Aaron tan học về nhà, từ xa đã nhìn thấy cửa đang hé, cậu cũng không thấy lạ. Sau khi ba mất, cậu như người sống trên mây, thường xuyên quên đóng
cửa. Hơn nữa, trong nhà cũng không có đồ đạc gì đáng để người khác lấy
trộm. Một người nếu nội tâm trống vắng, nhà cũng chỉ trơ lại bốn bức
tường.
Nhưng đến khi cậu đến gần, lại nhìn thấy mẹ đang tiễn cô
Trương hàng xóm ra cửa. Đây thực sự là một cảnh tượng mới mẻ, trước đây
hai người phụ nữ này như lửa với nước. Cô Trương không làm nghề gì,
trước đó một ngày ngoài việc đi chợ nấu cơm, là ngồi với hàng xóm chỉ
trích mẹ Aaron, dường như cô ta sinh ra chỉ là để làm mỗi chuyện này.
Hiện giờ nhà cô ta giàu lên rồi, bên ngoài có nhà to rồi nhưng vẫn thích quay về ngồi lê nhà nọ nhà kia. Cô ta coi chuyện lang thang nhà người
nọ người kia là hoạt động vui chơi giải trí.
Có nhiều chuyện ngay cả Aaron cũng không thể hiểu, cô Trương lại biết rõ ngọn ngành, kể rất
sinh động, khiến người ta như được sống trong hoàn cảnh đó. Mỗi lần chạm phải những chuyện như thế này, Aaron chỉ cúi đầu bước qua thật nhanh,
không tranh luận. Đối với cô Trương, cậu không thù hận, nhưng nếu nói
quý, thì chắc chắn cũng không thế. Nhan sắc của cô không nổi bật, nhưng
tóc luôn được chải chuốt sáng bóng.
Hôm nay cậu nhìn thấy trên
tay cô Trương có cầm mấy chiếc quần áo còn tốt, không cần phải nói, là
của mẹ cậu. Giờ đây cô cũng có thể mua được những thứ này, nhưng từ xưa
đến nay cô luôn thích được cho đồ. Hai người nhìn thấy Aaron bèn dừng
lại.
Cô Trương cười một cái, nói với Aaron: "Cô đang nói chuyện
với mẹ cháu về cháu, nói Aaron nhà ta là cậu bé ngoan nhất con ngõ này,
không ai sánh bằng. Học giỏi, đẹp trai, lại hiểu biết!". Nói xong, cô
liền cười với vẻ rất hài lòng. Nhìn kỹ Aaron một lượt từ đầu đến chân,
dường như cậu là do cô tự tay khâu vá mà ra.
"Cháu chào cô
Trương." Aaron chào một câu đơn giản rồi bước vào phòng. Mùi thị dân
trên người cô Trương và mùi nước hoa của mẹ quện vào nhau sực lên mũi,
cậu chỉ cảm thấy mắt cay cay.
Sau đó thấy hai người phụ nữ lại
hàn huyên thêm mấy câu thân thiết như chị em gái. Một lát sau mẹ cũng
vào buồng, giải thích: "Số quần áo này mẹ không mặc hết, tặng mấy chiếc
cho hàng xóm".
Aaron chỉ thấy hơi lạ, cậu đâu có hỏi mẹ chuyện
này, tự nhiên mẹ lại giải thích, thật buồn cười. Cậu không muốn chuyện
trò với mẹ, cũng không muốn mất công thể hiện rằng mình không quan tâm
đến bà, cần làm việc gì, vẫn làm như vậy. Cậu đi vo gạo, mẹ nói: "Cô
Trương mang cho con ít đồ ăn, hầm ở trong xoong ấy". Thảo nào mùi thơm
điếc cả mũi! Không cần thiết phải gây chuyện với đồ ăn ngon. Vào đến
bếp, tựa như mở khăn đỏ đội đầu của cô dâu, mở nắp xoong ra, là một bát
mì, nhìn đã thấy hấp dẫn, sợi mì tròn trĩnh, miếng trứng ốp lết to, thịt thái sợi, có cả rau xanh, màu sắc rất quyến rũ. Nhìn một cái, mắt no
rồi, bụng càng đói hơn.
Cậu ăn mì, mẹ ngồi một bên nhìn, cậu lại
giả vờ rắn rỏi, cách ăn của cậu đã bán đứng cậu. Thực ra cậu sống không
sung sướng gì, vì sự dũng cảm của cậu đã mất phương hướng, cậu đã từng
dũng cảm vì Ngải Mễ, đã từng dũng cảm vì ba, nhưng cậu chưa bao giờ, và
sau này cũng sẽ không dũng cảm vì mình, dường như ngay từ lúc chào đời
cậu đã không phải là nhân vật chính. Trên thế giới này, chỉ cần có một
người có thể khiến cậu nhớ nhung là cậu có thể tiếp tục hạnh phúc.
"Aaron, chuyển đến ở với mẹ đi!" Bà nhìn thấy cậu uống nốt ngụm canh cuối cùng, nói một cách cảm động. Thực ra bà cũng biết dịu dàng, sau khi ba Aaron
mất, khuôn mặt bà dần dần lộ ra vẻ dịu dàng và thiện cảm.
"Tại sao?" Câu trả lời của cậu con trai rất cứng rắn, không hề nể mặt.
"Vì mẹ muốn sống cùng với con."
"Thế thì mẹ chuyển về ở với con là được." Aaron buông ra câu đó, họ đã nói
chuyện rất nhiều lần chủ đề này, Aaron không biết hôm nay mẹ cậu có thể
đưa ra lý do nào tốt hơn.
"Ba dượng con rất tốt."
"Con
chưa bao giờ nói ông ấy không tốt. Chính vì thế mẹ ạ, hiện giờ mẹ rất
hạnh phúc đúng không? Tiền sinh hoạt mà hai người cho con con vẫn lấy,
con cảm thấy hiện giờ cuộc sống của con rất ổn, nêu như gặp khó khăn gì
con cũng sẽ đến tìm mẹ, nhưng con muốn sống một mình."
"Con thực sự không đồng ý với lời đề nghị của mẹ hay sao?"
"Vâng." Cậu bê bát đũa vào trong bếp.
Mẹ đi theo sau, đột nhiên nói: "Nếu mẹ cũng đưa Ngải Mễ đi thì sao?".
Cuối cùng bà đã lộ ra con át chủ bài, đây chính là cú đòn cuối cùng bà đã nắm chắc phần thắng.
Câu nói này lại khiến chân tay cậu luống cuống, không đỡ được chiếc bát,
tuột ra khỏi tay, rơi xuống đất, vỡ choang. Ánh sáng leo lét của đèn
đường hắt vào, đột nhiên cậu lây lại tinh thần. Lúc này đây, dường như
giữa trời đất có hàng ngàn câu nói, cuốn lấy sấm chớp nổ rền bên tai, có hàng nghìn chiếc bát vỡ dưới chân. Thời gian in hằn trên khuôn mặt
Aaron, ở đó đã nghiền quá nhiều năm tháng, chúng ta thường hay khen trẻ
mà già dặn, nói còn trẻ mà hiểu biết, nhưng lại không biết đằng sau giọt rượu thơm nồng mà chúng ủ trên lúm đồng tiền này, đã phải ngâm bao
nhiêu điều chua xót, đắng cay.
Aaron quay người lại, mặt đã đong đầy nước mắt: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đòi nhận con gái của mình ư?".
Mẹ thở dài một câu: "Aaron, em gái con khổ hơn con nhiều".
Sau bữa cơm tối, cô Trương xách một túi hoa quả sang nhà Ngải Mễ. Ngải Mễ
đến nhà Đường Mộc ăn tối, ông bà chỉ hâm nóng lại thức ăn, ăn cho xong
bữa.
Họ cũng biết hôm nay mẹ Aaron về nhà, nhưng lại không nghĩ
rằng cô Trương sẽ đến. Cô Trương là người duy nhất trong con ngõ này
biết được điều bí mật của hai gia đình, cô và mẹ Aaron có nhiều mối liên hệ với nhau, năm xưa cả hai người cùng theo đuổi ba Aaron, kết quả là
cô Trương đã bại trận. Bình thường cô hay nói xấu mẹ Aaron sau lưng,
chẳng qua là ganh đua với mẹ Aaron ngày đó. Nhưng cô vẫn là người biết
điều, cũng được gọi là biết giữ mồm giữ miệng, không nói ra chuyện này.
Cô đặt hoa quả lên trên chiếc bàn nhỏ, tất cả ngôi nhà trong con ngõ này
được bài trí na ná nhau, cô nhìn sang xung quanh, hỏi: "Ngải Mễ không ở
nhà ạ?".
"Ngải Mễ đến nhà bạn ăn cơm rồi." Ông nội trả lời.
"Vâng, chuyện thì dài nhưng cháu nói ngắn gọn nhé..." Nói đên đây cô Trương cảm thấy chuyện này rất khó mở lời.
"Mẹ nó chuẩn bị đến đưa nó đi à?" Bà nội vẫn mỉm cười như mọi khi. "Haizz,
cuối cùng ngày này cũng đã đến, nhưng đã gần hai mươi năm rồi, chúng tôi cũng đã có lãi rồi."
Cô Trương không ngờ bà nội lại có thái độ
này, cô chỉ cười trừ, dòng suy nghĩ lại quay về với năm xưa, hồi đó
Aaron đã chào đời, nhưng mẹ cậu vẫn muốn có một đứa con nữa, nhà nước
lại không cho sinh con thứ hai, và thế là khi bà có bầu, sau khi đến
bệnh viện kiểm tra biết là con gái, bèn bàn bạc, đến khi sinh sẽ sinh ở
nơi khác, nhờ ông bà nội nuôi hộ. Họ không có con cháu, vừa gặp Ngải Mễ
đã thấy thích. Lúc đó nói là nuôi một thời gian, nhưng không ngờ thoắt
một cái đã mười mấy năm. Sau đó tình cảm của cha mẹ Aaron mỗi ngày một
xấu đi, không ai còn tâm trí nào nhớ đến Ngải Mễ nữa, và ở nhà, Aaron
cũng như vậy, còn không hạnh phúc bằng Ngải Mễ.
"Mẹ nó bảo cháu đến để hỏi ý hai cụ." Cô Trương nói rất khách khí.
Ông nội châm một điếu thuốc, lạnh lùng nói: "Nó là con gái cô ấy, cô ấy
muốn đưa về là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn hỏi chúng tôi làm gì
nữa".
Bà nội trợn mắt nhìn ông: "Ông nói năng kiểu gì vậy?", quay đầu vẫn mỉm cười nói với cô Trương rằng: "Bao giờ cô ấy muốn đưa Ngải
Mễ về?".
"Chuyện này nóng vội cũng không được, ông bà đều nói với Ngải Mễ là nhặt được nó, hiện giờ tự dưng lại mọc ra một bà mẹ ruột,
không cẩn thận, con trẻ sẽ không chấp nhận. Ông bà cứ từ từ nói với nó,
chuyện này đòi hỏi phải có một quá trình tiếp nhận."
Lúc cô
Trương ra cửa, nhìn thấy Aaron đứng ở đó, hai người đưa mắt nhìn nhau
trong bóng tối, cô nghĩ một lát, không nói gì rồi vội vàng đi ra.
"Ông nội, bà nội." Vừa vào đến cửa, Aaron đã quỳ sụp xuống.
Ông bà nội vội vàng đến đỡ cậu dậy, nhưng cậu vẫn quỳ, không chịu đứng dậy: "Ông nội, bà nội, cháu thay mặt ba mẹ đến để cảm ơn ông bà".
Cậu đã quỳ rất lâu, hôm nay qua lời mẹ, cuối cùng cậu đã biết được đôi
chút, cậu liền vội vàng đến để quỳ lạy trước hai cụ già vĩ đại này. Đây
là lời cảm ơn của người anh đối với việc hai cụ đã nuôi nấng em gái ruột của mình.
“Ừ, ừ." Bà cũng không kìm chế nổi, nước mắt lưng
tròng, bà không biết đó là trách móc hay thương xót: "Aaron cháu đừng
khóc nữa, không được khóc nữa! Đàn ông con trai tại sao có thể rơi nước
mắt tùy tiện như vậy, lại còn tùy tiện quỳ xuống nữa chứ? Bà sẽ giận
đấy!".
Aaron đứng dậy, cậu móc từ trong túi ra một chiếc phong
bì, đặt lên bàn: "Ông bà ạ, đây là cái mẹ cháu bảo cháu chuyển cho ông
bà". Là một khoản tiền, cụ già không từ chối. Bà cụ gật đầu: "Cháu về
nói với mẹ rằng, dù thế nào thì bà ấy cũng có lỗi với đứa con gái này,
sau này phải đối xử tốt với nó".
Họ tiễn Aaron ra cổng, bà nói:
"May mà có thằng anh trai như cháu mấy năm qua chăm sóc Ngải Mễ, chắc
chắn phải chịu rất nhiều điều cực khổ".
Ông bà không biết, đối
với người anh trai đẹp trai, dịu dàng này, Ngải Mễ còn có thêm một tình
cảm khác, và trước tình cảm mà Ngải Mễ dành cho mình, Aaron đã dùng một
lý do gần như rất hoang đường để từ chối. Rất nhiều lần cậu muốn nói cho Ngải Mễ biết sự thật, nhưng câu nói đó của mẹ, không phải là không có
lý: "Nhà mình như thế này, vẫn nên để Ngải Mễ sống một cuộc sống yên
bình thì hơn".
Giờ thì đã ổn, cậu và mẹ đã bàn bạc với nhau, mình chuyển sang sống cùng họ, còn mẹ cũng sẽ nói cho Ngải Mễ biết hết sự thật.
Sau khi biết được sự thật, Aaron hy vọng Ngải Mễ sẽ tha thứ tất cả mọi điều cho mình. Tại sao mình lại tốt với cô ấy như vậy, nhưng lại từ chối lời đề nghị đến với cô ấy, tại sao mình lại dùng một lý do rất hoang đường
là thích con trai để từ chối cô ấy, chỉ cần Ngải Mễ biết Aaron là anh
trai ruột của cô, cô ấy sẽ hiểu.
Chỉ có điều cho dù thế nào, đối
với Ngải Mễ, cũng là một cú sốc lớn. Thích anh trai ruột của mình, hoặc
là thích một chàng trai mãi mãi không thể thích con gái, đâu là bi kịch
khiến người ta phải cảm thương hơn. Nếu tình cảm của người mẹ đến muộn
này có thể cứu vãn điều gì, thì đều được coi là một chút bù đắp cho Ngải Mễ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT