*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngũ Ngũ
Thượng Vũ đế vừa nghe ảnh vệ đến hồi báo, trong đầu có một dây cung đang kéo căng chợt đứt phựt, dục vọng muốn đem tấu chương quăng xuống bị đè nén lại, ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm.
Tiểu Đa Tử cùng ảnh vệ quỳ trên mặt đất, ai cũng không dám lên tiếng, sợ thêm dầu vào lửa.
Thượng Vũ đế thở hổn hển, trong lòng một cỗ liệt hỏa không chỗ phát tiết, một cước đá trên người ảnh vệ, cả giận nói: “Hỗn đản! Trước khi tra rõ, còn đến đây nói với trẫm chuyện này? Ngươi có bản lĩnh thật! Nếu có nửa điểm không thật…”
“Thuộc hạ vô năng, thuộc hạ không dám lừa gạt bệ hạ, nếu không phải thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, cũng không… A…!”
Tiểu Đa Tử bên cạnh nghe thấy tiếng hét liền kinh ngạc, người nào không biết còn tưởng Thượng Vũ đế đang bức cung ảnh vệ kia, mà không phải là báo cáo.
Linh đình viên? Tiểu quan? Tiểu quan nơi gió trăng?! Thượng Vũ đế vừa nghĩ, đầu liền muốn nổ tung.
Thượng Vũ đế tự nhận mình thông minh, cũng có năng lực phân biệt nặng nhẹ, nhưng trên cương vị đế vương, giờ khắc này hắn hồn nhiên không biết mình nổi giận có bao nhiêu hoang đường.
“Bệ hạ bớt giận.” Tiểu Đa Tử vội vàng đem trà hoa cúc dâng lên.
Thượng Vũ đế thoáng bình phục, ấn ấn thái dương đau nhức, nói: “Ngươi nói cho thật rõ ràng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
“Vâng. Thuộc hạ vốn tuân mệnh mà theo dõi Quan Tu Viễn, thấy hắn tiến vào Linh đình viên, đến một phòng tiểu quan, sau đó liền chết.”
“Ngươi nói Quan Tu Viễn chết rồi? … Mau, nói tiếp.”
“Tiếp đó có một gã khách nhân say rượu phát hiện, hô mọi người tới, thuộc hạ không có thời gian xác nhận nguyên nhân cái chết, nhưng Quan Tu Viễn quả thực chết rồi. Sau đó có người muốn bắt tiểu quan kia, thuộc hạ mắt kém… Tuy Cố công tử cải trang khuôn mặt, nhưng thuộc hạ xác định người cứu tiểu quan kia chính là Cố công tử.”
Thượng Vũ đế hung hăng nhắm hai mắt, lại mở ra: “Ngươi nói… Nói điểm chính.”
Ảnh vệ tựa hồ có chút khó xử: “Nguyên nhân chính xác thuộc hạ cũng không hiểu lắm, nhưng thuộc hạ vô ý nghe thấy Thanh Liên công tử nói với Cố công tử…”
“Nói cái gì?”
Đầu của ảnh vệ cơ hồ cúi thấp đến đụng đất, cắn răng nhả ra mấy chữ: “Nói… Ngươi vừa ý loại mặt hàng này à…”
“…”
“Còn nói tiểu quan kia tựa hồ là mối tình đầu… Của Cố công tử.”
Trên mặt Thượng Vũ đế dần âm trầm, từ trên ghế đứng lên, lấy ra bội kiếm bên cạnh.
Sắc mặt tiểu Đa Tử đại biến.
“Bệ hạ!” Tiểu Đa Tử ôm lấy chân của Thượng Vũ đế, cao giọng khuyên nhủ, “Bệ hạ đừng tức giận tổn hại đến long thể! Nếu Cố công tử thực sự có đến Linh đình viên, có lẽ bây giờ còn chưa trở lại, bệ hạ nếu không tự mình đi kiểm tra mà hiểu lầm Cố công tử chẳng phải là hàm oan sao…”
“Cố công tử vốn ham chơi, có lẽ chỉ nhất thời cao hứng, Cố công tử là hạng người gì không phải bệ hạ rất rõ ràng sao?”
“Ngươi dám giáo huấn ta?” Thượng Vũ đế ném thanh kiếm qua một bên, nhìn chằm chằm tiểu Đa Tử, lập tức bỏ qua cho hắn, lạnh lùng nói, “Bãi giá cung Tam Lý.”
Tiểu Đa Tử thấy Thượng Vũ đế suýt nữa nổi giận, đành phải sử dụng kế hoãn binh. Cố công tử, ngài có thể ngàn vạn lần đừng làm cho bệ hạ thất vọng ah, nếu không đầu của nô tài thật sự không giữ được…
Từ ngự thư phòng đến cung Tam Lý được vài bước, Thượng Vũ đế dần dần bình tĩnh trở lại, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, lạnh đến cơ hồ muốn đóng băng.
Thẳng đến khi bước tới cửa cung Tam Lý, Thượng Vũ đế đột nhiên cảm thấy không muốn chấp nhất. Cố Ngạn ham chơi hắn không phải không biết rõ, tên ngốc lương thiện đó có lòng cứu người không phải chuyện hiếm, huống hồ người nọ có quan hệ gì với Cố Ngạn cũng chưa xác định được.
Chỉ là câu nói kia của Thanh Liên, lại làm kẻ khác không thể không để ý. Vừa ý? Cố Ngạn sẽ vừa ý một tiểu quan? Thượng Vũ đế nghĩ như vậy, không tự giác từ lỗ mũi phát ra tiếng hừ nhẹ.
Lúc Thượng Vũ đế bất tri bất giác chợt phát hiện mình hoàn toàn không nắm chắc tình cảm của Cố Ngạn, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia. Thượng Vũ đế cũng không nhận ra, cảm giác buồn bực nặng trĩu trong một thời gian dài bỗng nhiên biến mất hầu như không còn.
Cố Ngạn nghe được tiếng bước chân, vừa mới bày ra một nụ cười, liền bị hoàng đế phong trần mệt mỏi từ phía sau ôm lấy.
Cố Ngạn vuốt ve mu bàn tay của Thượng Vũ đế, nói: “Hôm nay bệ hạ trở về sớm hơn mọi khi.”
Cũng không biết câu này chạm phải nghịch lân gì, Thượng Vũ đế ôm chặt hơn, ngón tay như muốn đâm vào thịt bên eo của Cố Ngạn, làm y có chút đau nhức.
Cố Ngạn khó hiểu mà quay đầu, lại bị Thượng Vũ đế chặn lại.
“Này, bảo bảo, trẫm về sớm nên ngươi mất hứng?”
Cố Ngạn cười: “Không có.”
“Hừ.” Thượng Vũ đế buông lỏng tay, trong lòng có phần không nỡ, dùng bàn tay vừa rồi làm đau Cố Ngạn nhẹ nhàng xoa nắn chỗ thắt lưng.
Cố Ngạn cũng không nhúc nhích, mỉm cười nhìn động tác của Thượng Vũ đế. Loại không khí này, không được tự nhiên làm nũng, đã là ăn ý giữa hai người không cần nói cũng biết.
Thượng Vũ đế chôn đầu ngửi ngửi ở cổ Cố Ngạn, mùi thơm lạ lẫm chui vào chóp mũi, trong mắt Thượng Vũ đế nhanh chóng hiện lên một tia dị sắc.
“Bảo bảo, trẫm có hay không đã từng kể với ngươi…” Thượng Vũ đế đột nhiên mở miệng.
“Cái gì?”
“Đã từng có một người nguyện ý vì trẫm buông bỏ hết thảy, trèo lên chỗ cao, chỉ cầu cùng trẫm sánh vai.”
“Tình sử của bệ hạ?”
“Ngữ khí của ngươi là sao đây!”
Cố Ngạn nghĩ nghĩ: “Bệ hạ chưa từng kể qua.”
“Bảo bảo muốn biết hắn là ai không?”
“Người đó rất lợi hại sao?”
Khóe mắt Thượng Vũ đế co rút: “Đừng hưng phấn như vậy, trước mặt ngươi mới là người lợi hại nhất!”
Cố Ngạn bĩu môi: “Được rồi được rồi, bệ hạ nói tiếp đi.”
Thượng Vũ đế đối với thái độ của y bất mãn hết sức, hận không thể hung hăng nhéo y một cái, ngữ khí ác liệt nói: “Chắc ngươi đã nghe qua đấy, Liên Bình.”
“Trấn viễn Đại tướng quân!”
Trước mắt Thượng Vũ đế tối sầm: “Nhỏ giọng một chút!”
Cố Ngạn nghĩ đến thanh danh truyền xa, trấn ở biên quan Đại tướng quân, lại tự đánh giá mình một phen, ngượng ngùng mà ngậm miệng.
Thượng Vũ đế nhìn bộ dạng đó của hắn, nhịn không được ‘Phốc’ cười ra tiếng: “Đang suy nghĩ gì đấy? Nghĩ ánh mắt của trẫm sao kém như vậy? Không sai, Liên Bình kia so với ngươi ưu tú hơn gấp trăm ngàn lần, nhưng trẫm hết lần này tới lần khác đều thấy hắn chướng mắt.”
Cố Ngạn không phục mà phồng phồng má: “Ta cũng rất ưu tú.”
“Ha ha, bảo bảo ngươi như thế nào lại đáng yêu như vậy.” Thượng Vũ đế cười đến không ngừng được, lồng ngực phập phồng rung lên vì Cố Ngạn.
Cố Ngạn nhíu mày, liền phải khai mở, bị Thượng Vũ đế ôm lấy, dán vào tai y chậm rãi khôi phục vui vẻ.
“Liên Bình từ nhỏ là thư đồng của trẫm, lúc nhỏ ngoại trừ tiểu Đa Tử hắn cũng là người duy nhất thân cận với trẫm.”
“Ân.”
“Trẫm rất thưởng thức hắn, tín nhiệm hắn, nguyện ý đem quyền hành giao vào tay hắn, nhưng cũng không có nghĩa là trẫm nguyện ý ở dưới thân hắn.”
Cố Ngạn dừng một chút: “Cái kia bệ hạ…”
“Ngươi đương nhiên không giống.” Thượng Vũ đế siết chặt hai tay, ở bên tai Cố Ngạn trầm giọng nói: “Tất nhiên trẫm nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì.”
“…”
“Cho nên trẫm vừa lên ngôi liền đem hắn sung quân đến biên quan, thậm chí còn không đi đưa tiễn. Bảy năm rồi, trẫm suốt bảy năm chưa từng gặp lại hắn, mỗi tháng hắn đều kiên trì viết thư cho trẫm, thay trẫm thủ vững ngàn dặm non sông. Phần tâm ý này của hắn, trẫm mơ hồ minh bạch, kỳ thật nói cũng không quá là trẫm chỉ đang lợi dụng tình cảm của hắn mà thôi.”
Cố Ngạn thần sắc ảm đạm: “Bệ hạ muốn nói cái gì?”
Cố Ngạn cảm thấy bên hông đột nhiên siết chặt, giống như có lực lượng vô hình đem y gắt gao giam cầm, không cách nào thoát khỏi.
“Trẫm chỉ là đang nghĩ, chuyện quá khứ trẫm chưa từng quan tâm. Trong mắt trẫm chỉ dung được một người, trong lòng cũng chỉ chứa nổi một người, những người khác cho dù đối tốt với trẫm cỡ nào cũng chỉ là phí công.” Cho nên suy bụng ta ra bụng người, ngươi phải chăng cũng làm được giống vậy?
Trẫm biết rõ ngươi thiện lương, mềm lòng, niệm tình cũ. Nhưng ngươi nên biết trẫm là dạng người gì, thế gian này trừ ngươi ra, ai trẫm cũng sẽ không, sẽ không cần phải hạ thủ lưu tình.
Cố Ngạn đè lên ngực, muốn nhích người thoát khỏi vòng vây của Thượng Vũ đế, y khẽ thở dài: “Tông Hoài.”
Tiếng thở dài cực khẽ phát ra theo tiếng gọi đối phương, vừa phức tạp lưu luyến, lại bao hàm nhu tình. Nội tâm hung ác vừa mới nhen nhóm của Thượng Vũ đế bỗng nhiên bị diệt đi, chỉ vì hai chữ này, liền vô lực mà trở nên suy yếu, tiêu tán. Hai tay siết chặt Cố Ngạn cũng hóa thành vài phần ỷ lại, vài phần nhu thuận.
Cố Ngạn cảm giác được biến hóa của hắn, thản nhiên cười: “Bệ hạ ah.”
Phút chốc, trong đầu y dần hiện lên rất nhiều ý niệm. Thượng Vũ đế vì sao nói với y những chuyện này, vì hắn biết được chuyện hôm nay? Hắn lại từ đâu mà biết được. Không kịp nghĩ nhiều, khí tức ấm áp của vị đế vương kia rơi trên cổ y, đáy lòng y đột nhiên mềm mại. Vô luận Tông Hoài có tin y hay không, trong lòng có phán đoán gì, quyết định gì, y cũng không có cách nào ra tay với đối phương cả.
Cố Ngạn còn chưa nghĩ xong, Thượng Vũ đế đột nhiên bật cười.
“Bảo bảo, trẫm còn chưa từng nghe ngươi hét lần nào đâu, hiện tại trẫm mất hứng, ngươi hét cho trẫm nghe đi.”
Cố Ngạn ‘Ah’ một tiếng, tay chân trở nên lúng túng. Cố Ngạn đối với Thượng Vũ đế lúc nóng lúc lạnh có hơi bất mãn, tránh khỏi tay của hắn, đặt mông ngồi trên giường: “Bệ hạ gần đây luôn rất khó hiểu.”
Thượng Vũ đế bò theo lên giường, cười đến quả thực giống như một tên lưu manh: “Ngươi còn dám ghét bỏ trẫm?”
Cố Ngạn không muốn nhìn thấy bộ dáng lưu manh của hắn, kéo chăn lên, chui vào đưa lưng về phía Thượng Vũ đế, nghiêm túc nói: “Bệ hạ có thời gian nghĩ đông nghĩ tây chi bằng đem tâm tư đặt lên chính vụ nhiều hơn, sớm trở về nghỉ ngơi.”
Thượng Vũ đế nghe xong, trong lòng vui vẻ, liền ôm lấy Cố Ngạn, si ngốc cười nói: “Thế nào? Ngươi không nỡ rời xa trẫm? Ngươi cảm thấy cô đơn?”
“…”
“Này, bảo bảo, không tắm trước khi ngủ cũng không tốt đâu.”
“…”
“Bảo bảo, đi tắm với trẫm.”
Thượng Vũ đế ba chân bốn cẳng đem mình lột ra sạch sẽ, kéo Cố Ngạn vào bồn tắm, như là có bệnh gì, phải dán chặt vào da thịt đối phương mới khỏi hẳn.
Thượng Vũ đế đưa tay vuốt ve người Cố Ngạn, nương theo hơi nước mù mịt, từng chút từng chút khơi mào dục vọng của đối phương.
Cố Ngạn bắt lấy tay Thượng Vũ đế, quay đầu nhìn hắn, hai con ngươi đen nhánh ướt át phản chiếu ra thủy quang.
Lòng Thượng Vũ đế run lên, lật một tay đan lấy năm ngón tay của Cố Ngạn, tay kia ôm eo của y, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, mặc kệ chính mình bị hãm sâu trong đó.
Cố Ngạn vô thức hướng về hắn mỉm cười: “Tông Hoài.”
Thượng Vũ đế nhẹ đáp, nhìn thế nào cũng không đủ tựa như mê luyến không lối thoát, khẽ nói: “Bảo bảo, trong lòng trẫm chỉ có một mình ngươi.”
Ánh mắt của Cố Ngạn di chuyển đến đuôi tóc Thượng Vũ đế, tựa hồ đuôi tóc kia có sức hấp dẫn rất lớn.
“Trong lòng trẫm chỉ có ngươi.”
Cố Ngạn chậm chạp mò đến đuôi tóc xanh đang chìm trong nước, quấn ở đầu ngón tay, phảng phất mấy câu kia không quan trọng bằng mấy sợi tóc làm y yêu thích không buông tay.
Y đem tóc của Thượng Vũ đế quấn quanh năm ngón tay, kìm nén lại trái tim đang đập dồn dập, ánh mắt dời lên trên, chống lại ánh mắt kiên nghị của Thượng Vũ đế, mặt mày nhu hòa.
Khóe mắt Thượng Vũ đế cong lên, tình cảm ngọt ngào lan tràn, sâu độc kia nhảy lên một cái tựa hồ có thể thông qua sợi tóc truyền đến trong lòng hắn, tiết tấu giống nhau, tuy hai mà một.
Thượng Vũ đế cười có chút giễu cợt, lại dần dần trở nên đắc ý, khinh thường Cố Ngạn ngốc nghếch, tự hào mình so với đối phương càng biết biểu đạt hơn, trong lòng hắn có một phần phức tạp lại thuần túy vui vẻ, thay đối phương nói ra lời tự thuật: “Trong lòng ngươi chỉ có trẫm.”
- hết chương 34-