Trưởng phòng Ngô suy ngẫm,

"Ừm, như vậy cũng được. Dù sao bình thường Thiếu Kiệt cũng hay dùng weibo để tương tác với người hâm mộ, nên có lẽ khi thấy bài đăng, họ sẽ yên tâm và tin tưởng hơn...Được rồi, trước mắt cứ làm theo cách của con đi"

"Dạ, nếu không còn việc gì, con xin phép đi trước"

"Được, con cứ đi đi. À, cho chú gửi lời thăm Thiếu Kiệt nhé."

"Dạ được, tạm biệt chú Ngô"

Đỗ Nhược Lam vừa chào tạm biệt Trưởng phòng Ngô, cũng quay lại văn phòng của mình, sắp xếp lại toàn bộ lịch trình của Vũ Thiếu Kiệt. Anh phải tịnh dưỡng ít nhất một tuần, có lẽ sẽ phải hủy một vài show và hoạt động chụp quảng cáo rồi.

Đến chiều, sau khi đã xử lý ổn thỏa các công việc ở công ty, Đỗ Nhược Lam về nhà thay quần áo rồi đón xe đến bệnh viện. Nhóm người ở bệnh viện lúc sáng đã rời đi không ít, nhưng vẫn còn một số paparazzi đứng ngóng ngoài cửa. Cô cũng không còn cách nào khác là đi vòng cửa phụ của bệnh viện.

Vào đến phòng bệnh, thấy Vũ Thiếu Kiệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô rón rén đi vào, xếp trái cây vừa mua vào rổ, dọn dẹp sách báo trên bàn. Cô làm rất nhẹ nhàng, y như ăn trộm.

Vũ Thiếu Kiệt vốn ngủ không sâu, bị tiếng sột soạt rất nhỏ đánh thức, anh mở mắt thấy Đỗ Nhược Lam đang rón rén dọn dẹp thì cảm thấy buồn cười, nhìn theo từng động tác của cô. Cô gái này thật đáng yêu.

Vừa nhìn theo cô, anh chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với mẹ anh trước đó...

"Thiếu Kiệt à, con thấy Tiểu Lam thế nào?"

"Cô ấy rất tốt, làm việc rất chuyên nghiệp, tính cách cũng tốt. Mà sao mẹ lại hỏi như vậy?"

"Mẹ thấy hình như Tiểu Lam có tình cảm với con"

"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, làm sao có thể" – Anh nhìn mẹ mình với vẻ mặt khó tin

Nghe con mình nói vậy, bà Vũ cũng bình tĩnh giải thích cho con trai

"Thiếu Kiệt, mẹ là phụ nữ, hơn nữa cũng là người từng trải. Quan sát thái độ của Tiểu Lam từ khi con bé bắt đầu làm việc với con, mẹ đã thấy rất rõ. Con xem, công việc của con bé là quản lý của con, mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc, không những không oán trách nửa lời mà còn lo lắng luôn cả những thói quen sở thích của con. Hơn nữa mỗi tháng, lúc con gửi quà về cho mẹ, đều là con bé tự mình đi đường xa xôi mang đến đưa tận tay cho mẹ..."

"Khoan đã, mẹ nói là mỗi tháng sao?"

Vũ Thiếu Kiệt nghe đến đây cũng cảm thấy thắc mắc. Đúng là anh thường xuyên mua thuốc bổ, quần áo, vải vóc cho mẹ nhưng cũng không đều đặn đến mức mỗi tháng một lần.

"Đúng vậy a, sao vậy, có gì nhầm lẫn sao?"

"À, dạ không, không có" – Xem ra cô gái nhỏ này đã vì anh mà tốn không ít tâm tư, giúp anh làm một người con hiếu thảo. Vậy mà trước giờ anh luôn vô tâm, không biết gì cả.

"Còn nữa nha, cứ mỗi năm, con bé lại đến tiệm may, đặt may rất nhiều quần áo, nói là để tặng cho mẹ và họ hàng. Theo mẹ thấy thì đó là cách con bé ủng hộ và lấy lòng mẹ a. Con nói xem, người ta vì con mà làm nhiều chuyện như vậy. Không có tình cảm với con thì là gì. "

Nghe mẹ nói đên đây, Vũ Thiếu Kiệt chỉ biết im lặng mỉm cười

"Con xem, lòng mẹ đã từ lâu bị con bé mua chuộc rồi nha. Mẹ thực hy vọng có một đứa con dâu giống như vậy. Thiếu Kiệt à, còn con thì thế nào? Về tình cảm trai gái, con và Tiểu Lam có..."

"Mẹ, thực ra từ trước tới nay con hoàn toàn không để ý tới những chuyện này. Còn việc thích hay không thì hình như là con cũng có chút thích cô ấy rồi!"

Lại nghĩ về tình huống phát sinh lúc ở trung tâm thể hình, nhớ lại đôi mắt to tròn, vì hoảng sợ mà ngấn nước, đôi môi anh đào khẽ rung, cảm giác mềm mại ôm trong tay, lòng anh lại thầy xôn xao. Có lẽ từ lúc đó, trái tim anh đã lỡ nhịp vì cô mất rồi.

"Vậy thì tốt rồi, vậy thì con phải nhanh tìm cơ hội để bày tỏ với người ta đi a. Một cô gái tốt như vậy, nếu chậm trễ sẽ bị người khác cướp đi đấy"

"Dạ, con biết rồi. Con nhất định sẽ mang con dâu về cho mẹ"

"Haha, được được, mẹ chờ tin con đấy" – Bà Vũ nghe con trai nói vậy thì thật cao hứng. Xem ra bà nên chuẩn bị xem ngày lành tháng tốt để nhanh rước con dâu về mới được.

Trở lại hiện tại, Vũ Thiếu Kiệt thầm cười khổ, đang nghĩ xem mình phải bày tỏ như thế nào để cô gái này không cảm thấy ngại ngùng đây.

Đúng lúc này, Đỗ Nhược Lam chợt quay lưng, giật mình khi vừa vặn nhìn thấy người ngồi trên giường đang nhìn mình, cười một cách kỳ quái. Cô cất tiếng hỏi:

"Anh Thiếu Kiệt, anh tỉnh khi nào thế? Xin lỗi, có phải em làm ồn đến anh không?"

Nghe hỏi, Vũ Thiếu Kiệt cũng giật mình, để bản thân bình tĩnh lại anh mới lên tiếng:

"Không sao, anh cũng vừa mới tỉnh thôi. Em đến lâu chưa?"

"Cũng khoảng 30 phút rồi, thấy anh ngủ say nên em không gọi" – Cô thoáng nhìn đồng hồ trên tường rồi trả lời

"Uhm, mọi việc sao rồi em?"

Nghe anh hỏi đến công việc, cô cũng dừng việc dọn dẹp trong tay, kéo ghế bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, nói rõ với anh về quyết định đã bàn với Trưởng phòng Ngô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play