Lúc này,
Trần Dĩnh đang nằm trên giường, trằn trọc không ngủ nổi. Về đến nhà cô
mới phát hiện thấy, trước mặt bố mẹ mình mãi mãi là một đứa trẻ, vì vậy
có bao nhiêu ấm ức và tổn thương đều dễ dàng bộc lộ ra.
Tất cả
mọi sai lầm đều bắt đầu từ khi cô bước chân vào công ty đồ điện Kinh
Thao, quen với Lục Đào. Nhưng rồi Trần Dĩnh lại nghĩ, cho dù không vào
công ty điện tử Kinh Thao, không gặp Lục Đào, cô cũng sẽ vào một công ty khác, vẫn phải gặp một tổng giám đốc khác.
Lúc này cô mới phát
hiện ra bản thân mình không phải thực sự yêu con người Lục Đào, mà đó
chẳng qua chỉ là sự “kính nể và sùng bái”. Vì vậy khi gặp Lục Đào ở cổng khu mua sắm, ngoài tâm trạng phức tạp còn có chút kính nể.
Trần Dĩnh vốn định chủ nhật bảo Nhã Vận đưa mình vào trung tâm thành phố,
nhưng Nhã Vận đã nhận lời đi leo núi với mấy bạn học cùng, cô đành đi
một mình vào thành phố. Đi dạo được một lát mới phát hiện trong tiềm
thức, cô muốn vào trung tâm thành phố là để tìm Trương Hoa, thậm chí
muốn đến chỗ Trương Hoa ở, cô biết chủ nhật Trương Hoa được nghỉ.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cố kiềm chế để không liên lạc với anh. Đúng vào lúc
bối rối nhất, cô bất gờ gặp Lục Đào ở cổng khu mua sắm. Đây là lần đầu
tiên hai người gặp mặt kể từ khi cô nghỉ việc ở công ty đồ điện Kinh
Thao. Tâm trạng Trần Dĩnh lúc gặp lại Lục Đào vô cùng phức tạp, chỉ có
điều sự kính trọng đối với Lục Đào vẫn khiến cho cô cúi đầu chào Lục Đào một tiếng.
Lục Đào cũng có hơi ngạc nhiên, buột miệng hỏi: “Giờ em với Trương Hoa sống có hạnh phúc không?”
Trần Dĩnh trầm ngâm một lát rồi nói đã ly hôn với anh ấy rồi. Trần Dĩnh vốn
không muốn nói nhiều những điều này nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
2.
Câu nói này đã khiến Lục Đào vốc. Nhiều năm trước, chính một nhân viên nữ
trong công ty nói ra câu này đã khiến ông ta phải trả giá rất đắt.
Lúc ấy, Lục Đào để ý đến một cô nhân viên mới kết hôn được hai năm ở công
ty, liền dùng mọi cách, bao gồm cả tiền bạc để có thể duy trì mối quan
hệ thể xác với cô nhân viên đó.
Một hôm, cô gái này nói với ông
ta rằng cô đã ly hôn, đồng thời yêu cầu Lục Đào ly hôn với vợ mình. Lục
Đào sợ chuyện bại lộ nên đã tốn rất nhiều thời gian và công sức, lại bỏ
ra một số tiền rất lớn mới xoa dịu được cô này, để cô rời khỏi công ty,
cắt đứt mối quan hệ giữa hai người.
Kể từ đó về sau, Lục Đào
luôn tuân theo hai nguyên tắc: Một là không chu cấp, hai là không ăn cỏ ở gần hang. Chính bởi vì yên tâm với Trần Dĩnh nên ông ta mới cho đây là
ngoại lệ. Nhưng câu nói “đã ly hôn” của Trần Dĩnh khiến ông ta vô cùng
lo sợ. Đúng là “chim sợ cành cong”.
Ngoài mặt Lục Đào vờ như
không có chuyện gì, an ủi vài câu, nói tìm một chỗ ngồi uống cà phê.
Trần Dĩnh nói không cần nhưng Lục Đào cứ một mực kiên quyết. Lòng kính
trọng trong lòng Trần Dĩnh khiến cho cô cuối cùng vẫn nhận lời.
Lục Đào hẹn Trần Dĩnh đi uống cà phê vì ba mục đích: thứ nhất, thông qua
cuộc nói chuyện để phán đoán xem Trần Dĩnh có phải là mối đe dọa với
mình hay không. Thứ hai, cố gắng giả vờ an ủi Trần Dĩnh để được lấy
thiện cảm của cô, để cô ta không biết mình chỉ chơi bời với cô ta mà
thôi. Thứ ba, cho Trần Dĩnh một ít tiền.
3.
Trong quá
trình nói chuyện, qua phán đoán, Lục Đào cảm thấy Trần Dĩnh không phải
là mối đe dọa với mình, hơn nữa lại có cảm giác Trần Dĩnh không muốn từ
bỏ Trương Hoa, điều này khiến ông ta vô cùng hài lòng, ít nhất nó cũng
chứng tỏ được Trần Dĩnh không có ý định đeo bám ông ta.
Tiếp
theo, ông ta giả bộ tử tế, an ủi Trần Dĩnh như một bậc bề trên. Sự an ủi này đã có tác dụng với Trần Dĩnh. Ông ta cũng biết được điều này sẽ có
tác dụng, sẽ khiến cho Trần Dĩnh nghĩ rằng ông ta không phải loại chỉ
chơi bời với phụ nữ.
Mục đích cuối cùng không thành hiện thực.
Ông ta rút một vạn tệ, đưa cho Trần Dĩnh, nói sợ cô thiếu thốn sau khi
ly hôn, coi như để bù đắp cho một thời gian mặn nồng nhưng bị Trần Dĩnh
từ chối. Lục Đào cảm thấy sự từ chối này cũng chẳng ảnh hưởng gì, thế là liền đứng dậy nói: “Em ngồi thêm một lát, anh có việc đi trước! Muốn
uống gì cứ gọi, giám đốc ở đây quen anh!”
Chỉ có một điều khiến
ông ta không ngờ là cuộc gặp mặt này của họ đã bị Trương Hoa bắt gặp.
Đáng tiếc là Trần Dĩnh không hề biết những điều này, cô cũng về ngay sau khi Lục Đào ra về.
Ra ngoài rồi cô lại do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không liên lạc với Trương Hoa. Cô về nhà, ngồi nói chuyện với mẹ
Trương Hoa một lúc thì thấy anh về, quả thực cô rất vui. Nhưng hai câu
nói của Trương Hoa tối hôm đó đã lần nữa khiến cô bị sốc mạnh, thậm chí
không hiểu tại sao Trương Hoa lại đột nhiên đối xử với cô như vậy.
4.
Trần Dĩnh luôn đắm đuối và hi sinh một cách mù quáng cho tình yêu. Hồi đầu,
cho dù là vì sùng bái hay kính nể, tình yêu cô dành cho Lục Đào rất
thực, chính vì thế để duy trì tình cảm với Lục Đào cô chấp nhận kết hôn
với Trương Hoa.
Về sau, dưới sự mài dũa của thời gian, cô dần
dần đem lòng yêu Trương Hoa, vì thế đã kiên quyết cắt đứt với Lục Đào.
Thậm chí để bảo vệ tình yêu với Trương Hoa cô chấp nhận sẽ nuôi con một
mình.
Cũng vì tình yêu với Trương Hoa, trong lòng cô luôn cảm
thấy áy náy. Chính vì điểm này, cho dù Trương Hoa có đối xử với cô thế
nào, cô đều tha thứ cho anh. Cũng vì điểm này, khi Trương Hoa ra tiễn cô ở nhà ga, cô đã không kiềm chế được tình cảm của mình, chạy đến ôm anh.
Trần Dĩnh nằm trên ở giường, lấy tay xoa xoa cái bụng gần như chẳng có chút
gì biến đổi của mình, nhưng vẫn thấy có cảm giác ấm áp và ngọt ngào chảy qua tim. Cô biết ít nhất thì đứa bé này cũng là sợi dây liên hệ giữa cô và Trương Hoa.
Chủ yếu nhất là, cô nhận thấy chỉ cần có đứa bé
này, cô và Trương Hoa vẫn còn có hi vọng. Rồi đột nhiên cô lại nhớ đến
Cổ Vân Vân. Lúc đến tiễn cô, Trương Hoa dùng xe của Cổ Vân Vân, quan hệ
của họ chẳng nhẽ đã thân thiết đến mức ấy?
Trần Dĩnh lại an ủi
bản thân, bọn họ là bạn bè, mượn xe là, hơn nữa Lưu Huệ Anh từng nói,
Trương Hoa đã thích Cổ Vân Vân thì đã thích từ lâu, cần gì phải đợi đến
bây giờ?
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng Trần Dĩnh cũng chìm vào
giấc ngủ. Đáng tiếc là, lúc này Cổ Vân Vân đang nằm trên chính chiếc
giường cô đã từng nằm với Trương Hoa.
5.
Sáng ra, Trương Hoa tỉnh lại, phát hiện mình trong bộ dạng khỏa thân. Anh lắc mạnh cái
đầu đang quay cuồng của mình, nhớ lại chuyện tối qua. Lúc này. Cổ Vân
Vân ở trong phòng khách nói vọng vào: “Tỉnh rồi à? Mau dậy đi, lát nữa
còn phải đi làm đấy!”
Trương Hoa nghe thấy giọng nói của Cổ Vân Vân, trong đầu chợt hiện ra một vài hình ảnh mơ hồ, anh vội vàng mặc quần áo vào.
Trên xe, cả hai chẳng ai nói với ai điều gì. Trương Hoa đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, cuối cùng khẽ hỏi: “Tối qua tôi không làm gì chứ?”
Cổ Vân Vân mặt đỏ bừng: “Cậu nói xem!”
Trương Hoa nghe thấy vậy liền hiểu ra những hình ảnh mơ hồ trong đầu anh là
thực. Lại là sự im lặng. Đưa Trương Hoa đến công ty, Cổ Vân Vân liền
nói: “Lên đi, sắp muộn rồi!”
Trương Hoa do dự một lát rồi nói: “Vậy tôi lên đây!” Cổ Vân Vân gật đầu: “Ừ, lên đi!”
Buổi tối, cả hai đều không liên lạc với nhau. Trương Hoa ngồi trong phòng
khách xem ti vi, cũng chẳng biết mình đang chờ đợi cái gì, mãi đến khuya mới đi tắm rồi lên giường ngủ, Vừa lật chăn ra, anh đã phát hiện trên
ga giường có vết máu.
Trương Hoa khựng lại, ngồi im trầm ngâm suy nghĩ. Sau một hồi do dự, cuối cùng anh cũng gọi cho Cổ Vân Vân: “Ngủ chưa?”
Cổ Vân Vân cười nói: “Ngủ rồi thì làm sao nghe điện thoại chứ?”
Trương Hoa im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Cậu là lần đầu tiên à?” Cổ Vân Vân
khẽ ậm ừ. Trương Hoa nói: “Sao cậu có thể là lần được chứ?”
Trương Hoa vội vàng chữa: “Ý tôi không phải vậy, chỉ là… không ngờ…”
6.
Trương Hoa nằm trằn trọc trên giường không ngủ được. Thời học đại học, ấn
tượng của anh về Cổ Vân Vân không xấu cũng chẳng tốt, anh có cảm giác
của cô là người thích thể hiện. Trong khi đó bản thân anh lại thích
những cô gái dịu dàng, đơn giản, vì vậy chẳng hề có ý với Cổ Vân Vân.
Lúc ly hôn với Trần Dĩnh, sở dĩ tìm đến Cổ Vân Vân, một mặt bởi vì cô chưa
có bạn trai, mặt khác là để cho lí do của anh trở lên hợp lí một chút,
dù gì nhà cô cũng rất giàu có.
Dạo này đi chung với nhau nhiều,
anh cảm thấy cô cũng không phải hạng người sĩ diện lắm, hơn nữa tính
cách cô rất cởi mở, thẳng thắn. Nhưng Cổ Vân Vân dù sao cũng không phải
típ con gái như Trần Dĩnh, vì vậy Trương Hoa chưa từng nghĩ đến chuyện
thích cô, chỉ coi là một người bạn.
Còn về chuyện đêm qua, anh
cũng chẳng hiểu tại sao bản thân tự nhiên lại kích động như vậy, có thể
là bởi vì tâm trạng tồi tệ không biết trút đi đâu, vừa hay lại có Cổ Vân Vân ở đó.
Vốn dĩ định coi chuyện tối qua như một sự cố ngoài ý
muốn, chỉ cần anh và Cổ Vân Vân coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra,
tất cả sẽ mau chóng qua đi. Nhưng nào ngờ, đấy lại là lần đầu tiên của
Cổ Vân Vân. Anh cứ tưởng rằng kiểu con gái như Cổ Vân Vân cho dù không
có đàn ông cũng sẽ không giữ được tấm thân cho đến tận bây giờ.
Anh nhiều lần lật tấm chăn lên quan sát vết máu nhỏ ấy, sau đó tâm trạng
rối bời cứ đeo bám anh, cuối cùng Trương Hoa quyết định không nghĩ những chuyện này nữa, tắt phụt đèn đi ngủ.
7.
Ban ngày, lúc
đi làm, Trương Hoa như người mất hồn, tâm trạng phức tạp đeo bám anh
không tập trung tra lại bản gốc, thiếu đoạn trên người Cổ Vân Vân, cũng
không phải Trần DĩnhLục Đào. Anh cảm thấy tất cả đều là do Lục Đào gây
ra.
Hết giờ làm, Cổ Vân Vân đứng đợi anh ở bên dưới. Lúc ăn cơm, Trương Hoa hỏi Cổ Vân Vân: “Thông thường, các cậu làm thế nào để đánh
đổ đối thủ cạnh tranh?”
Cổ Vân Vân hỏi vặn lại: “Đánh đổ theo kiểu gì?”
- Chính là khiến cho đối thủ cạnh tranh không còn sức cạnh tranh trên thị trường, thậm chí bị phá sản.
Cổ Vân Vân bật cười: “Tôi làm sao biết được. Tôi mà biết thì đã sớm đánh đổ hết đối thủ cạnh tranh rồi!”
- Nói cũng phải! - Trương Hoa lẩm bẩm, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Công việc chủ yếu của bên thị trường các cậu là gì?”
- Bên thị trường có rất nhiều việc, nào là: khai thác, duy trì thị
trường, tuyên truyền, đào tạo, hoạt động… Tôi chẳng qua chỉ đội cái mũ
giám đốc kế hoạch thôi mà! - Nói rồi cô bật cười: “Thực chất tôi chẳng
làm việc gì hết!”
- Lần trước cậu nói công ty đồ điện Kinh Thao chủ yếu cạnh tranh với công ty cậu về những mặt nào?
Nghe đến đây, rốt cuộc Cổ Vân Vân đã hiểu ý của Trương Hoa, nhưng cô vẫn giả như không biết chuyện của Trần Dĩnh và Lục Đào, nói: “Sao đột nhiên
hỏi chuyện này? Chẳng nhẽ cậu có hứng thú với việc kinh doanh à?”
- Lần trước cậu nói có lý, tôi đang cân nhắc để thay đổi môi trường!
- Vậy thì đến công ty tôi đi, tôi sẽ nhường chức giám đốc cho cậu!
Cuối cùng, Trương Hoa cũng quyết định xin nghỉ ở công ty cũ để đến làm việc ở công ty bố Cổ Vân Vân. Nhưng trước khi đến làm việc, anh đã đưa ra mấy
yêu cầu với Cổ Vân Vân: Thứ nhất, tạm thời không sắp xếp bất cứ công
việc gì. Thứ hai, lấy danh nghĩa là trợ lý của cô. Thứ ba, được phép
tham gia bất kỳ cuộc họp, lớp đào tạo nào của các phòng ban trực thuộc
bộ phận thị trường. Thứ tư, thời gian làm việc, địa điểm làm việc không
bị hạn chế.>
Đương nhiên Trương Hoa không yêu cầu cứ như thế
này mãi, anh nói với Cổ Vân Vân: “Cho tôi một tháng tự do, một tháng sau tôi sẽ làm những việc mà công ty sắp xếp!”
Cổ Vân Vân nói
chuyện với giám đốc nhân sự rất lâu, cuối cùng cũng khiến giám đốc nhân
sự hiểu ra người chuẩn bị vào làm rất có thể sẽ là con rể của tổng giám
đốc trong tương lai.
Thế là công ty đồ điện Triết Đông lại có
thêm một người có “đặc quyền” giống như Cổ Vân Vân, Cổ Vân Vân cho kê
thêm một cái bàn nữa cho Trương Hoa ở trong phòng làm việc của mình.
Tất cả các nhân viên của các bộ phận đều đoán già đoán non người mới đến
này là ai, có người đoán là bạn trai của Cổ Vân Vân, nhưng có người phản bác, nếu là bạn trai của cô tại sao chưa bao giờ từng gặp? Có người
nói: Hay là họ hàng của tổng giám đốc? Nhưng lại có người phản bác: Nếu
là họ hàng của tổng giám đốc, tôi đều biết sơ sơ, nhưng chưa từng gặp
người này.
Cho dù suy đoán thế nào, người đàn ông này chắc chắn
có quan hệ với Cổ Vân Vân. Mà Cổ Vân Vân là con gái của tổng giám đốc,
nói cách khác, anh ta cũng có quan hệ với tổng giám đốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT