Hades rời khỏi địa ngục đã một tháng mười hai ngày. Persephone mỗi ngày đều đau lòng chờ hắn về. Cô biết nhẫn nại của mình sắp hết rồi.
Địa ngục là nơi tràn ngập tăm tói. Hades rời đi, Amphitrite cũng rời đi, làm cho tâm tình của cô càng lúc nàng khó chịu.
Hypnus vẫn chưa thật sự giải thoát khỏi cái chết của Amphitrite, mà tử thần vì lo cho hắn nên không đi Olympus cho nên cô vẫn không biết Hades như thế nào. Một tháng mười hai ngày, với cô giống như mười hai thế kỷ vậy. Nỗi nhớ của cô ngày càng nhiều, hận không thể chạy đến Olympus nhìn hắn một cái.
“Hoàng hậu, mời ngài đọc phán xét” Âm thanh của Nors vang lên bên tai, Persephone hoàn hồn, cô lại thất thần nữa rồi. Đây là lần thứ tám mà Nors nhắc cô. Persephone nở nụ cười áy náy.
Nors nhìn cô với ánh mắt không cần để ý.
Persephone hạ tâm tình đọc phán xét.
“Miro, ngươi ở nhân gian giết người, tổng cộng đã giết chết một trăm hai ngươi mốt người, tuy rằng là thống soái của Hy Lạp, anh dũng vô cùng, hưng ngươi vẫn khiến không ít đứa trẻ Hy Lạp mất đi cha, cho nên ta tuyên bố ngươi…”
Một tiếng vang ngoài điện vang lên, Persephone giật mình, cô giống như mất đi năng lực nói chuyện.
“Ba –”
Tờ tuyên bố bị ném xuống đất, cô không thèm để ý linh hồn trước mắt, chạy ra khỏi đại điện.
Cô không nghe lầm, Hades trở về rồi! Nhất định là hắn! Bởi vì ngoài ngựa của Hades, sẽ không có con ngựa nào kêu như vậy.
Persephone bây giờ rất hạnh phúc. Đức Mẹ Maria! Cô cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người cô yêu nhất.
Persephone chạy ra ngoài đại điện, cô rất nhớ Hades!
Hắn điều khiển xe ngựa, tóc đen bay trong gió. Khuôn mặt tái nhợt bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Persephone nhìn hắn, cảm thấy hai mắt của mình không thể rời khỏi hắn, tất cả các giác quan vì hắn mà sống dậy. Cô không nghĩ tới chỉ có thể nhìn hắn mà lòng đã vui vẻ như vậy, khó trách người nói “một ngày không thấy, như cách ba thu”
Giống như biết được tầm mắt của cô, Hades nhìn sang phía bên này. Persephone xác định hắn đã thấy mình, nhưng trong mắt ngoại trừ sự lạnh lùng và trống rỗng thì không còn cái gì, giống như cô chỉ là người lạ mà hắn không biết, một con người xa lạ.
Niềm vui của Persephone bị thay thế bởi sự giật mình! Ngay sau đó cô thấy một thân hình mảnh khảnh đứng phía sau Hades, cô ta nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa.
Mái tóc vàng, đôi mắt màu tím, làn da trắng nõn cùng đôi môi đỏ mọng – đó là Minthe!
Persephone ngây người nhìn cô ta cầm lấy tay của Hades, mà Hades cũng dịu dàng ôm lấy cô ta. Cái gì đã xảy ra vậy? Cô ghen ghét nhìn bọn họ, sau đó chạy sang.
“Hades, đây là địa ngục sao? Nhìn qua cũng không thấy là nơi chán ghét cho lắm” Minthe cười duyên dáng, vươn tay về phía hắn.
Hades đỡ tay cô, sau đó dịu dàng kéo cô vào trong áo choàng của mình.
“Hades!” Persephone tức giận nhìn hai người trước mặt mình.
“Cho ta biết đây là chuyện gì?” Persephone chỉ vào Minthe.
Cô có thể chịu được tình nhân trước kia của Hades, nhưng bây giờ họ là vợ chồng, cô tuyệt đối không cho người đàn ông của mình ở trước mặt mình cùng người phụ nữ khác dịu dàng với nhau, huống chi lại là con nhỏ Minthe này!
“Persephone, đã lâu không gặp” Minthe cười tà ác.
“Ai đã lâu không gặp cô, cút khỏi đây ngay!” Persephone trừng mắt nhìn Minthe, sau đó quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hades “Hades, nói cho em biết, chuyện gì đã xảy ra?” Persephone biết mình bây giờ giống như một người đàn bà chanh chua, nhưng cô không quản nhiều thứ như vậy.
Hades lạnh lùng nhìn Persephone rồi suy nghĩ, sau đó một lát, hắn nói một câu khiến Persephone đau lòng không thôi.
“Cô là ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT