Ôn Đại chỉnh trang lại diện mạo, cầm lấy thiết bị dùng để lục soát tìm chứng cứ, lúc này mới mở cửa phòng.
"Lâm phu nhân, bây giờ cô muốn đi vào sao?"
"Đợi một chút, bạn tôi còn chưa --"
Quả nhiên, người ủy thác đã đến, nhưng sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của
anh, cuộc đối thoại lập tức bị bỏ dở. Tất cả mọi người trên hành lang
đều quay đầu nhìn anh.
Chỉ thấy một người phụ nữ có khuôn mặt đầy vẻ giận dữ, mặc trên người chiếc váy Chanel, đứng ở trước cửa phòng số
XXX trên hành lang, bên cạnh là hai cảnh sát khu vực, nhưng ở phía sau
cảnh sát, là quản lý khách sạn Ôn Lam.
"Cậu. . . . . ." Quản lý
thầm kêu than, vội vã khẩn trương muốn chạy đến trước mặt Ôn Đại, chuẩn
bị giải thích tình hình này với anh.
Hắn cứ tưởng rằng có người dẫn cảnh sát đến khách sạn bắt gian, hẳn sẽ không kinh động đến phòng của cậu chủ, ai ngờ --
Hắn sai rồi!
"Lâm phu nhân, thật xin lỗi, đã để cho cô chờ lâu." Ôn Đại không để ý tới
hắn, trực tiếp đi đến trước mặt Lâm phu nhân và cảnh sát, lạnh nhạt gật
nhẹ đầu.
"À. Anh có phải là trinh thám Ôn Đại gì đó không? Vừa rồi chính anh gọi điện thoại cho tôi sao?"
Lâm phu nhân nhận ra anh, khuôn mặt giận dữ nháy mắt biến thành khuôn mặt
tươi cười, khiến cho hai người cảnh sát và người quản lý đứng bên cạnh
thấy mà choáng mắt.
Vừa rồi khuôn mặt còn đáng ghét xấu xa như mẹ kế, không ngờ người đàn ông anh tuấn xuất chúng vừa xuất hiện, cô ta
lập tức dùng khuôn mặt tươi cười nghênh đón. Thật sự là. . . . . .
"Ừhm." Ôn Đại gật đầu.
Không thể nào! Quản lý cứng lưỡi ngây ngốc nhìn cậu chủ khách sạn nhà mình,
thì ra cái người phụ nữ dẫn cảnh sát tới cửa phòng bắt gian, rốt cuộc là --
"Trời ạ, tôi thật sự vinh hạnh, có thể khiến cho trinh thám
Ôn Đại đích thân ra tay." Lâm phu nhân hăng hái đi tới trước mặt Ôn Đại, tiếng tăm của Ôn Đại đúng là như sấm bên tai*. (*: là lời ca tụng khi
mới gặp người nổi tiếng)
Những lời này lại khiến cho hai người cảnh sát và người quản lý trố mắt đứng nhìn.
Có lầm hay không, loại chuyện bắt gian như thế này, được coi như là chuyện xấu trong nhà, cô ta lại còn vinh hạnh nữa chứ!
"Cô khách sáo quá rồi, chỉ là đúng lúc tôi rảnh rỗi. Lâm phu nhân, cô chuẩn bị xong chưa, muốn đi vào không?" Ôn Đại trả lời lạnh nhạt, cả trái tim đều nghĩ đến Hài Lòng, người vẫn đang ngâm mình trong bồn tắm lớn. Hơn
nữa, anh chưa khóa cửa phòng, nếu cô lén chạy ra, hậu quả thật sự không
thể tưởng tượng nổi.
"Tôi đã chuẩn bị xong rồi, cái con hồ ly
tinh không biết xấu hổ, tôi muốn cô ta phải trả giá thật đắt ngay lập
tức." Lâm phu nhân nổi cáu gật đầu, không những trở thành khuôn mặt mẹ
kế lúc trước đó, mà còn có thêm một ngọn lửa lớn đang cháy phừng phực.
Hai người cảnh sát và người quản lý khách sạn đứng ngay bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, lập tức có chung nhận thức --
Phụ nữ đúng là động vật hay thay đổi nhất, hơn nữa tốc độ biến đổi sắc mặt còn nhanh hơn so với việc lật sách.
"Anh cảnh sát, phiền hai anh, có thể gõ cửa rồi." Ôn Đại không lãng phí thời gian quay đầu nhìn về phía cảnh sát Ất đang đứng gần cửa phòng nhất .
"Vâng." Cảnh sát Ất không tự chủ được cung kính trả lời, sau đó đưa tay gõ mạnh vào cửa phòng, gõ liên tục cho đến khi người trong phòng trả lời mới
dừng tay.
"Ai vậy?" Một giọng nam hơi nghi ngờ vang lên phía sau cửa.
"Cái gì? Khách sạn Ôn Lam cũng bị kiểm tra?" Tiếng kêu sợ hãi của người đàn ông lại vang lên phía sau cửa.
"Mở cửa nhanh." Cảnh sát Giáp không vui thúc giục.
"Vâng Vâng. . . . . ." Người đàn ông vội vàng mở hé cửa, còn chưa kịp phản
ứng, cảnh sát đứng sau lưng Ôn Đại lập tức bước lên dùng sức đẩy cửa ra, người đàn ông ở sau cánh cửa bất ngờ không kịp đề phòng, bị đẩy lui về
phía sau vài bước.
"A!" Người phụ nữ ngồi ở trên giường thấy thế sợ đến mức không ngừng thét chói tai.
Ôn Đại bước nhanh vào phòng, không nói hai lời liền cầm lấy máy chụp hình, vội vàng hướng về phía đôi nam nữ đang quấn khăn tắm điên cuồng chụp
một hồi --
"A! Đừng chụp, đừng chụp!" Đôi nam nữ cảm thấy đại sự không ổn kinh hãi thay phiên nhau kêu la.
Ôn Đại căn bản không để ý tới. Chụp xong đôi nam nữ, lập tức quay lại chụp mớ hỗn độn trên giường lớn. Sau khi chụp xong hết, anh lấy mội cái bao
tay nhựa từ túi sơ mi ra rồi đeo vào, người liền đi về phía thùng rác
bên cạnh giường lớn, vừa đi vừa lục tìm những thứ rải rác trên mặt đất,
sau đó nhét toàn bộ vào thùng rác, tiếp đó cầm túi lên đóng lại.
Ngay sau đó lại vọt vào phòng tắm, giống như làm phép, hễ là thứ mà đôi nam
nữ kia từng sử dụng, anh nhặt lên tất cả chúng rồi nhét vào túi rác
trong phòng tắm. Sau đó cầm lên gói lại rồi mới đi đến bên cạnh Lâm phu
nhân người đang trố mắt nhìn đến sững sờ.
Trên thực tế, không chỉ mình cô ta sững sờ đứng ngay tại chỗ. Mà ngay cả hai người cảnh sát và
người quản lý khách sạn cũng đều trố mắt nhìn, chỉ vì những động tác
liên tiếp này của anh, từ đầu đến cuối chưa tới ba phút mà đã xong việc.
"Anh cảnh sát, tất cả cái này đều là chứng cứ thông dâm mà hai người bọn họ
đã sử dụng qua, phiền các anh cất kỹ." Anh lấy hai túi nhựa lớn, vừa nói vừa đưa cho hai người cảnh sát khu vực. Hai người họ đã nhìn đến mức
đần ra.
"Ờ, đúng rồi." Cảnh sát Giáp lúc này mới lấy lại tinh thần, bội phục nhận lấy.
Báo án để bắt gian, hắn đã gặp qua rất nhiều lần rồi. Nhưng có thể trong
khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã hoàn thành việc chụp hình lẫn lục
soát chứng, thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Thật sự khiến cho
người ta không thể không giơ ngón tay cái lên với anh ta.
"Lâm
phu nhân, những tấm hình này, vật phẩm và được cảnh sát làm chứng, cô có thể yên tâm đi đến đồn cảnh sát ghi nhận lại, nhân tiện liên lạc với
luật sư của cô đến gặp bên kia."
"Đồ đàn bà thúi. Cô thật to gan, dám tìm người điều tra tôi!" Người đàn ông đứng bên cạnh, rốt cuộc cũng hiểu được đang xảy ra chuyện gì, nhất thời tức giận vọt tới bên cạnh vợ mình, sắp giáng một bạt tay--
"A!" Lâm phu nhân sợ hãi cúi đầu.
Ôn Đại tinh mắt kịp thời bắt được cánh tay của người đàn ông đó, nhẹ nhàng vặn lại phía sau.
"Ây da da. . . . . . Đau chết tôi rồi. . . . . ." Người đàn ông đau đến nhe răng nhe miệng, không ngừng kêu đau.
"Anh cảnh sát, tôi thấy thường ngày ông Lâm có thể có khuynh hướng bạo lực
gia đình hoặc làm tổn hại đến Lâm phu nhân, phiền hai anh làm chứng cho
hành vi vừa rồi của hắn ta, nhân tiện ghi chú rõ một chút." Ôn Đại lạnh
lùng nói rõ, còn muốn đứng trước mặt anh mà gây thương tổn cho người ủy
thác, thật sự chán sống mà.
"Được, không thành vấn đề." Cảnh sát
Ất có chút xấu hổ gật mạnh đầu. Nếu anh ta không nhanh tay lẹ mắt, cái
cô Lâm phu nhân đã bị đánh. Mà bọn họ thân là người bảo vệ nhân dân,
phản ứng cũng không nhanh như anh ta.
"Lâm phu nhân, cô đừng lo lắng, hắn ta sẽ không thể gây thương tổn cho cô nữa, yên tâm đi theo cảnh sát thôi."
"Ừ, cám ơn anh, trinh thám Ôn Đại, nếu không phải anh, tôi có thể đã. . . . . . Hu hu. . . . . ." Lâm phu nhân buồn bã khổ sở rơi nước mắt.
Đàn ông ở ngoài bắt cá hai tay, đã là việc không thể chịu nổi, bây giờ lại
thẹn quá hóa giận muốn đánh cô, thử nghĩ sao cô lại có thể không đau
lòng, khổ sở?
"Đừng nói như vậy, đây là việc tôi phải làm. Quản
lý, việc này phiền ông xử lý." Ôn Đại lắc đầu, cô ấy là người ủy thác
của Sự Vụ Sở bọn họ. Anh đương nhiên có nghĩa vụ vì cô ấy mà giải quyết
vấn đề.
"Vâng. Cậu chủ." Bị điểm tên, quản lý lúc này mới cung kính bước lại.
Nhìn thấy Ôn Đại xoay người rồi định chạy lấy người, Lâm phu nhân sửng sốt
một chút, liên tục không ngừng gọi anh lại: "Trinh thám Ôn Đại, anh
không đi cùng tôi đến đồn cảnh sát để ghi chép lại sao?"
"Không
được, tôi đi nói thì không tiện lắm, huống chi những việc sau đó đều
giao cho luật sư chuyên nghiệp xử lý, cũng có thể giúp cô giành được
nhiều quyền lợi hơn." Ôn Đại lắc đầu, Sự Vụ Sở chủ yếu chỉ giúp người ủy thác lục soát tìm kiếm chứng cứ thôi.
"Ờ, được rồi, vậy tôi đây liền gọi điện thoại cho luật sư."
"Vậy tôi đi trước một bước, anh cảnh sát, vậy Lâm phu nhân thì phiền các anh bảo vệ." Ôn Đại nói xong, liền xoay người rời đi cũng không quay đầu
lại.
"Được rồi." Cảnh sát Ất gật đầu một cái.
"Anh cảnh
sát, tôi chỉ là quá tức giận, tôi cũng không có khuynh hướng bạo lực gia đình hoặc gây thương tổn đến vợ tôi. . . . . ." Ông Lâm hoảng hốt muốn
giải thích.
"Ông Lâm, ông có gì muốn nói thì đến đồn cảnh sát rồi hãy nói." Cảnh sát Giáp nghiêm túc nói.
"Hu hu. . . . . . Làm thế nào bây giờ?" Người phụ nữ ngoại tình sợ hãi hoảng sợ khóc.
"Được rồi, mọi người đi cùng tôi đến đồn cảnh sát để làm bản tường trình."
Cứ như vậy, đoàn người rời khỏi khách sạn Ôn Lam, chỉ còn người quản lí ở lại khắc phục hậu quả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT