Edit + Beta: Shim

Ban ngày, một người một lang náo loạn không vui. Đến bữa tối, thư sinh vẫn hơi lạnh mặt, không chủ động bắt chuyện.

Tuy rằng nói phải đuổi hắn đi nhưng thật sự không muốn vậy.

Thường ngày y kiêng kị lang là yêu, cho dù chán ghét cũng không dám cư xử lạnh nhạt. Hôm nay là thật sự bị hắn chọc tức, trong lòng nghĩ đến chuyện yêu quái này muốn ăn y thì ăn, y không bao giờ… muốn bị hắn làm nhục nữa.

Mà lang đang bực bội chuyện thư sinh lãnh đạm, hơn nữa ban ngày y còn nói muốn đuổi hắn đi. Hắn vốn có thể một miếng nuốt chửng cái con người không biết tốt xấu này, nhưng còn chưa mảy may nghĩ đến đả thương y thì y đã không chịu để ý hắn. Lang mất hứng, “Mấy cái món này khó nuốt muốn chết!”

Thư sinh thờ ơ, “Vậy ngươi đừng ăn nữa.”

Thật sự là, thật sự là lớn mật mà!

Ai dám nói thế với hắn thì đã sớm bị cắn xé tan nát, nào còn yên lành ngồi đây.

Lông mày khóa chặt, lang nói: “Thư sinh ngươi đã cổ hủ còn nhỏ mọn. Đại vương ta tốt bụng cho ngươi biết, ban ngày không ai có thể thấy chúng ta bởi ta đã bố trí kết giới xung quanh. Ai bước vào cũng chỉ thấy rừng cây thôi.”

Thư sinh buồn bực nhất là chuyện ban ngày, đột nhiên nghe lang dùng ngữ khí ngạo mạn nói vậy, nhất thời mặt lạnh như tan chảy không ít. “Ngươi nói thật ư?”

“Vô nghĩa! Ngươi coi ta là kẻ ngốc hay sao, cái gì cũng mặc kệ, để ai nhìn ngươi, nhìn chúng ta cũng được? Đương nhiên, với ta thì không sao cả. Thư sinh ngươi da mặt mỏng, sao ta không biết. Ta vốn chỉ muốn trêu chọc ngươi một tí, ai ngờ ngươi lại quá đáng như vậy!”

“Vậy, chuyện ngươi nói muốn hại người trong thôn…?”

“Đương nhiên cũng là đùa. Ngươi thực sự cho rằng yêu quái thích ăn thịt người? Nếu ngày đó nguyên khí của ta không đại thương, trên người ngươi lại mơ hồ có cỗ linh khí đặc biệt, ngươi nghĩ rằng ta muốn động đến ngươi? Cả thân toàn xương với cốt, ta còn ngại dính răng.”

Thư sinh vốn là người chân thật, nghe lang nói thế, vẻ lãnh đạm đã hoàn toàn mất tích, nhưng đối với hắn vẫn vô cùng bất mãn. Lang nói ăn thịt y cứ như chịu thiệt thòi lắm vậy. “Ta lại không thấy lạ nếu ngươi ăn ta.”

Lang nói: “Chờ nuôi người phì ra, ăn cũng không muộn.”

Thư sinh thấy hắn cong môi bỡn cợt, liền biết hắn đang nói đùa. Y lại càng không sợ, chỉ nổi giận đôi chút, “Ta sẽ không để ngươi toại nguyện.”

Nhưng y vẫn còn lo lắng, nhắc nhở hắn: “Dù thế nào thì ngươi cũng không được làm tổn thương dân làng, không được phép làm chuyện xấu ở đây.”

Lang hừ một tiếng, “Yên tâm. Người trong thôn ngươi ngốc như vậy, chủ động dâng lên tận cửa ta còn phải xem xét.”

Thư sinh nghe thế mới như được một viên an thần, hoàn toàn yên lòng, thái độ ngày thường cũng dần bình phục. Một người một lang ăn cơm xong, y thu dọn rồi lăn ra giường.

Ban ngày lang dằn vặt y quá sức, tối đến thì thành thật nằm yên.

Tắt đèn một lúc, thư sinh nghe hắn hỏi: “Đứa nhỏ mới chuyển đến trường mấy ngày trước là ai thế?”

“Ý ngươi là Hà Nhân hả?” Nó là cháu trai của Lí Quý gia, sống ở Đông Sơn. Thời gian trước, cha mẹ thằng bé trên đường bị ngộ hại, nó trở thành cô nhi, bị gửi nuôi ở Lí Quý gia.”

“À…” Quả nhiên! Tuy thôn nhỏ không ít yêu quái nhưng lần này điểu nhân ngàn năm lại đột nhiên tới đây. Hơn nữa tuệ nhãn của lang còn mách bảo kẻ kia là nhằm vào thư sinh ngu ngốc.

Nhưng mà y chẳng có gì đặc biệt, con chim kia sao lại nhằm vào y?

“Ta hỏi ngươi, gần đây ngươi có gặp được hoặc đã làm chuyện gì kì quái không?”

“Không có nha.” Thư sinh chui trong ổ chăn thầm suy nghĩ lại một lượt, “Muốn nói chuyện kì quái thì chỉ có một.”

“Chuyện gì?” Lang lập tức nghiêm túc.

“Cứu ngươi, còn dẫn ngươi về.”

“Tên đầu heo này! Ta nói đương nhiên không phải ta, ngươi… tiếp tục ngẫm lại. Sự tình không bình thường moi hết ra đây cho ta!” Lang hung ác mắng mỏ, thuận tay ở trong chăn nhéo cái eo nhỏ một phen.

“Ô đau… Đồ lang thối! Thật sự là không có mà.”

Được lắm, càng ngày càng không để Lang vương ta vào mắt. Cái tên thư sinh ngu dốt này!

Lang hung hăng lao tới, giam cầm người trong lồng ngực, “Thật sự không có, hả?” Mơ hồ mang ý uy hiếp.

Cây cột nóng hầm hập dưới khố chọc vào bụng thư sinh, thư sinh nhất thời hoảng sợ. Nhưng kinh hãi làm y nhớ đến một sự kiện.

“Ta nhớ ra rồi!” Đôi mắt trong đêm tối chợt lóe, “Cũng chẳng phải chuyện gì kì quái, cũng có chút tương tự như ngươi.”

“Chuyện gì? Nói mau đi!”

“Ngươi, ngươi trước tiên buông ra đã.” Bị lang ghì chặt chẽ, thân mình cường tráng, còn có vật cương cứng bên dưới đều mang áp bức lớn cho thư sinh. Y tránh né, lang thật sự lỏng tay nhưng không buông ra.

“Đầu năm nay, trên đường ta từng cứu một con bạch xà nhỏ.”

“Xà?” Lang nhíu mày, chỉ sợ không phải xà. Y chỉ là người phàm, không thể phân biệt được ấu long và xà khác biệt lớn thế nào.

Hắn nói ngày đó trên người thư sinh có linh khí không của con người, sợ là nhiễm của con rắn kia.

Mà điểu nhân là theo hơi thở nhàn nhạt này tới.

“Thế sau đó nó đâu?”

“Ta mang nó về đắp ít thảo dược. Qua hai ngày chắc nó khá lên nhiều, đã tự bỏ đi rồi.”

“Ngươi…”

Thư sinh thối, dám dẫn người lạ (không phải hắn), à, vật lạ về nhà. Tức tối nổi lên trong lồng ngực, hắn không vui nói: “Sau này ta chưa cho phép, không được tùy tiện mang đồ vật này nọ về.”

“Cái gì? Đây là nhà ta, sao cần ngươi đồng ý?” Y phản bác.

“Ngươi ngu ngốc, ngộ nhỡ nhặt phải cái gì đó nguy hiểm thì biết thế nào!”

“…” Nếu nguy hiểm thì có thể nguy hiểm hơn lang yêu ngươi sao?

Thư sinh sâu sắc oán thầm.

Mấy hôm sau, lang dậy rất sớm, theo thư sinh đến trường.

Buổi sáng hắn không có lớp, liền ngồi ở cuối nghe thư sinh giảng bài. Tuy đa phần thời gian là gục xuống bàn ngủ ngon, nhưng cả ngày đồng hành không rời một bước.

Thư sinh không rõ rốt cuộc lang muốn làm cái gì, nhưng thấy hắn cũng chưa phá rối gì nên mặc kệ.

Một buổi chiều, Lang tiên sinh đang giảng bài thì phát hiện khí tức của thư sinh đáng lẽ ở trường học lại tiêu biến đâu mất.

Dây đàn dưới tay hắn đứt phựt, đám học trò chỉ thấy tiên sinh đứng bật dậy, “Tan học!”

Hắn nói xong, phát hiện “học trò” kia đã mất dạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play