Cậu tựa lưng vào cửa, từ từ trượt người xuống, mãi cho đên khi ngồi bệt
xuống đất. Cậu thấy hơi hối hận, nếu như vừa nãy trước mặt Ngải Mễ mình
bảo Aaron sang ngủ cùng, Aaron cũng sẽ đồng ý. Nhưng nếu làm như vậy,
chắc Aaron sẽ không vui.
Lúc đó cậu cũng chỉ yêu cầu, một đêm,
Aaron ôm mình ngủ. Nhưng ai chẳng có lòng tham, lúc đó cậu nghĩ, có được một đêm, kiếp này cũng không có gì nuối tiếc nữa, nhưng sau khi một đêm trôi qua, trong lòng lại muốn có đêm thứ hai. Chỉ có điều lần thứ hai,
cậu thực sự không có đủ can đảm và không có mặt mũi nào để nói ra.
Bản thân Đường Mộc cũng không thể ngờ rằng, sau đó không lâu, điều mà cậu mong ước lại thành hiện thực.
Cuối cùng một ngày nọ, mẹ Aaron muốn đến xem chúng ăn ở như thế nào. Bà đã
nhắn tin thẳng cho Đường Mộc rằng: "Đường Mộc à, tối nay sau khi hết giờ tự học, cô muốn đến thăm cháu và Aaron".
Lúc đó đang trong giờ học, Đường Mộc vội chuyển một mẩu giấy cho Aaron.
"Tối nay mẹ cậu muốn đến, làm thế nào bây giờ?"
"Thế thì cậu bảo Ngải Mễ đến ngủ với Lệ Lệ ở nhà cậu là được."
Tan học về đến nhà, chúng vội vàng giấu đồ đạc của Ngải Mễ đi, tóm lại, căn nhà này mọi dấu vết đánh dấu sự tồn tại của Ngải Mễ đều bị lau chùi một cách kiên quyết, triệt để. Nhưng giường vẫn chưa thu dọn xong thì mẹ
Aaron đã bấm chuông. Hai đứa đành phải chạy vội xuống tầng mở cửa.
"Cháu chào cô." Đường Mộc cười tươi lên tiếng.
"Mọi người đều lo các cháu tự mình ăn ở sẽ bị gầy đi, xem ra là cô và ba
cháu lo xa quá thì phải." Nhìn thấy cả hai đứa đều khá ổn, mẹ Aaron tỏ
ra rất vui.
Đường Mộc đi pha trà cho mẹ Aaron, bà liền cười rất
vui vẻ. Còn Aaron thì chỉ đứng bên cạnh, không nói gì, dường như Đường
Mộc mới là con ruột của bà. Trong lòng Aaron thầm nghĩ, con gái ruột của người phụ nữ này cũng sống ở đây, vậy mà bà lại không biết nên cảm thấy buồn cười.
Mẹ Aaron bưng cốc trà lên, ngó nhìn xung quanh, tấm
tắc khen: "Mẹ cứ tưởng hai thằng ở với nhau chắc chắn nhà sẽ như cái ổ
chuột, thật không ngờ!".
Suýt thì Đường Mộc buột miệng nói ra, là do có Ngải Mễ dọn dẹp. Nhưng rồi câu nói này đã bị nuốt vào trong.
"Phòng rộng thật đấy." Mẹ lại khen thêm câu nữa.
"Còn có cả gác xép nữa." Đường Mộc hào hứng quá đà, đột nhiên buột miệng khai ra.
Aaron muốn ngăn cũng không còn kịp nữa.
Rõ ràng là mẹ cũng rất có hứng thú: "Thế à, thế thì mẹ muốn lên ngó xem sao".
Vừa mới phát hiện ra cầu thang, mẹ liền hào hứng đi lên. Aaron trợn mắt
nhìn Đường Mộc tỏ ý trách móc, Đường Mộc sợ quá thè lưỡi. Nhưng sở dĩ
Đường Mộc bị Ngải Mễ ca ngợi "người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, gay có
Đường Mộc", là vì cậu thực sự không phải là con người bình thường.
Trong đầu Đường Mộc nảy ra ngay một ý, cậu chạy lên kéo tay mẹ Aaron nói: "Cô ạ, hôm nay biết là cô đến nên Aaron còn đi mua hẳn cho cô một bộ chăn
ga, nói đêm nay muốn cô ngủ ở đây".
"Vậy à?" Mẹ quay đầu lại nhìn Aaron. dĩ nhiên bà biết những chuyện như thế này, nếu có làm cũng chỉ
là Đường Mộc làm, Aaron thì không bao giờ, nhưng bà vẫn muốn hỏi, nếu
con trai mình nói dối có thiện ý với mình thì cũng là một điều rất tuyệt vời.
Aaron miễn cưỡng gật đầu.
Mẹ bèn cười tươi: "Nhưng đêm nay mẹ phải vẽ, cảm ơn tấm lòng của các... con".
Bà đã lên gác xép để ngó, tự nhiên lại nói ra rnột câu: "Không ngờ trên này cũng rộng như vậy, không ở thật là phí".
Lúc bà nói như vậy, mọi người cũng không để ý gì. Bà lại ngồi thêm một lát, giống như bao bà me khác, dặn dò thêm bao điều, nhắc nhở hai cậu con
trai phải chú ý.
"Thấy các con như thế này, về cô sẽ nói với ba
con, chắc chắn ông ấy cũng yên tâm. Thôi, các con cứ học đi, cô không
làm phiền các con nữa."
"Cô về ạ." Đường Mộc tiễn bà ra cổng khu chung cư.
Nhưng mấy ngày sau, mẹ lại nhắn tin hẹn Aaron cùng Đường Mộc đi ăn cơm.
"Đi không?" Đường Mộc hỏi Aaron.
"Mẹ nhắn tin cho cậu, cậu tự quyết định đi." Aaron không có ý kiến gì.
Đường Mộc lại quay sang hỏi Ngải Mễ, Ngải Mễ cũng vẫn nói câu đó: "Cô nhắn tin cho cậu, cậu tự quyết định đi".
Cuối cùng Đường Mộc vẫn quyết định sẽ đi. Lý do dĩ nhiên là không thể nói
ra, vì bà là mẹ của Aaron, chính vì thế đương nhiên là Đường Mộc phải
kính trọng rồi.
Đặt bàn tại nhà hàng khá có tiếng ở Xuân Thành,
Aaron và Đường Mộc đẩy cửa vào, cả hai đều sững người, có hai người ngồi bên cạnh mẹ, một người là Lý Tuấn Ninh.
Đường Mộc nghe thấy Aaron nói: "Cháu chào cô Trương".
Xem ra người phụ nữ ngồi bên cạnh mẹ Aaron chính là mẹ Lý Tuấn Ninh.
Mẹ giới thiệu với Đường Mộc: "Đường Mộc à đây là mẹ của Lý Tuấn Ninh, Lý
Tuấn Ninh bạn thân nhất của Aaron hồi nhỏ, hay đá bóng cùng nhau".
"Dạ, cháu chào cô Trương." Cậu nặng nhọc cất tiếng.
Giờ đây, Đường Mộc vẫn còn hậm hực không vui, không ngờ lại bảo mình đến
ngồi ăn cùng Lý Tuấn Ninh, làm trò gì vậy! Điều quan trọng nhất là, còn
nói những lời như Lý Tuấn Ninh là bạn thân nhất của Aaron hồi nhỏ, câu
này vừa nghe đã thấy bực mình!
Mẹ gọi Đường Mộc ngồi xuống cạnh mình: "Đường Mộc à, cô có một chuyện muốn bàn với cháu".
"Dạ, chuyện gì vậy ạ, cô cứ nói đi."
"Là thế này, Lý Tuấn Ninh học cùng trường với các cháu, lóp 12 rồi mà bạn
ấy cũng chuyển ra ngoài ở rồi, nhưng lại ở cùng với mấy cậu học hành
không chăm chỉ, giờ muốn đổi sang môi trường khác, nhưng lại không tìm
được nhà, cô thấy nếu tiện, đúng lúc bên nhà cháu có một gác xép…".
Đường Mộc quay sang nhìn Lý Tuấn Ninh, trên môi cậu ta nở một nụ cười khó
hiểu, chắc chắn sự việc không đơn giản như vậy. Gần như cậu có thể khẳng định, Lý Tuấn Ninh đên là vì Ngải Mễ.
Lúc này đây cô Trương cũng đã lên tiếng, vừa cất lòi đã thấy sặc mùi thị dân: "Đường Mộc à, cô đã
được nghe mẹ Aaron nói, cháu là người rất tốt cô cũng ngại mở lời, sợ
ảnh hưởng đến cháu…".
Đường Mộc nhìn Aaron, cậu chỉ chăm chú ăn xem ra cậu kiên quyết không chịu bày tỏ thái độ rồi.
"Đường Mộc à, nếu như cháu không vui thì cứ nói thẳng ra, không sao đâu cháu." Mẹ Aaron nói thêm.
Đường Mộc lại cười nói: "Cô ạ, cô cứ cho Lý Tuấn Ninh đến ở cùng. Ba đứa có thể bảo ban nhau".
Mẹ Aaron biết Đường Mộc sẽ đồng ý, chỉ không nghĩ rằng lại thoải mái đến
vậy. Đường Mộc đồng ý, một phần là do bà là mẹ Aaron, một phần khác nữa
là trong lòng cậu biết rất rõ, Lý Tuấn Ninh đến là vì Ngải Mễ, Lý Tuấn
Ninh đến, Ngải Mễ không đi, chắc chắn sẽ phải thiếu một phòng, vậy thì,
Aaron ngủ với mình là điều chắc như đinh đóng cột rồi.
Ăn cơm
xong, cô Trương luôn miệng cảm ơn Đường Mộc, cô nói với Lý Tuấn Ninh và
Aaron rằng: "Các cháu phải học Đường Mộc đấy, thật là một đứa trẻ
ngoan". Sau đó ra lệnh cho Lý Tuấn Ninh: "Con thu dọn đồ đạc đi, chiều
nay không có giờ học, tranh thủ chuyển sang sớm, từ nay trở đi đừng có
mà gây rắc rối gì cho Đường Mộc đấy!".
"Con biết rồi mẹ ạ!"
Ba đứa bắt taxi về, Lý Tuấn Ninh chủ động ngồi lên ghế phụ, cậu cười hì hì nói: "Để tớ trả tiền".
Trên bàn ăn Aaron không nói câu nào, lúc này mới mở miệng: "Lý Tuấn Ninh, cậu có ý gì vậy?".
"Tớ không hỏi cái đó, tại sao cậu lại tìm đủ mọi cách để chuyển đến ở cùng
bọn tớ, nếu cậu vì Ngải Mễ thì tớ khuyên cậu nên sớm từ bỏ ý định này
đi."
"Thật là lạ, cậu là gì của Ngải Mễ, cậu có tư cách gì để
nói? Người ta là bạn trai cũ của Ngải Mễ còn không phát biểu gì nữa là."
Đột nhiên tài xế ho một tiếng, ba người mới sực nhớ ra đang ngồi trên xe,
và thế là cùng im lặng không nói gì nữa. Đường Mộc vẫn đang thắc mắc
trong lòng, mình và Ngải Mễ mới chia tay nhau mấy ngày, tại sao Lý Tuấn
Ninh lại biết nhỉ.
Đợi đến khi chúng xuống xe, Lý Tuấn Ninh mới nói: "Tớ luôn biết chuyện của Ngải Mễ". Cậu ta nhìn Aaron bằng ánh mắt thách thức.
Đường Mộc đứng ở bên kéo Aaron lại, cậu thực sự sợ Aaron nổi nóng lại đánh
nhau với Lý Tuấn Ninh. Dù gì thì họ cũng là bạn thân của nhau hồi còn
nhỏ.
"Thôi, tớ đi thu dọn đồ đạc rồi sẽ quay lại ngay." Nhìn vẻ bực dọc của Aaron, Lý Tuấn Ninh tỏ ra rất đắc ý.
Đợi đến khi Lý Tuấn Ninh đi rồi, Aaron liền trút giận lên đầu Đường Mộc: "Tại sao cậu lại đồng ý hả?".
"Phần vì mẹ cậu, phần vì cậu ta là bạn thân nhất của cậu hồi nhỏ, tớ từ chối
được sao, nếu không về nhà mẹ cậu sẽ ăn nói thế nào với ba tớ?"
"Tớ thấy không phải vì điều đó mà cậu đồng ý." Aaron nhằm trúng tim đen của Đường Mộc.
"Có phải vì cãi nhau với Lý Tuấn Ninh mà cậu giận cá chém thớt hay không?"
sắp bị Aaron vạch trúng tim đen, Đường Mộc cũng tỏ ra luống cuống.
Aaron không nói gì, lên tầng, đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa, đúng lúc Ngải Mễ mở cửa ra, cô đứng trên tầng đã nhìn thấy họ rồi. Cô mím môi
nhìn hai người từ đầu đến chân một lượt rồi đùa: "Sao vậy, hai vợ chồng
cãi nhau à?".
Câu đùa này không hiệu quả, cả hai đều không cười,
thậm chí Aaron còn cự nự với Ngải Mễ: "Chuyện gì cậu cũng kể với Lý Tuấn Ninh được à?".
"Cậu ấy hỏi nên tớ đã kể với cậu ấy, hơn nữa, tớ cũng cảm thấy những chuyện này chẳng có gì đáng xấu hổ cả."
Hôm nay Aaron rất thất thường, một người từ trước đến nay vốn rất bình tĩnh như cậu cũng không bình tĩnh nữa, cậu đi vào trong, quay đầu lại lạnh
lùng nói với Ngải Mễ: "Lý Tuấn Ninh chuẩn bị chuyển đến đây ở đấy, cậu
tha hồ mà có thời gian nói những chuyện không đáng xấu hổ với cậu ta".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT