Tần Thi Nghi nhắc lại chuyện cũ, nhưng thay đổi phương thức tiếp cận vấn đề. Lúc này, Thịnh Dục Kiệt không chần chờ, ôm cổ Tần Thi Nghi, học bộ dạng vừa rồi của cô, kề sát vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Trên người dì kia quá thơm."
"Thì ra bảo bối không thích ngửi mùi nước hoa." Tần Thi Nghi cười tủm tỉm nhéo mũi cậu nhóc: "Cái mũi nhỏ còn rất thính."
Thịnh Dục Kiệt đại khái ngượng ngùng, đem đầu vùi ở cổ Tần Thi Nghi, giọng rầu rĩ truyền ra: "Không phải không thích, mùi đừng quá nồng là tốt rồi."
Trên mặt Tần Thi Nghi vẫn cứ cười khanh khách, trong lòng lại nghĩ, may mà nguyên chủ không thích mùi nước hoa nồng đậm.
Chú Lâm đi phía trước đã mở cốp xe, cất hết đồ vào trong, thuận tiện quay đầu nhìn thoáng qua, bởi vì cách nhau khoảng vài mét nên ông không nghe thấy Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia đang thì thầm gì. Lòng hơi cảm khái, chỉ khi ở trước mặt Tam thiếu phu nhân, Tiểu thiếu gia mới có chút dáng vẻ giống trẻ con.
Chú Lâm lái xe đưa hai mẹ con đến Nhã Các Tiểu Uyển ở trung tâm thành phố, Tần Thi Nghi bế cậu nhóc đang mơ màng sắp ngủ bước ra, chú Lâm tiến lên hai bước hỏi: "Tam thiếu phu nhân, có cần chú đưa hai người lên không?"
"Đoạn đường vài bước thôi, không cần đâu ạ." Tần Thi Nghi vẫy tay tạm biệt chú Lâm: "Chú Lâm, chú nhớ 5 giờ qua đây đón chúng cháu là được rồi ạ."
Chú Lâm không miễn cưỡng, đứng ở xa nhìn theo hai mẹ con vào thang máy.
Tần Thi Nghi ấn thang máy, cảm nhận được Thịnh Dục Kiệt trong ngực cứ vặn vẹo, liền đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu nhóc, trấn an nói: "Không sao, bảo bối ngủ đi, lập tức sẽ về đến nhà."
Thịnh Dục Kiệt không nhắm mắt, cằm gác lên vai mẹ, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Tần Thi Nghi quay đầu, liền nhìn thấy bộ dạng thâm trầm của cậu nhóc, không nhịn được cười: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Mẹ sẽ không đem con đi bán đâu."
Thịnh Dục Kiệt nâng mí mắt lên nhìn cô một cái rồi mới chậm rì rì trần thuật: "Đi đến nơi xa lạ, không thể tránh được căng thẳng."
Biểu tình của cậu nhóc thoạt nhìn bình đạm, hàm ý trong lời nói lại khó nén lên án.
Tuy nguyên chủ mới làm việc thiếu đạo nghĩa, nhưng hiệp sĩ tiếp mâm Tần Thi Nghi nghe được lời này cũng khó khống chế áy náy dâng lên. Không sống chung với cha mẹ chồng không quan trọng, nhưng nguyên chủ sống ở bên ngoài nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng nghĩ tới việc đón con trai tới ở chung, thậm chí anh bạn nhỏ lớn gần này còn chưa bao giờ tới nhà mẹ mình, thật sự rất quá đáng!
Tần Thi Nghi vội vàng an ủi: "Sau này rảnh, mẹ sẽ thường dẫn con qua đây ở được không?"
Thịnh Dục Kiệt nhấp môi, không lên tiếng.
Tần Thi Nghi biết cậu nhóc buồn bực, không phản đối chính là cam chịu, bởi vậy không miễn cưỡng cậu nhóc trả lời.
Nơi này dùng khoá mật mã, Tần Thi Nghi trực tiếp cầm ngón tay cậu nhóc, một bên ấn mật mã mở cửa, một bên cười nói: "Bảo bối phải nhớ kỹ mật mã mở cửa, đừng để lần sau nhà mình cũng không vào được đó."
Cậu nhóc gật đầu nhẹ đến mức khó phát hiện, không chớp mắt nhìn chằm chằm bàn phím khoá mật mã, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập nghiêm túc.
Thật nhanh mở cửa vào nhà, bởi vì Tiểu Trương mỗi ngày đều tới quét tước, dọn dẹp, mở cửa sổ thông gió. Tuy rằng hơn nửa tháng không ai ở, nhưng nhà vẫn còn hơi người, sạch sẽ sáng sủa, làm người ta nhìn đến là sung sướng, thoải mái. Đi vào phòng ngủ chính, chăn mới vừa phơi nắng, mang theo mùi vị ánh mặt trời ập vào trước mặt. Tần Thi Nghi đặt Thịnh Dục Kiệt lên giường, lấy áo ngủ của cậu nhóc cô cất trong túi xách ra. Tần Thi Nghi sớm có chuẩn bị, cậu nhóc đi dạo lâu như vậy khẳng định sẽ mệt, nếu không ngủ trưa, buổi chiều qua đây chắc chắn phải ngủ bù. Mà trong trí nhớ, cô không tìm thấy bất kỳ đồ dùng nào của Thịnh Dục Kiệt ở căn hộ này, vì muốn con trai ngủ thoải mái hơn một chút, Tần Thi Nghi chỉ có thể mang theo quần áo ngủ của cậu nhóc. Cũng may mùa hè quần áo ngủ mỏng, gấp lại giống như chiếc khăn nhỏ, cất vào túi xách không chiếm bao nhiêu diện tích.
Thịnh Dục Kiệt nhận áo ngủ lại có chút ngoài ý muốn, ngửa đầu, mắt to ngập nước ngơ ngác nhìn Tần Thi Nghi, nửa ngày không có động tác khác. Chắc đang suy nghĩ xem mẹ lấy quần áo ngủ của mình cất vào túi xách lúc nào?
Hiếm khi thấy vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu của cậu nhóc, Tần Thi Nghi thuận thế nhéo khuôn mặt đầy thịt một phen, mới cười nói: "Muốn mẹ thay cho con không?"
Thịnh Dục Kiệt lập tức phục hồi tinh thần, ôm quần áo nhảy xuống giường, lon ton chạy về phía nhà tắm trong phòng ngủ thay quần áo.
Tần Thi Nghi trải chăn ga gối đệm, kéo hết rèm cửa sổ vào, mở điều hoà phòng ngủ chỉnh nhiệt độ vừa phải không nóng không lạnh. Thịnh Dục Kiệt thay quần áo ngủ xong từ nhà tắm đi ra, còn chưa đi được hai bước, đã bị Tần Thi Nghi bế lên.
"Mẹ?" Cậu nhóc không hề chuẩn bị, hơi cong miệng, mắt to tràn ngập kinh ngạc, nhưng tay lại theo bản năng ôm lấy cổ cô.
Tần Thi Nghi giúp Thịnh Dục Kiệt cởi giày, một bên ôm cậu nhóc vào nhà vệ sinh, một bên nói: "Không có dép lê cho con đi, mẹ bế con đi rửa mặt mũi chân tay."
Thịnh Dục Kiệt đại khái mệt mỏi, thu thập sẵn sàng xong, Tần Thi Nghi vừa mới đặt cậu nhóc lên giường, tự mình vào nhà tắm thay quần áo ngủ, ra ngoài đã thấy cậu nhóc nằm trên giường, người đắp chăn mỏng, hô hấp lúc lên lúc xuống đều đặn có tiết tấu, thoạt nhìn ngủ rất ngon. Tần Thi Nghi tay chân nhẹ nhàng đi đến mép giường, nghĩ đến lời Chung Ngữ Lâm nói, cô lấy di động ở đầu giường, hướng về phía giường chụp ảnh.
Căn phòng tối tăm, khiến thị giác có chút mơ hồ, thoáng lộ ra sườn mặt và hình dáng trẻ con, cơ thể nho nhỏ tạo thành đối lập với giường lớn. Tần Thi Nghi chụp ảnh không có kỹ xảo, đều dựa vào cảm giác, nhưng bức ảnh này góc độ chụp rất đẹp, tuy rằng bóng người mơ hồ, lại làm người ta cảm giác được sự an tĩnh của căn phòng, tâm cũng yên tĩnh theo.
Vô cùng vừa lòng với kỹ thuật của mình, Tần Thi Nghi mở WeChat, bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, ở trong vòng bạn bè soạn một đoạn trạng thái.
Tần Thi Nghi: Một ngày bội thu, xem ra anh bạn nhỏ đã mệt mỏi, dính giường liền ngủ ngay.
Đính kèm ảnh Tần Thi Nghi vừa chụp.
Đăng WeChat xong, Tần Thi Nghi lại mở Weibo, ứng dụng này cô chưa từng sử dụng, phải nghiên cứu một lát. So sánh các bài đăng của nguyên chủ, trên cơ bản không khác trạng thái đăng ở WeChat lắm, liền yên tâm copy (sao chép) paste (dán) đoạn trạng thái, đăng một lần nữa.
Đại công cáo thành.
Tần Thi Nghi không chú ý động tĩnh WeChat và Weibo, dù sao nguyên chủ chơi cái này chỉ do nhàm chán, quyển địa tự manh (*), bạn bè hầu hết đều là người quen ngoài đời, sẽ không có bình luận gì đặc biệt. Tần Thi Nghi dường như hoàn thành xong nhiệm vụ, buông di động, tay chân nhẹ nhàng bò lên giường. Thịnh Dục Kiệt có thể do quen với nhiệt độ cơ thể Tần Thi Nghi, cô vừa mới nằm xuống, cậu nhóc liền không tự giác lăn qua đây, vừa vặn tiến vào trong ngực cô.
Tần Thi Nghi ôm cơ thể nhỏ thơm mềm, an ổn ngủ.
Trước khi chìm vào giấc mộng đẹp, Tần Thi Nghi sợ buổi chiều Thịnh Dục Kiệt ngủ lâu, buổi tối sẽ không ngủ được khiến đồng hồ sinh học rối loạn, nên đã đặt đồng hồ báo thức, ngủ một tiếng.
Đồng hồ báo thức làm hết trách nhiệm đúng giờ vang lên, Tần Thi Nghi không dính giường, tắt đồng hồ báo thức, ôm Thịnh Dục Kiệt còn đang ngủ say ngồi dậy, dịu dàng gọi cậu nhóc: "Bảo bối, dậy thôi con, không phải muốn giúp mẹ sắp xếp đồ đạc sao? Muộn nữa sẽ không kịp đâu."
Thịnh Dục Kiệt mở đôi mắt to còn buồn ngủ, nhìn căn phòng tối tăm có chút mơ màng: "Mẹ ơi, trời tối rồi sao?"
"Chưa đâu con, tại mẹ kéo rèm thôi." Tần Thi Nghi cười sửa lại đầu tóc rối loạn vì ngủ của cậu nhóc, dịu dàng nói: "Nhưng nếu bảo bối không dậy, trời thật sự sắp tối đen."
***
Sau khi Thịnh Dục Kiệt hoàn toàn tỉnh ngủ, Tần Thi Nghi giúp cậu nhóc thay đổi quần áo, hai mẹ con ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sáng láng kéo nhau ra phòng cất quần áo. Tần Thi Nghi bị phòng cất quần áo rực rỡ muôn màu, bày hàng loạt quần áo, trang sức, giày dép, túi sách làm chấn kinh. Trong lòng nghĩ nhiều quần áo như vậy, đủ cho cô mặc cả đời. Chẳng qua Tần Thi Nghi rất nhanh phục hồi tinh thần, tìm vali hành lý, dưới sự trợ giúp của Thịnh Dục Kiệt bắt đầu sắp xếp quần áo.
Vốn dĩ Tần Thi Nghi mang Thịnh Dục Kiệt qua đây sắp xếp hành lý, chỉ để tạo thêm cơ hội cho hai mẹ con ở chung, chứ không trông cậy cậu nhóc giúp cô làm gì. Kết quả Tần Thi Nghi bị từng hàng quần áo rực rỡ muôn màu doạ mất hồn, mà tương phản Thịnh Dục Kiệt rất có chủ trương, chỉ huy Tần Thi Nghi phối hợp một bộ lại một bộ xếp vào vali hành lý. Ban đầu Tần Thi Nghi còn để ý kỹ, sau phát hiện phẩm vị của con trai cô không tầm thường, khác hẳn mấy gã thẳng nam ngoài kia, liền mừng rỡ lười biếng, hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của con trai.
Hai mẹ con coi như hợp tác ăn ý, quần áo rất mau đã xếp xong.
Tần Thi Nghi nhìn chai, lọ, bình, hũ đầy trên bàn trang điểm, biết nguyên chủ thích trang điểm, cô cũng không thể không mang theo bất kỳ thứ gì, đành tuỳ tiện chọn một bộ mỹ phẩm dưỡng da, thêm vài món đồ trang điểm. Thấy thời gian không sai biệt lắm, Tần Thi Nghi đang tính đi lấy di động gọi điện thoại cho chú Lâm qua đây đón hai mẹ con, di động lại vang lên trước.
Đúng lúc Thịnh Dục Kiệt đứng ở cửa phòng cất quần áo, nghe thấy tiếng nhạc chuông, lập tức xoay người đi lấy di động, người còn chưa quay lại, giọng cậu nhóc đã truyền tới tai Tần Thi Nghi trước: "Mẹ ơi, là bà nội gọi."
Vừa nghe là Thịnh phu nhân, Tần Thi Nghi vội đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Bảo bối, con giúp mẹ nhận điện thoại trước đi."
Thịnh Dục Kiệt thuần thục chuyển kết nối điện thoại, vốn định cầm điện thoại vào phòng cất quần áo, thấy mẹ đang đi ra, cậu nhóc dứt khoát đặt mông ngồi trên giường, hàn huyên với Thịnh phu nhân: "Bà nội."
Thịnh phu nhân ở đầu kia điện thoại dịu dàng hỏi: "Tiểu Kiệt, hôm nay đi chơi vui không? Đã tỉnh ngủ chưa?"
Thịnh Dục Kiệt nhất nhất trả lời, nghe bà nội hỏi hai mẹ con khi nào trở về, liền nói: "Mẹ vừa mới sắp xếp hành lý xong, đang chuẩn bị trở về ạ."
"Vậy là tốt rồi, để bà nội bảo ông Lâm qua đón hai mẹ con." Thịnh phu nhân hiền lành cùng cháu trai nói chuyện thêm một lát, rồi mới nói: "Tiểu Kiệt, đưa điện thoại cho mẹ cháu đi, bà nội có chuyện muốn nói với mẹ cháu."
Tần Thi Nghi vốn đứng bên cạnh, nghe thấy Thịnh phu nhân nói liền nhận điện thoại, vội vàng gọi một tiếng: "Mẹ, mẹ về nhà rồi ạ?"
"Tạm thời mẹ chưa về được. Buổi tối phải cùng ba con đi dự tiệc, nên định đến thẩm mỹ viện một chuyến trước, các con có muốn đi cùng không?"
Tần Thi Nghi hơi chần chờ, nhìn thoáng qua Thịnh Dục Kiệt, rồi mới nói: "Mẹ đợi con một chút, con hỏi Dục Kiệt trước đã ạ."
Đưa điện thoại ra xa một chút, Tần Thi Nghi nhẹ giọng hỏi Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối, con muốn đi hay không?"
Trên khuôn mặt nhỏ của Thịnh Dục Kiệt viết rõ rối rắm, tâm tình Tần Thi Nghi nhẹ nhàng, vỗ đầu cậu nhóc: "Không muốn đi thì không đi." Thực tế cô đối với loại hoạt động này không có hứng thú.
Đưa di động tới gần, Tần Thi Nghi trực tiếp từ chối Thịnh phu nhân: "Mẹ, Tiểu Kiệt hôm nay đi dạo mệt mỏi, con ở nhà cùng thằng bé nghỉ ngơi, mẹ vui vẻ thư giãn ạ."
Thịnh phu nhân cũng không ngoài ý muốn, con dâu bà vẫn luôn lười nhác, tốt xấu gì giờ còn biết nhân nhượng con trai. Thịnh phu nhân rất vừa lòng, cười nói: "Vậy được, hai mẹ con nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn muốn ra ngoài chơi đó."
Tần Thi Nghi cũng rất vừa lòng, vốn dĩ Thịnh phu nhân bảo cô ở tại biệt thự Thịnh gia mấy ngày này, điều duy khiến cô lo lắng là không biết làm sao đối mặt với tráng khí của Chủ tịch Thịnh và Thịnh tổng. Hôm nay Thịnh phu nhân và Chủ tịch Thịnh tham gia tiệc tối, chỉ sợ không đến nửa đêm thì chưa về. Thịnh tổng là tổng tài bá đạo đam mê tăng ca, sẽ không trở về quá sớm. Nói cách khác, chỉ cần cô đi ngủ sớm một chút, nửa đêm không chạy loanh quanh ra khỏi phòng, nhất định có thể hoàn mỹ tránh thoát tất cả các Boss.
Tần Thi Nghi quả thực vui mừng khôn xiết, nhận điện thoại của chú Lâm, liên tục nói vài tiếng không cần chú lên đón, một tay kéo vali hành lý, một tay nắm anh bạn nhỏ xuống tầng.
Không có nhóm Boss ở biệt thự Thịnh gia, thì đây chính là thiên hạ của mẹ con Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt. Vừa về đến nhà, thím Lưu liền tới hỏi hai mẹ con buổi tối muốn ăn món gì, phòng bếp đang chuẩn bị nấu cơm.
Tần Thi Nghi tò mò hỏi: "Tiểu Kiệt ngày thường thích ăn món gì ạ?"
Ý cười nơi đáy mắt thím Lưu càng sâu, trước kia tuy rằng Tam thiếu phu nhân làm mẹ không tận chức, nhưng giờ đã biết quan tâm Tiểu thiếu gia, còn nỗ lực tìm hiểu sở thích của Tiểu thiếu gia. Chỉ cần có tâm, sau này Tam thiếu phu nhân chắc chắn có thể trở thành người mẹ thành công. Như vậy nghĩ, thím Lưu không tiếc công dạy bảo, chỉ điểm một đống lớn về thói quen ẩm thực của Tiểu thiếu gia, cuối cùng tổng kết nói: "Kỳ thật so với Tam thiếu gia, Tiểu thiếu gia thật sự không kén ăn. Dì Lâm phụ trách chăm sóc Tiểu thiếu gia xin nghỉ nửa ngày, chắc hẳn buổi tối mới trở về, đến lúc đó Tam thiếu phu nhân có thể hỏi lại dì Lâm, dì Lâm càng thêm hiểu rõ ràng thói quen của Tiểu thiếu gia."
Trước đó Thịnh phu nhân đã nói qua chuyện này với Tần Thi Nghi, hiện tại thím Lưu thẩm nhắc lại lần nữa, Tần Thi Nghi tự nhiên nhớ kỹ: "Vâng, đến lúc đó cháu lại nhờ dì Lâm chỉ dạy thêm."
Thím Lưu mỉm cười, nói: "Nếu Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia không yêu cầu gì, vậy thím dựa theo ngày thường chuẩn bị món ăn nhé?"
Tần Thi Nghi nhìn thoáng qua Thịnh Dục Kiệt, thấy cậu nhóc không có ý phản đối, tự nhiên gật đầu: "Thím Lưu cứ làm đi ạ."
Lưu thẩm lại cười nói: "Thiếu chút nữa thì quên nói cho Tam thiếu phu nhân, ngày thường Tiểu thiếu gia thích ăn đồ ngọt, phu nhân sợ Tiểu thiếu gia ăn nhiều hỏng răng, nên không cho Tiểu thiếu gia ăn nhiều. Cùng lắm là sau bữa cơm trưa và chiều, cho phép Tiểu thiếu gia ăn một miếng bánh kem nhỏ."
"Thật ạ?" Tần Thi Nghi vô cùng ngoài ý muốn, không ngờ anh bạn nhỏ có tiềm chất tổng tài bá đạo, cư nhiên thích đồ ngọt?
Không nhịn được nhìn thoáng qua Thịnh Dục Kiệt một cái, thình lình thấy vành tai cậu nhóc ửng đỏ, ánh mắt lập loè, Tần Thi Nghi biết ngay thím Lưu nói không sai.
Đúng lúc chú Lâm lấy vali hành lý từ cốp xe ra, kéo tới chỗ Tần Thi Nghi, muốn hỏi cô có phải mang lên tầng luôn không để ông xách lên. Nghe thấy lời thím Lâm nói, chú Lâm vui cười hớn hở cắm thêm một câu: "Lại nói, thím Lưu làm đồ ngọt ngon, Tiểu thiếu gia thích ăn nhất, không biết mấy ngày nay Tiểu Trương học được chưa."
Tần Thi Nghi kéo tay Thịnh Dục Kiệt, cười nói: "Nếu Tiểu Kiệt thích, không bằng lát nữa thím Lưu dạy cả cháu làm với được không ạ?"
Thím Lưu hơi sửng sốt, cười càng thêm vui sướng, thấy thái độ Tần Thi Nghi ôn hoà hơn so với dĩ vãng, cũng mừng rỡ thân cận cùng cô, giọng điệu mười phần nhẹ nhàng, mang theo chút ý trêu ghẹo: "Vậy Tam thiếu phu nhân cần phải học cho tốt đấy."
"Thím Lưu cứ yên tâm đi. Trước kia là do cháu không thích vào phòng bếp, hiện tại có tâm, sao có thể không học tốt?"
Tần Thi Nghi nói mạnh miệng là vì có căn cứ, trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm, ba anh em bọn họ từ nhỏ đã biết tự mình nấu cơm xào rau. Tuy rằng sau này bởi vì thành tích học tập của cô tốt, cả nhà đều rất ít cho cô làm này làm kia, nhưng tay nghề của Tần Thi Nghi so ra không kém mẹ cô nhiều lắm.
Nói xong, Tần Thi Nghi đơn giản bế Thịnh Dục Kiệt bên cạnh lên, tủm tỉm cười đùa: "Bảo bối, chúng ta cùng nhau học thím Lưu làm bánh kem được không? Về sau đi nước Mỹ, hai mẹ con mình có thể tự làm."
Thịnh Dục Kiệt theo thói quen vùi mặt vào cổ Tần Thi Nghi, chỉ ngọt ngào trả lời một từ "Vâng.".
(*) Quyển địa tự manh: Một thuật ngữ thông dụng trên mạng có nghĩa là tự giải trí trong một vòng tròn nhỏ, nghiện sở thích riêng của mình và không muốn làm phiền người khác cũng không muốn bị người khác làm phiền. (Baidu)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT