nào. Cả hai dựa vào nhau, tôi vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của anh ấy, cả đêm chúng tôi cứ khóc rồi lại cười, lúc thở phào nhẹ nhõm, lúc như thôi thúc dằn vặt. Trong một đêm, chúng tôi đã mang tất cả những gì cần nói trong cuộc đời nói ra hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play