“Anh có muốn uống chút gì không?”, Lãnh Hoan hỏi, nhìn khuôn mặt có vẻ hơi mệt mỏi của Thính Phong.
“Thế nào cũng được”.
“Hai hôm trước chị Nhược Y có nhờ người gửi mấy chai Bordeaux đến đây”, cô mỉm cười, “Để em đi lấy một chai uống thử xem”.
“Chờ chút đã”, Thính Phong gọi giật lại khi thấy cô đã quay người đi, “Để anh đi cùng em”.
Men theo cầu thang dẫn từ phòng khách tòa biệt thự xuống dưới là một hầm
rượu được thiết kế với phong cách kiến trúc cực kỳ đẹp mắt. Mở cửa hầm,
cô quay lại nói với anh: “Em cũng không rành lắm về các loại rượu, anh
tự chọn đi”.
Thính Phong bước vào bên trong, thấy màn hình điện
tử cỡ nhỏ trên tường hiển thị con số cho thấy nhiệt độ trong hầm là
14°C, còn độ ẩm ở mức 75%.
Anh hài lòng mỉm cười, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn cô với ánh mắt cháy bỏng: “Anh thích kiểu sắp xếp hầm rượu này của em”.
Cô hơi hốt hoảng né tránh cái nhìn đó, cúi đầu trả lời: “Đây là nhà của
anh, đương nhiên phải được thiết kế theo suy nghĩ của anh rồi”.
“Nhưng mà chỉ có em, không cần anh phải nói ra cũng vẫn hiểu được anh muốn thứ gì”.
Giọng nói trầm thấp vang vọng lại trong không gian nhỏ hẹp của hầm rượu, trở nên cực kỳ rõ nét.
Cô không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể lúng túng nở một nụ cười.
Có vẻ như cũng ý thức được sự luống cuống của mình, Diệp Thính Phong
chuyển ánh mắt đi nơi khác, chăm chú nhìn vào giá rượu nằm ngay trước
mặt.
Vợ cũ của anh quả thực rất phóng khoáng, gửi đến đây biết bao nhiêu là rượu quý. Sau khi chọn một chai, anh cùng cô đi lên trên.
Có lẽ là do đang để tâm trí ở tận đâu nên lúc lên cầu thang, chân Lãnh
Hoan đột nhiên bước hụt một bước, đầu gối va xuống đau đến mức ứa nước
mắt.
Thính Phong hoảng hốt đánh rơi cả chai rượu trong tay, kéo
ngay ống quần cô lên kiểm tra, nhìn thấy một vết bầm lớn đã lập tức hình thành thì chau mày tỏ vẻ không vui.
Đến khi ngẩng đầu lên, trông thấy Lãnh Hoan đang nhìn mình với bộ dạng hết sức đáng thương, nước mắt vòng quanh, tỏ vẻ như xấu hổ vì vừa làm sai chuyện gì, anh không thể
không thở dài một tiếng: “Lúc nào cũng ngẩn ngơ ở tận đâu, đi lên cầu
thang mà cũng không để ý. Chẳng qua anh chỉ nói sai có một câu, em việc
gì cứ phải băn khoăn trăn trở thế?”.
Bị anh nói trúng tâm tư, mặt Lãnh Hoan bất giác đỏ bừng lên, bối rối co chân lại, định đứng dậy.
“Đừng động đậy”, anh ngăn động tác giằng co của cô lại, những ngón tay ấm áp
đặt trên đầu gối cô, xoa nhẹ nhàng từng chút một, cuối cùng anh bế cô
bước lên tầng.
Lãnh Hoan sững người nhìn anh, tựa đầu vào ngực
anh lại ngửi thấy mùi hương ấm áp quen thuộc, không biết từ lúc nào mắt
đã nhòe đi.
Cô đột nhiên nhớ lại đã từng có một đêm như vậy, đôi
lông mày tuyệt đẹp của anh cũng cau lại tỏ vẻ không vui giống hệt như
thế này, trách móc cô rằng lúc nào cũng vội vàng, vì sao không đi giày
vào mà đã chạy thẳng xuống lầu. Sau đó anh cũng bế cô quay lại phòng,
cẩn thận ngồi rửa sạch và băng bó vết thương ở chân cho cô.
Đến
hôm nay hồi tưởng lại những chuyện cũ đã bị bụi thời gian che phủ, vậy
mà vẫn cảm thấy rõ ràng như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua, còn những
tháng năm đã mất giữa hai người dường như đã lặng lẽ trôi đi như nước
chảy.
Đặt cô ngồi lên giường xong, anh cũng ngồi xuống một bên. Nhìn thấy động tác đó của anh, cơ thể cô bất giác hơi cứng lại.
Bên khóe miệng Thính Phóng hiện lên một nụ cười đầy cay đắng. Anh cầm tay
cô nói: “Anh sẽ không làm gì đâu, cứ nằm như vậy nói chuyện có được
không?”.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh ngay lập tức truyền đến tận
trái tim cô, sự ấm áp lâu rồi mới có được đó khiến cho nỗi chua xót
trong lòng cô càng dâng lên dữ dội hơn: “Được”.
“Nghe dì Trịnh
nói là những gia đình sống quanh đây rất thích tòa biệt thự này, khi
biết em là người thiết kế thì đều muốn chi tiền để thuê em về làm nhà
cho họ đấy”.
Ở khu Winchester này toàn những người giàu có sinh
sống, thế nên được họ khen ngợi như vậy, chắc chắn năng lực của cô không hề đơn giản chút nào.
“Trước đây anh cứ tưởng rằng em chỉ biết vẽ truyện tranh thôi”, anh cười vui vẻ.
Cô biết anh nhắc lại chuyện khi trước cô vẽ mấy bức tranh biếm họa để trút giận trong thư viện, thế nên cảm thấy hơi xấu hổ, mặt lại nóng bừng
lên.
“Nếu như em thấy được thì mở luôn một văn phòng kiến trúc sư ở đây đi”, anh nói bằng giọng đều đều.
Thực ra anh chỉ muốn giữ cô ở lại đây, trong phạm vi mảnh đất vốn thuộc khả năng kiểm soát của anh.
“Nói vậy nhưng em lười lắm”, cô cúi đầu cười, “dì Trịnh nói là hai người bọn họ định chuyển về sống ở Thượng Hải, có thật vậy không?”.
“Uhm,
hôm qua dì cũng vừa gọi điện bảo anh về nhà sắp xếp lại đồ đạc trong
gian phòng cũ. Mấy ngày tới có thời gian rảnh rỗi, anh sẽ đi London một
chuyến”.
“À”, cô chỉ khẽ đáp lại một tiếng, chợt nhớ đến quyển album đã xem trong phòng anh hôm đó, trong lòng vô tình lại nhói đau.
Nếu như hồi ấy cô chưa từng bước vào gian phòng đó, không mở quyển album đó ra xem, thì giờ đây giữa bọn họ sẽ như thế nào nhỉ? Phải chăng cô sẽ
không có đủ dũng khí để chủ động rút lui, và vẫn cứ tiếp tục ở lại bên
anh như lúc ban đầu?
“Hoan!”, Thính Phong đột nhiên gọi khẽ.
“Vâng?”
“Anh…”
Anh nhớ em.
Đã biết bao nhiêu ngày dài lẫn đêm thâu, mỗi lần anh dừng xe nhìn dòng
người tấp nập lại qua trên phố, mỗi khi anh đứng hút thuốc một mình
trước cửa sổ trong những đêm mưa, biết bao nhiêu lần anh cầm điện thoại
lên rồi lại từ từ buông xuống, rồi cả những lần anh vì không chịu nổi sự giày vò của nỗi nhớ nhung nên đã chạy đến bên cô, anh đều muốn nói ra
với cô câu ấy.
Nhưng mỗi lần lời nói đã lên đến cửa miệng, lại bị anh trợn trạo nuốt ngược vào, để rồi sau đó lại tự nguyền rủa khả năng
kiềm chế quá mạnh mẽ của chính mình.
Tự nói với bản thân mình,
làm như vậy cũng đáng, cô là con búp bê sứ mà anh hết mực yêu thương,
xinh đẹp nhưng dễ vỡ, nên cần phải vô cùng thận trọng, khẽ khàng.
Thế nên Thính Phong dừng lại không nói tiếp, Lãnh Hoan cũng không hỏi xem
anh muốn nói gì, sự im lặng lại quay về chen giữa hai người bọn họ.
Trong một đêm như thế này, đến cả tiếng gió thổi bên ngoài cửa sổ cũng trở
nên rõ ràng, Lãnh Hoan đột nhiên cảm thấy cứ nằm như vậy cầm tay nhau,
trong lòng sẽ thấy một cảnh giới tĩnh tại vô cùng ấm áp.
Thực sự khao khát biết bao sẽ cứ được như vậy đến khi đất trời đều hóa ra tro bụi.
“Anh đã muốn đi ngủ hay chưa?”
Cô hỏi, nhưng chờ mãi một lúc sau vẫn không thấy anh trả lời, bèn quay đầu sang nhìn, hóa ra anh đã chìm vào giấc ngủ tự lúc nào, dưới đôi mắt lộ
rõ một quầng thâm u ám, cho thấy anh vô cùng mệt mỏi.
Không nỡ
gọi anh dậy, cô tìm cách rút bàn tay mà anh nắm chặt ra để cởi giày cho
anh, để anh nằm ngủ dễ chịu hơn, nhưng bàn tay đó đã bị giữ chắc đến mức không làm sao mà rút ra được.
Thở dài một tiếng, cô với bàn tay còn lại kéo tấm chăn phía bên kia đắp chung lên cho cả hai người.
Cúi đầu nhìn xuống, dưới ánh đèn vàng vọt, cô nhận ra nếp nhăn giữa hai
lông mày của anh đã sâu hơn trước rất nhiều, bất chợt trong lòng dậy lên một nỗi xót xa.
Thực ra cũng đã mấy lần đến London, lần nào cô cũng ghé qua khách sạn mà anh làm việc.
Những lần đó, cô đều ngồi yên trong xe ở đằng xa, ngước lên nhìn tòa cao ốc
màu trắng, từng tầng, từng tầng rồi đoán xem anh đang ở tầng nào, khi đó anh đang làm gì, đang nghĩ gì.
Thỉnh thoảng có những nữ nhân
viên làm việc ở công ty anh đi qua xe trong giờ nghỉ trưa. Cô nghe thấy
họ nói chuyện với nhau rằng giám đốc đẹp trai đến thế nào, lại nghĩ tới
hồi mới bắt đầu làm việc ở casino, mình còn đoán anh là một ông già mặt
sát tận xương, vậy là lại cười đến rơi nước mắt.
Chỉ duy có một
lần cô trông thấy anh, khi đó anh đứng một mình hút thuốc cạnh bồn phun
nước trước cổng khách sạn, dáng đứng cô đơn và xa cách, hình ảnh đầy
buồn bã đó đập thẳng vào mắt cô đến nhói đau.
Đưa tay kéo vạt áo
phía bên kia của anh lên, tay cô chợt chạm vào một vật gì đó hình hộp,
có vẻ như là một bao thuốc rơi từ trong túi áo anh ra. Cô cầm lên xem,
hóa ra là loại thuốc Thất Tinh mà cô vẫn thích, thực ra anh vốn rất ghét mùi vị của loại thuốc này.
Nước mắt lại không thể nào kìm được, tiếp tục dâng đầy, từng giọt từng giọt trào ra khỏi mắt.
Đủ rồi, yêu đến thế này là đủ rồi, mọi chuyện đã đến mức này, cô hoàn toàn đã thấy đủ rồi, thậm chí còn hoảng sợ vì phải chịu đựng quá nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT