Lang xem hết một hồi trò hay nhưng cảm thấy chưa đã, tự nhiên có chút phẫn nộ.
Tiểu yêu kia bị tưới một bụng tinh hoa, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã mặc vội quần áo, hôn môi nam nhân đang trên giường hưởng thụ dư vị cao trào kia, “Ta đi nấu cơm đây, ca ca nằm nghỉ đi.”
Rồi sau đó tinh lực dồi dào không quản khó nhọc chạy đi làm cơm tối.
Lang phát hiện trời đã bắt đầu tối, tiểu thư sinh chắc cũng rời lớp rồi. Nếu lúc này ở giữa đường chờ, nói không chừng có thể đón y về.
Thế là liền “vèo” một cái rời khỏi nhà thôn phu, nháy mắt bay tới con đường nhỏ, thư sinh về nhà nhất định phải qua đây.
Phía trước y là mấy hài tử chừng năm, sáu tuổi, trên vai còn bồng một đứa. Y cùng bọn nó nói cười vui vẻ, từ đằng xa đi tới.
Lúc này khói bếp nổi lên bốn phía, vờn quanh thôn xóm. Thư sinh bước đi trong tiết trời chạng vạng, phía sau có trúc xanh đong đưa, núi lớn chập chùng xa xa, phía trước là đường về nhà, tay dắt theo mấy hài đồng.
Cảnh sắc như họa, nụ cười rạng rỡ của thư sinh rất đậm nét, giống như hết thảy mọi thứ chỉ để làm nổi bật đường nét tuấn tú kia vậy.
Như một bức họa trường tồn theo năm tháng, rõ ràng bình thường tột cùng nhưng lại đánh trúng điểm nào đó trong tim hắn, làm hắn vốn muốn chạy ào đến nghênh đón tiểu thư sinh nhưng không hiểu sao như quên mất cách bước đi.
Trước kia y chưa từng cười ôn nhu ngọt ngào với mình như thế, lang ngẫm nghĩ. Tuy bọn chúng chỉ là hài tử nhưng khi thấy y đối tốt với chúng như vậy, hắn có chút ghen tị.
Có lẽ y vô cùng yêu thích hài tử, còn lang là yêu quái, hắn cảm thấy bọn trẻ là sinh vật phiền toái khó đối phó nhất thế gian.
Đối với sinh vật như vậy, hắn tuyệt đối không có kiên nhẫn đi chiếu cố lũ sói con, đương nhiên trẻ con nhân loại cũng không khác gì.
Cho nên hắn mới không vội đi tìm nửa kia của đời mình.
Tiêu dao khoái hoạt nhân gian còn chưa hưởng đủ, sao phải dễ dàng bị phối ngẫu (vợ, chồng) gì đó, con nối dõi gì đó trói buộc? Trong tộc một đống việc lớn nhỏ đã đủ làm hắn hao tâm tổn trí.
Thật vất vả mới có một cơ hội tốt xuống núi, hắn vừa không muốn trở về sớm, lại vừa không muốn mau chóng gặp mệnh trung mẫu lang nào hết.
Bởi vì một khi lang tìm được bạn lữ, cả đời chỉ có một, chung tình đến chết.
Hắn còn chưa chơi đủ đâu.
Thư sinh mang tiểu hài tử đi trên đường nhỏ về nhà, thân thiết nói cười, cũng không phát hiện thân ảnh cao lớn đằng xa.
Đến khi lại gần, y bất chợt ngẩng đầu, phát hiện dưới tàng cây một nam nhân vô cùng anh tú đứng đó.
Thư sinh đột ngột dừng lại.
Lang ở đây làm gì? Chờ mình sao? Trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ ăn thịt với mấy chuyện sắc lang bỉ ổi, sao có thể có lòng tốt chờ mình về nhà?
Chỉ sợ là nhàn rồi dạo chơi, vừa lúc gặp mặt ở đây.
Tiểu yêu dâm đãng này nọ, còn có mẫu lang công lang yêu diễm phóng túng trên núi, người nào cười lên, ở một khắc ngắn ngủi này, trong mắt lang đều trở nên thua kém.
Hóa ra tiểu thư sinh cười rộ lên lại xinh đẹp đến thế.
Không phải bởi khuôn mặt đẹp, y chỉ là con người bình thường, diện mạo cũng rất bình thường. Nhưng trong chớp mắt, lang không tưởng tượng ra nụ cười nào đẹp hơn nữa.
Thư sinh đi tới, “Ngươi ở chỗ này làm gì vậy?”
“Chờ ngươi.” Lang nhìn y một cái rồi nhận lấy hài tử trên vai y.
Vai thư sinh là của hắn, một tấc da thịt trên người thư sinh đều là của hắn. Hắn không thể để người khác chiếm mất bả vai đơn bạc này (làm sao mà mất được chứ).
“…” Thư sinh có điểm không tin, ánh mắt tràn ngập hoài nghi liếc xéo hắn, “Ngươi chờ ta làm gì?”
“Về nhà chứ gì nữa? Phàm nhân ngu xuẩn!”
“Khụ khụ.” Thư sinh ho mạnh hai tiếng.
May mắn xung quanh toàn là trẻ con, nếu không bị người ta nghe thấy thì biết giải thích làm sao. Nói cái gì mà phàm nhân ngu xuẩn, con sắc lang này!
“Ta phải đưa bọn trẻ về nhà đã. Bọn chúng vừa lúc cùng đường cho nên…”
“Thật phiền phức!” Hắn trừng mắt nhìn thư sinh một cái, lầm bầm cưắt đứt lời y.
Rồi lại nhíu mi, “Chẳng trách ngày nào cũng về muộn, ngươi thật ngu ngốc!”
“Cái, cái gì cơ?”
Tự dưng bị mắng, thư sinh ngơ ngác không biết mình đắc tội hắn chỗ nào, đang muốn nói lí thì nghe tiếng: “Mau đưa bọn nhóc trở về, chúng ta còn phải về nữa.”
“…Ừm.”
Thư sinh nhìn lang đứa bồng đứa dắt, còn một đứa nữa thì không còn tay nào. Hắn lại rất không hài lòng nhìn bàn tay nhỏ bé của nó rơi vào bàn tay cũng chẳng lớn hơn là bao của y.
“Ngươi mau đi trước dẫn đường. Đúng là ngu muốn chết!”
Thư sinh uất ức nghĩ, mình đâu đắc tội Lang vương hắn đâu, rõ ràng cái gì cũng chưa làm hết mà.
Y không biết rằng, lang đêm nay còn chờ y đến chịu tội nữa.
Dù sao nếu hắn muốn gây khó dễ thì chẳng cần đưa lí do, thư sinh cũng chẳng thể phản kháng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT