Buổi chiều, Trương Hoa bảo Trần Dĩnh về sớm đi với mình. Trần Dĩnh hỏi có
chuyện gì, Trương Hoa nói ngày mai anh phải đi công tác, tối nay về nhà
thăm Tỉnh Tỉnh. Lúc ngồi trên xe, Trần Dĩnh nói: “Vẫn là cái xe của anh
ngày xưa à?”
Trương Hoa nói: “Vốn định mua xe mới, nhưng anh vẫn thích chiếc xe trước đây hơn nên đã điều từ tập đoàn qua đây!”
Đi được một lát, Trương Hoa nói: “Chúng ta qua gặp Dương Uy trước đã!”
Trần Dĩnh vào phòng tài vụ nói chuyện với tài vụ Tống Anh Linh, Trương Hoa
vào văn phòng nói chuyện với Lý Dương Uy: “Cũng được đấy, xem ra rất
giống lãnh đạo rồi!”
Lý Dương Uy nhìn thấy Trương Hoa vào liền đứng dậy cười nói: “Thằng ranh này, lâu lắm rồi mới đến thăm tôi!”
Trương Hoa ngồi xuống nói: “Tôi đã nói rồi, cái chức giám đốc này rất dễ làm,
chỉ có làm anh nhân viên quèn mới khó thôi, chứ làm lãnh đạo thì ai
chẳng làược!”
“Tôi cũng chỉ có cái danh thôi, chứ hiện nay mọi việc đều do Ngô Tĩnh quản lý!”
Trương Hoa lấy thuốc ra, hai người cùng châm thuốc hút, Trương Hoa nói: “Dạo này công việc thế nào?”
“Cũng bình thường, nhưng duy trì bình thường thì không thành vấn đề. Ngô Tĩnh nói bây giờ nhân viên ít, thành tích có giảm sút cũng là bình thường,
ngoài ra còn dặn không cần phải theo đuổi việc tăng thành tích”.
“Cô ấy nói đúng đấy, nếu thành tích tăng lên có lẽ Cổ Triết Đông sẽ không yên tâm”
Trương Hoa nói chuyện với Lý Dương Uy một lúc liền đi gặp Nghiêm Lộ. Trong lúc nói chuyện với Nghiêm Lộ, Trương Hoa cảm thấy Nghiêm Lộ không phục Lý
Dương Uy. Trương Hoa thầm nghĩ, có thể là do Lý Dương Uy không biết gì
về ngành này, bản thân Nghiêm Lộ tự nhận thấy mình giỏi hơn Lý Dươn
g Uy.
Ra khỏi công ty, Trương Hoa cảm thấy Ngô Tĩnh đề phòng Nghiêm Lộ là chính
xác. Con người này luôn không ý thức được vị trí của bản thân. Sở dĩ cậu ta tôn trọng anh có thể là bởi vì anh và cậu ta cùng xuất thân từ ngành đào tạo, hơn nữa anh lại giỏi hơn cậu ta.
Trên đường đi, Trần
Dĩnh muốn mua một ít đồ cho bố mẹ, nói bố mẹ chăm sóc Tỉnh Tỉnh rất vất
vả. Trương Hoa nói: “Mua đồ làm gì, cứ đưa tiền là được rồi!”
Nhưng Trần Dĩnh kiên quyết đòi mua đồ, nói: “Đưa tiền và mua đồ có thể giống nhau sao?”
Mẹ Trương Hoa vừa giở đồ hai người mua về ra vừa nói: “Lại tiêu tiền bừa
bãi rồi, bố mẹ đâu dùng đến những thứ này!”, nhưng có thể thấy mẹ Trương Hoa có vẻ rất vui lòng.
Con gái ngồi trong lòng Trương Hoa cười
toe toét. Trương Hoa nói: “Tỉnh Tỉnh, thơm bố một cái nào!”, Tỉnh Tỉnh
liền sà đến thơm Trương Hoa thật, Trương Hoa lại ôm con hướng về phía
Trần Dĩnh, nói: “Thơm mẹ cái nào!”
Tỉnh Tỉnh thơm Trần Dĩnh xong, Trần Dĩnh liền thơm lên má con: “Tỉnh Tỉnh ngoan quá!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Giờ vẫn còn sớm, các con đưa Tỉnh Tỉnh ra chợ mua thức ăn đi, mẹ thu dọn chỗ đồ đạc này một chút!”
Trương Hoa nói: “Ở nhà không có thức ăn ạ?”
Mẹ Trương Hoa nói: “Con cưng của anh chị hằng ngày ăn uống đâu có ít, còn không biết mua ít đồ ăn để ở nhà sao?”
Trần Dĩnh cười nói: “Vậy để chúng con đi mua ạ!”, sau đó kéo tay Trương Hoa
đứng dậy: “Chúng ta đi thôi! Lâu lắm rồi không đi chợ!”, vừa vào đến
chợ, Trần Dĩnh đột nhiên níu tay Trương Hoa, Trương Hoa ngoảnh đầu lại
nhìn cô, Trần Dĩnh nói: “Mau vào trong đi!”
Rất nhiều người bán
hàng biết con gái của Trương Hoa, nhìn thấy Trương Hoa bế con liền nói:
“Tỉnh Tỉnh, bà nội đâu rồi?”, có người còn đưa tay lên vuốt má Tỉnh
Tỉnh, con bé cười toe toét.
Hai người mua đồ ăn xong đi ra, Trương Hoa nói: “Xem ra ở đây Tỉnh Tỉnh còn nổi tiếng hơn cả hai chúng ta đấy!”
“Đương nhiên rồi, mẹ thường xuyên cho nó đi chợ, con gái mình lại dễ thương thế, ai muốn không thích cũng khó!”
“Không ngờ em cũng tự cao tự đại thế!”
“Chẳng phải học từ anh hay sao?”
Trương Hoa đặt con xuống đất, nắm bàn tay nhỏ xíu của con nói: “Tỉnh Tỉnh đi
bộ với bố nào!”, sau đó đưa tay ra trước mặt Trần Dĩnh, nói: “Đưa đồ ăn
đây anh xách cho!”
Ăn cơm xong, Trương Hoa muốn về thành phố, mẹ Trương Hoa nói: “Khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, sao không ở lại một hôm?”
“Không được, ngày mai con phải đi công tác rồi!”
“Sao lại phải đi công tác rồi?”
Trần Dĩnh liền nói: “Công ty mới mở rộng thị trường rồi mẹ ạ!”
Mẹ Trương Hoa lầm bầm: “Chẳng trách lại mua xe rồi! Thế cái Dĩnh tối nay có về luôn không?”
Trần Dĩnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Con cũng về luôn, hai ngày nữa c lại về đây!”
Về đến thành phố, Trương Hoa nói: “Anh đưa em về trước nhé!”
Trần Dĩnh nói: “Qua nhà anh ngồi một lúc đi!”
“Thế cũng được, anh đang có chuyện này muốn nhờ em giúp!”
Vào đến phòng khách, Trần Dĩnh nhìn thấy mấy chậu hoa Trương Hoa mới mua về mấy hôm nay, liền hỏi: “Chuyện anh nhờ em giúp là chuyện này sao?”
Trương Hoa đưa chìa khóa cho Trần Dĩnh, nói: “Đúng thế, anh thường xuyên đi
công tác, em có thời gian thì qua đây giúp anh tưới nước cho mấy cái cây này!”
“Chẳng phải trước đây anh không bao giờ trồng mấy thứ này sao?”
“Tại căn phòng trống quá, toàn là mấy đồ vật tĩnh, trồng mấy chậu hoa trông có sức sống hơn hẳn!”
“Anh về mà cây nó chết thì đừng trách em đấy! Em cũng đâu biết trồng mấy cái cây này đâu!”
“Không sao, chết thì mua cây khác!”
Hai người vào trong nhà, Trần Dĩnh nhìn thấy mấy bức ảnh con gái treo trên tường liền nói: “Treo ở chỗ anh vẫn đẹp hơn!”
“Chẳng phải cũng như nhau sao?”
“Chỗ em ở là nhà trọ, đây là nhà, đương nhiên phải khác chứ!”
Trương Hoa không nói gì, Trần Dĩnh lại nói: “Ngày mai anh đi công tác, em giúp anh chuẩn bị đồ đạc nhé!”
Trương Hoa ngồi xuống giường nói: “Không cần đâu, cũng đâu có gì mà chuẩn bị!”
Trần Dĩnh vẫn đặt cái túi lên giường, mở tủ ra chọn quần áo. Trương Hoa
không nói gì, ngồi trên giường nhìn Trần Dĩnh sửa soạn, sau đó đứng dậy
nói: “Anh đi đun ít nước!”
Trần Dĩnh sửa soạn quần áo xong liền
vào nhà vệ sinh thu dọn đồ dùng hàng ngày cho Trương Hoa. Trương Hoa
nói: “Trong khách sạn có cả mà!”
Trần Dĩnh nói: “Đồ trong khách sạn không vệ sinh!”
Trương Hoa rót cho mỗi người một cốc nước, Trần Dĩnh cũng sửa soạn xong, hai người ngồi trong phòng hồi lâu không nói gì.
Trần Dĩnh khẽ nói: “Đi công tác với cô ấy anh phải chú ý một chút!”
Trương Hoa hiểu ý Trần Dĩnh, nhưng cố ý hỏi: “Chú ý gì?”
Trần Dĩnh đỏ mặt, nói: “Anh nói phải chú ý gì? Nếu như anh đã không muốn dây dưa gì với cô ấy thì hai người đừng quá thân thiết!”
“Em nói cái gì vậy? Có Phong Hải đi cùng, anh với Phong Hải ngủ chung một phòng chứ không phải ngủ với cô ấy!”
“Ai bảo hai người ngủ một phòng đâu, em nói trong hành vi hàng ngày nên chú ý một chút!”
Trương Hoa không đếm xỉa đến vấn đề này mà hỏi Trần Dĩnh: “Em cảm thấy đi làm ở một chỗ nào đó có mấy kiểu kết quả?”
“Em chưa từng suy nghĩ kỹ càng về vấn đề này!”
“Để anh tổng kết lại một chút. Thường thì có bốn kiểu kết quả. Thứ nhất là
bản thân trở thành ông chủ, thứ hai là trở thành nhân viên quản lý, thứ
ba là trở thành nhân tài kỹ thuật chuyên nghiệp, thứ tư là rời khỏi đơn
vị đang làm”.
Trương Hoa lại nói: “Nói cách khác khi đi làm ở một nơi nào đó, trừ mấy dạng lựa chọn này ra, tìm được lựa chọn chuẩn xác
sẽ có cách nhìn nhận đúng đắn với công việc hiện tại!”
Trần Dĩnh nói: “Vậy mục tiêu của anh là gì?”
“Là cả bốn dạng, mà cũng không phải cả bốn dạng!”
“Em không hiểu?”
“Nếu nói trở thành ông chủ, anh cũng có thể coi là ông chủ, nhưng cá nhân
anh lại cảm thấy không phải, anh vẫn đang đi làm thuê cho người khác.Trở quản lý, anh cũng thấy đúng nhưng thực tế anh không mấy hứng thú với
việc quản lý, anh thà để Ngô Tĩnh quản lý chứ không muốn dốc sức vào mấy chuyện này; trở thành nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp, anh cũng được
coi như là một giáo viên đào tạo có tiếng, nhưng bản thân anh không thực sự lựa chọn ngành này. Khả năng cuối cùng là lớn nhất, có thể anh sẽ
rời khỏi nghề này bất cứ lúc nào!”
“Nói như vậy hiện nay anh đang không có mục tiêu gì à?”
“Cũng không thể nói là không có mục tiêu gì! Có thể mục tiêu của anh là muốn
giúp cho bạn bè xung quanh tìm được mục tiêu hứng thú của bản thân, sau
đó nỗ lực thực hiện nó!”
Trương Hoa tiếp tục nói: “Giống như Ngô
Tĩnh, cô ấy khát vọng được thể hiện khả năng của bản thân, vậy là anh đã tạo ra một sân chơi cho cô ấy!”
“Vì vậy anh mới đồng ý hợp tác với Cổ Triết Đông?”
“Giả sử chỉ có mình anh, anh cần gì phải tốn tâm sức hợp tác với ông ấy? Chỉ có điều không thể nói hợp tác chỉ là vì Ngô Tĩnh, còn có Phong Hải, anh ấy cũng hi vọng có một sân chơi rộng hơn để phát huy khả năng. Còn cả
Dương Uy nữa, cho cậu ấy một cơ hội làm quản lý, còn cả những thanh niên trẻ khác nữa…”
“Không phải tạo sân chơi cho em à?”
Trương Hoa cười cười nói: “ Thực ra em không thích hợp với môi trường như thế
này. Nói thật lòng, anh không hi vọng em qua công ty mới!”
“Thế sao anh còn bảo em sang?”
“Đợi mọi việc ổn định rồi em hãy xin nghỉ việc!” Trương Hoa châm một điếu
thuốc, sau đó nói: “Có thể đến lúc ấy anh cũng sẽ nghỉ việc!”
“Thế thì bốn dạng kết quả mà anh vừa nói, em cũng không thuộc vào dạng nào
cả! Bởi vì bản thân em cũng không hiểu mục tiêu hiện nay của mình là gì
khi làm ở chỗ này!”
Trương Hoa hiểu ý của Trần Dĩnh, nếu không
phải vì anh thì cô chắc chắn không đến đây làm việc. Trần Dĩnh lại nói,
có thể đây thuộc vào dạng thứ năm, làm việc vì chuyện tình cảm riêng tư. Sau đó lại khẽ nói: “Không biết Cổ Vân Vân có thuộc loại thứ năm
không?”
“ nhiều nữa, Vân Vân lần này thật sự muốn học hỏi và làm việc!”
“Hi vọng là thế!”
“Cũng muộn rồi, để anh đưa em về!”
“Không cần đâu, ngày mai anh còn phải đi công tác, em tự về cũng được!”
Nhưng Trương Hoa một mực đòi đưa Trần Dĩnh về.
Trương Hoa định để xe lại thành phố, mấy người sẽ thuê xe đi công tác, nhưng
Cổ Vân Vân một mực đòi lái xe đi, còn các nhân viên nghiệp vụ sẽ tự thuê xe đi công tác.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Trương Hoa
đành nói: “Vậy thì cậu để xe lại đi, đi một xe là được rồi! Dù gì chúng
ta cũng chỉ có ba người!”
Lúc ba người đi, Trần Dĩnh tiễn cả ba xuống tận dưới lầu, luôn miệng dặn dò Trương Hoa trước mặt Cổ Vân Vân.
Ngô Phong Hải cười nói: “Chị dâu, Trương Hoa đâu phải lần đầu tiên đi công
tác, chị không cần lo lắng thế đâu, nếu anh ấy có chơi bời lăng nhăng
bên ngoài, tôi nhất định sẽ nhắc nhở!”
Trần Dĩnh nói: “Anh nói
lăng nhăng gì thế?”, rồi lại nói với Trương Hoa: “Có thời gian thì nhớ
gọi điện về cho mẹ nhé, như thế có thể nghe Tỉnh Tỉnh nói chuyện nữa!”
Trương Hoa ngồi lên xe, nói: “Anh biết rồi, đừng quên tưới hoa đấy!”
Trên đường đi, Ngô Phong Hải cười nói với Trương Hoa: “Xem ra tâm trạng của
anh cũng không tồi, có phải cảm thấy rất ấm áp không? Làm tôi ngưỡng mộ
chết đi được! Nếu có một người cũng quan tâm tôi như thế, tôi có nằm mơ
cũng cười ra tiếng đấy!”
“Vậy thì mau mau đẩy nhanh tốc độ đi, có khi đến lúc ấy Lưu Huệ Anh sẽ tiễn anh đến tận chỗ công tác mới quay lại đấy!”
Ngô Phong Hải cười thích thú.
Cổ Vân Vân cười nói: “Nhìn hai người kìa, đang cố ý chọc tức tôi phải không, biết rõ tôi một thân một mình, không có ai
Trương Hoa nói:”Làm gì có chuyện đó? Bố cậu nói với tôi là phải chăm sóc cậu như chăm sóc em gái đấy!”
“Vậy mà tôi chưa thấy cậu quan tâm tôi như em gái bao giờ!”
“Tôi với Nhã Vận mấy tháng liền chẳng gọi một cuộc điện thoại nào, thế nhưng nó vẫn là em gái tôi đấy thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT