Buổi chiều thứ 7 hôm đó, một chiều ngập nắng vàng nhạt, làn mây xanh trong cùng những cơn gió thu nhè nhẹ thật dễ làm tâm hồn những ai đang yêu thổn thức. Như đã hẹn, Thu Hằng ngồi đợi hắn đến đón ở gần nơi nàng học thêm. Hôm nay Hằng mặc nguyên đồng phục nữ sinh. Mái tóc dài mượt mà buộc túm đuôi ngựa. Hằng vừa ngồi cắn hạt dưa vừa ngóng trông ra đằng xa tìm bóng dáng người yêu...Thấy hắn trễ mất 5 phút. Hằng nhắn tin giục:
- Nhanh lên đồ con rùa!!! Cáu rồi đấy!
- Ái ái - Thu Hằng hét lên khi có 1 bàn tay lạnh ngắt bịt mắt nàng từ sau lưng. Nàng bèn há mồm, cắn phập vào bàn tay lạnh ngắt đó...
- Á!!!!! - Hắn hét lên rồi ôm lấy bàn tay của mình.
- Haha đáng đời anh chưa, ai bảo cái tội đến muộn rồi còn giở trò bịt mắt - Hằng vênh cái gương mặt thanh cao của mình lên.
Thế rồi hai đứa ôm lấy nhau âu yếm...Hắn buông những ngón tay vào suối tóc mượt mà của người yêu rồi định hôn lên đôi môi xinh của nàng. Nhưng lúc đó Hằng bỗng ngăn lại, rồi nàng chỉ chỉ trỏ trỏ: Anh này, ở đây gần lớp học thêm của em đấy, mình mau đi xem phim đi!
Trên đường đi, Thu Hằng tựa vào lưng hắn mơ màng, cặp mắt đen láy cùng hàng mi cong chớp chớp....Tuổi 17 của Hằng đẹp như 1 giấc mơ khi ông Trời se duyên nàng với chàng hoàng tử ngựa trắng đẹp trai như trong truyện cổ tích...và Hằng đã làm thay đổi được 1 con người, chính xác hơn là 1 dân chơi để trở về đúng với bản chất của anh ta - 1 chàng trai hiền lành và có tài.
Còn hắn? Hắn đang nghĩ gì? ..Thu Hằng không thể biết được người yêu của nàng đang mải nghĩ đến việc người bị HIV sẽ sống được bao lâu nếu như không dùng thuốc??? Tâm hồn trong sáng của nàng đối lập hẳn với tâm trí u ám của hắn hiện giờ. Hắn đã giấu bố mẹ, giấu Hằng về kết quả xét nghiệm bởi hắn không đủ can đảm để nói ra. Hắn sợ khi biết tin, gia đình và người yêu sẽ ruồng bỏ hắn, ghê sợ hắn. Mấy ngày qua hắn đã suy nghĩ và tự làm khổ đau mình rất nhiều, đã có lúc hắn tưởng có thể cầm con dao tự kết liễu đời mình...Nhưng chính Thu Hằng với sự hồn nhiên và vô tư như một thiên thần đã làm hắn tạm quên đi ý định đó. Đối với hắn bây giờ, chỉ một phút thôi được nhìn thấy ánh mặt trời, được ăn một bữa cơm ngon cùng gia đình, được mải mê trong đống bài vở Tin học, và quan trọng hơn cả là được ôm hôn, ngắm nhìn cô người yêu bé bỏng này, thật đáng quý và đáng trân trọng biết bao.....
Họ đến Rạp Tháng 8 xem phim...2h chiều nay, rạp chiếu phim Kinh Kong. Hằng nhìn thấy con Kinh Kong trên màn hình lớn ,hét lên:
- Eo, mũi nó to quá!!!! Môi nó còn trề nữa!!!
Hắn nhìn Hằng cười....Nụ cười đầu tiên sau cái ngày nhận được tin sét đánh đó....
Rồi đến đoạn con Kinh Kong bị máy bay bắn, Hằng ôm chầm lấy hắn, nhắm mắt không muốn nhìn!!!
Rồi đến đoạn con Kinh Kong bị chết, Hằng khóc trên vai hắn, đôi mi cong ướt nhẹp nước, miệng nấc lên:
- Huhu...Sao nó lại chết hả anh....Sao những phút giây nó được hạnh phúc bên tình yêu lại ngắn ngủi thế???
Hắn đáp:
- Con Kinh Kong này tìm được tình yêu đích thực của mình, nhưngrồi lại bị giành giật mất làm nó tức giận phá phách tất cả. Nó không thể thay đổi được số phận khi nó sinh ra là 1 con Kinh Kong. Và con người không thể hiểu được tình yêu giữa nó và cô gái nên đã xử tử nó....Nó đã chết vì tình yêu và để tình yêu đó tuy ngắn ngủi nhưng được sống mãi và lưu truyền hậu thế em ạ
- Mắt Hằng liếc mắt hắn, tay nàng huých huých:
- Khiếp sao dạo này văn chương lai láng thế? Xem xong phim này em mới hiểu được là chúng mình cần phải trân trọng những giây phút bên nhau anh nhỉ ...biết đâu sau này....
- Hắn lấy giấy thấm, tỉ mỉ lau những giọt nước mắt trên mi Hằng, nói ồm ồm:
- Ừ, em yên tâm, tình yêu của chúng mình sẽ chẳng thể nào bị giành giật, sau này anh sẽ chết trước em, yên tâm nhé, khi là linh hồn anh sẽ theo em , che chở cho em...
- Thôi anh im mồm đi, anh mà chết em sống thế nào nổi nếu thiếu anh...Nói gở quá.... - Hằng càu nhàu....
- Thế rồi hắn lặng im để nàng hôn nhẹ lên môi, rồi nàng ôm lấy cái thân hình đang chết lặng như khúc gỗ của hắn một lúc...Hắn đưa mắt nhìn ra xung quanh, rạp chiếu phim lúc này chỉ còn lại những hàng ghế trống....
Điểm dừng chân tiếp theo của họ là Hồng Trà số 8 Phan Chu Trinh. Xin được tiết lộ là ngoài ăn kẹo mút ra thì uống hồng trà 1 sở thích của Thu Hằng. Còn hắn, trước kia khi còn là 1 dân chơi, thì nơi đây thường là điểm tập kết của anh em, bạn bè hắn rồi cả lũ kéo lên sàn New Century chơi....
- Em uống ô mai. Anh cũng ô mai nhé! Bác ơi, cho 2 ô mai - Thu Hằng nói giọng nhỏ nhẹ...
- Anh uống đi, sao cứ nhìn em thế...?.- Thu Hằng nói khi thấy hắn cứ nhìn chằm chặp vào đôi môi xinh đang tu ống hút của nàng...
- Anh thấy khuôn mặt em lúc này thật thánh thiện như 1 nàng tiên đang đi lạc giữa chốn bụi trần...Giá mà anh có chiếc máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc này nhỉ...?
- Hằng thấy hắn nói thế cười sằng sặc, rồi nàng ọe ra 1 hột ô mai:
- Em đang ăn uống mà anh kêu em thánh thiện...Haha... Chẳng liên quan đâu đấy, em để ý mấy ngày hôm nay anh cứ như bị làm sao ý. Tự dưng đâm ra trầm tư, rồi thơ thơ thẩn thẩn...suy nghĩ lung tung???
- Hắn nghe Hằng nói xong, im lặng, uống nốt cốc ô mai...Hằng đâu biết rằng hắn đang tận dụng từng giây từng phút để ngắm nhìn nàng, để nói yêu thương trọn vẹn nàng, để làm 1 điều gì đó cho nàng hạnh phúc. Nếu kể cái sự thật phũ phàng của hắn cho Hằng biết, chắc chắn gương mặt vô tư, thánh thiện kia sẽ bị sốc nặng khi biết sự thật về chàng hoàng tử ngựa trắng của nàng. Và biết đâu Hằng sẽ rời bỏ hắn. Nếu mà là vậy thì cái số kiếp của hắn quả là khốn nạn quá....Nỗi đau của chàng trai sắp tròn 20 tuổi giấu đi đằng sau đôi mắt đượm buồn, giọng nói ồm ồm trầm mặc và nụ cười nhạt luôn thường trực trên môi...
- Anh à, anh có nhớ cuối tháng này có ngày gì không?
- Ngày gì? - Hắn nghĩ mãi không ra
- Sinh nhật anh! Giời ạ! Đến ngày sinh của mình mà còn không nhớ à? - Hằng vỗ đét 1 cái vào vai hắn
- Ừ nhỉ. Dạo này đầu óc anh toàn là công việc. Hì hì - Hắn lại cười nhạt....
- Em sẽ dành cho anh 1 món quà thật bất ngờ!!! - Thu Hằng nói với giọng lém lỉnh.
Thời gian cứ thế trôi đi cho đến một ngày cuối tháng 10, cái ngày mà hắn chính thức tròn 20 tuổi. Trái với sinh nhật hoành tráng năm ngoái toàn mời những dân chơi cộm cán của Hà Thành. Sinh nhật năm nay của hắn tổ chức thật đơn giản ở một quán karaoke, với sự góp mặt của hơn 20 người bạn thân thiết. Một không gian thật êm đềm và ấm cúng biết bao cùng những tiếng cụng ly nhè nhẹ và những giọng nói cũng thật nhỏ nhẹ. Thu Hằng hẹn sau khi kết thúc giờ học thêm, Hằng và Nhung sẽ đến dự sinh nhật hắn...Trễ mất 20 phút so với giờ hẹn, hắn sốt ruột ngó vào đồng hồ đeo tay, thế rồi đôi mắt hắn chợt sáng lên khi nhìn thấy bóng dáng 2 cô bé tuổi teen đã lấp ló sau cánh cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT