"Em biết lái xe không? Vậy anh mua một chiếc xe. . . . . ." Anh đang thầm
mắng chửi trong long. Một người con gái không có danh cũng không có
phận, ít nhất phải vì mình tranh thủ về mặt vật chất, ngộ nhỡ sau này
nếu có chuyện gì sơ xuất. Cô mới có thể tiếp tục tồn tại được, ai ngờ cô lại ngốc đến mức không cần?
"Em không biết lái xe, cho dù biết, em cũng không muốn lái xe." Cô lắc đầu một cái.
"Tại sao?" Anh khó hiểu nhìn cô, cô chẳng lẽ không biết, cô càng không cần
sẽ càng khiến cho lương tâm anh cắn rứt, hay cô căn bản đang lấy lui làm tiến, biết cái gì cũng không cần, sẽ khiến cho người đàn ông cảm thấy
tội lỗi. Nếu đúng là vậy, sự suy tính của cô quả thực rất kín đáo, âm
hiểm làm người khác phải sợ hãi.
"Em là dân mù đường." Cô xấu hổ lúng túng giải thích.
"Các loại xe bây giờ đều có hệ thống vệ tinh chỉ đường." Dân mù đường? Anh
sửng sốt một chút, nhưng vấn đề này rất dễ giải quyết.
"Cái đó
thật là phiền phức, em đi xe buýt hay tàu điện ngầm đơn giản hơn nhiều,
hơn nữa em không có hứng thú với việc học lái xe." Cô vô thức chu miệng
giải thích, thay vì muốn cô tốn thời gian đi học lái xe thì cô thà đi
học lớp nấu ăn còn hơn, như vậy mới có thể làm đồ ăn ngon cho anh ăn.
"Được rồi, vậy anh mua một căn nhà cho em, em muốn ~~" Vẻ mặt hờn dỗi của cô, rất đáng yêu làm cho anh thiếu chút nữa bị kích thích thôi thúc không
kìm được mà hôn cô.
"Không cần ~~"
"Không được nói không
cần, em là người phụ nữ của anh, điều đó có nghĩ là căn nhà này thỉnh
thoảng anh cũng sẽ ở, cho nên anh nhất định phải mua. Nhưng mỗi tháng
anh vẫn sẽ cho em một khoản tiền cố định, muốn sử dụng hay không là do
em quyết định. Đồng thời anh cũng sẽ đưa Platinum Card có hạn mức cao
nhất cho em, đó là khoản tiền tiêu vặt mà anh cấp cho em để đi mua sắm
dạo phố, mỗi tháng anh đều sẽ chuyển hết qua cho em. Đương nhiên muốn sử dụng hay không cũng do em quyết định.
Tuy anh không thể yêu em
giống như em yêu anh, nhưng anh cũng không muốn đối xử tệ với em, nếu em có bất kỳ yêu cầu gì, thì có thể nói cho anh biết. Còn nữa, trước mặt
bạn bè của em, em tốt nhất không nên tiết lộ quan hệ của chúng ta, bởi
vì nếu việc này bị lộ, anh thì không sao cả. Nhưng em có thể sẽ bị tổn
thương." Anh giải thích rồi chìm vào suy tư.
Anh có tiền có thế,
ngộ nhỡ bị người khác biết được, anh hai ba lần là có thể giải quyết
được, nhưng cô không có tiền cũng không có thế, chắn chắn sẽ chịu thua
thiệt. Dĩ nhiên anh sẽ bảo vệ cô, nhưng sự phê bình công kích của dư
luận, anh đoán cô có thể chịu đựng được. Nhưng nếu không -- cô có rời bỏ anh không?
Hài Lòng chấn động. Anh đang lo lắng cho cô, anh vậy
mà đang lo lắng cho cô, sợ cô sẽ bị tổn thương? Cứ tưởng rằng, anh đối
với cô chỉ có ham muốn mà không có tình yêu, không ngờ anh vẫn sẽ lo
lắng cho cô. Cô xúc động nước mắt không kìm được dâng lên hốc mắt.
"Sao vậy?" Nhìn thấy dáng vẻ như sắp khóc của cô, tim anh không khỏi bị níu
chặt đau nhói, mà cảm giác níu chặt đau nhói này thật sự rất đau đớn khó chịu. . . . . .
"Không có gì, chỉ là em cảm thấy em đã yêu anh
nhiều hơn rồi." Cô cố gắng chớp chớp mắt để những giọt nước mắt không
tràn ra khóe mắt. Cô vòng tayôm chặt lấy anh, có chút lo lắng này của
anh, cho dù sau này cô có bị tổn thương, cô cũng không oán không hận.
Anh không nói gì, siết chặt vòng tay, cô yêu anh nhiều hơn, thế nhưng anh
lại cảm thấy mình căn bản không đáng có được tình yêu của cô. Nhưng muốn anh buông tay, anh lại luyến tiếc không nỡ rời bỏ cái cảm giác được yêu này. Cảm giác này, quả nhiên đúng như lời bà nội nói, vô cùng hạnh
phúc. . . . . .
"A, đau quá!" Cô bỗng nhiên kêu lên, chỉ vì cơ thể mệt mỏi đau nhức, căn bản không thể chịu nổi cái ôm siết chặt của hai người.
"Chết tiệt. Đã làm em đau sao?" Anh vội thả lỏng tay.
"Không sao, Ôn. . . . . . Ách, Đại, anh có thể ôm em đến trước tủ lạnh không?" Cô lắc đầu, ánh mắt chú ý đến vị trí hiện tại của hai người, vội yêu
cầu.
"Em khẳng định, em như vậy có thể nấu ăn sao?" Anh làm theo
lời cô đi đến trước tủ lạnh trong phòng bếp, hơi hoài nghi đặt cô xuống, chỉ thấy hai chân cô vừa đứng trên mặt đất, liền khẽ cau mày mở cửa tủ
lạnh, sau đó động tác có chút chậm chạp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn bên
trong tủ lạnh.
"Có thể mà, chỉ có điều hôm nay em không đi chợ và siêu thị, cho nên chỉ có thể làm vài món ăn." Cô lo lắng ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên anh đến nhà trọ của cô, cô lại không thể chuẩn bị thức ăn ngon chiêu đãi anh, thật là hỏng bét.
"Không sao, cả ngày nay anh chưa ăn gì, tưởng chừng như sắp chết đói. Em đâu
biết, buổi trưa Tiểu Hoa mua cái hộp cơm sườn quỷ quái chết tiệt kia.
Hại anh ăn một miếng liền buồn nôn, ngay cả loại bánh ngọt cà phê kia
cũng ngọt đến mức chết người, cô ta còn cả gan nói với anh là mua ở
khách sạn năm sao."
Anh vừa nghĩ tới bữa cơm trưa và trà chiều,
liền tức giận đến mức sắp phát điên. Tối hôm qua vì ứng phó với mị dược
trong cơ thể cô, khiến cho anh sử dụng quá nhiều tinh lực, không ngờ hôm nay lại không thể lấp đầy bụng.
Hài Lòng vừa lấy nguyên liệu ra, vừa nghe anh nói chuyện, khóe miệng không kìm được khẽ nâng lên.
Không ngờ anh cũng nói lảm nhảm như phụ nữ, cảm giác thật là vô cùng đáng yêu.
"Em đang cười cái gì?" Anh tinh mắt nhìn thấy nụ cười mỉm của cô.
"Không có." Cô vội thu lại nụ cười, cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức toàn
thân. -- Đem nguyên liệu đặt trên bàn bếp, tiếp theo cầm lấy tạp dề đặt ở bên cạnh bàn bếp mặc vào.
"Không có? Rõ ràng em đang cười." Anh không vui nhíu mày lại, chắc không phải cô đang cười anh --
"Lúc em nấu ăn đều sẽ không tự chủ được mà mỉm cười." Cô cầm dao lên, hoảng hốt cúi đầu, bắt đầu cắt xử lý nguyên liệu.
"Là như thế này sao?" Anh hơi nhíu mày, trực giác mách bảo anh rằng cô đang nói dối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mang tạp dề, cầm dao đứng trước kệ bếp của cô, tim anh lại không khỏi cảm động.
Đã nhiều năm qua, bên
cạnh anh vẫn chưa từng thiếu bạn gái, bất kể là gặp gỡ qua lại, hay chỉ
vì nhu cầu sinh lý, nhưng chưa từng có một cô gái nào sẽ vì anh mà bận
bịu tay chân nấu đồ ăn cho anh, chỉ có cô --
Anh không kìm được
bước về phía trước, nghiêng người dựa vào vách tường bên cạnh bàn bếp,
tìm được một vị trí tuyệt vời xem cô nấu ăn, lẳng lặng nhìn cô sử dụng
dao thành thạo. Xử lý nguyên liệu cực kỳ nhanh, có thịt bò, thịt gà,
tôm, nấm bào ngư, con hàu, và bánh mì Pháp. . . . . .
Anh sửng
sốt một chút, "Hài Lòng, anh nhớ em có vẻ không thích ăn bánh mì Pháp?"
Trong ấn tượng, anh đã từng nghe cô nói với đồng nghiệp, trọng điểm là,
phần lớn người ta sẽ không mua thức ăn mà mình không thích đặt ở trong
nhà.
"Đúng vậy a." Cô trả lời rất tự nhiên, toàn bộ suy nghĩ đều tạm thời đặt trên đám nguyên liệu đang xử lý.
"Vậy em sao lại mua bánh mì Pháp?" Anh ngờ vực khó hiểu hỏi.
Trên thực tế, anh phát hiện những nguyên liệu trên kệ bếp, tất cả đều là thứ anh thích ăn, nhưng cô cũng không biết hôm nay anh sẽ đến nhà trọ của
cô, nên căn bản không thể chuẩn bị chứ?
"Bởi vì em phát hiện anh
rất thích ăn bánh mì Pháp, cho nên mỗi ngày em đều sẽ mua về làm nghiên
cứu, xem có thể làm ra một số mùi vị mới hay không, như vậy anh sẽ không ngán." Cô rất lưu loát giải thích, sau đó lấy tất cả các nguyên liệu đã cắt sẵn sắp theo thứ tự, bắt đầu làm nóng chảo, chuẩn bị chế biến thức
ăn.
Lòng Ôn Đại chấn động. Lộ ra vẻ xúc động không thể nói bằng lời.
Đã nhiều năm nay, ở Sự Vụ Sở, cô sắp xếp lo liệu bữa trưa và trà chiều,
hầu như tất cả đều là món ăn mà anh thích. Anh vốn tưởng rằng cô nhận
tiền lương của anh, nên mới lấy lòng anh. Không ngờ ngay cả trong nhà
cô, cô cũng để anh làm chủ, thậm chí là vắt óc suy nghĩ --
Trời ạ, người con gái này thật sự, thật sự rất yêu anh, nhưng anh lại đối xử với cô như thế nào hả?
Muốn cô làm người tình của mình, làm người thứ ba không thể lộ ra ngoài ánh sáng!
Giờ khắc này, anh mới phát hiện bản thân mình thực ra lại tàn nhẫn và ích
kỷ như vậy, giống như chức thư ký của cô. Tuy anh luôn cố tình hà khắc
gây khó khăn cho cô, nhưng cô lại có thể hoàn toàn đạt được yêu cầu của
anh, thậm chí còn làm tốt hơn, vẫn chỉ vì muốn ở bên cạnh anh. Hơn nữa,
anh muốn trả lương cao hậu hĩnh cho cô để đền bù, tất cả những thứ đó cô đều không cần. . . . . .
Haizz, sao cô lại đần độn như vậy, ngu
ngốc như vậy chứ? Còn anh sao lại đáng ghét như thế này, xấu xa tồi tệ
như thế này cơ chứ?
Phòng bếp đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng xào thức ăn, cho đến
khi Hài Lòng bày thức ăn ra đĩa, cô mới phát hiện ánh mắt của anh vẫn
nhìn cô chằm chằm. Trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm kia có chút bối
rối khó hiểu, khiến cô lập tức đỏ mặt.
"Đại, trong này rất nhàm
chán phải không? Vậy anh có muốn ra ngoài phòng khách xem ti vi không?
Anh yên tâm. Động tác của em sẽ cố gắng nhanh hơn một chút, nên rất
nhanh sẽ có thể dùng cơm."
"Anh rất đói, anh giúp em thì chúng ta có thể sẽ ăn cơm nhanh hơn một chút, được không ?" Anh khẽ mỉm cười,
nhìn hai gò má đỏ hồng của cô, người con gái e thẹn này khiến tim anh
đột nhiên đập nhanh hơn, mạnh hơn.
Hài Lòng sửng sốt, không ngờ anh vậy mà lại nói ra lời đề nghị giúp đỡ, "Không, không cần đâu, tự em. . . . . ."
"Sao, có phải em chê anh tay chân vụng về không?" Ôn Đại nhíu mày, giả vờ tức giận quở trách, cắt ngang lời cô.
"Không phải không phải, là em. . . . . ." Anh tức giận, cô lúng túng vội vàng muốn giải thích.
"Không phải, vậy thì dạy anh giúp em như thế nào đi." Anh giả vờ nghiêm mặt.
Dùng giọng điệu ra lệnh truyền đạt ý định của mình, nếu không chỉ nghĩ
thôi cũng biết. Chắc chắn cô muốn anh giống như ông lớn ngồi ở phòng
khách chờ dọn cơm.
"Được." Hài Lòng chỉ có thể ngoan ngoãn gật
đầu, ai bảo cô cho tới bây giờ đều không thể từ chối yêu cầu của anh,
huống chi là mệnh lệnh.
Cứ như thế, cô không thể không bắt đầu
dạy anh giúp như thế nào, đương nhiên chỉ dạy anh những thứ đơn giản
nhất, thoáng chốc, hai người đã phối hợp nhịp nhàng với nhau ở trong
phòng bếp .
Đợi thức ăn -- sau đó bày thức ăn ra đĩa rồi đặt lên
bàn, cô đang muốn sửa sang dọn dẹp lại những thứ dư thừa trên bếp, nhưng anh đã lôi kéo cô, ngồi vào bàn ăn.
"Ăn trước đi, lát nữa anh sẽ giúp em thu dọn chúng." Anh ôm eo cô, ngang ngược ra lệnh.
"Nhưng. . . . . ." Cô lo lắng liếc nhìn cái chảo đang đặt ở bồn rửa chén.
"Mặc kệ, anh muốn em ăn cùng với anh." Anh áp bức ngắt lời cô, dù sao mấy
cái nồi, cái chảo này cũng không thể mọc chân rồi chạy mất, nhưng bụng
anh đã đói đến mức kêu òng ọc òng ọc....
"Được rồi, vậy anh buông em ra, nếu không thì anh không thể gắp thức ăn được." Cô yêu anh, đương nhiên chỉ biết thỏa hiệp ngoan ngoãn nghe theo, nhưng anh cứ ôm cô như
vậy, căn bản không thể ăn cơm được.
"Em đút anh ăn là được rồi."
Đút, đút anh ăn?
Hài Lòng mở to mắt đứng hình nhìn anh, cô có nghe lầm hay không?
"Không muốn?" Anh không vui nhíu mày, tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, liền khiến cô khẽ kêu lên:
"A, đau quá." Cô yếu đuối dựa vào ngực anh, đau nhức không ngừng thở sâu.
Người đàn ông cô yêu say đắm sao lại ức hiếp cô như vậy?
"Tiếng rên này thật là êm tai." Anh cười tà mị, tay phải không an phận phủ lấy bộ ngực đầy đặn của cô.
"A!" Cô xấu hổ lúng túng ra sức hít thở không khí, không phải anh đói bụng ư, sao. . . . . .
"Đút anh ăn, nếu không anh sẽ ăn em trước." Anh cười quỷ dị vừa nói vừa vuốt ve bộ ngực của cô.
"Được được, em đút anh ăn." Cô bị dọa sợ vội lên tiếng đồng ý, chỉ sợ anh thật sự sẽ ăn cô.
"Thật đáng tiếc." Anh tiếc hận rút tay về, ánh mắt không nỡ rời bỏ bộ ngực
đầy đặn của cô. Nhưng anh thật sự rất đói, hơn nữa cơ thể cô thật ra
cũng cần nghỉ ngơi.
Giọng điệu có chút thất vọng của anh, khiến
Hài Lòng vừa thẹn vừa mừng, nhưng cơ thể cô thật sự rất đau nhức mệt
mỏi, căn bản không thể yêu đương với anh được. Vì thế cô vội chuẩn bị
thức ăn, hầu hạ anh dùng cơm.
Cứ như vậy, hai người anh một miếng, em một miếng chậm rãi ăn cơm, đắm chìm trong không khí ngọt ngào. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT