Phải, quá khứ tồi tệ
của em cuối cùng đã được vạch trần, anh là người hiểu em, lẽ nào không
phải sao? Nhưng tại sao trong ánh mắt anh lại có tia nghi ngờ? Ở bên em, mong rằng anh luôn vui, thoải mái, và luôn nở nụ cười nhưng tại sao
hiện thực tàn khốc như vậy, tình yêu là như vậy sao?
♥ Hiểu anh
Trong bầu trời đêm đầy sao, mùi hương của cây cối trong vườn dường như tỏa ra quanh cô, Tiểu Kỳ đã ngồi lên xe về nhà.
“Tiểu Kỳ đừng để ý nhé, sớm biết trước đã không đưa em về rồi.” Thạch Lỗi im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
Tiểu Kỳ phát hiện giữa Thạch Lỗi và bố dường như có ngăn cách rất lớn, cô
nắm tay anh nói vui: “Không sao, em là ai chứ, da mặt rất dày, những câu hỏi dò đó em không để trong lòng.”
Vừa nói những câu
bông đùa thì gương mặt Lưu Chí đột nhiên lại hiện ra trước mắt. Tiểu Kỳ
thật không dễ những con sóng trào dâng trong lòng bình yên trở lại, nói
rằng mình hiểu tình yêu là thứ đáng quý. Cô cũng luôn an ủi rằng Thạch
Lỗi hiểu cô. Nhưng hiện tại nghĩ đến rất nhiều việc hoang đường mà cô đã từng làm, tuy phần lớn đều là để cố ý đả kích đàn ông nhưng nghĩ lại
vẫn có chút sợ hãi, nhỡ đâu Thạch Lỗi không hiểu, nhỡ đâu Thạch Lỗi nghĩ mình là loại người đó thì sao?
“Nếu, nếu có một ngày…”
Tiểu Kỳ nghẹn lời hồi lâu, cô hơi buồn nhìn Thạch Lỗi. Anh đang tập
trung lái xe, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn cô cười. Khi anh cười nhàn
nhạt, hai bên miệng thỉnh thoảng xuất hiện lúm đồng tiền mờ mờ, dường
như có ý bông đùa.
Thạch Lỗi hỏi: “Nếu có một ngày làm sao?”
Tiểu Kỳ than thầm, cười: “Nếu có một ngày anh không yêu em, em sẽ rời xa anh để cả đời anh không nhìn thấy em.”
“Nói linh tinh gì thế? Em cho rằng anh thực sự đa tình sao, thích mới nới cũ sao?” Thạch Lỗi hơi giật mình, rồi lại tập trung lái xe, sao đó lo lắng nói: “Anh sẽ không dễ dàng động lòng trước một người phụ nữ, nhưng
thích rồi sẽ thích cả đời. Sau khi mẹ mất chưa đến nữa năm bố đã cưới vợ mới, kể từ khi đó anh thay đổi, khi lên đại học yêu đương linh tinh.
Chỉ nhìn thấy một cô gái hơi xinh là anh dùng đủ mọi chiêu theo đuổi,
sau khi yêu được thì nói với khắp thế giới đó là bạn gái anh. Có một lần anh cùng bạn gái đi trên phố bị bố anh bắt được, vì chọc tức ông, anh
liền nói người bạn gái này không những ở cùng mà còn có thai với anh. Ha ha.”
Ngữ khí đoạn đầu buồn rầu pha chút thất hồn lạc
vía, nữa đoạn sau dường như là rất nhanh. Tiểu Kỳ cười: “Chà, thật xấu
xa! Em nói rồi, tại sao anh hiểu em như vậy, là vì anh và em đều là xấu
xa.”
Sau tiếng kít là xe đột nhiên dừng lại, Tiểu Kỳ nghĩ mình đã nói sai điều gì, vội vàng im bặt.
Ngoài xe là một khóm cỏ cao bằng đầu người, ở chỗ không xa dường như có đầm
nước, có tiếng ếch, ánh sao nhỏ nhỏ chiếu lên mặt nước, thỉnh thoảng có
chú chim bay đến.
Thạch Lỗi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,
giọng rắn rõi: “Mình đều là người bị tổn thương. Do đó anh hiểu em, em
càng hiểu anh, đúng không?”
Tiểu Kỳ giật mình, trong đêm
tối tĩnh lặng, những làn gió mùa hạ ngây ngất. Câu này của Thạch Lỗi
giống như một viên đạn xuyên qua từ năm cô 17 tuổi, kêu gào, thôi thúc
bay thẳng đến, đập mạnh vào tim cô. Bên tai cô vang lên âm thanh rất
lớn, quầng mắt đột nhiên đỏ lên, lâu sau trên môi nở nụ cười: “Nói những câu như này thật khiến người ta cảm động!”
“Đồ xấu! Anh hiểu em, sao lại không hiểu, vì em và anh giống nhau!” Thạch Lỗi véo mũi Tiểu Kỳ.
Cứ tĩnh mịch như vậy, dường như chỉ còn lại tiếng đập của hai con tim.
Tiểu Kỳ nghĩ Thạch Lỗi hiểu mình. Cho rằng cái xã hội ồn ào này không có tình yêu, nhưng lúc này đây hai người bên nhau, hiểu nhau, mê đắm nhau, con tim như đập nhanh hơn, đó lẽ nào không phải là tình yêu sao?
♥ Thăm hỏi bất ngờ
Tiểu Kỳ về nhà, bà Từ vội hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Sau khi nhận tin nhắn của
con, cả tối mẹ không yên tâm, nhà họ đối với con đều tốt chứ?”
“Mẹ à. Con gái mẹ thông minh, xinh đẹp, sao lại không thích chứ? Bố mẹ anh
ấy rất thích con, mẹ yên tâm đi!” Tiểu Kỳ cười ăn một miếng dưa vàng.
Bà Từ không dám tin, nhìn cô dò xét, lắc đầu: “Mẹ không tin, đối phương
không chê con không phải nhân viên chính thức ở ngân hàng, cũng không
hỏi việc bố mẹ con ly hôn sao?”
Đúng là gừng càng già
càng cay, cô lặng im sao đó dẩu môi nói: “Mẹ, mẹ sao lại tự ti như vậy.
Bố anh ấy xem ra rất tốt, mẹ kế anh ấy hỏi một loạt vấn đề, cảm giác rất khó chịu. Nhưng hình như Thạch Lỗi không thích mẹ kế.”
“Ồ, mẹ biết.” Bà Từ cầm tay cô, ánh mắt dịu dàng nói: “Tiểu Kỳ con cố gằng
để lại ấn tượng tốt cho mọi người. Mẹ mới đầu cho rằng Thạch Lỗi chỉ là
con nhà bình thường… không ngờ. Nếu họ coi thường con thì con đừng ở bên cậu ấy, không sau này sau khi kết hôn sẽ bị họ ghét bỏ.”
Tiểu Kỳ cười nhào vào lòng mẹ, nói: “Mẹ, không có gì. Anh ấy nói cả đời chỉ yêu mình con.”
“Đồ ngốc, tình yêu có phải là thứ đáng tin cậy không?” Bà Từ cười, sờ tóc con.
Buổi tối trong cô xen lẫnnhiều tâm tư, lúc thì nhớ Tiểu Vũ, lúc lại nghĩ đến Ngụy Doanh, khi thì nghĩ đến bố mẹ của Thạch Lỗi. Bố mẹ của Thạch Lỗi
có thể không thích mình không? Nếu kiên quyết phản đối hai đứa qua lại
thì phải làm sao? Càng nghĩ càng chẳng thể nào chợp mắt, cho đến khi
đứng dậy uống một cốc sữa mới dần dần vào giấc mơ.
Ngày
hôm sau, trên đường đi làm, cô nhìn đồng hồ, đồng hồ bị hỏng, chuông
không kêu, không kịp xe đón nhân viên của ngân hàng. Cô chạy vội dọc
đường, quả nhiên thấy xe vừa rời đi. Cô vội vào đá chân ra sao, hét lớn: “Lái xe, đợi tôi với!” Vừa hét thì nghe thấy tiếng ai đó cười nói: “Lên xe!”
Là Lý Vỹ Lợi.
Lý Vỹ Lợi lắc đầu:
“Con gái đẹp vội đến nỗi có thể chạy theo sau xe cũng chỉ có một mình
Phương Tiểu Kỳ, không lên được xe đó thì bắt xe khác là được rồi!”
“Nói đùa, ở đây bắt xe đến ngân hàng gần 10 tệ, một tháng em kiếm được bao
nhiêu chứ?” Tiểu Kỳ ngồi lên xe, tiện hỏi: “Anh đi đâu đấy, may mà gặp
anh ở cổng nhà.”
“Anh đi có chút việc. Em làm lành với Thạch Lỗi rồi sao. Thật sự không để ý đến anh nữa sao?” Lý Vỹ Lợi rất nhanh chuyển chủ đề.
Tiểu Kỳ cười: “Xem anh kìa, chủ đề này chúng ta có thể bỏ qua không.”
Hai người nói nói cười cười, thoắt cái cô đã đến cửa ngân hàng, vừa xuống
xe, Lý Vỹ Lợi nói với theo: “Tiểu Kỳ, em ngày càng xinh đẹp!”
Tiểu Kỳ cười ha ha, nói: “Đương nhiên, có tình yêu em đương nhiên là càng đẹp rồi, em đi đây!”
Tiểu Kỳ quay người thì thấy Tiểu Chân thanh mai trúc mã với Thạch Lỗi đang ở đối diện nhìn mình, cô giật mình, cũng không nghĩ nhiều đi vội vào ngân hàng.
Trưa vừa tan ca, điện thoại Tiểu Kỳ vang lên.
“Là Tiểu Kỳ phải không? Dì là mẹ Thạch Lỗi, trưa nay muốn mời cháu ăn cơm, ở Tiểu Bạch Cung gần ngân hàng của cháu. Có một s việc, chúng ta nói
chuyện chút nhé. Hy vọng trước khi chúng ta nói chuyện cháu đừng gọi
điện thông báo cho Thạch Lỗi.” Bà Lương nhẹ giọng nhắc khéo, khiến người khác phải kính nể.
Cái gì gọi là “thông báo”? Đúng là không biết có gì để nói.
Tiểu Kỳ rùng mình, buột miệng: “Được, thưa dì!”
Tiểu Kỳ vội về phòng thay đồ của ngân hàng, trang điểm đơn giản, nhìn mình
trong chiếc vest hoa văn trên nền trắng vừa thanh khiết vừa không mất đi vẻ lịch lãm, có thể gặp mặt rồi. Tiểu Kỳ soi gương hồi lâu, lo lắng chỗ nào đó chưa đủ hoàn hảo khiến bà ta không hài lòng.
Tiểu Bạch Cung là một nhà hàng cao cấp, toàn bộ kiến trúc lấy màu trắng làm
chủ đạo, trang trí theo phong cách Châu u, phục vụ mặc đồng phục màu đỏ. Nghe nói người ăn ở đây đều là người làm quan cao quý, một bữa cơm gọn
nhẹ cũng tiêu tốn không ít, cô không ngờ mình cũng được bước vào đây.
Trong phòng “Vi vũ yến song phi” ở tầng 2, khi cô đẩy cửa bước vào hít một
hơi thật sâu, trong lòng nghĩ, nhà hàng này đến cả tên của mỗi phòng đều là từ trong thơ cổ, trang trí hào hoa, không phải là nơi mà người bình
thường có thể đến.
“Cháu đến muộn rồi!” Bà Lương ngồi
trên sofa da màu hồng nhạt nói chầm chậm, ánh mắt nghiêm khắc dường như
muốn xuyên thấu tim cô.
Tiểu Kỳ cảm thấy khó xử, liền xin lỗi: “Xin lỗi, tại cháu phải đi vào toilet.”
Bà Lương không nói, chỉ là nhìn mặt cô, nhìn từ váy cho đến giày.
Tiểu Kỳ căng thẳng đến nổi lòng bàn tay toát mồ hôi, cô cắn môi, đứng ở cửa, không biết nên tiếp tục đứng hay ngồi.
“Ngồi đi!” Bà Lương cuối cùng cũng lên tiếng.
Tiểu Kỳ như trút được gánh nặng, vội ngồi xuống sofa.
Bà Lương thờ ơ nói: “Gia đình chúng tôi tuy không phải bề thế gì nhưng
cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm trong thành phố này. Tuy tôi là
mẹ kế của Tiểu Thạch nhưng nó và con gái tôi rất hợp nhau. Đối với Tiểu
Thạch mà nói, bên cạnh nó sớm đã có đối tượng thích hợp, tình cảm giữa
chúng không tồi. Tôi không biết tại sao nó đột nhiên thay đổi chủ ý,
nhưng sau khi thấy cô tôi hiểu ra không ít. Phụ nữ có dung nhan đẹp
không thể coi như cơm. Tôi nghĩ Tiểu Thạch nên biết mọi việc trước đó
của cô không, cũng sẽ không…”
Bà ta nói chầm chậm từng
chữ, từng chữ từng chữ khiến cho cô muốn nhảy dựng lên, cô có lo lắng là việc gì vậy? Sau đó nghe thấy “bộp”, một tập tài liệu bị bà ta quăng
lên bàn.
Tiểu Kỳ cầm đống tài liệu đó lên xem, quả nhiên
là lý lịch chi tiết của ông Phương, bà Ngụy còn có bà Từ, họ tại sao kết hôn, tại sao ly hôn, cô học ở trường đại học nào, sao khi tốt nghiệp
làm ở đâu, đã trải qua bao gặp mặt, tính cách ra sao… Tiểu Kỳ kinh ngạc, cô không ngờ trong thời gian ngắn như vậy bà ta điều tra chi tiết đến
thế, cô mở to miệng cứng lưỡi nhìn bà Lương.
“Một đứa trẻ sống trong gia đình ly hôn, tác phong sống cẩu thả, gặp gỡ vô số lần,
quan hệ với bố mẹ không tốt. Đứa trẻ như vậy, tôi tuyệt đối không thể để bước vào nhà tôi, vì không xứng.” Giọng bà Lương đanh lại.
Tiểu Kỳ bị từ “không xứng” kích động, cô đỏ mặt nhìn bà Lương một cách tức tối.
Bà Lương thở nhẹ: “Cũng không cần thấy lời của tôi khó nghe, ai bảo cô
không phải con cái nhà trong sạch? Cô nghĩ xem người qua lại với gia
đình tôi đều là người bề thế, nếu biết đối tượng của Thạch Lỗi ở tình
cảnh này thì sao nào? Chúng tôi còn mặt mũi nào nữa.”
“Con dâu nhà chúng tôi nên là người hiền thục dịu dàng, được giáo dục tốt,
có giá trị quan và nhân sinh quan đúng đắn chứ không phải là người buông thả, thường tham gia vào việc gặp gỡ mai mối gì đó. Con gái có tác
phong như vậy sao có thể là một người con dâu tốt?” Bà Lương tiếp tục
nói.
Tiểu Kỳ muốn ngã quỵ, cả thế giới dường như chỉ có
thể thấy miệng bà Lương luyến thoắng. Cô nhẫn nhịn sự nhục nhã, cười:
“Thưa dì, con có việc phải đi trước.”
“Nơi này chắc cô vẫn chưa đến, dù sao cũng đến rồi, ăn cơm xong hãy đi.” Bà ta nhấn mạnh từng chữ.
Nước mắt của cô muốn trào ra: “Không cần, tạm biệt.”
“Đợi đã!” Một lần nữa bà ta dò xét cô: “Cô 25 tuổi rồi nên mặc quần áo tốt
một chút, phẩm chất của một người có thể biểu hiện qua quần áo của họ.
Loại váy này quá rẻ rồi!”
Môi cô sắp bị cắn chảy máu, cô
mở cửa, chạy thật nhanh trên tấm thảm dày của nhà hàng, cho đến khi vịn
vào cầu thang mới để nước mắt trào ra.
♥ Tình yêu có bao nhiêu sự tổn thương
Ánh nắng mặt trời giống như bóng đèn tiết kiệm năng lượng, phát ra ánh sáng chói mắt. Tiểu Kỳ hơi nheo mắt nhìn lên bầu trời, có gió thổi qua, nước mắt mau chóng bị hong khô. Tuy khi 17 tuổi nổi đau vì cha mẹ ly hôn
luôn khắc sâu trong lòng, khiến cô hận thù đau đớn. Nhưng trước mặt
người ngoài cô vẫn được coi là một người hoạt bát, khiêm nhường lễ phép, trong thế giới của mình sống một cách nghiêm khắc. Mỗi chữ trong lời
nói của bà ta như một nhát dao, cứa lên trái tim cô, đau đớn đến nổi
không thể thở, cô cảm thấy mình như một tiểu nhân vô liêm sỉ, mơ mộng
leo cao lên cuộc sống và hạnh phúc hoàn toàn mới.
Tiểu Kỳ một mình trốn trong toilet của nhà hàng KFC khóc hết nước mắt, sau đó
lại rửa mặt, soi gương chải đầu, trang điểm lại, cho đến khi chắc chắn
đồng nghiệp không đoán ra mình vừa khóc, mới cố gắng nhếch môi lên, bước vào ngân hàng.
Đúng là nhà dột lại gặp mưa dai dẳng. Một vị khách mới đầu muốn gởi 23.000 tệ, về sau rút ra 20.000 trước rồi
cuối cùng đổi ý cần gởi 18.000. Tiểu Kỳ choáng váng cho đến khi vị khách đó rời ngân hàng, mới phát hiện ra trong lúc hồ đồ, mình đã rút cho
người đó thừa ra 2.000. Cô không dám nói với chủ nhiệm, trong lòng rối
bời, sợ khách hàng không thừa nhận, sợ người ta không muốn trả tiền lại. Một tháng lương của cô mới được có 2.000 tệ! Còn may khách hàng này là
chủ doanh nghiệp của cửa hàng nội thất gia đình ở gần đây, thường đến
đây. Tiểu Kỳ sau khi tan ca vội cầm túi đến cửa hàng nội thất gia đình.
Cô day dứt mãi, lắp ba lắp bắp nói rõ tình hình với khách hàng. Vị khách hàng mỉm cười trả tiền cho cô, tạ trời tạ đất, khi cô cầm tiền ra khỏi
đó chỉ cảm thấy chân cô như mềm nhũn. Cô thở dài, mệt mỏi, đang thẩn thờ thì điện thoại của Thạch Lỗi gọi đến.
“Không ngờ số lần em đi gặp mặt lại đáng kinh ngạc như vậy, thật lợi hại!” Thạch Lỗi cười nói.
Tiểu Kỳ tức giận, những lời nói đùa này vào tai cô lúc này là lời châm biếm
nặng nề nhất, cô cười lạnh lùng: “Thạch công tử quá khen rồi! Người nhỏ
mọn như tôi bản lĩnh khác không có nhưng quyến rũ đàn ông thì cũng ổn.
Đúng vậy người có tác phong sống cẩu thả như tôi, giá trị quan và nhân
sinh quan đều tồi tệ làm sao dám vào gia đình xa hoa như các người? Tôi
chính là dựa vào gặp mặt lừa đảo để kiếm cơm ăn, Tiểu Kỳ mà anh quen là
người có đức hạnh đó đó, sao nào?”
“Em uống nhầm thuốc
rồi?” Thạch Lỗi cũng tức giận nói: “Dì cầm tập tài liệu đến, những việc
đó em quả thật đều làm rồi, anh còn mặt dày giải thích cho em? Anh cũng
không để ý rồi, emphỉ báng là làm sao?”
“Phải đó, anh độ
lượng, thích loại phụ nữ như tôi thì tôi nên cảm kích nước mắt đầm đìa
quỳ dưới liếm chân anh, lại còn dám nổi cáu, thật là không biết trời đất lễ nghĩa. Tôi chính là đứa trẻ vất đi, sống dưới sự nuôi dưỡng của mẹ,
không xứng với phẩm đức cao quý của anh, tạm biệt!” Tiểu Kỳ không ngờ
Thạch Lỗi nhìn thấy những tài liệu đó, càng không ngờ trong lời nói của
anh lại mang ngữ điệu ngạo nghễ đó, giống như thích cô là một việc khiến anh ta phải khó xử lắm. Đáng hận, lẽ nào anh ta không hiểu mình làm
nhiều việc hoang đường như vậy là vì ông Phương sao? Lẽ nào anh ta không biết mình đang hối hận thế nào vì những hồ đồ đã qua sao? Anh ta nên
hiểu từ lần gặp mặt đầu tiên anh ta đã nhìn thấu tất cả giả mạo của mình mà, lẽ nào không phải sao?
Thạch Lỗi giận đùng đùng: “Em thật quá đáng, không biết anh vì em chịu bao nhiêu áp lực mà còn nói
những lời này trong điện thoại, anh là loại người đó sao?”
Tiểu Kỳ không muốn nói gì nữa, cúp ngay điện thoại, nhảy lên chiếc xe buýt
vừa đến bến. Nói cái gì mà “anh đều không để ý, em còn…” Đại công tử
Thạch với bộ dạng của chúa cứu thế, đúng rồi, anh ta cứu Tiểu Kỳ người
con gái trong thời gian dài vạ vật ở trung tâm mai mối. Đáng cười, tình
yêu chỉ giây trước thôi còn thề non hẹn bể, giây sau đã đổ vỡ, đổ vỡ đến mức khói lửa nhân gian cũng chẳng còn màu sắc.
Tiểu Kỳ về nhà ăn cơm xong thì im lặng rửa bát. Bà Từ thấy kỳ lạ hỏi: “Tiểu Kỳ sao vậy? Cãi nhau với Thạch Lỗi sao?”
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa. Mẹ nói đúng gia đình như vậy con sao với tới nổi.” Tiểu Kỳ thu dọn phòng bếp, rồi về phòng của mình.
Điện thoại của Thạch Lỗi lại gọi đến, “Anh sai rồi, không nên nói với em như vậy nhưng em cũng không nên việc gì cũng nổi nóng thế! Nói những lời
khó nghe đó, sau này đừng như thế được không?”
Tiểu Kỳ
thổn thức: “Khi anh mới quen em, em đã nói như vậy. Phong cách của em lẽ nào anh lần đầu tiên biết rõ? Sao nào. Giờ không thích nữa? Giờ vứt bỏ
em? Được anh cũng không cần cảm thấy khó xử, mình quên nhau đi, đây
chính là kết quả tốt nhất!”
“Được rồi, xin lỗi em cũng
không đồng ý, một mực nói những lời khiến người khác buồn như vậy.” Ngữ
khí của anh bắt đầu nghiêm khắc, một lát sau nói, “Trước nay anh chưa
từng chủ động xin lỗi người khác, em là người đầu tiên! Không ngờ em còn không nể tình, được rồi tùy em chọnhoặc là chấp nhận xin lỗi hoặc là
mình tạm thời dừng lại?”
Đối diện với phương thức xử lý
công vụ lạnh lùng này của anh để xử lý tình cảm, cô lạnh lùng: “Cảm ơn,
cảm ơn vì tôi là người đầu tiên, nô tỳ cảm kích vạn lần thưa công tử!
Vậy chúng ta dừng lại được rồi, chúc ngủ ngon, tôi phải ngủ rồi!”
Đúng là đàn ông đến từ sao Hỏa, đàn bà đến từ sao Kim. Tiểu Kỳ xem ra đàn
ông là động vật không thể thuyết phục. Mới đầu khi tình yêu đến họ giống như chú chó con thò móng vuốt, lắc lắc đuôi nịnh người phụ nữ, đợi đến
lúc hai người mê loạn trong tình yêu thì hai người đã từng sát cánh bên
nhau lại biến thành hai đường thẳng song song, không biết đối phương
nghĩ gì, tại sao phải nói như vậy, nói như vậy là ý gì. Khi lần đầu gặp
gỡ chỉ nhìn nhau, nói với nhau, Thạch Lỗi hiểu nội tâm yếu đuối của Tiểu Kỳ nấp dưới vỏ ngoài nhu nhược, còn hiện tại?
Tiểu Kỳ ngồi trước máy tính nghĩ đến hình ảnh Thạch Lỗi khi ở bên mình, càng buồn hơn, trong lúc vô vị lại vào blog của Tiểu Vũ.
Phương Tiểu Vũ, cô nợ không trả rốt cuộc là ý gì.
Mau trả tiền, nếu không tôi sẽ đến cơ quan cô. Dù sao tôi là người nghèo, chân trần không sợ đeo dép.
Phương Tiểu Vũ, việc cô đồng ý đừng quên đấy!
…
Vừa vào trang đầu blog của Tiểu Vũ toàn là những bình luận như vậy. Tiểu Kỳ kinh ngạc, chắc chắn là Hoa Tiên Dũng. Mới đầu khi Hoa Tiên Dũng đòi
tiền phí tình yêu của Manh Manh, cô đã thấy người này có chút cực đoan,
không ngờ anh ta lại giục đòi tiền trên blog của Tiểu Vũ. Đang xem đột
nhiên lời nhắn biến mất. Mắt cô mờ đi, refresh lại lần nữa lời nhắn thực sự đã biến mất chứng tỏ Tiểu Vũ đang online, xóa lời nhắn, dường như
còn cài đặt không thể bình luận.
Tiểu Kỳ vội hỏi thăm trên QQ: “Chị Tiểu Vũ.”
Avatar của Tiểu Vũ sáng lên rất nhanh: “Tiểu Kỳ!”
Tiểu Kỳ gửi nhanh tin: “Hoa Tiên Dũng sao lại để lại lời nhắn trên blog, còn gửi nhiều như vậy?”
Điện thoại vang lên, là Tiểu Vũ gọi đến.
“Đừng nhắc đến nữa, chị tự làm tự chịu. Mới đầu bị em dồn đến đường cùng, đầu óc mê muội đồng ý đưa cho anh ta 10 vạn để diễn trò giúp Nhưng cuối
cùng nghĩ đi nghĩ lại chỉ là trò dối trá nên chị hối hận rồi. Nhưng anh
ta không bỏ qua, không biết sao lại biết blog của chị, liên tục để lại
lời nhắn, chị sắp phát điên rồi. Hắn ta như một kẻ điên, còn đến chỗ bố
mẹ kể tội chị, còn đòi đến trường học làm loạn…” Tiểu Vũ nghẹn lời.
Tiểu Kỳ nhớ đến mình đã đồng ý đi khuyên giải ông Phương giúp Tiểu Vũ nhưng
đến hôm nay vẫn chưa thực hiện, có chút ngại. Lúc này chính nghĩa trong
cô lại trào dâng, hoàn toàn quên đi tổn thương mà Tiểu Vũ gây ra với
mình.
“Chị Tiểu Vũ, chị yên tâm, em sẽ tìm anh ta nói
chuyện. Sau đó em sẽ tìm bố để nói rõ việc này. Chúng ta đều từng làm
việc hồ đồ, sau này là người một nhà rồi, không cần dày vò lẫn nhau.”
Tiểu Kỳ vội vã nói.
Trong điện thoại là tiếng khóc của
Tiểu Vũ, tiếng khóc to dần, Tiểu Vũ khóc rất lâu mới ấp úng: “Tiểu Kỳ
cảm ơn em, thực sự cảm ơn em. Có em xuất hiện chị yên tâm nhiều rồi.”
Tiểu Kỳ cúp máy, thực ra nội tâm tôi mong đợi. Hy vọng Thạch Lỗi sẽ gửi tin
nhắn hoặc gọi điện đến, như vậy nhân lúc đó mình nhận lỗi, hai người sẽ
làm hòa với nhau. Cô nhìn đi nhìn lại điện thoại, muốn nghe thấy nhạc
báo tin nhắn, càng muốn nghe thấy chuông báo điện thoại đến nhưng cho
đến khi cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ vẫn chẳng nghe thấy hai tiếng nhạc
đó. Ngực cô như bị tắc bởi cảm giác đau đớn và sụp đổ, khó chịu, dày vò
chìm vào giấc ngủ.
Lại là một ngày mới, hết đi làm, tan
ca, ăn rồi ngủ. Cả buổi sáng lúc cô đi làm luôn trong bộ dạng đầy tâm
sự. Con gái có lẽ mãi mãi như vậy, khi tình yêu đến thì cười không lý
do, khi tình yêu biến mất thì loạng choạng chao đảo.
Thật không dễ đợi đến giờ nghỉ giữa trưa, cô quyết định gọi cho Hoa Tiên
Dũng, nhưng khi tìm được tên này trên điện thoại, cô lại do dự, nghĩ đến người đàn ông nham hiểm vì tiền mà làm như vậy thì hận đến nỗi muốn cho anh ta cái bạt tai. Tiếng khóc của Tiểu Vũ luôn vang lên bên tai cô, rõ đến mức khiến tim cô đau đớn. Cô chần chừ một lát sau đó vẫn gọi cho
anh ta.
Hoa Tiên Dũng ngạc nhiên: “Tiểu Kỳ, là em sao? Không ngờ em còn gọi cho anh?”
Tiểu Kỳ cau mày: “Đường Lạc Đại có Trung tâm Thương mại Vương Phủ Tỉnh, gần
đó mới mở Pizza Hut, em mời anh ăn cơm, có việc muốn nói với anh.”
“Được, anh nợ em do đó rất vui vẻ đồng ý.” Tiên Dũng cười.
căng thẳng, bắt xe đến Pizza Hut, lên thẳng tầng 2.
Sau 10 phút Hoa Tiên Dũng xuất hiện trước mặt cô, anh ta có vẻ có trạng
thái tinh thần rất tốt, ngồi xuống đối diện cô cười: “Tiểu Kỳ, luôn cảm
thấy rất có lỗi với em. Anh muốn lấy hết dũng khí tìm em xin lỗi nhưng
nghĩ đến tính cách của em chắc chắn sẽ mắng anh như tát nước, do đó chần chừ đến hôm nay.”
Tiểu Kỳ không ngờ anh ta rất thoải mái khơi chủ đề, cô dùng lực cắn mép môi, cười: “Em muốn hại người nhưng
không ngờ lại tự chui đầu vào lưới, do đó em cũng không phải rất hận
anh, thật đó!”
“Tiểu Kỳ, anh hiểu, mọi người đều coi anh
là kẻ hám lợi. Anh không để ý, kể từ lúc hung hãn đòi tiền của Manh
Manh, anh chẳng quan tâm đến gì cả. Mới đầu khi Tiểu Vũ để lộ ra ý muốn
hợp tác hãm hại em, lúc đó anh đã từ chối. Về sau đột nhiên mẹ anh nôn
ra máu, giữa đêm đưa vào thành phố, kiểm tra ra là ung thư gan. Bệnh này cần số tiền lớn, anh vay mượn bạn bè người thân mới được 3 vạn. Tiểu Vũ lúc đó mở miệng là đồng ý đưa anh 10 vạn, anh nghe vậy mới đồng ý, anh
nói nhiều như vậy không phải là nói đùa. Em hiểu cho cũng được, không
thông cảm cũng được, người ác như anh đều đã vậy rồi! Anh thực sự xin
lỗi em!” Trong con mắt anh ta ngập tràn sự chân thành.
Là do mình mang rắp tâm hại người trước, việc không thành sao lại đi trách người khác! Cô tự cười nhạo mình: “Hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn
khuyên anh đừng dồn Tiểu Vũ quá mức. Theo như tôi biết cô ta không có
nhiều tiền, hơn nữa tổng cộng đã đưa anh 5 vạn rồi! Ha ha, chính là để
anh giúp giả vờ rơi vào lưới tình của tôi, dựa vào lương tâm anh mà nói
có đáng nhiêu vậy không?”
Hoa Tiên Dũng cười: “Ừ, tôi
biết cô ta không có nhiều tiền như vậy. Mấy ngày trước bệnh của mẹ tôi
phải làm phẫu thuật, phải cần số tiền lớn, nói thật tôi đúng là chó cùng cắn dậu, thật ngại. May là người trong công ty biết được, sếp và đồng
nghiệp quyên góp đưa tôi ít tiền, bây giờ hoàn cảnh đã lạc quan rồi. Cô
yên tâm, tôi cũng không phải là loại vô lại đó. Từ nay về sau tôi cũng
không ép cô ta nữa, chỉ là, Tiểu Kỳ, cô tuy bề ngoài mang có dã tâm rất
lớn, tác phong buông thả thực chất chẳng có ý gì, rất dễ bị tổn thương,
cô gặp việc gì phải suy nghĩ cẩn thận. Tôi vì muốn tốt cho cô mới nói
những lời này, thật đó!”
Tuy từ đầu đến cuối không thể
thích nổi người đàn ông này nhưng có thể phán đoán ra những điều này đều là lời thật lòng của anh ta. Phương Tiểu Kỳ ngẩng đầu cười mỉm, muốn
nói cảm ơn, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau: “Ái chà, ái chà, đúng là trái đất tròn! Quả nhiên lại gặp Lâm Điềm Điềm. Cô vẫn chưa lấy chồng, vẫn còn đi sao? Tôi xem nào, người đàn ông này so
với tôi cũng chẳng có ưu thế gì nhiều?”
“Lâm Điềm Điềm?” Hoa Tiên Dũng kinh ngạc, sau đó cười, nhìn Lưu Chí đang cười lạnh lùng ở bên cạnh, lắc lắc đầu.
Tiểu Kỳ vừa ngại vừa tức, vội đứng lên nói: “Anh muốn như thế nào? Tôi với
anh chẳng có quan hệ gì, xin anh đừng có đến quấy nhiễu.”
Lưu Chí nghiêng đầu cười thích thú: “Với điều kiện của tôi còn bị cô nương
đánh giá như một kẻ chẳng có gì, tôi muốn xem xem cô rốt cuộc có thể tìm được người như thế nào!”
“Anh, vô vị!” Tiểu Kỳ nói với Hoa Tiên Dũng: “Chúng ta đi thôi!”
“Còn gặp mặt đến lúc nào nữa hả tiểu thư Lâm? Thành gái ế rồi thì tôi có thể xem xét thu nạp cô, ha ha ha!”
Phía sau là từng tràng cười mỉa mai của Lưu Chí, trong lòng cô đau như dao
cắt, thầm hối hận những năm trước không nên bất chấp tất cả phá hoại
hình tượng của mình, đến giờ hối hận cũng không kịp. Gần đây dường như
cô âm thầm rơi quá nhiều nước mắt, hễ gặp ánh nắng chói chang là mắt đau sưng, trong lòng cô như đã chết, thậm chí còn không tạm biệt Hoa Tiên
Dũng, bắt xe về thẳng ngân hàng.
♥ Thời thanh xuân là một nỗi đau
Có một lần cô trang điểm lòe loẹt để gặp mặt trong một nhà hàng, không vì
gì cả, chỉ vì cô nghe nói ông Phương và đồng nghiệp ăn uống trên tầng 3. Do đó, sau khi kết thúc buổi gặp mặt, cô cố ý đợi ông Phương đi ra,
nhanh chóng kéo người đàn ông đó xuống tầng.
Ông Phương thấy Tiểu Kỳ chưa đến một tháng đã thay bạn trai, nổi cơn tam bành, tiến về phía trước kéo cô lại giáo huấn.
Cô cố ý cười lạnh lùng: “Bố có vợ rồi còn cưới vợ, tại sao con không thể
thường xuyên gặp mặt? Gặp mặt một lần không thành công đương nhiên phải
tiếp tục tìm kiếm. Bây giờ đàn ông tốt không nhiều, nhìn thì tưởng như
là người đàn ông tốt, bỗng chốc lại thay lòng, không vậy thì thê thảm
rồi!”
Ông Phương chào hỏi những người đồng nghiệp mới
đến, sắc mặt lúc đỏ ửng, lúc tái nhợt. Tiểu Kỳ nhìn thấy thành công của
mình khiến cho bố mất mặt trước nhiều người thì vui mừng đến mức sau khi ra khỏi cửa tạm biệt luôn người đàn ông gặp mặt.
Người
đàn ông đó chính là, Lưu Chí chẳng thể hiểu tại sao trước đó cô còn thân mật với anh, giờ đã quay ngoắt đi, anh vội vàng hỏi: “Sao vậy? Lẽ nào
em không hài lòng với điều kiện của anh?”
Tiểu Kỳ vốn là
muốn giáo huấn lòng tự cao tự đại của Lưu Chí, vì anh ta tự cho rằng
mình là người có điều kiện tốt nên chẳng coi ai ra gì, mẹ Manh Manh giới thiệu cho anh ta biết bao cô gái, anh ta đều không vừa mắt. Do đó, cô
nhìn bộ dạng suy nghĩ của anh ta, cảm thấy thật nực cười, cười khì khì,
nói: “Anh lẽ nào cho rằng điều kiện của mình tốt? Chỉ cần là con gái đều phải đến theo đuổi anh? Xin lỗi, tôi thực sự chẳng có cảm hứng với
anh!”
Nói xong, Tiểu Kỳ thướt tha yêu kiều lên taxi, trong lòng cười thầm, gửi tin nhắn cho Manh Manh: Đã giải quyết xong!
Sau khi về nhà, kẻ tự cao tự đại Lưu Chí phát cuồng gọi điện, gửi tin nhắn
cho Tiểu Kỳ nhưng cô đều không trả lời. Cô không ngờ tên Lưu Chí phiền
phức như vậy, liên tiếp mấy ngày bị anh ta quấy nhiễu, chỉ còn cách thay số điện thoại. May là cô dùng tên giả là Lâm Điềm Điềm, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô nghĩ là từ nay về sau mình
và Lưu Chí giống như hai đầu dao. Không hề nghĩ tới Lưu Chí lại xuất
hiện giống như ác mộng! Thực ra Lưu Chí mới đầu đánh giá điều kiện của
anh ta tốt, chính là thôngtin đăng ký ở chỗ mẹ Manh Manh chỉ đơn giản là làm việc ở đơn vị sự nghiệp nào đó, do đó cô cũng chẳng rõ người tự cao tự đại này rốt cuộc có điều kiện gì tốt. Cô cũng không có hứng thú tìm
hiểu.
Tự gây ra nghiệp chướng, tự mình phải chịu! Tiểu Kỳ ngồi trên ghế mà toàn thân run lên, từ sự xỉ nhục của bà Lương khiến cô phẫn uất, nhưng từ lúc gặp lại Lưu Chí cô lại hối hận cực độ. Cô lại
nhìn điện thoại, Thạch Lỗi vẫn chưa gửi tin nhắn đến, thật đáng ghét! Cô tức tối đến mức tai nóng lên, đồ xấu xa đúng là không liên lạc nữa,
được rồi, vậy mình cũng không liên lạc với anh ta!
Thời thanh xuân là một vết thương, nếu cứng đầu khứa thêm một vết nữa trên vết thương này thì sẽ để lại sẹo mãi mãi.
Tiểu Kỳ về đến nhà, trên bàn đặt một bó hoa bách hợp to, cô ngẩn ngơ hồi
lâu, cười đùa mẹ: “Mẹ à, việc gì thế? Có phải có ông lão nào theo đuổi
mẹ tặng hoa không, lại còn là bách hợp nữa! Thật lãng mạn, con ủng hộ
mẹ!”
Bà Từ mắng: “Nói bừa gì thế! Bên đó, bà Ngụy hình như bệnh rồi, con qua đó xem sao.”
“Mẹ!” Tiểu Kỳ nghi ngờ, cũng không phải chưa từng nghĩ đến sau khi làm tất cả sẽ đi thăm bố mẹ ruột, nhưng cô chung quy là sợ bà Từ có suy nghĩ khác. Không ngờ lần này mẹ lại chủ động để cô đi thăm bà Ngụy.
Tiểu Kỳ cười, hôn kêu vào má bà Từ, ôm bách hợp nói: “Dạ, tuân lệnh mẹ, con
đi xem sao. Nhưng là mẹ bảo con đi đấy nhé, vi phạm nghiêm trọng đến ý
chí của con, hì hì.”
“Mau đi đi, lớn như này còn làm nũng trước mặt mẹ.” Bà Từ cười.
Tiểu Kỳ chào bà rồi quay ra cửa.
Bước lên tầng, cô ấn chuông không lâu liền có người đáp lại: “Đến đây, đến đây!”
Ông Phương đứng thần người, Tiểu Kỳ ôm bách hợp mỉm cười đứng ở cửa.
“Tiểu Kỳ, vào đi!” Thần mắt ông dịu dàng trở lại, quầng mắt đều đỏ lên, vội vàng đẩy cô vào nhà.
Bà Ngụy đang ăn dưa vàng nhìn Tiểu Kỳ, ngạc nhiên vui mừng há hốc miệng,
cười: “Tiểu Kỳ, mau đến đây!” Vừa nói xong thì ho sù sụ.
Tiểu Kỳ đặt hoa xuống nhìn ông Phương và bà Ngụy cười tươi như hoa, đột
nhiên có chút ngại ngùng, biết nói gì đây sau khi đã làm biết bao việc
sai lầm.
Ông Phương nhìn bà Ngụy, rồi lại nhìn Tiểu Kỳ cười, tay cầm chùm nho hơi run lên: “Tiểu Kỳ, ăn chút hoa quả đi.”
Bà Ngụy cũng liên tục mím môi, im lặng ngồi bên Tiểu Kỳ nhìn cô, do dự một lát, đưa tay ra vuốt tóc Tiểu Kỳ, nghẹn ngào: “Tiểu Kỳ, mẹ nhớ con!”
Chưa nói hết câu, nước mắt bà đã trào ra.
Mùi xạ hương
dịu nhẹ tỏa ra từ bà Ngụy, Tiểu Kỳ hít hít, ngửi mùi hương, tận sâu
trong ký ức, mùi hương như này dường như rất quen, qua năm tháng dường
như cô vẫn cảm nhận được mùi hương ấy, nước mắt trực trào ra, cô cảm
động nói: “Dạ!”
“Đừng, đừng vội vàng! Tiểu Kỳ nhất thời có thể còn chưa thích ứng.” Ông Phương nhắc bà Ngụy, rồi cười.
Bà Ngụy lau nước mắt, nói: “Đúng là tôi nóng vội quá rồi!”
Tiểu Kỳ nghĩ rồi nói: “Xin lỗi, con giờ tạm thời chưa thể thích ứng… nhưng
việc của chị Tiểu Vũ, con tha thứ cho chị ấy. Con cũng có nhiều điểm
chưa đúng, làm nhiều việc sai trái, con luôn cho rằng mình làm đúng, xin lỗi mọi người. ChTiểu Vũ trên thế giới này chỉ còn bố mẹ là người thân
duy nhất, nhà mình về sau thân thiện hơn, được không ạ?”
“Được, được! Tiểu Kỳ trưởng thành rồi.” Mặt ông Phương run lên, mắt đỏ đỏ, cầm giấy ăn lau mũi.
Một lần gặp xóa tan mọi oán thù, rốt cuộc là cha mẹ, tình cảm thân thiết
chảy trong huyết mạch không thể nào bị hủy diệt. Nhưng nhất thời cô vẫn
chưa thể đón nhận chuyện này, do đó cười nói: “Bố, mẹ, con còn có việc,
con đi trước đây!”
“Cái gì, con, con gọi lại một tiếng nữa!” Ngụy Doanh đã khóc, nước mắt như mưa.
Tiểu Kỳ thần người, cô cũng không ngờ nhanh như vậy đã gọi “mẹ”, trong lòng
đột nhiên hoảng sợ, cảm thấy như có lỗi với bà Từ, cô vội vàng: “Con,
con đi trước đây!”
“Tiểu Kỳ, đứa trẻ này!” Ông Phương thở dài, nhìn Tiểu Kỳ như chú thỏ đang sợ hãi vội vàng mở cửa đi ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT