Tại sao lại không nghĩ rằng sẽ như vậy, nhưng thực sự là như vậy, cũng không thấy quá sốc.
Ngải Mễ bước đến, cúi người xuống, nhặt chai nước lên, đút vào ba lô của
mình. Chai nước đổ xuống đất, bám ít bụi, cô cũng lấy tay phủi đi.
Một cô gái ghé sát vào, “à, xin lỗi nhé, tại tớ không cẩn thận”.
Ngải Mễ cười cười, coi như không chấp vặt nữa. Thực ra cô phải cảm ơn cô gái này, nếu không cô đã không thể làm như vậy.
Cô gái tiếp tục nói: “cậu không phải là học sinh trường này đúng không? Sao tớ chưa bao giờ nhìn thấy cậu nhỉ?”
Ngải Mễ gật đầu.
Cô gái cũng ngại hỏi tiếp, quay đầu lại nói chuyện với cô bạn kia. Cũng
không nén giọng xuống, dường như Ngải Mễ không nghe thấy, cô nói: “chắc
chắn là đến tìm Aaron, còn ai có sức quyến rũ như vậy chứ. Bọn mình phải cố lên, chất bổ không được để chảy sang ruộng người”.
Ngải Mễ
không muốn để tâm đến những điều này, nhưng những câu nói này đã lọt vào trái tim Ngải Mễ. Hiện giờ cô đã biến thành người ngoài cuộc nực cười
rồi.
Aaron nhìn theo bóng Ngải Mễ ra về. Nhưng cậu chỉ nhìn theo cô mà không nói gì.
Chỉ có điều cậu không thể nói với cô lý do, có rất nhiều chuyện không thể nói với cô.
Cậu không thể nói với cô rằng, mình vịn vào cớ ba ốm mà sang học ở một
trường khác, là vì cậu biết, ở bên nhau quá lâu, sẽ khiến cô sa lầy quá
sâu.
Cậu không thể nói với cô rằng, mỗi lần cô đến trường tìm
mình, cậu đều lạnh nhạt, là vì cậu sợ một câu nói của mình, lại một lần
nữa kéo cô lại gần trong lúc cô đã xa dần.
Cậu không thể nói với cô
rằng, mình đã sút bóng vào gôn, cậu đã nhìn thấy cô, nhưng lại quay
người chạy mất, lúc Aaron ôm đồng đội, mồ hôi và nước mắt trộn lẫn với
ký ức, đợi đến khi quay lại nhìn cô, cô đã ra về.
Aaron biết,
mình đã đạt được mục đích. Cậu đã chiến thắng, cũng là thắng mình, một
mình cậu, đã đẩy lùi được ngàn quân vạn mã trong trái tim cậu, cậu chiến đấu là để bảo vệ Ngải Mễ, nhưng lại áp dụng phương thức khiến Ngải Mễ
bị tổn thương nhiều nhất.
Ngải Mễ cũng hận mình vô tích sự, người ta
đã tỏ thái độ như vậy rồi, mà mình vẫn còn bám riết, nhưng Aaron quá
cứng rắn, một mình cô không thể đánh bại được cậu, cô chỉ còn cách nhờ
viện trợ từ bên ngoài.
Đúng vậy, cô đã gặp một người con trai khác, tên của chàng trai đó là Đường Mộc.
Bản thân cô có một sở thích kỳ quặc, có tình cảm đặc biệt với cái tên. Cô
thích cái tên Đường Mộc này. Bản thân cô cũng không dám chắc, nếu chẳng
may Lý Tuấn Ninh cũng mang cái tên này, có khi mình lại thích ấy chứ.
Ý định muốn tìm sự viện trợ từ bên ngoài để giúp mình chống lại Aaron của cô, cũng nảy ra sau khi Đường Mộc xuất hiện.
Aaron trong lòng Ngải Mễ quá mạnh mẽ, không ai có thể sánh bằng. Bản thân cô
không đấu nổi, cô hy vọng Đường Mộc có thể giúp mình một tay.
Đường Mộc là người đầu tiên dám nói chuyện với Ngải Mễ ở nơi công cộng sau
khi Lý Tuấn Ninh tỏ rõ lập trường, một hôm đang ở trong trường thì Đường Mộc gọi cô, “chào bạn”.
Nếu là người khác, Ngải Mễ sẽ bước đi
với vẻ mặt vô cảm, nhưng lần này, không hiểu sao cô lại dừng chân lại.
Lúc dừng lại, cô không nhìn tướng mạo của Đường Mộc, chỉ cảm thấy trong
giọng nói này, có một ma lực, khẽ úp lên vẻ cao ngạo khoa trương thanh
thế của cô.
“Hả?”
“Không phải bạn nhìn thấy Đông Gioăng nên người mềm nhũn ra rồi chứ?”
“…” Nghe thấy câu nói này, mới thực sự khiến người ta cảm thấy người mềm nhũn.
“Tớ là Đường Mộc”. Cậu tự giới thiệu, giọng điệu dường như muốn nói rằng tất cả mọi người đều biết hai chữ “Đường Mộc”.
“Ờ”. Ngải Mễ cố gắng trả lời thật ngắn gọn. Cuối cùng Ngải Mễ đã tìm ra một
cách ví von xác đáng để miêu tả giọng nói của Đường Mộc, giọng nói của
cậu hết sức dễ nghe, tựa như loại kẹo mềm trong suốt, tràn đầy hơi thở
ngọt ngào khó tả. Nghe xong thực sự khiến người ta cảm thấy hơi mềm
lòng.
Kẹo mềm tiếp tục bay vào tai cô, “cậu làm bạn gái tớ được không?”
Ngải Mễ lập tức sững người ra ở đó, đây là lần đầu tiên cô nhìn Đường Mộc ở
cự ly gần như vậy, không ngờ trong trường lại có cậu nam sinh đẹp trai
như thế này, thậm chí lúc đó cô còn không hiểu Đường Mộc đang nói gì.
Ngải Mễ cảm thấy may mắn vì lúc đó mình đờ đẫn, nếu không có lẽ mình đã
đồng ý rồi.
Nhìn dáng vẻ của Ngải Mễ, Đường Mộc nói ngay một câu: “thế này nhé, cậu cứ về suy nghĩ đi, lần sau gặp nhau nói với tớ. Nhớ
nhé, tớ tên là Đường Mộc”.
“Cậu chưa nghe thấy à, Lý Tuấn Ninh nói…”
“Lý Tuấn Ninh nói gì vậy?”
Ngải Mễ không nói nữa, cô để lại cho Đường Mộc một nụ cười rất ngọt ngào: “không có gì cả”.
Bạn có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Ít nhất là Ngải Mễ tin. Thực ra có lúc tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không huyền bí như những
gì người ta vẫn nói, mà là một số người bạn nhìn cái thứ hai, cái thứ
ba, cố gắng khai thác những điểm tốt trên người anh ta, bạn mới thấy
thích, còn người như Đường Mộc, vừa nhìn lần đầu tiên, đã thấy đủ rồi.
Một điều không thể phủ nhận là, Ngải Mễ đã yêu Đường Mộc ngay từ cái
nhìn đầu tiên, nhưng tình yêu này vẫn còn mong manh, bởi tình yêu này
phải chống lại tình cảm Ngải Mễ dành cho Aaron, và tình cảm mà Ngải Mễ
dành cho Aaron là thứ tình cảm được vun đắp qua bao năm tháng. Tình cảm
này được tích lũy theo ngày theo tháng, tình đến mau như núi đổ, tình đi lâu như kéo tơ . Ngu Công Ngải Mễ này, muốn dịch chuyển ngọn núi Aaron, không biết sẽ phải xúc đi bao nhiêu xẻng đất.
Sau khi bình tĩnh lại Ngải Mễ ngẫm nghĩ rất lâu, cô vẫn không cam tâm, bắt cô gạt bỏ Aaron, vẫn là quá khó.
Cuối tuần này, Ngải Mễ về nhà, sau khi ăn tối, cô đã đi tìm Aaron.
Ngải Mễ đặt túi hoa quả mang từ nhà đến lên đầu giường ba Aaron. Aaron đứng
bên cạnh, quên mất thân phận chủ nhà của mình, nhìn cô vuốt phẳng chăn
giúp ba.
Ba nói: “Bác muốn nghỉ sớm một lát, hai đứa sang phòng bên đi”.
Aaron đi thẳng vào phòng của mình.
Cậu biết Ngải Mễ sẽ đi theo sau, bao nhiêu năm rồi, chiêu bài của hai đứa
đã bị đối phương thuộc làu trong lòng, chính vì thế những bước không cần thiết đều có thể trực tiếp bỏ qua. Chỉ có những lúc như thế này, cậu
mới cảm thấy tất cả đều khớp với ngày xưa, tất cả đều trở về với trật tự cũ.
“Cậu giận à?” Ngải Mễ đứng sau nói.
Hồi còn học tiểu học, Ngải Mễ không cẩn thận làm rơi bút chì của Aaron xuống giếng, cô đã từng hỏi cậu rất thẳng thắn như vậy.
Năm lớp bảy, mẹ Aaron về nhà lấy hành lý, Ngải Mễ giúp bà sắp xếp đồ đạc,
đưa bà ra đầu ngõ, quay về nhà nhìn thấy Aaron với nét mặt vô cảm, cô đã hỏi như thế với vẻ ngại ngùng.
Năm lớp tám, cô đến trường tìm
Aaron, trước mặt tất cả bạn bè nói mình là bạn gái của cậu, sau đó cô
khẽ kéo vạt áo của cậu và hỏi như vậy với vẻ biết lỗi chân thành.
Nhưng Aaron chưa bao giờ giận cô cả.
Aaron không biết tại sao Ngải Mễ lại hỏi như vậy, cậu thực sự không thể nhớ
nổi Ngải Mễ đã từng làm chuyện gì có thể khiến cậu có một chút lý do gì
đó để giận.
“Cậu bảo tớ đừng đến trường cậu để tìm cậu, nhưng tớ vẫn đến, chắc là cậu đã nhìn thấy rồi chứ”. Ngải Mễ nói.
“À, chuyện này hả, ngốc ạ, làm sao tớ lại giận chứ”.
“Thế tức là cậu đã nhìn thấy tớ ư?” Ngải Mễ đột ngột đổi giọng.
Trong chốc lát Aaron không nghĩ được gì nhiều nữa, và thế là chỉ biết gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT