Thành Phụng Dương cách Nam Kinh không xa, đi đường chỉ mất khoảng hơn một tháng. Nhưng vào năm thứ mười tám niên hiệu Vĩnh Lạc, việc xây dựng Tử Cấm Thành trị sở tại
Thuận Thiên được hoàn thành, vì vậy từ khoảng năm thứ mười tám đến giữa
năm thứ mười chín, niên hiệu Vĩnh Lạc, Minh Thành Tổ rời đô đến Bắc
Kinh, Nam Kinh khi ấy trở thành lưu đô[1].
[1] Thời cổ đại, khi Hoàng đế rời đô, kinh đô cũ sẽ vẫn được bố trí quan lại coi sóc, cổ gọi là “lưu đô”.
Từ Phụng Dương đến Bắc Kinh đường xá xa xôi, cách trở, gập ghềnh.
Ngày đó khi tiếp nhận thông cáo của Phủ doãn, Tô Dục đã mất mấy ngày bàn
giao công việc của Hồi Xuân đường cho A Mao và cha con Âu Dương đại phu, nói rõ ràng rằng, giao trọng trách cho tiểu muội của y, cũng chính là
tôi, Tô Tiểu Muội.
Đây là cái tên mà y chọn cho tôi, cũng là thân phận danh chính ngôn thuận mà tôi có tại y quán của y.
Lần này đi chẳng biết sẽ ăn bổng lộc của triều đình được mấy năm. Làm Viện
phán chẳng bằng làm quan, đi mấy năm trời, nếu y thuật không đạt sẽ bị
sắp xếp cho hồi hương, còn không, cũng có khả năng được thăng làm Viện
sử, tương đương với chức quan ngũ phẩm. Nhưng bất luận dù rơi vào tình
cảnh nào mà phải lần nữa hồi hương, thì so với việc chưa từng được tới
kinh sư, không được diện kiến các đại phu y thuật cao thâm, cũng vẫn tốt hơn nhiều.
Lần này, Quách phủ doãn tiến cử Tô Dục, chính vì niệm tình ngày đó y cứu nhi tử độc nhất của ông ta.
Hai chiếc xe ngựa đưa chín vị danh y cùng làm Viện phán đi. Ngoài Tô Dục
ra, đều là các vị trung niên trạc ngoại tứ tuần. Tô Dục không có râu
ria, tự nhiên bị xem là làm việc chưa tận tâm tận lực, nên chẳng được
coi trọng, ngay đến cẩm y vệ và quan sai theo xe cũng tỏ ý coi thường.
Nhất là vì y cứ nấn ná lưu lại chốn thôn quê ở An Huy thành Phụng Dương mất
mấy ngày, nên mọi người càng lấy làm bất mãn. Lên đường mới được vài
hôm, nhưng ngày nào họ cũng chỉ cho Tô Dục ăn bánh màn thầu, mục đích
muốn để y nói không ra hơi thì thôi. So với cơm ngon canh ngọt của các
đại phu khác, đúng là phân biệt đối xử quá mức.
Tám vị danh y
khác tuy đều là đại phu được người bệnh ca tụng hết lời, nhưng ngày khởi hành, chứng kiến cảnh tượng đám ăn mày hai bên đường trong ngoài thành
tiễn biệt Tô Dục, ánh mắt họ vẫn không giấu được vẻ đố kỵ. Lúc này thấy y chỉ ăn màn thầu, trong lòng họ thầm sung sướng, đang hân hoan trước
cảnh khổ của người khác.
Vậy mà Tô Dục chẳng hề có thái độ gì.
Đến buổi trưa, khi y tìm được bóng mát dưới một gốc cây ngồi ăn màn
thầu, tôi ẩn hình, tựa vào lưng y, người bên cạnh không thể nhìn thấy,
chỉ cần y cảm nhận được tôi ở bên là tốt rồi.
“Màn thầu rất ngon.” Ăn màn thầu cả một tuần, thật sự bái phục nghị lực của y, nếu là tôi chắc đã sớm ọe ra rồi.
Y cố thấp giọng đáp: “So với thời gian chạy trốn của năm năm trước, lúc
này có đồ ăn, có xe ngồi, chẳng phải tốt hơn rất nhiều rồi sao.”
Cũng đúng, Tô Dục xuất thân nghèo khổ, chút trở ngại này, không thể ngăn cản được hùng tâm tráng chí của y.
“Hồi Xuân đường thế nào rồi?”
“Không có gì đặc biệt, vẫn những bệnh nhân như thế, có điều Âu Dương đại phu
bắt đầu thực hiện quy định ba ngày ra ngoài nghị chẩn một lần.” Tôi hỏi
y, “Là chàng dặn dò ông ta sao?”
Tô Dục gật đầu, “Ừm, dù sao cũng chẩn bệnh ở ngoài nhiều năm, đám ăn mày nếu không có người thăm khám, e rằng mấy năm sau ta trở về, số bệnh nhân quen thuộc đều đã chết vì bệnh cả rồi.”
“Tô Dục, chàng thực sự sẽ trở về sao?” Tôi có chút khó hiểu hỏi, “Là chàng ngầm đề nghị Quách phủ doãn tiến cử mình đúng không?”
Quách phủ doãn dù có muốn nịnh nọt triều đình, cũng không thể tự nghĩ ra
chuyện đưa danh y vào chiến trận phương Bắc nhằm lấy lòng Hoàng đế.
“Ừm.”
“Ta sợ chàng ra chiến trường, chẳng cứu được Hoàng đế, ngược lại còn phải bỏ mạng.”
“Nàng cho rằng họ sẽ để những thái y lần đầu đến kinh đô chẩn trị ngay cho
binh sĩ sao? Họ chỉ phái những người có kinh nghiệm ra chiến trường,
chúng ta là người mới sẽ bị giữ lại kinh sư, chẩn trị cho một vài Phi
tử, Hoàng tử trong cung mà thôi.” Rõ ràng y đã từng suy nghĩ tới chuyện
này.
“Trong cung cũng chẳng yên ổn hơn so với ngoài chiến
trường.” Chuyện lục đục đấu đá trong cung, đa phần đều liên quan đến
thái y. Tôi từng được xem khá nhiều kịch hay chốn thâm cung, dù bảo rằng đi một vài năm, nhưng liệu có thể thuận lợi trở về hay không vẫn còn
chưa biết được.
Người đi lần này là Tô Dục, tôi càng sợ y vào
cung rồi, lại giống như cá gặp biển lớn. Mưu kế thâm sâu y vốn có rất
nhiều, ngay đến tôi cũng không lường hết được. Ví như đối với Quách phủ
doãn, tôi chưa từng nghĩ tới Tô Dục còn có tầm nhìn như vậy.
Sau
khi Tô Dục lên đường, tôi liền trở về Hồi Xuân đường ở Phụng Dương, y
cùng bốn vị danh y khác bị nhét vào trong chiếc xe nhỏ những ba canh
giờ, tôi không có sức mà đi cùng như thế được.
Đó chính là cái
giá phải trả khi trèo cao… Trong lòng tôi có ít nhiều oán trách, có đôi
chút mù mờ không hiểu. Về chuyện danh lợi, khi còn sống, tôi chưa từng
tham lam, mưu mô như thế, còn hiện tại sau khi đã chết? Càng chưa bao
giờ để tâm.
Có lẽ cũng do tôi trời sinh tư chất tầm thường, nên
đương nhiên chưa từng vọng tưởng. Còn Tô Dục lại luôn bộc lộ tư chất
thiên tài, vì vậy không thể chịu mãi mãi bị vùi dập.
Đêm đó trước khi xuất hành, y dịu dàng, khẩn thiết nói: “Ta là muốn đi xem xem những người ngồi trên ngôi cao có đức hạnh đến mức nào, họ khi bị bệnh, sẽ
trở nên nản lòng nhụt chí đáng thương ra sao. Ta đi mấy năm rồi về, sau
này sẽ mãi mãi cùng nàng ở tại Hồi Xuân đường nghị chẩn, hãy đợi ta.”
Tôi biết, nếu y không được đi chuyến này, chắc chắn sẽ không cam tâm.
Dù lúc này có giữ được y, cũng khó bảo đảm về sau y không hối hận. Dẫu sao đây cũng là cuộc đời của y, con người sống trọn một đời, chung quy lại
cũng chỉ vì hoàn thành một vài việc, bất luận kết quả xấu tốt ra sao.
Đây chính là sự cố chấp của người sống.
Ngày hôm sau, y lại trở về với một Tô Dục cao ngạo thâm trầm.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Âu Dương Lan thấy người nằm trên nhuyễn tháp đang thở dài thư thái.
Cả tuần nay, nàng đã lao tâm khổ tứ, vất vả cực nhọc tìm tôi, có nhiều khi tôi đứng ngay bên cạnh, nhưng nàng vẫn cứ liếc ngang ngó dọc mãi… khiến tôi không thể không ngoan ngoãn ở trong phòng này, để nàng có thể dễ
dàng tìm được.
Tuy thỉnh thoảng, tôi cũng vô duyên vô cớ “biến mất” để đi định hồn.
“Tiểu Muội, đây là sổ sách của tháng này, muội kiểm tra lại đi.” Trước yêu
cầu của Tô Dục, họ cũng không gọi tôi là “Tô tiểu thư”, mà gọi thẳng là
“Tiểu Muội”, khiến tôi nổi hết cả da gà, tâm trạng bất an vô cùng.
“Hãy để trên bàn đi.”
“Ừm.” Âu Dương Lan đem sổ sách đặt lên bàn.
“Mấy ngày gần đây đông bệnh nhân không? Có xuất hiện chứng bệnh lạ khó chữa
nào không?” Nếu có vấn đề gì, tôi có thể đi hỏi Tô Dục cách trị bệnh, có lẽ cũng chẳng lâu đến một tuần trà.
Âu Dương Lan chăm chú lắng
nghe lời tôi nói, chỉ sợ lại xấu mặt như lần trước, nghe đến nửa ngày
trời, vẫn chưa rõ lời tôi, “Không có, mấy ngày nay ta và phụ thân vẫn
theo đơn thuốc Tô đại phu trước khi đi để lại, rất hữu dụng.”
Tôi chợt nhớ năm đó “Tô đại phu” của nàng ta cũng học tập từ đơn thuốc của
phụ thân nàng ta... Đúng là năm năm, nước chảy ngược dòng.
“Thực
sự Tô đại phu có y thuật kỳ tài”, nhắc đến tượng gỗ Tô, cô nương này lại thao thao bất tuyệt, “Mấy năm trước, bệnh tình của Quách công tử biến
chuyển bất thường, Tô đại phu vừa kê đơn thuốc, bệnh lập tức bị khống
chế ngay.”
Tôi gật đầu, lúc đó tôi cũng ở đây, đó đúng là “một trận chiến thành danh”, chúng nhân truyền tụng mấy năm trời.
“Lần này trước khi Tô đại phu đến kinh thành đã mạnh dạn thay đổi đơn thuốc, ta và phụ thân còn sợ đổi thuốc vạn nhất có biến chứng thì không biết
phải chữa trị ra sao. Không ngờ đơn thuốc này lại có thể chữa trị tận
gốc bệnh của Quách công tử.” Âu Dương Lan càng cười tươi, “Ta và phụ
thân đã từng nghiên cứu, đơn thuốc này thật là hiếm thấy, về sau đối với những bệnh tương tự, không cần phải bó tay bất lực nữa.”
“Bệnh của Quách công tử trước đây vẫn chưa chữa được tận gốc sao?”
Tôi cho rằng Quách phủ doãn luôn mời Tô Dục qua phủ, đều là để nói chuyện phiếm.
“Đúng vậy, sớm nay Quách phủ doãn đã phái người đến Hồi Xuân đường, nói là
Phủ doãn đại nhân muốn tặng chữ để cảm tạ Hồi Xuân đường, nhưng không
biết nên đề chữ gì cho hay.” Âu Dương Lan nghĩ đi nghĩ lại một hồi, hỏi
tôi: “‘Nhân tâm nhân thuật’, muội thấy có được không?”
Nhân tâm? Thật là châm biếm quá mức.
“Hay là ‘Diệu thủ hồi xuân’ đi.”
“Sẽ theo ý muội.” Cô nương ấy lui xuống, đóng cửa lại.
Tô Dục đương nhiên không phải vô duyên vô cớ đột nhiên viết ra phương
thuốc trị tận gốc bệnh tình của Quách công tử. E rằng từ mấy năm trước, y đã sớm có âm mưu, dây dưa kéo dài bệnh tình của tiểu tử đó, những mong
đạt được mục đích.
Mà mưu tính lần này của y, không biết manh nha từ khi nào nữa? Kể từ khi tôi bắt đầu mở mang kiến thức về kinh tế cho
y, hay từ khi tôi đọc cho y nghe Bản thảo cương mục. Cũng có thể là từ
đêm hoảng loạn bỏ chạy, dưới ánh trăng vằng vặc, y đã sớm khắc cốt ghi
tâm, đợi đến ngày có thể thu được kết quả.
Buổi chiều, ánh nắng chói chang trên cao, tôi lại giống như tảng băng lạnh giá.
Đường lên kinh sư dài đằng đẵng, tối đến mấy người lại ngủ chung giường, vì
thế tôi rất hiếm khi có cơ hội nói vài câu với Tô Dục, cũng chưa từng
hỏi y về chuyện liên quan đến Quách công tử. Tôi hỏi điều gì, y cũng nói thẳng không giấu giếm, tôi ngược lại cũng giảm thiểu được không ít hoài nghi.
Trên đường đi, cứ sau mỗi lần nghỉ ngơi gấp gáp, đoàn
người lại vội vã lên đường. Tô Dục luôn là người tất bật nhất, vừa đến
quán trọ, y lập tức đi một vòng quanh trấn, thăm khám, chẩn bệnh cho đám ăn mày ven đường, giữa đêm tối, châm đuốc viết đơn thuốc.
Sau
khi hạ nét bút cuối cùng, Tô Dục giao đơn thuốc cho tên ăn mày bên cạnh
người bệnh, dặn dò: “Nếu thực sự muốn cứu mạng của hắn, hãy đem tiền đi
mua thuốc này, chỉ cần là thuốc thật, Tô Dục ta bảo đảm sau hai tháng,
bệnh sẽ hết.”
“Trước đây ngươi cũng xem bệnh không công như vậy
ư?” Hứa đại phu, cũng là một danh y, đứng sau Tô Dục một đoạn đường,
hiếu kỳ hỏi với.
Tô Dục quay đầu nhìn lão y sư tuổi ngoại tứ
tuần, “Đúng vậy, trước đây ở huyện Phụng Dương tại hạ đều làm như vậy,
mấy ngày không ra ngoài nghị chẩn là cảm thấy toàn thân bứt rứt.”
Tôi nghe xong, lập tức thấy kỳ lạ. Chẳng phải y đối với người bệnh chỉ có
tình thương như với con kiến thôi sao, vậy hà tất phải chẩn bệnh làm
phúc dọc đường như thế?
“Hả, trước đây ngươi cũng từng? Bắt đầu
từ khi nào?” Hứa đại phu tròn mắt thầm đánh giá Tô Dục. Tên tiểu tử này, tuổi đời còn trẻ, trước đây từng nghị chẩn, thì có thể là bao lâu?
“Khoảng bốn, năm năm về trước.” Tô Dục quỳ xuống bên cạnh một người ăn mày đang kêu than đau đớn, kiểm tra vết thương đã bắt đầu lở loét trên chân hắn.
Đây là ngoại thương, cần phải bôi thuốc, trên mình y cũng có thuốc trị
thương, liền lấy ra bôi cho người ăn mày, sau đó lại kê đơn thuốc, miêu
tả kỹ càng tỉ mỉ hình dáng của thảo dược, dặn dò người bên cạnh sau khi
trời sáng, lên núi hái thuốc.
Tô Dục cũng chỉ lúc này mới có chút nhẫn nại thôi, chứ nếu bảo y nói lại lần nữa, e rằng dù phụ thân y cũng không thể ra lệnh. Hứa đại phu không hiểu được nguyên do, nên sắc mặt
bớt dần vẻ khinh miệt, thay vào đó là vẻ tán thưởng của bậc tiền bối đối với kẻ hậu sinh.
“Nếu hết thảy đại phu trong thiên hạ đều thiện tâm như Tô đại phu, vậy thì bên đường sẽ chẳng còn xác chết phơi thây nữa.”
“Hứa đại phu quá khen rồi, tại hạ chỉ làm đúng chức phận mà thôi.” Chẳng biết vô tình hay hữu ý, y nháy mắt với tôi.
Mấy ngày này tôi thờ ơ lạnh nhạt, hẳn y cũng cảm nhận được điều đó. Đối với y mà nói, nghị chẩn chỉ là việc nằm trong lòng bàn tay, nếu có thể an
ủi sự bất mãn của tôi, dẫu sao cũng chẳng phải việc gì quá khó.
Dù sao khoe y thuật ở chỗ này, đã trở thành một loại kỹ xảo, y lại có cơ
hội gặp những bệnh lạ mà nhiều khi muốn tìm cũng chẳng được.
Tôi
nhìn dáng vẻ người ăn mày kia cảm động cầm đơn thuốc, thực sự cũng thấy
có chút an ủi. Phía dưới đơn thuốc còn đóng ấn chương của Tô Dục, y luôn mang theo nó bên mình.
Nhớ đến trước đây khi trao đổi với y một
chút tri thức về cách chào hàng, quảng bá sản phẩm, tôi từng hỏi y muốn
quảng bá Hồi Xuân đường như thế nào. Sau khi suy nghĩ giây lát, y điềm
đạm đáp, tại sao phải để người khác nhớ đến Hồi Xuân đường? Chỉ cần nhớ
đến hai chữ Tô Dục là được rồi. Vì thế trên ấn chương này, trước nay chỉ có hai chữ “Tô Dục”.
Thoáng chốc, đơn thuốc này không chỉ xuất hiện ở gần Phụng Dương, mà dọc đường tới tận kinh đô, đâu đâu cũng có.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng hình, là Tiểu Thiến.
Cô nàng tiến đến huých vào khuỷu tay tôi: “Thất Thất, có chuyện lớn rồi, chúng ta cùng đi xem đi.”
Chưa đợi tôi hỏi rõ ràng, cô nàng đã lập tức kéo tôi di chuyển, Tô Dục và bóng dáng Hứa đại phu dần trở nên mơ hồ.
Được xem cảnh tượng náo nhiệt hiếm thấy, thực ra cũng chẳng phải chuyện to
tát gì, nhất lại là đại sự do Tiếu Thiến ca tụng, độ tin cậy chắc chắn
phải giảm đến bảy, tám mươi phần trăm, vì thế nhiều nhặn lắm, cũng chỉ
được tính là chuyện mới mẻ nào đó mà thôi.
Nhưng cũng phải khen ngợi động tác nhanh nhạy của Tiểu Thiến, nhờ đó tôi và cô nàng mới có thể thấy được toàn bộ sự việc này.
Chuyện nên được bắt đầu từ Nhàn Thục.
Bốn năm trước, Nhàn Thục từng được điều đến thế kỷ Hai mươi mốt để định
hồn, với mong muốn thay đổi môi trường sống, đồng thời mở rộng nhãn
giới, tận mắt chứng kiến những thứ mới mẻ chúng tôi thường nhắc.
Cũng không biết vì Hồng Kông quá hỗn loạn, hay do Nhàn Thục quá yếu gan. Khi gặp phải vụ huyết án thi thể tan tành trăm mảnh, Nhàn Thục cố gắng nhẫn nhịn trăm chiều đứng một bên lén quan sát tên sát nhân cuồng loạn nửa
ngày trời, rất lâu sau mới thấy người bị hại ngừng thở để tiến tới định
hồn. Nhưng, việc đó cô nàng còn chịu được, chứ đến sau này, khi hàng
loạt cái chết của tử hồn trong mấy tháng đều do hắc bang cừu sát, đồng
tính phạm án, đầu độc đến chết..., cô ấy bị bức tới hoảng loạn, chỉ hận
một nỗi không thể ngay tức khắc lặng lẽ trở về triều Minh.
Tôi và Tiểu Thiến vốn đến từ thế kỷ Hai mươi mốt, bản thân cũng không thể quay lại đó định hồn được. Khi ấy Nhàn Thục còn chưa trở thành người nhà của tướng công Lâm Thành, nên chỉ có thể lén đi đút lót Quỷ sứ Tiểu Tưởng,
lại nhờ vả Tiểu Huyền Tử suốt ngày chỉ ngồi hưởng phúc chốn hoàng cung
tạm thời trao đổi năm năm, thay cô nàng đến thời hiện đại. Tiểu Huyền Tử vô cùng nghĩa khí, lập tức nhận lời.
Thế rồi, chính Nhàn Thục
lại để xảy ra sơ suất khi định hồn tại triều Minh. Chỉ nên trách cô ấy
nhát gan. Đối phương chết trước mặt hồng y tả tơi, thất khiếu trào máu,
toàn thân hằn vết roi, vô cùng thảm thương, khiến khi định hồn, cô ấy
không cứng tay, hồn kia nhân cơ hội chạy thoát, trở thành một tử hồn
phiêu đãng khắp thế gian.
Chuyện này vốn chẳng phải chuyện gì to
tát, sau khi chúng tôi an ủi Nhàn Thục, liền bảo cô ấy báo cáo lên trên, để cấp trên phái Quỷ tốt quỷ quan chuyên bắt tử hồn đi là được. Dẫu sao mỗi ngày có thêm hàng ngàn vạn tử hồn, mọi người sơ hở cũng chẳng phải
có mưu đồ, Nhàn Thục chết cũng chết rồi, còn có thể xử phạt thế nào chứ? Tôi nhận ra việc trừng phạt quỷ quan sai phạm dưới địa phủ rất nhẹ
nhàng, có thể vì nếu bức ép quá mức, tỷ lệ Quỷ sai bỏ nghề sẽ tăng cao.
Lệ quỷ[2] hồng y quả là cực kỳ nhẫn nại, Quỷ tốt mai phục bên cạnh người
hại chết cô ta hơn tháng trời vẫn không thấy có động tĩnh gì. Ngược lại
lệ quỷ này còn luôn dương đông kích tây, làm không ít chuyện quấy nhiễu
dọa dẫm bách tính.
[2] Lệ quỷ là một loại quỷ vô cùng lợi hại, do oán khí quá nặng mà không thể đầu thai, ở lại nhân gian cho tới khi
hoàn thành tâm nguyện, tiêu trừ mọi oán khí mới có thể siêu thoát.
Thời gian lâu dần, Quỷ tốt cũng không còn nhiệt huyết nữa, liền báo cho Quỷ
sứ Tiểu Tưởng, bất cứ khi nào thấy nguyên nhân cái chết là: “Bị lệ quỷ
hại chết”, gã sẽ lại đến bắt.
Tôi hỏi Tiểu Thiến: “Như thế cũng được hả?” Đây chẳng phải là làm việc tiêu cực, lười nhác sao?
Tiểu Thiến đáp: “Nothing is impossible[3].” Đợi khi tôi toát mồ hôi hột, cô
nàng mới nói: “Số lượng Quỷ tốt khá ít ỏi, không thể ôm cây đợi thỏ mãi
như thế được, chỉ cần trước khi người bị hại chết, Quỷ sai thông báo cho Quỷ tốt bắt lệ quỷ, như thế trên sổ sinh tử, tên người bị hại tự nhiên
sẽ biến mất.”
[3] Không có gì là không thể.
Chuyện này lần đầu tiên tôi nghe thấy, tên trên sổ sinh tử sẽ biến mất?
Đến hôm đó, trên sổ sinh tử xuất hiện nguyên nhân cái chết “Bị lệ quỷ hại
chết”, Tiểu Tưởng liền để tử hồn cần định hiển thị trên quạt của Nhàn
Thục. Có đủ thời gian, địa điểm, tên họ, Tiểu Thiến lập tức kéo tôi đi
xem Quỷ tốt bắt lệ quỷ.
“Nữ tử hồn kia chính là bị người này hại chết.” Tiểu Thiến chỉ vào nam nhân trẻ tuổi đang chạy vội trên đường lớn.
Khuôn mặt thư sinh yếu ớt như vậy, chẳng hiểu sao tên đó có thể hại người được.
Nhàn Thục đã đến, cô ấy luôn lo lắng chuyện này, “Cô nương kia khi còn sống
là kỹ nữ, khó khăn lắm mới giành dụm được chút ngân lượng, muốn sau khi
chuộc thân sẽ mãi mãi sống cùng người trong mộng, không ngờ kẻ kia lại
tham lam tiền bạc mà phụ tấm chân tình.”
“Tiếp đó chính là đến nước cờ cũ, hạ độc giết hại!” Điều này thường thấy vào thời cổ đại.
Phía sau nam nhân trẻ tuổi kia thấp thoáng bóng hồng y, sau đó cả cơ thể đều hiện rõ, là một nữ nhân yểu điệu thướt tha, rõ ràng đã đổi sang dung
nhan diễm lệ, khiến tên nam nhân kia vừa quay đầu lại, hai mắt lập tức
sáng lên.
“Công tử đi một mình ư?”
“Đúng vậy, cô nương cũng cùng đường sao?”
Ba Quỷ sai chúng tôi đều thầm lắc đầu, đường này trước chẳng có người sau
chẳng thấy xe, đột nhiên xuất hiện mỹ nữ, nam nhân kia sao không cảnh
giác cơ chứ? Đúng là sắc dục có thể làm người ta mờ mắt.
“Ừm. Cha của nô gia bị bệnh. Tướng công để nô gia mang chút ngân lượng về nhà
mẹ.” Ba câu nói thẳng chủ đề, mồi nhử cũng quá rõ ràng.
“Hóa ra là thế.” Vừa có mỹ nữ, vừa có ngân lượng lại thêm đường lớn không bóng người, tên nam nhân kia ham muốn chộn rộn.
Ham muốn sôi trào! Ngay cả khi không quá ham muốn, một con sói gặp được
điều kiện thuận lợi thế này cũng không thể vượt qua cám dỗ, tên nam nhân nanh vuốt dựng đứng chuẩn bị tư thế, thèm khát nhìn sang nữ nhân bên
cạnh.
Đáng tiếc sau đó không có cơ hội cho hắn kịp thỏa mãn tham
dục, nữ nhân ấy u ám quay đầu, dung mạo như tiên nữ chợt biến thành
khuôn mặt tử thi với ngang dọc những vết roi quất, “Ngươi còn nhớ ta
không?”
Tên nam nhân thất kinh, ngoài kêu gào thảm thiết, chỉ còn biết hét lên đau đớn.
Quỷ tốt bên cạnh bay ra sắm vai sứ giả che chở nhân vật chính, chiến đấu
với lệ quỷ hồng y, cảnh tượng trước mắt trở nên vô cùng gay cấn.
“Cô ta cũng biết pháp thuật?” Tôi cho rằng lệ quỷ chỉ lợi dụng mặt mũi hung tợn để dọa người.
“Đương nhiên, cô ta cũng là tử hồn, chỉ là không có chức vị ở địa phủ thôi,
nhưng pháp thuật vẫn có thể tu luyện như bình thường.” Tiểu Thiến xuýt
xoa, “Quỷ tốt bình thường tối thiểu cần chuẩn bị hai mươi năm pháp thuật trở lên, cũng tức là, nếu nữ ma đầu kia bền bỉ tu luyện ba mươi bốn
mươi năm, thì chẳng sợ gì Quỷ tốt nữa.”
Lời còn chưa dứt, lệ quỷ
đã bị thu phục, Quỷ tốt bắt cô ta phục mệnh, ba nữ Quỷ sai bọn tôi chuẩn bị tìm tửu lâu uống một hai chén.
Chỉ còn lại tên nam nhân kia, đờ đẫn ngồi phịch giữa đường lớn, thần trí hoảng hốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT