Đã lâu lắm rồi Tư Nhiên không đá bóng, nếu Đường Mộc và Aaron không đến
tìm anh thì anh đã quên chuyện mình đã từng là ngôi sao trong đội bóng
của trường. Hồi còn trẻ, chúng ta đều đã từng dồn hết nhiệt huyết cho
một việc gì đó, chúng ta tưởng rằng suốt đời sẽ không rời nó. Đi qua một chặng đường dài, ngoảnh đầu lại nhìn mình, có lúc lạ lẫm đến mức ngay
cả mình cũng không nhận ra mình nữa. Nhưng ngoảnh đầu nhìn kỹ lại từng
bước, đều là những bước mình đã từng đi, chỉ có điều con đường phía
trước, có thể sẽ có phần nghiêng, năm tháng dồn lại, cuối cùng mỗi người một ngả.
Nếu một ngày nào đó chúng ta được sống lại những cảm
giác rực rỡ đã qua, nhìn vẻ kiên định trong mắt mình, liệu có ngưỡng mộ
hình ảnh mình, trong lòng vẫn có một giấc mơ. Chắc chắn khi về già, quay đầu nhìn lại mình bây giờ, sẽ vô cùng ngưỡng mộ. Khi tuổi còn nhỏ,
trong lòng chúng ta có một giấc mơ. Thời trẻ trong lòng chúng ta có hình ảnh một người, về già, trong lòng chúng ta chỉ có những ký ức vô cùng
rực rỡ nhưng vô cùng hoang vu.
Tư Nhiên rất gầy nên đá bóng chỉ
dựa vào kỹ thuật và sự nhanh nhẹn. Anh thường len lỏi qua rất nhiều cầu
thủ hậu vệ, nhẹ nhàng đưa bóng vào cầu môn được ghép bằng hai viên gạch. Người khác kéo anh, thậm chí xông vào xoạc, chặn anh lại, cũng không
thể ngăn cản được các đợt lên bóng của anh. Anh cũng thường thấy ổn sẽ
rút binh, chỉ tận hưởng niềm vui của bóng đá, không dùng kỹ thuật để
điều khiển tỉ số, nhưng một hôm, lại nổi hứng, đá vào mấy quả liên tiếp, cuối cùng kích nộ cậu thủ môn to lực lưỡng của đối phương, xông đến đấm anh ngã dúi dụi.
Anh liền bò dậy theo bản năng, cũng đấm trả một quả, nhưng lại bị anh chàng thủ môn đó túm chặt, cậu ta cười một tiếng
rất khinh miệt, đẩy mạnh một cái là Tư Nhiên ngã xuống đất. Mọi người
đều xúm lại, không có ai vào can, mọi người chỉ chăm chú xem. Tư Nhiên
cảm thấy cùi trỏ, đầu gối mình đều bị trầy xước.
Anh
chàng thủ môn vẫn chưa chịu tha, đá thẳng chân vào ngực anh, đây là động tác mang tính sỉ nhục cực lớn. Cuối cùng có người bật
cười, Tư Nhiên – cầu thủ bình thường rất hào hoa phong độ trên sân bóng, lúc này đây lại thảm hại biết bao.
Anh cảm thấy lồng ngực như có một cốc rượu trắng bị đánh vỡ tưới lên trái tim, đau rát, ở nông thôn,
bọn trẻ con thường đánh nhau, đứa trẻ gầy gò không đánh được đứa trẻ to
khỏe cũng là chuyện thường gặp, nhưng miệng vẫn không chịu thua, thường
hét lớn: “Đánh giỏi lắm”. Cuối cùng anh cũng đã hét lên câu đó: “Đánh
giỏi lắm”. Thực sự anh cảm thấy, đánh rất giỏi.
Sau lần đó, anh
đã dành nhiều công sức hơn cho việc hát hò, anh không hề hận cú đấm đó,
cú đấm đó đã khiến anh bừng tỉnh, nếu anh không nghĩ đến chuyện về thành phố, vẫn ở lại quê, thì sẽ vẫn dùng cú đấm để nói chuyện. Sau đó anh đã có chí tiến thủ hơn nhưng lại thất bại lớn, đến bây giờ anh cũng hơi
hận cú đấm đó, nếu như sống một cuộc sông êm ả, lấy vợ sinh con, mãi mãi không bao giờ đến Xuân Thành thì kiếp này cũng sẽ trôi qua yên ổn. Đó
cũng là một niềm vui, không phải người ta vẫn nói, yên phận cũng là cái
hay đó sao?
Trên đường đi Đường Mộc và Aaron đã bàn bạc với nhau, để Tư Nhiên đến giúp, cũng nói về mối quan hệ hơn thiệt trong chuyện
này cho anh nghe, một là cho thấy sự chân thành, hai là nếu nói vì Ngải
Mễ, chắc chắn Tư Nhiên sẽ bất chấp mọi gian nguy sẵn sàng xông pha nơi
khói lửa.
Aaron nghĩ một lát, cũng đồng ý với lời đề nghị này,
chỉ có điều trước hết cậu muốn xem kỹ thuật chơi bóng của Tư Nhiên. Vì
như lời Đường Mộc nói thì Tư Nhiên chẳng kém gì Pele.
“Lẽ nào bọn mình phải mang một quả bóng đi hay sao?” Đường Mộc hỏi.
Aaron lắc đầu, trả lời bằng giọng như đã có sẵn kế hoạch trong đầu: “Không
cần bóng cũng vẫn có thể nhận ra kỹ thuật chơi bóng của một người”.
Họ đến salon tóc, cũng không đi thẳng vào vấn đề ngay, Đường Mộc chỉ nói mình muốn cắt tóc.
Tư Nhiên giải thích với cậu bằng giọng có lỗi: “Anh đang có một vị khách, em đợi một chút nhé”.
“Là cô Trương hả?” Lúc nào Đường Mộc cũng không quên việc trêu đùa.
“Ừ.” Tư Nhiên cũng bình thản gật đầu.
“Anh cứ sang đi, cứ sang đi, em đợi anh đến khi biển cạn đá mòn.”
Anh quay người đi, Aaron nhìn chăm chú vào chân anh, một tay cậu chống cằm, lẩm bẩm: “Đúng anh ấy là cầu thủ thật”.
Đường Mộc có phần sửng sốt: “Cái này cũng phát hiện ra được hay sao?”.
“Đương nhiên là được chứ, cậu không biết quan sát, tớ nói cho cậu biết, những người đá bóng hầu hết chần đều vòng kiềng.”
Đường Mộc liền nhìn Aaron, quả nhiên là như vậy, lại nghĩ đến Lý Tuấn Ninh,
cũng là như thế, đợi đến khi Tư Nhiên quay lại, cậu lén quan sát một
hồi, đúng thật, đúng là chân vòng kiềng thật.
“Tuy nhiên, có thể
những người đá bóng đều có chân vòng kiềng, nhưng những người chân vòng
kiềng chưa chắc đã phải những người đá bóng đúng không?” Đường Mộc phản
bác lại Aaron.
“Chính vì thế tớ đã nghĩ rồi, tớ muốn làm một thí nghiệm.”
“Thí nghiệm?”
“Ừ, Đường Mộc, cậu cảm thấy kỹ thuật đá bóng của tớ thế nào?”
“Rất khá.”
“Thế cậu có dám thử làm một thí nghiệm hay không?”
“Gì cơ?”
“Cậu ném điện thoại di động lên cao, sau đó tớ sẽ dùng chân để đỡ, nếu không có gì bất trắc thì chắc là đỡ được.”
“Xem ra cậu vân không tin tưởng vào tớ đúng không.” Aaron đành phải dùng lời nói để kích tướng.
Đường Mộc nghĩ một lát nói: “Thôi vẫn bỏ qua cậu, làm thẳng thí nghiệm cho Tư Nhiên đi”. Sau đó Đường Mộc liền lôi chiếc điện thoại di động bảo bối
của cậu ra an ủi một hồi, những câu như “kiếp sau mày vẫn phải làm điện
thoại di động của tao” cũng vẫn lọt vào tai Aaron.
Chúng đợi một
lát, cuối cùng Tư Nhiên cũng đã phục vụ cô Trương của anh xong, lúc quay lại liên mồm nói xin lỗi, nhưng chưa nói được mấy câu, điện thoại của
Đường Mộc liền đổ chuông. Cậu rút máy ra nghe, sau đó tay cầm không
chắc, điện thoại đã trượt ra khỏi tay! Đôi mắt Đường Mộc và Aaron đều
nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, giữa lúc ngàn cân treo sợi tớc, Tư
Nhiên vội đưa tay ra đỡ lấy chiếc điện thoại.
“Cẩn thận chứ.” Anh đưa lại điện thoại cho Đường Mộc.
Đường Mộc và Aaron liền bật cười, ý tưởng này của chúng thật ngớ ngẩn. Chúng
lại không nghĩ ra rằng ngoài chân ra, Tư Nhiên còn có tay.
Và thế là Đường Mộc đành phải đi thẳng vào vấn đề: “Anh Tư Nhiên ạ. em có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ”.
“Hả?”
Đường Mộc liền nói sơ qua tình hình, đương nhiên cũng tập trung nói rằng chuyện này có liên quan với Ngải Mễ.
Tư Nhiên không trả lời thẳng bọn họ: “Tại sao các em lại biết trước đây anh đã từng đá bóng?”.
“Vì nhìn đôi chân vòng kiềng của anh.” Đường Mộc đùa trước. “Ha ha, thực ra là em bảo chị Lệ Lệ ra chợ việc làm tìm một người biết đá bóng, sau đó
chị ấy liền giới thiệu anh.”
“Chắc chắn chị Lệ Lệ đã nói khoác giúp anh rồi, trước đây anh chỉ đá bóng ở trường thôi.”
“Anh khiêm tốn quá, nhưng việc này anh buộc phải giúp đấy.”
“Đường Mộc đã cất lời rồi thì anh phải tuân lệnh thôi.”
Hê, ai chẳng biết anh đồng ý là vì Ngải Mễ. Đường Mộc đứng bên, miệng thì cảm ơn Tư Nhiên nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy.
Vòng loại trực tiếp 1/4 cũng diễn ra yên bình, mọi người cũng đều biết Aaron và Lý Tuấn Ninh hẹn sẽ gặp nhau trong trận chung kết, không ai có thực
lực và tâm trạng nào để ngăn cản cuộc chiến tranh ngôi vô địch của họ.
Dựa vào cú đá vào, Aaron và Lý Tuấn Ninh đã nhẹ nhàng chiến thắng đối thủ
của mình, lọt vào bốn đội mạnh nhất. Chỉ còn một bước nửa là đến trận
chung kết. Aaron bảo Đường Mộc đi hẹn Tư Nhiên, chủ nhật ra ngoài tập để mọi người làm quen với nhau, để đến lúc vào sân đỡ lạ lẫm, như thế dù
đá giỏi đến đâu cũng chẳng ăn thua. Dù sao bóng đá cũng là môn thể thao
đồng đội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT