Rơi trên mặt tôi. Tôi cứ thế làm người yêu mãi mãi của bạn.
Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi vẫn mơ màng nằm trên giường. Màn cửa sổ trong phòng đều kéo lên, vì thế ánh sáng rọi vào rực rỡ.
Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo
một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, nhưng không tài nào thức dậy để nghe. Cứ như thế, cũng không biết điện thoại đã reo bao lâu trong phòng khách.
Bỗng nhiên tôi tỉnh dậy, điện thoại cứ kêu mãi như thế, sẽ đánh thức ba
mẹ dậy mất, hơn nữa trong lòng chợt có một linh cảm: cú điện thoại này
là tìm tôi.
Vừa nghĩ đến đây, tôi vọt dậy khỏi giường, cuống
cuồng khoác vội chiếc áo ngoài, chạy ra khỏi phòng nghe điện thoại.
Nhưng đến lúc tôi vừa chạy đến phòng khách thì chuông điện thoại lại im
bặt. Tôi bực mình ngồi xuống ghế nệm, thuận tay lấy tấm dựa lưng, gối
đầu lên, bất giác hắt xì một cái. Tôi muốn ngồi lại một lát, xem thử ai
đó có gọi lại không.
Quả nhiên, một lát sau, chuông điện thoại
lại reo, tim tôi đập mạnh, nhưng lúc đưa tay định cầm ống nghe thì điện
thoại reng lên một tiếng rồi im lặng. Tay tôi vẫn giơ ra giữa không
trung, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Đó là ai vậy, mang việc gọi điện
thoại ra làm trò tiêu khiển sao? Lần này tôi quyết tâm, chỉ cần điện
thoại vừa reng là lập tức nhấc máy. Ai ngờ ngồi đợi một lúc lâu mà điện
thoại vẫn không động tĩnh gì. Tôi chau mày nhìn chiếc điện thoại mấy
phút, cảm thấy thật khó hiểu, rồi tự đoán thầm trong bụng, lẽ nào là Kỷ
Trung điện đến?
Lúc ba từ “Bùi Kỷ Trung” vụt qua đầu, tôi vội vã
lắc đầu thật mạnh, muốn để ba từ đó bay ra khỏi đầu. Từ lúc ở phòng bệnh của Kỷ Trung, nghe những sự cố xảy ra với Kỷ Trung ở Mỹ, đặc biệt là
sau lần đua xe xảy ra sự cố suýt mất mạng, tôi đã tha thứ cho anh ấy
rồi. Không những thế, còn hạ quyết tâm gạt bỏ hết tình cảm của mình đối
với Kỷ Trung, thật lòng hi vọng Kỷ Trung và Thái Chân có thể vui vẻ ở
bên nhau. Dù biết cần phải có thời gian để làm quen dần với sự thay đổi
đột ngột này, nhưng tôi tin rằng mình có thể vượt qua.
Trong
phòng khách bắt đầu có vài tia sáng chiếu vào, tôi nhướng mày nhìn bình
minh ngoài cửa sổ. Mùa xuân với những ngày mưa kéo dài đã đi qua, mùa hè đã đến, ánh mặt trời càng thêm rực rỡ. Còn một tuần nữa thôi là cánh
tay gãy của tôi hoàn toàn bình phục. Rời xa trường lớp lâu như vậy, tôi
rất nhớ nó. Nhớ mùi hoa hồng tỏa ra trong sân trường, nhớ tiếng chuông
trong trẻo lúc vào và tan học, nhớ sân tập đầy bụi cát và tiếng học sinh la hét ồn ào. Đương nhiên nhớ nhất là những người bạn hàng ngày cùng
nhau học tập và vui đùa.
Nhưng chưa gặp được người bạn học nào
thì Thái Chân đã tìm đến. Lúc cô ấy xuất hiện, tôi không khỏi ngạc
nhiên, vì tôi thật không nghĩ rằng cô ta cần gặp mình.
Dù tôi đã
tha thứ cho Thái Chân nhưng xem ra cô ta vẫn không tha thứ cho tôi. Cô
ấy đứng ngoài cửa phòng khách nhà tôi, không chịu vào. Tôi nhìn thấy ánh mắt cô ấy có vẻ thù địch và thăm dò, khiến tôi không khỏi lúng túng.
Muốn thoát khỏi cô ấy nhanh chóng, tôi chủ động nói ngay: “Cậu đến tìm mình
để nói về chuyện của Kỷ Trung phải không? Cậu yên tâm, mình đã sớm từ bỏ tình cảm đó rồi, mình hi vọng hai người có thể vui vẻ ở bên nhau.”
Ai ngờ, cô ấy lắc đầu, nói: “Tôi đến không phải vì chuyện đó.” Tôi ngạc
nhiên, nghĩ một lúc lại nói: “Lẽ nào bệnh của Kỷ Trung có chuyển biến
xấu sao?”. Lúc nói câu này, bỗng nhiên tôi thấy máu mình đang chảy lên
trên đầu.
Thái Chân vẫn lắc đầu: “Cũng không phải, bệnh của anh ấy đã ổn định rồi. Ít hôm nữa, anh ấy sẽ xuất viện.”
Tôi yên tâm trở lại, rồi hỏi tiếp: “Vậy thì mình không hiểu tại sao cậu đến đây?”
Thái Chân nhìn tôi chằm chằm, rồi bỗng nhiên giậm mạnh chân: “Là vì ông anh ngu ngốc của tôi đó!”
Ông anh ngu ngốc?!
Trong chốc lát tôi không có phản ứng gì, không hiểu sao lời cô ấy lại mơ hồ
đến thế, tôi hỏi: “ Cậu muốn nói là Thái Hi hả? Cậu ấy ngốc lắm sao? Sao trước đây mình không phát hiện ra chứ.”
Thái Chân: “Anh ấy ngốc thật đó, chị đến nhà tôi xem thì biết.”
Thế là tôi cùng Thái Chân đến nhà cô ấy. Đi đường, cả hai im lặng không nói một lời, tôi nhìn ra ngoài cửa xe, trầm lặng suy nghĩ chuyện của mình.
Thái Chân dẫn tôi đến cửa phòng Thái Hi, gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng nói uể oải của Thái Hi: “Đã nói rồi, đừng có đến làm phiền nữa mà…”
Thái Chân nói: “Em dẫn một người bạn đến cho anh, anh mở cửa đi.” Bên trong
vẫn không có phản ứng gì, Thái Chân lại nói tiếp: “Anh, mở cửa đi, anh
tự nhốt mình lâu như vậy rồi, không đi học cũng không ăn cơm, như vậy
sao được chứ?!” Trong phòng vẫn im lặng.
Tôi đứng nghe mà chẳng hiểu gì.
Thái Chân lại nói tiếp: “Anh à, lẽ nào anh không mở cửa xem ai đến sao? Có thể là một người mà anh muốn gặp thì sao?”
Một lát sau cửa mở ra, Thái Hi xuất hiện, nhìn thấy tôi và cả hai chúng tôi đều sửng sốt. Tôi chưa bao giờ thấy Thái Hi trong dáng vẻ thế này: áo
quần lôi thôi, cổ áo xộc xệch, lai áo để ra ngoài, tóc tai rối bời, râu
ria lởm chởm. Trước đây, tôi cứ nghĩ chỉ có người lớn như ba mới cạo
râu, không nghĩ rằng con trai hàng ngày cũng phải cạo râu như thế.
Thái Hi thảng thốt nhìn tôi, rõ ràng anh ấy không ngờ tôi đến nhà. Hai chúng tôi cứ đứng như thế ở cửa. Thái Chân đẩy Thái Hi: “Anh, anh không mời
chị dâu của em vào phòng ngồi à?”
Tôi kinh ngạc mở to mắt, không hiểu tại sao Thái Chân bỗng lại gọi tôi như thế. Mặt tôi chợt đỏ bừng,
lúc đó chợt thấy ngượng ngùng. Thái Hi bước lùi một tí để tôi đi vào
phòng.
Trong phòng âm u, cửa sổ đóng chặt, trên bàn đầy tàn thuốc lá, giấy quăng lung tung khắp phòng. Thái Hi không nói lời nào, còn tôi cũng không biết nói gì. Thái Hi đứng sau lưng tôi, trên mặt không cảm
xúc, dường như có chút lạnh lùng. Tôi thấy từng đống giấy bên cạnh, có
vẻ như viết đầy chữ, chỉ thấy trên đó vẽ vẽ xóa xóa gì đó, vì thế tôi
đưa tay nhặt lên xem, không ngờ bị Thái Hi giật lấy. Tuy vậy, ngay lúc
đó tôi đã nhìn thấy những chữ viết nguệch ngoạc trên đó đều là tên của
tôi, có chỗ là dấu chấm than, có chỗ là dấu hỏi, một lúc lại thêm bên
trên tên của tôi một dấu móc thật lớn.
Thái Hi nói rất thảm hại: “Đủ rồi! Bạn phải để mình giữ lại hình ảnh của bạn chứ.”
Tim tôi thổn thức, một lát sau, tôi mới lấy được nhịp thở, tôi nói: “Mình
nghĩ trước đây đã nói rõ với bạn rồi, mình hi vọng bạn có thể làm anh
trai của mình.”
Anh cuộn tròn tờ giấy trong tay, cúi đầu nói:
“Mình cũng đã nói mình có một cô em gái là đủ rồi, mình không cần thêm
em gái nữa.” Tôi nhìn những cọng tóc rũ xuống trước mặt Thái Hi: “Nhưng
mình đâu có chê có thêm một anh trai chứ.”
Thái Hi im lặng.
Rồi anh ấy ngồi xuống giường, hai tay ôm đầu: “Y Nghiên, sau khi từ phòng
bệnh của Kỷ Trung trở về, mình bỗng thấy buồn lắm. Sự kiên trì và cố
chấp của bạn với Kỷ Trung khiến mình đau lòng lắm. Mình phát hiện, nếu
bạn và Kỷ Trung trở lại với nhau, thì mình không còn cơ hội nữa. Nhưng
mình có một linh cảm, cho dù bạn và Kỷ Trung có chia tay thì mình vẫn
không có một cơ hội nào hết. Kỷ Trung trong tim bạn có một vị trí to lớn đến thế, mình không biết mình có thể làm được cho bạn những gì nữa!”
Tôi cúi xuống, đặt tay lên đầu gối anh, nhìn như nhìn người anh trai: “Anh
trai, anh có thể dạy thêm cho em, kì thi sắp bắt đầu rồi, bài vở của em
mất quá nhiều, nếu không học bù, em lo rằng sẽ không được tham gia kì
thi nữa.”
Thái Hi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lấy tôi, một lúc sau mới nói: “Hứa với mình một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đừng gọi là anh trai nữa, mình sẽ buồn thêm thôi. Vì mấy năm trước, từng có
một cô bé gọi mình như thế, nhưng lúc đó mình không quan tâm, mình đã
mất một người em gái rồi, mình không muốn mất thêm người thứ hai nữa…”
Thái Hi lại bắt đầu như trước kia, mỗi ngày sau khi tan học, liền đến nhà
giúp tôi học tập. Từ sau khi biết tình cảm của anh ấy dành cho tôi,
không khí lúc chúng tôi đơn độc ở bên nhau bắt đầu tế nhị hơn.
Lúc nghe tiếng gõ cửa, tim tôi cứ nhảy thình thịch. Tiếp đó lại nghe thấy
tiếng anh ấy đi qua phòng khách, lên cầu thang, rồi đến cửa phòng tôi,
cho đến lúc anh ấy vào phòng, lúc nào tôi cũng thấy căng thẳng. Tôi sợ
giữa hai chúng tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Thái Hi cũng không hề
thoải mái, có thể hàng ngày anh ấy đều cố gắng kiềm chế bản thân mình.
Một Thái Hi vui vẻ trước kia không thấy nữa, mà thay vào đó là một gương mặt nghiêm khắc của “thầy giáo dạy thêm”. Cảnh sắc hoàng hôn ngày hè
ngoài cửa sổ thường làm tôi phân tâm, có lẽ vì học kì này lâu lắm rồi
không đụng đến sách vở. Nào là ngữ pháp, động từ, tính từ của môn Anh
văn luôn làm đầu tôi nổ tung lên. Có lúc, tôi đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa
sổ nhìn hoa loa kèn trồng ở tầng hai nở rộ, trên dây hoa màu vàng xanh
treo đầy những đoá hoa màu hồng trắng, đung đưa thẳng xuống dưới.
Bỗng Thái Hi đứng dậy mở cửa phòng xuống dưới lầu hỏi mượn mẹ tôi cây thước. Luca anh ấy quay trở lại phòng, tôi ngạc nhiên hỏi: “Bạn lấy thước làm
gì vậy? Mình đang học tiếng Anh, chứ đâu phải môn toán?”
Thái Hi
đặt cây thước giữa tôi và anh ấy, nói: “Thước này để đánh cậu đó, nếu
còn không chú ý nghe giảng, chăm chỉ học tập thì mình sẽ lấy thước này
đánh cậu!”
Tôi giật mình, lời anh ta làm tôi sợ đỏ cả mặt, vội vã cầu xin: “Được rồi, được rồi, mình lập tức đọc sách chăm chỉ là được
rồi”. Tôi không dám nhìn thẫn thờ ra ngoài cửa sổ nữa, ngoan ngoãn quay
mặt vào bàn học, bắt đầu nghe Thái Hi giảng ngữ pháp. Cứ như thế, tôi
chăm chỉ nghe giảng bài được nửa tiếng. Bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng khách dưới lầu reo, tiếp đó là tiếng mẹ gọi: “Y
Nghiên, điện thoại của con, có bạn học tìm con này!”
Tôi vội
xuống lầu. Mẹ đứng nhíu mày cầm ống nghe đợi tôi. Tôi nhìn thấy là biết
ngay con trai gọi điện cho tôi, do dự lo lắng nghe điện thoại: “A lô, Y
Nghiên đây.”
Đầu dây bên kia là giọng nói vô cùng quen thuộc: “Kỷ Trung đây.” Tim tôi muốn nhảy vọt ra ngoài, nhưng mẹ vẫn đứng một bên
nhìn thăm, vì thế tôi đành giả vờ nhẹ nhàng hỏi: “Là bạn à, nghe nói bạn nhập viện, bây giờ đã khỏe chưa?”
Đầu dây bên kia im lặng, dường như ngạc nhiên lắm. Tôi thầm nguyền rủa mình, rõ ràng trong lòng rất
nhớ Kỷ Trung, nhưng sao những lời nói ra lại xa lạ và khách sáo đến thế?
Tiếp đó tôi nghe thấy Kỷ Trung nói dồn dập: “Bây giờ mình muốn gặp cậu! Lập tức! Ngay bây giờ!”
Tôi sợ thất kinh hồn vía, nhỡ mà mẹ tôi nghe thấy lời Kỷ Trung, thì sẽ treo tôi lên đánh cho một trận, bèn hắng giọng ho mấy tiếng, rồi nói: “Cái
gì, bạn muốn mượn vở tiếng Anh à, nhưng mình nghĩ học lâu như thế, vở
chép không đầy đủ lắm.” Nói xong, dường như tôi thấy ánh mắt mẹ nhìn tôi lạ lắm, làm tôi càng thêm chột dạ.
Kỷ Trung ở đầu bên kia nghe
tôi trả lời không đâu vào đâu, giận dữ nói: “Ai cần mượn vở của cậu chứ, mình đi học lâu như vậy, chưa bao giờ ghi chép gì về môn tiếng Anh cả.
Mình muốn gặp cậu ngay bây giờ, cậu đến nhà mình hay là mình đến nhà
cậu?”
Tôi phát hoảng đến toát mồ hôi, vội vã nói: “À, vậy thì
không cần đâu, ít hôm nữa đi học mình sẽ cho bạn mượn! Vậy đi nhé!” Nói
xong, tôi gác điện thoại xuống, còn nghe được Kỷ Trung la: “Y Nghiên, em đang làm trò gì vậy? Này, này…”
Mẹ tôi hỏi: “Bạn học gọi đến mượn vở Anh văn à?”
Tôi cũng không biết mẹ có nhận ra “gian kế” của tôi hay không, chỉ biết
tiếp tục vở kịch: “Vâng ạ, con nói với bạn ấy là mấy hôm nữa sẽ cho bạn
ấy mượn. Mẹ cũng biết là kì thi sắp tới rồi, nên các bạn học đều mượn vở ôn tập lẫn nhau đó mà!”. Nói xong, lại giở vờ cười rồi vội vã đi lên
lầu.
Tôi ngồi xuống, tiếp tục nghe Thái Hi giảng bài. Nhưng cú
điện thoại của Kỷ Trung lại làm rối loạn tâm trí tôi. Tôi cứ nghĩ mình
đã dần dần mạnh mẽ hơn trước kia, nhưng không ngờ một cú điện thoại của
anh ấy lại làm tôi phân tâm đến thế. Có thể anh ấy có điều gì đó quan
trọng muốn nói với tôi thì sao? Tôi bắt đầu suy nghĩ linh tinh trong
đầu, không còn đầu óc đâu để chuyên tâm học tập nữa.
Thái Hi vẫn
giảng ngữ pháp tiếng Anh, tôi vẫn lơ đễnh, tay chống cằm nhìn vào khuôn
mặt của anh ta, rồi tưởng tượng ra đó là Kỷ Trung.
Thái Hi bỗng quăng sách trong tay xuống, nhướng mày hỏi tôi: “Nói mình nghe, bạn đang nghĩ gì vậy?”
Dường như tôi buột miệng nói ra: “Bùi Kỷ Trung.”
Thái Hi nhìn chằm chằm tôi, sau đó ra lệnh: “Quay người lại.” Tôi không phản ứng gì, còn hỏi ngẩng ngơ: “Quay người lại? Bạn muốn làm gì?”
Cho đến lúc tôi thấy Thái Hi đưa cây thước lên, tôi mới nhảy vọt lên, nhưng quá muộn rồi, đã bị Thái Hi đánh cho một cái. Tôi đỏ mặt, không ngờ
Thái Hi đánh vào mông tôi thật, lại còn đánh mạnh nữa chứ, tôi bặm miệng rồi thốt: “Cậu?!”
Thái Hi điềm tĩnh bỏ thước xuống rồi nói: “Ai
bảo bạn trong lúc học mà nhớ Kỷ Trung! Nhớ người khác thôi cũng phải
đánh rồi, nhớ Kỷ Trung thì càng phải đánh mạnh hơn mới được.” Tôi ngượng ngùng quay mặt vào sách, lần này không dám phân tâm nữa, nếu không lại
bị “ăn” cây thước của Thái Hi.
Tôi mở sách ra, ngồi thẳng, ngẩng
mặt, rồi mắt mở to nhìn Thái Hi nghiêm túc nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta học tiếp”, sau đó cúi đầu nhìn sách.
Ai ngờ, đợi một lúc lâu
vẫn không thấy Thái Hi mở miệng giảng bài, tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy
anh ta mặt mày đờ đẫn nhìn tôi. Mặt tôi nóng bừng lên, cúi đầu xuống
nhìn chằm chằm vào sách không chớp mắt. Nhưng anh ấy cúi xuống, ghé sát
bên tai tôi nói: “Y Nghiên, mình đã tìm ra một cách học tốt hơn, có thể
khiến cậu trực tiếp hấp thụ vào.”
Tôi không hiểu, hỏi lại: “Phương pháp gì có thể trực tiếp hấp thụ chứ, vậy bạn mau dạy cho mình đi!”
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tiếp đó, môi anh ta nhanh chóng cắn chặt lấy môi tôi. Vừa hôn, Thái Hi vừa nói: “Mang tất cả kiến thức của mình hôn vào
bụng bạn thế chẳng phải là trực tiếp à?”. Anh ta điên cuồng hôn tôi. Tôi mở to mắt, cánh tay cậu ta ghì chặt làm vết thương cũ của tôi đau nhói, vì thế tôi cố vùng vẫy đẩy cậu ta ra. Nhưng Thái Hi vẫn không buông ra, cánh tay càng ghì chặt hơn, rồi nói trong mơ hồ: “Y Nghiên, bạn đừng cử động, mình vẫn chưa dạy xong, lúc nãy chỉ là giới từ trong tiếng Anh
thôi, bây giờ sẽ dạy cách dùng trợ từ. Bạn đừng cử động, còn cách dùng
của tính từ vẫn chưa dạy xong nữa!”
Tôi chưa bao giờ thấy Thái Hi cuồng nhiệt thế này, nụ hôn của anh ấy khiến tâm trí tôi hơi mơ màng.
Tôi mơ hồ suy nghĩ, môi của anh ấy ấm như thế, giống như bị sốt vậy,
giống như, giống như môi của Kỷ Trung vậy. Mắt tôi bắt đầu ướt, nhìn vào đôi mắt trước mặt, nhớ đến ở một nơi nào đó có một người cũng từng có
ánh mắt cuồng nhiệt này.
Vừa nghĩ đến Kỷ Trung, tim tôi liền đập
hoảng loạn, đã lâu rồi tôi không gặp Kỷ Trung, tôi nhớ anh ấy đến phát
điên. Vì thế, tôi dần dần nghĩ Thái Hi là Kỷ Trung, rồi bắt đầu không
làm chủ được mình nữa, tôi hôn lại anh ta.
Bỗng nhiên một tiếng
động lớn làm cả hai chúng tôi bừng tỉnh, lập tức buông nhau ra. Lúc còn
chưa hiểu chuyện gì thì mẹ tôi đã như một vật khổng lồ đứng chắn giữa
tôi và Thái Hi, tôi hốt hoảng tái xanh mặt.
Mẹ đang đùng đùng nổi giận lườm Thái Hi, sự việc bất ngờ này khiến tôi vô cùng kinh ngạc,
hoảng loạn không tài nào nói nên lời. Mẹ lên tiếng: “Tôi mời cậu đến dạy tiếng Anh cho Y Nghiên, không phải là để cậu dạy nó phải hôn con trai
như thế nào! Bọn trẻ bây giờ thật kì lạ, yêu đương mà giống như bắn mũi
tên vậy, mới đến nhà có mấy lần, đã tiến đến giai đoạn hôn nhau rồi!”
Tiếp theo đó… tiếp theo đó còn phải nói sao? Người gia sư không chuyên Thái
Hi này mới dạy được 5 buổi, đến tiền lương cũng chưa kịp lấy đã bị mẹ
tôi lấy chổi đuổi ra khỏi nhà rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT