Sau khi hôn lễ của Lí Dương Uy kết thúc, Trương Hoa luôn trong tâm trạng lo lắng Cổ Vân Vân sẽ đột nhiên đến tìm mình, ai dè mấy ngày liền mọi
chuyện đều yên ả trôi qua. Cổ Vân Vân vẫn không liên lạc gì với anh,
Trương Hoa cũng dần cảm thấy nhẹ nhõm.
Sự xuất hiện đột ngột của Trần Dĩnh trong đám cưới khiến Trương Hoa có cảm giác được giải thoát.
Trần Dĩnh và con gái luôn ở bên cạnh anh, hơn nữa xuất hiện với hình ảnh cả nhà ba người hạnh phúc khiến tâm lý Trương Hoa lung lay. Ngoài ra,
một người phụ nữ ngày càng trở nên thú vị thường dễ dàng lôi cuốn đàn
ông hơn, huống hồ đấy lại là người phụ nữ mà mình yêu.
Lúc Trần
Dĩnh đưa ra yêu cầu muốn đi du lịch, trong lòng Trương Hoa cũng rất tán
đồng. Một mặt anh muốn nhân cơ hội này để trốn tránh Cổ Vân Vân, mặt
khác anh cũng muốn đi riêng với Trần Dĩnh một thời gian để từ từ cân
nhắc chặng đường tiếp theo nên đi thế nào.
Bởi vì qua tết chưa
lâu, các doanh nghiệp đều đang bận rộn với việc tuyển nhân viên, thị
trường đào tạo cũng không bận rộn lắm, chuyện Trương Hoa xin nghỉ nhanh
chóng được phê duyệt. Tuy nhiên cần phải xử lí xong toàn bộ công việc
trước khi nghỉ, hay nói cách khác là vẫn phải làm việc thêm vài ngày
nữa.
Buổi tối, Trương Hoa nói chuyện công ty đã cho phép anh
nghỉ một tháng cho Trần Dĩnh nghe, Trần Dĩnh vui lắm. Trương Hoa lại
nói: “Nhưng mà anh vẫn phải đi làm thêm vài ngày nữa, bởi vì nghỉ một
tháng nên phải hoàn thành xong công việc đang dang dở mới được!”
Trần Dĩnh nói: “Mấy hôm tới anh cứ yên tâm làm việc, chuyện du lịch cứ để em liên hệ!”
Trong lòng Trần Dĩnh thực sự hi vọng đi du lịch sớm ngày nào thì tốt ngày
nấy. Mối lo ngại mà Cổ Vân Vân đem đến, cô không thể nào xua được đi. Cô hi vọng qua chuyến du lịch lần này sẽ có cơ hội ở bên Trương Hoa nhiều
hơn, càng hi vọng sau chuyến du lịch có thể khiến Trương Hoa chấp nhận
lại mình.
Thậm chí trong lòng Trần Dĩnh còn muốn nhân cơ hội này để thuyết phục Trương Hoa, hai người dẫn con gái rời khỏi thành phố
này, đến một thành phố khác sống vài năm, đợi vài năm sau thì quay về,
có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi.
2.
Chuyện Trương Hoa xin
nghỉ một tháng nhanh chóng đến tai Cổ Vân Vân. Kì thực một số thông tin
của Trương Hoa ở công ty Cổ Vân Vân đều nhanh chóng nắm được. Cổ Vân Vân biết rõ Trương Hoa xin nghỉ có liên quan đến Trần Dĩnh, chỉ có điều
không biết mục đích xin nghỉ là gì.
Phùng Lâm Hàn cầm tài liệu
đi vào văn phòng của Cổ Vân Vân, thấy Cổ Vân Vân đang nghĩ ngợi liền
cười bảo: “Vân Vân, nghĩ cái gì mà thất thần thế?”
Cổ Vân Vân ngẩng đầu nhìn Phùng Lâm Hàn nói: “Không có gì, chú Phùng có việc gì thế
Phùng Lâm Hàn đưa tấm thiệp cho Cổ Vân Vân, nói: “Một bữa tiệc tối không thể
đắc tội cũng không thể vắng mặt, gần như tất cả các nhân vật chủ chốt
trong ngành điện tử đều có mặt!”
Cổ Vân Vân mở thiệp mời ra, xem qua sau đó cười nói: “Lại là treo đầu dê bán thịt chó rồi, kì thực vẫn là phải tốn tiền mà!”
Phùng Lâm Hàn nói: “Chẳng còn cách nào khác, viết rõ trên đó là mời chúng ta, còn có hai thiệp mời để trống tên nữa!”
Thông thường với chức vụ của Cổ Vân Vân trong công ty thì cô không có tư cách tham gia những buổi tiệc như thế này. Nhưng xuất thân của cô khiến cho
người khác phải coi trọng, vì vậy trên thiệp mời có ghi rõ tên của cô và Phùng Lâm Hàn
Cổ Vân Vân nói: “Số người được mời càng đông thì
chi phí càng nhiều!”, Phùng Lâm Hàn cười như mếu: “Ai bảo công ty ta
đứng đầu trong việc tiêu thụ cơ, cây to dễ bị gió quật đổ là thế mà!”
Cổ Vân Vân đột nhiên nhớ ra điều gì liền hỏi hai cái thiệp để trống tên
thì Phùng Lâm Hàn định sắp xếp ai đi. Phùng Lâm Hàn nói: “Chẳng phải tôi đến để bàn bạc với cháu hay sao?”
Cổ Vân Vân nói: “Như thế này đi, chú sắp xếp một người, người kia để cháu!”
3.
Buổi chiều Trương Hoa nhận được thông báo của bộ phận hành chính, tối nay
phải đi dự một buổi tiệc quan trọng. Trương Hoa mang thông báo vào phòng hành chính, nói: “Ngày mai tôi bắt đầu nghỉ rồi, sao tối nay còn phải
tham gia tiệc tùng?”
Nhân viên hành chính nói: “Bữa tiệc này vô
cùng quan trọng, cấp trên thông báo bắt buộc phải tham gia, hơn nữa còn
đặc biệt nhấn mạnh không được đến muộn!”
Trương Hoa cầm thông
báo về văn phòng, nhìn rõ địa chỉ và thời gian tổ chức có ghi trên đó.
Cuối cùng anh đành gọi cho Trần Dĩnh, nói: “Tối nay anh phải tham gia
một buổi tiệc quan trọng, sẽ về nhà muộn một chút!”
Trần Dĩnh nói: “Thế anh đi đi, em đang ở văn phòng du lịch, tối về em sẽ nói rõ tình hình với anh!”
Trương Hoa nói: “Ok, ngày mai là anh chính thức được nghỉ rồi!”, Trần Dĩnh gật gù: “Thế thì tốt quá!”
Trương Hoa lái xe đến địa chỉ được thông báo, Cổ Vân Vân đang đứng ở cổng
khách sạn chờ anh. Trương Hoa nhìn thấy Cổ Vân Vân liền nói: “Cậu cũng
đến tham gia à?”
Cổ Vân Vân cười nói: “Mặc dù viết tên của tôi nhưng tôi đến là đại diện cho bố tôi, nếu không tôi làm gì có tư cách!”
Trương Hoa nói: “Thế sao lại bắt tôi đến đây?”
Cổ Vân Vân nói: “Thân phận của cậu hiện giờ cần phải làm quen với nhiều nhân vật quan trọng!”
Trương Hoa định nói gì nhưng Cổ Vân Vân đã kéo anh vào trong, nói: “Đừng lề mề ở đây nữa, mau vào trong thôi!”
Một căn phòng có sức chứa hơn mười bàn tiệc vô cùng náo nhiệt, Cổ Vân Vân
nói: “Giám đốc Phùng cũng có mặt, chỉ có điều không ngồi cùng bàn với
chúng ta, chắc là cố ý sắp xếp riêng lẻ như thế!”
Trương Hoa nhìn theo tay chỉ của Cổ Vân Vân thấy Phùng Lâm Hàn và trợ lí của anh ta, bèn lại gần chào hỏi.
Phùng Lâm Hàn nhìn thấy Trương Hoa, cười bảo: “Cậu đến rất thích hợp, Vân Vân quả là có con mắt!”
Thấy Phùng Lâm Hân nói vậy, Trương Hoa biết là Cổ Vân Vân cố ý sắp xếp để
anh đến. Trương Hoa nói chuyện phiếm với Phùng Lâm Hàn vài câu rồi quay
về bàn của mình.
4.
Trương Hoa buộc phải thừa nhận trong những trường hợp này, Cổ Vân Vân rất được chú ý. Gần như tất cả những
người trong bàn tiệc đều biết cô, có người gọi cô là “Cô Vân”, có người
còn gọi là “Vân công chúa”, thỉnh thoảng còn có người ở bàn khác đi
ngang qua chào hỏi cô.
Trương Hoa chợt nhớ lại sự khác biệt giữa Trần Dĩnh và Cổ Vân Vân trong đám cưới của Lí Dương Uy và Kỉ Oanh, lòng thầm nghĩ, xem ra những người khác nhau lại thích hợp trong những tình
huống khác nhau.
Trên bàn tiệc đột nhiên có người nói với Trương Hoa: “A, tôi nhớ ra rồi, anh chính là thầy giáo Trương Hoa đúng không?”
Cổ Vân Vân nói: “Đúng thế, anh ấy hiện nay đang giúp đỡ bố tôi một số việc của công ty!”
Người kia liền nói: “Chẳng trách! Ban nãy tôi đang nghĩ công chúa Cổ hiếm khi xuất hiện ở những chốn thế này đâu thể dẫn theo một trợ lí tầm thường
chứ?”
Những người lúc đầu không đếm xỉa gì đến Trương Hoa cũng
bắt đầu chú ý tới anh, tiện miệng hỏi han này nọ, điều này khiến Trương
Hoa đang cảm thấy ái ngại bỗng trở nên dễ chịu hơn hẳn.
Cổ Vân Vân cười nói: “Hi vọng các anh đi trước sẽ ủng hộ cậu ấy trong công việc đào tạo!”
Có người lên tiếng: “Đương nhiên rồi, thầy Trương giờ có khác gì một ngôi
sao sáng, chỉ có điều trước giờ tôi chưa được gặp mà thôi!”
Trương Hoa không mấy chú ý đến buổi tiệc, cũng không rời bàn tiệc đi lại. Thực ra có rời khỏi bàn tiệc anh cũng chẳng quen ai, vì vậy Trương Hoa chỉ
bị động uống với mọi người, trong lòng chỉ mong bữa tiệc sớm kết thúc để về nhà cho sớm.
Trong khi đó Cổ Vân Vân cứ một mực kéo anh đứng dậy, nói đến mấy bàn của đồng nghiệp trong ngành mời rượu, uống xong
sớm thì về sớm. Đây cũng là ý muốn của Trương Hoa, vì vậy anh liền đứng
dậy đi với Cổ Vân Vân. Cổ Vân Vân nói với những người khác trong bàn:
“Chúng tôi đi mời rượu một vòng rồi về uống với mọi người nhé!”
5.
Trương Hoa nhìn thấy Lục Đào, người mà anh không thể quên những cũng không
muốn nghĩ đến. Giờ Trương Hoa mới cảm thấy đứng dậy đi mời rượu với Cổ
Vân Vân đúng là một sai lầm.
Lục Đào đã nhìn thấy Trương Hoa,
trước tiên là hơi ngẩn ra nhưng lập tức đứng lên đến bên cạnh Trương
Hoa, nâng cốc lên nói: “Không ngờ thầy giáo Trương cũng đến!”, rồi ghé
sét tai Trương Hoa nói: “Hi vọng ân oán của chúng ta sẽ như một vụ làm
ăn, đàn bà mà, thiếu gì, rời xa cô ta rồi cậu càng thành công hơn, Cổ
tiểu thư mới là người có thể giúp đỡ cậu!”
Trương Hoa không nói
gì nhưng bàn tay cầm ly rượu hơi run lên, anh không thể kiềm chế được
suy nghĩ muốn hất ngay cốc rượu vào mặt Lục Đào. Chỉ có điều Trương Hoa
vẫn phải nín nhịn. Cổ Vân Vân nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vàng đến gần: “Tổng giám đốc Lục cũng ở đây à? Tôi mời ngài một ly!”
Lục Đào chạm cốc với Cổ Vân Vân, sau đó cười nói: “Hi vọng Cổ tỉểu thư sau
này sẽ nương tình, công ty cô chèn ép khiến công ty tôi chẳng còn thị
trường nữa rồi!”
Cổ Vân Vân nói: “Tổng giám đốc Lục lại nói đùa rồi, công ty ngài mà không có thị trường thì các công ty khác chắc sụp mất!”
Lục Đào có lẽ cũng uống khá nhiều, nhìn thấy Trương Hoa không nói gì, vẻ
mặt hơi không bình thường liền ghé vào tai anh thì thầm: “Nghĩ thoáng ra một chút, đàn ông luôn đặt sư nghiệp lên hàng đầu! Hơn nữa Trần Dĩnh
ngoài cái vẻ bề ngoài cũng được ra thì kĩ năng giường chiếu cũng tầm
thường, cố mà nắm lấy Cổ tiểu thư!”
Sau đó lại vỗ vai Trương Hoa nói: “Có thời gian thì tôi mời cậu đi uống rượu!” nói rồi liền ngồi vào chỗ của mình. Ly rượu trên tay Trương Hoa rơi xuống đất vỡ tan, những
người xung quanh đều ngoảnh đầu lại nhìn. Cổ Vân Vân vội nói: “Thật ngại quá, tại tôi va phải cậu!”
Trương Hoa quay người đi thẳng ra
ngoài. Cổ Vân Vân vội chạy về bàn lấy túi của mình, sau đó nói với những người khác. “Thật ngại quá, chúng tôi có chút việc phải đi trước, có
thời gian sẽ đến thăm các anh sau!”, nói rồi liền lao như bay ra ngoài
theo Trương Hoa.
6.
Trương Hoa đứng ở cửa khách sạn,
châm một điếu thuốc lên, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời. Thấy Trương Hoa không nói năng gì, Cổ Vân Vân liền nói: “Tôi thật sự không biết hắn ta
cũng đến, sớm biết vậy tôi đã không để cậu đi!”
Trương Hoa ngây
người nhìn trời hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Lúc nhỏ ở ngoại ô, tối nào
cũng nhìn thấy bầu trời đầy sao, giờ thì khó mà thấy được, có thể bầu
trời trong thành phố bị ô nhiễm nghiêm trọng quá rồi!”
Cổ Vân
Vân không hiểu sao Trương Hoa lại đột nhiên nói những chuyện này. Trương Hoa nói tiếp: “Bầu trời sao mãi mãi vẫn như thế, nhưng những người ở
trong những môi trường khác nhau lại có con mắt nhìn khác nhau, mặc dù
trên thực tế bầu trời sao vẫn sáng như vậy, nhưng đứng ở đây thực sự mới thấy bầu không khí ở thành phố đã bị ô nhiễm quá nặng!”
Lúc này Trương Hoa mới ngoảnh đầu lại nhìn Cổ Vân Vân, nói: “Cho dù cậu vô tình hay cố ý, tôi đã không còn so đo chuyện này nữa, bởi vì nó khiến tôi
hiểu rõ, ám ảnh mãi mãi là ám ảnh, cũng giống như lp bụi bay trong không khí, ở trong lớp bụi ấy cậu sẽ không nhìn thấy nó, nhưng khi có ánh mặt trời chiếu vào, cậu sẽ thấy nó hiển hiện rõ trước mặt”.
Cổ Vân Vân không nói gì, thực ra thì cô cũng không biết nói gì, Trương Hoa tiếp tục nói: “Cậu có thể đi uống cùng tôi không?”
Cổ Vân Vân nói: “Thế thì để xe ở đây đi!”, Trương Hoa nói: “Thế cũng được, như vậy sẽ thoải mái uống!”
Tại một quán ăn vỉa hè náo nhiệt, Trương Hoa nhìn con phố đông đúc, đã lâu
lắm rồi không đến, cũng thấy nhơ nhớ. Trương Hoa uống rất nhanh và
nhiều, Cổ Vân Vân không hề khuyên ngăn anh, thỉnh thoảng cũng uống với
anh vài chén.
Điện thoại trong túi Trương Hoa rung lên một hồi.
Trương Hoa lấy ra xem, là tin nhắn của Trần Dĩnh, hỏi anh khi nào thì
về, nói chuyện đi du lịch đã được quyết định rồi. Trương Hoa đọc xong
tin nhắn liền tắt máy và đút vào túi quần, sau đó hỏi Cổ Vân Vân: “Trong phòng khách sạn có cho uống rượu không?”