Mây đen giăng đầy trời, sấm sét nổi lên dữ dội, bầu trời như bị xé toạc ra, sóng biển hung tợn nhấn chìm con tàu đánh cá.

Người thuyền trưởng già ra lệnh cho các thủy thủ bám chắc vào thành tàu, những hạt mưa nặng nề tạo ra cảm giác bỏng rát ngay khi nó chạm vào da thịt. Chợt một thủy thủ trẻ tuổi hét lên và chỉ tay về phía vùng nước xoáy trước mặt

- Đằng kia có một thuyền cứu sinh, hình như có người trên đó

- Người đó chắc chắn sẽ không sống được nữa rồi – một thủy thủ già thương tiếc đáp

- Mọi người hãy tập trung vào việc của mình đi, chúng ta cần phải rời khỏi vùng nước xoáy – Thuyền trưởng nhắc nhở các thủy thủ

- Nhưng còn người đó thì sao? Chúng ta vẫn có thể cứu họ mà

Một chàng trai với giọng nói rất kiên quyết, đôi mắt sáng lấp lánh đầy vẻ tự tin. Vị thuyền trưởng quay lại cảnh cáo bằng chất giọng cực kì nghiêm khắc

- Hàn Văn, dẹp ngay ý nghĩ điên rồ của cháu đi. Ta không muốn vì một thuyền cứu sinh mà đánh đổi cả con tàu này

- Nhưng mà …

- Ta không muốn nhắc về chuyện này nữa, cháu về vị trí của mình đi

Thuyền trường nói rồi quay lưng đi về phía đuôi tàu, như linh cảm thấy điều chẳng lành ông quay lại và nghe thấy tiếng của các thủy thủ khác đang hét lớn

- Dừng lại, Hàn Văn !

- Hàn Văn !!!

- Chúa ơi, thằng bé điên mất rồi !

Sóng biển gào thét đập mạnh vào thân tàu, dáng người nhỏ bé của Hàn Văn nhanh chóng biến mất sau lớp bọt trắng xóa của biển, gió vẫn điên cuồng gào thét.

Màn mưa mờ ảo bao trùm mọi cảnh vật.

Vị thuyền trưởng nắm chặt tay thành nắm đấm, khuôn mặt rất căng thẳng. Đôi mắt hướng về phía vùng nước xoáy, trong lòng ông vẫn đang thầm cầu nguyền cho đứa trẻ điên rồ kia.

Phía vùng nước xoáy, chiếc thuyền cứu sinh nhanh chóng bị hút vào tâm, nó xoay vòng dựng đứng lên rồi biến mất. Tất cả thủy thủ trên tàu đều lo lắng, sốt ruột nhìn cảnh tượng ấy.

- Là Hàn Văn, là thằng bé đấy

Người thủy thủ hét lên, ông ấy vui mừng đến độ cuống lên. Sợi dây cáp dùng để kéo lưới căng cứng, thuyền trường nhìn thấy điều khẽ mỉm cười rồi ra lệnh

- Kéo lưới đi chúng ta câu được con lớn rồi

Sợi dây cáp nhanh chóng được kéo lên và kéo theo Hàn Văn đang giữ chặt một cô gái khác. Thì ra trước khi nhảy xuống biển cậu đã cột sợi cáp ấy ngang hông để bản thân không bị hút vào vùng nước xoáy kia. Mọi người giúp cậu leo lên tàu và đưa cô gái bị nạn kia vào bên trong khoang. Hàn Văn thở dốc tựa vào mạn tàu, các thủy thủ khác đều lắc đầu trách

- Cậu thật điên rồ, Hàn Văn

- Lần sau đừng dọa bọn này như thế nữa, tôi bị yếu tim đấy

- Xin lỗi mọi người, tôi không thể đứng yên nhìn người khác gặp nguy hiểm

Hàn Văn cười ngố, khẽ gãi đầu. Thuyền trưởng tiến lại gần cậu, gương mặt nghiêm khắc không biểu lộ cảm xúc

- Đồ ngốc, ta sẽ nói thế nào với bà cháu nếu cháu xảy ra chuyện hả ?

- Cháu xin lỗi

- Lần sau đừng dại dột lặp lại sai lầm này, ta cảnh cáo cháu đấy. Còn bây giờ thì đi vào trong khoang đi

Con tàu đánh cá lại tiếp tục hành trình quay về đất liền, các thủy thủ quay về vị trí của mình.

Trời tối, mưa tạnh dần, gió cũng bớt hung bạo hơn, mây đen cũng đã tan, bầu không khí lạnh lành và đầy mùi biển.

Vị bác sĩ trung niên chăm chú kiểm tra sức khỏe của cô gái đang nằm trên giường, Hàn Văn đứng bên cạnh lo lắng nhìn bác sĩ

- Cô ấy ổn chứ bác sĩ ??

- Cô ấy ổn ngoại trừ vết thương sau đầu, có lẽ là do va chạm mạnh vào đá ngầm hay vật cứng nào đó. Cô ấy đang bị hôn mê nhưng sẽ tỉnh lại sớm thôi. Tôi đã băng bó vết thương, chỉ cần mỗi ngày thay băng đều đặn và uống thuốc kháng sinh là được rồi.

- Cám ơn bác sĩ

Hàn Văn tiễn bác sĩ ra về rồi nhanh chóng quay lại giường bệnh, cậu ngồi bên cạnh cô gái khẽ ngắm nhìn. Cô gái rất xinh đẹp, mái tóc đen quyến rũ bồng bềnh, khuôn mặt thon gọn với đôi môi hồng xinh xắn. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, Hàn Văn đã trở nên ngẩn ngơ như lạc vào một thế giới khác. Một cảm giác lạ lẫm tràn ngập trong tim cậu. Không hiểu sao cậu lại muốn bảo vệ cô gái này mặc dù Hàn Văn không hề biết cô ấy là ai và vì sao lại bị ném giữa biển như thế.

Một chiếc điện thoại màu hồng, một vòng tay tết bằng da có dòng chữ Ngọc Trân to tướng ở giữa cũng màu hồng nốt, một chiếc nhẫn được đính kim cương tinh xảo . Đó là những gì cậu “thu thập” được từ cô gái, qua những vật dụng này Hàn Văn phần nào đoán được cô gái này có thân phận không hề thấp kém tí nào.

- Lẽ nào cô ta là nàng tiên cá trong truyện cổ tích ?

Hàn Văn lẩm bẩm một mình, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái. Cậu đang mơ mộng tưởng tượng ra một câu chuyện cổ tích cho riêng mình.

Cả đêm ấy cậu đã túc trực bên cạnh cô gái đến đỗi ngủ quên lúc nào không hay.

Nắng sớm len qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái. Đôi mắt khẽ lay động, cô gái chớp chớp mắt làm quen với ánh sáng, rồi nhìn xung quanh. Cô gái ngồi dậy khiến Hàn Văn giật mình thức giấc, cậu vội dụi mắt nhìn cô gái.

- Tôi đang ở đâu vậy?

Cô gái ngơ ngác hỏi, giọng nói tuy không ngọt ngào nhưng lại rất đặc biệt.

- Ờm … cô … cô đang ở nhà tôi… cô không nhớ gì sao ?

Hàn Văn hỏi, ánh mắt mơ hồ của cô gái đã thay câu trả lời.

- Có lẽ do va chạm mạnh nên cô đã tạm thời quên đi kí ức lúc trước. À, cô vẫn nhớ được tên mình là gì không?

Cô gái lại lắc đầu, Hàn Văn thở dài nhưng chợt nhớ ra vòng tay của cô gái.

- Ngọc Trân. Tôi nghĩ tên cô là Ngọc Trân.

- Sao cậu biết ? Tôi không nhớ là mình có quen biết cậu hay không?

Mặc dù bị mất trí tạm thời nhưng cô gái này vẫn có ý thức cao độ về việc đề phòng người lạ.

- Tạm thời chúng ta quen biết nhau đi được không? Tôi là người đã cứu cô và đưa cô về nhà chăm sóc đấy. – Hàn Văn nhăn mặt nói

- Tôi vẫn chưa biết tên cậu?

- Tôi là Hàn Văn. Triệu Hàn Văn. Từ nay tôi sẽ gọi cô là Ngọc Trân, mà thôi gọi là Trân cho ngắn gọn

- Vậy tôi gọi cậu là Văn cho vắn tắt.

Ngọc Trân lém lỉnh đáp khiến Hàn Văn cũng không biết phải trả lời thế nào. Xem ra cô nàng chỉ bị mất trí chứ không hề bị tổn thương dây thần kinh đối đáp.

- Được rồi, muốn gọi tôi là gì cũng được. Cô đói chưa để tôi lấy cháo cho cô.

- Cám ơn cậu.

Sau bữa sáng thanh đạm, Ngọc Trân lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ, đôi mắt nhìn về phía biển một cách buồn bã. Từ lúc tỉnh dậy cô hoàn toàn không còn nhớ điều gì về bản thân, ngay cả việc mình là ai. Thế nhưng không hiểu sao cô lại không hoảng sợ chút nào mà lại cảm thấy rất nhẹ nhõm trong lòng. Bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại trở nên như thế. Đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ mà khiến cho cô có cảm giác nhẹ nhõm khi quên hết mọi thứ ?

Biển cả mênh mông, những cánh chim hải âu khẽ chao lượn trên cao, cơn gió vô tình thổi bay qua khiến mái tóc của cô bồng bềnh tung bay. Một kẻ vô tình nhìn thấy cảnh tượng ấy đã bị ngây ngất đứng hình trong mấy giây.

Làn da trắng hồng mịn màng lấp lánh trong nắng, mái tóc đen xõa dài tung bay trong gió, đôi mắt nâu dịu dàng và đôi môi hồng lúc nào cũng ươn ướt. Hàn Văn dám đánh cược rằng Ngọc Trân không phải là một người thường, cô ấy là một nàng tiên cá nhưng phần đuôi đã biến thành đôi chân thon dài quyến rũ kia.

- Hàn Văn, cậu làm gì vậy ?

Ngọc Trân nhìn thấy Hàn Văn cứ mơ màng đứng trước cửa, vẻ mặt rất kì lạ thì ngạc nhiên hỏi. Cậu vội lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt trở nên điềm đạm tuy hai má vẫn còn ửng đỏ.

- À … tớ định mang mấy thứ này cho cậu, hi vọng nhìn vào đây cậu có thể nhớ lại một chút gì đó

Cậu đặt hết các thứ lên bàn, Ngọc Trân chăm chú nhìn vào những thứ ấy khẽ mỉm cười cầm lấy chiếc điện thoại và vòng tay

- Hai cái này chắc chắn là của tớ.

- Sao cậu dám chắc chắn như thế ?

- Tại vì nó màu hồng.

- Không lẽ cứ màu hồng là của cậu sao ?

- Không hẳn là vậy, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy đồ vật màu hồng tớ đều đinh ninh rằng đó là của tớ. – Ngọc Trân lí sự, Hàn Văn chỉ còn biết cười trừ trước đống ‘bằng chứng cùn” của cô ấy.

- Tớ thua cậu rồi. Mấy món đồ này đều có giá trị rất cao. Ngọc Trân, cậu thật sự không nhớ gì sao ?

- Không, đầu óc tớ trống rỗng.

- Haizz, thôi bỏ đi. Tớ chỉ tiếc là không thể sử dụng chiếc điện thoại này.

Hàn Văn thở dài tiếc nuối nhìn chiếc điện thoại, ở hòn đảo cách xa đất liền thì việc sử dụng các thiết bị công nghệ cao hoàn toàn không thể, chưa kể đến việc cuộc sống của những người ở đây vẫn còn khá lạc hậu. Vì vậy khi nhìn thấy chiếc điện thoại cậu đã rất vui nhưng rồi lại thất vọng ngay lập tức vì nó đã

bị hư.

Ngọc Trân nhìn thấy vẻ mặt rầu rầu của Hàn Văn, cô nàng tỏ vẻ như đang ngẫm nghĩ điều gì đó rồi nói:

- Lấy máy sấy tóc đi, tớ sẽ sửa lại điện thoại cho cậu

- Máy sấy tóc và sửa điện thoại thì có liên quan gì đến nhau ? – Hàn Văn khó hỉu nhìn Ngọc Trân

- Bảo lấy thì lấy đi, tớ đổi ý không sửa nữa bây giờ

- Ờm … ờm …

Hàn Văn vội chạy đi lấy máy sấy tóc, lát sau cậu quay trở lại thì nhìn thấy chiếc điện thoại đã bị Ngọc Trân mở tung ra hết, mấy bộ phận linh kiện nằm lăn lóc trên bàn còn Ngọc Trân thì vẫn tập trung vào việc “sửa” điện thoại.

- Yah … sao cậu lại tháo tung ra thế này ?

- Không sao, dùng máy sấy tóc sấy khô linh kiện là có thể dùng lại

Ngọc Trân mỉm cười đáp tỉnh bơ trong khi Hàn Văn chỉ còn biết cười khổ nhìn tàn cuộc. Mớ linh kiện phức tạp tuy được hong khô nhưng Ngọc Trân lại không thể ráp nó lại nguyên vẹn, kết quả là Hàn Văn đành mang đống lộn xộn đó ra tiệm sửa chữa hi vọng họ có thể lắp lại chúng.

Trên đường trở về nhà, vẻ mặt Ngọc Trân rất hối hận cô nàng khẽ quan sát thái độ của Hàn Văn.

- Xin lỗi cậu, Hàn Văn. Đáng lẽ tớ không nên táy máy tay chân như thế

- Không sao. Lúc cái điện thoại rơi vào tay cậu tớ đã biết nó sẽ có kết cục không tốt đẹp rồi.

- Tớ chỉ muốn giúp cậu sửa lại nó thôi mà

- Được rồi, tớ không trách cậu đâu. Bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là tìm lại phần kí ức bị mất của cậu

- Làm sao tìm được khi bản thân tớ còn không nhớ gì cả, vả lại tớ thấy ở đây cũng tốt mà

Ngọc Trân dừng lại bên đường, cô ngồi trên tảng đá gần đó nghỉ ngơi. Gió nhẹ thổi như hơi thở của biển, đứng từ trên ngọn đồi nhìn xuống bãi biển khiến Ngọc Trân cảm thấy rất dễ chịu. Đôi mắt nâu tĩnh lặng như mặt hồ thu, cô khẽ đưa tay vén mái tóc thấp giọng nói

- Nếu là một người bình thường khi bị mất trí nhớ họ sẽ rất hoảng loạn, nhưng tớ thì khác Hàn Văn à. Tớ không hề hoảng sợ mà còn cảm thấy rất dễ chịu, trong lòng nhẹ nhỏm và thoải mái giống như vừa trút được một tảng đá nặng trong lòng vậy.

Hàn Văn tiến đến ngồi xuống cạnh cô, giọng cậu thật ấm áp nhẹ nhàng thoảng qua trong cơn gió.

- Vậy còn những người thân của cậu thì sao ? Chẳng lẽ cậu không muốn tìm lại họ ?

Ngọc Trân ngồi ngược nắng nhưng khuôn mặt vẫn sáng ngời, nét cười nửa ẩn nửa hiện.

- Nếu họ cần tớ thì họ sẽ tìm được tớ.

Cô im lặng một lúc ánh mắt long lanh nhưng đượm một nỗi bi ai não lòng, giọng nói vang nhẹ theo tiếng gió.

- Có lẽ Chúa muốn tớ quên đi quá khứ vì vậy Người đã khiến tớ mất trí nhớ và đưa tớ đến hòn đảo này để bắt đầu một cuộc sống khác. Hàn Văn à, cậu sẽ giúp tớ chứ ?

Ngọc Trân mỉm cười đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, đôi mắt cười đáng yêu ấy khiến cậu đỏ mặt ngại ngùng quay đi, giọng nói cũng trở nên ấp úng

- Chẳng… chẳng phải tớ vẫn đang giúp cậu sao, đồ ngốc.

- Cám ơn cậu,Hàn Văn !

Sóng biển rì rào vỗ vào dãy đá ngầm, từng bầy chim hải âu chao lượn trên nền trời xanh thẳm. Nắng vàng trải dài trên bãi biển, ánh nắng lấp lánh cưỡi trên những con sóng trắng xóa. Ngọc Trân ngồi yên lặng trên tảng đá khẽ nhắm mắt cảm nhận sự yên ả của hòn đảo.

Cô đã từng muốn bỏ trốn cuộc sống của chính mình và cuối cùng cô đã thực hiện hiện được mong ước đó.

Nhưng vì sao cô lại muốn chạy trốn ?



Phải chăng cô đã quên tất cả những kí ức ấy ?



—————————————————————————-

- Tôi không cần biết nguyên tắc hay bất cứ thứ gì. Trong 3 tháng các ông phải tìm cho bằng được cô ấy. Bằng mọi giá phải tìm cô ấy nếu không cả tôi và các ông sẽ gặp rắc rối lớn.

Chàng trai thô bạo dập điện thoại, đứng ngược ánh nắng khiến dáng lưng của cậu thẳng đứng một vẻ mạnh mẽ. Mái tóc màu nâu nhạt rất hợp với khuôn mặt của cậu. Đôi mắt sáng ngời nhưng chứa đầy vẻ lo lắng, nét căng thẳng vẫn còn lưu lại trên gương mặt chàng trai.

Tờ báo sáng nay nằm trên bàn với hàng tiêu đề được cố tình in lớn ” Nữ ca sĩ Trần Ngọc Trân đột ngột hủy bỏ concert ở …”

- Kiến Minh, điện thoại của Chủ tịch, đường dây số 1

Cô thư kí tóc vàng Bảo An chạy vào thông báo, dáng vẻ cũng căng thẳng không kém “sếp” của mình. Kiến Minh quay lại khẽ cắn môi, cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh và nhấc máy

- Vâng, tôi là Kiến Minh đây.

Kiến Minh ra hiệu cho Bảo An ra ngoài, cô thư kí nhìn sếp một cách lo lắng rồi lặng lẽ ra ngoài. Một lúc sau cô quay lại với tách trà thảo mộc nghi ngút khói, Kiến Minh ngồi thẫn thờ trên chiếc bành bọc da, khuôn mặt mệt mỏi sau một đêm dài không thể ngủ. Bảo An hiểu rõ vào lúc này Kiến Minh đang rất lo lắng cho Ngọc Trân – cô ca sĩ nổi tiếng đột ngột bị mất tích trong một chuyến du lịch. Nếu như chuyện này lộ ra ngoài báo chí không những có dịp trổ tài tung tin đồn nhảm mà danh tiếng của công ty quản lý cũng bị tổn thất nặng.

Bảo An dịu dàng áp hai tay vào gương mặt Kiến Minh, ánh mắt ấm áp an ủi cậu:

- Mọi việc sẽ ổn thôi, Anh à. Chúng ta sẽ tìm được cô ấy.

- Hy vọng là như thế nếu không Anh sẽ chết mất.

- Anh đừng cuống cuồng lên như thế, hãy bình tĩnh lại nào

Bảo An khẽ vỗ nhẹ vai Kiến Minh như giúp cậu lấy lại bình tĩnh, nếu không có cô ấy có lẽ cậu sẽ bị stress nặng vì chuyện này.

Là người quản lý của Ngọc Trân vậy mà chỉ trong một phút bất cẩn cậu đã để Ngọc Trân biến mất một cách kì lạ. Nếu không sớm tìm ra cô ấy Sở Kiến Minh chắc chắn sẽ “lên dĩa”.

Sau một lúc bình tĩnh lại, Kiến Minh quay sang nói với Bảo An, giọng nói không còn căng thẳng nữa.

- Bằng mọi cách phải giấu kín việc này, ngày mai em giúp Anh mở một cuộc họp báo thông báo nữ ca sĩ Ngọc Trân sẽ đi nghỉ dưỡng một thời gian trước khi tung ra album mới. Còn nữa tìm ngay một diễn viên đóng thế để che mắt bọn nhà báo. Cũng may chuyện này vẫn chưa đến tai Chủ tịch.

- Yên tâm đi, em sẽ giữ kín việc này. Anh cũng nên nhắc nhở đội tìm kiếm.

- Thôi em ra ngoài chuẩn bị công việc đi. Anh cần phải đi gặp vài người nữa.

- Đừng làm việc quá sức nhé, trông Anh căng thẳng quá đó

Bảo An cười nhẹ cô hôn phớt lên má người yêu rồi đi ra ngoài. Kiến Minh cảm thấy trong lòng phần nào đã nhẹ nhõm, kiểm tra lại một số giấy tờ và gọi điện thoại cho đội tìm kiếm.

—————————————————————————-

Ngọc Trân đứng giữa bãi biển đôi mắt hờ hững nhìn từng đợt sóng vỗ ngoài xa, giữa bãi biển rộng lớn chiếc bóng của cô trở nên bé nhỏ và cô độc. Gió thô bạo thổi tung mái tóc đen kia, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy bỗng long lanh những giọt nước. Dường như có một màn sương mỏng manh ngưng đọng lại trong đôi mắt nâu ấy.

Trên tay Ngọc Trân là chiếc nhẫn tinh xảo ấy, nếu tinh ý một chút sẽ nhận ra những vết khắc bên trong chiếc nhẫn. Cô ngắm nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt bi ai thẫm đẫm một nỗi cô đơn. Một cách chậm rãi Ngọc Trân bỏ chiếc nhẫn vào một túi vải nhỏ, nắm chặc nó trong tay bất ngờ cô làm động tác như muốn ném bỏ túi vải ấy nhưng rồi đột ngột dừng lại giữa không trung. Những hạt nước long lanh lăn dài trên gương mặt, Ngọc Trân khẽ cắn môi kiềm chế những tiếng nấc nghẹn ngào.

Cái bóng nhỏ bé ấy yếu đuối và cô đơn, đôi vai gầy khẽ run lên trông thật tội nghiệp …

Thấp thoáng phía xa một dáng người nhỏ bé lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của cô gái tóc đen.

Chiều, ánh tịch dương màu cam tràn lên bãi biển, sóng từng cơn vỗ rì rào vào bãi đá, ngọn hải đăng trơ trọi nằm một góc im lặng lắng nghe tiếng sóng vỗ. Cả hòn đảo dần chìm vào sự tĩnh lặng của chiều tà. Cô đơn và buồn bã ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play