Trương Hoa đến trước mặt Ngô Tĩnh, nói: “Em không về nhà à?”
Ngô Tĩnh nói: “Hạng mục mới ở công ty bắt đầu khởi động rồi, vì vậy em
không về được!”, rồi lại hỏi Trương Hoa: “Sao hai bố con lại ở đây?”
Trương Hoa nói: “Mấy hôm trước anh đưa Trần Dĩnh về nhà cô ấy, cô ấy ở lại nhà ăn giao thừa với bố mẹ. Anh đưa Tỉnh Tỉnh về đây trước!”
Ngô Tĩnh nói: “Hóa ra là vậy, vậy anh mau về đi!”
Trương Hoa nói: “Thế tối nay em thế nào?”
Ngô Tĩnh cười nói: “Không sao, đâu phải lần đầu tiên em đón tết một mình ở ngoài!”
Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay không em về nhà anh đón Tết, em với Nhã Vận cũng quen nhau, tối em với nó ngủ chung!”
Ngô Tĩnh nói: “Em không đi đâu, mặc dù là Tết nhưng vẫn có nhiều việc phải làm lắm!”
Trương Hoa nói: “Bận đến đâu thì bận, hôm nay cũng là ba mươi rồi còn gì!”
Ngô Tĩnh cứ một mực không đi nhưng Trương Hoa nhất định bắt cô phải đi,
cuối cùng Ngô Tĩnh bảo Trương Hoa đưa Tỉnh Tỉnh về nhà cô lấy chút đồ
sau đó cùng anh về nhà. Nhã Vận nhìn thấy Ngô Tĩnh hơi bất ngờ, hỏi:
“Chị Tĩnh đến chơi"
Trương Hoa nói: “Anh về đến thành phố thì
tình cờ gặp chị ấy, chị ấy ở đây đón Tết một mình, vì vậy anh đã bảo chị ấy về đây ăn Tết với gia đình ta đấy!”
Mẹ Trương Hoa nghe xong
liền nói: “Con bé ngốc này, ăn Tết ở ngoài một mình thì cô đơn lắm, nhà
bác đâu phải thiếu một hai đôi đũa đâu!”, rồi quay sang Nhã Vận nói:
“Con ngồi chơi với chị, mẹ đi nấu cơm!”
Nhã Vận nói: “Chị dâu không về, chị Tĩnh đến đây, nhà ta sẽ vui hơn!”
Trương Hoa nói: “Sao em biết Trần Dĩnh không về?”
Nhã Vận nói: “Sáng nay chị ấy đã gọi cho em rồi!”
Trương Hoa nói: “Chẳng trách mà mẹ không hỏi tại sao Trần Dĩnh không về!”
Buổi chiều, Ngô Tĩnh và Nhã Vận ở trong bếp giúp mẹ Trương Hoa làm cơm.
Trương Hoa bế con gái vào bếp một lúc rồi lại ra sân dạo chơi, cuối cùng nói với con gái: “Có nhớ mẹ không? Hay là bố con mình gọi điện cho mẹ
hỏi xem mẹ đang làm gì nhé!”
Trương Hoa đột nhiên phát hiện ra
không có Trần Dĩnh ở nhà khiến anh cảm thấy hơi hụt hẫng, mấy năm nay
đón Tết đều có Trần Dĩnh ở bên, năm nay không ở cùng nhau cứ thấy không
quen. Trương Hoa bế con gái đi ra sân gọi điện cho Trần Dĩnh, hỏi: “Sức
khỏe của bố đỡ hơn chút nào không?”
Trần Dĩnh nói: “Đỡ nhiều rồi, anh về thuận lợi chứ?”
Trương Hoa nói: “Trên đường đi thì có thể có chuyện gì chứ? Em đang làm gì thế?”
Trần Dĩnh cười nói: “Có thể làm gì được nữa, đang giúp mẹ chuẩn bị cơm giao thừa này!”
Hai người nói chuyện một lúc, Trương Hoa bảo con gái gọi mẹ trong điện
thoại. Cuối cùng Trương Hoa nói: “Anh phải đi dán câu đối với bố đây,
tối nay anh sẽ gọi lại chúc Tết bố mẹ!”
Hầu như các bậc phụ huynh đều thích những cô gái như Ngô Tĩnh, huống hồ bố mẹ Trương Hoa lại hiền lành, chất phác là thế. Lúc ăn cơm giao thừa, bố mẹ Trương Hoa cứ giục
Ngô Tĩnh ăn nhiều một chút, nói con gái một thân một mình chẳng dễ dàng
gì, cứ coi đây như nhà mình. Nhã Vận thì vui khỏi nói rồi, cứ một mực ép Ngô Tĩnh phải uống rượu vang với mình, nói Tết nhất định phải uống.
Trong lúc ăn cơm, Trương Hoa mấy lần phát hiện mắt Ngô Tĩnh ngân ngấn nước.
Trương Hoa thầm nghĩ: Rất ít khi thấy Ngô Tĩnh như vậy, cũng không biết
vì nhớ nhà hay là vì cảm động bởi thịnh tình của bố mẹ mình, hoặc cũng
có thể là vì nguyên nhân khác.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi ngoài phòng khách xem ti vi. Mẹ Trương Hoa nói với Ngô Tĩnh: “Cháu có cần gọi điện về nhà không?”
Ngô Tĩnh chần chừ một lát rồi nói: “Vậy cháu ra ngoài gọi điện một chút ạ!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Trong nhà có điện thoại, cháu lấy điện thoại nhà bác mà gọi!”
Ngô Tĩnh nói: “Không cần đâu bác, điện thoại của cháu có thể gọi đường dài
mà!”, nói rồi liền đi ra sân, một lát sau vào nói đã gọi rồi. Trương Hoa bế con gái đứng dậy nói: “Bố đưa con đi gọi điện cho mẹ với ông bà
ngoại nhé!”
Trương Hoa ở trong phòng nói chuyện với Trần Dĩnh rất lâu mới ra. Đợi Trương Hoa ra ngoài, mẹ Trương Hoa nói: “Hoa à, hay là
sáng mai con qua bên ấy đi, bố cái Dĩnh đang bệnh, lại chỉ có nó là con
gái, cũng buồn lắm chứ!”
Trương Hoa nói: “Có cần đưa Tỉnh Tỉnh về không ạ?”
Mẹ Trương Hoa nói: “Đừng đưa nó theo, đi đi về về trẻ con không chịu nổi đâu!”
Chưa đến mười hai giờ Tỉnh Tỉnh đã bắt đầu buồn ngủ, mẹ Trương Hoa bế cháu
đi ngủ trước. Bố Trương Hoa ngồi xem ti vi thêm một lúc rồi cũng bảo đi
ngủ luôn.
Nhã Vận là hào hứng nhất, vừa ngồi xem ti vi vừa nói
cười với Ngô Tĩnh. Trương Hoa nói: “Xem ra anh cũng phải đi ngủ sớm,
ngày mai ăn sáng xong lại phải lái xe mấy tiếng đồng hồ!”
Ngô Tĩnh nói: “Ăn sáng xong em cũng về thành phố cùng anh!”
Trương Hoa nói: “Không sao đâu, không có việc gì thì em cứ ở nhà anh vài ngày, dù gì Nhã Vận cũng có nhà!"
Nhã Vận cũng nói: “Chị Ngô Tĩnh ở chơi vài ngày đã, anh cả với chị dâu phải mấy ngày nữa mới về cơ!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Nhưng mấy ngày tới có nhiều việc lắm!”
Trương Hoa nói: “Có những chuyện không nên hỏi, nhưng anh vẫn rất tò mò, hiện giờ bắt đầu triển khai hạng mục gì thế?”
Ngô Tĩnh cười: “Tạm thời giữ bí mật, nhưng chẳng mấy chốc bọn anh sẽ biết
thôi. Nếu như nhanh thì trước tết nguyên tiêu sẽ biết kết quả, chậm thì
đến cuối tháng là có!”
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Ngô Tĩnh một
mực đòi về thành phố với Trương Hoa. Bố mẹ Trương Hoa với Nhã Vận níu
kéo cả buổi, cuối cùng đành phải để Ngô Tĩnh đi. Mẹ Trương Hoa nói: “Khi nào rảnh thì đến chơi nhé, ở thành phố không có họ hàng thân thích thì
cháu cứ coi như đây là nhà mình!”
Trương Hoa đưa Ngô Tĩnh về đến
chỗ trọ, nhìn theo bóng cô đi lên tầng, lòng thầm nghĩ: “Cô gái này
khiến người ta cảm thấy thông minh quá mức, có khả năng lại rất độc lập. Nhưng thỉnh thoảng từ cô vẫn toát lên vẻ cô độc, khiến người ta thấy
thương cảm!”
Rốt cuộc cô ấy là cô gái như thế nào? Chẳng lẽ cô ấy thực sự là một ẩn số phức tạp? Cuối cùng Trương Hoa quyết định không
nghĩ những chuyện này nữa, có lẽ bất cứ ai cũng có một khoảng trời riêng ở trong lòng, người khác không thể nào xâm phạm, ai cũng có những bí
mật mà người khác không biết đến. Bản thân mình cũng vậy thôi.
Lúc Trương Hoa đến nhà Trần Dĩnh đã là giữa trưa, Trần Dĩnh đang ngồi nói
chuyện với bố mẹ ở trong phòng khách thì đột nhiên Trương Hoa vào, cô
vui mừng chạy đến trước mặt anh, nói: “Sao hôm nay anh lại về đây?”
Trương Hoa nói: “Trách anh đến sớm quá phải không? Thế anh về mai lại quay lại nhé!”
Trần Dĩnh nói: “Anh nói gì thế? Em chỉ bất ngờ thôi mà!”
Mẹ Trần Dĩnh nói: “Hoa à, chắc là chưa ăn trưa phải không?”
Trương Hoa nói: “Không sao, con không đói!”
Mẹ Trần Dĩnh nói: “Thế sao được? Dĩnh à, chiều nay con dẫn thằng Hoa ra ngoài chơi nhé, đáng tiếc là không có Tỉnh Tỉnh ở đây!”
Trương Hoa nói: “Có Tỉnh Tỉnh ở đây thì đâu thoải mái ra ngoài chơi như thế ạ!”
Trần Dĩnh nói: “Anh nói cũng phải!”
Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Trương Hoa cứ ngồi chần chừ trong phòng khách, không biết có nên vào ngủ cùng với Trần Dĩnh không. Trần Dĩnh kéo tay
anh nói: “Còn ngồi thừ ra đấy làm gì, muộn thế này rồi còn không định đi ngủ à?”
Không có con gái, leo lên giường một cái là Trương Hoa
thấy không thoải mái. Trần Dĩnh nằm bên cạnh Trương Hoa nhìn anh rồi với tay lấy cái túi bên giường, lấy từ trong đó ra một cái hộp. Cô đỏ bừng
mặt chìa ra trước mặt Trương Hoa, mặt quay đi hướng khác.
Trương Hoa hỏi: “Cái gì thế này?”
Trần Dĩnh khẽ nói: “Em không muốn uống thuốc đâu!”, Trương Hoa lập tức hiểu
ra ý cô. Anh vốn không có ý định này, kết quả vừa chạm vào thứ Trần Dĩnh đưa là trong đầu lại nảy sinh ham muốn mãnh liệt.
Cuối cùng Trương Hoa chậm rãi ôm Trần Dĩnh, nói: “Sao em lại nghĩ ra mua cái này?”
Trần Dĩnh vùi đầu vào chăn, ngại ngùng nói: “Hôm đó mua thuốc xong em đột
nhiên nghĩ đến nên đã lén mua một hộp, lén lút như thể đi ăn cắp ấy!”
Hai người vốn định mùng sáu sẽ về, bởi vì mùng bảy phải đi làm, nhưng mẹ
Trần Dĩnh cứ giục cả hai mau về, nói phải ở nhà một hôm rồi mới đi làm
chứ, thế nên hai người mùng bốn quay về.
Lưu Huệ Anh cũng về cùng cả hai. Trần Dĩnh gọi điện trước hỏi Lưu Huệ Anh có muốn cùng về thành
phố không, cuối cùng Lưu Huệ Anh quyết định sẽ về cùng hai người.
Trên đường đi, Trương Hoa gọi cho Ngô Phong Hải, nói: “Hôm nay Huệ Anh về
đấy, còn mấy ngày nữa mới phải đi làm, cô ấy đang không biết làm gì đây
này!”
Ngô Phong Hải nói: “Thế thì hôm nay tôi cũng về thành phố luôn!”
Trương Hoa cúp điện thoại rồi, Lưu Huệ Anh liền nói: “Ai bảo là em không có việc gì làm?”
Trương Hoa cười nói: “Anh giúp em làm việc em muốn làm còn gì? Lại còn trách
anh, ngày mai anh với Trần Dĩnh về nhà rồi, ai chơi với em hả?”
Lưu Huệ Anh nói: “Em tự chơi một mình là được rồi!”
Trương Hoa nói: “Giả bộ, phụ nữ thật biết giả bộ! À phải rồi, tối hôm ấy em có dụ dỗ được Phong Hải không đấy?” Lưu Huệ Anh nói: “Anh tưởng em cũng
giống như anh với Trần Dĩnh, ngày ngày quấn lấy nhau trên một chiếc
giường đấy hả?”
Lưu Huệ Anh chỉ nói bừa một câu, nào ngờ cả hai
người cùng chột dạ, không ai dám nói câu gì. Lưu Huệ Anh nhìn hai người
họ, nói: “Không phải hai người ngày ngày ngủ cùng nhau đấy chứ?”
Trần Dĩnh vội nói: “Đừng đoán bừa, làm gì có!”
Đến chiều thì ba người về đến nơi, thế nên ăn tạm ở bên ngoài rồi về nhà
Trương Hoa. Trần Dĩnh kéo Lưu Huệ Anh ra ngoài mua đồ ăn tối. Lúc hai
người ra ngoài, Trương Hoa cảm thấy hơi mệt nên nằm trên giường nghỉ
ngơi, đang nghỉ thì có điện thoại của Ngô Phong Hải, nói vừa mới xuống
xe, hỏi họ đang ở đâu?
Trương Hoa nói: “Tôi đang ở nhà, mau qua đây!”
Trương Hoa lại gọi điện cho Trần Dĩnh, bảo cô mua nhiều thức ăn một chút, có Ngô Phong Hải đến.
Buổi tụ tập sau Tết, lại cộng thêm với tâm trạng không tồi nên không khí rất vui vẻ, mấy người nói chuyện rôm rả. Ngô Phong Hải uống rượu liên tục,
Trương Hoa và Lưu Huệ Anh cũng uống không ít, Trần Dĩnh không muốn uống
nhưng vẫn uống cùng mọi người một chút.
Mặc dù uống không ít
nhưng kết thúc vẫn cảm thấy không tồi. Có lẽ bởi vì tâm trạng vui vẻ nên uống rất vào. Trương Hoa nói: “Để tôi lái xe đưa mọi người về nhé!”
Lưu Huệ Anh nói: “Thôi thôi, uống bao nhiêu rượu, tôi ngồi taxi cho an toàn!”
Trương Hoa nói: “Vậvẫn quy định cũ, Phong Hải đưa em về nhé!”
Hai người kia đi rồi, Trần Dĩnh ở trong phòng dọn dẹp một hồi, sau đó đi ra nói: “Thế thôi em cũng về đây!”, thực ra cô nói câu này rất miễn cưỡng.
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, cuối cùng vẫn nói: “Em cũng uống chút rượu rồi, ngủ lại đây đi!”
Trần Dĩnh nói: “Thế cũng được, em ngủ bên giường Nhã Vận nhé!”
Lúc nằm trên giường, Trương Hoa lắng tai nghe tiếng Trần Dĩnh tắm xong đi
vào phòng Nhã Vận ngủ, anh không khỏi nghĩ, rõ ràng tối qua vẫn còn ngủ
chung, tại sao hôm nay lại không dám ngủ chung? Là vì thay đổi môi
trường hay cả hai đều đang giả bộ?
Trần Dĩnh nằm trên giường Nhã
Vận cũng không sao ngủ được, cô cũng không hiểu tại sao mới tối qua còn
ngủ với nhau, thế mà hôm nay lại trở lại như cũ rồi. Là vì nguyên nhân
do mình hay là nguyên nhân từ Trương Hoa? Hay là vì nguyên nhân gì khác
nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT