Hiện tại có một người trưởng thành, chững chạc, đẹp trai, gia nhập vào hàng ngũ xem truyện tranh, đối với truyện tranh mà nói, cũng không phải là không có nội dung lại ngây thơ, mà là tất cả già trẻ đều hợp với quan điểm này, nên tương đối có sức thuyết phục đi?

"Không cần hưng phấn như thế chứ?" Lâm Vũ nhìn cặp mắt cô sáng lên, không hiểu hỏi.

"Anh sẽ không hiểu được cảm giác của tôi đâu. Bạn tốt có thể gặp mà không thể cầu." Phương tử Ninh đã xem Lâm Hạo Vũ thành bạn tốt rồi.

"Tôi còn không biết tên của cô, làm sao tìm cô mượn sách?" Thật dễ dàng lấy lòng cô gái này! Hắn, Lâm Hạo Vũ lúc nào mà giảo hoạt như thế, lại có thể quẹo cua khúc quanh mà "Tán gái?"

"Tôi tên là Phương Tử Ninh, Tử là màu tím, Ninh là yên tĩnh. Anh có bút hay không?"

Lâm Hạo Vũ từ trong túi áo móc ra một cây bút, đưa cho cô.

"Giấy đâu?" Phương Tử Ninh nhận lấy bút lại hỏi.

Lâm Hạo Vũ mở tay ra, nhún nhún vai.

"Dùng cái này được rồi." Phương tử Ninh rút một khăn ăn nhỏ màu trắng trên mặt bàn, thật nhanh viết xuống mấy con số, đưa cho Lâm Hạo Vũ.

"Số điện thoại của nhà cô?" Lâm Hạo Vũ nhận lấy liếc mắt nhìn, bỏ vào túi áo.

"Đúng vậy, chẳng qua thứ bảy, chủ nhật tôi mới rảnh." Phương Tử Ninh trả bút lại cho hắn.

"Cô đi học ở đây?" Lâm Hạo Vũ nhận lại bút cất đi.

"Đúng, năm nay sẽ phải thi đại học rồi."

"Năm nay thi đại học?" Lâm Hạo Vũ không tin mà lặp lại.

"Tôi đã mười tám tuổi rồi. Tại sao các người bao giờ cũng không tin tôi năm nay thi đại học?" Phương Tử Ninh nhìn trời trợn trắng mắt, mỗi lần cô nói cho người khác biết năm nay thi lên đại học, thì không có một người tin tưởng cô, chẳng lẽ dáng dấp cô rất giống tên lường gạt sao?

"Vậy nếu thứ bảy rảnh rỗi, tôi liền gọi điện thoại cho cô." Thì ra cô cũng không nhỏ như trong tưởng tượng của hắn.

"Vâng" Phương Tử Ninh nói xong, lại bắt đầu tấn công bánh ngọt chocolate trên mặt bàn.

Xem ra bánh ngọt càng có lực hút hơn hắn, Lâm Hạo Vũ buồn cười nghĩ.

Mỗi khi phụ nữ gặp qua hắn, đều sẽ bị bề ngoài xuất sắc của hắn mê hoặc đến đầu óc choáng váng, cũng không quản hắn là người tốt hay là người xấu, liền nhanh chóng bị hắn hấp dẫn. Đến khi biết được thân phận phía sau của hắn, càng thêm trăm phương ngàn kế mà muốn ngồi lên vị trí Lâm phu nhân. Mà cô gái nhỏ trước mắt này lại ban đầu rất là ca ngợi hắn, nhưng sau đó thì chỉ chú ý ăn điểm tâm, gạt hắn ở một bên.

"Anh vẫn còn ở lại chỗ này sao?" Phương Tử Ninh vừa ăn xong bánh ngọt đang cầm trong tay, lại duỗi tay muốn cầm tiếp bánh ngọt trên bàn thì phát hiện Lâm Hạo Vũ vẫn còn ở đó, vừa vô tình hỏi, vừa đưa ra đầu lưỡi, liếm đi bơ dính trên môi.

Lâm Hạo Vũ hình như không có nghe lời nói của cô, tâm trí của hắn bị cuốn đi ở động tác cô dùng đầu lưỡi màu hồng liếm đi bơ trên môi, đột nhiên cảm thấy môi lưỡi đều khô.

Trời! Hắn cư nhiên lại có thể như một bé trai đang bị kích động!

"Có muốn thử một chút hay không?" Phương Tử Ninh cầm thức ăn, hỏi Lâm Hạo Vũ đang ngẩn người.

Lâm Hạo Vũ phục hồi lại tinh thần, liếm ướt đôi môi khô ráo, cố gắng điều chỉnh thanh âm của mình, nhưng giọng nói phát ra lại trầm thấp khàn khàn.

"Thử cái gì?"

Lúc này đến lượt Phương Tử Ninh ngẩn người.

Đôi môi của hắn thật là đẹp mắt, thật là hấp dẫn nhé! Động tác liếm môi của hắn thật đúng là mê người, không biết khi hôn môi của hắn sẽ là cảm giác gì?

Ắc? Cái ý nghĩ này dọa Phương Tử Ninh giật mình nhảy dựng lên. Lúc nào thì cô trở nên háo sắc như thế rồi hả? Cô vẫn luôn không có ảo tưởng đối với tình yêu, chớ nói chi là hôn môi, làm sao lại đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy?

Nhưng, môi của hắn thật là rất đẹp nha! Xem ra sắc đẹp có thể thay cơm

Lâm Hạo Vũ thấy cô đang nhìn chòng chọc môi của hắn ngẩn người, vẻ mặt thay đổi không ngừng, phong phú cực kỳ.

"Vậy tôi liền thử một chút!" Nói hết lời, ở thời điểm Phương Tử Ninh còn chưa phản ứng kịp, môi của hắn đã ép lên môi cô, khiến cô đến cơ hội hối hận cũng không có.

Ông trời, vận số Phương Tử Ninh cô năm nay có gì tốt? Ông trời cư nhiên lại có thể ủng hộ cô, để cho mong muốn của cô trở thành sự thật!

"Này, đây chính là hôn môi nha" khi Phương Tử Ninh lấy được không gian để hít thở thì lập tức phun ra câu nói này.

"Thích không?" Thanh âm hắn khàn khàn hỏi.

Lâm Hạo Vũ cho rằng cô ít nhất cũng sẽ cố làm ra vẻ căng thẳng, rụt rè một chút, dù sao bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa hắn chưa có được sự đồng ý của cô, đã xúc phạm cô, không nghĩ tới cô vừa mở miệng, lại là những lời này, thật là không giống những phụ nữ khác.

"Tôi thật thích!" Phương Tử Ninh đẩy Lâm Hạo Vũ ra đứng ngay ngắn, không chút nào kiểu cách nghiêm túc nói.

Mặc dù cha mẹ đã nói, con gái phải rụt rè, nhưng làm người càng thêm thành thực. Cho nên, cô muốn mình chân thật cảm nhận.

Thật là một thiếu nữ thẳng thắn đáng yêu! Lâm Hạo Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, bất giác cười.

"Tôi nói thật!" Hắn cười là có ý gì, không tin phải không? Chẳng lẽ những lời này của cô rất buồn cười?

Cô chẳng qua chỉ là nói lên những ý nghĩ trong lòng thôi nha, không có gì không đúng, cũng không có cái gì buồn cười, cô chỉ là thành thực đối với mình mà thôi.

"Tôi biết"

Một giây kế tiếp, hắn lại hôn lên môi của cô. Nếu cô thật thích, như vậy hắn cũng rất "Quân tử”, hợp ý rồi.

Lần này, Phương Tử Ninh học theo, cô lè lưỡi, men theo viền môi của hắn, tiếp theo đầu lưỡi trượt vào trong miệng của hắn, đang suy nghĩ xem bước kế tiếp nên làm như thế nào, thì đầu lưỡi của Lâm Hạo Vũ đã quấn lấy cô. . . . . .

Một lát sau, Lâm Hạo Vũ không thể không đẩy cô ra.

Cô gái nhỏ thanh thuần này, cơ hồ làm hắn mất khống chế! Không thể tưởng được cô lại dễ dàng làm dấy lên dục vọng của hắn.

"Anh không thích tôi hôn anh sao?" Phương Tử Ninh bị tổn thương trong lòng, hỏi.

"Không phải." Lâm Hạo Vũ vẫn đang cố gắng khắc chế dục vọng của mình.

"Nhất định là biểu hiện của tôi quá kém đi! Anh chờ tôi đó! Chờ tôi học cho tốt lại hôn anh." Cảm giác nếm môi cô thật sự rất tốt! Chỉ là, bản thân hắn hiển nhiên không thích cô tiếp xúc với ai ngoài hắn.

"Không thể." Lâm Hạo Vũ không khống chế được mà gầm nhẹ.

"Tôi học tốt mà cũng chưa thể hôn anh sao?" Phương Tử Ninh uất ức hỏi.

Hắn có thể hôn cô khi cô chưa đồng ý, như vậy tại sao cô không thể hôn hắn đây? Xã hội hiện tại đang thực hiện nam nữ bình đẳng nha.

"Tôi không phải ý này. Tôi là nói, tôi có thể dạy cô, hơn nữa còn cung cấp cho cô cơ hội thực tập hôn môi miễn phí." Thực sự là có một chút giống như con sói lớn dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.

"Thật sự?" Phương Tử Ninh cao hứng đến muốn nhảy dựng lên. Cô lại có thể thường xuyên hôn hắn để luyện tập? Thật sự là quá tốt!

"Tử Ninh, sao cô lại trốn ở đây?" Đột nhiên, có người tới lôi Phương Tử Ninh đi.

"Nhớ kỹ lời của anh nói đó." Phương Tử Ninh vừa đi, vừa quay đầu lại nói với Lâm Hạo Vũ

"Dĩ nhiên." Lâm Hạo Vũ cười cho cô một câu trả lời chắc chắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play