Bước vào căn hộ sang trọng, Trác Siêu Việt đặt chiếc chìa kháo dự phòng vào tay cô, mang đồ của cô vào trong phòng ngủ ngay bên cạnh phòng khách.

Mộc Mộc đứng ở cửa, ngây người nhìn chiếc sofa trước khung cửa sổ rộng lớn kéo xuống tới tận sàn nhà, vòng tay dịu dàng của Trác Siêu Nhiên dường như mới hôm qua, lại dường như xa xôi đến nỗi giống như đã xuất hiện từ kiếp trước.

Cô càng muốn kiếm tìm vị trí của anh trong tim mình, anh càng trở nên mơ hồ, không có cách nào chạm tới được.

Trác Siêu Việt liếc nhìn vẻ thẫn thờ của cô, hâm nóng một cốc sữa tươi nguyên chất, bê lại, đặt lên bàn uống trà. “Uống xong sữa thì ngủ đi một lát, ngủ dậy hãy thu dọn đồ đạc.”

“Còn anh…”

Trác Siêu Việt hiểu được ý muốn nói xong lại thôi của cô, giải thích: “Anh có việc phải đi ra ngoài, buổi tối không về ăn cơm. Trong tủ lạnh có đồ ăn, muốn ăn gì thì tự làm nhé!”

“Ừm.” Cô gật đầu, lặng lẽ cúi xuống, không dám nhìn theo bóng dáng Trác Siêu Việt đang dần khuất dạng nơi góc cầu thang, nhưng lại không thể nào kìm nén được cảm giác hụt hẫng và lưu luyến.

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Trác Siêu Việt đi rồi, căn hộ rộng lớn chỉ còn lại một mình cô, mênh mông trống trải, tĩnh mịch như thế giới của người chết.

Nếu là trước đây, sau một đêm không ngủ, cô đã chui và giường đánh một giấc từ lâu rồi, nhưng hôm nay, sau khi uống một hơi cạn sạch cốc sữa tươi nguyên chất ngọt đến nỗi có phần hơi ngán, cô vẫn chưa muốn ngủ.

Chân trời đã dần chuyển sang màu tím thẫm, đồ đạc của cô vẫn chưa được sắp xếp xong, Trác Siêu Việt cũng chưa về.

Có thể, anh sẽ không về, có thể, anh đang cùng một người con gái khác hưởng thụ đêm xuân…

Mộc Mộc nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, kéo rèm, dù anh có đi đâu, cũng không liên quan gì tới cô, mọi chuyện giữa hai người đã kết thúc rồi.

Quay trởi lại sofa, cô lấy điện thoại ra, xem lại từng dòng tin nhắn.

“Em ngủ dậy rồi à? Có đau đầu không?”

“Con gái uống quá nhiều rượu sẽ không tốt cho da.”

“Khi qua đường, nhớ quan sát đèn tín hiệu.”

“Cổ tay của cô còn đau không?”

“Quân đội có quy định, quân nhân khi mặc quân phục không được có những hành động quá thân mật với người khác giới. Anh trịnh trọng đề nghị, lần sau nếu em “đánh úp”_ tốt nhất nên chọn khi anh không mặc quân phục.”

Những mẩu tin nhắn này, mỗi câu mỗi chữ đều chứa đựng tình cảm chân thành của một người đàn ông, cho dù đó không phải là lời nói của Trác Siêu Việt, cho dù đọc lại vào giờ phút này, cô không còn cảm giác hạnh phúc như lúc ban đầu, nhưng sự cảm động và ấm áp vẫn không hề thay đổi.

Trác Siêu Nhiên có thật sự phù hợp với cô hơn không? Cô có nên tiếp tục tình cảm này?

Tình yêu là gì? Cái gì là thứ mà cô cần nhất?

Mãnh liệt tới mức: “khiến người ta sống chết có nhau”?

Hoặc là… nương tựa nhau lúc khốn khó, “Đời này kiếp này mãi mãi ở bên nhau cho tới khi đầu bạc răng long”…

Không biết cô đã ngây người ngồi ở đó bao lâu, dưới tần bỗng vang lên tiếng mở cửa, tiếp đó là hàng loạt những âm thanh sột soạt, tiếp đó nữa là…

Tiếng cười si mê đầy nũng nịu của phụ nữ phá vỡ sự tĩnh mịch của đêm tối cùng với lý trí của cô.

“Chao ôi… Đây thật sự là nhà của anh ư?”

“Ừm.” Là giọng của Trác Siêu Việt.

“Chậc! Chậc! Căn hộ này đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?... Ôi chao, đáng ghét, vội gì chứ?... A…”

Không cần phải nhìn, dựa vào âm thanh sau cùng, cô cũng biết đang xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy những tiếng lách tách thảm thiết phát ra từ vỏ điện thoại, cô đặt chiếc điện thoại xuống, để lớp vỏ điện thoại mỏng manh không phải hi sinh trong lòng bàn tay cô. Sau đó, cô mở ti vi, cuộn tròn người trên sofa xem vô tuyến.

Những âm thanh ở dưới tầng càng lúc càng không thể lọt tai, ngay cả tiếng vô tuyến cũng không thể nào lấn át được, “Ừm, đừng đùa giỡn nữa, nhanh lên đi…”

Mộc Mộc không thể chịu đựng nổi nữa, đứng phắt dậy, lao xuống tầng dưới.

Ánh đèn mờ tối, mùi rượu, mùi nước hoa nhức mũi.

Mộc Mộc đứng bên cạnh cầu thang, lặng lẽ nhìn một nam một nữ quần áo xộc xệch đang quấn quýt lấy nhau. Trác Siêu Việt đang tùy tiện hôn lên cổ cô gái trong lòng anh, người phụ nữ đó không đẹp, lớp trang điểm dày cộp thoạt nhìn đã khiến người ta phát hoảng.

Mộc Mộc cảm thấy đau lòng, tuyệt vọng, nhưng nhiều hơn cả là sự phẫn nộ.

Người phụ nữ kia nhìn thấy cô, hơi sững người lại, đẩy đẩy người Trác Siêu Việt: “Cô ta là ai vậy?”

Trác Siêu Việt không hề ngoái đầu lại, “Chị dâu của anh…”

“Ồ, chị dâu à, làm người ta giật hết cả mình!” Khuôn mạt người phụ nữ kia bớt hoảng hốt, khó chịu lườm Mộc Mộc “Nhìn cái gì? Chưa bao giờ nhìn thấy hay sao?”

Lửa giận đang bùng lên trong lồng ngực, Mộc Mộc không thể nhẫn nhịn được nữa, xông vào phòng bếp lấy một bình nước lạnh, vung tay hắt cả bình nước vào khuôn mạt hơi ửng đỏ của Trác Siêu Việt, đương nhiên, người phụ nữ trong lòng anh cũng không tránh khỏi bị liên lụy.

“Á! Làm gì vậy hả!” Người phụ nữ hét lên thất thanh, nhảy dựng lên, những nơi đọng nước trên cơ thể cũng theo đó mà chuyển động theo.

Trác Siêu Việt cũng bị nước lạnh lẽo làm cho toàn thân run rẩy, nhưng dường như anh không hề tức giận, chỉ bình thản quay người lại, nhìn cô bật điện lên, để mọi sự xấu xa khắp phòng được phơi bày dưới ánh đèn.

“Mặc dù vô là chị dâu của tôi, nhưng mong cô tôn trọng sự riêng tư của tôi, lần sau tới nhà tôi, nhớ phải đi bằng lối cửa chính.”

“Trác Siêu Việt!” Cô tức đến nỗi cả bàn tay cũng run rẩy. “ANh muốn chọc tức tôi, cũng nên tìm một người phụ nữ cho tử tế, đừng tìm loại phụ nữ chỉ cần hai trăm đồng là có thê làm bất cứ việc gì này về bôi nhọ tôi! Anh không tôn trọng tôi, cũng nên xin anh tôn trọng bản thân mình một chút!”

Khuôn mặt Trác Siêu Việt đầy vẻ bất cần: “Tôi thích kiểu phụ nữ như thế nào, có liên quan gì tới việc cô có tức giận hay không? Tôi không hiểu ý của cô.”

“Anh!” Cô không thể nói lên lời, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi là người đnà ông như thế nào, cô phải biết rõ chứ. Đừng quên chúng ta quen nhau trong hoàn cảnh nào.”

“Tôi đương nhiên biết rõ.” Mộc Mộc điều chỉnh lại hơi thở, chậm rãi mở miệng: “Anh không phải là người đàn ông không có nguyên tắc, không có giới hạn…. Để khiến tôi cắt đứt tình cảm với anh, anh đã giở màn kịch tồi này, có đúng không hả?”

Cả căn phòng chìm vào sự yên ắng lặng ngắt.

Ba phút sau, Trác Siêu Việt cúi người lôi một xấp tiền trong ví ra, ném vào tay người phụ nữ đang đứng với vẻ mặt đầy hoang mang: “Cô có thể đi được rồi.”

Người phụ nữ liếc nhìn khuôn mặt đầy vẻ u ám của Trác Siêu Việt, lại liếc nhìn khuôn mặt bình thản của Mộc Mộc, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Thôi được, vậy tôi không làm phiền nữa!” Cô ta nhét xấp tiền trong tay vào túi, chỉnh trang lại quần áo, trước khi đi còn hôn lên má Trác Siêu Việt một cái, nhét vào tay anh một tấm danh thiếp: “Ông chủ, lần sau có hứng thú lại tới tìm em nhé!”

Sau khi người phụ nữ đó đi rồi, nhìn thấy Trác Siêu Việt lau vết son đỏ trên mặt với vẻ khó chịu, xé vụn tấm danh thiếp thành nhiều mảnh, Mộc Mộc bỗng nhiên không nhịn được nữa, bật cười.

Thấy cô cười, anh cũng cười theo: “Em dựa vào đâu mà cho rằng anh là một người đàn ông có nguyên tắc, có giới hạn?”

Cô vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt ra, đưa cho anh, “Dựa vào cảm giác.”

“Cảm giác? Cảm giác…” Anh đón lấy chiếc khăn, lau nước trên mặt và quần áo, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Em ăn tối chưa?”

Cô do dự, vẫn chưa nghĩ ra mình nên trả lời thế nào, Trác Siêu Việt đã ném chiếc khăn mặt đi, “Đi thôi, đi ăn đêm.”

Nhắc tới chuyện ăn uốn, hai mắt Mộc Mộc bỗng sáng rực: “Em muốn ăn thịt nướng.”

“Hóa ra em là động vật ăn thịt, anh cứ nghĩ em chỉ thích ăn pizza thôi.” Anh vừa mở cửa vừa nói.

“Ồ, anh vẫn còn nhớ ư?”

“…”

Cô níu lấy tay áo anh, anh lập tức hất tay cô ra. “Đưng lôi lôi kéo kéo, để hàng xóm trông thấy lại nghĩ rằng chúng ta có tình ý đấy!”

Cô chớp mắt một cách vô tội, ngoan ngoãn đứng yên.

Sau khi cơm no rượu say, Mộc Mộc ngủ vùi trên giường suốt mười sáu tiếng đồng hồ, mãi tới bốn giờ chiều, cô mới giật mình bừng tỉnh, vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cô hoảng hốt nhảy xuống giường, vội vàng thu dọn đồ đạc, dự tính sẽ kịp đến địa điểm biểu diễn trước khi Cốc Vũ nổi cáu.

Địa điểm biểu diễn tối nay là một hội quán giải trsi tương đối cao cấp, họ vốn có ban nhạc riêng, nhưng vì một sự vô bất ngờ nào đó nên không thể biểu diễn được, vì vậy giám đốc mới tìm nhóm nhạc của họ đến giúp một ngày.

Trong giờ nghỉ giải lao, vị giám đốc bỗng xuất hiện ở hậu trường, hỏi Cốc Vũ: “Có phải trong nhóm nhạc của các anh có một cô gái chơi piano rất giỏi không?”

“Đúng.” Cốc Vũ lau mồ hôi nói.

“Một vị khách muốn nghe một bản dương cầm ‘Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa’. Cô ấy có đàn được không?”

Bạch Lộ tranh phần trả lời: “Biết, bản nhạc đó cô ấy chơi rất hay.”

Mộc Mộc không hề được chuẩn bị, đành phải vội vàng trang điểm qua loa, vấn mái tóc dài, bước lên sân khấu. cô vừa ngồi xuống trước cây đàn, bỗng nhiên một luồng ánh sáng trắng chiếu tới, dưới ánh sáng chói mắt đó, bốn phía xung quanh trong giây lát trở nên tối mờ. ngón tay đặt trên các phím đàn, tiếng đàn vang vọng trong không gian tĩnh mịch, một cảm giác bi thương nhói buốt tận xương tủy bao trùm lên vẻ lung linh huyền ảo và du dương, nhưng lại càng dễ động chạm tới góc khuất mềm yếu nhât trong trái tim con người.

Âm thanh hỗn tạp trong đại sảnh bỗng chốc trở nên yên ắng, cảm giác đau thương sâu lắng bao trùm cả không gian mờ tối, không ai có thể thoát ra được.

Trong một góc khuất, một ly rượu cứ dừng lại giữa không trung rất lâu, mãi cho tới khi bản nhạc kết thúc.

Luồng ánh sáng trắng vụt tắt, nốt nhạc cuối cùng vang lên, khẽ liếc đôi mắt mờ sương, bỗng nhiên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm ấy.

Cuối cùng cô đã hiểu ra ai là người chọn bản nhạc này. Mộc Mộc khẽ uốn cong khóe môi, các ngón tay lại khẽ lướt trên phím đàn, nhịp điệu khoáng đạt đầy khí thể của bản Exodus vang vọng khắp khán phòng.

Trác Siêu Việt buông ly rượu xuống, châm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc mỏng manh, cô lại một lần nữa bị ánh mắt của anh tuóm gọn.

Cho dù anh đáng ghét, tàn nhẫn thế nào với cô, chỉ mình anh mới có thể khiến cô có cảm giác đắm chìm này.

Không ai có thể thay thế.

Bản nhạc kết thúc, người cũng chia lìa.

Mộc Mộc thu xếp xong công việc ở hậu trường thì đã quá nửa đêm. Mọi người trong nhóm nhạc đã đi ăn hết, cô lặng lẽ đến bên Trác Siêu Việt, vỗ vỗ vào vai anh, rồi chỉ vào chỗ ngồi trống bên cạnh anh.

Anh mỉm cười ngẩng mặt lên, giọng nói hút hồn đoạt vía: “Tối này lại muốn đi cùng anh à?”

Cô cũng mỉm cười, đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết, “Đúng vậy!”

“Em muốn đi đâu?”

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, khuôn mặt từ từ ghé sát lại gần anh, “Nhà anh… tối nay chắc sẽ tiện chứ?”

Ánh mắt Trác Siêu Việt khẽ chùng xuống, nụ cười đầy mê hoặc trên môi cũng trở nên cứng đờ. Tỏng phút chốc, anh thu lại vẻ đùa giỡn, thay vào đó là một thần sắc nghiêm túc. “Anh trai anh lo em gặp phải yêu râu xanh, bảo anh đến đón em về.”

Nghe nhắc tới Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc bỗng ý thức được mình đã lỡ lời, cũng thôi không cười nữa.

“Khi nào anh ấy có thể về được?” Cô hỏi.

“Sao? Nhớ anh ấy rồi à?”

Cô nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, thấm ướt cổ họng, mặc dù đối với cô cổ họng có tồn tại mà cũng như không từ lâu rồi.

“Anh ấy đang có một nhiệm vụ, ít nhất cũng phải nửa tháng nữa mới có ngày nghỉ.” Anh nói: “Như vậy cũng tốt, em có thể có đủ thời gian để suy nghĩ.”

“Anh thật sự rất muốn em và Siêu Nhiên ở bên nhau?”

Không chút do dự hay suy nghĩ, anh trịnh trọng trả lời: “Đúng vậ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh chưa thấy anh ấy tận tâm với người con gái nào như vậy. Nếu anh ấy mất en do một lỗi lầm của anh từ nhiều năm trước, anh sẽ rất áy náy…”

“Không phải lỗi của anh, mà là lỗi của em.” Mộc Mộc nói.

“Cho dù là lỗi của ai, thì anh ấy cũng không có lỗi.”

Cô gật đầu thật mạnh, ngửa cổ uống cạn chỗ rượu trong ly. “Anh yên tâm, em biết mình phải làm thế nào.”

Nửa tháng, nghe ra rất lâu, ai ngờ, trôi qua trong nháy mắt.

Mộc Mộc càng ngày càng phát hiện ra có một câu nói tương đối đúng: Quen rồi sẽ trở nên tự nhiên.

Mấy ngày đầu, họ chung sống với nhau có phần ngượng ngùng. Sau đó, tất cả đều trở nên quen thuộc. Họ ăn sáng với nhau rất tự nhiên, đi siêu thị với nhau rất tự nhiên, cô rất tự nhiên giúp anh thu dọn căn phòng bừa bộn, giúp anh giặt quần áo, anh cũng rất tự nhiên tới đón cô về nhà, cho dù muộn như thế nào. Khi không có buổi biểu diễn, họ rất tự nhiên ngồi ở nhà xem ti vi.

Không biết từ bao giờ, khi chuyển kênh, hễ thấy chương trình văn nghệ tổng hợp hoặc chương trình âm nhạc, anh luôn đặt chiếc điều khiển xuống, còn Mộc Mộc khi chọn kênh, thấy chương trình nói về quân đội, lập tức dừng lại.

Phần lớn thời gian, Trác Siêu Việt là một chính nhân quân tử, trừ khi thi thoảng uốn thêm vài ly, anh mới ngả ngớn cợt nhả, ví dụ như: “Muộn thế này còn chưa đi ngủ, có phải nhớ anh không?”, “Tối nay khách hàng đã sắp xếp cho anh một chương trình rất hấp dẫn, thú vị, nhưng anh sợ em ở nhà một mình, chăn đơn gối chiếc, khó ngủ…”

Dần dần, Mộc Mộc phát hiện ra Trác Siêu Việt không có ý gì khác, chỉ là muốn đùa giỡn cô cho vui, dường như nhìn thấy cô đỏ mặt, tâm trạng của anh tốt hơn một chút. Lâu dần cô cũng quen, không để ý tới những câu hỏi của anh, bê món canh giải rượu đã được chuẩn bị từ trước đến cho anh.

Hệt như tối nay.

Đêm đã khuya, Mộc Mộc chạy đến bên cửa sổ nhìn ngó tới n lần, vẫn không thấy bóng dáng Trác Siêu Việt dưới tần cũng không hề có bất kỳ tiếng động nào.

Đêm dài vô tận, làm thế nào để giết thời gian đây? Cô cúi đầu lục tung túi, muốn kiếm một đĩa nhạc, tìm mãi tìm mãi, bỗng phát hiện một bộ đĩa, bên trên có đề ‘Sắc giới’ nguyên bản. đây là bộ đĩa mà Kiều Nghi Kiệt đã để lại ở nhà cô, cô vốn muốn tìm cơ hội để trả lại anh, nhưng cứ quên mất.

Mặc dù bộ phim ‘Sắc giới’ này có một số phân đoạn tương đối khêu gợi, nhưng tình tiết và diễn xuất của diễn viên rất đáng xem. Lần trước, cô mới chỉ xem được một nửa, không biết nhân vật Giai Chỉ xinh đẹp điềm tĩnh phải hy sinh nhiều như vậy, cuối cùng có thành công tronga am mưu ám sát không?

Đêm dài cô đơn lại tẻ nhạt, xem phim dường như là một lựa chọn rất thích hợp. vậy là, Mộc Mộc cho đĩa vào đầu đĩa DVD bên cạnh ti vi, cầm điều khiển lên nghiên cứu một hồi, màn hình vô tuyến đã hiện ra các cảnh trong phim. Cô điều chỉnh tư thế một chút, cả người cuộn tròn trong một góc sofa, chìm đắm trong từng bối cảnh, tình tiết vừa đầy cảm xúc vừa tinh tế của bộ phim.

Vì quá chăm chú, Mộc Mộc hoàn toàn không để ý đến việc có người mở cửa ở tầng dưới, khe khẽ bước lên lầu…

Dùng bữa tối xong, Trác Siêu Việt từ chối kế hoạch đã sắp xếp tiếp theo của khách hàng, vội vàng về nhà, muốn xác định xem cô gái trong nhà anh liệu có mất một sợi tóc nào không.

Không ngờ, vừa bước lên lầu, anh đã nhìn thấy Mộc Mộc đang nghiêng người dựa vào tay vịn sofa, cắn ngón tay, ánh mắt chăm chú theo dõi cảnh một đôi nam nữ đnag ôm hôn say đắm trên màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều hơi ửng đỏ. Chiếc áo phông màu trắng chỉ che kín hơn một nửa cơ thể, cặp đùi phơi bày trước mắt anh không hề che đậy.

Dường như cô vừa mới tắm xong, những giọt nước rỏ xuống từ trên tóc làm mảng áo bị ướt trở nên trong suốt, có thể thấp thoáng nhìn thấy vộ ngực căng tròn của cô. Còn nữa, chiếc cổ áo rộng trễ xuống bên vai phải, lộ rõ một mảng da trắng nõn, mịn màng.

Nhiều năm không gặp, cô đã lớn lên rất nhiều, đặc biệt là một vài chỗ trên cơ thể đã trở nên đầy đặn hơn…

Dòng máu pha lẫn men rượu bắt đầu cuồn cuộn trào dâng. Trác Siêu Việt không kiềm chế được, lại có ý định muốn trêu ghẹo cô. Mượn chút hơi men, anh sán lại gần, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Chị dâu, mặc dù anh rất tự tin vào khả năng kiềm chế của bản thân, nhưng đêm hôm khuya khoắt, em ăn mặc như thế này, ngồi đấy xem bộ phim ‘Sắc giới’ nguyên bản…”

Giọng nói gợi cảm bỗng nhiên vang lên bên tai, Mộc Mộc giật mình, sợ đến nỗi suýt nữa thì trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực. Đến khi cô bình tâm lại, màn hình vô tuyến đã chuyển sang cảnh hai nam nữ diễn viên không một mảnh vải che thân đang quấn quýt nhau trên giường, phát ra những tiếng rên rỉ khiến người ta tim đập rộn ràng, mặt mũi đỏ ửng, khuôn mặt cô nóng bừng như có lửa đốt.

Mộc Mộc hoảng hốt đỏ mặt tìm điều khiển, định nhanh chóng tắt cảnh phim khiến người ta không thể không tưởng tượng xa xôi đó đi, nhưng khi cô gần với tới chiếc điều khiển, Trác Siêu Việt đã nhanh chóng cướp mất, xem phim một cách hào hứng.

Chuyển cảnh, Dịch tiên sinh trong bộ phim đang dấn sâu vào cơ thể Giai Chỉ bằng một tư thế đặc biệt, tiếng nhạc đầy cảm xúc hòa với tiếng thở gấp gáp vang lên…

“Tư thế này rất khó…” Trác Siêu Việt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, khóe môi nở một nụ cười tinh quái, “Đúng không?”

Hơi rượu tỏa ra từ cơ thể Trác Siêu Việt không khó ngửi mà còn có mùi thơm. Cô còn nhớ, lần đầu tiên khi anh vòng tay ôm lấy eo cô trong quán bar, trên người anh cũng có mùi này. Mộc Mộc nghiêng mặt đi, muốn tránh hơi thở của anh, không may lại nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, hia đùi của nhân vật nữ đang đặt trên vai của nhân vật nam…

Cô bỗng thấy nghẹt thở, không dám nhìn vào màn hình vô tuyến nữa, sợ rằng nếu nhìn thêm sẽ nhớ tới đêm hôm ấy, anh đã làm thế nào với cô…

“Anh uống say rồi, để em đi nấu canh giải rượu cho anh.” Không cần biết anh có nhìn thấy khẩu hình của mình hay không, cô lập tức đứng lên, bỏ trốn khỏi nơi làm cho cô nghẹt thở này.

Vì quá vội vàng, chân còn chưa xỏ hết vào dép đã vội bước đi ngay, kết quả là đôi dép không theo kịp bước chân cô, trọng tâm bị mất thăng bằng, cả người cô đổ nhào về phía trước.

Đúng lúc cô sắp phải hôn nền nhà, Trác Siêu Việt nhanh tay nhanh mắt giơ tay túm lấy eo cô.

Chẳng biết là do Trác Siêu Việt đã uống khá nhiều rượu nên động tác không đủ linh hoạt, hay chiếc bàn trà trước sofa gây trở ngại, hoặc anh căn bản vốn cố ý, tóm lại, Mộc Mộc không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy cảnh vật xoay chuyển, cơ thể anh và cô đảo ngược, anh nằm dưới nền nhà, còn cô lại ngã nhào lên người anh…

Trên màn hình vô tuyến, cảm xúc vô cùng mãnh liệt.

Tư thế của họ còn tạo cảm xúc mạnh mẽ hơn cả trong phim: Cô nằm sấp trên người anh, hơi thở anh rất nóng, lúc nhanh lúc chậm thổi bay mái tóc trước trán cô, tim anh cũng đập rất nhanh, nhịp đập không chút tiết tấu cứ va chạm vào phần mềm mại nơi ngực cô, còn ở phần thân dưới của anh, một vật cứng rắn cứ ấn chặt vào bắp đùi cô…

Cô và anh đã từng trải qua, đương nhiên hiểu rõ điều đó có ý nghĩa gì: Anh muốn có cô, ít nhất là cơ thể của anh muốn…

Vì vậy, khi anh đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào cổ áo cô, cô căng thẳng đến nỗi quên cả thở, sức lực toàn thân dường như đều bị rút cạn trong chốc lát, đầu óc cũng rối rung như một mớ bòng bong. Cô tự nhận thấy đầu óc cô lúc bình thường rất lanh lợi, nhưng cứ gặp Trác Siêu Việt là lập tức trở nên trống rỗng.

Bàn tay anh chần chừ vài giây nơi cổ áo cô. Cô cứ ngỡ anh sẽ xé rách nó, không ngờ, anh lại kéo cổ áo đang trễ xuống vì bị lôi kéo của cô lên cao, đến tận cằm cô… Dường như, anh chỉ muốn bao bọc kín mít cả người cô đến mức gió cũng không chui lọt.

“Em không sao chứ?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu, bởi vì có anh làm đệm, cô không hề có chút thương tổn.

“Vậy thì, giờ em có thể xuống khỏi người anh được không? Chị dâu?” Hai chữ cuối cùng giống như một vết cắn vô cùng đau đớn.

“Ờ…” Mộc Mộc bấy giờ mới ý thức được mình đã nằm trên người anh rất lâu, vội vàng chống cơ thể mềm nhũn của mình lên, loay hoay mãi, cuối cùng, dưới ánh mắt trợn trừng của Trác Siêu Việt, cô đỏ bừng mặt, vịn vào tay chiếc sofa bò dậy.

“Xin lỗi, em không cố ý.”

Trác Siêu Việt chẳng thèm nhìn cô nói gì, nhặt chiếc điều khiển dưới đất lên, tắt ti vi, kết thúc những cảnh phim khiến người ta ngượng ngùng đỏ mặt rồi mới đứng lên, xoay xoay bả vai và cánh tay.

“Muộn rồi, anh xuống tầng dưới nghỉ ngơi đây. Em cũng ngủ sớm một chút, còn nữa, buổi tối khi ngủ, đừng quên khóa cửa.”

Nhìn anh rảo bước xuống lầu, Mộc Mộc quay về phòng mình, khóa cửa lại. Chiếc khóa cửa lạnh ngắt bất giác lại nóng rực trong lòng bàn tay cô…

Cô nam quả nữ ở chung một nhà, cô rất muốn biết, nếu cô không khóa cửa, sẽ xảy ra chuyện gì?

Liệu anh có nhất thời nông nổi, nửa đêm xông vào phòng cô? Sau đó…

Cô dù có phản kháng cũng không thể thắng nổi sức mạnh của anh.

Sau đó nữa thì sao? Anh chắc sẽ hối hận và tự dằn vặt mình? Rốt cuộc, giờ đây cô vẫn là bạn gái của anh trai anh, tình cảm của anh và anh trai lại tốt như vậy…

Hít thở sâu đến lần thứ n, sự rạo rực trong cơ thể đã dịu bớt, Mộc Mộc khóa cửa lại. Cô biết, Trác Siêu Việt không chỉ muốn bảo cô khóa một cánh cửa, anh còn muốn cô khóa chặt trái tim không chịu ngủ yên kia, toàn tâm toàn ý yêu Trác Siêu Nhiên.

Nếu đó là điều anh muốn, cô có thể làm được, cô nhất định sẽ làm được.

Đã quen với cuộc sống không có wuy luật, Mộc Mộc cứ lật đi lật lại trên giường rất lâu, không sao ngủ được. Điện thoại bên gối vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn mới, cô cầm lên xem, màn hình hiện lên tên của Trác Siêu Nhiên. “Sống ở nhà anh có quen không?”

Ngẩn người cầm điện thoại hồi lâu, cô mới trả lời bằng ba chữ: “Ừm, cũng ổn.”

“Siêu Việt không bắt nạt em chứ?” Phía cuối tin nhắn, anh thêm vào một ký hiệu mạt cười, tỏ ý đang trêu đùa.

“Không, anh ấy nói sẽ tôn kính em như tôn kính thánh mẫu Maria.”

“Ha ha, vậy thì anh yên tâm rồi.”

“Siêu Nhiên, anh có thể nói cho em biết, tại sao anh lại thích em không?”

Mười mấy phút sau anh mới trả lời: “Anh cũng không nói rõ được, chỉ là có cảm giác muốn chăm sóc, bảo vệ em, muốn đối xử với em tốt một chút.”

Không có những lời lẽ bay bổng, không có sự ngọt ngào thân mật, một tình cảm dịu dàng bình lặng như nước, nhưng lại mang cho người ta sự cảm động sâu sắc nhất.

“Anh thực sự là một người đàn ông tốt, nếu như có một ngày, chúng ta không thể ở bên nhau, đó chắc chắn là vì ông tơ bà nguyệt muốn mang tới cho anh một cô gái tốt hơn em hàng vạn lần.”

“Anh nghĩ rằng, con gái khi muốn chia tay với con trai mới nói những lời như vậy.” Ngay sau đó, anh lại gửi tiếp một tin nhắn : “Mộc Mộc, có phải em đã gặp chuyện gì rồi không?”

Cầm chiếc điện thoại trong tay, Mộc Mộc đang nghĩ xem phải làm thế nào với Trác Siêu Nhiên thì mới là tốt nhất, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ rất to, trái tim cô bỗng nhiên nghẹn lại.

Phấp phỏng lo âu mở cửa phòng, cô len lén nhìn qua khe cửa còn chưa được mở rộng, Trác Siêu Việt mặc một chiếc áo tắm còn đang ướt một nửa, bộ dạng xem ra vừa mới tắm, những giọt nước tí tách nhỏ xuống từ trên mái tóc anh, thảm trải sàn ướt sũng một mảng.

“Có chuyện gì không?”

“Em đã nói gì với anh ấy?” Anh hỏi lại.

Mộc Mộc lắc đầu, cô còn chưa kịp nói gì mà.

“Ban nãy anh ấy vừa gọi điện thoại cho anh, hỏi xem có phải em đã gặp chuyện gì không?” Khuôn mặt Trác Siêu Việt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn, khuyên bảo cô hết mọi nhẽ: “Sắp tới lễ duyệt binh rồi, trong doanh trại còn một đống việc đnag chờ anh ấy. Em rỗi rãi không có việc gì thì ngủ sớm đi, để anh ấy nhẹ đầu một chút, có được không?”

“Ừm, em biết rồi.” Cô gật đầu thật mạnh.

Anh hài lòng đóng cửa lại, Mộc Mộc lập tức nhắn tin cho Trác Siêu Nhiên: “Em rất ổn. anh còn rất nhiều việc phải làm, không cần phải lo cho em, em có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”

“Gần đây anh thật sự rất bận, tuần sau chắc sẽ có ngày nghỉ, anh sẽ về thăm em.”

“Vâng. Anh nghỉ sớm nhé, chúc ngủ ngon!”

Anh trả lời: “Năm phút nũa còn phải tập hợp khẩn cấp.”

Xem ra, anh thật sự rất bận, cô không nên khiến anh phân tâm.

Sáng sớm, Mộc Mộc bị đánh thức bởi những tiếng sột soạt, dụi mắt ngồi dậy, liền ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng trên bánh pizza hiệu Morgan, nước miếng cứ không ngừng tuôn chảy.

Cô trèo xuống giường, mở hé cửa phòng, thì thấy trên bàn có một chiếc pizza mới mua, tỏa ra mùi hương mà cô yêu thích nhất. Trác Siêu Việt trong bộ đồ thể thao màu trắng đang đứng cạnh cửa sổ, cầm chiếc khăn mặt màu trắng trong tay lau mồ hôi trên trán, nhìn điệu bộ chắc là anh vừa mới đi tập thể dục về. anh đứng dưới trời xanh mây trắng, toát lên một khí chất không miêu tả được thành lời, tự nhiên thoải mái không chút gò bó, còn có cả chút ấm áp và thân thiết giống như ánh mặt trời, anh và người đàn ông tinh quái, ngang ngược trong ký ức của cô dường như là hai người khác hẳn nhau.

Nghe thấy tiếng kéo cửa, anh quay người lại, khuân mặt rạng rỡ cứ chiếu thẳng vào tận đáy trái tim cô. “Em dậy rồi à?”

“Ừm.” Cô cũng cười, không khí của buổi sớm mai vô cùng trong lành.

“Ăn nhanh lên, ăn sáng xong, anh đưa em đến một nơi.”

“Nơi nào vậy?”

“Đến đó rồi em sẽ biết.”

Suốt cả chặng đường đi, Mộc Mộc cứ dò đoán mãi, Trác Siêu Việt liệu có thể đưa cô đi đâu, thậm chí cả khách sạn cô cũng nghĩ tới, nhưng vẫn không sao đoán được, cuối cùng, xe của anh rẽ vào cung điện âm nhạc nổi tiếng của thành phố S. Học viện âm nhạc thành phố S.

Mặc dù không có danh tiếng lâu đời như Học viện Âm nhạc Trung ương, nhưng Học viện Âm nhạc giàu truyền thống này đã từng là nơi mà cô muốn bước chân vào nhất.

Lúc cô còn nhỏ, bố đã dắt tay cô đi trên con đường yên tĩnh rợp bóng cây này không biết bao lần, lắng nghe những tiếng đàn vọng ra từ các lớp học. Bố nói, điều ân hận nhất trong cuộc đời bố là không thi đỗ vào Học viện Âm nhạc này, bố bảo cô nhất định phải cố gắng, nhất định phải thi đỗ vào đây, hoạc thi vào một trường học tốt hơn nữa.

Cô đã nhận lời với bố, nhưng chưa làm được.

Trước tòa giảng đường mộc mạc cổ xưa, Mộc Mộc đứng ngây người, cô như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của bố trên bậc thềm, khom lưng xuống, yêu chiều vỗ vỗ vào vai cô. “Mộc Mộc, hãy cố gắng chăm chỉ luyện đàn, sau này đến học ở đây, được không?”

Cô lảo đảo lùi lại một bước, “Tại sao lại đưa em tới đây?”

“Đây chẳng phải là nơi em muốn đến nhất hay sao?”

Nhưng…

Cô còn chưa hiểu rõ tình hình, đã bị Trác Siêu Việt kéo vòa cửa phòng Tài vụ. một người đàn ông trung niên gầy gò nhìn thấy họ, nở nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình chào hỏi, còn gọi điện thoại nội bộ, thông báo cho cấp dưới dời cuộc họp lát nữa sang buổi chiều.

Biểu hiện của Trác Siêu Việt lại rất lạnh nhạt, thong thả ngồi xuống sofa, hỏi một cách bình thản: “Trưởng phòng Lưu, chuyện hôm qua tôi nói với anh…”

Chưa đợi anh nói hết, trưởng phòng Lưu đã vội vàng trả lời: “Không có vấn đề gì, tất cả mọi thủ tục đều đã lo ổn thỏa rồi.”

“Tiền án của cô ấy, còn cả cổ họng nữa, không vấn đề gì chứ?”

“Anh đã có lời, vấn đề gì cũng đều không còn là vấn đề nữa.” Trưởng phòng Lưu nói, “Chỉ cần không chọn khoa biểu diễn và khoa Nghệ thuật truyền thống, tất cả các khoa khác đều có thể được.”

“Ừm, còn việc chuyển hồ sơ thì sao?”

“Việc này hơi khó giải quyết một chút, hôm qua tôi đã trao đổi với phòng Giáo vụ, hiện giờ công tác tuyển sinh đã kết thúc, không còn chuyển hồ sơ được nữa. chỉ có thể để cô ấy vào học lớp dự bị, đợi đến tháng Sáu sang năm, sau khi tham gia kỳ thi thống nhất trên toàn quốc, chúng tôi mới có thể chính thức làm hồ sơ trúng tuyển.”

Trác Siêu Việt khẽ nhíu mày: “Vậy chẳng phải sẽ lỡ mất một năm hay sao?”

“Không đâu, không đâu, chỉ cần vào được trường của chúng tôi, tất cả đều dễ xử lí thôi.”

“Ồ.”

Trưởng phòng Lưu lấy từ trên bàn một túi hồ sơ, bước đến đưa cho Trác Siêu Việt, ánh mắt bất giác lại liếc nhìn về phía Mộc Mộc, “Đây là một số tờ khai bắt buộc, cần phải điền thông tin.”

“Ừm.” Trác Siêu Việt nhận lấy, rút các tờ khai ra xem, dúi vào tay Mộc Mộc: “Qua bên kia điền thông tin đi.”

Mộc Mộc đọc kỹ từng tờ khai, sơ yếu lý lịch cơ bản, đơn xin miễn giảm học phí dành cho học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, đơn xin ở ký túc xá, còn cả đơn xin học bổng gì gì đó…

Cô biết, chỉ cần điền hết những tờ khai này, cô đã có thể bước vào Học viện Âm nhạc.

Đây quả thực là việc mà cô luôn mong muốn ngay cả trong giấc mwo, nhưng vì sao Trác Siêu Việt lại làm việc này vì cô?

Thấy cô có vẻ do dự, Trác Siêu Việt cười nói: “Không cần phải sợ, không phải kí khế ước bán thân đâu.”

Trưởng phòng Lưu cũng cười theo. “Là do Trác tiên sinh đã có lời, nếu không, trường chúng tôi đâu dám phá lệ. tháng Chín, khi đến học, nhớ đừng cho các bạn học biết về tình hình của cô, cho dù ai hỏi, hãy nói là cô thi vào trường một cách bình thường.”

“Tại sao anh phải làm như vậy?” Mộc Mộc hỏi một cách vô thanh.

Trác Siêu Việt không trả lời, giật lấy tờ khai trong tay cô, cúi xuống điền thông tin, chỗ nào không biết, anh bỏ qua luôn.

Trưởng phòng Lưu không nói gì, đôi mắt tinh anh lướt nhìn khắp người bọn họ, dường như đã hiểu rõ điều gì đó, còn đến trước mặt Mộc Mộc, nói với cô một cách hòa nhã, thân thiện: “Sau này, khi ở Học viện, nếu gặp phải bất kỳ khó khăn gì, cứ đến tìm tôi, đừng ngại.”

Cô bối rối gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào đầu bút đang múa lượn trong tay Trác Siêu Việt…

Điền xong các tờ khai, ký tên xong, Trác Siêu Việt đưa Mộc Mộc rời khỏi đó.

Trên con đường nhỏ yên tĩnh, cô níu lấy cánh tay Trác Siêu Việt, vòng đến trước mặt anh, “Tại sao lại giúp em?”

“Bởi vì em là chị dâu của anh, anh làm gì cho em cũng là điều nên làm. Huống hồ, việc này lại dễ như trở bàn tay…”

“Nếu như em không phải là chị dâu của anh thì sao?”

“Nếu em không phải là…” Anh rút cánh tay đang bị cô níu chặt về, điềm nhiên mỉm cười, “Thậm chí nhìn anh cũng không thèm!”

Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt, cô lắc đầu, “Trác Siêu Việt, anh còn nhớ… anh còn nhớ em, nhớ những lời chúng ta đã từng nói.”

Ánh mặt trời xuyên qua các nhành lám chiếu vào khuôn mặt anh, tạo nên những vết lốm đốm.

“Tại sao anh phải học cách đọc khẩu hình?” Câu hỏi này, khi Mộc Mộc và Trác Siêu Việt ôm nhau lần cuối, cô đã rất muốn hỏi, nhưng cô không đủ dũng khí, sợ anh sẽ cười nhạo cô. Giờ đây, khi đã lấy hết can đảm để hỏi, thứ đổi lại được quả nhiên là sự chế giễu.

“Em cho rằng anh học là vì lý do gì?”

Trác Siêu Việt bĩu môi giễu cợt, lông mày hơi nhướng lên, không thể che giấu vẻ kiêu căng, ngạo mạn, “Em nghĩ rằng là vì anh muốn hiểu được những gì em nói? Hay là, em nghĩ rằng bốn năm qua, ngày nào anh cũng đi tìm em, mong đợi đến một ngày chúng ta sẽ được gặp lại?”

Ngữ điệu và thần thái của anh giống như đang nói về một chuyện gì đó rất nực cười. “Tô Mộc Mộc, em cho rằng điều đó có khả năng sao? Anh muốn có người phụ nữ như thế nào mà chẳng được, sao phải nhớ nhung một cô gái đã bán mình chỉ vì năm vạn đồng?”

Mộc Mộc bị anh cười nhạo đến nỗi sắc mặt trắng nhợt, đặc biệt câu “bán mình chỉ vì năm vạn đồng” như điểm trúng vào tử huyệt của cô, khiến cô hổ thẹn đến nỗi chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.

“Em không có ý đó…” Cô cố gắng kìm nén nỗi buồn bực trong lòng, yếu ớt mở miệng. “Chỉ là em không hiểu được, tại sao anh lại tốt với em như vậy?”

“Em cho rằng anh giúp em vào Học viện Âm nhạc là đối tốt với em?” Trác Siêu Việt cười lạnh lùng, “Được thôi, cứ cho là anh đối tốt với em, âu cũng là vì anh thương hại em. Em là người phụ nữ đáng thương nhất mà anh từng gặp, không nói được, ở độ tuổi vị thành niên đã phải bán mình cứu mẹ, năm mười bảy tuổi còn bị bố nuôi cưỡng hiếp, đã giết người, ngồi tù, bốn năm sau được ra tù, lại nhận nhầm người, phụ một tấm chân tình của một người đàn ông…”

Những chuyện cũ đáng xấu hổ bị Trác Siêu Việt khều ngón tay gợi lại, câu nào cũng chói tai. Mộc Mộc đưa tay lên ngực, hít thở khó nhọc.

“Cho dù chúng ta không quen biết nhau, anh cũng sẽ giúp em, huống hồ anh còn là người đàn ông đầu tiên của em, làm cho em một việc gì đó cũng đáng thôi…” Giọng nói lạnh lùng vô tình của anh đã giẫm đạp tan tành chút lòng tự trọng của Mộc Mộc.

“Tôi đáng thương đấy!” Bản tính ương bướng từ trong xương tủy lại trỗi dậy, cô ngắt lời anh, dùng toàn bộ sức lực hét lên với anh. “Tôi là đồ ngu ngốc nực cười! Nhưng tôi không cần anh thương hại! Trác Siêu Việt, hãy thu lại cái vẻ thương hại của anh lại! Tôi không cần điều đó! Tôi dù có sa đoạc tới mức ngày nào cũng đi bán mình, cũng không cần anh phải thương hại tôi.”

Hét xong, không đợi anh nói, Mộc Mộc quay người chạy ra khỏi con đường nhỏ râm mát. Cô cứ chạy về phía trước, cảnh vật xung quanh chao đảo, cô không phân biệt được phương hướng, cũng không nghĩ xem mình cần đi đâu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, không muốn nghe thấy tiếng cười đầy chế giễu của Trác Siêu Việt nữa.

Cô cứ nghĩ nhà tù và cây gậy tàn khốc của giám ngục đã mài nhẵn sự ương bướng và gai góc của cô, bất cứ điều gì cô cũng có thể nhẫn nhịn, hóa ra, cô đã nhầm, Trác Siêu Việt vẫn có thể khiêu khích được chút kiêu ngạo còn sót lại trong xương tủy cô.

Cô tức giận, phẫn nộ, căm hận anh, thậm chí còn có chút ân hận vì đã quen biết anh.

Anh không nên phá hoại hình ảnh đẹp đẽ đó trong lòng cô. Cũng giống như một quyển sách mà cô rất yêu thích, ngày nào cũng nang niu trên tay không nỡ mở ra đọc, bỗng nhiên một ngày nào đó mở ra xem, phát hiện bên trong đã bị người ta gạch xóa lem nhem, bộ mặt đã bị thay đổi hoàn toàn.

Chạy được mười mấy phút, Mộc Mộc đã mệt đứt hơi, chuyển sang đi bộ, sau đó, khi không còn hơi sức để đi tiếp, cô vịn tay vào một cái cây bên cạnh, hổn hển hít thở, cổ họng khô rát đến nỗi sắp cháy bỏng.

Mộ chai nước khoáng hiệu Nông Phu Sơn Tuyền xuất hiện trước mắt cô, cô khó nhọc hít thở, ngước mắt lên, Trác Siêu Việt đang đứng ngay trước mựt, sắc mặt không đỏ, hơi thở bình thường, nở một nụ cười thoải mái, nhẹ nhõm.

“Chạy mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, uống chút nước, lấy lại sức rồi chạy tiếp.”

Cô nghiến răng nghiến lợi, vỗ vỗ vào ngực, cổ họng tắc nghẹn không thốt lên được lời nào.

“Em không cần phải lo cho anh, anh không mệt. chút vận động nhỏ này đối với anh, chẳng thấm tháp gì.”

“Anh!” Mộc Mộc muốn mắng anh, nhưng thở còn chẳng kịp, chỉ có thể giậm giậm chân, tiếp tục đi về phía trước trong khi bụng dưới hơi đau.

Trác Siêu Việt đuổi theo, ngó nhìn quang cảnh xung quanh, chỉ tay vào tòa nhà cách đó không xa, “Bên kia có một quán lẩu không tồi, thịt dê non thượng hạng, thịt bò cũng rất tươi mềm, còn có cả rượu Mã Nãi của Mông Cổ tự ủ nữa, lát nữa em chạy tới đó, có thể vào trong đó nếm thử.”

“Anh rốt cuộc đnag muốn gì?” Cô dừng lại, tức giận nhìn anh.

“Anh muốn xin lỗi em.” ANh chuyển sang một vẻ mặt rất thành khẩn, “Những lời nói ban nãy của anh có thể hơi… làm tổn thương lòng tự trọng của em, anh xin lỗi!”

Chỉ “hơi” thôi ư? Lòng tự trọng của cô đã nát vụn rồi.

Cô quay mặt đi, quyết định sẽ không tha thứ cho anh.

“Nếu không, anh nói thế này nhé: ANh đối tốt với em, là bởi vì anh không muốn nhìn thấy một cô gái trẻ trung xinh xắn, vô cùng tài hoa như em phải chịu đủ sự ức hiếp, chịu nhiều nỗi nhọc nhằn, vì vậy anh muốn giúp em…” Trác Siêu Việt hắng giọng, nghiêm túc nói: “Là một quân nhân đã xuất ngũ, từ trước tới giờ anh chưa từng quên sự giáo dục của Đảng và nhà nước, phải vì nhân dân phục vụ, trừng trị cái ác, biểu dương cái thiện… Anh nói như vậy trong lòng em đã dễ chịu hơn chưa?”

Mộc Mộc sững người lại, cô phát hiện ra mình càng ngày càng không hiểu anh, trong nụ cười thiên biến vạn hóa của anh, đâu là thật, đâu là giả?

Thấy sắc mặt cô đã bớt giận dữ, Trác Siêu Việt chuyển sang ngữ điệu bông đùa: “Em chơi piano hay như vậy, sau khi học hành chuyên nghiệp ở Học viện Âm nhạc, chưa biết chừng sau này có thể trở thành một nhà soạn nhạc… Khi nào em thành công, nhớ đừng quên báo đáp anh đấy nhé!”

Lần này, Mộc Mộc thực sự đã bị anh làm cho tức đến nỗi không thể nói gì được nữa. có đánh mắng anh cũng không được, vậy là, cô hằn học giật lấy chai nước suối trong tay anh, uống một hơi hết hơn nửa chai, cổ họng khô rát đã dịu đi nhiều, lồng ngực tắc nghẹn vì tức giận cũng được giải tỏa.

“Hết giận rồi à?” Anh cười hỏi. “Anh mời em đi ăn lẩu cho hạ hỏa nhé, thế nào?”

“Anh cố ý nói những lời đó, đúng không?”

Nụ cười của anh có chút đờ đẫn.

“Anh cố ý nói những lời làm tổn thương người khác là muốn để em hiểu rằng, anh không hoàn mỹ như em tưởng tượng, anh hoàn toàn không xứng đáng để em yêu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play