Túy Thiên Thu từng cho cô cảm giác an tâm là điều không thể nghi ngờ, Lí
Nam Nam căn bản là không quên được, nếu không xảy ra hiểu lầm cô chẳng
muốn rời Thiên Long, nếu giờ vẫn còn chơi hẳn là hơn 100 cấp rồi nhỉ.
Bất quá nếu không xảy hiểu lầm kia, hiện tại làm sao có thể gặp được Mặc
Vân, làm sao muốn thử cảm giác võng luyến? Cô nghĩ gặp Mặc Vân là do
duyên cùng phận, còn Túy Thiên Thu hay Đoạn Kiếm Ẩm Lệ chỉ có cái duyên
gặp nhau thôi. Mà duyên phận mặc dù kỳ diệu cũng thực ích kỷ.
Đêm nay login đã hạ quyết tâm cùng ca ca làm rõ mọi chuyện, thật may Đoạn
Kiếm Ẩm Lệ đang ol. Nhưng anh không chủ động liên lạc với cô, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, ca ca ôn nhu săn sóc ở quá khứ lại hiện ra, hiện
tại anh không gây áp lực gì cho cô cả, như trước để cô tự suy nghĩ.
Thương tổn anh Nam Nam có chút không đành lòng, nhưng cần kết thúc mọi
chuyện thôi, dây dưa trong chuyện tình cảm đó không phải là tính cách
của cô.
Vì thế Mặc Vân chuẩn bị kéo cô lên Tầng Hoàng Địa Cung train cấp, cô đã nói:
“Chồng ơi. . . . . .”
“Chuyện gì vợ? Ô, đã quên, nên về Lạc Dương lĩnh song.”
“Không phải, vợ thấy Đoạn Kiếm Ẩm Lệ, có thể chứ?”
Mặc Vân hơi ngẩn ra, nhưng lập tức thông suốt:
“Ừm, gặp anh ta rồi nói rõ ràng mọi chuyện đi.”
“Tiểu mỹ nhân thật thông minh!”
“Ha ha, đương nhiên, chồng là ai a.”
“Cái miệng thực ngọt, trước kia có theo đuổi ai không?” Nam Nam hỏi cái này
thực trôi chảy, đương nhiên con gái ai mà chẳng để ý mấy chuyện này.
Mặc Vân lắc đầu cười yếu ớt, giọng điệu thành thật: “Chồng chỉ theo đuổi vợ thôi, chứ trước giờ không hứng thú.”
Lí Nam Nam ức chế máu mũi chảy ra, tiếp tục nói: “Thôi, lui đội đây.”
Cô tra qua Đoạn Kiếm Ẩm Lệ không có đội, cho nên cô tổ anh.
“Vợ ơi, anh ta dám làm khó vợ thì gọi ngay cho chồng.”
“Ai dám chứ, chỉ có vợ là ăn thịt người ta thôi.”
“Ha ha. . . . . .” Mặc Vân cười xong liền im lặng, tinh tế nghe Nam Nam bên kia thở dốc rất nhỏ, mặc kệ cô muốn gặp ai, cô đã là người của hắn rồi, như vậy đã quá đủ. Hiện tại rãnh rỗi, hay là dạo qua mấy sạp kiếm pet
ngon mua tặng vợ nhỉ.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: nói chuyện chút nhé!【Tổ đội】
【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: cũng được, Trái Táo Nhỏ có gì muốn nói?
Anh chờ giây phút này đã lâu, anh khẳng định em ấy sẽ tìm đến.
Thấy anh chấp nhận cô có chút ngốc lăng, nếu gọi mình là Trái Táo Nhỏ, còn
gọi tự nhiên như thế làm như chưa từng phát sinh chuyện gì.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: anh là Túy Thiên Thu?
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: ừ, là anh.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: tìm nơi nào im lặng nói chuyện nhé.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: Dạ Tây hồ?
【Tổ đội】【Nhị Nam】: có thể.
Nhị Nam chạy đến Dạ Tây hồ thì đã thấy đại thần đứng đó chờ sẵn.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: anh chạy ra nhanh thật.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: thành của anh đặt ở Tây hồ mà, lúc nhàn rỗi là chạy ra đây.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: a, giống như trước kia.
Khi nói chuyện, hai người đã thu tọa kỵ, trực tiếp ngồi ở trên cỏ, tuy rằng đây là võng du bàn phím, nhưng phải làm bộ làm dáng cho có không khí
chớ.
Mặc Vân nhàm chán kiểm tra tọa độ của cô liên tục, phát hiện cô đang ở Dạ Tây hồ, liền cười nói: “Vợ à, đến Dạ Tây Hồ nói chuyện a,
thật đúng là đầy hoài niệm nhỉ.” Vô hình trung giọng điệu của hắn tràn
ngập ghen tuông nồng đậm.
Nam Nam đương nhiên nhìn ra được: “Tiểu mỹ nhân ngoan, nơi này im lặng, cũng không dẫn anh ấy đến chỗ mà mình hay đến.”
Mặc Vân ngoan ngoãn câm miệng, trong lòng hơi hơi ngọt ngào, đối với cô, chính mình dù sao cũng là đặc biệt.
Mà bên này Nam Nam và đại thần đang trong không khí trầm mặc, tuy nói mọi
việc đang nằm trong kế hoạch nhưng anh không khỏi khẩn trương trong
lòng. Gặp được em ấy quả thật rất cao hứng, cảm thấy chẳng biết nói gì
cho phải. Nhưng kế hoạch nếu định rồi, sẽ đi từng bước một, anh hiểu
mình nên làm cái gì.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: em muốn nói gì thì nói đi?
【Tổ đội】【Nhị Nam】: a nha theo em là có ý gì?
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: anh đã nói rồi, ngày em kết hôn, còn có cuộc
bang chiến khiến anh đau lòng, cho nên anh mới nói ra sự thật.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: chỉ có vậy?
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: nếu không tin, anh sẽ thành tâm chúc phúc hai
người, chúc phúc em cùng Lưu Niên. Nếu em thực sự vui, đương nhiên anh
cũng thấy vui *mỉm cười*
Ai, anh thế nhưng tỏ ra rộng lượng? Nam Nam kinh ngạc, vốn định nói anh thật rộng lượng nhưng lại thôi.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: anh. . . . . . Cám ơn.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: người cám ơn phải là anh mới đúng. Thật may mắn khi gặp lại em.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: em không nghĩ tới.
Lại là một trận trầm mặc. . . . . .
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: trước kia chưa kịp giải thích với em, làm cho tiểu nha đầu chịu nhiều ủy khuất, thực xin lỗi.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: đừng lo, nếu là hiểu lầm sớm đã phai nhạt. Mà sao anh nhận ra em?
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: ha ha, là tiểu hào của ca ở Đôn Hoàng gặp được
em, bởi vì trước đó chúng ta cũng quen nhau như thế, cho nên anh liền
chú ý đến *mỉm cười*
【Tổ đội】【Nhị Nam】: nhân gian trùng hợp vô số. . . . . .
Nam Nam xấu hổ, nhớ ngày đó ở Đôn Hoàng gặp được Wahspg mang đầy thổn thức, kết quả thật sự là cùng một người.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: sau lại bỏ thêm bạn tốt, liền cảm thấy nói
chuyện với em rất giống, thẳng đến lần xoát Ác Bá mới xác định là em.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: ai. . . . . . đúng vậy, trách không được anh nhận ra em.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: đó là bí mật của riêng hai ta. . . . . .
【Tổ đội】【Nhị Nam】: anh đừng hiểu lầm.
Đến lúc này lời nói đôi bên có vẻ ái muội. Đoạn Thành Vũ cũng nhận ra ý tứ
của cô, khóe miệng nổi lên cười khổ, trong lòng nhớ kỹ: Trái Táo Nhỏ, có biết hay không anh rất đau, nhưng hiện tại anh chỉ có thể nén xuống.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: *cười to* *cười to* tiểu nha đầu, không hù dọa
em nữa. Lần trước ở trong phụ bản bang chiến nói với em những lời đó, ha ha, coi như anh ở hay nói giỡn đi, đừng để trong lòng. Chúng ta vẫn là
làm bạn bè được chứ, chỉ cần em vui thì tốt rồi.
Ha? Anh có thể
hay không không cần như vậy rộng lượng a, Nam Nam càng không đành lòng.
Từng cùng anh trải qua nhiều chuyện, đối với vị anh trai này, trừ lần
hiểu lầm đó ra, nhớ lại cũng chỉ có anh là tốt với cô, anh ôn nhu, anh bao dung cùng rộng rãi, còn có anh yêu thương cô. Túy Thiên Thu ba chữ
đó từng làm cho cô ấm áp, đó là loại cảm tình chỉ có giữa người thân
trong gia đình, nhưng không phải tình nhân!
Nghĩ đến đây, Nam Nam cắn cắn môi dưới, đánh chữ nói:
【Tổ đội】【Nhị Nam】: anh thật sự nghĩ như vậy sao? Kỳ thật em cũng hy vọng
anh nghĩ như vậy, hiểu lầm tuy rằng đã gỡ bỏ, nhưng em không nghĩ chúng
ta sẽ trở về lúc ban đầu, anh nên hiểu cho em.
Đoạn Thành Vũ rất đau, nhưng chỉ có thể nhẫn, vì kế hoạch của chính mình, chỉ có thể nhẫn:
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: nha đầu này, hôm nay anh nói những lời trong lòng cho em nghe nhé.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: ngày em kết hôn anh đã rất khó chịu đến nỗi phải uống chút rượu, hơn nữa anh không ngờ em lại ol sever cũ cho nên có hơi kích động. Đúng, trước kia anh đã bắt đầu thích em, nhưng anh hiểu
chúng ta không có khả năng, đành đứng một bên toàn tâm toàn ý chúc phúc
em. Anh nói ra chỉ nhằm cho lòng thanh thản mặc kệ em quyết định ra sao. Trái Táo Nhỏ à đừng lo lắng nhé! *mỉm cười*
【Tổ đội】【Nhị Nam】:
cho nên, tuy em xem anh như anh trai hoặc bạn bè đều muốn có khoảng
cách. Em không muốn Lưu Niên tức giận hay lo lắng, hơn nữa anh đừng tìm
cậu ấy gây khó dễ nhé? Tuy đây là game, em cũng rất mong anh hiểu cho
em.
Nói thật tuyệt tình, nhưng là Nam Nam phải nói, bỗng nhiên cảm thấy thực thả lỏng, đem hết thảy trút hết ra, như vậy thật tốt.
Đoạn Thành Vũ ánh mắt híp lại, nha đầu kia hảo tinh, xem ra không phải quả
hồng mềm, kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi không đây? Thực nghẹn,
hung hăng hừ một tiếng tục phối hợp:
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】:
ok…em đã trưởng thành rồi. Anh đáp ứng em, mà em thấy anh lắm lời nhỉ?
Bất quá sau này đừng tránh xa anh nhé *mỉm cười*
【Tổ đội】【Nhị Nam】: cám ơn anh, thật sự…
Nam Nam dần sung sướng, mặc kệ giờ phút này anh ta nói những lời thật tình
hay là giả ý, ít nhất mặt ngoài đã êm xui, dù sao trên Internet anh ta
vẫn là ‘người xa lạ’, có muốn làm quá hơn thì bằng cách nào chứ? Nếu để
Đoạn Thành Vũ biết suy nghĩ lúc này của cô chắc chắn anh tức đến hộc
máu.
Bởi vì kế hoạch anh vốn đặt ra là nhượng bộ cô, muốn cô gặp
anh ngoài thực tế. Nhưng qua lần nói chuyện này anh phát hiện, cô đã
thành thục hơn nhiều, cũng thật đã bị người khác hái. Anh đã tạo thị phi nhằm tạo ra vết rách trong quan hệ giữa hai người, làm cho cô thất
vọng, sau đó anh bình tĩnh tự nhiên chen vào an ủi, rộng lượng cùng
khoan dung, làm cho cô buông lỏng cảnh giác rồi đưa ra yêu cầu gặp mặt.
Thực tế cô đã bị anh lay động, nhưng cô đối với Mặc Vân là thật lòng.
Không cam lòng, đương nhiên không cam lòng, đối tượng cô động lòng sao không
phải là anh chứ! Chính anh cùng cô có nền tảng vững chắc nhưng vẫn bị
người ta cướp đi, nếu gặp cô ngoài đời, anh tuyệt đối sẽ không buông
tay! Ánh mắt anh dần sắc bén, thậm chí có chút…đáng sợ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT