*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngũ Ngũ
Cố Ngạn cõi lòng đầy áy náy theo sát tiểu thái tử đến Đông cung, còn chưa bắt đầu dạy, đã thấy một thân ảnh quen thuộc không coi ai ra gì đi vào Đông cung.
“Từ công công?” Cố Ngạn nhìn tiểu Đa Tử từ trên trời giáng xuống, nghi hoặc hỏi.
Tiểu Đa Tử trông thấy Cố Ngạn, ngơ ngác một chút, nhanh chóng thu hồi kinh ngạc, cung kính nói: “Nô tài bái kiến Thái tử điện hạ, Cố công tử.”
Tiểu thái tử tựa hồ đối với việc tiểu Đa Tử đến đây thấy nhưng không trách, thản nhiên nói: “Không cần đa lễ.”
“Từ công công tại sao lại không ở bên cạnh bệ hạ?” Tiểu Đa Tử là cái đuôi của Thượng Vũ đế, hôm nay cái đuôi của hoàng đế vậy mà lại chạy tới Đông cung rồi.
“Bệ hạ đang tiếp kiến ngoại thần, cho nô tài lui, cũng để nô tài nghỉ ngơi một chút.”
Tiểu Đa Tử đáp lại khéo léo. Cố Ngạn bội phục mà gật đầu.
Cố Ngạn vẫn luôn rất thưởng thức cái tiểu thái giám bên cạnh Thượng Vũ đế này, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng lại có thể đoán được tâm tư của Thượng Vũ đế, đến cả Thượng Vũ đế hay xoi mói cũng không tìm ra chút tật xấu nào của hắn. Đáng tiếc chính là, Cố Ngạn bên cạnh Thượng Vũ đế năm năm, cũng không thể thân quen với vị thái giám tổng quản này chút nào.
Cố Ngạn hiếm thấy mà nổi lên tâm tư trò chuyện việc sinh hoạt thường ngày: “Từ công công ngồi chút đi ah, ngươi nhìn kìa khí trời thật tốt.”
Tiểu Đa Tử rốt cuộc ngẩng lên cái đầu vĩnh viễn cúi xuống, quan sát bầu trời: “Cố công tử nói rất đúng, thời tiết thật tốt.”
Cố Ngạn quyết định tìm hiểu nội tâm của tiểu Đa Tử, xách ghế đẩu ngồi cạnh tiểu Đa Tử: “Từ công công có lẽ nên đi ra ngoài nhiều một chút, kỳ thật cảnh sắc trong nội cung không tệ đấy.”
Tiểu Đa Tử lại cúi đầu: “Cố công tử dạy bảo rất đúng.”
Tiểu thái tử rốt cuộc nhìn không được nữa, cũng ngồi xuống: “Họ Từ, bình thường ngươi hô mưa gọi gió, sao ở trước mặt sư phụ lại rụt rè như vậy.”
“Ách…” Tiểu Đa Từ dừng lại.
Cố Ngạn kinh ngạc mà mở to mắt, biết Từ công công lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy tiểu Đa Tử không có nhanh chóng tiếp lời, chỉ thấy tiểu Đa Tử lộ ra một chút xấu hổ.
Cố Ngạn nhìn tiểu Đa Tử bên trái, nhìn tiểu thái tử bên phải, cảm thấy không khí giữa hai người này có chút khó hiểu.
Nhưng tiểu Đa Tử dù sao cũng từ thiên đao bách luyện mà ra, xấu hổ chợt lóe lên rồi biến mất, tiểu Đa Tử từ trong lòng móc ra một gói giấy dầu: “Điện hạ, nô tài mới làm đấy.”
Cố Ngạn rướn cổ lên tò mò nhìn cái bọc giấy kia, muốn xuyên qua nó nhìn ra cái gì.
Tiểu thái tử bị thần sắc của Cố Ngạn chọc cười, đem bao giấy dầu mở ra, đưa tới trước mặt Cố Ngạn: “Sư phó nếm thử một chút ah, tay nghề của Từ công công cũng không tệ đâu.”
Cố Ngạn nhặt một khối bỏ vào trong miệng, hương vị hết sức quen thuộc, Cố Ngạn lần nữa kinh ngạc mà nhìn về phía tiểu Đa Tử: “Thật sự do chính ngươi làm?”
“Vâng.” Tiểu Đa Tử gật đầu phục tùng.
Cố Ngạn đột nhiên cảm thấy có lẽ không phải tiểu Đa Tử với ai cũng là bộ dáng tất cung tất kính, thái tử điện hạ cùng tiểu Đa Tử tựa hồ quan hệ rất tốt.
====
Từ khi có Thanh Liên, Cố Ngạn cảm thấy sinh hoạt buồn chán ở trong cung lập tức trở nên sinh động hẳn lên.
Tuy Cố Ngạn có chút ngây ngốc, nhưng dù sao cũng không phải kẻ đần, Thanh Liên mấy lần đi đi lại lại cung Tam Lý, trì độn như Cố Ngạn cũng hiểu Liên công tử muốn chiếm lấy vị trí của hắn đây mà.
Nhưng vị Liên công tử này lại không giống với các phi tử trước kia hùng hùng hổ hổ đến đây thị uy, y chỉ lấy nhục nhã Cố Ngạn làm vui. Liên công tử có chút tự cao, không thèm nói chuyện nghiêm túc với Cố Ngạn, mà rất vui vẻ nói móc hắn, muốn miệt thị Cố Ngạn để xem hắn đạt cảnh giới đến đâu.
Lúc này, Thanh Liên lại tới nữa: “Cố công tử tựa hồ cũng không kinh ngạc khi Thanh Liên đến, hẳn là Cố công tử có chuyện muốn nói?”
“Không có, là ngươi đến tìm ta.”
“Ha ha, đúng vậy ah, Cố công tử đương nhiên là không muốn cùng một nô tài hạ đẳng như Thanh Liên nói chuyện, aiz, đáng thương cho Thanh Liên tự lầm tưởng mình với Cố công tử đã trở thành bạn tri kỷ bấy lâu nay, thì ra cũng chỉ là Thanh Liên tự mình đa tình mà thôi.”
Thanh Liên tự oán không có điểm dừng, Cố Ngạn dứt khoát ngó lơ, ở dưới ngăn bàn lục lọi gì đó.
Thanh Liên không nghĩ tới bị Cố Ngạn bỏ qua, đỉnh đầu bốc khói, Cố Ngạn luôn có thể làm hắn lửa giận công tâm!
Thanh Liên kích động vỗ bàn, vừa định nói chuyện, Cố Ngạn từ dưới bàn nhô đầu lên, tay bưng bàn cờ, hào hứng bừng bừng nói: “Liên Liên, chúng ta đánh cờ đi?”
“Ta, không, đánh!”
“Đừng giả vờ, ta cũng biết, sư phó trong đoàn kịch nhỏ của các ngươi thích nhất là đánh cờ, nhất định ông ta đã dạy cho ngươi.”
Thanh Liên trừng hắn: “Làm sao ngươi biết?”
Cố Ngạn khoát khoát tay: “Đừng để ý, chúng ta đánh cờ đi.”
Cố Ngạn rất hưng phấn, kỳ thật hắn rất thích đánh cờ, chỉ là Thượng Vũ đế ngày thường không có thời gian chơi cùng hắn, bọn hạ nhân bên người cũng không. Hôm nay Thanh Liên đã đến, Cố Ngạn rốt cuộc cũng đã tìm được bạn đánh cờ.
Thanh Liên liếc mắt nhìn Cố Ngạn, đột nhiên toát ra khí thế cao cao tại thượng, phảng phất như hắn là cao thủ cờ vây vậy: “Ha ha, vậy thì Thanh Liên đành phải bồi Cố công tử một lần, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều?” Liên công tử lại bắt đầu thừa nước đục thả câu rồi.
“Chỉ có điều là nếu Thanh Liên may mắn chiến thắng, mong rằng Cố công tử lượng thứ mà bỏ qua.”
Cố Ngạn rộng lượng cười cười: “Đánh cờ vốn để tiêu khiển, ta không quan tâm thắng thua.”
Kỳ thật Thanh Liên hi vọng Cố Ngạn quan tâm ah, như vậy hắn có thể đem Cố Ngạn dẫm nát dưới chân rồi. Tự nghĩ như thế, Thanh Liên đột nhiên muốn ngửa đầu cười to ba tiếng. Lúc này Thanh Liên đã sớm quên dự tính ban đầu là phải đi tranh thủ tình cảm, một lòng chỉ muốn hơn thua với Cố Ngạn.
Cố Ngạn đem bàn cờ trải ra, quân đen giao cho Thanh Liên, còn mình thì quân trắng, chống cằm bày ra bộ dạng suy tư.
Thanh Liên vụng trộm mừng thầm, khí định thần nhàn nhìn quân cờ dưới đất, khóe mắt thì liếc nhìn Cố Ngạn.
Từ lúc bắt đầu đánh cờ Cố Ngạn trở nên đặc biệt yên tĩnh, bộ dáng rất nghiêm túc như là đang bàn chuyện quốc gia đại sự. Do dự một chút, Cố Ngạn chậm rãi đem quân trắng hạ phía trên quân đen.
Thanh Liên cười thầm Cố Ngạn không biết tự lượng sức mình, liền không cần suy nghĩ, trong chớp mắt hạ cờ.
Cố Ngạn nhiều lần cẩn thận đắn đo, ổn trọng mà hạ xuống quân trắng. Bởi vậy một hồi, ngươi một con ta một con, thời gian dần trôi sắc mặt Thanh Liên đã thay đổi.
Thanh Liên tự nhận mình theo sư phó học cờ mười năm, đối thủ dạng nào cũng đều gặp qua, nhưng cách hạ cờ của tên thối Cố Ngạn, hắn thật sự chưa từng gặp phải.
Thanh Liên nhìn bàn cờ, bên trên chỉ còn không đến mười con, Thanh Liên đã hoàn toàn hiểu thấu ý đồ của Cố Ngạn, cứ như vậy đánh tiếp, ba con cờ ở trong tay hắn có thể thắng Cố Ngạn.
Thanh Liên tức ah, hắn muốn nhẹ nhàng thắng cái đồ ngốc này, nhưng sao lại nhanh như vậy không có cảm giác đó! Vì vậy Thanh Liên công tử tâm địa gian xảo đầy mình bắt đầu làm ra một chuyện hết sức ngu xuẩn —- cố ý hạ sai.
Sắc mặt Thanh Liên càng khó coi, cái này là muốn làm cho bàn cờ đánh càng khó hơn, bên kia gương mặt của Cố Ngạn đã từ từ hiện ra vẻ vui mừng, phảng phất phát hiện mình với Thanh Liên đánh cờ hồi lâu, cũng thấy được kinh ngạc cùng hưng phấn.
Liên công tử mắt thấy sắc mặt nhu hòa của Cố Ngạn, một trận rối loạn, càng tức là, trái lại chính mình còn bởi vì quân cờ mà hao phí trí tuệ, Thanh Liên thật sự không nhịn được, toàn thân đột nhiên bắn ra một luồng sát khí, ‘Bá bá bá’ ra tay như chớp, quyết đoán phong kín đường đi của Cố Ngạn, giết hắn đến manh giáp cũng không lưu, thương tích đầy mình.
Cố Ngạn đột nhiên bị thế cục nghịch chuyển của Thanh Liên hù dọa, một hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần: “Ngươi thật lợi hại.”
“Quá khen.” Thanh Liên tốt xấu còn có chút tu dưỡng.
“Ha ha.”
“Ngươi cười cái gì?”
“Không nghĩ tới đã lâu như vậy không chạm đến quân cờ, kỳ nghệ vậy mà không lùi còn tiến.”
Thanh Liên thấy hắn tự mình thỏa mãn mà tức giận, nghĩ đến chính mình còn nhọc lòng nhường hắn, thuận miệng trào phúng một câu: “Ngươi đây là tiến bộ? Trước kia còn không ai nhận ra ngươi.”
Cố Ngạn có chút bất mãn, nghiêm mặt nói: “Ngươi đừng nói ta như vậy, ngươi còn không phải rất lâu mới thắng ta đấy sao.”
Thanh Liên không thể nhịn được nữa, rốt cuộc khí chất cao quý lãnh diễm cũng bị Cố Ngạn tạc không còn một cọng lộng, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên hắn phát ra tiếng gầm rú: “Cố Ngạn! Ta muốn khiêu chiến với ngươi!”
“Khiêu chiến cái gì?”
Thanh Liên hung ác nhìn chằm chằm vào Cố Ngạn: “So! Vũ!”