*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngũ Ngũ
Dù sao chuyện được về nhà cũng làm cho người ta vui vẻ, đặc biệt là đối với loại con ngoan như Cố Ngạn.
Thượng Vũ đế ngoài mặt không lộ ra, nhưng khiên độc tình cũng không phải đồ chơi, cho dù một điểm khác thường rất nhỏ đều không qua khỏi mắt Cố Ngạn.
Vì vậy Cố Ngạn sau khi thu thập hành lý xong xuôi, như chỗ không người mà tránh thoát hệ thống phòng thủ trùng trùng điệp điệp, quay người nghiêm mặt nhìn hoàng cung rộng lớn đã bị bỏ lại sau lưng.
Lần này Cố Ngạn không có trì độn mà ở cửa hô to ‘Phụ thân mẫu thân’, thời điểm tiến vào nội viện vừa vặn trông thấy một hạ nhân có khuôn mặt bình thường vội vàng đi ra ngoài.
Cố Ngạn đè vai người nọ lại, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Dự.”
Cố Dự khẽ giật mình, có lớp mặt nạ da người bảo vệ nhưng cũng không che giấu được kinh ngạc: “Đại công tử…”
Cố Ngạn bĩu môi, không quan tâm kéo người trở về phòng, đóng cửa lại: “Tiểu Dự, lột mặt nạ xuống, ta biết là ngươi.”
Cố Dự dứt khoát cởi bỏ lớp ngụy trang, lột mặt nạ, nói: “Ngươi có chuyện gì? Hôm nay phụ thân mẫu thân đều không có ở nhà.”
“Ta biết rõ.”
Cố Dự nhíu mày: “Không phải ngươi đến thăm phụ thân mẫu thân sao?”
Cố Ngạn trước tiên đem lễ vật đưa cho Cố Dự: “Tiểu Dự, đây là mấy tháng trước đại ca đi bên ngoài mua về cho ngươi.”
Cố Dự biết rõ bản tính của huynh trưởng, nghiêng đầu nhỏ giọng cảm tạ, sau đó lại nói: “Đừng nói lảng, sao ngươi lại trở về? Ta còn có việc, muốn đi ra ngoài.”
Cố Ngạn đem hộp lễ vật đặt lên bàn, chậm rãi thu hồi nụ cười: “Tiểu Dự, đừng đi.”
Cố Dự mất kiên nhẫn: “Ngươi mặc kệ ta.”
Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Cố Ngạn nhìn qua đệ đệ, Cố Dự có chút không được tự nhiên không muốn đối diện với ánh mắt thẳng tắp của y, Cố Ngạn mở miệng lần nữa: “Tiểu Dự, đừng đi.”
Cố Dự có chút tức giận: “Bảo ngươi mặc kệ ta, ngươi cái gì cũng không biết, quản ta làm gì…”
Thanh âm Cố Dự càng nhỏ dần, nhưng Cố Ngạn vẫn nghe rõ ràng nửa câu sau, ánh mắt y buồn bã, vươn tay vào trong ngực, sau đó lấy ra một khối lệnh bài hình vuông.
Cố Dự vốn đang nghiêng đầu, một mực không thấy huynh trưởng nói chuyện, tò mò quay đầu xem xét, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Cố Ngạn nhàn nhạt nói: “Cái này không những ra được mệnh lệnh với đám tử sĩ, mà còn tượng trưng cho đại danh của Lan công tử trong tổ chức, tiểu Dự, tấm lệnh bài này là của ngươi a.”
Cố Dự hiển nhiên không phản ứng kịp, từ lúc mất lệnh bài tinh thần hắn có chút không được tập trung, nhưng đánh chết hắn cũng không có khả năng nghĩ đến, tấm lệnh bài này lại rơi vào tay Cố Ngạn.
Cố Dự mấp máy môi, từ kẽ răng thốt ra một câu: “Cố ngạn, ngươi đây là ý gì?”
Cố Ngạn nhìn chằm chằm vào Cố Dự đang thở hổn hển, hỏi: “Tại sao tiểu Dự lại tức giận với huynh trưởng?”
“Ngươi đừng giả bộ như cái gì cũng không hiểu!” Cố Dự giận dữ, hắn đem lễ vật của Cố Ngạn quét xuống mặt đất, “Ngươi đã sớm biết có phải không? Không lạ là tên cẩu hoàng đế đó có thể sống tới bây giờ, chả trách ta không thể liên lạc với bọn họ, Cố Ngạn, ngươi đến tột cùng là đem ta làm cái gì?”
Cố Ngạn mặt không biểu tình nghe Cố Dự chỉ trích, sau nửa ngày, đợi Cố Dự bớt giận, y mới mở miệng một lần nữa: “Ta biết rõ ngươi bên kia không để lộ thân phận của mình, cho thấy ngươi còn lo lắng cho đại ca cùng phụ mẫu.”
Cố Dự: “…”
“Tiểu Dự, thuộc hạ của ngươi ta không thể lưu lại, kể cả ‘Lan công tử’ người này cũng đã bị ta giết, không lâu sẽ có tin tức.”
Cố Dự khiếp sợ mà mở to mắt.
Cố Ngạn nhìn hắn thật sâu, chưa bao giờ thật tình mà nói chuyện cùng đệ đệ như thế: “Tiểu Dự, Tây Hạng người nào cũng có thể chỉ trích Tông Hoài, có thể tạo phản, nhưng chỉ có ta và ngươi là không được ngươi biết không?”
Cố Dự đương nhiên biết rõ, hắn mặc dù sinh ra ở Tây Hạng, nhưng từ nhỏ đã cùng huynh trưởng cơ hồ là ăn cơm của Đại An mà lớn lên. Đại An đối với bọn họ có ân ‘Dưỡng dục’, thật sự người không có tư cách cầm đao hướng về Đại An nhất chính là bọn họ. Nhưng Cố Dự vẫn bướng bỉnh: “Ta xem ngươi là bị tên cẩu hoàng đế kia mê hoặc tâm hồn rồi a!”
Cố Ngạn nghe vậy cười cười, rõ ràng cũng không phủ nhận: “Nói như vậy cũng đúng, bất quá hôm nay đại ca nói cho ngươi biết một chuyện, Tông Hoài đối với ta rất tốt, phụ thân, mẫu thân, cộng thêm ngươi cũng không sánh bằng.”
“Ngươi…” Những lời này phảng phất như đánh trúng vào chỗ đau của Cố Dự, vẻ mặt hung ác, lại không nói nên lời cái gì.
“Tiểu Dự, đại ca chỉ có thể bảo vệ ngươi đến đây. Ngươi từ nhỏ vô luận làm cái gì đại ca đều chưa từng ngăn cản, nhưng mọi chuyện đều có mức độ của nó, nhớ kỹ trước khi mình là người Tây Hạng, ngươi là nhi tử của phụ mẫu.” Cố Ngạn dừng một chút, “Cũng là đệ đệ của ta.”
Cố Dự chán nản siết chặt tay thành nắm đấm.
Cố Ngạn nhặt lên lễ vật vừa bị quét xuống, đặt lên bàn lần nữa: “Bên trong có tơ lụa Giang Nam, còn có bánh đậu xanh ngươi thích nữa, đều là của ngươi, chỗ phụ thân mẫu thân ta đã có chuẩn bị rồi.”
“Ta không thể ở lâu, mấy ngày nữa đại ca sẽ trở lại thăm ngươi.”
Cố Dự lần đầu tiên biết rõ huynh trưởng của hắn không phải là người thoạt nhìn đơn giản như vẻ bề ngoài, hắn còn chưa hết khiếp sợ, đã nhìn thấy Cố Ngạn đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, mở miệng nói: “Ca, ngươi có phải đang giúp tên cẩu hoàng đế đó hay không?”
Cố Ngạn bị một tiếng ‘ca’ kia làm cho thụ sủng nhược kinh mà xoay đầu lại, hắn buồn cười xoa đầu đệ đệ: “Đại ca là đang giúp ngươi ah tiểu Dự… Đồ ngốc, chỉ bằng các ngươi không đấu lại Tông Hoài đâu.”
===
Cố Ngạn trên đường trở về, nhớ tới biểu lộ khó có thể tin của đệ đệ, không khỏi lộ ra một vòng cười khổ.
Y còn cách cung Tam Lý một khoảng, cũng không thể khống chế được một trận xuất thần. Y lớn mật tưởng tượng, điểm mấu chốt của Thượng vũ đế rốt cuộc là cái gì, nếu y tao phản, Thượng vũ đế sẽ làm như thế nào?
Cố Ngạn nghĩ đến, lập tức cười cười, đương nhiên, quân không phụ ta, ta sẽ không phụ quân.
===
Cố Ngạn trở lại cung Tam Lý, sắc trời còn sớm.
Kỳ thật Cố Ngạn rất rõ ràng, tuy Cố Dự từ nhỏ lạnh nhạt với y, nhưng vẫn luôn đặt đại ca này ở trong lòng, cho nên mới không thể tiếp nhận chuyện mình biến thành nam sủng Đại An.
Cố Dự vậy mà muốn dùng danh xưng ‘Lan công tử’ của mình trước kia mà hóa thân, trong lòng Cố Ngạn kinh ngạc nhưng kỳ thật danh xưng này rất tương xứng với đệ đệ.
Cố Ngạn từ Cố phủ trở về cho gọi tiểu Mai: “Mai nhi, gọi Thanh liên tới.”
Bị Cố Ngạn gọi đến cung Tam Lý, Thanh Liên có chút không hiểu.
Tên này sẽ không gọi hắn đến đánh cờ chứ, Thanh Liên sợ y rồi, một thời gian dài không dám tiếp cận y, không biết tên này chủ động gọi hắn đến cung Tam Lý có chuyện gì.
Thanh Liên vừa vào cửa liền phát hiện Cố Ngạn có chút khác thường, nhờ sinh hoạt một thời gian dài ở tiểu lâu, tâm tư tỉ mỉ của Thanh Liên người thường không thể so sánh, huống chi Cố Ngạn vậy mà sau khi hắn tới liền đem cửa đóng chặt, còn giơ cánh tay thủ thế ‘Thỉnh’.
Khóe miệng Thanh Liên co rút, tên này lại đang diễn trò gì đây.
“Liên Liên —-”
Giọng điệu này không bình thường, Thanh Liên liếc xéo y.
Cố Ngạn thấy hắn không đáp, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Thanh Liên.”
Thanh Liên lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
Cố Ngạn nghiêng đầu suy nghĩ, có chút không biết mở miệng như thế nào, chỉ ngây ngốc mà nói lạc đề: “Liên Liên, ngươi với Vũ Nhất gần đây có khỏe không?”
Vẻ mặt Thanh Liên như đang nhìn tên thần kinh: “Ai thèm ngươi quản nhiều như vậy? Hỏi cái này còn cần thiết đóng cửa lại sao?”
“Ah.”
“Ah cái đầu chứ ah!” Thanh Liên trừng hắn, “Nói mau, hiện tại ta rất bận.”
Thanh Liên thật sự càng ngày càng nóng nảy, Cố Ngạn tranh thủ thời gian rót cho hắn chén trà lạnh, rốt cuộc thu liễm biểu tình không đứng đắn, nhìn thẳng Thanh Liên nói: “Liên Liên, có chuyện, muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”
Khí liễm của Thanh Liên lập tức diệt hơn phân nửa, có hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì? Ngươi nói đi.”
Cố Ngạn nhìn Thanh Liên hồi lâu, đột nhiên thoải mái cười cười, nói: “Có quan viên tại Linh đình viên mưu đồ bí mật, cố ý tạo phản. Liên Liên, ta biết rõ bản lĩnh của ngươi, danh sách những quan viên kia có thể giúp ta lấy tới được không?”
Thanh Liên hoảng sợ thiếu chút nữa làm rớt chén trà trên tay, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Cố Ngạn: “Ngươi, ngươi đây là muốn làm gì?!”
Cố Ngạn gật đầu: “Ta muốn ngăn cản bọn họ…”
Cố Ngạn còn chưa nói hết câu, Thanh Liên đột nhiên nhảy dựng lên, đi qua che miệng hắn, khẩn trương mà quan sát bốn phía, lập tức chửi ầm lên: “Ngươi điên rồi?! Đây là chuyện ngươi có thể quản sao? Cố Ngạn ngươi cũng quá không biết tốt xấu rồi! Việc này nếu để cho bệ hạ biết còn phải nói, bệ hạ tuy sủng ngươi nhưng cũng không có khả năng cho ngươi vượt chính, ngươi cái tên điên này. Không giúp! Chết cũng không giúp!”
Cố Ngạn vô tội mà nhìn hắn: “Cho nên ta mới kêu ngươi vụng trộm giúp ta ah!”
“Ngươi để cho ta lấy mạng mình giúp ngươi vượt chính?! Ta bóp chết ngươi!” Thanh Liên bóp cổ Cố Ngạn, ánh mắt hận không thể từ trên người y khoét ra một khối thịt.
Cố Ngạn áy náy: “Đích thật làm khó ngươi rồi.”
“Khoan khoan khoan khoan khoan… Ngữ khí của ngươi là gì đây, ta có nói đồng ý giúp ngươi rồi sao?” Thanh Liên buông cổ Cố Ngạn ra, quả thực muốn khóc, “Ta đúng là xui xẻo tám đời… Ta chỉ mới có vài ngày an ổn… Ta không giúp… Đánh chết ta cũng không…”
Cố Ngạn nhìn qua hốc mắt đã có chút ướt át của Thanh Liên, nắm đấm dưới bàn cơ hồ muốn bóp nát, cứ thế mà ép mình nói ra: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ để Vũ Nhất…”
“Ngừng!” Thanh Liên ngẩng đầu, ngoan lệ mà trừng hắn, “Đừng kéo hắn dây vào.”
Cố Ngạn cắn cắn môi dưới, quyết tuyệt nói: “Không được, Vũ Nhất phải bảo hộ cho ngươi.”
Thanh Liên cơ hồ có chút buồn bã dùng ánh mắt khẩn cầu Cố Ngạn: “Cố Ngạn, ta không biết tại sao ngươi phải làm như vậy, có thể chỉ cần ngươi nói, Thanh Liên ta tuyệt đối sẽ không lui bước. Nhưng mà… Vũ Nhất hắn là một tên ngốc, nếu hắn có gì xảy ra, ta thật sự không chịu nổi…”
Cố Ngạn sau nửa ngày trầm mặc, thốt ra một câu: “Ta không bức ngươi.”
Thanh Liên trong chốc lát sững sờ, ‘Ầm’ một cái đứng dậy, từ trên nhìn xuống Cố Ngạn, cười lạnh nói: “Danh sách ta sẽ giúp ngươi lấy được, chớ xem thường ta, Linh đình viên còn có chuyện gì mà ta không thể biết. Đi trước, gặp lại sau.”
Thanh Liên đi tới cửa, cuối cùng không nhịn được dừng lại một bước, nói: “Chính ngươi phải cẩn thận.”
Cố Ngạn nhìn bóng lưng Thanh Liên, khẽ cười nói: “Thanh Liên, cám ơn.”
Thanh Liên đi hồi lâu, Cố Ngạn mới khôi phục lại tinh thần, đứng lên, khí huyết phản phệ, chống một tay lên bàn mới đứng vững được.
Tiểu Mai cả kinh: “Công tử!”
Cố Ngạn đứng thẳng lên, nhìn nàng cười cười: “Đừng sợ, công tử không có việc gì.”
Cố Ngạn đột nhiên nghĩ tới cái gì, móc ra một vài khối hình tròn, cỡ đồng tiền giao cho tiểu Mai: “Mai nhi, đây là ám hiệu sư phó lưu lại, ngươi mang theo nó đến phủ, Cố phủ vẫn sẽ có người nhận ra. Nhớ lấy không thể cho một quan viên Đại An nào bước vào Cố gia, đừng làm cho phụ thân mẫu thân phát hiện.”
“Tiểu Mai minh bạch.”
“Tốt, ngươi ngày mai liền đi a.”
“…”
“Sao vậy? Còn có chuyện gì?”
‘ “Công tử”, tiểu Mai nhịn không được đau lòng, khẽ cắn môi: “Mai nhi có một chuyện vẫn không rõ.”
“Ngươi nói.”
“Kỳ thật công tử có thể sinh hoạt an ổn ở Đại An, vì sao lại tham dự chính sự, không sợ miệng lưỡi thế gian? Tuy tạo phản là đại sự, nhưng bằng năng lực của bệ hạ, căn bản không cần công tử ra tay.”
Cố Ngạn nghe vậy, khẽ mỉm cười: “Mai nhi, bệ hạ ngày thường sớm nhất giờ nào trở lại cung Tam Lý?”
Tiểu Mai không cần suy nghĩ: “Giờ hợi.”
“Mai nhi ngươi tính thử xem, nếu ta không giúp bệ hạ, chúng ta một ngày có mấy canh giờ chung sống?”
Tự nhiên một canh cũng chưa tới, nhưng tiểu Mai lại không buông: “Thế nhưng công tử, lần này mọi người… Đều là người Tây Hạng…”
Sắc mặt Cố Ngạn dần dần trầm xuống: “Ta chưa diệt trừ bọn họ, tiểu Dự lún vào quá sâu, ngay cả hắn có lẽ ta cũng khó mà bảo hộ.”
“Công tử…”
“Bệ hạ nếu động vào tiểu Dự, giữa chúng ta liền không có khả năng nữa. Nhưng nếu bệ hạ niệm tình ta thả tiểu Dự, hắn nên đối mặt với dân chúng thiên hạ như thế nào?” Cố Ngạn mờ mịt mà nhìn về phía nàng, tựa hồ cũng không biết, nên giải quyết như thế nào, “Mai nhi, công tử hai cái đều muốn bảo vệ, ngươi hiểu chưa?”