Lang từ trên cao nhìn thư sinh hồi lâu rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
Hắn vung vẩy rũ tuyết dính trên lông, ngồi xổm trước mặt y, “Ta đi chưa bao lâu sao ngươi đã gầy thành như vậy? Ăn uống không tốt chút nào.”
Thư sinh mãi mới hết ngốc, chỉ mặt lang không nói lên lời, “Ngươi, ngươi…”
“Ta ngày càng phong lưu anh tuấn?” Hắn buông lời bỡn cợt.
Ai có thể nhìn ra một cái đầu sói thì đẹp đẽ chỗ nào chứ?
Cứ tưởng rằng hắn sẽ biến mất mãi mãi, không ngờ lúc bản thân quyết ý quên đi, tên súc sinh này lại xuất hiện.
Thư sinh đột nhiên trở nên giận dữ. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, hắn coi đây là nơi nào ha? Hôm nay đến đùa cợt mình một phen, ngày khác chán ghét liền biến mất không tăm hơi! Y chịu không nổi, chịu không được nữa!
“Ngươi tỏ thái độ gì vậy? Đã lâu không gặp, còn không mau nghênh đón ta! Tiểu thư sinh này, ta từ rất xa chạy đến đây đón giao thừa cùng ngươi, thế mà ngay cả chén nước ngươi cũng không mời ta. Bên ngoài lạnh muốn chết!”
Hình như vẻ mặt lang có chút không ổn. Thư sinh nghĩ rằng mình hoa mắt.
“Không phải ngươi biết bay hay sao, tại sao… toàn tuyết vậy?”
Lang hừ một tiếng, vặn cổ, không thèm đáp lời.
Tuyết từ da lông rớt xuống rào rào, chắc hẳn đã chạy một quãng không ngắn. Thấy hắn không nói, thư sinh cũng không hỏi. Ai ngờ y không hỏi làm hắn càng khó chịu.
“Chạy suốt đêm, đói chết mất.” Lang chớp chớp mắt, lộ ra cả bầu trời oán hờn.
“Ta mang đồ cho ngươi ăn.”
“Ta muốn ăn thịt.”
Thư sinh nhìn khuôn mặt ủy khuất của hắn, cũng không còn tức giận. Y chính là người không có cốt khí nhẹ dạ cả tin, nếu không lúc trước đã chẳng ngốc nghếch đến nỗi cứu cái con sói vong ân phụ nghĩa này. “Có thịt, có thịt. Ngươi mau biến thành người chui vào chăn cho ấm đi.”
Lang chăm chăm nhìn y, mắt phát sáng liếm mép, “Ăn thịt xong sẽ ấm.”
Thư sinh đem hơn phân nửa mâm cơm tất niên cho hắn, chẳng hề cảm thấy đau lòng, thậm chí còn vui vẻ. Y vốn nghĩ lần này lại lẻ loi đón năm mới, yêu tinh này xuất hiện thật sự mang cho bản thân kinh hỉ rất to lớn.
Có người cùng mình trong đêm giao thừa sau bao nhiêu năm cô đơn…
Cho dù chỉ ngồi cạnh, nửa câu không nói, chút ấm áp như vậy cũng làm con người ta tan chảy.
Hai chân trước của lang ghé trên bàn cào bới bát đĩa, rất nhanh đã giải quyết xong cả bàn thức ăn nóng hổi.
Thư sinh nhìn hắn, hỏi: “Sao không hóa thành người?”
Bộ dạng ăn cơm bốn chân này thật sự không thuận tiện.
Lang không trả lời, ai oán liếc y một cái, vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ chút thịt còn lại trong đĩa rồi mới để xuống bàn.
Thư sinh đành thu dọn tàn cục. Y nhìn bốn chân lang đều dính bùn, không biết hắn đã chạy bao nhiêu, nghĩ có chút đau lòng.
Thư sinh bưng chậu khăn đến, nói: “Ta lau chân cho ngươi.”
Lang không hé răng, ngoan ngoãn đặt hai chân lên đùi y. Lau xong chân trước, thư sinh ngồi xổm xuống tỉ mỉ lau chân sau cho đến khi thật sạch sẽ.
Bóng đêm thâm sâu, tiếng pháo trong thôn dần biến mất. Một người một lang ngồi dưới đèn, mắt to chừng mắt nhỏ, hồi lâu lang mới lên tiếng, “Ta mệt.”
“Vậy lên giường nghỉ đi.”
“Ngươi đi cùng ta.” Móng sói kéo kéo tay áo đối phương.
Y có chút sợ hãi, nhưng nghĩ hắn mệt nhọc chắc sẽ không gây sự gì đâu nên đành đáp ứng.
Khi đã bị lang kéo loạn y phục, bị vật ngửa giữa giường, thư sinh mới cảm thấy mình thật ngu xuẩn. Tại sao ta có thể khinh suất với cái tên lang yêu đại vô sỉ này cơ chứ?
Lang ngắm nhìn thư sinh, cảnh xuân nửa kín nửa hở thật câu dẫn đến cực điểm. Hắn rời đi đã lâu, từ đó đến giờ chưa được nếm chút “thịt” của tiểu thư sinh, lúc ăn cơm nửa thân dưới đã sớm dựng đứng như gậy sắt!
Thư sinh vừa giãy giụa, vừa ra sức mắng chửi, nhưng tất cả đều vô ích.
“Đồ súc sinh! Vô liêm sỉ! Mau cút ra!”
“Ta vốn không phải người.” Hắn liếm hai hạt đậu đỏ trên ngực thư sinh, lập tức cảm nhận mĩ vị tuyệt hảo gấp ngàn lần món thịt vừa ăn bèn ra sức luân phiên hút cắn hai vật nhỏ cho chúng trồi lên.
“Ô…” Thư sinh sớm bị lang dạy dỗ thành thói, đối phương nắm rõ tất cả điểm mẫn cảm trên người y, chẳng mấy chốc toàn thân thư sinh đã nhũn ra như nước, chỉ có thể cắn môi rên nhẹ.
Chốc lát sau thì hoàn toàn mặc hắn định đoạt.
“A, ngươi… Không muốn, không muốn, ngươi mau biến về hình người… A!”
Cái lưỡi dài giảo hoạt đã tiến vào tiểu cúc mẫn cảm, chọc khuấy vách ruột, tiếng nước kêu lép nhép dâm mĩ. Thư sinh đáng thương không thể chịu nổi sự xâm lấn vừa trơn vừa mềm với cái lưỡi ẩm ướt đầy thịt, toàn thân mềm nhũn, tứ chi như có kiến bò.
Lang im lặng, đưa lưỡi càng nhập càng sâu. Tiểu huyệt bấy lâu chưa được tưới tắm tự động co rút run rẩy nhè nhẹ.
Cho đến khi huyệt nhỏ đã thích ứng, cửa huyệt mềm mại đóng mở, lang mới rút lưỡi ra.
Móng sói cố định hai bên người thư sinh, nhìn mặt y bị kích thích đỏ bừng như nhỏ máu hắn cũng không kìm hãm được nữa. Côn thịt bự chảng sừng sững chặn cửa động, hung hãn đâm vào làm thư sinh trợn trắng mắt.
“Aaaaaa…”
Lang thở dồn dập, ghim chặt người y tấn công liên hồi. Thư sinh đã lâu chưa chịu đả kích vĩ đại như vậy, cảm giác trướng đau như bị đâm thủng khắc sâu vào từng mạch máu. Trong phút chốc y vô cùng sợ hãi mình sẽ chết dưới thân lang.
Dĩ nhiên là thư sinh không chết được, chỉ là bị thao chết đi sống lại. Bên ngoài gió lạnh phần phật nhưng được bộ lông thật dày ấp ủ, cộng với vận động kịch liệt, càng lúc thư sinh càng thấy nóng ran toàn thân.
Gậy thịt lần lượt đi vào độ sâu đáng sợ, nghiền nát từng điểm mẫn cảm ẩn sâu bên trong. Thư sinh bị thao đến chãy dãi ròng ròng, thần trí cuồng loạn. Không biết đã trải qua bao nhiêu hồi chết đi sống lại, chỉ nhớ đến cuối cùng thứ to lớn đáng sợ của lang thúc sâu một cái, mãnh liệt cuộn trào phóng ra bên trong thư sinh.
Y đã rút cạn khí lực đến nỗi không nhấc nổi đầu ngón tay.
Lang kiên nhẫn đợi đối phương hấp thu toàn bộ tinh hoa của mình, từ từ rút ra. Nhưng sau đó thư sinh lại có cảm thấy thứ gì đó trơn nhẵn tròn tròn tựa như hạt châu chậm rãi bị nhét vào cơ thể mình.
“Ngươi định làm gì?” Thư sinh kinh sợ.
“Ta sẽ không làm tổn thương ngươi.” Nói xong hắn lại nhét cái thứ nghiệt côn vào công thành chiếm đất.
“A… Không được…”
Ngu ngốc, sau này ta với ngươi có thể cùng một chỗ, chẳng lẽ ngươi không vui sao?” Lang liếm đi vệt nước trên mặt y.
“Cái g…” Thư sinh ngốc nghếch không thể tin vào tai mình nữa.
“Ta tốt xấu gì cũng là Lang vương, ta cuối cùng cũng phải vì chúng lang trong núi làm một chút chuyện gì đó chứ, tỉ như sinh… Lang vương tương lai.”
“Sinh lang?” Thư sinh không hiểu.
“Sao ngươi đần vậy nhỉ?” Đâm một phát.
“A, không… Bỏ ta ra, ô a…”
“Mới bắt đầu thôi, tên ngốc!” Lang thở dốc bên tai thư sinh. Rất nhanh hai bọn họ lần nữa rơi vào sóng tình hung mãnh như thủy triều bỏ mặc tất cả ngoài tai.
Vài ngày sau thôn dân đột nhiên phát hiện, Lang tiên sinh đã về rồi! Mọi người vô cùng hân hoan chào đón hắn.
Khoảng thời gian như trước dường như trở lại, bọn họ sống ở trong thôn, gà gáy sáng thì đi, hoàng hôn khói bếp lại dắt hài tử về nhà.
…
“Trước ta vốn tính về núi xem xét một lát, dự định nhiều nhất là một ngày sẽ quay lại. Ai dè trong núi xảy ra chuyện làm ta trễ nải một thời gian. Phiền phức được giải quyết lại đến bọn bô lão hỏi chuyện ta xuống núi thế nào rồi. Ta nói không thích mẫu lang, chỉ thích thư sinh ngốc thôi, thế là bị mấy lão hợp lực nhốt lại. Nhưng ta thần võ anh minh thế nào cơ chứ, sau đó nghĩ cách trốn được. Nhưng dù gì cũng là Lang vương, đâu thể chỉ lo tư dục cá nhân nên ta lại suy nghĩ làm cách nào để vẹn toàn đôi bên…”
Cho nên trong bụng thư sinh đang phát nhiệt, thậm chí có chút động tĩnh kì quái đều là do viên đan của lang làm ra.
“Ta liền lên thiên đình trộm sinh tử quả khiến nam nhân cũng có thể thụ thai. Nào ngờ bị lão già thối Kim hoa thượng tiên phát hiện, lão truy ta một đường dài, suýt thì hủy cả nguyên thần của ta. Nhưng ta đây đường đường là Lang vương anh minh lỗi lạc, cuối cùng cũng thuận lợi chạy thoát ha ha ha.”
Chẳng trách mấy nay hắn không thể biến thành hình người, hóa ra là bị thương. Nhưng bị thương mà vẫn ấy ấy trên giường… Có thể thấy vết thương cũng không nghiêm trọng lắm.
“Lang ca ca, tiểu thư sinh nhà ngươi bị ngươi làm cho mang thai rồi, y còn không tức chết sao?”
“Khụ khụ, ta còn chưa nói cho y biết.”
“Uầy… Nhưng bụng y ngày càng to, liệu che dấu được đến bao giờ?”
“Ngươi suốt ngày chui lủi trong thủy hang, đầu cũng bị ngấm nước luôn hả?” Lang anh tuấn lỗi lạc lừ ốc đồng tiểu tinh dâm đãng kia một cái. “Ta không để y tự sinh, sinh tử quả không phải nhục thai bình thường mà là thai tinh, tiểu lang nhi vừa ổn định thì ta sẽ lấy chúng ra. Y có gì phải giận? Lại nói nếu y thật sự giận, hiện ta đã cho y một nửa thọ mệnh, lâu như vậy ta thử xem giận cả đời được không!”
“Điều này cũng đúng ha. Vậy là ta có thể sinh cho chủ nhân mấy tiểu điền loa (ốc con)được rồi.” Tiểu yêu tinh nuốt nước bọt, tưởng tưởng đến cảnh mình bị một đàn ốc con xinh xắn bao quanh.
“Ngươi lấy được sinh tử quả rồi hãy nói tiếp.”
Lang ngạo mạn đứng lên, phủi mông một cái, “Ta về đây, giờ này nên đến trường học rồi.”
“Được rồi.” Tiểu yêu tinh đứng lên tiễn lang tới cửa, từ xa phất tay, “Cho ta gửi lời hỏi thăm thư sinh.”
Lang không quay lại trả lời người phía sau nữa, chậm rãi trở về con đường quen thuộc của mình.
Núi xa như đại*, vạn dặm trời quang, năm tháng trôi qua, có thể gặp được tên ngốc làm bạn với mình cả đời cũng rất thú vị.
*Than màu xanh đen để vẽ lông mày của phụ nữ thời xưa.
Chính văn hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT