1.

Bởi vì trước tết đến thị sát ở khu vực của Tần Hải Vận, vì vậy trong dịp tết, Trương Hoa đã chọn nơi này làm điểm đến cuối cùng. Kì nghỉ tết kết thúc, trước khi quay về thành phố, Trương Hoa vẫn hỏi giám đốc khu vực Lưu Vân Đông có muốn cùng về không. Lưu Vân Đông nó lắm không về công ty, vừa ra tết nên công việc cũng không nhiều, sẽ về cùng Trương Hoa.

Xe về đến thành phố thì trời đã tối, Trương Hoa hỏi Lưu Vân Đông ở đâu? Nếu tiện sẽ bắt taxi tiễn anh ta về. Lưu Vân Đông nói địa chỉ khiến Trương Hoa vô cùng kinh ngạc: “Hóa ra cậu ở gần chỗ tôi à?”

Trên taxi, Lưu Vân Đông một mực mời Trương Hoa ăn cơm, nói dù sao hai người cũng chưa ăn. Trương Hoa bảo không cần nhưng Lưu Vân Đông cứ nằn nì mãi, còn nói Trương Hoa đã giúp họ rất nhiều, cứ coi như là đi ăn để cám ơn. Cuối cùng Trương Hoa đành phải nhận lời.

Sau khi xuống xe, hai người vào một nhà hàng ở gần đấy. Vừa gọi món xong, Lưu Vân Đông đột nhiên nói: “Bạn gái tôi ở nhà, không biết đã ăn chưa nhỉ?”

Trương Hoa nói: “Vậy cậu thử hỏi xem, nếu chưa ăn thì bảo cô ấy đến đây cùng ăn!”. Lưu Vân Đông gọi điện xong liền đặt máy xuống, nói: “Cô ấy nói cô ấy vẫn chưa ăn, tôi bảo cô ấy qua đây có được không giám đốc Trương?”

Trương Hoa cười: “Có gì mà không được?” rồi nói thêm: “Cậu có bạn gái ở trong thành phố, thế mà vẫn còn chơi bời ở bên ngoài à?”

Lưu Vân Đông cười: “Đàn ông bây giờ toàn như vậy, chỉ có giám đốc Trương là ngoại lệ, nhiều lần như thế mà vẫn kiềm chế được!”

Trong đầu Trương Hoa lại hiện lên hình ảnh Ngô Tĩnh, lòng thầm nghĩ: “Nếu không phải nhờ cô ấy, có lẽ anh cũng thối nát từ lâu rồi!” Rồi đột nhiên Trương Hoa lại nhớ ra, hôm nay đi cùng Lưu Vân Đông cả ngày, anh quên chưa nhắn tin cho cô.

2.

Lúc Ngô Tĩnh đến, rõ ràng là cả cô và Trương Hoa đều rất ngạc nhiên. Lưu Vân Đông không rõ tình hình, đứng dậy kéo ghế cho Ngô Tĩnh, sau đó nói với Trương Hoa: “Giám đốc Trương, đây là bạn gái tôi, Ngô Tĩnh!” rồi quay sang Ngô Tĩnh nói: “Đây là giám đốc Trương mà anh đã kể với em rồi đấy!”

Trương Hoa chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, lập tức đứng dậy nói: “Xin chào, mời em ngồi!” Ngô Tĩnh nghe vậy cũng định thần lại, ái ngại nhìn Lưu Vân Đông nói: “Sao anh không nói có sếp đi cùng?”

“Giám đốc Trương không phải người ngoài, vì vậy anh mới không nói trong điện thoại”.

Trương Hoa cũng nói: “Không sao đâu, chúng ta cùng ăn đi!”

Bữa cơm này khiến cho cả Trương Hoa và Ngô Tĩnh cùng ngại ngùng, hai người nói rất ít, phần lớn thời gian chủ yếu là Lưu Vân Đông nói chuyện.

Ra khỏi nhà hàng, Lưu Vân Đông đưa Ngô Tĩnh về, Trương Hoa châm một điếu thuốc, chậm rãi đi lang thang trên đường. Anh nghĩ mãi, nghĩ mãi, rồi đột nhiên cười chua xót, cô gái mà anh ngày ngày nhắn tin qua lại, thậm chí còn dẫn cô ấy về nhà ăn cơm lại chính là bạn gái của cấp dưới.

Khi anh dần xác định mối quan hệ này chính là “yêu đương” thì ai ngờ, kết quả thật trớ trêu. Điều khiến Trương Hoa nghĩ không thông là, Ngô Tĩnh rõ ràng là bạn gái của Lưu Vân Đông, tại sao vẫn cứ liên lạc với mình? Hơn nữa, ngoài mặt chẳng hề thể hiện ra rằng cô là bạn gái của người khác rồi? Chẳng nhẽ nội tâm của con gái phức tạp đến mức đáng sợ như thế sao?

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, anh lại cảm thấy thương cho Ngô Tĩnh. Lưu Vân Đông ở bên ngoài chơi bời lăng nhăng, cô mà biết chuyện không biết sẽ thế nào? Chỉ có điều, anh lại nghĩ, nếu như Lưu Vân Đông biết bạn gái của mình có liên lạc thân thiết với một người đàn ông khác, không biết sẽ ra sao?

3.

Trương Hoa tắm xong, quyết định không nghĩ những chuyện rắc rối này nữa, anh bật máy tính lên chơi điện tử. Đúng lúc ấy Lí Dương Uy về, nhìn thấy Trương Hoa ở nhà liền nói: “Sao về mà không nói trước với tôi một tiếng?”

Trương Hoa cười: “Tôi đột ngột trở về để kiểm tra xem cậu có dẫn ai về nhà không?” Lí Dương Uy nói: “Nếu biết trước hôm nay tôi đã dẫn một cô gái về rồi!”

Đợi Lí Dương Uy tắm xong, lên giường đi ngủ, Trương Hoa mới hỏi: “Cậu định ở đây lâu dài thật đấy à?”

“Cậu nói thế là ý gì, mới ở có vài ngày mà đã định đuổi tôi đi rồi à?”

“Đừng nói là ở vài ngày, cho dù tôi có kết hôn đi nữa, cậu muốn ở lại đây cũng được. Cậu biết rõ tôi không có ý đó mà!”

“Tôi biết cậu không có ý đó, vậy nên tôi chỉ có thể nói tôi chưa nghĩ đến chuyện quay về”.

Trương Hoa dừng chơi điện tử, ngoảnh đầu lại hỏi Lí Dương Uy: “Kỉ Oanh dạo này thế nào?”

“Vẫn vậy thôi”.

Trương Hoa im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Giả sử có một cô gái có bạn trai rồi, nhưng vẫn thân mật với một người đàn ông khác, thế là thế nào?”

“Tôi chỉ tò mò thôi!” – Trương Hoa lấp liếm.

“Có thể chia thành mấy trường hợp, chỉ có điều tôi phân thành hai kiểu đơn giản nhất, một là bất mãn với bạn trai hiện tại, vừa hay gặp được một người tốt hơn bạn trai của mình; dạng tâm lý này cũng có thể chia thành hai tình huống, một là vì tình, hai là vì lợi”.

Ngừng một lát Lí Dương Uy tiếp tục nói: “Còn một kiểu khác chính là loại con gái không an phận mà chúng ta thường nói đến, bản tính thích chơi bời lăng nhăng”.

Trương Hoa nghe xong, bắt đầu cân nhắc xem Ngô Tĩnh thuộc dạng nào.

4.

Cổ Vân Vân vào văn phòng, nhìn thấy Trương Hoa đang ở đó liền kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải kế hoạch công tác của cậu là phải mùng 10 mới về hay sao? Sao hôm nay mới có mùng 9 mà đã về thế?”

Trương Hoa cười cười: “Không có việc gì nên tôi về sớm, tiết kiệm chi phí công tác cho bố cậu!”

Cổ Vân Vân ngồi xuống bàn, sau đó nhìn Trương Hoa chằm chằm.

Cuối cùng Trương Hoa cũng ngẩng đầu lên: “Sao cứ nhìn tôi mãi thế?”

“Tôi đang phân tích xem trong đầu cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Trong thời gian đi công tác không bao giờ liên lạc với tôi, lần nào về cũng không thông báo với tôi một tiếng!”

Trương Hoa cười vẻ ái ngại, không biết phải rả lời ra sao, lại giả bộ cúi đầu đọc tài liệu. Cổ Vân Vân nói: “Nhiều lúc tôi cứ nghi ngờ có phải cậu luôn coi thường sự tồn tại của tôi không?”

Thấy Trương Hoa không nói gì, Cổ Vân Vân khẽ thở dài.

Trương Hoa nghe Cổ Vân Vân nói những lời này, trong lòng cũng bắt đầu nảy ra sự hồ nghi, có phải mình thật sự đã coi thường sự tồn tại của cô ấy không? Tại sao có thể dễ dàng liên lạc với một người xa lạ như Ngô Tĩnh, thậm chí nảy sinh một thiện cảm mơ hồ, thế mà lại khó khăn trong chuyện tình cảm với Cổ Vân Vân?

Đột nhiên, Trương Hoa lại nhớ đến chuyện xảy ra với Cổ Vân Vân vào lần anh say rượu, dù sao đó cũng là lần đầu tiên của Cổ Vân Vân. Rồi anh lại tự an ủi bản thân, nói thế nào thì nói, chuyện ấy xảy ra khi anh hoàn toàn mất đi kiểm soát bởi rượu.

Trương Hoa lại bắt đầu nghĩ, tại sao bản thân mình lại nhanh chóng nảy sinh một thứ tình cảm mơ hồ với Ngô Tĩnh như vậy? Rồi anh bắt đầu nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên anh và cô gặp nhau. Cuối cùng Trương Hoa phải đi đến một kết luận mà bản thân anh không chịu thừa nhận, ấn tượng ban đầu của anh về Ngô Tĩnh là bởi cô rất giống Trần Dĩnh.

5.

Vì Cổ Vân Vân nói thẳng rằng anh đã coi thường sự tồn tại của cô, Trương Hoa tự nhiên lại cảm thấy ở bên cạnh Cổ Vân Vân không thoải mái, cũng không được tự nhiên, càng không dám đi ăn cơm riêng với cô nữa.

Tâm lý này thật kì quặc, nếu như đôi bên không nói thẳng ra, ngoài mặt vẫn rất bình thường; một khi có một người thẳng thắn nói ra, kết cục sẽ lại khác.

Trương Hoa là như thế, anh hơi sợ đi riêng với Cổ Vân Vân, sợ không biết đi với nhau sẽ nói chuyện gì, hơn thế nữa, anh sợ Cổ Vân Vân trực tiếp hoặc khéo léo thổ lộ tình cảm.

Thế là suốt mấy ngày liền, Trương Hoa đều viện cớ thoái thác yêu cầu đi ăn cơm của Cổ Vân Vân, thậm chí ban ngày anh cũng ít ở trong văn phòng.

Chiều hôm nay, Trương Hoa đang đi một vòng quanh khu thương mại thì đột nhiên Ngô Tĩnh nhắn tin hỏi tối nay anh có thời gian không, hẹn ngồi nói chuyện một lát.Lúc này Trương Hoa mới nhớ ra Lưu Vân Đông mới đi công tác sáng nay. Đọc tin nhắn, Trương Hoa khẽ cười khẩy. Anh không nhắn lại mà nhét luôn điện thoại vào túi.

Buổi tối trước khi Trương Hoa về, Ngô Tĩnh gửi liền năm tin nhắn, nhưng Trương Hoa không nhắn lại. Anh ra ngoài mua ít đồ ăn và bia rồi về thẳng nhà.

Trương Hoa bật ti vi, vừa ăn vừa uống bia, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Trương Hoa ra mở cửa mới biết là Ngô Tĩnh. Anh nhìn cô, lạnh lùng nói: “Sao em lại đến đây?”

“Em có thể vào không?”

Trương Hoa chưa kịp nói gì, Ngô Tĩnh đã đi vào trong. Nhìn đống đồ ăn và bia trên bàn. cô hỏi: “Tối nay anh ăn những thứ này à?”

6.

Trương Hoa không nói gì. Đóng cửa rồi đi thẳng vào trong nhà. Ngồi xuống ghế và tiếp tục uống bia. Hồi lâu sau mới hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Sao anh không nhắn tin lại cho em thế?”

Trương Hoa hỏi vặn: “Em thấy có cần thiết không?” Ngô Tĩnh ngồi xuống ghế, sau đó mới nói: “Không phải em đến đây để đeo bám anh, em chỉ đến để nói rõ tình hình với anh thôi!”

“Cũng chẳng có gì đ mà nói cả, sự việc vốn đã rất rõ rồi!”

Ngô Tĩnh không thèm để ý đến những lời Trương Hoa tiếp tục nói: “Em với Lưu Vân Đông đúng là người yêu của nhau, hơn nữa đã nhiều năm rồi. Em với anh ấy là bạn học. Tốtnghiệp xong cùng đến thành phố này, tình cảm không phải tốt đẹp lắm, nhưng cũng không đến nỗi tồi. Lúc mới quen biết anh, em rất tò mò về con người anh, bởi vì em nghe Lưu Vân Đông từng kể một số chuyện về anh. Sau mấy lần tiếp xúc, em thừa nhận em có chút thiện cảm với anh, nhưng em cảm thấy đây không phải là vấn đề ngoại tình hay không, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình!”

Trương Hoa đặt lon bia xuống, sau đó nhìn Ngô Tĩnh nói: “Em nghĩ anh là hạnh phúc mà em theo đuổi ư?”

“Em chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình, Lưu Vân Đông như thế nào em biết rõ, đừng quên em là phụ nữ. Phụ nữ có sự nhạy cảm bản năng, huống hồ anh từng nói em làthông minh!”

Trương Hoa nghe đến đây kinh ngạc hỏi: “Em biết chuyện của Lưu Vân Đông ư?”

“Sở dĩ em không để tâm đến chuyện Lưu Vân Đông chơi bời lăng nhăng ở bên ngoài là bởi vì em biết anh ta sẽ không phải là lựa chọn cuối cùng của em!”

“Ý của em là Lưu Vân Đông chỉ là sự dựa dẫm tạm thời về tinh thần, hay nói cách khác, là người yêu tạm thời?”

“Không phải như vậy, lúc bọn em còn học đại học, ít nhất đó có thể coi là tình yêu trong sáng, bao gồm cả hơn hai năm sau khi đến thành phố này. Anh ấy thay đổi kề từ khi anh ấy bắt đầu đảm đương chức vụ giám đốc khu vực ngoại ô...” - Ngô Tĩnh im lặng một lát, rồi nói tiếp: “Kể từ đó về sau, em biết giữa bọn em không th có tương lai!”

7.

Trương Hoa lạnh lùng hỏi: “Thế tại sao vẫn cứ duy trì quan hệ này?”

“Đây có thể chính là sự dựa dẫm về mặt tinh thần mà anh vừa nói đến, ở thành phố này, em không có bạn bè nhiều”.

Trương Hoa trầm ngâm một lát, châm một điếu thuốc lên rồi nói: “Vì vậy em mới chuyển mục tiêu sang anh đúng không?”

“Em chỉ bắt đầu lựa chọn những điểm khởi đầu mới ngoài Lưu Vân Đông mà thôi”.

“Đáng tiếc, anh không phải là điểm khởi đầu mới của em!”

“Em biết, vì vậy em đã nói em không đến để đeo bám anh, chỉ đến để nói rõ một điều, đó là em không phải loại con gái tùy tiện như anh nghĩ!”

“Đây là mục đích em đến đây hôm nay?”

Đúng thế, em chỉ không muốn để anh hiểu lầm!”

“Vậy thì mục đích của em đã đạt được rồi, anh không hiểu lầm em!”

Nói rồi, Trương Hoa nhìn đồng hồ, nói: “Bạn anh sắp về rồi, nếu không có chuyện gì khác thì em về đi!” Ngô Tĩnh cười như mếu: “Anh không cần đuổi, em đi ngay đây!”

Trương Hoa đột nhiên nói: “Nhưng anh vẫn phải cám ơn em một điều!” Ngô Tĩnh đang đứng lên chuẩn bị về, nghe thấy câu này liền ngạc nhiên hỏi lại: “Cám ơn em á?”

“Trong thời gian đi công tác, nếu không có những tin nhắn của em, có thể anh đã giống như Lưu Vân Đông rồi!”

Ngô Tĩnh cúi đầu giây lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Hoa: “Nói như vậy anh cũng có thiện cảm với em?”

“Anh thừa nhận điều này, nhưng giờ mọi thứ đã trở hành quá khứ rồi, em nên biết anh là người đã từng ly hôn, trong chuyện tình cảm anh nhạy cảm hơn bất cử ai”.

8.

Ngô Tĩnh gật đầu nói: “Em hiểu rồi!” sau đó đi ra ngoài, vừa ra đến cửa. Ngô Tĩnh a lên một tiếng, sau đó hỏi: “Chị là ai thế?” Trương Hoa nhìn ra thấy Cổ Vân Vân đang đứng bên ngoài cửa.

Trương Hoa vội vàng đứng dậy, sau đó đi ra ngoài. Cổ Vân Vân đang nhìn Ngô Tĩnh chằm chằm. Trương Hoa nói với Ngô Tĩnh: “Không có chuyện gì, em đi đi!”

Cổ Vân Vân cứ nhìn theo mãi, cho đến khi Ngô Tĩnh xuống cầu thang mới ngoảnh đầu lại nhìn Trương Hoa. Trương Hoa nói: “Sao cậu lại đến đây? Đến khi nào thế?”

Cổ Vân Vân cười khẩy: ‘Trách tôi không nên đến chứ gì? Hay nói cách khác tôi đã đến hơi sớm nhỉ?”

“Không phải thế, chỉ là trước đây mỗi khi đến cậu thường gọi điện báo trước với tôi!”

Cổ Vân Vân lúc này mới đi vào phòng. Trương Hoa đóng cửa lại đi vào theo, Cổ Vân Vân ngồi xuống ghế, nói: “Tôi chỉ cảm thấy kì quặc, tại sao mấy ngày nay cậu đều tìm cách tránh mặt tôi, vì vậy tối nay tôi quyết định đến xem sao!”

“Tôi với cô ấy chẳng có gì, nếu như có chuyện gì thật tôi có cần mở cửa khi nói chuyện với cô ấy không?”

“Tôi biết hiện giờ cậu với cô ta không có gì, nhưng cậu có dám nói một thời gian nữa hai người vẫn không có gì với nhau không?”

Trương Hoa tỏ vẻ trầm ngâm, Cổ Vân Vân nói: “Cậu thường xuyên trốn tránh tôi, hơn nữa luôn không chịu nhìn nhận thẳng thắn tình cảm của tôi. Tôi luôn nghĩ rằng cậu vẫn chưa thể từ bỏ tình cảm với Trần Dĩnh; mặc dù nghĩ đến chuyện này trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng tôi vẫn có thể hiểu, dù gì thì hai người cũng đã từng, nhưng tối nay tôi mới biết, cậu trốn tôi là vì đang thích một cô gái khác!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play