Sau khi kết thúc tất cả lịch trình, Đỗ Nhược Lam cũng theo chân Vũ Thiếu Kiệt đến trung tâm thể hình đã hẹn trước đó.
Trong lúc Vũ Thiếu Kiệt luyện tập, cô chỉ ngồi một bên yên lặng nhìn anh, thỉnh thoảng lại giúp anh lấy nước, khăn lau. Dù đã nhiều lần nhìn anh luyện tập, nhưng lần nào cũng bị hình ảnh quyến rũ lúc luyện tập của anh hút hồn.
Lúc đầu anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ cùng quần ngắn, nhìn mồ hôi từ trên gương mặt chảy dài xuống cằm, ngực. Những lúc anh dùng lực tay thì cơ bắp lại nổi lên rõ rệt. Ôi, thật quyến rũ làm sao, khiến cô nhìn hoài cũng không thấy chán.
“Tiểu Lam, Tiểu Lam” – Vũ Thiếu Kiệt gọi người nãy giờ đứng nhìn mình đến mất hồn bên cạnh
“A, anh Thiếu Kiệt, có chuyện gì sao?” – Đỗ Nhược Lam giật mình thoát khỏi suy nghĩ.
Trời ạ, cô như thế nào lại mất hồn như vậy. Thật là xấu hổ quá đi.
“Bộ trên mặt anh dính gì hay sao mà em nhìn anh chằm chằm vậy?”
Nghe anh hỏi vậy, cô cũng cảm thấy lúng túng, gương mặt nóng lên
“Không có gì, em chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện nên mới ngẩn ra như vậy a. Hì hì”
Thấy cô nói vậy, anh cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
“Tiểu Lam, mỗi lần tới đây em cũng chỉ đứng nhìn anh như vậy, em không thấy chán sao. Tại sao em không cùng tập?”
“Haha, không cần đâu.”
“Sao lại không cần, chẳng phải em luôn miệng nói muốn anh giữ gìn sức khỏe sao, còn em thì sao? Em không quan tâm đến sức khỏe của mình à?”
“Không phải như vậy a, chỉ là… chỉ là em rất lười vận động. Mỗi ngày chạy tới chạy lui cũng xem như là em đã luyện tập rồi.”
“Như vậy sao được, nào lại đây, em sẽ hướng dẫn cho em tập”
“Thật sự không cần đâu anh, hơn nữa…hơn nữa em cũng không có quần áo để tập nha”
Đỗ Nhược Lam đang vận động não một cách tối đa để tìm lý do từ chối
“Không sao, vì hôm nay là lần đầu tiên nên anh sẽ chỉ em một số bài tập đơn giản thôi. Nào. Lại đây”
Thấy Vũ Thiếu Kiệt kiên quyết như vậy, lại nhìn cô bằng ánh mắt chờ đợi, cô từ từ đến gần. Haizz, xem ra cô không tập là không được rồi.
Vũ Thiếu Kiệt dắt cô đến máy chạy bộ gần đó, điều chỉnh máy khởi động
“Đây, em lên chạy thử đi”
“À, vâng”. Cũng may hôm nay đi làm cô mang một đôi giày bata, cũng khá phù hợp cho việc chạy bộ này.
Đỗ Nhược Lam bắt đầu với việc chạy chậm, sau đó tăng tốc dần lên. Trong khi đó, Vũ Thiếu Kiệt cũng đã quay lại bài tập của mình.
Chạy được một lúc, cô đã thấm mệt, định chống tay lên phía trước cho thoải mái. Ai ngờ, ngón tay cô lại ấn trúng nút tăng tốc độ. Đột ngột tăng tốc làm cô không thể nào chạy theo kịp, cảm giác bị máy lôi về phía sau.
“Chết rồi, làm sao đây, a á á á………”
Vũ Thiếu Kiệt nghe tiếng hết của cô cũng từ bên cạnh vọt nhanh qua
Ngay lúc cô nghĩ mình sắp bị máy cuốn ngã xuống đất, mắt cô nhắm tịt lại chờ ú hôn đất sắp đến, đột nhiên có một cánh tay vững chắc vòng lấy eo cô, xoay một vòng, đem cả người cô ôm vào trong vòng ngực ấm áp.
Sau khi xác định mình đã an toàn, chân vững vàng chạm đất, Đỗ Nhược Lam dần lấy lại nhịp thở, từ từ mở mắt ra. Đập vào mắt cô là gương mặt đầy lo lắng của Vũ Thiếu Kiệt. Thì ra là anh đã cứu cô a.
“Em không sao chứ?”
“À, không… không sao” – cất giọng còn run run vì sợ, cô trả lời
“Vậy thì tốt rồi, làm anh lo muốn chết” – Vũ Thiếu Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm
“Haha, cảm ơn anh, em không sao”
Cô liếc mắt nhìn xuống cánh tay đang ôm chặt mình. Thật chặt nha. Không hiểu vì sao cô lại mong thời gian có thể dừng lại ngay lúc này. Ở trong vòng tay anh, cô cảm thấy rất an toàn.
Mãi suy nghĩ, cô khẽ mỉm cười, mặt lại bắt đầu đỏ lên. Thấy người trong lòng im lặng, Vũ Thiếu Kiệt cúi đầu nhìn cô, mặt cô thật đỏ, không phải là bị gì đấy chứ
“Tiểu Lam, em thật sự không sao à?”
“À, dạ, em không sao” – Cô nở nụ cười thẹn thùng
Thấy vậy, Vũ Thiếu Kiệt mới yên tâm buông cô ra.
“Anh thấy hôm nay tập như vậy là đủ rồi, chúng ta về thôi”
“À, được”
Hai người thu dọn một chút rồi ra về.
Ngoài cổng không biết từ lúc nào đã có rất nhiều người hâm mộ đứng chờ, thấy hai người đi ra, họ bắt đầu nhao nhao lên, kẻ giơ điện thoại chụp ảnh, người cầm những món quà chen lấn đưa ra.
Mà anh, vẫn thân thiện, nở nụ cười chào họ, ngăn cách hàng vệ sĩ nhận lấy những món quà, tấm thiệp từ người hâm mộ. Cũng không quên dặn dò họ trở về cẩn thận.
Khi đã an toàn ngồi vào xe, hai tay Đỗ Nhược Lam cũng đã đầy những túi quà. Đúng vậy, những người hâm mộ thấy cô đi phía sau cũng tranh thủ nhét chúng vào tay cô vì họ cũng rất quý mến cô, và biết cô cũng là một người dễ gần. Thậm chí, cô cũng có một đội ngũ người hâm mộ nhỏ trong đội ngũ người hâm mộ lớn của Vũ Thiếu Kiệt.
Người hâm mộ của anh rất nhiều. Không chỉ vì tài năng của anh, mà còn vì tính cánh của anh. Anh không vì sự nổi tiếng của mình mà tỏ ra cao ngạo, ngược lại, anh rất thân thiện, ấm áp, luôn quan tâm đến người hâm mộ của mình. Và đó cũng chính là lý do cô cũng yêu thích anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT