1.

Trương Hoa ngồi trên ghế một lát rồi nói: “Lạnh thế này tối ngủ thế nào được?”

Trần Dĩnh đã quay lại giường nằm, nói: “Không sao đâu, em lấy mấy cái áo khoác đắp ở bên ngoài là được!”

Trương Hoa lại ngồi thêm một lát, Trần Dĩnh nói: “Bao giờ anh đi, càng muộn càng khó về đấy!”

Trương Hoa đột nhiên cởi áo ra, Trần Dĩnh tròn mắt nhìn anh: “Anh làm gì thế?”

Trương Hoa không nói gì, nhanh chóng cởi áo ngoài và giày rồi lật chăn lên, nằm xuống giường. Trần Dĩnh nói: “Anh làm gì thế?”

Trương Hoa nói: “Sợ con bị lạnh!” đầu tiên Trần Dĩnh đẩy anh, một lát sau đành bỏ cuộc: “Anh không rửa mặt, rửa chân à?”

Trương Hoa gọn lỏn đáp: “Không rửa nữa!”

“Anh lười như thế từ khi nào vậy hả?”

Trương Hoa không buồn đoái hoài đến những gì cô nói. Một lát sau Trần Dĩnh nói: “Anh ôm chặt quá, đè vào bụng em rồi!” lúc này Trương Hoa mới ngẩng đầu lên: “Thực ra tại anh lạnh quá!”

Hai người trầm ngâm một lúc lâu, Trần Dĩnh đột nhiên khẽ gọi: “Trương Hoa”

Trương Hoa không động đậy, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Trần Dĩnh khẽ nói: “Anh có hận em không?”

“Có, đương nhiên là có!”

Trần Dĩnh không nói gì, lại là sự im lặng. Một lúc lâu sau, Trần Dĩnh khẽ nói: “Đợi khi nào con lớn, em sẽ nói với nó, không phải là lỗi của bố!” Trương Hoa ậm ừ một tiếng rồi bảo: “Ngủ đi, mai em còn phải đi làm!”

Thực ra lúc này cả hai đều khó mà ngủ. Trương Hoa cũng không hiểu nỗi sao mình lại đột nhiên làm như thế này, vốn dĩ chỉ định đến xem cô thế nào rồi sẽ về. Còn Trần Dĩnh lại càng không ngờ Trương Hoa sẽ ở lại với cô. Cảm nhận hơi ấm của Trương Hoa ở ngay bên cạnh, trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn. Căn phòng vốn lạnh ngắt giờ bỗng nhiên trở nên ấm lạ.

2.

Buổi sáng lúc Trần Dĩnh tỉnh lại Trương Hoa đã dậy rồi. Thấy cô dậy, Trương Hoa nói: “Anh đã mua đồ ăn sáng rồi, em ăn ở nhà rồi hãy đi làm!”

Bởi vì chỗ ở cách công ty không xa lắm, không cần ngồi xe, có thể đi bộ đến nơi, Trương Hoa đưa Trần Dĩnh đến công ty, sau đó nói: “Đưa chìa khóa nhà của em cho anh!”

Trần Dĩnh hỏi: “Anh lấy chìa khóa làm gì?”

“Anh phải về nhà nấu cơm cho em, trưa anh sẽ mang đến, em đừng ăn ở ngoài!”

Buổi trưa, Trương Hoa mang cơm đến cho Trần Dĩnh xong cũng không đưa trả chìa khóa cho cô mà quay về thành phố lấy một ít đồ đạc rồi quay lại. Anh quyết định sẽ dọn đến ở với Trần Dĩnh, nếu không anh không thể yên tâm được.

Buổi chiều, anh mua ít thức ăn rồi đứng đợi Trần Dĩnh tan làm. Che ô đứng trước cổng công ty Trần Dĩnh, Trương Hoa luôn tự hỏi, tại sao mình lại làm như thế? Cuối cùng anh đưa ra lí do: sợ đứa bé xảy ra chuyện, tất cả mọi chuyện anh làm đều là vì đứa bé.

Trên đường về, Trần Dĩnh nói: “Cơm với đồ ăn hồi trưa anh mang đến nhiều quá!” Trương Hoa nói: “Chẳng phải bây giờ em ăn rất nhiều sao?”

“Nhưng mà nhiều quá!”

Rồi lại nói: “Em chia bớt cho các đồng nghiệp, bọn họ đều nói đồ ăn rất ngon!”

“Nếu vậy trưa mai anh lại làm nhiều thêm một chút, em chia cho họ cùng ăn nhé!”

Trần Dĩnh lắc đầu: “Không cần phiền phức thế đâu anh!”

Buổi tối lúc ăn cơm, Trần Dĩnh nói: “Mẹ em gọi điện hỏi khi nào em về, nói là đường xá ở nhiều nơi bị chặn rồi, sợ em đi đường không an toàn!”

“Thế à, anh cũng không rõ, để ngày mai anh đi kiểm tra xem!”

Trần Dĩnh lại nói: “Huệ Anh cũng gọi điện cho em, sợ đường xá bị chặn nên cũng muốn về sớm một chút. Nếu thế em có thể cùng về với cô ấy rồi!”

“Bọn em chắc chắn không thể về cùng, vì cô ấy không mua được vé xe cùng với em đâu!”

Trần Dĩnh gật gù: “Anh nói cũng phải!”

3.

Ngày hôm sau Trương Hoa nghe được tin, nhiều tuyến đường trên lộ trình về quê của Trần Dĩnh bị chăn, rất nhiều người phải trả lại vé xe.

Buổi tối, Trần Dĩnh lo lắng nói: “Làm thế nào bây giờ?”

Trương Hoa động viên: “Chỉ là tạm thời thôi, còn mấy ngày nữa em mới về cơ mà! Tuyết mà không rơi nữa thì băng sẽ tan nhanh thôi!”

“Hi vọng là như thế, nhưng mà tuyết vẫn rơi suốt thôi!”

“Chuyện thời tiết chúng ta không thể định đoạt được, chỉ còn biết chờ đợi thôi”.

Đáng tiếc là cho đến tận trước hôm Trần Dĩnh về, tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Trần Dĩnh đã bàn giao công việc xong xuôi, ra ngoài nhìn thấy Trương Hoa đang đợi liền nói: “Làm thế nào bây giờ, tuyết vẫn chưa ngừng!”

“Chúng ta về nhà trước đã, sáng mai ra bến xe xem có thể đi được không!”

Hai người về thu dọn đồ đạc, Trần Dĩnh nhét hết đồ đạc vào trong túi. Trương Hoa nói: “Tối nay đừng ở đây nữa, về thành phố đi, như thế sáng mai ra bến xe sẽ tiện hơn!”

Trần Dĩnh liền tìm chủ nhà trọ trả lại chìa khóa cho ông ta, nói phải về nhà nên không ở phòng này nữa. Về đến thành phố, Trần Dĩnh cứ nhìn trân trân vào màn tuyết bên ngoài cửa sổ, sau đó gọi điện cho Lưu Huệ Anh, hỏi cô khi nào về nhà. Lưu Huệ Anh nói: “Tớ cũng không biết nữa, nghe nói đường bị chặn nhiều lắm, chỉ còn vài ngày nữa là sang năm mới rồi, tớ đang sốt ruột chết đi được đây!”

Trần Dĩnh cười bảo: “Hay là thôi đừng về nữa, qua ở với bạn trai cậu đi!” Lưu Huệ Anh ấp úng mãi mới nói: “Không được, bố mẹ tớ nhất định bắt tớ phải về, họ còn sốt ruột hơn cả tớ đấy.

4.

Sáng hôm sau, Trương Hoa gọi điện hỏi thăm tình hình, đường xá vẫn bị chặn, nhưng Trần Dĩnh một mực đòi đến bến xe, cô nói nhỡ đường xá thông rồi thì sao? Trương Hoa đành phải đưa Trần Dĩnh ra bến xe, kết quả là sau một hồi dò hỏi, nhân viên ở bến xe nói: Vé xe có thể trả lại, nhưng không thể đổi ngày, bởi bọn họ cũng không biết khi nào thì đường mới thông.

Trên đường về, Trần Dĩnh thấy hơi buồn phiền. Ngược lại, Trương Hoa lại thấy rất nhẹ nhõm: “Nếu thực sự không được thì đừng về nữa. Em đã như thế này rồi, đường lại toàn tuyết, anh sợ xảy ra chuyện!”

Trần Dĩnh thở dài: “Còn có mấy ngày là đến tết, để xem tình hình thế nào vậy!” về đến nhà, Trần Dĩnh liền gọi cho Lưu Huệ Anh, nói không về nữa, vé xe cũng trả lại

Lưu Huệ Anh nói: “Sao lại thế? Nếu thực sự không về được thì hai chúng ta cùng đón tết ở đây vậy!”

Trần Dĩnh ngoảnh đầu nhìn Trương Hoa đang ở trong phòng khách, sau đó nói: “Nếu không về được cũng chỉ còn cách đó thôi!”

Tắt điện thoại, cô đến bên Trương Hoa, nói: “Phòng bên đó đã trả rồi, hay là em qua chỗ Huệ Anh ở nhé!”

Thực ra Trần Dĩnh biết mình nói rất miễn cưỡng, trong đáy lòng, cô rất muốn ở lại chỗ Trương Hoa, nhưng lại ngại không dám nói ra, hi vọng Trương Hoa lên tiếng giữ cô lại.

Nào ngờ Trương Hoa nói ok luôn, khiến cho Trần Dĩnh sững người, sau đó chỉ khẽ nói: “Ừ, thế tối nay em sang bên đó!”

Trương Hoa nhìn bộ dạng của cô không khỏi phì cười, rồi nói tiếp: “Nhưng chờ tuyết không rơi nữa, đường về nhà thông rồi hãy sang!”

5.

Đúng vào buổi sáng hôm Trần Dĩnh chuẩn bị về nhà, Cổ Vân Vân lái xe đến nhà Trương Hoa. Cô đã liên lạc với Nhã Vận mấy lần, bảo Nhã Vận vào thành phố chơi vài ngày, Nhã Vận phải lèo nhèo mãi cuối cùng mẹ mới đồng ý cho cô bé đi chơi.

Cổ Vân Vân nói với Nhã Vận cô sẽ lái xe đi đón Nhã Vận. Lúc Cổ Vân Vân đến, cô không đón Nhã Vận đi luôn mà ngồi trong nhà rất lâu. Cổ Vân Vân cố ý ăn mặc rất đơn giản, lúc nói chuyện với mẹ Trương Hoa luôn tỏ ra rất dịu dàng, biết điều. Điều này khiến cho mẹ Trương Hoa bắt đầu thay đổi cách nhìn nhận về Cổ Vân Vân. Cuối cùng mẹ Trương Hoa nói với Cổ Vân Vân: “Trưa nay đừng đi nữa, ở nhà ăn cơm với Nhã Vận rồi hãy vào thành phố!”

Cổ Vân Vân gật đầu ngay lập tức: “Dạ, vâng ạ, cháu nghe Trương Hoa nói bác làm món ăn rất ngon, cháu muốn nếm thử từ lâu rồi!” con người ai cũng thích nghe tán dương, mặc dù Trương Hoa chưa bao giờ nói với Cổ Vân Vân như vậy, nhưng mẹ Trương Hoa làm sao biết được. Bà nghe vậy trong lòng thấy dễ chịu lắm, nhưng ngoài miệng thì nói đó chỉ là những món ăn bình thường của quê nhà, làm sao sánh bằng các món ăn cao lương mỹ vị ngoài hàng!

Lúc ăn cơm, Cổ Vân Vân luôn miệng khen món này ngon, món kia ngon. Khi Cổ Vân Vân dẫn Nhã Vận đi rồi, mẹ Trương Hoa nói với bố Trương Hoa: “Con bé này cũng được lắm, mặc dù là con nhà giàu nhưng không tiểu thư, không kiêu căng!”

Trên xe, Nhã Vận hỏi: “Có phải điện báo với anh cả em vào thành phố không nhỉ?”

Cổ Vân Vân nói: “Tạm thời đừng nói, cậu ấy giờ vẫn còn đang giận chị mà!”

Nhã Vận nói: “Tại sao lại giận, chị làm thế có gì sai? Những chuyện này đáng nhẽ phải cho mọi người biết từ lâu rồi!”

6.

Trần Dĩnh gọi điện nói với mẹ đường bị chặn nên tạm thời không thể về nhà. Mẹ cô nói: “Nếu thực sự không về được thì đừng về. Mẹ cũng lo cho con lắm! Thế có đón tết với Huệ Anh không?”

“Có mẹ ạ!”

Mẹ Trần Dĩnh im lặng một lát rồi hỏi: “Vậy bây giờ con đang ở đâu?” sau đó lại thở dài nói: “Con bé này, lúc nào cũng phải để bố mẹ lo lắng!”

Trần Dĩnh ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói: “Con ở nhà Trương Hoa, vì vậy mẹ không phải lo cho con đâu!” Mẹ Trần Dĩnh nghe xong bỗng thấy vui mừng, vội hỏi: “Hai con làm hòa rồi hả?”

“Không ạ, chỉ là ở tạm thôi!”

Mẹ Trần Dĩnh lại trầm ngâm rồi nói: “Mẹ cứ nghĩ mãi không hiểu, rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì mà phải ly hôn mới được?” Trần Dĩnh chỉ biết im lặng. Mẹ cô nói tiếp: “Nếu hai đứa đã ở chung thì mẹ cũng yên tâm rồi, còn nữa, tuyệt đối đừng gây mâu thuẫn nữa biết chưa? Ở nhà có thể làm mình làm mẩy với bố mẹ, nhưng ra ngoài phải chú ý một chút!”

Trần Dĩnh nói: “Con biết rồi mẹ ạ!” mẹ Trần Dĩnh lại hỏi: “Sức khỏe con dạo này thế nào rồi?”

Trần Dĩnh nói mọi thứ vẫn ổn. Hai người nói chuyện hồi lâu mới cúp máy.

Nhìn thấy Trần Dĩnh từ trong phòng đi ra, Trương Hoa cười nói: “Sao cứ gọi điện là lại chạy vào phòng thế, sợ anh nghe thấy à?”

“Em gọi điện cho mẹ, đứng trước mặt anh em lại chẳng biết nói gì nữa”.

“Em không về, ở nhà chỉ có hai cụ đón tết, chắc cũng buồn!

“Ừ, năm ngoái còn vui, có anh đưa em về quê ăn tết”.

7.

Trương Hoa ngắm nhìn màn tuyết ngoài cửa sổ, sau đó cười nói: “Bây giờ hai chúng ta đều không phải đi làm, nhưng ở nhà lại chẳng biết làm gì!”

“Hay là chúng ta đi dạo phố đi, bây giờ các khu thương mại chắc náo nhiệt lắm!”

Hai người đang đi dạo ở khu thương mại, đột nhiên Trần Dĩnh nói: “Đây hình như là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi dạo khu thương mại thì phải!”

Trương Hoa gật gù: “Hình như là thế!”

“Chúng ta sang khu bán đồ trẻ con xem đồ đi!”

Trương Hoa thắc mắc: “Có định mua đâu mà xem!”

“Đi xem thôi cũng được mà, anh không biết đâu, quần áo trẻ con ở đấy đẹp lắm!”

Trần Dĩnh liên tục dừng lại ở các cửa hàng bán đồ trẻ em, thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại hỏi Trương Hoa bộ quần áo này có đẹp không, món đồ chơi này có thú vị không… Nhân viên bán hàng tưởng họ là một cặp đến mua đồ cho con nên rất nhiệt tình giới thiệu.

Ra khỏi khu bán đồ trẻ con, Trương Hoa cười nói: “Mấy người bán hàng ấy chắc là thất vọng lắm!”

“Vì không biết là con trai hay con gái, nếu không em đã mua quần áo và đồ chơi cho con rồi!”

“Không biết cũng vẫn có thể mua mà, chẳng nhẽ người khác toàn là chờ sinh con ra biết là nam hay nữ rồi mới mua quần áo sao?”

“Cũng phải, nhưng còn mấy tháng nữa cơ, em chỉ nói thế thôi!”

Ra khỏi khu thương mại trời đã tối rồi. Trương Hoa đột nhiên nói: “Chúng ta đi xem phim đi!”

Trần Dĩnh vui vẻ nói: “Ok, bao nhiêu năm nay rồi em chưa đi xem phim đấy!”

Hai người tìm một cửa hàng ăn uống no nê rồi đến rạp chiếu phim. Tó về đến nhà rất muộn, nhưng Trần Dĩnh vẫn hào hứng nói: “Lâu lắm rồi mới được đi chơi vui vẻ thế này!”

8.

Đến lúc Lưu Huệ Anh được nghỉ, tuyết vẫn cứ rơi, đường vẫn chưa thông. Lưu Huệ Anh gọi cho Trần Dĩnh, nói rằng chắc chắn không thể về, bảo cô đến chỗ mình ở cùng đón tết. Trần Dĩnh không thể giấu được nữa, đành phải nói với Lưu Huệ Anh cô đang ở nhà Trương Hoa, sau đó nói với Lưu Huệ Anh: “Cậu đợi một chút, đừng cúp máy nhé!”

Trần Dĩnh đặt điện thoại lên giường, chạy ra phòng khách nói với Trương Hoa: “Em muốn bàn bạc với anh một chuyện! Huệ Anh cũng không về nữa, hay là chúng ta bảo cô ấy ba mươi tết qua đây đón tết với mình nhỉ?”

“Cũng được, bảo cô ấy đến đi, nếu không một mình em ăn cơm giao thừa cũng buồn!”

Trần Dĩnh nghe xong câu này liền ngây người, sau ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cũng phải, anh phải về ăn tết với bố mẹ và Nhã Vận chứ!”

Trương Hoa không nói gì, coi như là đã thừa nhận.

Trần Dĩnh đang chuẩn bị vào phòng thì Trương Hoa nói: “Cứ bảo cô ấy đến đây ở luôn cũng được, có người ở với em vài hôm, dù sao anh cũng vẫn ngủ bên phòng Nhã Vận, bảo cô ấy sang ngủ chung với em đi!”

Buổi chiều, Lưu Huệ Anh xách đồ đạc sang, nhìn thấy Trương Hoa liền cười nói: “Thật ngại quá, em đến làm phiền anh…”

Trương Hoa vui vẻ nói: “Phiền gì mà phiền, có em ở cùng cô ấy càng vui!”

Lúc Trần Dĩnh kéo Lưu Huệ Anh vào trong phòng nói chuyện thì mẹ Trương Hoa gọi điện đến, bảo Nhã Vận chiều nay từ thành phố về nhà, nếu không có việc gì thì về cùng Nhã Vận luôn, chỉ còn hai hôm nữa là đến ba mươi tết rồi, đừng ở lại thành phố một mình.

Trương Hoa hỏi: “Nhã Vận vào thành phố rồi ạ?”

Mẹ Trương Hoa nói: “Nó đi đã mấy ngày rồi, Cổ Vân Vân đến đón nó, hôm nay sẽ đưa Nhã Vận về!” sau đó còn dặn thêm: “Con về cùng xe với nó cho tiện!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play