Hai mẹ con thân mật trở về phòng bệnh, Tần Thi Nghi bế Thịnh Dục Kiệt tới chỗ sô pha, mở TV cho con, dặn dò nói: "Bảo bối, con xem phim hoạt hình một lát nhé. Mẹ đi tắm cái đã."
Thịnh Dục Kiệt ôm cổ Tần Thi Nghi cọ một chút, rồi mới trượt từ trên người cô xuống, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, gật đầu nói: "Mẹ mau đi."
Nói xong, đã mở to mắt theo dõi TV.
Quả nhiên là trẻ con ngày thường dù thông minh hay trưởng thành sớm, thì cũng không trốn thoát được sự dụ hoặc của phim hoạt hình. Tần Thi Nghi nghĩ vậy, tâm tình vui sướng cầm đồ ngủ vào phòng tắm.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Tần Thi Nghi ôm con trai ngủ qua đêm, Thịnh Dục Kiệt cũng là lần đầu tiên theo mẹ mình ngủ buổi tối, hai mẹ con đều có cảm giác vô cùng mới mẻ. Mới mẻ đến mức buổi tối Tần Thi Nghi cái gì cũng chưa làm, chỉ dựa vào sô pha cùng con trai xem phim hoạt hình gần một tiếng rưỡi, mà không cảm thấy nhàm chán, ngược lại chưa đã thèm.
Nhưng Thịnh Dục Kiệt đã bắt đầu ngáp, chắc hẳn ngày thường đến khoảng thời gian này sẽ đi ngủ. Tần Thi Nghi cân nhắc, đứng dậy vỗ vỗ cậu nhóc: "Bảo bối, tắt TV thôi, chúng ta rửa mặt đi ngủ."
Thịnh Dục Kiệt ngoan ngoãn ấn điều khiển từ xa, màn hình TV tối đen, cậu nhóc cất điều khiển từ xa xong, liền định trượt từ trên sô pha xuống dưới đất.
Tần Thi Nghi nhìn bàn chân trắng trắng mềm mềm của cậu nhóc, bỗng nhiên nghĩ đến: "Bảo bối, có phải con đã quên mang dép lê đến đây rồi không? Con xuống là phải rửa lại chân đó."
Thịnh Dục Kiệt nhớ đến đồ dùng cá nhân là do mình tự sắp xếp, bà nội cũng chưa xem qua, kết quả quên mất mang dép lê. Khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, thiếu chút nữa dúi đầu vào trước ngực.
"Vậy cứ để mẹ bế con đi rửa mặt nhé." Tần Thi Nghi cười tủm tỉm nói xong, không đợi cậu nhóc phản ứng, liền tiến lên bế người đi luôn.
Tần Thi Nghi rửa mặt cho Thịnh Dục Kiệt trước, đem anh bạn nhỏ thơm tho mềm mại đặt lên giường. Thời điểm cô chuẩn bị đi rửa mặt, nhạc chuông điện thoại bỗng vang lên, bởi vì tinh mắt nhìn thấy tên Thịnh phu nhân, Tần Thi Nghi trực tiếp nhận cuộc gọi.
"Mẹ."
Thịnh phu nhân ở đâu kia điện thoại giọng điệu tràn đầy không yên tâm, hỏi: "Thư Nghi à, đã hơn chín giờ, Tiểu Kiệt ngủ rồi sao?"
"Con vừa mới rửa mặt cho cháu xong, đang chuẩn bị ngủ."
"Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để Tiểu Kiệt chơi muộn quá, đồng hồ sinh học rối loạn mai không dậy được." Thịnh phu nhân còn chưa yên tâm, tinh tế dặn dò: "Đúng rồi Thi Nghi, Tiểu Kiệt trước khi ngủ phải uống một cốc sữa bò, sữa bột để trong ba lô, con pha cho thằng bé một ly, uống sữa bò sẽ ngủ ngon hơn."
"Con biết rồi ạ." Tần Thi Nghi quay đầu, nhìn cậu nhóc nằm trên giường dùng chăn tự bọc mình kín mít, đôi mắt to ngấn nước nhìn cô, Tần Thi Nghi cười nói: "Mẹ không dặn dò gì nữa, vậy con đi pha sữa bò trước. Mẹ và Tiểu Kiệt nói chuyện một lát nhé?"
Thịnh phu nhân vội không ngừng nói: "Được được, con cứ đi đi, để mẹ tâm sự với Tiểu Kiệt, không nghe thấy thằng bé gọi bà nội, mẹ thật đúng là không ngủ được."
Tần Thi Nghi đưa điện thoại cho Thịnh Dục Kiệt, rồi ra chỗ ba lô của cậu nhóc tìm sữa bột, đun nước sôi, pha sữa bột, chờ sữa bột nguội bớt. Thịnh phu nhân ở đầu bên kia mới lưu luyến không rời cúp điện thoại, Tần Thi Nghi đưa cốc sữa bột độ ấm vừa đủ cho Thịnh Dục Kiệt, sau đó mới đi rửa mặt.
Rửa mặt xong đi ra, đã thấy cậu nhóc uống sạch cốc sữa bò, Tần Thi Nghi cười cầm lấy cái cốc, không chê phiền toái bưng một cốc nước ấm tới, lần này trực tiếp đưa đến bên miệng cậu nhóc: "Vừa mới uống sữa bò, con xúc miệng đi rồi hãy ngủ."
Thịnh Dục Kiệt xinh đẹp tinh xảo tựa như búp bê sứ, mặc người khác bài bố. Tần Thi Nghi quả thực yêu đến tận xương, ở chung với Thịnh Dục Kiệt thời gian càng dài, lòng cô càng thêm bĩnh tĩnh, trên người cậu nhóc có một loại không khí khiến người ta cảm giác rất an tâm. Đại khái là do cuộc sống mới đã có mục tiêu, nên trong lòng cô không còn canh cánh mãi quá khứ nữa, gia đình và những ngọn núi, thật sự giống như kiếp trước của cô.
***
Một đêm ngon giấc, thời điểm Tần Thi Nghi tỉnh dậy, Thịnh Dục Kiệt còn đang ghé vào ngực cô ngủ, vẻ mặt rất ngọt ngào. Cơ thể trẻ con ấm áp, dễ chịu tựa như cái bếp lò nhỏ dán lên người Tân Thi Nghi. Cũng may phòng bệnh mở điều hoà bằng không cả người cô nhất định sẽ bị nóng đổ mồ hôi. Nhưng mùa đông mà ôm cậu nhóc ngủ thật đúng là không tồi, đẳng cấp làm ấm giường này không phải dạng đùa đâu.
Nghĩ vậy, Tần Thi Nghi không nhịn được duỗi tay, vuốt mái tóc vì ngủ mà rối bù của Thịnh Dục Kiệt, thuận tiện sờ soạng cái trán bóng loáng một phen. Vừa thu tay về, liền phát hiện hàng lông mi dài cong vút của cậu nhóc hơi rung động, cô mỉm cười lẳng lặng nhìn. Quả nhiên giây tiếp theo, Thịnh Dục Kiệt mở mắt.
Anh bạn nhỏ vừa mới tỉnh dậy đôi mắt không trong trẻo giống thường ngày mà phủ một lớp sương mù mênh mông, chắc chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Lúc cậu nhóc nhìn thấy Tần Thi Nghi bộ dạng hình như rất kinh ngạc miệng nhỏ mở thành nửa hình tròn, mắt trợn tròn không chớp nhìn cô. Siêu đáng yêu, nếu không phải biết tính cậu nhóc sĩ diện bị cười to ngay trước mặt, cậu nhóc nhất định sẽ thẹn quá hoá giận, thì Tần Thi Nghi đã sớm không nhịn được cười ha ha.
Không muốn chọc con trai bảo bối nhà mình xù lông, Tần Thi Nghi vất vả nhịn cười, cúi đầu hôn lên khuôn mặt của cậu nhóc: "Chào buổi sáng bảo bối, chúng ta nên dậy thôi. Chờ lát nữa bà Lưu và mọi người sẽ qua đây xử lý thủ tục xuất viện."
Mới vừa tỉnh ngủ phản ứng của Thịnh Dục Kiệt rõ ràng chậm hơn nửa nhịp so với ngày thường. Chẳng những không chú ý việc mẹ mình tươi cười quá sáng lạn, thậm chí khi nghe mẹ nói, còn nghiêng nghiêng đầu, ngây thơ hỏi: "Bà Lưu qua đây xử lý thủ tục xuất viện, tại sao chúng ta lại phải dậy sớm?"
Bộ dạng cậu nhóc quá đáng yêu làm Tần Thi Nghi hận không thể nâng con trai bảo bối thơm vài cái. Nhưng cô nhịn xuống, kiên nhẫn giải thích với cậu nhóc: "Chúng ta dậy sớm một chút, vậy sẽ có thời gian dọn dẹp đồ đạc thoả đáng. Chờ bà Lưu và mọi người tới, chúng ta có thể trực tiếp trở về nhà, không cần để bọn họ đợi lâu."
Lúc này Thịnh Dục Kiệt mới gật gật đầu.
Tần Thi Nghi rốt cuộc không nhịn nổi, vân vê đầu nhỏ tóc tai lộn xộn của cậu nhóc một phen, cười tủm tỉm nhắc nhở: "Đừng bảo con quên rồi nhé. Hôm nay chúng ta định ra ngoài ăn uống, dạo phố, xem phim. Xuất viện sớm một chút, liền có thể đi chơi nhiều hơn một lát, đúng không nào?"
Mắt Thịnh Dục Kiệt rõ ràng sáng lên, Tần Thi Nghi vén chăn xuống giường, bế con trai vào nhà vệ sinh rửa mặt trước, sau đó đặt cậu nhóc ngồi xuống sô pha rồi Tần Thi Nghi mới tự đi rửa mặt.
Lúc cô quay lại thấy cậu nhóc vẫn đang ngồi ở cô pha không nhúc nhích, mặt ngơ ngác đáng yêu. Mắt Tần Thi Nghi sáng lên, cầm lấy quần áo của cậu nhóc, cười tủm tỉm dỗ: "Bảo bối, mẹ thay quần áo cho con nhé?"
Thịnh Dục Kiệt gật đầu theo thói quen, không đợi Tần Thi Nghi hành động, cậu nhóc bỗng lập tức phản ứng, nhanh chóng cầm quần áo trong tay mẹ, gấp không chờ nổi nói: "Mẹ, con sẽ tự mặc!"
Tần Thi Nghi bóp cổ tay, sớm biết vậy đã không hỏi ý kiến cậu nhóc trước, dựa vào biểu tình ngơ ngác đáng yêu vừa rồi cô khẳng định mình nhất định có thể muốn làm gì thì làm.
Tuy trong lòng tiếc nuối nhưng trên mặt Tần Thi Nghi vẫn duy trì vẻ mặt người mẹ hiền lành dịu dàng, mỉm cười dặn dò: "Vậy bảo bối tự thay quần áo nhé. Mẹ vào nhà vệ sinh thay quần áo."
Đừng thấy Thịnh Dục Kiệt tuổi còn nhỏ, lại xuất thân hào môn, gia giáo của cậu nhóc không kém chút nào, năng lực tự gánh vác vô cùng mạnh. Chẳng những tự mình mặc quần áo, mặc xong còn biết gấp gọn quần áo đã thay ra, tuy nhỏ nhưng rất để ý hình tượng.
Tần Thi Nghi thay quần áo xong, vừa mở cửa nhà vệ sinh liền thấy Thịnh Dục Kiệt đứng ngoài, mắt trông mong nhìn cửa nhà vệ sinh, chờ cô ra. Phòng bệnh không tiện bằng ở nhà, chỉ trong nhà vệ sinh mới có gương.
Lúc này Thịnh Dục Kiệt rất sốt ruột, Tần Thi Nghi vừa mới bước một chân ra, cậu nhóc liền chui ngay vào nhà vệ sinh. Trong lòng Tần Thi Nghi tò mò nên không vội vã đi ra ngoài, mà ung dung đứng ở cửa xem con trai muốn làm cái gì, nào biết cậu nhóc vừa đứng trước gương, nhìn thấy kiểu tóc mới rối bù của mình thì sợ ngây người, dáng vẻ như vừa chịu đả kích lớn. Tần Thi Nghi vội tiến lên an ủi: "Không sao bảo bối, chúng ta xả ướt tóc, dùng máy sấy thổi một lát, con sẽ lại biến thành anh bạn nhỏ đẹp trai."
Vì thế thời điểm thím Lưu và mọi người qua đây đón Tần Thi Nghi xuất viện, liền nhìn thấy Tần Thi Nghi cầm máy sấy, cẩn thận sấy tóc cho Thịnh Dục Kiệt.
Thím Lưu tò mò: "Tam thiếu phu nhân buổi sáng gội đầu cho Tiểu thiếu gia sao?"
"Không đâu." Tần Thi Nghi ngẩng đầu nhìn bà ấy, bất đắc dĩ trả lời: "Tiểu Kiệt ngủ tóc bị rối, nên cháu sấy vào nếp cho gọn gàng thôi."
Lưu thẩm càng kinh ngạc hơn: "Bình thường Tiểu thiếu gia ngủ rất ngoan, cả đêm ít xoay người, sao hôm nay ngủ lại bị rối tóc?"
Tần Thi Nghi vừa định trả lời, bỗng chú ý thấy tai con trai mình chuyển thành màu hồng phấn từ khi nào, vội đem lời muốn nói nuốt xuống, chỉ nhún vai với thím Lưu.
Thím Lưu cũng không truy hỏi kỹ càng, chỉ cười nói: "Tam thiếu phu nhân, có phải tất cả đồ đạc đều để ở trên bàn không? Thím bảo chú Lâm mang xuống trước."
"Đồ đạc thu thập xong cả rồi, cứ mang xuống thôi ạ." Tần Thi Nghi một bên giúp con trai sấy tóc, một bên hỏi: "Đúng rồi, làm xong thủ tục xuất viện chưa ạ?"
"Làm xong rồi, cháu rời đi lúc nào cũng được."
"Vậy sấy tóc xong liền đi." Tần Thi Nghi nói, lại cúi đầu hỏi Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối con có đói bụng không?"
Thịnh Dục Kiệt lắc đầu. Thím Lưu cười nói: "Tam thiếu phu nhân, ở nhà đã nấu cơm sáng, phu nhân đang chờ hai người về ăn!"
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tần Thi Nghi biết ngoại trừ thời điểm mang thai và cho bú, cô mới sống ở biệt thự của Thịnh gia, Thịnh Dục Kiệt vừa dứt sữa cô liền dọn ra ngoài ở. Vốn tưởng rằng lần này cô xuất viện, cũng là về nhà của mình, không ngờ Thịnh phu nhân muốn cô về biệt thự chính, đây là ý gì? Hay bởi Thịnh Dục Kiệt ở chỗ này, nên mới đưa bọn họ về biệt thự của Thịnh gia trước?
Lòng Tần Thi Nghi hoài nghi, nhưng vẫn không chút để ý hỏi: "Đúng rồi, sao hôm nay Tiểu Trương không tới, không phải cô ấy lười biếng chứ?"
"Tam thiếu phu nhân có điều không biết, phu nhân thừa dịp mấy ngày nay cháu nằm viện, bảo thím dạy Tiểu Trương nấu nướng. Tiểu Trương trẻ tuổi, tay nghề kém hơn với thế hệ trước như chúng ta, dạy tốt, về sau sẽ chăm sóc các cháu càng tốt hơn."
Tần Thi Nghi tự động đem "Các cháu" mà thím Lưu nói trở thành cô và Thịnh Dục Kiệt, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, liền ra vẻ tùy ý nói: "Như vậy cũng tốt, chỉ là Tiểu Trương mỗi ngày ở bên chỗ mẹ, không biết trong nhà có dọn dẹp sạch chưa nữa."
Thím Lưu cười nói: "Tam thiếu phu nhân, phu nhân nói, hai ngày này cháu cứ ở biệt thự chính của Thịnh gia. Dù sao thứ hai phải bay sang Mỹ rồi, nên lười chuyển đến dọn đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT