Đương nhiên anh bạn nhỏ ổn trọng (vững vàng + thận trọng) hiểu chuyện giống như Thịnh Dục Kiệt sao có thể làm loại chuyện mất hình tượng đó. Cậu nhóc chỉ hơi đưa mặt tới gần, Hoắc Lăng liền hiểu ý, gắp sợi mì Ý dài cẩn thận cuốn ở trên đũa, tiện cho anh bạn nhỏ vừa mở miệng là có thể ăn được, còn dùng tay đỡ dưới miệng con trai.
Thịnh Dục Kiệt rõ ràng nuốt nước bọt xuống, nhưng vẫn quay đầu nhìn mẹ trước, dáng vẻ như Tần Thi Nghi không gật đầu thì cậu nhóc không dám ăn.
Tần Thi Nghi bị ánh mắt đáng thương của con trai nhìn thì hơi bất đắc dĩ, cô đâu có bắt cậu nhóc phải ngoan ngoãn phục tùng? Kết quả ánh mắt anh bạn nhỏ nhìn cô giống hệt nhìn mẹ kế.
Chẳng qua lúc này Tần Thi Nghi thật sự không định đồng ý. Chỗ mì Ý đó cô vốn nấu cả cho Hoắc Lăng ăn, cô không sợ Hoắc Lăng không ăn hết, chỉ sợ anh không ăn no căng, căn bản không chuẩn bị phần cho anh bạn nhỏ. Hơn nữa, nửa đêm ăn bữa khuya, cơ thể người lớn có thể điều chỉnh, anh bạn nhỏ dạ dày yếu, đoán chừng sẽ chịu không nổi. Tần Thi Nghi chính vì đề phòng điểm này nên trước đó mới làm thêm phần nước cam cho Thịnh Dục Kiệt. Trăm triệu lần không ngờ, vẫn không ngăn cản được dụ hoặc của đồ ăn ngon với con trai cô.
Tưởng tượng như vậy, Tần Thi Nghi hơi thu lại nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Bảo bối, lát nữa con còn phải ngủ tiếp. Con ăn đồ ăn dầu mỡ, bụng sẽ không thoải mái. Nếu con đói, mẹ lấy hoa quả cho con ăn được không?"
Thịnh Dục Kiệt mấp máy miệng nhỏ, trên mặt lộ ra biểu tình suy sụp, ấp úng nói: "Nhưng mà mì Ý mẹ xào ăn ngon..."
"Để Tiểu Kiệt ăn một chút, không sao đâu, không phải ngày nào cũng ăn bữa khuya." Không biết từ khi nào, ông xã miễn phí đang vùi đầu ăn cũng quay đầu không chớp mắt nhìn Tần Thi Nghi.
Ngày thường soi gương, Tần Thi Nghi cảm thấy ngũ quan của anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt tinh xảo, tuổi nhỏ nên đặc điểm giới tính chưa rõ ràng, khuôn mặt cậu nhóc thuộc loại xinh đẹp nam nữ khó phân biệt, lớn lên rõ ràng giống cô hơn. Mỗi lần Tần Thi Nghi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp tinh xảo trong gương, luôn rất tự luyến, về sau con trai cô trưởng thành chuyển sang gương mặt này thì yêu nghiệt đến mức nào. Kết quả lúc hai ba con xuất hiện trong cùng khung kính, Tần Thi Nghi rất ngoài ý muốn phát hiện ra Thịnh Dục Kiệt cũng cực kỳ giống ba. Đặc biệt là khi đồng dạng góc độ mặt, đồng dạng ánh mắt nhìn cô, ngũ quan càng có vẻ như cùng một khuôn đúc ra.
Quá thần kỳ, rõ ràng cô và ông xã miễn phí lớn lên chẳng giống nhau tẹo nào, một người mang theo hai phần diễm lệ xinh đẹp tinh xảo, một người thanh tuấn thanh nhã như thơ như hoạ. Hai phong cách hoàn toàn khác nhau, rốt cuộc sinh kiểu gì mà con trai lại giống cả hai người bọn họ chứ?
Tần Thi Nghi không nhịn được thất thần, nghe thấy giọng ôn nhã của ông xã miễn phí mới đem suy nghĩ kéo về hiện thực.
"Hơn nữa, Thi Nghi em chuẩn bị bữa ăn khuya quá nhiều, anh không ăn hết được. Em không cần lo lắng chia cho Tiểu Kiệt ăn, anh sẽ không đủ ăn."
Hoắc Lăng chân thành thật lòng nói lời này, anh căn bản không tính toán về nhà ăn bữa khuya. Đừng nói bà xã cố ý chuẩn bị cho anh khẩu phần ăn sung túc như vậy, cho dù ít hơn, chỉ sợ anh cũng không ăn hết. Bởi vì hôm nay trước khi trở về, anh đã phá lệ ăn cơm bù rồi.
Nhưng Tần Thi Nghi không biết, cô trăm triệu lần không ngờ dụng ý của mình bị nhìn thấu. Đối đầu với ông xã miễn phí nhìn như cảm động, thật ra ánh mắt hẹp hòi, Tần Thi Nghi quả thực không có chỗ dung thân.
Cố tình anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt căn bản không nghe ra ba mình ý ở ngoài lời, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Thi Nghi, trong ánh mắt rõ ràng viết chỉ trích. Rõ ràng đã nói cậu nhóc mới là bảo bối của mẹ, kết quả mẹ bởi vì sợ ba bị đói, nên không chịu để cậu nhóc ăn dù chỉ một miếng bữa khuya của ba.
Tâm linh trẻ con bé nhỏ của Thịnh Dục Kiệt bị tổn thương.
So với suy nghĩ của ông xã miễn phí, rõ ràng Tần Thi Nghi càng sợ bị con trai hiểu lầm hơn. Cô vội vàng mở miệng giải thích: "Bảo bối, không phải như thế. Mẹ chỉ sợ con bình thường không ăn bữa khuya, đột nhiên ăn bụng sẽ không chịu nổi. Nhưng nếu con thật sự đói bụng, thì cứ cùng ba ăn một một chút đi."
Tần Thi Nghi thỏa hiệp, anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt vẫn hoài nghi nhìn mẹ. Bây giờ cậu nhóc đã biết mẹ không chỉ dỗ mình, mà còn dỗ cả ba. Lần đầu tiên anh bạn nhỏ sinh ra hoài nghi với mẹ mình. Chung quy cậu nhóc cảm thấy vì ba mở miệng nên mẹ mới đồng ý.
Thịnh Dục Kiệt hơi mất mát, thì ra cậu nhóc không phải là người quan trọng nhất trong lòng mẹ.
Chẳng qua trẻ con không nhớ lâu, mất mát của cậu nhóc chỉ duy trì đến khi miệng được đút một đũa mì Ý thơm ngon. Tâm linh bị tổn thương của cậu nhóc được đồ ăn ngon chữa khỏi hoàn toàn. Hai ba con thay phiên nhau, con một miếng ba một miếng ăn bữa khuya.
Tần Thi Nghi đứng bên cạnh, khóe miệng run rẩy nhìn một màn này, mười phần ngoài ý muốn. Bất luận là trong trí nhớ của nguyên chủ, hay là cô vì biết người biết ta, cố ý lên mạng tra tư liệu về ông xã miễn phí, đều cho thấy đây là một người đàn ông thanh tuấn ưu nhã, nhìn như ôn hòa, kỳ thật xa cách. Khoảng cách này đúng là gãi đúng chỗ ngứa, càng khiến cho mọi người yêu anh như si như cuồng. Nhưng mà ai tới nói cho cô, nam thần không dính khói lửa nhân gian, sao đột nhiên biến thành vú em đủ tư cách thế này? Thử tưởng tượng xem, nếu thật sự chụp bức ảnh này, để cho fans người nào đó mở mang kiến thức, khẳng định có thể cuốn trôi một làn sóng fans lớn.
Trong lòng Tần Thi Nghi tưởng tượng đến nhập thần, không phát hiện ra ánh mắt mình có bao nhiêu nóng rực.
Mà người đàn ông bị cô nhìn chằm chằm, dù đã sớm quen với đủ loại ánh mắt lửa nóng, nhất thời cũng khó có thể hờ hững. Bất đắc dĩ ngẩng đầu, mỉm cười: "Thi Nghi nếu rất đói bụng, có thể ngồi xuống ăn một chút."
Thịnh Dục Kiệt nghe vậy liền quay đầu, mặt đầy chờ mong nhìn mẹ. Thật ra cậu nhóc là anh bạn nhỏ rất hiểu chuyện, biết suy nghĩ vừa rồi của mình là lòng dạ hẹp hòi, mẹ và ba là vợ chồng, cô giáo nói vợ chồng sẽ chung sống với nhau cả đời, quan hệ rất thân mật. Mẹ quan tâm ba cũng là điều bình thường, nhưng cậu nhóc biết rõ - Người mẹ quan tâm nhất vẫn là mình. Mẹ ngay cả học nấu cơm cũng là vì cậu nhóc, bây giờ ba chẳng qua là dính ánh sáng của cậu nhóc mà thôi. Cậu nhóc bình tĩnh, hoàn toàn nghĩ thông suốt. Trong ánh mắt nhìn mẹ không còn khói mù.
Tất nhiên Tần Thi Nghi được con trai nhìn đến mức trong lòng ấm áp, nhưng cô trăm triệu lần không thể đáp ứng đề nghị này. Cô vẫn chưa tiêu hoá hết ý đồ bất lương, vội vàng cười trừ, nói: "Em không ăn đâu. Buổi tối ăn khuya dễ béo lắm."
Lý do rất phù hợp với tính cách của nguyên chủ, Hoắc Lăng và Thịnh Dục Kiệt đều không ngoài ý muốn, nên không miễn cưỡng cô. Chỉ là Hoắc Lăng vẫn nhìn Tần Thi Nghi đánh giá từ trên xuống dưới, trêu chọc: "Thi Nghi béo hơn một chút, anh cũng không ngại. Suy cho cùng nhiều thịt một chút... Xúc cảm tốt."
Tần Thi Nghi chưa trải đời, nghe không hiểu ông xã miễn phí ý ở ngoài lời, thì cũng hiểu ánh mắt ám chỉ của đối phương. Lại nói cô vốn đề phòng nhất điểm này, đối với lời Hoắc Lăng nói càng thêm mẫn cảm, lập tức bị anh trêu chọc cho không nói lên lời.
Cố tình Thịnh Dục Kiệt tràn đầy lòng hiếu kỳ nhìn thoáng qua ba, không rõ ràng lời đó có ý gì, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thi Nghi, đại khái muốn mở miệng hỏi cô. Tần Thi Nghi bị ánh mắt thuần khiết của anh bạn nhỏ nhìn, khí huyết càng dâng cao thêm, mặt đều đỏ rực. Không đợi cậu nhóc mở miệng, cô vội vàng đánh đòn phủ đầu, nói: "Cái đó, hai người từ từ ăn, em đi tắm rửa một cái, cả người toàn mồ hôi!"
Tần Thi Nghi không hiểu vì sao, nghe anh lên tiếng, mới dám hoạt động bước chân.
Cậu nhóc ngồi trên ghế ánh mắt sáng lên, lập tức trượt xuống dưới, tích cực đứng ở trước mặt Tần Thi Nghi: "Mẹ, con đi xả nước ấm cho mẹ."
"Vậy phiền toái bảo bối." Tần Thi Nghi sờ đầu cậu nhóc, định vào phòng ngủ lấy bộ quần áo ngủ khác, nghĩ nghĩ, lại quay người nói với Hoắc Lăng: "Nếu anh không ăn hết thì thôi, mang ly đĩa để ở phòng bếp đi. Ngày mai Tiểu Trương sẽ xuống dưới thu dọn."
Không phải lương tâm Tần Thi Nghi bộc phát, chủ yếu là cô sợ ông xã miễn phí không dám ăn nhiều, nhân lúc cô không ở đây đút hết toàn bộ cho con trai ăn, khiến bụng con trai căng đến mức nửa đêm không ngủ được. Vì an nguy của con trai, Tần Thi Nghi chỉ có thể tạm thời buông tha cho ông xã miễn phí.
Có điều hình như người nào đó hiểu lầm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp bắt đầu tụ tập gợn sóng nhộn nhạo. Thần sắc càng nhu hoà, đôi mắt càng có vẻ gợn sóng lóng lánh nhộn nhạo, giọng điệu càng dịu dàng đến mức muốn nhỏ nước, từ từ chậm rãi nói: "Thi Nghi thật là... Có tâm..."
Tần Thi Nghi không hề phòng bị, bất ngờ bị ánh mắt này nhìn, mặt như bị bỏng, lời nói cũng không lưu loát, dứt khoát không nói tiếp, cười xấu hổ rồi mấp máy môi quay về phòng ngủ.
Tần Thi Nghi xoay người nên không biết, người đàn ông phía sau sắc mặt biến đổi, mới vừa rồi biểu cảm còn dịu dàng như nước, giờ đã biến thành ba phần ý cười.
Lần đầu tiên anh phát hiện, đùa bà xã anh lại vui như vậy.
Hoắc Lăng cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy chỗ mì Ý dư lại dường như không khó giải quyết, cứ tính một tuần tiếp theo mỗi ngày phải gia tăng thêm một giờ luyện tập... Cũng đáng.
Tần Thi Nghi tắm rất lâu, cọ tới cọ lui nửa tiếng mới ra ngoài. Cô tính toán, thời gian mình tắm lâu như vậy chắc không sai biệt lắm với thời gian ông xã miễn phí cơm nước xong. Vừa đúng lúc có lý do thúc giục anh tắm rửa đi ngủ, cô sẽ thành công lui thân, có thể ôm con trai về phòng tiếp tục ngủ ngon.
Tính toán vậy, Tần Thi Nghi mặc quần áo ngủ, dọn dẹp phòng tắm một chút. Lúc cô bước ra ngoài thì chỗ bàn ăn đã không còn người, ly đĩa cũng được thu dọn sạch sẽ, ông xã miễn phí đang cùng con trai ngồi trên ghế sô pha, hai ba con ghé đầu vào nhau không biết đang thì thầm cái gì.
Tần Thi Nghi chuẩn bị tâm lý thật tốt, đúng lý hợp tình tiến lên, mở miệng liền nói: "Hạo Hàm, thời gian không còn sớm, anh mau tắm rửa đi ngủ thôi. Ngày mai còn phải dậy sớm đó!"
Đại khái bởi vì lần đầu tiên giọng điệu của Tần Thi Nghi cường ngạnh như vậy, Hoắc Lăng ngẩng đầu, ánh mắt chợt lóe, giây tiếp theo mới gật đầu tỏ vẻ lắng nghe ý kiến, mỉm cười nói: "Được, phiền toái Thi Nghi giúp anh xả nước ấm, anh đi lấy quần áo ngủ."
Dựa vào cái gì bắt cô xả nước ấm, tự anh không có tay sao? Trong mắt Tần Thi Nghi vừa mới hiện lên chút kháng nghị, liền nhớ tới thời điểm ông xã miễn phí vừa vào cửa, chính cô vì biểu hiện khách sáo một chút đã tích cực nói bao nhiêu lời ân cần. Cô lập tức có cảm giác biết vậy thà chẳng làm, sao mình tiện miệng vậy!
Nhưng nói đi thì phải nói lại, cô chẳng qua chỉ khách khí, rõ ràng ai nấy đều nghe hiểu, người nào đó cũng quá thuận cọc leo cây. Cô không tin, lúc cô chưa tới ông xã miễn phí tắm rửa, còn muốn gọi người đại diện ở tầng trên xuống giúp anh xả nước ấm.
Tần Thi Nghi một đường chửi thầm nhưng vẫn vào phòng tắm xả nước ấm cho người nào đó. Cô không hề phát hiện bắt đầu từ khi người nào đó vào nhà, cô dường như vẫn luôn bị nắm mũi dắt đi.
Xả nước ấm xong, Tần Thi Nghi nhìn Hoắc Lăng đi vào phòng tắm, mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng dàn xếp tổ tông ôn thoả. Tần Thi Nghi bế anh bạn nhỏ ngồi trên ghế sô pha lên, nhẹ nhàng hỏi: "Bảo bối buồn ngủ chưa? Chúng ta về phòng ngủ nhé?"
Thịnh Dục Kiệt không chút do dự lắc đầu, chỉ chỉ phòng tắm.
Tần Thi Nghi khẽ nhíu mày, rồi dãn mày ra, kiên nhẫn khuyên: "Bảo bối muốn chờ ba tắm rửa xong mới đi ngủ? Không sao đâu, ba biết bảo bối mệt mỏi, với lại ba đã mệt mỏi cả ngày, tắm rửa xong cũng phải nghỉ ngơi, không có thời gian chơi cùng bảo bối."
Thịnh Dục Kiệt lại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Mẹ, con muốn chờ ba ra để chúc ngủ ngon. Hơn nữa miệng con vừa mới ăn xong, còn chưa đánh răng."
Câu sau mới là trọng điểm, anh bạn nhỏ có thói quen sạch sẽ, trước khi ngủ chưa đánh răng là trăm triệu lần không ngủ được. Tươi cười trên môi Tần Thi Nghi lập tức cứng đờ, lần đầu tiên cô muốn chửi "Mẹ nó!". Ảnh đế đáng chết! Không phải nói yêu cầu về hoàn cảnh sinh hoạt cực kỳ hà khắc hay sao? Tại sao không tìm căn nhà có nhiều phòng tắm hơn để ở!
Nhưng mặc dù trong lòng Tần Thi Nghi chửi "Mẹ nó!" thế nào, thì vẫn phải cùng anh bạn nhỏ ngồi ở phòng khách, chờ người nào đó tắm rửa xong ra ngoài đã là kết cục định sẵn.
Lúc Hoắc Lăng bước ra, nhìn thấy hai mẹ con ngồi nghiêm chỉnh ở phòng khách thì hơi kinh ngạc. Anh còn tưởng rằng bà xã sẽ thừa dịp anh chưa anh tắm xong, trốn về phòng ngủ trước, kết quả hoá ra vẫn đang đợi anh? Chẳng qua kết hợp với thái độ tránh anh không kịp ban nãy của bà xã, tuy rằng Hắc Lăng hơi ngoài ý muốn với biểu hiện của cô, nhưng không tự luyến cho rằng bà xã thật sự muốn chờ anh.
Như vậy nghĩ, ánh mắt Hoắc Lăng chuyển dời đến người Thịnh Dục Kiệt, dịu dàng hỏi: "Tiểu Kiệt còn chưa buồn ngủ sao?"
Thịnh Dục Kiệt lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, vẫn không trả lời được vấn đề này, liền nói: "Chờ ba ra ngoài, thuận tiện đợi đánh răng ạ."
Đáy mắt Hoắc Lăng nổi lên tươi cười nhẹ nhàng, dưới ánh đèn càng hiện rõ vẻ tuấn dật phi phàm, vươn tay về phía Thịnh Dục Kiệt: "Ba đi cùng con."
Nói xong lại quay sang cười với Tần Thi Nghi, nụ cười anh tuấn rối tinh rối mù. Tần Thi Nghi choáng váng, liền buông tay con trai ra, chờ cô phục hồi tinh thần, đã không thấy bóng dáng con trai và ông xã miễn phí đâu.
Hoắc Lăng cùng con trai đánh răng, nơi này không có ghế nhỏ, cũng không có chậu rửa mặt. Hoắc Lăng dứt khoát bế con trai lên, để cậu nhóc đối diện bồn rửa mặt đánh răng.
Lần đầu tiên cậu nhóc được ba cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, nên có chút không được tự nhiên, lỗ tai nhỏ hơi động, nhưng ngoài mặt vẫn không chút cẩu thả đánh răng, rửa mặt. Khăn mặt là do Hoắc Lăng vò, vì con phục vụ.
Rửa mặt xong, Hoắc Lăng bế Thịnh Dục Kiệt ra ngoài, ôn hoà hỏi: "Có phải muốn đi ngủ không?"
Tuy rằng bế Thịnh Dục Kiệt, nhưng ánh mắt Hoắc Lăng nhìn về phía Tần Thi Nghi. Tần Thi Nghi đương nhiên gấp không chờ nổi, lại sợ người nào đó tính cách quỷ súc, không tiện trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Ngày mai anh còn phải dậy sớm, nên ngơi sớm một chút mới đúng." Lúc nói chuyện, vẻ mặt Tần Thi Nghi vô cùng chân thành, cô cảm thấy mình quả thực là bà xã tốt nhất Trung Quốc, quá biết thông cảm.
Bị ánh mắt chân thành của Tần Thi Nghi nhìn chăm chú như vậy, ánh mắt Hoắc Lăng cũng lóe lóe, khóe miệng lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, chậm rì rì nói: "Được, hai mẹ con em cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, Hoắc Lăng bế con trai đi thẳng vào phòng ngủ phụ. Tần Thi Nghi sợ anh đột nhiên thay đổi chủ ý, vội xun xoe bước theo sau, đúng là một phút cũng không dám lơi lỏng.
May mà Hoắc Lăng đau lòng con trai, anh bật đèn đầu giường, đặt con trai xuống một góc giường, nương theo ánh đèn mờ nhạt, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán cậu nhóc: "Ngủ ngon, bảo bối, mơ giấc mộng đẹp."
Hoắc Lăng vẫn luôn xưng hô với con trai giống Thịnh phu nhân và mọi người, đều gọi nhũ danh "Tiểu Kiệt". Có lẽ do nghe Tần Thi Nghi cứ một câu "Bảo bối", hai câu "Bảo bối" nên bị dẫn dắt, cảm thấy giữa hai ba con nên thân mật hơn, cho nên lúc này mới sửa lại miệng.
Lần đầu tiên được ba đối xử dịu dàng như vậy, Thịnh Dục Kiệt trừng lớn hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ không nhịn được lộ ra một tia hưng phấn, thần sắc pha lẫn hạnh phúc, giọng hơi đề cao hơn một ít, đôi mắt cong cong nói: "Ba cũng ngủ ngon."
Tần Thi Nghi đứng ở chỗ đầu giường, đem biểu tình của hai ba con đều thu hết vào đáy mắt, nhất thời có chút không biết nói gì. Bức tranh này không hề nghi ngờ là ấm áp, thì ra không chỉ cô, Hoắc Lăng cũng có thể thay đổi, quan hệ giữa anh với Thịnh Dục Kiệt cũng có thể thân mật giống như ba con bình thường khác, không ngại ngùng.
Tần Thi Nghi nhất thời cảm khái, ngơ ngẩn nhìn hình ảnh hạnh phúc ngoài ý muốn này, có chút không bình tĩnh nổi.
Hoắc Lăng đắp chăn cẩn thận cho con trai xong, ngẩng đầu lên thì thấy bà xã đang nhìn mình xuất thần, khóe miệng anh gợi lên một chút ý cười, bước đến trước mặt Tần Thi Nghi. Bởi vì Tần Thi Nghi đứng ở chỗ đầu giường, gần như là dán sát vào tường. Vóc dáng Hoắc Lăng so với cô cao hơn một cái đầu, khoảng cách gần nhau, anh vừa vặn ngăn trở ánh đèn trước mặt cô. Chờ đến khi Tần Thi Nghi phục hồi tinh thần, cánh tay ông xã miễn phí đã chống ở trên vách tường bên cạnh người cô, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, ám chỉ muốn phát sinh chút sự việc không thuần khiết.
Vẻ mặt Tần Thi Nghi khẩn trương, vừa định chuẩn bị đậy người ra, thì một đôi môi ấm áp đã khắc lên ấn đường (giữa hai đầu lông mày) của cô, cùng với giọng nói dịu dàng: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Hoắc Lăng hôn xong, hơi hơi kéo dãn chút khoảng cách, nhìn người phụ nữ gần như bị mình giam cầm ở trong ngực, ngẩng đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, lại khe khẽ mỉm cười: "Được, như em mong muốn, mau đi ngủ đi."
"..." Tần Thi Nghi quả thực không tìm được giọng nói của mình trở về, cái gì gọi là như em mong muốn? Chẳng lẽ mới vừa rồi cô biểu hiện rất chờ mong, dâng vẻ thật gấp không chờ nổi? Đây là ánh mắt gì, còn không biết xấu hổ xưng ảnh đế!
Trong lòng Tần Thi Nghi rít gào, nhưng bởi vì ngại người nào đó quỷ súc, căn bản không dám đem bất mãn biểu hiện ra ngoài. Cô vừa định nhận bừa, vâng vâng dạ dạ ngật đầu để đuổi người đi trước, bằng không cứ cho người nào đó tiếp tục tự do phát huy, cô không biết đêm nay mình còn có thể ngủ được hay không nữa. Kết quả cô chưa hành động, một nụ hôn ấm áp lại khắc ở khóe miệng cô, người nào đó dường như bất đắc dĩ hơn cả cô: "Ngoan, con trai đang nhìn đấy."
Trên mặt Tần Thi Nghi đỏ rực, khó tin trừng mắt nhìn người trước mặt. Thật quá đáng, đây là nụ hôn đầu của cô đấy!
Hoắc Lăng biết tiếp tục đùa nữa, người nào đó sẽ xù lông, nên toại nguyện xong liền thôi. Anh xoa xoa đầu Tần Thi Nghi rối tung lên, rồi không biết xử lý thế nào, mái tóc xoăn tinh xảo ngày thường, giờ phút này bỗng biến thành bù xù như ổ gà. Hoắc Lăng lập tức đi thẳng ra ngoài, còn rất tri kỷ giúp cô đóng cửa phòng lại.
Tần Thi Nghi đang đắm chìm trong mất mát do nụ hôn đầu bị cướp đi, thì nghe thấy giọng nói mềm mại đáng yêu của con trai: "Mẹ luyến tiếc ba sao? Giường đủ lớn, có thể cho ba qua đây ngủ!"
Nghe được trong giọng nói quan tâm của anh bạn nhỏ ngầm có ý chờ mong, Tần Thi Nghi thật sự muốn quỳ. Tiểu tổ tông, lúc này con đừng xem náo nhiệt được chứ, mẹ con đang muốn hoài nghi nhân sinh đây!
"Ha ha." Tần Thi Nghi gian nan nặn ra một tiếng cười, nói cho có lệ: "Ngày mai ba con phải dậy sớm làm việc, chúng ta không thể quấy rầy ba con nghỉ ngơi."
Hiện giờ Tần Thi Nghi không còn tâm tình dỗ con trai, trực tiếp tắt đèn lên giường, đem con trai ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại để suy nghĩ bay loạn.
Trong bóng đêm Thịnh Dục Kiệt mở to mắt, không tiếng động nhìn mẹ nửa ngày, càng thêm chắc chắn suy đoán của bản thân, quả nhiên là mẹ luyến tiếc ba.
Haizz. Cậu nhóc không tiếng động thở dài, cũng nhắm mắt lại.
Ngoài phòng, Hoắc Lăng tắt đèn phòng khách, lại không lập tức về phòng, mà đứng dựa lưng vào vách tường giữa hai phòng ngủ, cúi đầu không tiếng động mỉm cười.
Hôm nay tâm tình anh vốn không tồi, có lẽ quá một thời gian nữa, sẽ có tin tức tốt truyền đến. Anh không ngờ rằng mình trở về muộn như vậy mà còn có thể gặp con trai và bà xã vừa tỉnh ngủ.
Con trai trước sau như một đáng yêu, dường như bởi vì sự dịu dàng của mẹ, mà quan hệ tình cảm với ba mẹ cũng chờ mong nhiều hơn. Hiếm khi con trai và anh thân cận như vậy, nhưng càng khiến cho Hoắc Lăng ngoài ý muốn, hoặc có thể nói là kinh hỉ — Bà xã anh thay đổi.
Tuy rằng lúc trò chuyện cùng mẹ, anh cả, anh hai, mọi người đều hình dung bà xã anh — Thay đổi rất nhiều, so với trước kia hiểu chuyện hơn, nhưng Hoắc Lăng chưa tự mình chứng kiến, qua vài cuộc điện thoại cũng chưa hiểu rõ ràng lắm, thật đúng là không ngờ bà xã anh lại có một mặt đáng yêu đến thế.
Tưởng tượng thời điểm anh ra ngoài, vẻ mặt bà xã lộ biểu tình hoài nghi nhân sinh, Hoắc Lăng lại không không nhịn được cười. Tuy rằng anh cũng hoài nghi, rõ ràng là phụ nữ đã từng sinh con, sao còn có ánh mắt trong sáng hồn nhiên đến vậy, nhưng tâm tình Hoắc Lăng thật sự không tồi, nên ngược lại chưa từng nghiên cứu nhiều.
Đêm nay vốn kết thúc công việc sớm, nhà sản xuất đột nhiên đi vào phim trường, hứng thú vô cùng cao, một hai phải lôi kéo đạo diễn và mấy diễn viên chính bọn họ ra ngoài tụ tập một bữa.
Vốn dĩ Hoắc Lăng nghĩ bà xã và con trai ngày đầu tiên tới thăm, không có cách nào đến sân bay đón người đành thôi, ít nhất buổi tối kết thúc công việc về sớm một chút, đúng lúc biểu đạt thái độ hoan nghênh. Nhưng bởi vì nhà sản xuất đột nhiên đưa ra kế hoạch, Hoắc Lăng lại không tiện từ chối, chỉ có thể tạm thời thiệt thòi bà xã và con trai.
Dù sao cứ tính anh thu công liền trở về thì bà xã anh và con trai nói không cũng đã sớm ngủ để điều chỉnh chênh lệch giờ giấc, ý nghĩa không lớn, ngược lại nhà sản xuất càng quan trọng hơn chút ít.
Hai ngày trước người đại diện biết được tin người bạn là đạo diễn của nhà sản xuất đang dự trù phim mới, nên trăn trở muốn lôi kéo nhà sản xuất giúp đỡ.
Phải biết rằng, bộ phim đó là tác phẩm lớn, từ đạo diễn, nhà sản xuất đến biên kịch đều là người trâu bò (từ mạng: chỉ người rất giỏi) trong vòng. Nếu có thể khiến nhà sản xuất nhìn trúng, để anh tham gia vào phim mới, tất nhiên không thể kém được.
Suất diễn hiện tại của Hoắc Lăng, không sai biệt lắm khoảng ba bốn tháng nữa là đóng máy. Tác phẩm điện ảnh Hollywood không giống trong nước, chu kỳ sản xuất rất dài, giai đoạn chuẩn bị trước khi tuyển chọn lâu, sớm thì vài tháng muộn thậm chí đến hơn nửa năm. Hiện tại nhà sản xuất mới chỉ cố ý tiếp xúc với các nhà đầu tư, cho dù đánh nhịp quyết định, cứ tính anh có thể bàn bạc thành công với đoàn phim mới, chỉ sợ cũng phải nửa năm sau mới bắt đầu khởi động máy, hoàn toàn sắp xếp được thời gian tham gia.
Tuy rằng Hoắc Lăng không đem an toàn đè trên người nhà sản xuất, nhưng nếu có thể được đối phương ưu ái, tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút. Diễn viên châu Á vốn không dễ lăn lộn trong vòng này, nhiều nhân mạch hơn là nhiều bảo hiểm hơn.
May mà Hoắc Lăng vốn được đạo diễn phim hiện tại coi trọng, nên cũng được nhà sản xuất chú ý đến, quan hệ đôi bên không tệ lắm. Qua bữa tụ tập đêm nay, lại càng tốt, trước khi tan cuộc, nhà sản xuất còn uyển chuyển hỏi Hoắc Lăng sắp tới có sắp xếp gì chưa? Hoắc Lăng biết rõ, bữa tiệc xã giao đêm nay mình đi không uổng phí.
Kỳ thật Hoắc Lăng không sợ thất bại, người ngoài nhìn tưởng sự nghiệp của anh thuận buồm xuôi gió, cho rằng anh không cần tốn nhiều sức, liền có thể đứng ở độ cao người khác khó với tới. Nhưng thực tế ở trong vòng này, đôi khi quá đẹp cũng không phải ưu thế, tuổi trẻ cũng không đủ thành tư bản.
Đơn nhất là khi anh diễn trên màn ảnh lớn, những kịch bản tốt, tác phẩm điện ảnh lớn, từ đạo diễn đến nhà đầu tư đều thích dùng người quen. Kỹ thuật diễn theo phái thực lực, mặt quá đẹp khó tránh khỏi việc khiến người khác không tín nhiệm, tuổi quá trẻ cũng không được, không đảm đương nổi sức nặng của vai diễn, nói chung phải có kinh nghiệm dày dặn, là diễn viên gạo cội. Đúng là vì trên con đường diễn xuất, Hoắc Lăng từng gặp qua rất nhiều khiêu chiến, nên anh mới có thể càng cản càng hăng, bảo trì sơ tâm, một đường vượt mọi chông gai sấm rền xông đến nơi đây.
Nhưng tiêu chuẩn dùng người của Hollywood và trong nước không giống nhau: Trong nước tuy rằng đạo diễn và nhà đầu tư thích ấn định chọn người mình yêu thích, nhưng cũng chú trọng đến lực lượng fans cường đại phía sau diễn viên, điều này đối với phòng bán vé phim điện ảnh có lực hấp dẫn trí mạng. Cho nên ban đầu anh dựa vào nhân khí siêu cao, cũng có thể đoạt được một tấm vé vào cửa, cuối cùng khi đứng trước mặt đạo diễn và nhà đầu tư, mới dùng thực lực hoàn toàn chinh phục bọn họ. Hollywood lại không giống vậy, nơi này đối xử với diễn viên nước ngoài, có thể nói là không công bằng. Bởi vì anh là người châu Á, cho nên rất nhiều cơ hội bị từ chối từ ngoài cửa, không có đường tiến vào thì lấy đâu ra cơ hội dùng thực lực nói chuyện?
Không sai, hiện tại trong nước gần như coi Hoắc Lăng là thần thoại, thành công tiến đánh vào Hollywood, trở thành diễn viên đứng đầu Trung Quốc, làm đất nước vẻ vang. Nhưng đâu ai biết, anh ẩn núp ba năm, mới đi đến vị trí hiện tại?
Trước khi diễn chính bộ phim điện ảnh này, anh chẳng qua chỉ diễn một vài vai phụ, bởi vì nhân vật xuất sắc, suất diễn hơi quan trọng, mà bị truyền thông trong nước khen thành trời. Nhưng vai phụ chính là vai phụ, thẳng đến gặp người đối anh có ơn tri ngộ - David, ông ấy gần như là nỗ lực chống lại ý kiến đám đông, một tay đẩy anh lên vai diễn viên chính. Tuy rằng là nam chính hai, nhưng cũng coi như xâm nhập vào hàng ngũ diễn viên chính, tính ra nhiều năm như vậy cuối cùng đã có bước nhảy vọt.
Hiện tại Hoắc Lăng mới ba mươi mốt tuổi, ba năm trước chính là độ tuổi hoàng kim của nam diễn viên. Tuy rằng ba năm trước anh ở trong nước như mặt trời ban trưa, nhưng giới giải trí là nơi đổi mới nhanh và mạnh mẽ nhất, nửa năm không xuất hiện trong tầm mắt công chúng, không nghi ngờ gì nhân khí sẽ giảm. Người bình thường ở độ tuổi quý giá này rất khó có dũng khí từ bỏ thị trường trong nước đang phát triển, lang thang không mục tiêu ở Hollywood, lăn lộn mà không biết kỳ hạn dài bao lâu, cũng không biết cuối cùng có thể chờ được cơ hội hay không.
Tuy rằng nói Hoắc Lăng không thiếu tiền, cứ coi như cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì, xám xịt về nước, rời khỏi giới giải trí, anh vẫn có thể làm nhà tư bản tiêu xài cả đời không hết. Nhưng nếu anh là loại người lo trước lo sau, nhát gan sợ phiền phức, mười năm trước đã không bước lên con đường này.
Hoắc Lăng chịu áp lực cực lớn, sợ thua kém đối với người nhà, sợ áy náy đối với những người trước sau đồng lòng cùng anh trên mọi mặt trận, lại càng muốn cho nỗ lực nhiều năm của mình một lời giải thích, mới cắn răng kiên trì ba năm. Hiện giờ cuối cùng đã thấy được hy vọng.
Tuy Hoắc Lăng có nghị lực có quyết tâm, lúc này cũng khó tránh khỏi kích động. Anh là người kiêu ngạo, tới Hollywood nhiều năm không tạo ra tên tuổi, không phải bởi vì anh không có thực lực mà vì anh vẫn luôn thiếu cơ hội thể hiện thực lực. Thực tế chỉ cần cho anh cơ hội, anh sẽ mang đến kinh hỉ, giống như David, lúc trước phỏng vấn anh chẳng qua chỉ là một suất diễn trong rất nhiều vai phụ mà thôi. Bây giờ chỉ cần nhà sản xuất đối với anh để bụng, cho anh một tấm vé vào cửa, Hoắc Lăng tin tưởng anh sẽ không khiến mọi người thất vọng.
Bởi vì cảm xúc kích động, hôm nay Hoắc Lăng khó tránh khỏi hơi làm càn. Dựa theo phong độ thân sĩ ngày thường, mặc kệ là bà xã mình hay bất kỳ người phụ nữ nào khác, anh chắc chắn sẽ không hài hước như thế.
Nhưng anh không ngờ rằng bởi vì chính mình làm càn, đêm nay anh lại thu hoạch thêm một kinh hỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT