Cổ Vân Vân theo Trương Hoa đến một chỗ khác, thoáng nhìn thì thấy có một
số dụng cụ tập thể thao cũ kĩ. Những dụng cụ này, Cổ Vân Vân thường nhìn thấy, trong các chung cư.
Trương Hoa nằm lên một trong số các
dụng cụ đó, chân đạp mạnh về phía trước, toàn thân được đẩy lên cao,
dưới lưng có bộ phận mát xa. Làm được mấy lần, Trương Hoa liền nhảy
xuống, sau đó cười: “Thế nào, có muốn thử không?”
Trương Hoa
không đợi Cổ Vân Vân kịp nói gì đã nói luôn: “Thôi bỏ đi, cậu toàn đến
phòng tập thể thao quen rồi, chúng ta tìm nơi nào ngồi một lát đi!”
Hai người đi đến cái ghế đá gần nhất. Trương Hoa ngồi luôn xuống, Cổ Vân
Vân nói: “Đèn thì tối thế này, cậu cũng chẳng nhìn xem ghế có bẩn hay
không đã ngồi rồi?”
- Ghế đá nơi đây từ sáng đến tối lúc nào
cũng có người ngồi, vì vậy ai cũng biết không được làm bẩn ghế, cho dù
có bất cẩn làm bẩn, trước khi đi họ cũng sẽ lau sạch!
Cổ Vân Vân lấy giấy ăn ra, vừa lau vừa nói: “Tôi vẫn phải lau trước đã!” Hai người ngồi một lát, Trương Hoa lại hỏi: “Nếu bảo cậu ngồi đây mấy tiếng đồng
hồ, cậu có ngồi không?”
Trương Hoa đáp: “Thực ra không cần nói tôi cũng biết cậu không ngồi được đâu.
Nếu không phải tôi ngồi cùng, có khi cậu chỉ liếc qua rồi bỏ đi luôn!”
Cổ Vân Vân cười hi hi: “Biết là tôi vì cậu là tốt rồi! Nếu như là người khác, tôi còn lâu mới kiên nhẫn ngồi ở nơi này”.
Trương Hoa dựa vào ghế, sau đó nhắm mắt lại, im lặng một lát rồi mới nói tiếp: “Thực ra cuộc sống bình yên mà cậu theo đuổi không giống với cuộc sống
bình yên mà tôi theo đuổi!”
2.
Cổ Vân Vân nói: “Đều là thích cuộc sống bình yên, sao lại có sự khác biệt chứ?”
- Cuộc sống bình yên mà tôi khao khát chính là không cần quá giàu sang,
không muốn lựa chọn những công việc có quá nhiều mối quan hệ xã hội phức tạp. Mặc dù, tôi không cố ý theo đuổi con đường công danh địa vị, nhưng tôi sẽ nỗ lực làm tốt công việc của mình, thậm chí không chỉ tốt mà còn hoàn hảo.
Cổ Vân Vân lắng nghe, không nói gì. Trương Hoa liền
nói tiếp: “Ngoài thời gian làm việc, tôi thích cùng bạn bè, đồng nghiệp
đến những quán ăn ven đường, rẻ tiền nhưng náo nhiệt và thoải mái để
uống rượu, chém gió, như thế tôi cảm thấy rất thoải mái. Cuối tuần dẫn
Nhã Vận đi dạo siêu thị, mua đồ ăn nó thích, thỉnh thoảng dẫn nó đi hiệu sách, nó sẽ ngồi hàng tiếng đồng hồ để đọc sách, còn tôi vừa trông nó
vừa xem sách, cũng vẫn cảm thấy cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc!”
- Tại sao lại đọc sách ở trong hiệu sách, mua về nhà đọc không hơn à? - Cổ Vân Vân hỏi.
- Nhã Vận cảm thấy có nhiều sách mặc dù rất nhạt nhẽo nhưng đọc vào lúc
rảnh rỗi thì cũng được, nhưng nếu mua về nhà đọc thì không đáng, vì vậy
mới chọn ngồi luôn trong hiệu sách để đọc, nó còn nói cái cảm giác có
rất nhiều người ngồi trong đó đọc sách cũng rất thú vị!
Trương
Hoa nói đến đây đột nhiên nhớ ra, thực ra những điều này là Trần Dĩnh
từng nói. Nhã Vận và Trần Dĩnh đều có thói quen ngồi ngồi trong hiệu
sách đọc sách. Trần Dĩnh luôn như vậy, thường ngồi đọc sách trong hiệu
sách chứ chẳng mấy khi mua, sách mua về phần lớn không đọc.
Trương Hoa lúc này mới phát hiện ra mình đã nhầm lẫn Nhã Vận với Trần Dĩnh.
Trước đây lúc Nhã Vận đọc sách, anh thường đi dạo xung quanh hiệu sách,
thậm chí nhiều lúc Nhã Vận đọc xong sách còn phải chạy đi khắp nơi tìm
anh. Nhưng khi Trần Dĩnh xem sách thì khác, anh thường ngồi yên lặng bên cạnh, anh cảm thấy bộ dạng nghiêm túc đọc sách của cô rất thú vị.
3.
Cổ Vân Vân hỏi: “Vậy cậu nghĩ cuộc sống bình yên mà tôi theo đuổi như thế nào?”
- Cuộc sống bình yên mà cậu theo đuổi là một công việc không có quá nhiều áp lực, thậm chí hạn chế tối thiểu công việc, như thế sẽ có nhiều thời
gian rảnh rỗi hưởng thụ cuộc sống; hơn nữa cậu thích đến những nơi tao
nhã, yên tĩnh, đẳng cấp, nhưng tuyệt đối không phải là những nơi mà dân
thường có thể đặt chân đến.
- Như thế chẳng phải rất tốt sao? Có điều kiện như vậy tại sao không tận hưởng cuộc sống. Tôi cảm thấy bố mẹ tôi sống như thế mệt mỏi lắm, tiền kiếm đủ từ lâu rồi, tại sao còn bán
mạng làm việc trong khi họ hoàn toàn có thể ngày ngày thư thái, tận
hưởng phần còn lại của cuộc đời?
- Cảm giác hạnh phúc của mỗi
người khác nhau, nếu bảo bố cậu nghỉ ngơi ở nhà là tận hưởng cuộc sống,
đối với ông ấy mà nói đó không phải là tận hưởng, mà là sự trống trải và đau khổ, sự nghiệp mới là hạnh phúc của ông ấy!
Cổ Vân Vân nhìn Trương Hoa hồi lâu, sau đó hỏi: “Hạnh phúc của cậu là gì?”
Trương Hoa cười như mếu: “Đến bây giờ bản thân tôi cũng không biết nữa!”
Một lát sau, Trương Hoa nói: “Mấy năm trước, buổi tối tôi với Dương Uy
thường mua một ít đồ nhắm với bia, sau đó ngồi trên vỉa hè, vừa ăn vừa
uống vừa lớn tiếng nói cười, thỉnh thoảng có người đi ngang qua còn
tưởng chúng tôi là đám thanh niên đầu đường xó chợ. Cuối tuần chúng tôi
thường mang vợt đi đánh bóng bàn, lẻn vào một trường tiểu học hay trung
học nào đó để đánh bóng bàn, lí do là để tiết kiệm mấy chục tệ mỗi giờ.”
Trương Hoa tiếp tục nói: “Những chuyện ấy với có là một cảm giác hạnh phúc,
giờ chắc chắn sẽ không còn làm những chuyện này nữa, như thế có thể thấy hạnh phúc cũng có thể thay đổi theo từng giai đoạn và cách nhìn nhận
của mỗi người”.
4.
Cổ Vân Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy
thì quan niệm về hạnh phúc của cậu có khi nào sẽ tiến gần đến quan niệm
về hạnh phúc của tôi không?”
- Tôi không dám khẳng định chắc
chắn, con người đều thay đổi cùng với môi trường sống, nhưng chắc chắn
rất khó khăn, bởi vì tư duy và quan niệm giữa chúng ta sẽ quyết định
khoảng cách của chúng ta!
Nói xong Trương Hoa đứng dậy, sau đó
nói với Cổ Vân Vân: “Không nói những chuyện này nữa, chúng ta đi thôi!
Tối nay tôi còn có việc!”
- Tối rồi còn có việc gì nữa?
Trương Hoa cười: “Việc tiếp theo chắc chắn cậu càng không có hứng thú, vì vậy tôi đưa cậu về trước!”
- Tại sao cậu dám chắc là tôi không hứng thú, lẽ nào cậu định đi làm những chuyện vi phạm pháp luật à?
- Hôm nay Trung tâm thương mại này khai trương, trước đây, bất cứ trung
tâm nào khai trương tôi đều ở đây cả ngày với họ, đến khi đóng cửa mới
thôi, sau đó lại dẫn nhân viên của công ty ra ngoài ăn đêm, uống chút
rượu. Đương nhiên đều là những chỗ rẻ tiền, nhưng bọn họ cảm thấy rất
hài lòng. Họ không quan tâm là ăn cái gì, chỉ cảm thấy lãnh đạo luôn ở
bên cạnh thôi!
Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, tiếp tục: “Đây chính
là tôi, biết rõ công việc hiện nay không phải công việc mình thích,
nhưng tôi vẫn cố hết sức làm tròn bổn phận của mình, cũng không muốn phá hỏng hết thói quen làm việc đã bồi đắp trong suốt thời gian qua. Chiều
nay tôi đi với cậu coi như đã đi ngược thông lệ của mình rồi đấy!”
Sau đó Trương Hoa lại cười hỏi: “Cậu có hứng thú đi ăn đêm với họ không?”
Cổ Vân Vân thẳng thừng nói: “Không hứng thú!” sau đó nói vẻ bất mãn: “Tại
sao cậu cứ phải để tâm đến chuyện mình đã làm tròn chức trách chưa? Bây
giờ trong công ty, cho dù cậu chẳng làm gì cả thì cũng ai dám nói gì
cậu?”
- Cậu không như tôi, vì vậy cậu không thể hiểu được cách nghĩ và nguyên tắc làm việc của tôi đâu!
5.
Nhã Vận và Trần Dĩnh không ăn tối ở chỗ Lưu Huệ Anh, nói rằng tối qua về
nhà không tiện nên sau khi đi dạo phố xong liền đi ăn cái gì rồi về
thẳng nhà. Nhã Vận một mực đòi theo Trần Dĩnh đến chỗ cô ở trọ. Sau khi
đến nơi, Nhã Vận liền hỏi: “Chị dâu, chị ở một nơi chật chội thế này
sao?”
Trần Dĩnh cười: “Một mình ở rộng quá làm gì hả em?” sau đó nói: “Chẳng phải em bảo về sớm một chút ư? Về muộn quá chị không yên
tâm đâu!”
Nhã Vận đáp: “Sao chị vội đuổi em về thế? Tối nay em muốn ăn cơm với chị dâu mà!”
Trần Dĩnh đáp: “Thế thì muộn lắm, để em về một mình làm sao được?”
Nhã Vận khăng khăng: “Không được, tối nay em nhất định phải ăn cơm với chị, ở đây gần nhà lắm, dù gì anh cả cũng cho em ngần này tiền, tối nay em
sẽ bắt taxi về thẳng nhà!”
Trần Dĩnh hết cách, đành nói: “Thế cũng được, thế em đi với chị ra chợ gần đây mua đồ ăn nhé!”
Nhã Vận liền gọi điện về cho mẹ, nói tối nay ăn cơm chỗ chị dâu. Mẹ Trương
Hoa nói ăn cơm với chị dâu cũng được, đến tối khi nào về sẽ bảo bố đi
đón Nhã Vận.
Nhã Vận cười nói: “Không cần đâu mẹ, con sẽ bắt taxi về thẳng nhà!”
Lúc ăn cơm, Nhã Vận nói: “Sau này cuối tuần nào em cũng đến đây ăn cơm với
chị có được không? Chị nấu ăn ngon hơn anh cả em nhiều!” Trần Dĩnh đáp:
“Được thôi, em mà đến thì chị khỏi phải đến nhà chị Huệ Anh nữa!”
- Tối qua em nói chuyện với anh cả rất nhiều, anh ấy bảo hiện giờ vẫn
chưa sống chung với chị Vân, hay là chị kéo anh trai em lại đi, chị có
đứa bé, chị sẽ chiếm ưu thế trong cuộc canh tranh hơn>
Trần
Dĩnh nghĩ, chẳng phải trước đây Cổ Vân Vân nói với cô rằng cô ta và
Trương Hoa đã sống chung rồi hay sao? Trần Dĩnh nghĩ đi nghĩ lại, mới
thấy, thực ra Cổ Vân Vân nói hai người sống chung với nhau có quá nhiều
điểm đáng ngờ, xem ra cô đã hiểu sai rồi.
6.
Trần Dĩnh
cười cười: “Khoảng cách giữa chị và anh cả em càng lúc càng xa, không
thể sống chung được nữa!” Nhã Vận liền nói: “Em chẳng cảm thấy có gì
khác biệt cả, anh cả vẫn là anh cả trước kia, chẳng có chút thay đổi nào cả!”
Trần Dĩnh vẫn chỉ cười: “Đấy là cảm giác mà anh ấy mang
đến cho em khi ở nhà, nếu như em nhìn thấy sự thành công của anh ấy ở
công ty cùng với những thủ đoạn của anh ấy trong cuộc cạnh tranh trên
thương trường, em sẽ biết anh ấy đã thay đổi như thế nào!”
Lúc
Nhã Vận về đến nhà, bố mẹ đang ngồi ở cổng chờ cô, nhìn thấy con gái
xuống xe mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Nhã Vận trách: “Để bố đi đón có phải
là đỡ lo lắng gặp chuyện gì trên đường không!”
Nhã Vận làm bộ
như người lớn, vỗ vai mẹ, nghiêm túc nói: “Mẹ yên tâm, con đã lớn rồi
mà!” Mẹ Nhã Vận thở dài: “Cái con bé này, cứ như là người lớn không
bằng!”
Vào trong nhà, mẹ Nhã Vận vội hỏi: “Chị dâu con dạo này thế nào rồi? Béo hay gầy? Đứa bé thế nào?”
Nhã Vận bật cười: “Chị dâu bụng to lên đương nhiên là phải béo ra rồi!”
“Mẹ không nói cái bụng, cả người trông thế nào ấy?”
Nhã Vận ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Con không để ý, hình như là vẫn vậy,
chẳng béo cũng chẳng gầy!” rồi lại vội vàng nói: “Nhưng bố mẹ cứ yên
tâm, sức khỏe của chị dâu hiện giờ vẫn ổn, cháu nội của bố mẹ cũng vẫn
ổn, chỉ có điều chỗ ở của chị ấy hơi nhỏ, có vẻ thiếu ánh sáng!”
Mẹ Nhã Vận ngoảnh đầu lại nói: “Ông à, hay mai ông đi xe buýt đến công ty
đón con Dĩnh về nhà ở, một mình nó ở ngoài sao được? Ngộ nhỡ có chuyện
gì nào ai biết mà giúp!”
Nhã Vận vui vẻ nói: “Con đồng ý, con biết địa chỉ công ty chị dâu, bố có thể đến thẳng đấy đón chị ấy về!”
7.
Hết giờ làm, Trần Dĩnh vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy bố Trương Hoa đang
đứng ngoài cổng, ngó nghiêng vào bên trong. Hai người gần như cùng lúc
nhìn thấy nhau. Trần Dĩnh vội vàng chạy đến hỏi: “Bố, sao bố lại đến
đây?”
Bố Trương Hoa nói: “Cái con bé này, lên đây mà không về thăm bố mẹ!” Trần Dĩnh cúi đầu nói: “Bố, con....”
Bố Trương Hoa cắt lời: “Thôi được rồi, không nói những chuyện này nữa, bố
đưa con về chỗ trọ thu dọn đồ đạc, sau đó theo bố về nhà. Mẹ con nói tối nay chuẩn bị toàn món con thích ăn đấy!”
Trần Dĩnh nghe xong,
nước mắt bỗng trào ra, cô nói: “Bố à, con với Trương Hoa đã thế này rồi, vì vậy con không về đâu, đợi khi nào có thời gian con sẽ về thăm bố
mẹ!”
Bố Trương Hoa tỏ vẻ không vui: “Cái gì mà với Trương Hoa đã như thế này, cho dù có là con gái của bạn bè bình thường bố mẹ cũng
không thể bỏ mặc như thế được, ai lại để bà bầu ở ngoài một mình như
thế!”
Bố Trương Hoa nói tiếp: “Bố với mẹ con vẫn coi con là con
dâu trong nhà, hơn nữa con đang mang giọt máu của nhà họ Trương mà!”
Trần Dĩnh cúi gằm mặt xuống, vẫn không nói năng gì.
- Đừng buồn nữa, lau nước mắt đi, con không định để bố ngày ngày đứng đợi con như thế này đấy chứ?
Con người thật kì quặc, lúc ở một mình, Trần Dĩnh thường cảm thấy mình đủ
kiên cường, cũng luôn thầm nhủ với chính mình rằng, có khó khăn gì cũng
có thể vượt qua được. Nhưng lúc này, gặp bố Trương Hoa, lại nghe những
lời dặn dò ấm áp của ông, chẳng hiểu sao nước mắt lại trào ra. Lúc này
cô mới hay trong thâm tâm cô vẫn luôn khao khát có người quan tâm chăm
sóc mình.
8.
Mặc dù trái tim cứTrần Dĩnh rằng, không
được về ở nhà Trương Hoa nữa, nhưng không hiểu sao cô vẫn khao khát được quay trở lại đó. Vì vậy trước sự kiên quyết của bố Trương Hoa, cuối
cùng cô vẫn dẫn ông về nhà trọ của mình, thu dọn qua loa vài thứ rồi
theo ông về nhà.
Mẹ Trương Hoa vô cùng vui mừng, cứ tíu tít ở
trong bếp, Trần Dĩnh ở đằng sau nói: “Mẹ, có cần con giúp một tay
không?” Mẹ Trương Hoa nói: “Cần con giúp gì chứ, con mau ra kia ngồi đi, ở đây dầu mỡ rồi khói lắm!”
Mẹ Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh ăn cơm rồi cười bảo: “Con bé này, về nhà có phải tốt không, cứ đòi ở một mình bên ngoài làm gì!”
Trần Dĩnh khẽ cười, ngại ngùng không nói, mẹ Trương Hoa lại nói tiếp: “Giờ có nghén gì không con?”
- Cũng may là không nghiêm trọng lắm mẹ ạ!
- Thế này đi, sau này cứ để bố con đưa đón đi làm nhé, dù gì ông ấy cũng rảnh rỗi!
Trần Dĩnh vội nói: “Không cần đâu ạ, giờ sức khỏe của con tốt lắm, hơn nữa
công ty cũng gần nhà, ngồi xe buýt chỉ mười mấy phút.”
Mẹ Trương Hoa nói: “Thế cũng được, đợi mấy tháng nữa con đi lại bất tiện, lúc ấy bảo bố đưa đón con!”
Sau đó bà quay sang nói với ông: “Ông bảo với thằng Hoa, mỗi tối thứ bảy
phải về nhà ăn cơm, thường ngày nếu có rảnh thì về nhà, cứ nói đây là
yêu cầu của tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT