Tô Dục ngồi dựa vào cửa miếu nhìn nước mưa thuận theo mái hiên chảy xuống, như đang cảm nhận thời gian dần trôi.
Đây là trận mưa lớn thứ ba trong mùa mưa xuân năm nay.
Chàng rất thích mưa. Khi còn sống, mưa rơi xuống xuyên qua nón tre, cực kỳ
bất tiện. Còn giờ đây, mưa chỉ có thể thấm vào áo ngoài, chàng không hề
cảm thấy lạnh lẽo, nhưng thật ra, tiếng mưa tí tách tí tách kia đang
mang đi sự tĩnh lặng của thế gian, xua đi nỗi cô độc trong không gian
này.
Khép mắt lại, chàng tưởng tượng, tựa như ở một nơi xa xôi nào đó có người thì thầm với chàng, nói gì đó?
Tô Dục nhếch nhếch khoé miệng, vốn cho rằng người đó nói những lời yêu
thương ngọt ngào, nhưng mất gần mấy chục năm, chàng mới nghe rõ, đó
chính là người con gái sai lầm chồng chất đang đọc Bản thảo cương mục.
Nàng thật ngốc, ngay cả trong ký ức của chàng, cho đến tận ngày nay.
Rốt cục đã đợi bao năm rồi? Bản thân Tô Dục cũng không rõ, chỉ có điều, cứ
mỗi ngày trôi qua, chàng lại khắc thêm một chữ “Hận” trên đất, chàng cho rằng, dẫu sao cũng chỉ là tìm việc để làm mà thôi.
Tô Dục xoa
lên mặt tấm đá, ở góc, quả nhiên tìm được một chữ khác: “Yêu”, góc khác
còn một từ “Mến”, yêu đại diện cho thời gian một năm, “Mến” đại diện cho thời gian mười năm, đến hôm nay đã có một trăm linh chín chữ “Yêu” và
mười chữ “Mến”. Năm này qua năm khác, ước chừng đều khắc lên hai chữ
“Mến Yêu”.
Đây mới là cục diện thực sự mà chàng vạch ra, vốn muốn khắc chữ “Hận” trên khắp nền đất, nhưng ở nhân gian phiêu đãng trăm
năm, chàng tự nhiên thấy có quá nhiều hận, có kẻ hận đến khắc cốt ghi
xương, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến chôn vui cả cuộc đời.
Chàng sẽ không bước theo lối mòn của những tên ngốc đó, chí ít qua mỗi
năm, khi chàng khắc lên hai chữ “Mến yêu”, trong lòng cũng thấy dịu đi
đôi chút.
Dù chàng không thực sự cho rằng, nàng sẽ chăm chú quan sát sự yếu mềm mà chàng để lộ ra ngoài.
Tô Dục đã từng vô số lần tưởng tượng ra cuộc trùng phùng của họ, chỉ có
điều chưa lần nào thấy tình cảm dịu dàng như trước. Năm tháng qua đi,
nỗi oán hận trong lòng chàng ngày càng sâu sắc, pháp lực cũng càng ngày
càng mạnh, tuy không rõ pháp lực của nàng như thế nào, nhưng chàng không phủ nhận rằng chàng cũng tưởng tượng đến cảnh nàng bị hồn phi phách
tán.
Hồn phi phách tán thật tốt… Nàng không thể ở bên chàng, chí ít cũng không thể ở cùng người khác.
Chàng có yêu nàng không? Tô Dục bước vào màn mưa, bị tiếng mưa vờn quanh.
Không, thứ chàng không buông bỏ được, chính là tình yêu ban đầu thuở niên thiếu.
***
“Đói không?”
Giọng một cô gái truyền đến tai Tô Dục, khiến chàng ngần người cả hồi lâu.
Sau khi thay đổi triều đại, chàng liền du đãng khắp các huyện thành, đề kiếm tìm giọng nói thân quen kia.
Chàng di chuyển đến phía sau người con gái đó, vẫn là cách ăn mặc mà chàng
rất đỗi quen thuộc, dù có một điểm khác: Chắc hẳn khi nàng quay đầu lại, chàng có thể nhìn thấy rõ được dung nhan của nàng.
Cô gái đưa
bánh màn thầu trong tay cho bé gái kia, đứa bé ăn ngon lành, đến khi Tô
Dục liếc mắt nhìn sang mới biết, cô bé này đã chết rồi.
Chàng cười khổ, nàng vẫn còn trái tim yếu mềm ấy.
Tô Dục bất giác đứng phía sau, cô gái kia nắm tay bé gái, đi trên đường.
Chàng bước theo sau, cánh tay mấy lần chỉ muốn nâng lên. Có thể nhìn ra
pháp lực của nàng không mạnh, cũng không có sự phòng bị, chàng chỉ cần
thi pháp một cái, nàng sẽ lập tức hồn phi phách tán.
“Cho xâu kẹo hồ lô.” Cô gái kia trả ngân lượng cho tiểu thương bên đường, cổ tay áo
được vén lên, lộ ra những ngón tay ngọc và chiếc vòng màu trắng tinh
khiết nơi cổ tay, chiếc vòng tay này chàng từng tìm kiếm nhưng vô vọng,
còn bàn tay ấy, là bàn tay chàng rất đỗi yêu thích.
“Tỷ cho nè.” Cô gái đưa xâu kẹo sang, bé gái vui mừng, không kiềm chế.
Trong đám đông, chẳng ai thấy sự kỳ lạ, khi một xâu kẹo hồ lô dần dần biến mất giữa không trung.
Rất nhiều năm trước đây, Tô Dục cũng từng ăn kẹo hồ lô.
Năm đó khi chàng mới chạy khỏi huyện Thanh Hà, đói khổ tới mức chỉ còn tấm
da bọc xương. Suốt ngày gặm vỏ cây, ăn cỏ dại, khó khăn lắm mới đến được thành lớn, khi ấy cũng chỉ có thể lén ăn cám lợn mà thôi.
Nhìn những xâu kẹo hồ lô trên tay tiểu thương bên đường, chàng đói đến run bần bật, thèm nhỏ nước miếng, hai mắt sáng quắc.
Nàng không làm lơ được, thế là nảy ra một chủ ý, “Ta nghĩ cách giúp đệ”.
Thừa lúc chợ đông người, nàng đụng mạnh vào một vị đại nương to béo, vị đại
nương này va phải người tiểu thương, tay tiểu thương cầm không chắc
khiến kẹo hồ lô rơi đầy trên đất.
Đám ăn mày thấy cảnh đó lập tức đổ xô đến, dù mặt đất vô cùng bần thỉu, cũng tranh nhau nhặt lấy nhặt
để, chàng cũng lượm được một viên kẹo, dù trên đó có dính đầy bụi đất,
vẫn lập tức cho vào miệng, đề phòng đứa trẻ khác cướp mất.
Kẹo hồ lô trong miệng hơi chát, hơi đắng, Tô Dục chỉ ngậm không lỡ nuốt, hai
mắt chăm chú nhìn nàng giống như đứa trẻ mắc lỗi đang cúi đầu đứng đó.
Sau khi đền bù cho tiểu thương, nàng mặc cho vị đại nương kia la lối om
sòm, chỉ thẳng vào mũi mà mắng chửi. Mắng mỏ hồi lâu, đại nương kia mới
nhận ra không biết phải nói gì nữa, ngượng ngùng bỏ đi.
Vị ngọt
của kẹo chạy vào cổ họng chàng, chua ngọt đều có, chàng từ đó không bao
giờ ăn kẹo hồ lô nữa, lại thề rằng phải tự mình cố gắng vươn lên.
“Muốn gặp muội muội của muội không?” Khi chàng định thần trở lại, nghe thấy cô gái đó hỏi bé gái.
“Muốn.”
“Muội sẽ gặp muội ấy ngay thôi.”
Nàng cầm cây quạt, điểm nhẹ lên thi thể bé gái, hồn phách đứa bé đó mang theo nụ cười, bám chặt trên thi thể của mình.
Sẽ gặp được muội ấy ngay thôi… Câu này tựa như đang nói với chàng vậy.
Tô Dục không những không ra tay được, còn cảm thấy rõ ràng sự bấn an của
mình, vội vàng hồi tưởng lại dung mạo của một nam nhân chàng từng gặp,
liền biến hình ngay tức khắc, trở lại dưới gốc liễu.
Cô gái kia
quay lai, trên mặt vẫn còn mang nụ cười ấp áp khi vỗ về bé gái, giông
như những khuôn mặt bình thường khác, nét cười đó mềm mại dịu dàng vô
cùng. Nàng thấy chàng thì có chút kinh ngạc, nhưng không lâu sau liền
bình tĩnh trở lại.
Tô Dục nhìn chằm chằm vào nàng, nghĩ đến dung
nhan mà phải đợi đến hơn hai trăm năm chàng mới được thấy, rất đỗi bình
thường nhưng lại trở nên vô cùng đặc biệt, “Cô đang làm việc phải
không?”.
“Đúng vậy.” Tuy trả lời như thế, nhưng âm cuối trong câu nói có chút ngập ngừng, để lộ sự cảnh giác. Tô Dục quá quen thuộc với
những biến đổi trong giọng điệu của nàng.
Thế là chàng giả bộ ngại ngùng, cố ý hỏi han bằng cách nói theo lối bát cổ.
Quả nhiên nàng không nghi ngờ, tự để lộ thân phận: “Cậu là Quỷ sai mới hả?”.
Quỷ sai? Từ này cứ quanh quẩn trong lòng Tô Dục, nói ra lại thấy quen vô
cùng, tựa như sớm biết từ lâu rồi, “Tiểu sinh là Quỷ sai mới nhậm chức,
tên là A Bát”.
Khoảnh khắc đó, chàng đã kết thúc thời gian chờ đợi, và cũng hiểu ra rằng,
suốt hai trăm năm này, tất cả đều do sự cố chấp của chàng, long oán hận
của chàng, hoàn toàn chẳng phải lỗi ở ai.
Chờ đợi là do chàng chọn, dẫu phải nhận đắng cay, cũng không nên oán trách Thất Thất.
Thất Thất nợ chàng, chỉ là mười chín năm kia, Tô Dục giờ đây đã chết rồi,
chàng đã là tử hồn A Bát, thứ chàng cần, chỉ là một lý do mà thôi.
***
“Có một ngày, ngươi sẽ cảm kích ta khi để ngươi đợi mấy trăm năm này.”
Kể từ khi gặp Nhiếp Thất Thất, tự nhiên Tô Dục chẳng còn nhớ câu nói ấy
nữa. Trước đó rất lâu, chàng luôn hoài nghi phải chăng câu nói này là để ám chỉ chuyện của chàng, chờ đợi trăm năm, ngoài tích luỹ pháp lực,
nhìn thấy hồng trần, cơ bản chẳng tạo nên công tích gì.
Cảm kích? Đúng là nực cười.
Ngay đến Thất Thất cũng chẳng biết tại sao sau năm năm nàng không trở về,
còn chàng lại muốn tìm câu trả lời từ nàng mà biến thành kẻ ngốc. Chàng
nhớ tới khuôn mặt đầy vẻ hối hận của nàng trong miếu Nguyệt Lão, trái
tim lại se sắt, rốt cuộc không thể làm như chẳng động lòng.
Thế
nhưng, khi nhìn thấy Nhiếp Thất Thất đứng trước mộ muội muội Tô Hồng,
trong lòng chàng đột nhiên bừng tỉnh, hoàn toàn hiểu được dụng ý câu nói kia của Diêm vương.
***
Nhiếp Thất Thất chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu, từng đợt sóng vấn vít trong lòng, không sao trút bỏ được.
Nàng, một Quỷ sai ngay đến việc rơi lệ cũng nhờ pháp thuật, thực không
thể ở cùng với người thường. Cứ nói đại khái rằng trong lòng không vui,
nhưng thực chất thứ vướng mắc nơi đó là gì? Phải chăng là nước mắt Tô
Dục?
Đôi hài vải hiện ra trước mắt, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Dục hai ngày nay không gặp.
“Tô Dục, thiếp không trở về được”, nàng mở miệng, giọng khàn đặc.
“Tại sao?” Chàng không nhìn nàng, chỉ trông rặng liễu phía xa xa đang không ngừng lay động.
“Hơn hai trăm năm, địa phủ không sắp xếp Quỷ sai, thiếp thật sự không thể
trở về, xin lỗi.” Không có Quỷ sai, cũng không cho phép bất kỳ quỷ quan
nào tiếp nhập, thời gian không gian thu hồn hoàn toàn chỉ tồn tại trong
sổ sách của thiên phủ, bị niêm phong vĩnh viễn.
Tô Dục lặng lẽ
nhìn nét bi thương trên mặt nàng, nhưng đáng tiếc, cái ngày chia ly đó,
chàng không thể thấy, khuôn mặt nàng phải chăng cũng mang vẻ không nỡ
giống chàng.
“Ta biết.” Nếu nàng có thể trở về, thì bản thân ta hiện tại sẽ thành ra thế nào? Mọi thứ trước đây đều là gương vỡ khó lành.
Thất Thất muốn hỏi, hiện tại phải làm sao đây? Lẽ nào để chàng chờ đợi hơn
hai trăm năm rồi đoạn tuyệt mối duyên tình này? Nàng vẫn còn yêu Tô Dục, đối với nàng mà nói, họ mới chỉ chia cách nửa năm, vậy mà hiện tại đã
trở thành hai trăm năm. E rằng ngoài địa phủ ra, sẽ chẳng có tình yêu
nào phải đi đến cảnh ngộ thế này. Bước tiếp ra sao, ngay đến bản thân
nàng cũng chẳng rõ bước tiếp theo phải đi hướng nào.
Tô Dục lững thững bước tới sau tấm bia, sờ lên những viên đá cuội được trả trên mộ.
Thất Thất nói đúng, những viên đá này đúng là độc nhất vô nhị, không viên
nào giống viên nào, bất luận là đường vân, chất đá. Trong mười chín năm
trời chàng đã chơi với chúng rất nhiều, nên đều nhớ rõ. Khi trải đá
xuống, chàng là người phàm, dù đá sẽ cố định ở đó hay bị nước mưa xối
xuống làm cho tản mát. Sau này chàng dần dần có pháp lực, từng viên từng viên bị mất cứ từ từ tìm về, rồi chàng dùng pháp thuật cố định chúng
lại như thế này.
“Thất Thất”, chàng cầm một viên đá cuội, “Suốt
đời người, thậm chí cho đến khi chết, người thân cận nhất trong lòng ta
từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng, nàng là độc nhất vô nhị của ta.” Chưa
từng tin tưởng bất cứ người nào, một vì chàng vốn mang tính cách cô độc, hai là chàng chưa từng đề người nào thân cận với mình đến thế, tất cả
có thể cũng do chàng quá cố chấp.
Chàng trao một viên đá cuội cho Thất Thất, nàng sững người đón nhận thứ duy nhất trên thế gian.
“Nếu lúc này ta đi đầu thai, chẳng phải hai trăm năm chờ đợi sẽ là vô ích
sao.” Tô Dục chàng chỉ là đã hết mà thôi, chàng không hề trở thành kẻ
ngốc.
Những tháng ngày chờ đợi trước kia đã từng tồn tại, bất
luận ước nguyện ban đầu là chấp niệm của chàng hay là thứ gì khác, nhưng chàng hiểu rõ Nhiếp Thất Thất, nàng sẽ tự động đem trách nhiệm của hơn
hai trăm năm này đổ lên đầu mình.
Ý của Diêm vương chàng đã hiểu, bất luận là nợ hay là yêu, sau khi họ trùng phùng sẽ lại lần nữa quấn
quýt, mà lần này, ai sẽ rời đi trước? Nhất định người đó không phải là
Thất Thất, chàng cũng sẽ không bị bỏ rơi lần nữa.
Cũng có thể… nàng vĩnh viễn sẽ không có cách nào rời xa chàng nữa.
Vĩnh viễn… dài lâu tới mức khiến bản thân chàng không thể không phấn khích.
Thấy Thất Thất vẫn còn ngẩn ngơ, Tô Dục cười phá lên.
“Quỷ sai Nhiếp Thất Thất, ta là từ hồn A Bát, chúng ta hãy làm lại từ đầu.”
Chàng dừng trong giây lát, “Lần này, nàng không thể rời bỏ ta trước
nữa”.
Trước kia qua lại với nhau như thế nào, đại khái chàng cũng không nhớ nữa, chàng đợi mệt rồi, đợi đến phát sợ rồi, để chàng nghỉ
một lát, oán hận u mê mãi mãi dừng lại lại tại cảnh giới này, kiếp sau
tính tới đi.
Tranh thủ lúc nàng không thể lùi bước, không thể
chạy trốn, không thể ẩn nấp, hãy yêu trước thôi, lại thử yêu thêm lần
nữa. Bao năm như thế, chàng cũng tổng kết được rất nhiều kinh nghiệm,
đối với một tử hồn mà nói, thời gian dù sao cũng thừa thãi, dù chỉ có
thể làm bằng hữu thôi, được ở bên nhau không phải cô đơn cũng là một
chuyện đáng mừng rồi.
Chàng chẳng qua đã quá mệt mỏi, để chàng tuỳ tiện cảm nhận hạnh phúc một lần thì sao nào? Không được hả?
Ánh mắt Nhiếp Thất Thất dần sáng lên, nhưng vẫn chưa dám tin tưởng, trầm
ngâm, nửa ngày trời, mới hỏi: “Tại sao lấy tên là A Bát?”.
A Bát?
Chuyện trước đây rất lâu rồi, Tô Dục hồi tưởng lại…
Khi ấy chàng mới nhận ra mình có thể di chuyển đồ vật từ xa, liền thay đổi
dung mạo trà trộn vào đám người, “Tô Dục” dẫu sao cũng là cái tên được
nhiều người biết đến, chàng liền đổi một cái tên khác để không thu hút
sự chú ý của mọi người.
Nhưng… A Bát là vì…
Chàng thở ra một hơi dài, “Ta vốn cho rằng nàng sẽ phát hiện, quả nhiên trời sanh không lanh lợi”. Chẳng thay đổi gì cả.
Vì nàng? Thất Thất nhớ khi đó chàng nói tên trước, đúng ra không thể biết nàng tên Thất Thất mới phải[1].
[1] Chữ “Thất” trong tên Thất Thất có nghĩa là số Bảy, chữ “Bát” trong tên A Bát có nghĩa số Tám. Thất Thất nghĩ rằng Tô Dục lấy tên là để ứng với
tên của mình.
“Có một Quỷ sai, trăm năm trước ta và nàng từng ước hẹn, nếu có kiếp sau, sẽ làm một cặp vương bát cùng nhau sống ngàn
năm.” Tô Dục lắc đầu, “Cuối cùng cũng chỉ có ta là quá đa tình, lại
tưởng rằng ai ai cũng thế”.
Vương bát? Nhiếp Thất Thất nhớ ra
rồi, đêm đó chàng còn nói, “Nếu có ngày ta phải chết, nàng sẽ dùng cây
quạt này điểm nhẹ lên cơ thể ta phải không? Được như thế cũng là hạnh
phúc rồi, chí ít, khoảnh khắc trước khi ta chết, nàng còn ở bên cạnh
ta…”.
Kết quả là đến khi chàng chết, nàng hoàn toàn chẳng hay biết.
“Tô Dục, nếu một ngày thiếp không còn nữa, chàng không thể tìm thiếp, vậy
chàng hãy đi đầu thai nhé.” Dưới địa phủ có vô số sự thay đổi, còn có
vòng cảnh cáo, hình phạt trăm năm bị phong bế, nàng sợ, sợ một ngày nàng sẽ lại biến mất, chỉ còn mình chàng ngốc nghếch chờ đợi.
“Thiếp cũng sẽ đi đầu thai, chúng ta cùng đầu thai làm một cặp vương bát, có được không?”
Đeo mai cứng dày trên lưng, thân hình lúc nào cũng cúi rạp, thấp hèn sống qua ngày, chỉ cần có thể ở bên nhau.
“Được.” Tô Dục ôm trọn cơ thể nàng, hôn lên đôi môi trăm năm thương nhớ kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT