Bắt đầu từ khi nào,
cô gái nhỏ này đã chiếm cứ hết tâm anh? Tình yêu không biết từ lúc nào
đã nảy sinh. Bát đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt anh. Anh khát khao cô, giống như hắc ám khát khao ánh mặt trời
vậy. Cô có thể sống thẳng thắn mà nghiêm túc, nhiệt tình mà điên cuồng.
Còn anh? Đến cả cười cũng là câu nệ. Cô muốn yêu liền yêu, mà anh đến
lời yêu cũng không thể thốt thành lời.
Người là thương phẩm
trong tay hắn, nên là mãi mãi xinh đẹp rạng rỡ- Amanda- một cô công chúa thần bí, chứ không nên là cô gái tiề tụy vì yêu, nên tỏa sáng, không
nên lâm vào hắc ám tuyệt vọng.
Anh lặng lặng một mình, ngây
người hồi lâu, cho đến kho ngoài cửa một mảnh tối đe mới bỗng nhiên đứng dậy như tỉnh ngộ điều gì.Muốn cuồng nhiệt thì để cho cô ấy cuồng nhiệt, cho đến khi bị thiêu đốt thành tro bụi chỉ còn lại tuyệt vọng đi! Bởi
vì cô trẻ tuổi, cô dũng cảm. Mà dũng khí của cô, là thứ từ trước đến giờ anh vẫn mong muốn còn không kịp.
Một tháng, không biết
Long ở đâu? Từ sau lần trước cãi vã, anh lại biến mất. Anh vốn là như
vậy, không báo trước mà xuất hiện, rồi lúc muốn rời đi cũng không nói
một tiếng.
Vậy mà hiện giờ, bằng trực giác, cô biết anh càng ngày càng cách xa cô.
Cô vô ý thức mà nhả ra một miệng khói, rồi lại ngẩn người nhìn đám khói
như sương mù trước mặt chậm rãi tan đi mắt. Đôi môi đỏ chót, cánh tay ưu nhã đang kẹp lấy điếu thuốc tựa nhẹ trên bàn trang điểm. Bên trong
phòng yên tĩnh, chỉ có khói mù nơi đây lướt nhẹ, rồi bỗng nhiên có một
người không tiếng động tiến vào phòng nghỉ.
Tách! Một tiếng bấm máy ảnh vang lên, kèm theo là đèn flash nháy lên.
Cô mở to hai mắt, quay đầu thì thấy đại diện Kiệt Sinh cười hehe mang theo một người đàn ông trẻ tuổi tiến vào.
“Đây là nhiếp ảnh gia Jady, còn người này không cần giới thiệu chắc cậu cũng biết, là Amanda.
Amanda mỉm cười, gật đầu nhìn anh ta: “Chào anh.”
Hắn ta đánh giá cô từ trên xuống dưới một cách nhạy bén. Cô nhướn mày,
nghênh đón ánh mắt anh ta với đôi mắt thẳng thắn mà không khiến người ta ghét bỏ.
Kiệt Sinh nói tiếp: “Amanda, cậu ta là người phụ trách bộ ảnh hàng ngày của em.”
Ảnh hàng ngày? Còn có chuyện này nữa sao? Trong đầu trống rồng, thế nào
cũng nghĩ không ra lần trước là như thế nào quyết định việc này? Những
nhày gần đây cô sống rất hỗn loạn, như là con búp bê được người khác
định đoạt.
Cô phối hợp nói: “Nhanh như vậy phải chụp sao? Không phải nói là đi nước ngoài? Sao nhanh vậy?”
“Vốn là đi châu Âu chụp, nhưng mà….” Kiệt Sinh chần chờ nói.
“Bộ dáng kia một chút cũng không có sinh mệnh sức sống, so với chụp một con buos bê cũng không có gì khác nhau.” Jady tiếp lời: “Không cần đi châu
Âu, tôi là muốn chuoj con người chân thật của cô.”
“Vậy anh tính chụp thế nào?”
“Tôi sẽ ở bên cạnh đi theo cô, rồi sẽ chọn góc độ, cô chỉ cần coi như tôi không tồn tại à được rồi.”
“Anh đang nói anh sẽ theo dõi tôi sao? Như paparazzi?” Cô không nhịn được mà cười hỏi.
Jady nghe vậy cười ha hả: “Căn bản là vẫn có khac biệt”
“Oh! Có gì khác nhau?”
“Tôi so với côn trùng to hơn rất nhiều, hơn nữa ăn cũng nhiều hơn nó.” Hắn ta ngiêm trang nói.
Amanda cười. Mấy ngày nay khó có khi được buông lỏng mà cười sảng khoái như vậy.
“Còn có, con sâu này thỉnh thoảng sẽ đột nhiên yêu cầu cô làm một vài động tác, cô phải phối hợp một chút nhé.”
“Nghe đến đó giống như một con côn trùng có hại.”
Hắn ta lại nở một nụ cười mê người: “Tin tưởng tôi, thân ái, tôi tuyệt đối sẽ là một con sâu có ích.”
Cô cũng hơi nâng cằm lên, có vẻ hài hước mà nghicjg ngợm đáp trả lại:
“Tốt, vậy tôi cũng mỏi mắt chờ mong thôi, Trùng Trùng tiên sinh.”
(TRùng: con sâu)
“Đừng động!” Hắn hô to một tiếng, nhanh chóng cầm máy ảnh lên, đén flash nháy liền hai cái. Cô ngạc nhiên mở tròn mắt.
“Biểu tình khi nãy của cô rất tốt.” hắn điều chỉnh ánh sáng một chút, hài
lòng nhìn cô cười một tiếng: “Chúng ta nhất định sẽ hợp tác rất tốt.”
Một ngày hôm đó, Jady đi theo cô khắp nơi. Hắn gài hước chọc cười, thi
thoảng khiến cô cười to. Thật lâu rồi, cô dã quên vui vẻ mà cười như
vậy.
Cô thật sự là mệt muốn chết rồi.
Dưới ánh đèn màu vàng, khuôn mặt vẫn chưa được tẩy trang hết, trang sức cũng chưa tháo xuống, lông mày cau lại đầy mỏi mệt, thật sự làm lòng người
sinh thương tiếc. Đã bao lâu, cũng không nhớ nữa, anh đã không được nhìn cô ngủ. Liếc mắt, trên bàn một mảnh hỗn loạn, còn có nửa chai rượu mạnh uống dở. Bắt đầu từ khi nào, cô cư nhiên lại biết uống rượu?
Đã rất lâu không thấy dáng ngủ không hề đề phòng này. Trước kia ở New York cô không thường trang điểm, luôn là mặt mộc cùng quần áo nhẹ nhàng.
Trời vừa sáng cô sẽ rời giường đi chạy bộ, sau đó chuẩn bị, hì hì gọi
anh tỉnh dậy. Cô luôn là tinh thàn mười phần, nhiệt lực tỏa ra tứ phía,
anh cũng chưa từng nhìn thấy cô mỏi mệt như vậy.
Trong mơ, cô chau mày lại, đột nhiên thân thể cựa quậy, như nằm mơ, khẽ kêu: “Em sẽ
hát xong…. Đợi em thêm một lát…Ưhm…..Không kịp rồi…..Đã không kịp
ồi….Đừng đi…Anh đừng đi mà…”
“Amanda….Amanda…” Anh khẽ gọi cô.
Cô mở to mắt, trong đôi mắt vẫn là một mảnh mờ mịt, không phân rõ được đâu là mơ đâu là thực. Thế nào mà…Long…cô vẫn đang đuổi theo anh, mà anh đã ở ngay trước mắt rồi?
“Tỉnh đi! Em gặp ác mộng rồi.”
“Sao anh lại tới đây?” Cô vần không thể tin, đã hơn hai tháng không thấy anh.
“Tôi đi Nhật, hôm nay mới về.”
Cô một thoáng liền tỉnh hẳn, bây giờ là hai giờ sáng: “Em đi tắm.”
Trong không khí nóng ẩm trong phoàng tắm, cô tẩy sạch lớp trang điểm cùng một thân mệt mỏi. Khi cô đi ra, tinh thần đã vô cùng sảng khoái.
Anh đang ngồi trên sofa hút thuốc. Cô đi đến, tự nhiên đưa tay ra: “Cho em một điếu.”
Anh không đồng ý, nhướn mày: “Em bắt đầu từ khi nào thì hút thuốc lá?”
“Đã sớm hút rồi, chỉ là anh không thích, cho nên không hút trước mặt anh thôi.”
“Vậy tại sao hiện tại lại hút trước mặt tôi?”
“Không cần thiết giấu nữa.”
Cô cầm điếu thuốc, đến gần điều thuốc của anh để châm lửa. Nhìn khói dâng
lên, hai đôi mắt nhìn thẳng nhau, nhưng…trên đời, không ai có thể hiểu
rõ đối phương nữa rồi.
“Em biết hút thuốc biết uống rượu, còn biết gì nữa?”
“Nếu như có thuốc có thể khiến em thả lỏng, thì em sẽ dùng.” Cô nói tùy tiện.
Sắc mặt anh trầm xuống, thanh âm căng thẳng: “Em dùng “thuốc”?”
“Em ăn một đống vitamin, còn có thuốc gì gì nữa.”
“Đáng chết! Em có động đến ma túy không?”
Cô khó tin nhìn canh chằm chằm: “Không! Em sẽ không động đến loại thuốc đó.”
Anh nắm cằm cô, cẩn thận xem kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn, còn có cũng kiểm tra
cánh tay cô, cho đến khi xác nhận trong mắt cô là một mảnh thản nhiên,
mới thoáng yên tâm. Biết cô sẽ không nói dối, coi nhưn đã cắn thuốc rồi, thì sé không kiêng dè mà thừa nhận với anh.
“Em không được dính vào nó, dính vào liền xong đời.”
Cô cảm thấy mệt mỏi trước nay chưa từng có. Anh cư nhiên lại nghi ngờ cô
động đến ma túy. “Em đã từng rất muốn ăn, mấy lần cũng không nhịn được,
nhưng em vẫn không dùng nó. Ở New York, em đã thấy kết quả của rất nhiều người dùng nó rồi.”
Từng thân thể khô gầy, ánh mắt trống
rỗng. Khi ma túy hành hạ, họ ti tiện như những con chó, chỉ cần cho họ
ma túy, muốn họ giết cha mẹ đẻ cũng được, sẽ không chút do dự. Cô không
muốn đó là kết quả nửa cuộc đời sau của mình.
Anh cau mày.
Lời cô nói khiến anh rất không thoải mái. Nghĩ đến còn có loại ý nghĩ
muốn động đến những thứ có hại kia, càng làm cho lòng anh thêm cả kinh.
Cô thế nào…?
“Trong giới này có rất nhiều người dùng ma túy,
nhưng tôi sẽ không cho em đụng tới dù chỉ là một chút! Nếu em động đến
nó, tôi sẽ khiến em không thể bước được một bước lên sân khấu được nữa.
Thứ này không thể động vào, có việc gì em cũng phải cố cắn răng mà nhịn
xuống.”
Cô cúi đầu nở nụ cười, cười đến ngã ra ghế, cười đến
khóe mắt đều là lệ. Anh chỉ ngồi đó lạnh lùng nhìn cô, nhìn cô cười đến
cổ quái như vậy.
“Yên tâm đi, em sẽ không động đến, bất luận xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ cố chịu đựng mà nuốt ngược lại vào lòng.”
Nhìn cô ánh mắt long lanh, còn có khóe môi tươi cười, anh cũng không còn tâm trạng mà đè nén cảm xúc của mình nữa, nặng nề, lo lắng. Giờ phút này,
bao phủ cô là sự mềm yếu cùng cô đơn khó tả, ghế sofa như con dã thú to
lớn dần cắn nuốt thân thể nhỏ bé, cô nhìn qua thật cô đơn, lẻ loi.
“Amanda…” Anh nhẹ giọng gọi cô, cố gắng áp chế cảm giác không ;ành đang dâng lên trong lòng: “Em thế nào…?”
Cô ngiêng đầu, cau mày cố gắng nghĩ, khuôn mặt như cô bé con, yếu ớt khiến người ta phải yêu thương: “Không có nha! Em rất khỏe, thân thể rất tốt, đĩa nhạc cũng bán rất tốt, ông chủ đối với em cũng rất tốt, fan đối với em cũng rất tốt. Là một ca sĩ, thật không thể nghĩ có khi naog sẽ tốt
hơn hiện tại. Em cảm thấy rất thỏa mãn.”
Anh bặm môi, biết cô đang không muốn nói ra câu mấu chốt nhất. Nhưng là,……cái cô muốn, anh
không thể cho cô, cũng không nguyện ý cho.
“Còn…khóc không?” Anh khàn giọng hỏi.
Một đôi mắt to tròn nhìn anh không chớp, giống như là thấy kỳ lạ tại sao anh lại hỏi điều này: “Anh nói em không được khóc nữa.”
Ngực anh như có một khối đá đè nặng, khiến canh ngay cả hít thở cũng cảm
thấy khó khăn khổ sở. Cắn răng một cái, anh dang hai tay ra với cô. Cô
cũng theo thói quen đưa ta ôm cổ anh, nhảy lên người anh, hai chân cũng
quấn quanh hông anh. Anh vững vàng đem cô ôm vào trong ngực.
Cô lại gầy đi nữa rồi, ôm vào trong lòng cũng không khác gì cành cây khô mà.
“Anh một lát nữa sẽ đi.”
Cô trầm mặc không nói.
Vòng tay đang ôm cổ anh cũng rất gầy, nhưng thân thể lại im lặng không động, kháng nghị. Anh nói với giọng khàn khàn: “Amanda, em đã sớm không còn
là đứa bé nữa rồi. Em nên chuyên tâm vào sự nghiệp của mình. Ở nơi này,
trong vạn người mới có một người là đỉnh cao. Em phải tự mình quý trọng
cơ hội này hơn, Tôi cũng phải có việc của riêng mình.”
“Đó là mơ ước của anh.”
“Cái gì?”
“Tiến vào Hollywood là ước mơ của anh, vẫn luôn luôn không phải của em. Anh, mới là giấc mộng của em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT