Edit+beta: Shim

Thời điểm Đông Quách tiên sinh gặp lang vốn là đang chuẩn bị rời quê đi đô thành mưu chuyện xấu, nhưng bị lang quấy rối nên đành hồi hương.

Lúc trước y ở trong thôn dạy học, lần này trở về e rằng cũng chỉ có thể dạy bọn trẻ đọc sách viết chữ thôi.

Nghỉ ngơi vài ngày, y đến chỗ trưởng thôn trao đổi qua, liền lần nữa về với ngôi trường nhỏ.

Cũng may trong thôn chẳng mấy ai biết chữ nghĩa, nên cũng chẳng ai đến cướp bát cơm này. Thư sinh trở lại, mọi người hiển nhiên vui mừng không thôi.

Ngày đó tiên sinh quay về học đường, rất nhiều già trẻ lớn bé trong thôn cùng tới nghênh đón, chẳng khác nào Trạng nguyên hồi hương.

Lại nói đến lang, hắn đối với việc thư sinh muốn đi làm vô cùng bất mãn, như vậy hắn chẳng thể tùy thời tùy lúc muốn làm y thế nào thì làm nữa.

Lang bên ngoài tự nhận là bằng hữu gặp trên đường của Đông Quách tiên sinh. Gia đình gặp đại nạn, cửa nát nhà tan, hắn phải trốn đi lánh nạn, rất mong bà con chấp nhận khách lạ không mời mà đến là hắn.

Trong thôn toàn nông dân chất phác thành thật, nghe lời hoa ngôn xảo ngữ, chẳng những bởi hắn là người ngoài mà xa lánh, ngược lại hết sức thương cảm cho số phận bi thảm, không ít bác gái đau lòng đến rơi lệ.

“Nhìn ngươi tuấn tú vậy, chắc trước cũng là thiếu gia nhà giàu đi.”

“Ngươi chịu khổ rồi a! Nếu ngươi không chê nơi này khô khan hẻo lánh, sau này cứ coi thôn nhỏ này là nhà đi.”

“Nhà thư sinh nhỏ, ngươi sống ở đó sẽ bất tiện, nếu không chê thì mọi người sẽ giúp ngươi xây một gian nhà mới.”

Lang nhanh chóng khước từ, “Tiên sinh rất tốt với ta, chúng ta vừa gặp đã quen. Hơn nữa ta, khụ khụ, việc nhà cũng chưa từng làm, ở một mình sẽ không tiện nên đành quấy rầy tiên sinh. Sau này có cơ hội, ta sẽ tự mình dọn đi.”

“Như thế cũng tốt.”

Tốt cái gì mà tốt! Tiểu thư sinh bên ngoài nghe chuyện, quả thực bị lang làm tức chết.

Hắn nói vài câu ngon ngọt liền mua chuộc nhân tâm của cả thôn, vốn muốn đuổi hắn đi nhưng tình hình này không được rồi.

Hơn nữa y còn thấy lang móc túi ra một nắm bạc đưa cho mọi người, “Bất quá cũng có chuyện xin nhờ mọi người. Nhà này quả thực hơi nhỏ, hai người ở có chút chật, nếu mọi người có thể giúp đỡ tu sửa và dựng gian phòng mới thì tốt quá. Nhưng như thế thật làm phiền bà con…”

“Ngươi là đang nói gì thế? Người trong thôn chúng ta đều tương thân tương ái như thể một nhà vậy. Sau này ngươi đừng nói mấy lời khách khí phiền toái này kia nữa.” Vị đại thúc bên cạnh hắn nhận lấy chỗ bạc, “Tiền thì chúng ta sẽ không từ chối, xây phòng mới đúng là cần chút ít. Bất quá xây xong nếu còn dư, ta sẽ trả lại cho ngươi không thiếu một xu.”

“Tiền thừa không cần…”

“Phải trả!” Đại thúc kia cắt đứt lời hắn, “Tuy rằng chúng ta cùng thôn, nhưng tuyệt đối sẽ không chiếm một phân tiền của người khác.”

“Đúng vậy đúng vậy!” Thôn dân đều gật đầu phụ họa.

Tất cả đều bị người này, à không, con lang không biết xấu hổ này lừa gạt á! Trong lòng thư sinh muốn nhỏ máu, nghĩ lại ngày đầu tiên mình tại sao lại bị hắn dắt mũi tận hai lần… Đột nhiên y hiểu ra…

Bản thân dễ dàng mắc mưu như vậy, kì thật là bởi vì từ nhỏ đến lớn sinh sống ở đây đi.

Còn có một chuyện so với chuyện này còn đáng giận hơn.

Có thôn dân giúp đỡ, phòng ốc rất nhanh được dựng lên. Hơn nữa bạc nhiều, một căn phòng mới còn to hơn hai gian nhà cũ của y. Lang đắc ý dạt dào ôm ấp thư sinh, hôn đỏ cái lỗ tai, “Ngươi xem, làm ở chỗ rộng rãi thế này, so với phòng nhỏ của ngươi có phải tiện lợi nhiều lắm không?”

Nhiều cái đầu ngươi a!

Bị mạnh mẽ áp vào phòng mới thao lộng một đêm, thư sinh khóc không ra nước mắt.

Tiền còn thừa, lang đưa Lưu thẩm nhà bên chuẩn bị thịt rượu chiêu đãi dân làng.

Nhờ đó thu về toàn bộ nhân tâm.

Hắn trông khôi ngô, đối ngoại lại nhã nhặn hữu lễ, vô cùng được hoan nghênh.

Từ lúc thư sinh quay lại học đường, lang cả ngày rảnh rỗi nhàm chán, có đôi khi hóa về nguyên hình ở trên giường nguyên ngày. Buổi tối hăng hái mười phần làm thư sinh một đêm không được ngủ.

Hoặc ở trong thôn dạo chơi, nay câu dẫn cô nương nhà này, mai câu dẫn muội muội nhà kia. Chẳng bao lâu sau, không ít người đến cửa cầu thân.

“Kì thực Lang mỗ sớm đã có vị hôn thê. Tuy rằng sau khi nhà ta sa sút, phụ mẫu nàng liền không chấp nhận hôn sự của chúng ta, cưỡng ép nàng gả cho người khác, nhưng ta với nàng vốn tâm ý tương thông, chỉ sợ đời này không thể cùng ai được nữa.”

Nói rồi lang chảy xuống hai giọt nước mắt cá sấu, “Đều là do ta bất tài, chẳng những không ngăn nổi đại họa diệt môn, đến cả người trong lòng cũng không giữ được.”

Thật sự nghe đến thương tâm, nghe đến rơi lệ. Sau đó những người đến cầu hôn đều mất hút.

Thư sinh lại buồn bực, khi ăn cơm tối nói với lang: “Nếu ngươi không muốn cưới người ta, sao phải mất công đi câu dẫn cô nương nhà người ta? Ngươi đúng là đồ hại người mà!”

“Ta vốn là yêu, hại người thì có gì lạ đâu?” Lang khinh thường đáp.

“Ngươi, ngươi…” Thư sinh biết đối với yêu lang này thì không thể nói mấy lời đạo lí, suốt ngày hắn chỉ lấy việc lừa gạt người ta làm thú vui, đành nghiến răng nói: “Một ngày nào đó ngươi sẽ phải hối hận!”

“Ngươi nhiều lời như vậy, không phải ghen đấy chứ?”

“Ngươi cút ra ngoài cho ta! Cút!!!” Bình thường yếu đuối hiền lành, lần đầu tiên thư sinh muốn lật bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play