Trở lại tẩm cung, nhìn căn phòng trống vắng, tâm tình chán nản của Persephone không thả lỏng được, vì vậy cô đi khỏi đó để đến khu vườn.

Nơi này có thể miễn cưỡng gọi là khu vườn bởi ở đây có xuất hiện một vài bụi cỏ, từ trong bụi cỏ xuất hiện một ít đóa hoa màu trắng nho nhỏ. Cô không biết tên loài hoa đó, nhưng cũng bội phục nó vì nó có thể ở nơi này mọc được rễ.

Persephone ngồi ở bên “bãi cỏ”, ngắn nhìn sông Acheron ở phía xa. Bên tai giống như nghe được âm thanh hò hét của vong hồn, mà cô cũng bất tri bất giác nghĩ đến khuôn mặt của Hades. Không biết Hermes tìm hắn để mang tin tức gì, hi vọng không phải là chuyện xấu.

Trong lúc cô miên man suy nghĩ thì phía sau vang lên tiếng sàn sạt. Cô quay đầu thì thấy hai thiếu niên có khuôn mặt giống nhau y đúc đứng trước mặt mình.

Bọn họ đều cao lớn vô cùng, chàng trai bên trái mặc một đồ màu trắng, trên đầu là một mái tóc bạch kim, đôi mắt màu bạc xinh đẹp nhưng lại vô cùng lạnh lùng, trên tay hắn còn cầm một thanh kiếm., sau lưng giống như có một đôi cánh màu đen xuất hiện. Mà chàng trai ở bên phải thì mặc một bộ đồ màu trắng, cũng một mái tóc bạch kim xinh đẹp, một đôi mắt màu xám xinh đẹp, nhưng khuôn mặt thì lại khác chàng trai “màu đen”, môi hắn nở nụ cười, còn có, tay hắn không cầm thanh kiếm mà cầm một đóa hoa thuốc phiện, ở sau lưng hắn cũng có một đôi cánh dài, nhưng khác biệt là màu trắng chứ không phải màu đen.

“Các ngươi là ai?” Persephone kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẹp trai của họ.

“Thanatos, cô ta là con người” Chàng trai áo trắng không trả lời câu hỏi của cô mà nhìn về phía chàng trai áo đen cười nói.

“Không cần ngươi nói ta cũng thấy” Chàng trai áo đen nhăn mặt, giống như cho rằng chàng trai áo trắng nhiều chuyện.

Nghe đối thoại ngắn gọn của hai người Persephone đã biết thân phận của họ. Bọn họ chính là Tử thần Thanatos cùng Ngủ thần Hypnus, một đôi anh em song sinh. Nhưng mà trong ấn tượng của cô, Tử Thần hẳn là một người rất đáng sợ, phải giống như mặc một bộ áo choàng, thường xuất hiện vào ban đêm, trong tay cầm lưỡi hái, luôn cười một nụ cười khủng bố. Thật sự, cô không thể tưởng tượng nổi chàng trai đẹp mã này lại chính là Tử thần mà cô vẫn tưởng.

“Nàng ta tại sao lại xuất hiện ở đây?” Ngủ thần vẫn mỉm cười.

“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Tử thần bắt đầu lạnh lùng nhìn Ngủ thần.

“Vậy ngươi hỏi nàng đi” Ngủ thần vui vẻ cười nói, giống như Tử thần trả lời hắn rất vui vẻ vậy.

“Tại sao ngươi không hỏi?” Ngữ khí của Tử thần vẫn lạnh lùng như cũ.

“Bởi vì đây thuộc chức trách của ngươi” Ngủ thần vươn ngón tay chỉ vào Persephone cười tủm tỉm nói.

“Hypnus chết tiệt!” Tử thần thấp giọng nguyền rủa em trai của mình, sau đó nhìn Persephone “Ngươi là ai? Tại sao còn sống mà xuất hiện ở địa ngục?”

Khẩu khí của hắn có chút khó chịu, giống như một hoàng tử bị cha mẹ dạy hư, bên trong giọng nói hàm chứa sự ương ngạnh cùng kiêu ngạo. Nhưng mà Persephone không có khuất phục cái “thế lực ác ôn” này, vì vậy cô kinh ngạc nhìn hắn.

“Tôi cũng không rõ tại sao ta lại xuất hiện ở địa ngục nữa”

“Không có khả năng đó, ở địa ngục chỉ có linh hồn mới có thể vào, huống chi ở cửa địa ngục còn có Cerberus canh gác, cô tuyệt đối không có cơ hội lên thuyền của Charon”

“Nhưng mà tôi đang ở đây nè. Tôi chỉ cảm thấy một trận ánh sáng, sau đó liền nằm ở nơi này” Persephone vô tội nói, sau đó nhìn khuôn mặt xanh mét của hắn, giống như sự xuất hiện của cô khiến hắn tức giận.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ngủ thần nói chen vào, sau đó nhìn người anh song sinh tò mò “Ngươi thật sự không biết lý do nàng ta xuất hiện ở đây sao?”

Khuôn mặt Tử Thần càng thêm tối tăm.

“Ta cũng không biết, căn bản là ta không biết nàng ta”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play