Mây đen gió lớn dọa lòng người. Đêm nay không trăng, một chấm sáng nhỏ cũng không có, sơn thôn xa xa lập lòe mấy mảnh đèn dầu, làm người ta có chút ớn lạnh.
Thư sinh bị lang ôm trong lồng ngực. Bọn họ chân không chạm đất, bên tai gió rú vù vù, bắt đầu bay vào không trung.
Thư sinh níu chặt quần áo đối phương, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ hơi động đậy thì sẽ ngã xuống tan xương nát thịt.
Lang nói: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi.”
Thế là thư sinh liền không còn sợ hãi như vậy nữa.
Hai người bay chưa bao lâu, chỉ trong khoảnh khắc đã lạc tới một ngôi nhà xa lạ.
“Nơi này là…” Thư sinh nhìn bốn phía tối đen như mực, nhất thời không thể phân rõ phương hướng.
Lang đặt ngón trỏ lên môi, “Đừng lên tiếng.” Người bên cạnh vội vàng gật đầu.
Lang kéo y tới một căn phòng nhỏ. Tối tăm không rõ nên thư sinh đành mặc hắn dẫn dắt. Chưa đi được bao xa, mấy tiếng rên rỉ ái muội đã chui vào lỗ tai.
“!”
Loại âm thanh này với y đã quá quen thuộc, nhưng vừa nghe thấy đã đỏ bừng mặt, cũng lập tức dừng bước.
Yêu tinh này dẫn y tới núp góc tường nghe trộm?! Thật sự là quá đáng giận!
Y không chịu đi, lang kéo y đi, thư sinh lắc đầu nguầy nguậy liên tục muốn thối lui. Ngay lúc này, từ căn phòng kia truyền ra một tiếng, “Ngưu ca…”
Giọng này chắc chắn là của một nam nhân, thế nhưng khàn khàn phóng đãng. Hơn nữa miệng hắn kêu “Ngưu ca”, chẳng phải hắn đang “ư a” cùng với tên kia, sao lại cũng là nam?! Hả hả hả? (○▽○)
Thư sinh tức khắc kinh ngạc đến ngây người.
Hành vi của y với lang, y luôn cảm thấy đáng xấu hổ, cảm thấy bản thân không mặt mũi nào cưới vợ sinh con nữa, không mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông, đối mặt với dân làng cũng vô cùng lúng túng.
Lại chẳng nghĩ tới, trong thôn cũng có người giống bọn họ!
Thư sinh ngây người bất động, lang tiến lên bế y, rồi sau đó bay đến cửa sổ.
Con người thật là phiền phức, một tiếng rắm cũng có thể dọa thành như vậy. Rõ ràng chỉ sống mấy chục năm, thế mà phải tuân thủ bao giáo điều tẻ nhạt. Biết bao người đến già vẫn chưa từng được tùy ý khoái hoạt ngày nào. Sống thật uống phí!
Lang giơ tay vẽ vòng tròn, cửa sổ như bị chọc mất cái lỗ to nửa trượng*, cảnh trong phòng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt thư sinh.
*Trượng (Trung Quốc): đơn vị đo đạc của Trung Hoa cổ, một trượng dài 3.33 m. Do đó, nửa trượng khoảng 1.6 m (trong truyện chắc nói đường kính cái lỗ dài nửa trưởng).
Thư sinh kinh hãi, suýt chút nữa kêu lên.
Lang đưa tay che miệng y, cắn cái lỗ tai, “Bị phát hiện ta cũng mặc kệ.”
Thư sinh mặt đỏ tía tai, không thể đi không thể nói, tức giận muốn chết!
“Ngưu ca, của ngươi thật lớn… Ta thực sự không chịu nổi, a a…”
“Ngốc nào, làm sao không được? Phía trước của ngươi không phải phấn chấn lắm sao? Phía sau cũng rất có sức.”
Hai thân thể cường tráng lõa lồ ghé vào tủ quần áo, hoa cúc người phía trước bao bọc lấy trụ thịt người phía sau, tiếng va chạm “bạch bạch bạch” vang vọng khắp gian phòng.
Cái tủ đáng thương thỉnh thoảng cũng bị làm đâm phát ra tiếng “cọt kẹt” như sắp gãy.
Vóc dáng hai người kia không khác nhau mấy, đều tóc đen áo choàng đưa lưng về phía cửa sổ, đến tột cùng cũng không rõ là ai.
Nhưng chỗ thịt thể nối liền, nghiệt căn liên tục ra vào khiến dâm thủy sủi bọt lép nhép. Chẳng biết hai người đã thảo lộng bao lâu, một dòng bạch trọc chậm rãi chảy xuống đùi trong của người phía trước.
“A, sáng sớm còn phải ra đồng…”
“Ta đi đây, ngươi ở nhà nghỉ ngơi.”
“Không thể để người ta nhìn thấy…” Một đầu trâu không ai chăn dắt một mình ở đồng cày cấy, không đưa tới mấy ánh mắt tò mò mới lạ.
“Sợ cái gì? Ta dùng phép che mắt là được rồi. Chúng ta đâu phải chưa từng thử qua?!” Người sau cắn gặm bả vai dày rộng của người phía trước.
“Nhưng là ngươi, a, chân ngươi còn chưa lành, a… Ngưu ca, ngươi muốn giết ta, a a…”
Nam nhân ghé vào tủ dâm đãng xoay eo, rõ ràng là chủ động nâng mông dâng cúc đến chỗ côn thịt, một dáng vẻ hận không thể bị đối phương mau chóng chơi chết.
Thư sinh muốn nhắm mắt, nhưng không biết lang giở trò gì mà không thể nào khép lại.
Y bị buộc nhìn thẳng, thẹn thùng suýt khóc. Một nam nhân cường tráng cao lớn như vậy, lại chủ động dâng mông lên cho nam nhân khác, thật là…
Y cảm thấy, hai mươi năm sống trên đời này, nhiều chuyện quan trọng gần đây, tính cả chuyện đêm nay, (tam quan) đều vỡ vụn hết.
Lời của tác giả:
Lang tiên sâm phì lai điều ~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT