Em thật sự mất anh rồi sao? Đừng! Khi tình yêu đến gần, em đã vui biết bao nhưng lại sợ bị tổn thương. Em tiến đến gần, rồi lại lùi lại, lại đến gần... Tất cả do dự
và ngập ngừng của em, anh đều hiểu phải không? Đằng sau vẻ ngoài kiêu
ngạo của em thật chất là sự tự ti và mềm yếu. Anh hiểu không, anh có
hiểu không...?
♥ Một tiếng thở dài
Có lẽ
ai ai cũng thích ngày thứ bảy, cô luôn dành ngày này để ngủ nướng. Nhưng hôm nay mới s đã có người gọi đến, cô mơ hồ nghe thấy bà Từ luôn mồm
cười nói “được được, được!”
“Tiểu Kỳ dậy mau, Thạch Lỗi
thật biết quan tâm người khác, cậu ta nói lát nữa sẽ mang bữa sáng đến
cho mẹ con mình! Mẹ vừa nấu cháo xong, bảo cậu ấy mang ít bánh bao! Mau
nào, mau dậy sửa soạn!” bà Từ hưng phấn.
Tiểu Kỳ chợt
nghĩ đến sau này nếu gả cho Thạch Lỗi, sẽ tỉnh dậy trong những giấc mơ
ngọt ngào như thế này để hưởng thụ cuộc sống yên ổn thì tốt biết mấy. Cô nhoẻn cười: “Mẹ, mẹ đừng biểu hiện rõ quá vậy! Có phải con không thể gả đi nổi đâu!”
Bà Từ cười hà hà: “Đã 26 tuổi rồi, còn để
mẹ lo lắng đến khi nào! Mau kết hôn sinh cháu, nhân lúc mẹ còn khỏe còn
bế con cho con! Mẹ thấy Thạch Lỗi rất được, nếu con thích thì quyết định đi! Mẹ sẽ đi nói với bố con.”
Nói đến Phương Chung Sơn
là tâm trạng vui vẻ của Tiểu Kỳ như biến mất, nói: “Mẹ, việc này mẹ đừng lo lắng! Họ còn muốn con nhường Thạch Lỗi cho Tiểu Vũ, con sẽ không làm thế đâu!”
“Con đi đánh răng đây!” Vừa nói, Tiểu Kỳ đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Hai mẹ con vẫn sống trong căn nhà cũ được đơn vị của Phương Chung Sơn phân
cho. Nói là nhà vệ sinh thật ra chỉ là chỗ trống lắp cửa xếp kéo, giống
như chiếc xe đạp cũ trong nhà Tiểu Kỳ, cửa xếp kéo kêu cót két cót két.
Tiểu Kỳ cố gắng kéo, tự nhiên có một đinh vít rơi xuống. Cô cau mày, lấy bàn chải đánh răng soi gương thổi bong bóng.
“Ồ, Thạch
Lỗi, mau vào đi!” Cùng với tiếng chưông vang lên là giọng nói thân thiện của bà Từ, Tiểu Kỳ cười thầm, mẹ thật là lo lắng mình không cưới nổi
chồng rồi.
“Làm gì vậy? Mới ngủ dậy sao, đồ lười nhác!”
Thạch Lỗi đứng bên cửa nhà vệ sinh nhìn Tiểu Kỳ, dùng tay chấm kem đánh
răng chấm lên mũi cô.
Tiểu Kỳ làu bàu: “Đồ đáng ghét, mau ra đi!”
Bà Từ cười đến nỗi không khép nổi miệng, “nhìn xem, các con đúng là oan gia, vừa gặp đã chí chóe rồi! Tiểu Kỳ nhanh đến ăn cơm!”
Thạch Lỗi cười gãi gãi đầu: “Dì à, dì đưa cho con tô vít, con sửa cửa nhà vệ sinh.”
Tiểu Kỳ rửa mặt xong vừa ngồi vào bàn cơm thì nhận được điện thoại của Manh Manh.
“Tiểu Kỳ, mau lên, hôm nay nhất định phải gặp mặt! Mình và Vương Khải mời cậu ăn cơm tự chọn ở khách sạn Bch Duyệt, sao vậy, được không?” Manh Manh
nói với giọng hồ hởi, “Tối qua có người thấy cậu và Lý Vỹ Lợi ở rạp
chiếu phim Vạn Đạt! Còn nhìn thấy một người đàn ông lặng thầm nhìn theo
các cậu, tí nữa thì đánh nhau với Lý Vỹ Lợi rồi! Nói mau, có chuyện gì
vậy?”
Sự việc đúng là sai lầm cứ truyền đi mãi,Tiểu Kỳ
cười đau khổ: “Tuy mình hấp dẫn vô cùng, nhưng cũng chưa đến mức đó,
người thông báo tin cho cậu nhất định hiểu sai rồi. Được rồi, bạn học
Thạch Lỗi sáng nay đã để mình cảm nhận được “tình quân dân như cá với
nước” rồi, ăn được bữa sáng thật ấm áp, ha ha! Mình đưa anh ấy đi cùng
không sao chứ?”
Manh Manh hét lớn: “Kìa kẻ sát nhân kia, mỗi suất 125 tệ đấy nhé! Không cho đến!”
Tiểu Kỳ cười lớn: “Đợi đấy đi, lát nữa bọn mình sẽ đến!”
“Mẹ, Manh Manh mời cơm, con đưa Thạch Lỗi đi cùng, không ở nhà ăn cơm đâu!
Hì hì!” Tiểu Kỳ nhìn sang Thạch Lỗi, cười ngốc với bà Từ.
Thạch Lỗi cười nói: “Dì à,bọn con đi đây ạ!”
Tại tầng một của khách sạn Bách Duyệt, Manh Manh nhìn thấy Tiểu Kỳ đến cùng Thạch Lỗi giả giọng đau khổ nói: “Chà chà, Tiểu Kỳ cậu sao không dẫn cả đoàn đến, buổi chiêu đãi này mình và Vương Khải phá sản mất!”
Vương Khải béo ục ịch để lộ nụ cười hiền hậu, vội vàng vẫy tay: “Manh Manh
đùa đấy, hoan nghênh hoan nghênh, anh đã nghe tên em từ lâu rồi!”
Tiểu Kỳ cười hì hì: “Thế sao, coi như mình nghe thấy, vào đi!”
Bốn người vừa nói chuyện vừa ăn, Manh Manh ngoắc ngoắc chân Tiểu Kỳ dưới
gần bàn, nháy nháy mắt. Tiểu Kỳ nhìn di động, một tin nhắn gửi đến: Đồ
quỷ, yêu người ta rồi hả?
Tiểu Kỳ trả lời: Thực ra nghĩ đi nghĩ lại, tình yêu thật ngọt ngào.
“Lý Manh Manh?”
Lý Manh Manh khi đang nói về giám đốc công ty thay đổi thái độ thế nào thì Hoa Tiên Dũng đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, cau mày, trong mắt
dường như tóe lửa.
“Hừm, quả nhiên là ở bên cạnh thằng
mập này! Được rồi, đã nhiều tiền như vậy thì trả lại tiền tôi mời cô ăn
cơm, xem phim, mua quà và hoa trong suốt một tuần chúng ta quen nhau! Dù sao tôi cũng là người nghèo, cô đi tìm người giàu đi! Phụ nữ như cô tôi cũng không tiếc!” Hoa Tiên Dũng phẫn nộ
“Anh!” Manh Manh lặng người, hồi lâu mới cười lạnh lùng, sau đó nói, “ anh mời tôi ăn
cũng chỉ là canh chua cay, mỳ, còn có một lần ăn lẩu. Hai lần tặng hoa
cho tôi, còn tặng một đồ chơi bằng nhựa. Tôi chẳng thèm nói nữa, tôi trả cho anh!”
Vương Khải không đợi Manh Manh tiếp tục phản
ứng, từ ví tiền lấy ra một xấp tiền đưa cho anh ta, “Cảm ơn anh đã chăm
sóc Manh Manh, đây là 1.000 tệ, anh giữ lấy đi!”
Thạch Lỗi nhìn ngạc nhiên hồi lâu, cẩn thận kéo góc áo Hoa Tiên Dũng nói: “Tiểu Dũng, cậu rốt cuộc sao thế, sao lại làm thế?”
Hoa Tiên Dũng hừm một tiếng, đếm đếm tiền, cười: “Rất tốt, quả nhiên là
người có tiền, như vậy người nghèo như tôi phải cáo từ trước rồi!”
Tiểu Kỳ hồi lâu vẫn chưa định thần lại, mở to miệng vỗ lên đầu: “Quá đểu, còn đến mức độ này nữa, mình phục rồi!”
Thạch Lỗi thấy tâm trạng mọi người trầm lắng liền đứng dậy: “Ồ, mình đi mua đồ uống cho mọi người, cùng nhau chạm cốc cái!”
Đúng là bữa cơm đầy tâm trạng.
Tiểu Kỳ an ủi Manh Manh, sau đó đột nhiên muốn đến công viên ngồi với Thạch Lỗi một lát.
♥ Gặp lại Vương Du
Trung tuần tháng tư, hoa ngọc lan trong công viên đã tỏa ra mùi hương dịu
nhẹ, cả một màu trắng như ngọc, hương thơm dịu nhẹ. Tiểu Kỳ thở dài:
“Mới đầu Manh Manh cũng động lòng trước Hoa Tiên Dũng nhưng về sau đích
thực là vì điều kiện của anh ấy không tốt mà do dự, nhưng giờ em lại
thấy quyết định của Manh Manh là đúng.”
Thạch Lỗi vỗ vỗ
vai cô, nhẹ nhàng: “Duyên phận là thứ rất đặc biệt, chỉ có thể chứng tỏ
họ không thích hợp với nhau. Anh và Hoa Tiên Dũng là bạn học phổ thông,
cũng là mới liên hệ lại, cũng không hiểu rõ cậu ấy.”
Hai
người đang nói chuyện thì phát hiện có một người đàn ông đang ở đối diện nhìn ra xa vẽ tranh. Cô muốn chạy trốn nhưng lại không thể không tiến
về trước. Cái tên Vương Du thật không dễ chôn sâu trong lòng, bây giờ
còn gặp lại. Trong cuộc sống luôn gặp rất nhiều người và việc mà mình
không ngờ tới, lại không thể không đối diện.
“Tiểu Kỳ, chào hai bạn! Ha ha!” Vương Du hoàn thành xong nét vẽ cuối cùng, quay đầu nhìn Tiểu Kỳ.
ương Du nhìn hai người từ trên xuống dưới, vuốt vuốt râu rồi cười: “Đẹp, rất đẹp!”
Tiểu Kỳ có chút ngượng ngùng, không biết nên nói gì. Vương Du dường như có
chút không tự nhiên, giống như đột nhiên nhớ đến việc gì, anh mỉm cười
mời: “Nào, sắc xuân đẹp thế nào, tôi vẽ nhanh cho hai người một bức
nhé!”
Tiểu Kỳ quay đầu lại nhìn Thạch Lỗi, hai người đều cảm thấy đề nghị này rất mới mẻ, vội vàng gật đầu.
Gió nhẹ thổi những sợi tóc của Tiểu Kỳ. Ánh nắng mặt trời kiêu sa, Tiểu Kỳ
không biết tại sao rất căng thẳng, ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ
ảnh hưởng tới Vương Du vẽ tranh. Còn Thạch Lỗi vừa đùa cô, làm trò, còn
lè lưỡi ra đùa cợt. Cô chịu không nổi cười lớn đuổi đánh anh, “đồ đáng
ghét, lúc làm người mẫu tốt nhất anh đừng động đậy.”
Anh cười: “Là vẽ tranh mà,sợ cái gì! Xem em đần như gà gỗ, chắc chắn là tranh không đẹp rồi!”
Thạch Lỗi cố ý nhấn mạnh “đần như gà gỗ”, Tiểu Kỳ tức giận đến nỗi ngứa ngáy
mồm miệng, chỉ còn cách vừa cười vừa châm biếm, “chà, còn dùng thành ngữ nữa!”
“Tiểu quỷ, nhìn đây!” Thạch Lỗi nhân lúc Tiểu Kỳ không chú ý véo véo mặt cô.
“Á, đúng là xấu tính!” Tiểu Kỳ kêu lớn, quay người lại nhìn, Vương Du không biết từ lúc nào đã đi mất, trong lòng chỉ còn lại nỗi thất vọng.
“Ồ, bạn của em đi rồi!” Thạch Lỗi cười hì hì, nheo mắt nói.
Tiểu Kỳ như nhớ ra điều gì, nhìn lên cười: “Đồ xấu tính, hóa ra là anh cố ý!”
“Tiểu Kỳ thân mến, anh phải đi rồi, chỉ có một ngày phép, tối lại phải điểm
danh rồi. Đừng nhân lúc anh vắng mặt nghĩ cái này cái nọ nhé, càng không được tham gia hội gặp mặt, hiểu chưa?” Thạch Lỗi dặn dò.
Tiểu Kỳ trong lòng ấm áp, chợt nghĩ: Đành vậy, rút lại thôi, ông trời sẽ
trừng phạt bà ta. Sống hạnh phúc cùng anh, cưới anh và sinh con. Cô nghĩ đến đấy thì mặt đỏ lên, cắn môi cười không nói.
“Sao không nói gì thế, không nỡ để anh đi hả?”
Đến bến xe, Thạch Lỗi cười ha ha nhìn theo cô. Trước lúc lên xe từ túi lấy
ra một chiếc nhẫn đính hôn, đeo vào ngón tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Anh mua hôm qua, chẳng đáng giá gì cả, đep vào tay em trước! Đợi trước khi
kết hôn, sẽ mua cái đẹp hơn cho em.
Cô bàng hoàng “dạ”,
ngẩn người nhìn xe từ từ lăn bánh, cho mãi đến lúc xe chạy xa khỏi tầm
mắt. Thật ra cô muốn nói câu gì đó thật tình cảm như em sẽ nhớ anh. Cả
đời này ở bên nhau, kiếp sau còn có thể gặp anh thì tốt rồi...
Làm sao nói được ra lời, cô phát hiện mình ở trước mặt Thạch Lỗi không thể
cứng rắn, mà là một người mềm yếu, đa sầu đa cảm như mưa tháng tư ở phía Bắc.
Mang tâm trạng rầu rĩ, cô ngồi lên xe buýt về nhà. Đến cửa của khu đô thị, bảo vệ đưa cho Tiểu Kỳ một bức thư.
Tiểu Kỳ bóc ra,là bức tranh mà Vương Du để lại, Tiểu Kỳ và Thạch Lỗi trong
tranh cười đùa. Cô cầm điện thoại lên muốn gọi cho Vương Du thì phát
hiện ra một tin nhắn mới:
Tiểu Kỳ, từ trong mắt em có thể nhìn ra em thực sự yêu cậu ấy, hãy trân trọng nhé, chúc em hạnh phúc.
Anh luôn hiểu rằng em đối với anh không phải tình yêu chỉ là em không
phát giác ra mà thôi, ha ha. Anh phải đến Quảng Châu, từ đây phiêu bạt
chân trời mới.
Nhớ đến tình yêu thầm lặng của mình kết
thúc ở đây, cô thực sự cảm thấy buồn, vừa đến cửa lấy chìa khóa thì nghe thấy một giọng quen thuộc: “Dì à, con và Tiểu Kỳ là chị em, dì yên tâm
đi! Con biết mẹ con đã làm tổn thương dì, nhưng dì yên tâm, con và Tiểu
Kỳ sẽ là chị em tốt. Ha ha, không chừng nếu chuyện của con tiến triển
tốt thì năm nay sẽ kết hôn. Nghe nói Tiểu Kỳ cũng có bạn trai rồi, thật
tốt, bọn con có thể cùng kết hôn thì tốt rồi.
♥ Chầm chậm trôi đi
Tim của Tiểu Kỳ đột nhiên đập mạnh, máu trào lên, chút nữa ngất lịm. Từ
ngày bà Từ ly hôn với ông Phương đau khổ không muốn sống, buổi tối đó
uống một bình lớn thuốc ngủ. May là buổi tối đó Tiểu Kỳ từ nhà bạn học
về nhà phát hiện ra, kịp thời đưa đến bệnh viện rửa ruột. Từ lúc đó,
tình yêu của bà Từ biến thành hận, càng không đề cập đến người đàn bà
cướp chồng mình. Tiểu Vũ rõ ràng biết Ngụy Doanh cướp chồng của Từ Lệ
Vân sao còn dám đến tận nhà, ăn phải gan hùm rồi sao? Bình thường Tiểu
Kỳ giả vờ thân thiện với Tiểu Vũ nhưng hiện tại không hiểu nổi hôm nay
cô ta đến là vì sao?
Hít sâu vài hơi, Tiểu Kỳ mới mở cửa. Bà Từ không bối rối như cô nghĩ mà vẫn mỉm cười nhìn Tiểu Vũ, trên bàn
là hoa quả và hạt dưa.
“Tiểu Kỳ, em về rồi!” Tiểu Vũ hớn hở nhìn cô.
Bà Từ nói: “Đứa trẻ này, không biết ai sao...”
Tiểu Kỳ sắp nghẹn đến tận cổ họng, cô xông đến nhìn mẹ, bà Từ quả nhiên
cười: “Lý Manh Manh đâu? Không phải nói đến nhà mình ăn cơm sao?”
Tiểu Kỳ trong lòng thầm nghĩ mẹ mình đầu óc thật linh hoạt, liền nói: “À,
Manh Manh đang đi tìm con nhà giàu rồi, cuộc sống thật sung sướng!”
“Thật không? Số cậu ta thật tốt. Ha ha! Hôm nay cháu mạo muội đến, dì không
giận chứ! Chủ yếu là cháu nghĩ nhiều năm rồi trong lòng bố mẹ cháu vẫn
luôn day dứt, bây giờ mọi người đều lớn rồi, thật ra nên qua lại với
nhau. Dì à, dì coi như thêm một đứa con gái như cháu, cháu sẽ hiếu thuận với dì như Tiểu Kỳ.” Tiểu Vũ cười ngây thơ.
Tiểu Kỳ nhìn trộm Tiểu Vũ, trên người mặt một chiếc vest bằng voan tay bồng, dường
như mới làm tóc, lọn to mượt mà giống như hoa nở. Tiểu Kỳ đột nhiên nhìn lên chiếc váy mà Tiểu Vũ mặc trong áo vest, đúng là chiếc váy cắt cổ
4.180 tệ. Trong lòng chợt thấy kinh ngạc, chiếc váy đó tối thiểu cô đã
đến Parkson xem ba lần, mỗi lần đều mặc thử rồi nhìn qua nhìn lại trong
gương, sau đó nhìn lên giá, lặng lẽ bỏ đi. Chưa phải nhân viên chính
thức, lương mỗi tháng trừ tiền điện thoại, tiền đi lại, còn phải đưa cho mẹ phí sinh hoạt. Chiếc váy đắt như vậy sao cô mua nổi. Nhưng bây giờ
chiếc váy đó quả nhiên đã khoát lên người Tiểu Vũ. Một chút thương tâm
trào lên, nhưng biết làm sao chứ! Nghĩ một chút cũng thấy chẳng có gì
đáng ngạc nhiên, ông Phương là bác sĩ, Ngụy Doanh là giáo viên tiểu học, Tiểu Vũ là giảng viên đại học, tất cả đều là ngành nghề ổn định và có
thu nhập cao, mua chiếc váy này có thấm gì? Còn mình và mẹ phải chi tiêu dè xén để tiết kiệm, chăm chỉ làm việc,còn mong muốn kiếm tiền đổi một
ngôi nhà mới hơn chút.
Thật đau lòng, cô ngẩn ra nhìn
Tiểu Vũ, cô thật khó khăn để thừa nhận mình thực sự đố kỵ, nhà ông
Phương bố hiền con ngoan, hòa thuận, tại sao mình và mẹ lại sống những
ngày thê lương thế này trong căn nhà tồi tàn? Nếu không phải là bà ta
đột nhiên xuất hiện, mang theo Tiểu Vũ, cướp đi ông Phương, cướp đi tình yêu của người cha thì Tiểu Kỳ sao lại phải sống những ngày khổ sở như
này! Phẫn nộ và cay đắng chồng chất gào thét khiến cô dường như muốn
biến mất.
Tiểu Vũ đứng dậy sờ trán Tiểu Kỳ, quan tâm hỏi: "Tiểu Kỳ, em khó chịu sao? Lên giường nằm đi?"
Tiểu Kỳ cười nhạt: "Không có gì, em đi vệ sinh đã!"
"Ồ, vậy cháu về đây!" Tiêu Vũ cười rồi quay đầu lại nói với bà Từ.
Bà Từ nghi ngờ nhìn Tiểu Kỳ, vội cười tiễn Tiểu Vũ xuống tầng.
"Ồ, Tiểu Vũ đúng là tự lái xe đến thật." Bà Từ lên lầu, trên mặt cảm xúc lẫn lộn.
"Tại sao vậy, mẹ nhìn người ta sống sung sướng như vậy, tại sao hôm nay lại
đến đây. Lẽ nào mong mẹ con mình tha thứ cho mẹ cô ta sao? Làm dì ghẻ
rồi lại muổn làm thánh mẫu sao? Thật nực cười! Nếu không phải vì bà ta
xuất hiện, quyến rũ ông ta thì mẹ con mình sao phải sống như ngày hôm
nav? Sao lại như thế. Tức chết đi được. Mẹ biết chiếc váy cô ta mặc hôm
nay bao nhiêu tiền không? 4.180 tệ, bằng hai tháng lương của con đó! Còn lái xe đến nữa, mẹ xem cô ta căn bản không phải đến để hóa giải mâu
thuẫn, mà đến để khoe khoang, đồ đểu! Mẹ, con nhờ mẹ Manh Manh tìm cho
mẹ một người bạn, mẹ cũng cần có người chăm sóc, rời xa Phương Chung
Sơn, mẹ con mình nên sống tốt hơn mới đúng." Tiểu Kỳ nói, có chút nghẹn
ngào.
Bà Từ đau khổ, môi run lên: "Tiểu Kỳ, con theo mẹ
nên phải chịu khổ! Mới đầu nếu là theo ba con thì con nhất định sẽ sống
sung sướng. Con biết rõ mẹ chẳng có trình độ gì mà vẫn chọn theo mẹ."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa" Tiểu Kỳ vùi đầu vào lòng mẹ, sợ mình lại bật khóc khiến mẹ càng đau lòng hơn.
"Mẹ, con đói rồi, con đói rồi!" Tiểu Kỳ cười lắc lắc vai bà Từ.
Bà Từ lau nước mắt, cười, “Được, mẹ hầm canh cá, còn mua thạch và móng giò mà con thích ăn. Mau rửa tay ăn cơm nào!"
Đêm tĩnh lặng, Tiểu Kỳ và bà Từ ngồi bên bàn trà của phòng khách để ăn cơm. Tiểu Kỳ nhìn chiếc tivi cũ, sofa cũ trong nhà trong lòng nghĩ: Tiểu Vũ, tôi sẽ bắt hai mẹ con chị phải trả giá, trả giá!
Tiểu Kỳ vốn muốn buông tay, không báo thù nữa để làm một người phụ nữ vì gia
đình nhưng hận thù sục sôi trong lòng bị Tiểu Vũ kích động, đột nhiên
lại trào lên, con quỷ hận thù khoa chân múa tay như muốn nhảy bổ ra. Cô
giống như một con ma, mỗi ngày viết một trang thư tình dạt dào tình cảm
gửi vào hòm thư của Tiểu Vũ, mỗi tối đều gửi tin nhắn riêng trên Weibo
cho Tiểu Vũ.
Có ngày Tiểu Vũ gửi tin hỏi:
Tại sao anh không lên QQ[1], như vậy mình sẽ nói chuyện tiện hơn.
([1Công cụ chat bằng tiếng Hoa của Trung Quốc. ỌQ đã làm thay đổi thói quen và
trở thành công cụ liên lạc không thể thiếu của người dân Trung Quốc. )
Tiểu Kỳ trả lời:
Ở trước mặt em luôn cảm thấy rất ngại, nhưng khi không gặp lại không chịu nỗi nên phải lên mạng. Anh nghi ngờ mình là người có hai tính cách, ha
ha. QQ của anh từ lâu không còn đăng nhập, mật khẩu củng quên rồi.
Tiểu Vũ trả lời rất nhanh:
Thảo nào em gửi tin nhắn cho anh, anh luôn nói những lời khiến em tức giận
như anh có bạn gái rồi. Ha ha, giờ em đã hiểu, người mà anh nói chính là em!
Tiểu Kỳ cười thầm:
Đúng vậy đồ ngốc! Anh có chút việc bận rồi, chúc ngủ ngon và mơ những giấc mơ đẹp.
Dường như quên đi tất cả, ma quỷ mà Tiểu Kỳ chôn sâu trong lòng đột nhiên
xuất hiện tác quái. Cô khống chế không nổi bản thân. Đi làm, tan ca và
lên mạng. Đột nhiên có một ngày Thạch Lỗi gọi điện đến, cô mới nhớ lâu
rồi không nhận điện thoại của anh.
"Anh đi tập huấn bao nhiều ngày rồi có nhớ anh không?" Thạch Lỗi cười khì khì
Tiểu Kỳ có chút bối rối vì đã mạo danh anh để thể hiện tình ý dạt dào với Tiểu Vũ, cô cười: "Nhớ, rất nhớ!"
Thạch Lỗi lại cười: "Ngày mai anh về, lúc đó sẽ gọi cho em!"
Tiểu Kỳ không biết tại sao trong lòng lại có bồn chồn, dường như sắp có
chuyện gì xảy ra, tâm rạng ủ rũ, thất vọng đan xen không rõ lý do. Lúc
cô đi làm thì không để ý cho đến lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Phương
Chung Sơn đang đứng trước quầy cười tươi thì lại giật mình.
"Tiểu Kỳ, bố lại liên hệ được mấy người cần gửi tiền. Mình ăn cơm được không?" Nụ cười làm lành hiện rõ trên mặt ông.
Tiểu Kỳ nhìn đồng hồ, quà nhiên đã sắp tan ca. Cô lạnh lùng đáp: "Không cần, con rất mệt."
Sau khi tan caô vừa ra khỏi cửa thì thấy Phương Chung Sơn khom người trước cửa ngân hàng, chờ cô.
Phương Chung Sơn vừa thấy Tiểu Kỳ xuất hiện vội vàng đến, cười nói: "Tiểu Kỳ,
bao nhiêu năm rồi bố vẫn biết con còn hận bố. Nhưng bây giờ các con đều
lớn rồi, bố mẹ cũng già rồi. Tình cảm của Tiểu Vũ cơ bản ổn định rồi, bố và dì đều rất vui, con cũng mau mau thôi. Bố nhờ người nghe ngóng cho
con một chàng trai khá tốt, thấy con được gả cho người tốt là bố rất vui rồi."
"Được rồi, được rồi, đừng nhắc đến Tiểu Vũ của bố, phiền phức quá!" Tiểu Kỳ cũng muốn ngồi với người đàn ông này vừa ăn
vừa nói chuyện như trước kia, giống như cha con người ta thân thiết vai
kề vai nhưng cô làm không được. Khi không gặp ông thì có khi cũng hơi
nhớ nhưng gặp rồi trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Tin nhắn của Tiểu Vũ mà cô đọc được khi đăng nhập Weibo khiến cô giật mình.
"Anh rốt cuộc là ai? Hôm nay tôi đã hỏi Thạch Lỗi, đây chắc chắn không phải
là anh ấy. Anh rốt cuộc là ai, sao anh có thể lừa gạt tình cảm của người khác như vậy?”
Phía sau tin nhắn là hàng loạt dấu hỏi
chấm. Những dấu hỏi này cứ lớn dần khiến Tiểu Kỳ lo lắng, hoảng loạn,
làm sao đây? Tính cách của Tiểu Vũ thuộc loại e thẹn và thẹn thùng, cô
ta sẽ không dễ dàng gọi điện hỏi Thạch Lỗi chứ, bị phát hiện rồi! Thạch
Lỗi sau khi biết sẽ nghĩ thế nào? Phải kiên quyết phủ nhận, đúng, kiên
quyết phủ nhận!
Cả đêm lật đi lật lại không ngủ nổi, đầu
óc Tiểu Kỳ hỗn loạn, hễ nghĩ đến lúc bố mẹ ly hôn hồi đó, cảnh mỗi tháng Phương Chung Sơn gửi tiền sinh hoạt phí đều bị bà Từ ném ra khỏi cửa.
Hễ nghĩ đến cảnh ông Phương dẫn theo Tiểu Vũ và Ngụy Doanh bỏ đi khiến
cô lại day dứt, lại nghĩ đến Thạch Lỗi và nụ hôn nồng ấm. Đúng, ngày mai sẽ đến trước Tiểu Vũ để bộc bạch tất cả với Thạch Lỗi, sau đó cầu mong
anh tha thứ, anh sẽ tha thứ cho mình. Như vậy là đành từ bỏ hận thù, kết hôn với Thạch Lỗi và sống cuộc sống của mình.
♥ Đổ vỡ
Buổi tối tâm trạng Tiểu Kỳ không ổn định, cho đến sáng sớm mới mơ hồ chìm
vào giấc mộng, điện thoại vang lên từng hồi từng hồi, cô mới bắt máy:
"Ai đấy?"
"Anh, anh nói hôm bay về sao em lại không muốn đón anh?" Giọng của Thạch Lỗi nghe thật thân mật
"Anh về thật rồi sao?" Tiểu Kỳ dựa người vào đầu giường.
Thạch Lỗi cười: "Đồ ngốc, đương nhiên là thật. Nhanh nào anh ở tầng hai của Pizza Hut, mời em ăn sáng nhé!"
Tiểu Kỳ vẫn chưa tỉnh táo, điện thoại đã bị ngắt. Cô trách hờn: "Được, quả
nhiên là ngắt máy trước, quá đáng thật, xem em đến lấy lại công bằng như thế nào!" Nói xong, cô đứng dậy thay váy màu xanh lam, buộc tóc đuôi
ngựa.
Nhân cơ hội này nói rõ tất cả, Thạch Lỗi sẽ hiểu.
Đến lúc đó nói cái gì nhỉ, em yêu anh, nhớ anh... Muốn nói gì sẽ nói
hết. Tiểu Kỳ ngồi trên taxi nghĩ ngợi, không nín nổi cười. Khi vừa đến
dưới cửa hàng Pizza Hut thì Thạch Lỗi lại gọi đến.
"Đến chưa, anh giới thiệu bạn anh với em!"
Giọng điệu của Thạch Lỗi khiến Tiểu Kỳ có chút lo lắng.
"Đến rồi." Tiểu Kỳ nói xong là đã đến tầng 2 ở chỗ ngồi ngay trước mặt là Thạch Lỗi và Tiểu Vũ đang nhìn cô.
Tiểu Kỳ đột nhiên thấy như trời đất xoay chuyển, không biết nên tiến hay lùi, đứng yên ở đó trong đầu trống rỗng.
"Tiểu Kỳ!" Thạch Lỗi chạy đến kéo tay cô, lại sờ sờ trán cô, nhẹ nhàng, "Sao
vậy, sắc mặt không tốt. Mau nào, anh gọi pizza cho em, em ăn chút đi."
"Đến đây anh giới thiệu, đây là Phương Tiểu Kỳ!" Thạch Lỗi cười tít mắt, nói với Tiểu Vũ.
Vai Tiểu Vũ run lên, lắp bắp: "Tiểu Kỳ, quả nhiên là em!"
"Ồ, chị Tiểu Vũ!" Tiểu Kỳ nghĩ có gì mà ngạc nhiên, cuối cùng vẫn phải để Tiểu Vũ biết.
"Thạch Lỗi, em ấy là bạn gái của anh vậy tại sao trên Weibo anh lại lừa gạt
tình cảm... của tôi?" Tiểu Vũ tức giận đến nỗi mặt nóng lên, quầng mắt
đỏ bừng, nước mắt không kìm nổi rơi xuống, chuốt mi cũng nhòe ra quanh
mắt, toàn bộ mắt nhòe nhoẹt bởi màu đen.
Lúc này Tiểu Kỳ
rất hả hê, bao nhiêu năm rồi Tiểu Vũ được ông Phương tận tâm che chở,
tất cả tình yêu của bố đều bị cô ta chiếm hết, cái gì cũng Tiểu Vũ cơ
thể không khỏe, yếu ớt, Tiểu Vũ hiền thục dịu dàng. Nhìn cô ta khóc nấc
lên dùng tay ôm mặt, Tiểu Kỳ cười nói: "Chị à, nhìn chị kìa, lần sau nhớ dùng chuốt mi chống nước nhé! Nếu chị không biết trang điểm em hoàn
toàn có thể dạy cho chị."
Thạch Lỗi không hiểu gì liền
hỏi: "Tiểu Vũ, tối qua anh không phải đã nói rồi sao, anh không lên
mạng, thỉnh thoảng lên mạng chỉ là xem qua trang web, đừng nói là Weibo
gì đó. Anh đâu có lừa gạt tình cảm của em, tội danh này có nghiêm trọng
quá không? Tiểu Vũ cầm điện thoại mở Weibo, nói: "Anh tự xem đi!"
Anh xem xong một tin nhắn, đột nhiên giật mình, lặng lẽ nhìn Tiểu Kỳ: "Tiểu Kỳ, có phải là em không?"
Trước mắt Tiểu Kỳ dường như nhìn thấy Ngụy Doanh nước mắt ê chề xin lỗi bà
Từ: "Xin lỗi chị, xin lỗi, em không nên phá hoại gia đình chị, em không
nên làm vợ lẽ...” Cô dường như thấy khuôn mặt ông Phương ân hận: "Bố xin lỗi hai mẹ con, đều là lỗi của bố..." Nước mắt của Tiểu Vũ dường như
hóa thành sông lớn dâng trào, mỗi một giọt đều kích động Tiểu Kỳ, cô
thấy tất cả những gì mình làm đều không vô ích, đều đáng giá! Mình và mẹ không biết bao đêm ngồi lặng lẽ xem tivi, nghe tiếng mưa tiếng gió rít
bên ngoài, cảm nhận cô đơn và lạnh lẽo của ngôi nhà cũ, ông Phương thì
sống hanh phúc đầm ấm bên gia đình. Kẻ cướp chồng đáng bị sỉ nhục, cả
đứa con cũng chẳng tốt đẹp gì! Nghĩ đến đây, Tiểu Kỳ căm giận nói: "Phải đó, là tôi! Anh không biết mẹ của Tiểu Vũ cướp bố của em bao nhiêu năm, cô ta hưởng thụ tình yêu của cả bố lẫn mẹ, còn em và mẹ em thì sao? Cả
nhà em vốn rất hạnh phúc, người đàn bà vô liêm sỉ đó quyến rũ bố em,
cuối cùng chia rẽ gia đình em! Anh thử nói xem em có thể không hận cô ta được không? Em có thể không hận được không?"
Thạch Lỗi
ngẩn người, quay lại nhìn Tiểu Vũ, dường như anh đã hiểu rất nhiều sự
tình, ấp úng: "Hóa ra hai người là... nhưng em cũng không thể..."
Tiểu Vũ khóc: "Phải, em cũng cảm thấy mẹ em không đúng! Những năm gần đây
gia đình tôi luôn muốn bù đắp cho hai người, nhưng mỗi lần bố đến đều bị hai người đuổi đi! Tôi lấy dũng khí đến tìm dì để nói chuyện chính là
để hóa giải những mâu thuẫn này. Đã như vậy rồi em bắt chị phải làm sao? Em luôn hận chị, lẽ nào chị không biết? Chị chỉ nghĩ sự khoan dung của
chị sẽ hóa giải giá băng trong em nhưng không ngờ, em, em quá đáng quá
rồi! Không ngờ em ác độc như vậy, lừa dối tình cảm của chị!"
"Được rồi, được rồi, đừng giả vờ đáng thương! Khi Phương Chung Sơn dẫn các
người đi chơi sao không nghĩ đến hai mẹ con tôi, khi chị lên đại học mỗi tháng đi Parkson với bạn bè còn tôi phải làm thêm kiếm tiền, mỗi ngày
chị về nhà hưởng thụ tình yêu của hai người còn tôi thì sao?" Tiểu Kỳ
nhìn Tiểu Vũ nước mắt ngắn dài càng tức giận.
"Tiểu Kỳ,
con quá đáng rồi! không ngờ người liên hệ với Tiểu Vũ trên mạng lại là
con! Hai đứa là chị em, sao lại như vậy?" Quay đầu lại, ông Phương không biết đã đến trước mặt họ từ lúc nào.
Tiểu Kỳ càng tức
giận, Tiểu Vũ đến hẹn hò với Thạch Lỗi ông Phương cũng không yên tâm
phải theo đến! Còn nữa, tại sao việc gì cô ta đều báo cáo với bố mẹ
giống như trẻ con! Đồ ác độc, thể nào không gả đi được! Tiểu Kỳ sôi sục: "Ngài Phương thân mến, không yên tâm để con gái một mình đi hẹn hò sao, đúng là người cha nhân từ!"
"Bố, sao bố lại đến đây, bố mau đi đi, mau đi đi!" Tiểu Vũ bối rối kéo ông Phương đi ra.
Phương Chung Sơn kéo Tiểu Kỳ thấp giọng nói: "Lần này lại giống trước kia đúng không, con không thích người này chỉ là chọc tức Tiểu Vũ, khiến bố tức
giận đúng không? Con tại sao phải làm vậy, có một số việc bố không muốn
cho con biết là muốn tốt cho con!"
Tiểu Kỳ nhìn bộ dạng
đau xót của ông khi đứng trước Tiểu Vũ, trong lòng dâng trào nỗi đau
đớn, cô hừ giọng: "Phải đấy, đúng là như bố nói con căn bản không thích
người này! Chỉ là để chọc tức Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thích ai con sẽ quyến rũ
người đó! Con giờ sống là để dày vò hai mẹ con họ bố hài lòng chưa?"
"Bố, mau đi thôi!" Tiểu Vũ nước mắt đầm đìa nhìn Thạch Lỗi, cắn môi kéo ông Phương chạy nhanh xuống lầu.
Người xung quanh đều nhìn về phía họ, phút chốc không khí lại trờ lại yên bình.
Tiểu Kỳ nhìn họ rời đi, mới phát giác chân mình giống như bất động, nặng nề
không nhấc nổi chân. Sắc mặt trắng xanh nhìn Thạch Lỗi nói: "Mau dìu
em!"
Thạch Lỗi lặng lẽ dìu cô về chỗ ngồi, hồi lâu không nói, mặt đầy tâm trạng.
Tiểu Kỳ mệt mỏi ngồi trên ghế nghỉ ngơi rất lâu,phát hiện đói rồi liền cắn
miếng to pizza đã lạnh, mới nhận ra Thạch Lỗi đầy tâm trạng, liền hỏi:
"Anh sao vậy?"
Thạch Lỗi quay đầu lại, ngồi mạnh xuống
bên cạnh Tiểu Kỳ, vo mạnh mặt cô: "Em, căn bản không thích anh, đơn
thuần chỉ vì chọc tức Tiểu Vũ, những lời này lẽ nào anh, em..."
Tiểu Kỳ giật mình, cô cảm thấy hồn mình như vừa mới về tới nhân gian, vội
vàng đặt pizza xuống, vội vàng nói: "Không phải, em sai rồi, không, anh
hãy nghe em nói!"
Thạch Lỗi thở dài, đứng dậy đi ra
ngoài, Tiểu Kỳ vội cầm túi chạy theo, cô nghĩ xong rồi, phải giải thích, bộc bạch thế nào đây? Đàn ông tức giận thật đáng sợ.
♥ Khoảng cách
Tiểu Kỳ đuổi theo ra cổng, Thạch Lỗi đã lên xe rồi, cô nhìn chiếc taxi chạy
xa dần, trong lòng trống rỗng. Cô không biết nên đối diện với Thạch Lỗi
ra sao, quả thật cô luôn giấu anh.
Ánh nắng mặt trời chói chang, nhớ lại buổi chiều nhiều năm về trước, đột nhiên nhìn thấy
Phương Chung Sơn cùng với Ngụy Doanh và Tiểu Vũ vừa ăn cơm vừa cười đùa ở vị trí sát cửa sổ của Tinh Mãn Lầu, nỗi đau đó mãi mãi chẳng thể quên
được. Mà hôm nay chỉ là trừng phạt nho nhỏ. Tiểu Kỳ đang lang thang ở
Parkson vô ý nhìn thấy chiếc váy mà lẩn trước TiểuVũ mặc, trong lòng
cười nhạt: Tiểu Vũ, đừng trách tôi, ai bảo cô cướp đi tất cả hạnh phúc
của tôi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi, quả
nhiên là Ngụy Doanh gọi đến! Tiểu Kỳ trong lòng thản nhiên, nghĩ rằng
người đàn bà đó lại muốn đến hỏi tội, cô không bắt máy, tiếp tục bước
đi. Điện thoại lại vang lên, tiếng chuông là bài hát "Mèo máy", mỗi lần
bài hát này vang lên lại khiến cô mỉm cười, nhớ lại thời thơ ấu. Tuy
không biết tại sao người làm bác sỹ như ông Phương lại lấy người làm
công nhân như bà Từ, nhưng Tiểu Kỳ luôn cho rằng bố mẹ rất yêu thương
nhau. Tiếng chuông vẫn liên hồi vang lên, Tiểu Kỳ khó chịu nhấc máy.
"Tiểu Kỳ, cháu ở đâu. Cô có lời muốn nói ngay bây giờ!" Ngụy Doanh từ giọng nói dịu dàng trở nên nghiêm khắc.
Tiểu Kỳ nói: "Tôi sao phải nói với cô, tôi ở đâu có liên quan gì đến cô?"
Ngụy Doanh nghiêm giọng: "Nếu cháu muốn biết nguyên nhân thực sự khiến bố mẹ cháu ly hôn, muốn biết tất cả thì cháu phải nói với cô, cháu đang ở
đâu?"
Tiểu Kỳ đần người một lát, nói: "Tôi ở Starbucks Coffee tầng 2 của Parkson chờ cô
Không biết tại sao lần gặp mặt bí mật của bà Từ và ông Phương hôm đó lại hiện ra trước mắt, Tiểu Kỳ luôn cảm thấy lần gặp mặt đó ẩn giấu điều gì.
Nhưng cô hiểu tính khí của mẹ, do đó không dám hỏi nhiều. Đang nghĩ thì
điện thoại lại vang lên, quả nhiên là bà Từ. Tiểu Kỳ thấy kỳ lạ, hôm nay làm sao vậy?
Chưa đợi Tiểu Kỳ nói xong, bà Từ vội vàng:
"Tiểu Kỳ, nếu Ngụy Doanh tìm con thì con không thể gặp bà ta. Bà ta nói
gì ly gián mẹ con mình thì con cũng đừng tin! Con ở đâu, mẹ sẽ đến
ngay!"
Trong đầu Tiểu Kỳ có chút "hỗn loạn" và cô đáp: "Con ở Starbucks Coffee tầng 2 của Parkson!"
"Biết rồi", sau đó bà Từ tắt điện thoại.
Tuy là cuối tuần nhưng người trong Parkson không đông, trong đầu Tiểu Kỳ
hỗn loạn, không phân rõ hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Vừa gọi một cốc nước bưởi ép, uống được một ngụm thì Tiểu Kỳ thấy Ngụy
Doanh xuất hiện ở cửa thang máy ngó nghiêng, sau đó nhanh chóng đi về
phía cô.
"Cháu, cháu sao có thể đối xử với Tiểu Vũ như
vậy? Nó luôn coi cháu là em, tuy cô và bố cháu đều biết cháu không hề
coi nó là chị. Sao cháu lại lừa gạt tình cảm của nó, Tiểu Vũ là đứa con
gái ngây thơ, nó có thể chịu được cú sốc này không? Cháu quá đáng quá
rồi!" Bà ta nói bằng một hơi trong nước mắt.
Tiểu Kỳ phát cáu, nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Được rồi, biết là bà đến để hỏi
tội. Là chị ta ngốc nghếch chứ liên quan gì đến tôi? Năm đó bà cướp bố
tôi sao không nghĩ đến mẹ tôi có chịu nổi cú sốc đó không?"
Bà Ngụy nhìn Tiểu Kỳ trầm mặc, trong mắt lóe sáng, dường như do dự điều gì đó, hồi lâu mới nói: "Tiểu Vũ sinh ra đã mắc bệnh tim, không thể chịu
được sự kích động, chắc cháu vẫn chưa biết?"
Tiểu Vũ mắc
bệnh tim bẩm sinh? Thảo nào chị ta yếu ớt như vậy, thảo nào ông Phương
lại vỗ về chăm chút như vậy. Tiểu Kỳ hơi hối hận, cứng giọng nói: "Chị
ta có bệnh tim có liên quan đến tôi không? Bà đừng đến tìm tôi, bi kịch
hôm nay của các người chính là báo ứng của năm đó."
"Cháu!" Miệng Ngụy Doanh ta run lên, nước mắt từng giọt rơi xuống bàn. Bà ta
vội vàng lấy khăn giấy ra lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mẹ cháu năm đó
cướp đi bố cháu như thế nào, chắc chắn bà ta sẽ không nói cho cháu đúng
không? Cháu luôn mồm gọi cô là vợ lẽ, sao cháu không hỏi mẹ, rốt cuộc ai phá hoại hạnh phúc của ai? Còn nữa, ta, cháu.." Vai của Ngụy Doanh run
lên, dường như nhẫn nhịn giấu diếm cảm xúc không thể kiểm soát.
"Tiểu Kỳ!"
Phương Tiểu Kỳ đang ngạc nhiên nghe bà Ngụy nói thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, tiếp theo là bà Từ thở hồng hộc chạy đến.
"Ngụy Doanh, tôi nói cho bà hay, nếu bà muốn phá hoại quan hệ của hai mẹ con
tôi, tôi sẽ chết cho bà xem. n oán năm đó tôi không nói nữa, bà mang
theo con cùng với ông ta cũng hạnh phúc từng ấy năm rồi. Tôi đề nghị bà
trước khi nói phải suy nghĩ kỹ! Tiểu Kỳ, mau đi thôi, đi theo mẹ!" Trán
bà Từ toát ra những giọt mồ hôi nhỏ, bà một tay kéo Tiểu Kỳ, vừa thở
mạnh nói, "Đi mau, theo mẹ đi, sau này không cho con gặp mặt người đàn
bà đó nữa!"
"Mẹ, mẹ." Tiểu Kỳ nhìn Ngụy Doanh, sau đó đi theo mẹ vào thang máy.
Bà Từ sau khi vào thang máy tâm trạng dường như mới bình tĩnh lại, bà chớp chớp mắt, sau đó nhìn chăm chú vào Tiều Kỳ: "Tiểu Kỳ à, cả đời này con
là con của mẹ."
Tiểu Kỳ cười: "Mẹ à, con cứ nghĩ là có
việc gì! Mẹ đúng là, con đương nhiên cả đời này là con của mẹ rồi! Có
phải mẹ lo lắng con sẽ bị bà ta cướp mất hồn không? Ha ha, mẹ yên tâm
đi! Mẹ là mẹ yêu của con, dù đầu óc con có hỏng rồi cũng không thể theo
bà ta! Ai biết bà ta đột nhiên muốn nói gì với con, gọi cho con như kiểu bị điên."
"Bà ta, bà ta nói gì với con?" Bà Từ căng thẳng hỏi.
Tiểu Kỳ nhìn mọi người trong thang máy rồi nói nhỏ: "Lát nữa nói với mẹ."
Tiểu Kỳ nhìn bộ dạng hoảng hốt của mẹ, không nín nổi cười, mẹ thật là thần
kinh rồi. Cô đưa mẹ đến Pizza Hut, gọi một cốc đồ uống, mới nói: "Thật
ra cũng không có gì. Bà ta chỉ nói Tiểu Vũ vốn mắc bệnh tim, không chịu
nổi kích động, ý bà ta là con đừng cố ý làm khó Tiểu Vũ. Con nói với bà
ta khi bà ta cướp bố có nghĩ mẹ có chịu nổi cú sốc đó không?"
Bà Từ nói: "Thì vậy, đồ ích kỷ! Chỉ nghĩ đến cảm nhận của họ. Rốt cuộc là
con gái của tôi biết nghĩ cho mẹ, còn nói gì nữa không?"
"Ồ, cái này." Tiểu Kỳ do dự một t, rốt cuộc có nên nói với mẹ không? Được
rồi, cứ nói với mẹ, xem mẹ phản ứng như nào, mình luôn cảm giác trong
chuyện này có gì đó giấu mình. Cô cười, thấp giọng: "Bà ta nói rốt cuộc
ai phá hoại hạnh phúc của ai cũng chưa rõ. Còn nói là mẹ cướp bố, đương
nhiên, con nghĩ do bà ta kích động quá nên nói bừa."
Từ
Lệ Vân im lặng, nhìn ra cửa sổ, hai mắt thất thần dùng ống hút uống
nước. Bà Từ là người luôn cười hi ha, thường kể chuyện cười cho Tiểu Kỳ, mọi người đều nói họ không giống mẹ con, mà giống bạn bè. Tiểu Kỳ lúc
đó thấy mặt mẹ bí xị, ngồi nghiêm, cô cũng không dám luyên thuyên nữa.
Bà Từ ngồi rất lâu, thở dài nói: "Có một số việc mẹ không muôn nói với
con. Thực sự vợ đầu của bố con là Ngụy Doanh, họ kết hôn được ba năm
nhưng không có con, bà nội mong có cháu bế cháu bồng. Nhưng Ngụy Doanh
chạy chữa khắp nơi không thể mang thai, tình cảm của ba con và bà ấy
nhạt dần. Đúng lúc đó mẹ đi khám bệnh, vô tình quen ba con. Ba con vốn
là người tốt tính, thế là bố mẹ dần dần thành bạn. Về sau ba con ly hôn
với Ngụy Doanh. Bà ta luôn cho rằng là mẹ chia rẽ họ nên mới nói như
vậy. Mẹ và ba có con, sống rất vui vẻ. Nhưng bà ta sau khi ly hôn đi nơi khác sống, về sau không biết tại sao lại quay về tìm bố, bố con nói ông ta nợ Ngụy Doanh rất nhiều, rồi quay về với bà ta, ly dị với mẹ."
Bà Từ khó khăn nói ra từng chữ, giọng điệu rất chậm, Tiểu Kỳ mở to mắt
lắng nghe việc mình chưa từng biết. Cô nghĩ rồi vỗ vai mẹ, thỏ thẻ: "Mẹ, con mới biết hóa ra giữa ba người có chuyện này..."
Mắt bà Từ đỏ lên: "Con gái, giờ mẹ chỉ còn mình con!"
Mũi cô cay cay, nói: "Mẹ, con sẽ hiếu thuận với mẹ."
♥ Định mệnh
Về đến nhà, Tiểu Kỳ liên tục gửi tin nhắn cho Thạch Lỗi nhưng không nhận
được tin nhắn đáp lại, trong lòng hoảng loạn, giờ mới biết ngoài số điện thoại thì cô chẳng biết gì về Thạch Lỗi.
Nghĩ đi nghĩ lại cô gọi điện cho người giới thiệu.
Dì đó cười nói: "Thạch Lỗi sao, là bạn học của con trai bạn dì, là người
rất tốt. Dì biết Tiểu Kỳ xinh đẹp như vậy lại chưa từng yêu ai nên mai
mối. Như này nhé, dì cho cháu một số điện thoại, cậu bé đó tên Hoa Tiên
Dũng, cháu gọi cậu ta hỏi cách liên hệ với Thạch Lỗi nhé." giật mình,
sao lại không nghĩ đến Hoa Tiên Dũng chứ. Cô vội gọi, điện thoại bận
suốt, không ai bắt máy. Kỳ lạ, sao lại vậy?
Một lát sau,
có điện thoại của Hoa Tiên Dũng gọi lại: "Tiểu Kỳ à, xin lỗi nhé, anh
mải mua đồ ở siêu thị, không nghe thấy điện thoại kêu. Anh và Thạch Lỗi
vừa từ viện về, một người bạn của cậu ấy bị bệnh, chính là Tiểu Vũ.
Chuyện của hai người anh nghe nói rồi, đúng là đáng buồn thật.
Tiểu Kỳ thăm dò: "Tiểu Vũ sao rồi, Thạch Lỗi..."
Hoa Tiên Dũng nói: "Nghe nói là bệnh tim bẩm sinh, trước đó không cho người xung quanh biết, một người con gái thật kiên cường, Thạch Lỗi rất tức
giận, cái này chắc em biết!"
Tiểu Kỳ chột dạ nói: "Em, em sao biết được, anh ta không trả lời tin nhắn của tôi!"
Hoa Tiên Dũng cười: "Em vẫn chưa biết sao, điều kiện gia đình anh ta rất
tốt, sau này em sẽ rõ. Thạch Lỗi cũng rất tốt, em nên trân trọng, đừng
có học Manh Manh. Thạch Lỗi nói chốc nữa sẽ đi Starbucks Coffee gặp mặt, bố mẹ cậu ta đã sắp xếp rồi, em nhanh đi đi!"
Phương
Tiểu Kỳ thốt lên: "Á, cái gì, đi gặp mặt? Được rồi, đúng là kẻ đểu giả,
tắt máy đây!" Nghĩ đến việc Thạch Lỗi tình cảm nhìn người con gái khác,
Tiểu Kỳ tức giận, ngắt điện thoại nói với bà Từ, "Mẹ, con có việc gấp
phải đi."
Tại Starbucks Coffee, Thạch Lỗi ngồi ngẩn người trước ly cà phê.
Tiểu Kỳ mặt dày chạy đến ngồi nhìn thẳng vào Thạch Lỗi, cô nghĩ, không tin anh không ngẩng đầu lên nhìn.
Một phút, hai phút, rồi ba phút, Tiểu Kỳ chịu không nổi hét lên: "Này, sao vậy, đối tượng gặp mặt vẫn chưa đến sao?"
Thạch Lỗi lườm Tiểu Kỳ: "Lần gặp mặt trước bị một người con gái lừa, may là
tôi còn cao tay cũng nhờ người khác giả danh. Lần này đến gặp mặt nghe
nói là con gái nhà giàu, lại rất xinh, đương nhiên cần phải đợi lâu một
chút. Em lo lắng gì chứ, đúng là!"
"Anh!" Tiểu Kỳ tức
giận, cảm giác thất vọng bỗng chốc khiến cô không biết nên làm gì. Cô
thủ thỉ, "Em, em mới đầu đúng là muốn chọc tức Tiểu Vũ, nhưng em cũng là thích anh thật lòng. Nhưng dù sao anh cũng đi gặp mặt rồi nên em đi
đây." Cô ngăn không cho nước mắt chảy xuống, đứng dậy đi, nhưng bị anh
kéo
Thạch Lỗi từ phía sau ôm lấy eo Tiểu Kỳ và nói: "Em nói gì chứ, anh chưa nghe thấy, nói lại một lần xem?"
"Lời nói tốt không nói lần thứ hai!" Tiểu Kỳ tức giận nói.
"Em nói là thật lòng chứ?" Thạch Lỗi hỏi lại.
Tiểu Kỳ đang muốn nói gì đó, nhưng lại thấy một người con gái xinh đẹp bước
đến bên này, gọi: "Anh Thạch Lỗi!" Trong lòng chợt buồn "Em đi đây."
Đợi đã. Anh gọi từ phía sau, Tiểu Kỳ giả như không nghe thấy xông ra ngoài
cửa, đứng nấp sau trụ cửa nhìn vào trong. Qua cửa kính trong suốt, Thạch Lỗi và người con gái kia nói những gì. Cô cảm thấy đau nhói trong lòng. Tình yêu là gì? Chua chua ngọt ngọt, ngu ngu ngốc ngốc, dù mình không
muốn thừa nhận nhưng từ khi mình quen anh thì từng chút từng chút cảm
giác đó lần lượt xuất hiện trong mình.
Xong rồi, lần này
thực sự mất anh rồi. Tiểu Kỳ cắn môi đi từng vòng từng vòng trong
Parkson, nhìn những đồ vật đa dạng trong đó nhưng hai mắt mông lung.
Không biết từ lúc nào hễ cô có tâm trạng là lại thích đến Parkson, bước
chầm chậm, trong mắt dường như không còn ánh nhìn hoạt bát thường ngày,
càng không còn nét đáng yêu, mạnh mẽ thường ngày. Dù sao cũng sẽ không
gặp nhiều người quen, có thể thư thái như một chú gà gỗ hay hai mắt thất thần, khi muốn khóc trốn trong nhà vệ sinh và ở đây khóc lớn, khóc xong còn có thể rửa mặt trang điểm, sau đó trở lại là Tiểu Kỳ mạnh mẽ.
Bầu trời dần dần u ám, Tiểu Kỳ đi mệt rồi, ngồi thờ thẫn trên ghế. Không
biết bao lâu sau cô mới cảm thấy không còn sớm nữa, thở dài, đứng dậy ra xe buýt.
Kỳ lạ, sao hôm nay người đi xe buýt nhiều vậy,
Tiểu Kỳ nghiêng ngả trong đám người chen chúc để xuống bến cần xuống,
khi xuống xe đi qua khu chung cư Xyuan tự nhiên thấy Phương Chung Sơn và Ngụy Doanh vây quanh bà Từ như đang tranh chấp kịch liệt cái gì đó. Cô
kinh ngạc đứng ở đó, vừa khóc sưng cả mắt ở Parkson giờ lại nhìn thấy
màn này lại trào dâng nỗi đau, đang định đi hỏi cho ra nhẽ thì bị một
người kéo mạnh chạy về trước.
♥ Tình địch
"Thạch Lỗi anh làm gì vậy?" Tiểu Kỳ nói trong đau đớn.
Thạch Lỗi kéo cô vào một quán trà trước mặt, rồi nói: "Lẽ nào em không xin lỗi a
Tiểu Kỳ tức tối nói: "Tại sao tôi phải xin lỗi anh! Anh đã có bạn gái xinh như hoa, mau chóng về với cô ta đi, tìm tôi làm gì?"
"Lừa gạt tình cảm của tôi, thậm chí mạo danh tôi liên hệ với Tiểu Vũ, lấy
việc chọ tức người khác làm niềm vui còn không xin lỗi sao?" Anh mắt của Thạch Lỗi nghiêm khắc nhìn Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ cười lớn,
khẩu khí có chút buồn rầu: "Con người tôi vốn là một đống đổ nát, vô
liêm sỉ, cuối cùng anh cũng hiểu rõ tôi rồi."
Thạch Lỗi
lại thở dài: "Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng có một giọng nói nhắc anh
rằng Tiểu Kỳ là cô bé chịu tổn thương quá nhiều, cô ấy cần tình yêu, anh cũng muốn quên em, tìm một cô gái hiền dịu làm vợ nhưng anh quên không
nổi."
Ánh đèn trong quán trà lờ mờ, may là họ ngồi gần
cửa sổ. Mặt Thạch Lỗi bị một ánh đèn xám xám bao phủ, đôi mắt trĩu
xuống, thỉnh thoảng trợn lên cố ý làm mắt trắng trêu Tiểu Kỳ, trong ánh
mắt ấy là nỗi buồn và sự tổn thương.
Tiểu Kỳ chỉ cảm thấy mệt, gạch dưới chân dường như đều biến thành bông, mềm mềm, có âm thanh gì đó vang bên tai: Bao nhiêu năm rồi mọi người đều nói Tiểu Kỳ đúng là cô bé mạnh mẽ, lúc nào cũng cười, chưa từng thấy cô đau khổ. Nhưng có
ai biết vào những đêm tối cô đơn, cô lặng lẽ khóc, Tiểu Kỳ nghe mọi
người bàn tán mình là đứa trẻ không có cha thì lặng lẽ đi qua. Đằng sau
sự lặng lẽ là nỗi đau như dao cứa. Phải, Tiểu Kỳ là cô bé thiếu tình
yêu, tại sao không dám thừa nhận! Còn người đàn ông này tại sao lại nhìn thấu được Tiểu Kỳ, lẽ nào Tiểu Kỳ không biết giấu tâm trạng của mình?
Nước mắt cô từng giọt từng giọt nhỏ xuống, đến ngồi bên Thạch Lỗi, nhẹ
nhàng đưa đầu sát vào vai anh, thở dài: "Anh chính là oan gia của em."
"Xin lỗi, có khi, có khi em..." Tiểu Kỳ không biết nên nói gì, lanh lợi của
cô từ trước đến giờ ngay giây phút này đây trở nên ngờ nghệch, cô vội
vàng xua tay, muốn giải thích rất nhiều việc, cũng muốn nói rất nhiều
việc nhưng đột nhiên không thể nói chỉ nhìn Thạch Lỗi với đôi mắt bi
thương, không nói ra lời.
"Em có khi khẩu xà tâm phật, nhiều khi giả tạo, có thấy mệt không?" Thạch Lỗi nhấn mạnh từ "giả", trong mắt đầy ẩn ý.
Tiểu Kỳ cong môi, nhìn Thạch Lỗi giận dữ, sau đó cúi đầu nói: "Mệt rồi!"
"Ha ha, cô bé ngốcThạch Lỗi cười, dùng ngón tay kẻ kẻ lên mũi cô, nói,
"trong lòng đừng giả vờ thù hận nữa hiểu không? Thật ra có khi cha mẹ ly hôn cũng có nỗi đau của họ. Sau này coi anh là bố nhé!"
Tiểu Kỳ cười: "Anh đừng tưởng bở, lẽ nào còn muốn em gọi "bố"."
"Vậy gọi "anh" là được!" Thạch Lỗi cố ý trêu.
Tiểu Kỳ cười ngửa mặt lên, mắt nhìn vào anh, nhìn vào ánh mắt quan tâm của
anh, tâm trạng kỳ lạ. Cô đột nhiên thì thầm vào tai anh: "Anh!"
"Tiểu Kỳ!" Thạch Lỗi hôn nhẹ lên môi cô, rồi anh thủ thỉ, "Anh đã yêu em rồi, làm sao đây?"
Tiểu Kỳ cười khì khì, vừa muốn nói gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên,
khiến hai người đang đắm chìm trong tình yêu đều giật mình.
"Tiểu Kỳ, con đang ở đâu?" Giọng bà Từ lo lắng hoảng loạn.
Tiểu Kỳ bối rối nhìn Thạch Lỗi, trả lời: "Con..."
Bà Từ dường như không chú ý đến ngữ điệu của Tiểu Kỳ, dặn dò: "Nếu bà ta
gọi điện nói muốn gặp con hoặc nói linh tình gì thì con đừng tin, con về nhà ngay cho mẹ!"
"Mẹ, mẹ, mẹ sao thế?" Tiểu Kỳ hét vài tiếng vào ống nghe nhưng mẹ đã tắt máy.
"Dì sẽ không có chuyện gì chứ, anh đi cùng em?" Thạch Lỗi quan tâm kéo tay Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ nghĩ đến cảnh mới nhìn thấy, ý thức được nên từ chối: "Không cần
đâu, mình liên lạc sau!" Cô nói xong liền nhớ ra điều gì, nhìn ánh mắt
trông đợi của Thạch Lỗi, cười nói nhỏ vào tai anh: "Em cũng yêu anh."
Mặt Thạch Lỗi như đỏ lên, ngây người nhìn cô, cười ấm áp.
Tiểu Kỳ cảm giác được hơi ấm của Thạch Lỗi cô mím môi cười, mắng: "Đồ ngốc! Em đi đây!"
Dù là biểu hiện bình thường nhưng trong lòng Tiểu Kỳ đã cồn cào, trong
lòng cô hiểu rằng chắc chắn đã xảy ra việc gì. Nhưng việc như này cô
không muốn cho anh biết. Gia đình mình đã đủ hỗn loạn rồi, từ khi yêu
anh trong lòng cô đã từng nhiều lần ảo tưởng mình là cô gái được yêu
thương từ cha mẹ, khỏe mạnh, hoạt bát, các quan hệ trong gia đình đơn
giản hơn. Nhưng ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, hiện thực phức tạp khiến cô
như muốn nổ tung đầu. Sau khi từ quán trà đi ra, điện thoại lại reo lên, là ông Phương gọi. Tiểu Kỳ không dám nhận điện, cô miệng lưỡi khát khô, hoảng sợ chạy đến góc lầu. Điện thoại lại quay về trạng thái yên lặng
nhưng rất nhanh sau đó tên Ngụy Doanh lại hiện lên màn hình. Tiểu Kỳ
nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời đêm, hít thật sâu một hơi, một hơi mới nhận điện thoại, bực tức nói: "Các người rốt cuộc muốn gì? Còn chưa đủ phiền phức sao?"
Giọng Ngụy Doanh như vỡ ra, giống
như vừa khóc, bà nghẹn ngào: "Tiểu Kỳ, con đối với mẹ như này mẹ cũng
không muốn sống nữa, con là con gái mẹ!"
Dường như có giọng đàn ông vang lên qua loa, phút chốc những âm thanh lẫn lộn vang lên, rất nhanh sau đó điện thoại bị ngắt.
Tiểu Kỳ ngơ ngác trước cái điện thoại, cô nghĩ không thể nào. Không thể nào. Không được, phải về nhà hỏi cho rõ. Nghĩ đến đây cô nhìn về phía xa xa, chạy như bay về nhà.
♥ Là đúng hay sai
Bà Từ nhìn cô bước vào, vội vàng ra đón.
Tiểu Kỳ đầy tâm sự muốn vào cửa là chất vấn mẹ rốt cuộc có chuyện gì nhưng
cô thấy nước mắt đang trực trào ra trong mắt mẹ, trên mặt bà vẫn nở nụ
cười, tóc rối tung, quầng mắt thành màu xám xanh... Cô không nói ra lời: "Mẹ, con quyết định yêu Thạch Lỗi rồi."
"Ồ, thật không? Vậy tốt quá!" Bà Từ như cố nén những lời muốn nói, hai mẹ con đều cố để cười.
"Ổ, Tiểu Kỳ, con ăn cơm chưa? Mẹ vừa làm men rượu, để mẹ rót cho một bát." Bà Từ nhiệt tình hỏi.
Trong lòng Tiểu Kỳ thấy thật kỳ quái, mẹ đột nhiên khách khí với mình như
vậy, giống như rất xa cách. Cô cười: "Mẹ, để con đi rót, uống xong con
sẽ tắm và ngủ."
Bà Từ cười: "Ừ, vậy mẹ đi ngủ đây."
Đúng là một ngày cảm xúc lẫn lộn, giống như bị chao đảo trên một con tàu đi
trên biển lớn, vốn đang là gió và mặt trời hiền hòa đột ngột gió to từ
đâu thổi đến cuốn tung sóng biển, tiếp đó là mưa lớn... Tiểu Kỳ uống
xong men rượu thì đi tắm rồi lên giường, chạm vào gối là ngủ.
căn phòng yên tĩnh, Tiểu Kỳ nửa ngủ nửa tỉnh, dường ngư nghe thấy tiếng bà
Từ đang gọi điện, giọng nói mới đầu thấp thấp, về sau cao dần, đanh lại, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng bà Từ hét lớn: "Nếu bà dám nói ra thì
tôi sẽ nhảy từ lầu của cơ quan bà xuống!"
Trong đầu Tiểu
Kỳ bị câu nói này kích thích đến nổi tỉnh hẳn, cô kinh hoàng nhảy xuống
giường, mở cửa nhìn, bà Từ đang ngồi trên sofa lau nước mắt.
"Mẹ, mẹ sao thế?" Tiểu Kỳ nhỏ nhẹ.
Sắc mặt bà Từ chợt bối rối, bà vội cười nói: "Tiểu Kỳ, sao đã dậy rồi? Ngủ đi, cả ngày con mệt rồi!"
Tiểu Kỳ đần người ra vài giây, sau đó chầm chậm nói: "Con vừa nghe mẹ nói sẽ nhảy từ lầu của cơ quan của ai xuống?"
"Ha ha, cái con bé này, mẹ đang sống rất tốt, tại sao lại nghĩ như vậy! Có
lẽ mẹ vừa xem phim, để âm thanh quá lớn. Ha ha, đừng nghĩ linh tinh, mau đi ngủ đi!" Bà Từ cười đẩy cô vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Cô lại nằm lên giường nhưng chẳng thể ngủ nổi, lẽ nào bố mẹ ly hôn đung là có uẩn khúc gì rất lớn giấu mình sao? Trong đầu cô hỗn loạn, mơ hồ,
chìm vào giấc mơ.
Ngày thứ hai là chủ nhật, Tiểu Kỳ lười biếng không muốn dậy khỏi giường, nhắn tin qua lại nói chuyện với Thạch Lỗi.
"Dì, chúng con đến thăm dì, dì không phải không chào đón chứ?" Tiểu Kỳ nghe
thấy giọng quen thuộc, sợ đến nỗi điện thoại suýt rơi xuống giường.
Không thể là Tiểu Vũ lại đến chứ?
Chỉ nghe thấy giọng bà Từ nhiệt tình chào đón: "Ổ là Tiểu Vũ sao, chàng trai này là ai?" "Tiểu Kỳ à, dậy mau, Tiểu Vũ đến đó!"
Tay của Tiểu Kỳ run lên, sao lại như thế? Tiểu Vũ đáng nhẽ hận mình đến nỗi muốn phanh thây mình thành trăm mảnh chứ, sao lại đến đây? Cô nhanh
chóng gửi tin nhắn cho Thạch Lỗi: Nhà em có việc, buổi chiều nói tiếp.
Làm sao giờ? Cứ trốn trong phòng chắc chắn không được, nhưng ra gặp mặt thì thật ngại! Trong lòng Tiểu Kỳ xáo trộn, cô hé mở một khe nhỏ nhìn qua
cửa, người đàn ông ngồi bên Tiểu Vũ chính là Hoa Tiên Dũng.
"Dì, mấy ngày trước con vào viện, thực ra đều là do sức khỏe không tốt, dì
đừng trách Tiểu Kỳ. Con và Tiểu Kỳ chị em, có chuyện gì nói thẳng ra
cũng tốt. Lần này con đến mang theo vị hôn phu đến. Con với Tiểu Kỳ cùng một bố sinh ra không thể làm cho mọi chuyện không bình thường được!"
Tiểu Vũ xem ra khí sắc rất tốt, da dẻ dường như đều sáng bóng trở lại.
Bà Từ mới đầu hơi ngượng ngùng, nhưng sau khi nghe Tiểu Vũ nói vậy thì
cười "Tiểu Vũ, con thật là độ lượng! Tiểu Kỳ đôi lúc có chút đố kỵ, con
đừng trách nó. Ồ đây là... các cháu đã? Ha ha, chúc mừng, chúc mừng!"
Trước kia, Tiểu Vũ nói chuyện ậm à ậm ừ, kỳ lạ sao hôm nay nói dõng dạc thế.
Tiểu Kỳ ngẩn người qua khe cửa, Tiểu Vũ sao lại? Sao có thể qua lại với
Hoa Tiên Dũng nhanh như vậy?
Tiểu Vũ cười tươi như hoa:
"À, mới đầu cháu rất tức Tiểu Kỳ mạo danh bạn học của cháu để lừa gạt
cháu trên mạng. Nhưng về sau nghĩ thông rồi, cảm thấy Tiểu Kỳ làm vậy là tốt cho cháu! Cô nghĩ xem bạn học đó không thích cháu, cháu ngốc nghếch nhớ người ta, đến cuối cùng chỉ có mình cháu bị tổn thương! Nếu không
có Tiểu Kỳ, có lẽ giờ cháu vẫn bị chìm đắm vào tình cảm vô vọng đó không thể tự thoát ra. Tiểu Kỳ làm như vậy thực ra là đánh thức cháu, để cháu thoát ra từ trong tình yêu đơn phương nực cười đó. Vài ngày bị bệnh,
cháu gặp được anh ấy. Ha ha, mới cảm giác được gặp được đúng người trong thời gian thích hợp không hề dễ! Chúng cháu cũng không để ý gì khác, đã quyết định rồi!"
Tiểu Vũ vừa nói vừa quay sang cười đầy tình ý với Hoa Tiên Dũng.
Bà Từ "a" lên một tiếng và nói: "Ồ ra là như vậy. Đúng gặp được một người
không dễ, hai người cảm thấy tâm đầu ý hợp thì mau chóng quyết định. Khi nào kết hôn vậy?"
Hoa Tiên Dũng từ đầu đến giờ chưa lên
tiếng: "Dạ kết hôn thì chưa vội. Chủ yếu là Tiểu Vũ thấy còn hơi mập,
phải giảm béo đã, cô ấy muốn lúc đó có thể mặc áo cưới cỡ nhỏ! Ha ha, cô bé này, cháu thì thấy phụ nữ có da thịt chút mới đẹp!"
"Ha ha, đứa con gái này! Thì vậy muốn gầy làm gì? Phụ nữ cần có da có thịt mới tốt." Bà Từ cười lớn hưởng ứng.
Bà Từ cười, như nhớ ra việc gì, gọi: "Tiểu Kỳ, sao vẫn chưa dậy, con bé này!"
Tiểu Kỳ đã mụ mẫm rồi, cô không biết Tiểu Vũ lần này là thật hay giả, lẽ nào cô ta thật sự cho rằng... sự việc phiền phức này. Tiếp tục giả vờ mới
tỉnh ngủ, Tiểu Kỳ ho hai tiếng để lấy lại giọng, trả lời lớn: "Đến
♥ Sương mù
"Tiểu Kỳ, chúng ta cùng ăn cơm nhé! Bạn học Tiểu Hoa mời cơm!" Tiểu Vũ vừa thây Tiểu Kỳ đi ra lập tức thân mật nói.
Tiểu Kỳ ngẩn người, không biết nên nói gì mới phù hợp với không khí hiện tại.
Tiểu Vũ mím môi nói: "Bọn chị mạo muội đến, em không bất ngờ chứ. Đều do anh chàng này, chị đã nói đợi ngày nào đó có cơ hội mới đến nhưng anh ấy
nói muốn để em ngạc nhiên, ha ha!" Nói xong nhìn trách Hoa Tiên Dũng.
Hoa Tiên Dũng hai mắt thân mật nhìn Tiểu Vũ, sau đó nhìn Tiểu Kỳ, cười nói: "Tiểu Kỳ, không ngờ hai bọn mình đến với nhau nhanh như vậy đúng không? Thời đại này không phải thịnh hành "tình yêu sét đánh" sao? Chúng mình
đúng là tình yêu sét đánh."
"Ồ, vậy thì tốt!" Tiểu Kỳ cười khổ, trong lòng vẫn thấy kỳ lạ, lẽ nào nhanh như vậy đã yêu rồi sao?
"Tiểu Kỳ, em nhất định đừng cảm thấy day dứt, cảm thấy có lỗi với chị. Thật
ra trong lòng chị rất cảm kích em, Thạch Lỗi không thích chị, chỉ là chị đơn phương mà thôi, cứ đè nén cảm xúc trong lòng không tốt cho sức
khỏe. Có sự việc lần này chị và Hoa Tiên Dũng mới gặp nhau, mới biết đã
gặp đúng người, cũng chính vì trước đó vẫn luôn day dứt mơ hồ không biết mình thực sự cần kiểu đàn ông nào, còn giờ một nửa thực sự đã xuất hiện rồi, mới quyết định nhanh như vậy, chính là anh ấy! Hà hà!" Tiểu Vũ
cười ngượng nhìn Hoa Tiên Dũng, tiếp tục nói: “Do đó, giờ chị mới thấy
rất hạnh phúc, thật vậy. Mọi chuyện trước kia chị không để ý, chỉ hy
vọng chị em mình đừng tiếp tục như vậy, bố và mẹ đều cảm thấy buồn, cũng hy vọng em có thể tìm thấy hạnh phúc của mình!"
Tiểu Kỳ
đang cảm thấy ân hận, thấy mình chỉ là một kẻ ích kỷ, bi ổi, vô liêm sỉ, nhìn nhìn Tiểu Vũ, tấm lòng bao dung như cô ta tìm đâu mới thấy! Tiểu
Kỳ khó khăn nhìn vào mắt Tiểu Vũ nói: "Chị Tiểu Vũ, xin lỗi, xin lỗi!"
Hoa Tiên Dũng cười hiền giục: "Hai chị em làm hòa là được rồi, mau sửa sang đi, anh mời khách, mình cùng đi ăn.
Tiểu Kỳ tuy rất cảm động nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cô chỉ biết nhanh đi rửa mặt thay quần áo.
Khi xuống tầng Từ Lệ Vân cố ý đi bên cạnh Tiểu Kỳ: "Chà, số Tiểu Vũ thật
tốt, Hoa Tiên Dũng đối với cô ấy không tồi. Tiểu Kỳ à, con cũng mau
quyết định đi, mẹ đợi để bồng cháu rồi."
Tiểu Kỳ cười: "Mẹ yên tâm, nhanh thôi."
Cảm giác thật kỳ lạ, bồn chồn bất an, mơ hồ. Rõ ràng cảm thấy sự nhiệt tình của Tiểu Vũ nhưng trong lòng lại nghi hoặc. Tiểu Kỳ không tự nhiên nhìn trộm Hoa Tiên Dũng và Tiểu Vũ, hai người khi ăn cơm luôn nhìn nhau, ấm
áp, dạt dào tình cảm. Cô lại nhìn mẹ, mẹ dường như đang nghĩ điều gì,
thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng lại ủ rũ.
Ăn xong,
Tiểu Kỳ vừa cầm điện thoại thì nhận được một tin nhắn của ông Phương:
Tiểu Kỳ, bố biết Tiểu Vũ hẹn con ăn cơm. 7 giờ tối bố sẽ đợi con ở quán
trà Thất Tinh, có việc quan trọng cần nói vói con.
Tiểu
Vũ kéo cánh tay của Hoa Tiên Dũng thầm thì, hai người bước đi. Hoa Tiên
Dũng quay đầu lại cười: "Tiểu Kỳ, bọn anh không tiễn em và dì nữa, Tiểu
Vũ muốn đi xem phim."
"Ha ha, khách khí quá! Hai người mau đi đi, vui vẻ nhé!" Tiểu Kỳ cười đáp.
Bầu trời vừa sáng sủa trở lại giờ đột nhiên lại u ám, xa xa có một đám mây
đen dường như đang trôi. Trong đầu Tiểu Kỳ đang quay rất nhanh, cười hi
hi với bà Từ: "Mẹ, con muốn hẹn hò với Thạch Lỗi mẹ không phản đối chứ!"
Bà Từ vui mừng: "Thật không? Con đừng có giở trò đấy!"
Tiểu Kỳ dẩu môi: "Nhìn Tiểu Vũ sắp kết hôn rồi con có thể không vội sao! Con sắp thành gái ế rồi, phải mau tìm anh chàng quân đội thôi, ha ha!"
Từ Lệ Vân cười: "Được rồi, đi đi, mẹ về nhà dọn dẹp phòng, rồi ngủ một lát."
Sau khi tiễn Từ Lệ Vân lên taxi, Tiểu Kỳ gọi điện cho Thạch Lỗi không ngờ anh đã từ chỗ không xa tiến đến.
Gió thổi cuộn từng đợt cát, người đi trên đường bước chân nhanh dần, mưa
mang theo mùi tanh của bùn đất, Tiểu Kỳ ngây người nhìn Thạch Lỗi, anh
mỉm cười chạy về trước: "Đồ ngốc không biết tránh mưa sao?"
"Thế giới này biến hóa nhanh thế em làm sao biết được!" Tiểu Kỳ than thở.
Thạch Lỗi cười kéo Tiểu Kỳ vào trong Parkson ở bên cạnh, chấm nhẹ tay lên mũi cô, nói: "Em nói đến việc giữa Hoa Tiên Dũng và Tiểu Vũ sao? Lúc em gửi tin nhắn anh đã biết em bắt đầu buồn rồi.Phiền não lớn nhất trong cuộc
đời chính là quên không được, nhìn không rõ, nghĩ không thông, từ bỏ
không nổi. Xem ra mấy điều này em đều có hết"
Tiểu Kỳ
không nhịn nổi cười: "Liệu có một ngày anh vứt bỏ em vì chuyện gia đình
quá phức tạp không? Mọi việc phức tạp đến nỗi em không còn bình thường
nữa. Bố em tối nay hẹn em ở quán trà Thất Tinh. Em có dự cảm không biết
bố sắp nói việc tốt hay không?"
"Không sao, anh đi cùng em." Thạch Lỗi nắm chặt tay Tiểu Kỳ ân cần.
Tiểu Kỳ bỗng chốc cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể anh, cô nén tâm trạng
hoảng loạn xuống, cười: "Được, đến lúc đó anh ngồi ở bàn khác uống trà.
Em nói chuyện xong sẽ đi tìm anh."
Thạch Lỗi nhẹ nhàng đáp: "Được, đừng quá lo lắng, có anh ở đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT